Ban nhạc nổi tiếng thành phố Tây Phủ đang biểu diễn tại quán bar, tiếng la hét bên ngoài không ngừng vang lên. Phía trong quầy bar lại tương đối yên tĩnh nên có thể nghe điện thoại được.

Trần Ngộ dùng ống hút khuấy lá bạc hà trong ly rượu, đến vòng thứ 4 thì người đối diện mới cúp điện thoại, nói: “Xin lỗi cậu. Tôi có việc đột xuất.”

Trần Ngộ lắc đầu nói không sao.

Vương Diệu Chân đặt điện thoại xuống và hỏi lại: “Ông chủ Trần, để tôi xác nhận lại một lần nữa. Cậu muốn đối tượng của mình phải có nguồn thu nhập ổn định, hoặc có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, tuyệt đối chung thuỷ, cùng nhau mua một căn nhà và xác định sẽ bên nhau cả đời?”

Hắn bắt chéo chân và ngả thân trên ra sau, trông hơi có vẻ bề trên và vừa đủ vẻ kinh ngạc.

Kinh ngạc là bởi trong cái vòng xã hội này mà lại có người tìm bạn đời với những tiêu chuẩn như vậy.

“Ừ.”

“Khoan nói tới mấy cái khác, tuyệt đối chung thuỷ… Ông chủ Trần, cậu có từng ‘chơi’ chưa thế?”

“Chưa.” Chẳng những chưa từng ‘chơi’ mà Trần Ngộ còn chưa từng yêu ai.

Vương Diệu Chân không nói gì. Hắn lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi nói tiếp: “Tôi nghe ông chủ Ninh nói cậu đã vào quán bar từ khi còn rất nhỏ?”

“Mười tám.”

“Mười tám.” Vương Diệu Chân đốt một điếu thuốc, thở ra một làn khói trắng. Vẻ mặt hắn như ẩn như hiện trong làn khói. Hắn cười nói: “Bây giờ cậu ba mươi mốt rồi.”

Vẻ ngoài như vậy mà mười tám tuổi đã bắt đầu la cà trong quán bar, lại còn nói mình chưa bao giờ ‘chơi’ thì ai mà tin? Có những thứ không nên nói thẳng, vì vậy Vương Diệu Chân chỉ cười.

Thật ra hắn cũng không để ý những thứ này. Ai mà không tới nơi này chứ, còn ‘tem’ hay không cũng không quan trọng, chỉ cần không bị bệnh là được. Thời buổi này có khi sinh viên đại học cũng không còn ‘tem’. Nếu hắn để ý những chuyện này thì cũng sẽ không tìm Trần Ngộ.

‘Cạch’, hắn đặt chiếc chìa khóa xe lên bàn rồi đẩy về phía Trần Ngộ.

“Tháng trước tôi vừa lấy, có vẻ hợp với cậu đấy.”

Trong ánh đèn lờ mờ của quán bar, Trần Ngộ liếc nhìn logo hãng xe. Giá khởi điểm năm trăm nghìn, dựa vào tư thế của sếp Vương thì chắc ít nhất cũng phải ba triệu rưỡi.


Người này là do Ninh Thiên Kim giới thiệu, đúng là vẫn giàu có như thường.

Trần Ngộ lắc đầu: “Anh Vương, tôi thấy chúng ta không hợp.”

Vương Diệu Chân nhìn Trần Ngộ. Chưa cần nói đến điều kiện không hợp, nghe cách anh nói là biết vấn đề ở đâu. Hắn không nghĩ những lời Trần Ngộ nói là nghiêm túc, nhưng có một số thông tin hắn có thể chọn lọc ra. Ví dụ, Trần Ngộ thật sự muốn mua một căn nhà.

“Ừm, cậu muốn mua nhà nhỉ? Tôi có một căn hộ ở khu Tiểu Cảnh Hồ, cái tòa nhà 120 tầng ấy. Cậu ở với tôi hai năm thì tôi sang tên cho cậu.” Hắn hất cằm chỉ vào chìa khóa xe, nói: “Cậu có thể lái xe ngay.”

Có nhà ở và có xe hơi thì có mặt mũi. Vì vậy, phần lớn những người trong giới này đều mua xe trước rồi mua nhà. Các chi tiêu sau đó thì chưa tính tới, nhưng nếu muốn người ta đi theo mình thì mình phải cho người ta cái gì đó ra hồn. Vương Diệu Chân cho Trần Ngộ một chiếc xe hơi.

Hôm nay ngồi đối diện nhau như thế này, Vương Diệu Chân mới thấy Trần Ngộ thú vị hơn hắn tưởng. Anh có gương mặt khiến người ta nhìn là muốn vung tiền cho. Hắn không thiếu tiền, nếu Trần Ngộ muốn thì hắn cho anh thêm một chút cũng có vấn đề gì đâu.

“Xin lỗi anh.” Trần Ngộ thẳng thừng đứng lên tỏ rõ thái độ.

Vương Diệu Chân có cảm giác Trần Ngộ vậy mà không biết điều. Trong hai năm mà có một căn nhà và một chiếc xe hơi như vậy là quá rộng rãi, Trần Ngộ chưa chắc đã tìm được mối nào ‘ngon’ hơn hắn.

Đầu mẩu thuốc lá bị nghiền nát trong gạt tàn.

“Với tất cả sự tôn trọng, ông chủ Trần à, ai rồi cũng sẽ già đi.”

Trần Ngộ đẹp, nhưng anh không còn trẻ nữa.

Sau khi được người này thẩm định rằng sau này anh sẽ mất giá, Trần Ngộ vẫn không giận: “Anh nói đúng. Ai rồi cũng sẽ già đi, tôi thì già rồi nên chỉ muốn tìm ai đó yên ổn sống chung. Tôi không muốn lãng phí thời gian cho một mối quan hệ tạm bợ.”

“Cậu thực sự muốn tìm một ai đó để cùng chung sống à?”

Vương Diệu Chân muốn nói ‘kết hôn’, nhưng hôn nhân đồng giới thì đào đâu mà ra? Hắn nói ra mấy lời bình dị như vậy nghe cũng lạ tai.

“Ừ.”

Vương Diệu Chân cuối cùng cũng hiểu không phải Trần Ngộ muốn tăng giá, mà cậu đang thực sự từ chối hắn. Vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng còn hơi khinh bỉ. Hắn nói với giọng châm chọc: “Vậy thì cậu đừng tìm người ở quán bar nữa. Đi xem mắt đi.”


*

Bên cạnh quầy bar, Trần Ngộ đang lau chùi dụng cụ pha chế, còn Ninh Thiên Kim đang chống cằm nhìn anh.

“Thằng ấy nói vậy thật à?”

“Ừ.”

“Má nó chứ.” Ninh Thiên Kim ngồi thẳng người và vỗ bàn: “Tôi nói mấy cái yêu cầu của ông cho nó, lúc đó nó còn thấy ổn.”

“Suy nghĩ của người bình thường thôi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Trần Ngộ gặp một người như vậy.

Thế hệ giàu có đời thứ hai hay có cảm giác trên cơ bọn họ. Trong mắt sếp Vương, Trần Ngộ chỉ là một món đồ, một món đồ đẹp và đắt hơn bình thường. Vì vậy, khi ông chủ Ninh nói về những yêu cầu của Trần Ngộ thì hắn gật đầu mà không do dự, nhưng hắn không thật sự coi trọng lời anh nói.

“Tôi còn nói ông không thích mấy đứa con ông cháu cha ngu ngốc đâu. Học thức ngang ngửa rùa biển của nó thì sao mà được.”

Ông chủ Ninh rất giỏi mai mối, nếu Vương Diệu Chân không thành đôi ở đây thì cũng sẽ thành đôi ở chỗ khác. Trần Ngộ đặt chiếc cốc trong tay xuống và nhắc: “Sếp Vương này chắc muốn lấy vợ rồi.”

“Lừa dối kết hôn hả?” Ông chủ Ninh mắng thêm vài câu, nào là ra vẻ đạo mạo và mất nết, sau đó nói: “Không biết cô gái xui xẻo nào gặp cái thằng mâm nào cũng xơi này.”

Nói xong mới nhớ tới trước mặt là người xui xẻo do anh ta ‘dắt mối’, Ninh Thiên Kim cảm thấy áy náy, sau đó nhìn mặt Trần Ngộ rồi mắng tiếp: “Lúc nó nhờ tôi giới thiệu ấy hả, rõ là nó đã có âm mưu rồi. Nói cái gì mà gặp ông một lần là nhớ mãi không quên, muốn theo đuổi ông, muốn ch…”

Ông chủ Ninh ho khan hai tiếng, trong lòng tràn đầy phẫn nộ: “Mốt gặp nó là tôi cho nó một bài học!”

Ninh Thiên Kim phải thu lại được lợi ích, nhưng nếu bán mình vì một chút lợi ích nhỏ như vậy thì không nên. Trần Ngộ hiểu rõ nên cười rồi nói: “Mở cửa đón khách mà, không sao đâu.”

Ông chủ Ninh giận quá nên mới nói vậy thôi. Anh ta kinh doanh quán bar nên không thể đuổi người ta ra ngoài được, sếp Vương lại là người tiêu xài rộng rãi nên lần sau hắn có tới thì cũng phải tươi cười và chào đón. Tuy nhiên, điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc mắng chửi ngay lúc này. Mắng đến khi hả giận rồi ông chủ Ninh mới do dự nói: “Cái mỏ thằng đó hỗn thật, nhưng… Nó nói cũng có lí nhỉ… Yêu cầu của ông đúng là giống xem mắt.”


Trần Ngộ cười: “Ừ, cũng giống thật.”

Trần Ngộ cười lên trông rất đẹp. Anh đã ngoài ba mươi nhưng trông không khác mấy sinh viên đại học hai mươi tuổi làm việc bán thời gian ở quán bar, thậm chí anh còn đẹp hơn.

Người ta nói người đẹp từ cốt cách, Trần Ngộ lại đẹp từ trong ra ngoài: Gương mặt thanh tú với những đường nét rõ ràng, trán cao, sống mũi thẳng, xương chân mày cao, hốc mắt sâu, mắt dài nhưng không nhỏ, hàng mi thanh mảnh cong vút, đuôi mắt mở ra ngoài vẽ ra những đường nét mê hoặc lòng người.

Nhiệt độ trong quán bar không thấp, anh cởi áo khoác ngoài và mặc một chiếc áo len màu trắng nhạt. Anh đang cúi xuống bóc vỏ nho, trông anh lúc này rất dịu dàng.

Trần Ngộ tuy có khuôn mặt hại nước hại dân nhưng ánh mắt lại trong sáng thuần khiết. Khi anh tập trung làm việc và không nói chuyện thì mang đến cảm giác nhẹ nhàng trầm lắng.

Ông chủ Ninh ngắm nghía anh một lúc mới nhớ tới công việc kinh doanh: “À, ông có chắc chuyện cổ phần chưa?”

Trần Ngộ gật đầu.

“Được thôi. Cho tôi nửa tháng để bán chiếc Porsche là gần đủ rồi.”

Trần Ngộ nhớ tới chìa khóa xe của sếp Vương có logo Porsche. Thật ra anh cũng hơi tò mò không biết bản thân sẽ hợp với loại xe nào. Nhưng thôi, người không hợp thì nhìn xe có ích lợi gì đâu.

“Không phải ông mới mua chiếc xe đó hồi nửa năm trước sao?” Giá xe là thứ có thể giảm ngay lập tức nên không thích hợp bán gấp. Trần Ngộ nói: “Tôi không gấp đâu.”

“Không được đâu, việc nào ra việc đó chứ. Giá này thấp, tôi mà lấy tiền của ông thì coi sao được? Còn ông đó, ông tính giữ cái quán cà phê đó suốt đời hả?”

Ninh Thiên Kim bày ra vẻ mặt không quan tâm. Trần Ngộ bỏ biết bao nhiêu công sức để quán bar có thể phát triển và vươn lên vị trí đầu trong thành phố Tây Phủ. Khó lắm mới nằm không cũng kiếm được tiền, vậy mà anh lại muốn bán cổ phần trong tay.

Trần Ngộ cười và đẩy ly đồ uống mới pha đến trước mặt ông chủ Ninh: “Ông nghĩ quán cà phê lời ít hơn quán bar hả?”

“Ừ. Cái quán của ông có bao giờ hết bàn đâu.” Ninh Thiên Kim không tin. Quán cà phê chỉ có tổng khoảng hai mươi cái bàn mà không ngồi hết chỗ thì kinh doanh được bao nhiêu chứ?

“Đông quá thì lại ồn ào.” Quán cà phê không chỉ bán cà phê mà còn bán cả không gian, mua mang về sẽ rẻ hơn ngồi lại rất nhiều. Trần Ngộ nói ra một con số.

Ninh Thiên Kim chửi thề: “Đù má…”

Con số này không chênh lệch với mức hoa hồng hằng năm của quán bar lắm, nhưng lí do bán cổ phần này hơi gượng ép.

“Tiền nhiều bỏng tay à?”

“Tôi đang tích góp để mua nhà.”


“Sao tự nhiên lại muốn mua nhà?”

“Chủ nhà muốn xây phòng chơi bài nên không gia hạn hợp đồng thuê nhà được.”

“Không phải chứ… Ông còn ở khu làng Hoa Mai hả?”

Ninh Thiên Kim không thể tin được vì đó là nơi Trần Ngộ đã ở rất lâu rồi. Từ khi chuyển về căn nhà ấy, anh ta thuê một phòng đơn chỉ có phòng tắm và không có nhà bếp. Trần Ngộ không phải kiểu người sẽ mời khách sang nhà, Ninh Thiên Kim chỉ sang đó tá túc một tuần khi gặp khó khăn.

Nhiều năm trôi qua, ông chủ Ninh đã chuyển đến căn nhà thuê hàng tháng mấy chục nghìn rồi, vậy mà Trần Ngộ vẫn sống ở đó sao?

“Ừ.” Trần Ngộ gật đầu rồi nói: “Dù sao cũng phải chuyển nhà, tiền tiết kiệm cũng gần đủ rồi nên tôi muốn mua căn hộ.”

Giá nhà đất ở Tây Phủ không thấp, nhưng tiền Trần Ngộ dành dụm bao nhiêu năm nay cũng xem như đủ để mua nhà. Trong khoảng thời gian này, anh tạm thời ở lại phòng nghỉ của quán cà phê. Nhân viên của anh còn thương tiếc cho sếp chỉ có một thân một mình.

Trần Ngộ không thấy thương tiếc gì, nhưng quả thật anh chỉ có một mình. Có lẽ nhà luôn gắn liền với tổ ấm, cũng có thể là do tuổi tác nên Trần Ngộ chưa bao giờ thiết tha với việc thay đổi hoàn cảnh sống của bản thân.

Anh muốn tìm một người mà anh có thể chia sẻ căn nhà và dành trọn phần còn lại với người ấy.

“Mua nhà, bán quán bar.” Ninh Thiên Kim cố ý nói dài ra: “Mai mốt ông đi rồi thì có tới đây nữa không?”

Trần Ngộ nói anh ta chẳng nói được cây nào hay rồi hỏi: “Ông nói chuyện đàng hoàng được không vậy?”

Ninh Thiên Kim cười và nhận sai, sau đó hơi buồn bực: “Đi xa như vậy, giờ cũng còn một tôi với ông. Giờ ông tìm người an cư lạc nghiệp là chỉ còn mình tôi à?”

“Tìm được hay không là do ý trời.”

Ninh Thiên Kim nhấp một ngụm rượu, tùy ý nói: “Tìm không thấy thì ông đi xem mắt đi.”

“Tôi tìm đàn ông đấy, xem mắt gì chứ?” Trần Ngộ tưởng ông chủ Ninh đang nói đùa.

Ninh Thiên Kim cười: “Không biết à? Có người chuyên mai mối hẹn hò đồng giới, gần khu Cảnh Hồ cũng có một góc để hẹn hò giấu mặt. Tôi đi thử cho biết mà thấy cũng không có tác dụng gì vì bọn họ khác bọn mình. Người ta còn dẫn phụ huynh hai bên theo nữa…”

Cha mẹ… Trần Ngộ lắc đầu: “Có dịp thì tính tiếp.”

Trần Ngộ không kì vọng quá nhiều. Anh chưa từng nếm trải tình yêu nhưng đã từng trải qua sự phản bội của gia đình và bạn bè nên anh luôn bi quan với các mối quan hệ. Nói thẳng ra là dù có được giới thiệu hay hẹn hò giấu mặt thì anh đều nghĩ mình sẽ không tìm được nửa kia.

Đây chỉ là bỏ chút công sức trên bề nổi để lừa mình dối người thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện