Ta đóng cửa “sầm” một tiếng, chẳng thèm nhìn gương mặt bàng hoàng của bọn họ.
Ngoài cửa.
Công công đá một cú vào đùi Lục An Hành: “Khốn kiếp! Bảo ngươi chơi đùa cho có lệ, vậy mà ngươi lại làm ra một tẩu tử tặng cho ta!”
“Hại ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà! Nếu ngươi muốn phụ thân ngươi làm kẻ cô đơn cả đời thì cứ nói thẳng!”
Mắng xong vẫn chưa hả giận, ông lại quay đầu đá thêm hai cú: “Tẩu tử!”
“Ta cho ngươi tẩu tử này!”
9
“A Vi, ta với nữ nhân đó thực sự trong sạch.”
Đã là ngày thứ bảy rồi.
Lục An Hành ngồi xổm dưới cửa sổ phòng ta, từng câu từng chữ giải thích chuyện năm xưa.
Nghị vương có mưu đồ tạo phản, cố ý phái người tới quyến rũ hắn và công công, thế là bọn họ dứt khoát tương kế tựu kế.
“... Nữ nhân đó là mật thám dưới trướng Nghị vương, nắm giữ rất nhiều tin tức về hắn...”
“... Bệ hạ lệnh cho ta và phụ thân điều tra chuyện mưu phản của Nghị vương, chỉ thiếu chút bằng chứng then chốt nữa là có thể một lưới bắt hết đám người đó...”
Ta dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong thì ngồi trong phòng, lặng lẽ lắng nghe hắn kể lại từng lời từng chữ.
“Phụ thân bảo ta không được để lộ sơ hở, nếu không sẽ uổng công từ trước đến giờ. Ta mới phải nhẫn nhịn nữ nhân kia trăm điều, nhưng ta cũng chưa từng chạm vào nàng ta một chút!”
“Hôm đó đưa nàng ta vào cung cũng là diễn cho đồng bọn của Nghị vương xem, tiếng gọi ‘tẩu tử’ kia cũng chỉ để mê hoặc bọn họ thôi...”
“Mấy ngày đó ta và phụ thân không dám về phủ, sợ mật thám kia bất ngờ đổi ý rồi bỏ trốn, mãi đến khi sự việc xong xuôi mới bắt giam bọn họ.”
Thấy ta không có phản ứng gì, Lục An Hành đau lòng, thẫn thờ nói: “A Vi, trong lòng ta chỉ có mình nàng, mấy năm nay không có nàng bên cạnh, ta đêm nào cũng mất ngủ, chỉ trách bản thân đã làm nàng tổn thương.”
“Nghe nói nàng một mình sinh con bên ngoài, ta càng lo nàng chịu khổ, ân hận không thôi.”
Ta bước từng bước đến bên cửa sổ, nhìn hắn qua bức tường ngoài.
“Ngươi có biết, nếu đêm đó người ngồi trong phòng đó không phải là ngươi mà là một thiếu niên trong sạch khác, có lẽ ta cũng có thể đã đồng ý không?”
Lục An Hành đứng dậy, đưa tay chạm nhẹ lên má ta.
“Ta biết.”
Trong mắt hắn tràn đầy tiếc nuối, lộ rõ sự ân hận: “Nếu như nàng thực sự làm như thế... ta cũng sẽ không trách nàng.”
“Tất cả là do ta tự chuốc lấy, ta khiến nàng tổn thương, đánh mất nàng.”
“Nhưng ta sẽ không buông tay. Ta tin, sẽ có một ngày nàng sẽ tha thứ cho ta.”
Tim ta chấn động mãnh liệt, không ngờ hắn có thể vì ta mà làm được đến mức này.
“Ngươi hà tất phải như vậy chứ?”
Ta lẩm bẩm: “Tuy ta là thê tử của ngươi, nhưng cũng chẳng khác gì những tiểu thư khuê các khác... chỉ là một người để sinh con dưỡng cái mà thôi...”
Hắn đi đến đâu mà chẳng tìm được một nữ nhân sẵn lòng gả cho hắn?
“Nàng đúng là thê tử của ta, nhưng cũng không phải là một thê tử bình thường trong khuê phòng.”
Lục An Hành rưng rưng nước mắt, mỉm cười nhìn ta: “Nàng là thê tử ta yêu sâu đậm.”
“Ta từng hỏi bản thân vì sao lại cưới nàng làm vợ. A Vi, chúng ta đến với nhau là mối nhân duyên do trời định sẵn.”
Ta ngây người nhìn hắn.
“Lúc nhỏ ta thích đến trang viện ở Tây Sơn để thư giãn, có một năm hè, ta gặp một cô bé trốn dưới gốc cây ăn vụng khoai nướng.”
Tim ta thắt lại - nhà ta đúng là có một trang viện ở Tây Sơn.
Khi còn nhỏ, ta thèm ăn khoai nướng nhưng sinh mẫu nói đó là đồ thô t ục của hạ nhân, tiểu thư khuê các không thể ăn thứ đó.
Thế là ta lén lấy một củ khoai rồi trốn sau gốc cây ăn vụng.
“Hồi đó, ta ngồi trên cây nhìn nàng, nàng ở dưới cùng nha hoàn ăn vụng khoai, vừa ăn vừa than phiền những chuyện phiền muộn.”
Cổ họng ta nghẹn lại - những chuyện này, ta chưa từng hay biết.
“Từ năm đó trở đi, mỗi mùa hè, ta đều đến đó chờ. Cô bé ấy năm nào cũng tới tránh nóng, nàng luôn thích chơi dưới gốc cây kia.”
“Ta nhìn nàng lớn lên từng năm một, có thêm những sở thích khác biệt, càng nhìn càng thấy lòng rung động.”
“Nghe tin nàng sắp cập kê, ta sốt ruột giục phụ mẫu lập tức tới cầu thân, chỉ sợ nàng bị người khác cưới mất.”
Không biết từ khi nào Lục An Hành đã vào trong phòng.
Hắn vươn tay ôm ta vào lòng.
“Là ông trời sắp đặt để ta gặp được nàng, yêu nàng, cưới nàng làm thê tử.”
Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy trên khuôn mặt ta.
Chẳng trách sau khi thành thân, những món quà hắn tặng đều đúng ngay tâm ý ta.
Thì ra, hắn đã âm thầm yêu ta suốt từng ấy năm.
10
Lục An Hành đã giải thích mọi hiểu lầm một cách rõ ràng rành mạch.
Theo lý mà nói, ta nên tha thứ cho hắn, nên chấp nhận hắn.
Thế nhưng không rõ vì sao, trong lòng ta vẫn cứ nghẹn ứ một hơi không trút ra được.
Sắc mặt bà bà cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Cho dù các người đã giải thích rõ mọi chuyện, nhưng hiện giờ lại có vấn đề mới, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.”
Bà nhìn công công và Lục An Hành đang đứng giữa đại sảnh.
“Chuyện lớn như vậy, vì sao các người không nói sớm cho chúng ta biết?”
“Trong mắt các người, chúng ta chẳng qua chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, chẳng có kiến thức, căn bản không đáng được tôn trọng.”
“Vân Lam! Tuyệt đối không phải vậy!”
Công công vội vàng lắc đầu: “Ta kính trọng nàng, tin tưởng nàng, điều đó nàng rõ hơn ai hết!”
Lục An Hành cũng bước lên một bước, gương mặt tràn đầy khẩn thiết: “A Vi, nàng biết là ta không phải là người như vậy mà.”
“Vậy lúc đó vì sao không sớm nói rõ với chúng ta?”
Bà bà cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ các người cảm thấy chúng ta sẽ phá hỏng đại sự của các người sao?”
Lòng ta như bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu được cơn giận mơ hồ kia từ đâu mà đến.
Nếu thật sự vì đại sự, những chuyện này hoàn toàn có thể nói với ta một tiếng từ trước.
Hà tất phải yên lặng để kéo theo bao nhiêu hiểu lầm và đau khổ như vậy?
Suy cho cùng, Lục An Hành vẫn là không tin tưởng ta.
“Chuyện này hệ trọng, bệ hạ đã dặn dò tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai...”
Lục An Hành không nhịn được mà biện giải: “Đều là tại bệ hạ cả!”
"Xúi quẩy! Ta không tin, ngươi nằm trong chăn, chẳng lẽ còn có thám tử xốc chăn lên?"
Bà bà tức giận cầm chiếc cốc trà trên bàn ném vào người Lục An Hành.
"Trốn vào chăn rồi lén lút nói với thê tử ngươi một câu: Ta đang làm một việc quan trọng, không thể nói rõ, nhưng nàng nhớ cho, ta tuyệt đối không phản bội nàng."
"Ai biết được cơ chứ?!"
Lục An Hành đứng yên, đầu đầy lá trà, nước trà rơi xuống má.
Hắn ngạc nhiên há hốc miệng, lẩm bẩm: "Còn có thể thế này sao?"
"Phụ thân! Phụ thân có chiêu này sao không nói cho con biết?!"
Mặt mày công công đầy ngạc nhiên, nét mặt đầy khổ sở: "Ta... lúc đó ta cũng không nghĩ ra chiêu này..."
"Phụ thân, vẫn là lỗi của người! Con nghe lời phụ thân nên mới không nói gì, kết quả bây giờ lại thành ra như vậy!"
Lục An Hành tức giận phàn nàn: "Người cứ dặn con phải diễn sao cho thật, hoàng thượng đã ra chỉ thị, phải hành động bí mật... người làm con suýt nữa thê ly tử tán!"
"Ta không phải là muốn ngươi sớm lập công để tức phụ ngươi được ban cáo mệnh?"
Công công trừng mắt: "Đồ phản bội! Ngươi nói chuyện với phụ thân như vậy sao?"
Đang lúc hai người sắp đánh nhau, Sanh ca nhi và Hinh tỷ nhi chập chững bước vào.
"Phụ thân ngươi thật hung dữ."
"Phụ thân ngươi cũng dữ đấy."
Hai đứa trẻ ngậm kẹo nhìn hai vị phụ thân đang trừng mắt nhìn nhau.
"Mẫu thân, phụ thân này không tốt, chúng ta đổi người khác đi."
Vừa dứt lời, hai người mặt đầy tức giận lập tức thay đổi sắc mặt.
"Phụ thân tốt, không được đổi người."
"Nào, đến đây để phụ thân ôm một cái."
Kể từ ngày đó, trong nhà rơi vào một sự cân bằng kỳ quái.
Ta và bà bà chẳng ai nhắc đến chuyện tha thứ, còn Lục An Hành và công công thì tiếp tục ở lại trong nhà.
Mỗi ngày, họ ngoài việc dỗ dành trẻ con ra thì chỉ biết làm nũng, hạ mình tìm cách lấy lòng chúng ta.
"Các người không có công vụ sao? Không về kinh à?"
Ta không nhịn được mà hỏi.
Cả ngày bám theo chúng ta như vậy thì làm được gì chứ?
"Đã xin phép hoàng thượng rồi."
Lục An Hành ôm đứa trẻ mỉm cười: "Phụ thân tự tay viết sổ con xin nghỉ phép, nếu không tìm lại được thê tử thì sẽ không về kinh."
Sổ con của công công viết đầy ngắn gọn, thô bạo: "Để giúp ngài xử lý công chuyện mà nhà thần bị cháy, thê tử bỏ đi, hài tử không nhận phụ thân, hoàng thượng, ngài xem phải làm sao bây giờ."
Sau trận hỏa hoạn ở phủ Quốc Công, phụ tử nhà Dung Quốc Công thương tâm vô cùng, ai nấy đều thấy rõ.
Hoàng thượng sờ sờ mũi, vung tay một cái: "Trẫm chuẩn!"
"Từ nay về sau, dù việc lớn hay nhỏ, nhất định sẽ thảo luận với nàng trước..."
"Trừ nàng ra, những nữ nhân khác ta không nhìn một cái, không nghe một chữ."
Trong sân, công công lại đang thề thốt với bà bà.
Bà bà đẩy đứa trẻ vào tay ông, bước vào nhà, cầm tách trà uống cạn.
"Con xem?"
Bà bà hất cằm ra hiệu về phía ta.
"Con đều nghe lời mẫu thân!"
Ta vội vàng lên tiếng.
"Về kinh thôi!"
Bà ấy vung tay:
"Để sự nghiệp vinh quang ấy không ai hưởng? Ta không phải là kẻ ngốc!"
"Ôi..."
Ta trả lời một tiếng mềm mại.
Công công và Lục An Hành vui vẻ đi thu dọn hành lý.
"Chúng ta đã tiêu hết gần hết tiền rồi, biểu hiện của bọn họ cũng tạm chấp nhận được, chúng ta cứ về trước đi."
Bà ghé sát tai ta thì thầm:
"Sau này nếu họ có biểu hiện không tốt thì chúng ta lại có thể rời đi..."
Ta kiềm chế nụ cười trong lòng, gật đầu.
"Tất cả mọi chuyện đều nghe theo lời mẫu thân!”
(Toàn văn hoàn).