Tần Qua phụng mệnh đi điều tra phu nhân của Phùng Ngộ, đã có manh mối.

Thì ra năm xưa không phải là Phùng phu nhân nghe tin chồng chết mà bi thương quá độ qua đời, mà là bị Phùng Ngộ giấu ở một ngôi chùa sau núi thông với mật đạo của Lư Phủ. Ông ta phái bốn tỳ nữ biết võ nghệ canh giữ, sống những ngày cách biệt với thế gian.

Thuần Minh Đế ráo riết tìm người suốt mấy hôm nay, nhưng cũng bị Tần Qua đoạt trước.

Phùng phu nhân bị đưa đến trước mặt Thái tử, khai nhận thành thật những lời nói và việc làm của chồng.

Năm xưa, đúng là Phùng Ngộ thông đồng với địch bán nước, trong tay Thái tử đã có viên tướng Bắc Ngụy kia làm nhân chứng, nhưng hắn vẫn còn nghi ngờ về động cơ của ông ta.

Phùng phu nhân rơi lệ nói: “Năm đó, ta mắc bệnh nặng khó chữa. Ông ấy đưa ta đi khắp nơi cầu y, đáng tiếc là vẫn vô phương cứu chữa. Sau này chúng ta ở gặp được Thụy Vương điện hạ, chính là Hoàng thượng hiện tại ở y quán. Ngài ấy giới thiệu cho chúng ta một thầy phù thủy, dùng vài phương pháp tà đạo, quả nhiên chữa khỏi bệnh cũ cho ta. Sau này ta mới biết, Phùng Ngộ bắt đầu ngấm ngầm chạy vạy làm việc vì Thuỵ Vương điện hạ. Thậm chí ông ấy còn không tiếc phản bội Tiên Đế, thông đồng với địch bán nước, ngấm ngầm xúi giục các phiên vương mưu phản, để bọn họ tàn sát lẫn nhau, chỉ vì muốn nâng đỡ Thụy Vương lên ngôi…”

Sắc mặt Thái tử lạnh lùng nghiêm nghị: “Thầy phù thủy kia chính là kẻ hạ cổ cô?”

Phùng phu nhân không ngờ Thái tử đã điều tra ra chuyện cổ độc, bà ta bèn khai hết mọi chuyện: “Đúng vậy, năm đó khi điện hạ còn trong tã lót, ta đã nghe thấy bọn họ bàn bạc, nói phải dùng cổ độc giày vò điện hạ đến chết, để tránh phải trả lại giang sơn xã tắc vào tay ngài…”

Chỉ là bà ta không ngờ, mấy năm nay chồng bà hối hả ngược xuôi, tính toán đủ đường, nhưng Thái tử vẫn bình an vô sự sống sót, tuổi còn nhỏ đã liều mình giành lấy một tia hy vọng trong tuyệt cảnh, giờ lại điều tra ra rõ mọi chuyện, chỉ chờ báo thù rửa hận, đoạt lại ngôi vị chí tôn vốn thuộc về hắn.

Thái tử nắm chặt hai tay thành quyền, khép mắt lại, trầm giọng hỏi: “Vậy thầy phù thủy kia hiện giờ ở đâu?”

Phùng phu nhân thành thật đáp: “Hai mươi năm trước, khi ta khỏi bệnh nặng, ta không còn gặp lại người đó nữa. Người đó năm xưa đã là một bà lão lớn tuổi, cho dù không bị bọn họ diệt khẩu, e rằng cũng đã không còn trên đời.”

Cho nên Phùng Ngộ nói không sai, trên đời này không ai có thể giải được cổ độc đó. Kế sách hiện giờ chỉ có một, chính là dẫn dụ cổ trùng ra, tiêu diệt triệt để.

Khóe môi Thái tử nở một nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu lại vô cùng lạnh giá: “Vậy nên nói, ông ta vì báo đáp cái gọi là ơn cứu mạng, nên không tiếc để năm vạn đại quân rơi vào vòng vây trùng trùng, dẫn đến toàn quân bị tiêu diệt, Bắc Cương thất thủ, Tiên Đế trọng thương băng hà. Mấy năm nay ông ta càng làm xằng làm bậy, ngấm ngầm đuổi cùng giết tận những trung thần lương tướng năm xưa, bản thân cũng như chó nhà có tang, thay tên đổi họ… Chiêu Dũng tướng quân đúng là tình sâu nghĩa nặng!”

Phùng phu nhân tự biết nghiệt chướng nặng nề, bà ta cúi đầu khóc nức nở: “Ông ấy cũng đêm đêm gặp ác mộng, hối hận khôn nguôi. Nhưng một bước sai kéo tới nhiều bước sai, sợ bị người ta điều tra ra chân tướng, phát hiện ra thân phận thật của ông ấy, vì vậy chỉ có thể không ngừng giết người. Ta khuyên can thế nào cũng vô ích, ông ấy nói không quay đầu được nữa, quay đầu lại chính là chết không có chỗ chôn…”

Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: “Ngươi còn chuyện gì giấu giếm cô không?”

Phùng phu nhân vội vàng lắc đầu: “Những gì tội phụ có thể nói ta đều đã nói hết rồi, không dám giấu giếm điện hạ…”

Nói xong câu này, trong lòng bà ta chợt nhớ ra một chuyện.

Năm xưa, bà ta tận tai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chồng và Thụy Vương. Vốn dĩ Huệ Cung Hoàng hậu có thể thuận lợi sinh con, là Thụy Vương phi cố ý phái người đến Khôn Ninh Cung báo tin Tiên Đế thổ huyết hôn mê, vì vậy mới khiến Huệ Cung Hoàng hậu động thai, dẫn đến sinh non.

Thật ra ngày đó Tiên Đế không hề nguy kịch, đó chỉ là thủ đoạn lừa gạt Hoàng hậu, Hoàng hậu sinh non, lại tuyên bố với bên ngoài là do lao lực quá độ…

Thái tử im lặng lắng nghe tiếng lòng của bà ta, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, trong đầu tựa như bị vô số độc trùng cắn xé kinh mạch huyết nhục, tơ máu như mạng nhện dày đặc thoáng chốc lấp đầy mắt. Thù hận ngập trời và đau đớn kịch liệt gần như muốn nuốt chửng lý trí của hắn.

Nhận thấy sắc mặt của Thái tử không ổn, Tào Nguyên Lộc đoán là bệnh đau đầu của hắn tái phát.

Hiện giờ Vân Quỳ không ở trong cung, sợ rằng cổ độc rất khó áp chế, điện hạ lại đang chuẩn bị giải cổ. Tào Nguyên Lộc suy nghĩ một lát, lập tức đi mời Hà Bách Linh đến bàn bạc.

Mấy ngày nay Hà Bách Linh đều ở lại Đông Cung, bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp với Thái tử giải cổ.

Thái tử ngồi trên giường, ngón tay day day thái dương, gân xanh trên trán gần như muốn phá vỡ sự kiềm hãm của da thịt, mỗi nhịp tim đập đều kèm theo sự cuồng bạo khát máu.

Thấy Hà Bách Linh đến, Thái tử gần như không chút do dự nói: “Đốt hương lên, tất cả lui xuống.”

Giọng nói kìm nén quá độ trở nên khàn khàn cực độ, tựa như tiếng gầm gừ của con thú bị nhốt.

Thứ hương hắn nói chính là hương độc mà trước đó Thuần Minh Đế muốn dùng để đối phó với hắn ở chùa Bát Nhã.

Sau khi kiểm tra, Hà Bách Linh phát hiện trong lư hương có bỏ một lượng lớn tàng hương cực kỳ dễ gây ra nhiệt độc trong cơ thể, làm tăng thêm sự cuồng bạo, bất an. Loại tàng hương này có mùi tương tự như hương thường dùng trong chùa, đối với người bình thường không có hại, nhưng đối với Thái tử đã bị hạ cổ thì lại là một đòn chí mạng.

Hà Bách Linh đã điều chế lại tạng hương, lúc nào cũng có thể thúc giục cổ trùng trong cơ thể Thái tử.

Tuy nhiên Tào Nguyên Lộc vẫn rất lo lắng, sợ điện hạ nhà mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ấy do dự nói: “Hay là mời Vân Quỳ cô nương về trước, nếu giải cổ không thành, cô nương có thể giúp điện hạ…”

Thái tử đã quyết tâm, cũng tự biết lúc này đầu đau dữ dội chính là thời cơ tốt nhất để giải cổ. Dù sao cũng phải giải quyết triệt để, nếu còn trì hoãn hay triệu nàng hồi cung, mọi chuyện sẽ đổ sông đổ biển.

Hắn trầm giọng phân phó: “Lui xuống hết đi.”

Hà Bách Linh đành phải nghe theo, thêm một lượng tạng hương vừa phải vào lò, sau đó liếc mắt nhìn Tào Nguyên Lộc, hai người cùng nhau lui ra ngoài.

Tần Qua sắp xếp cho Phùng phu nhân xong, cùng La Chương và Triệu Việt dẫn binh canh giữ bên ngoài Thừa Quang Điện. Trong thời gian Thái tử giải cổ, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy.

Theo tạng hương được đốt lên, làn khói trắng mỏng manh từ những khe chạm trổ mạ vàng tràn ra. Thoạt nhìn có vẻ ôn hòa vô hại, nhưng lại như mở ra một cơ quan nào đó trong cơ thể hắn, từ đau đớn đến đau nhức chỉ trong chốc lát.

Trong đầu dường như có vô số mũi kim thép đồng thời đâm xuyên qua kinh mạch. Hắn nắm chặt chuôi dao trong tay, các ngón tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên từng sợi.

Trước đây khi đầu đau, còn có thể dùng lưỡi dao rạch da thịt để giảm bớt cơn đau. Thế nhưng hôm nay thì không thể, hắn muốn hoàn toàn ép cổ trùng ra ngoài nên chỉ có thể mặc kệ cơn đau điên cuồng tàn phá cơ thể.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Thái tử, hắn mơ hồ cảm nhận được động tĩnh của cổ trùng di chuyển trong đầu. Có điều vị trí không rõ ràng nên không thể mạo muội ra tay, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Khói lượn lờ bao phủ toàn bộ không gian tẩm điện, hắn từ sự cuồng bạo áp ức ban đầu chuyển sang tan vỡ điên cuồng. Giờ phút này, ý thức của hắn gần như có chút mơ hồ.

Hắn thấy Hoàng tổ mẫu bệnh tật đầy mình nằm thoi thóp trên giường nắm chặt tay hắn, nói con phải mạnh mẽ lên, đừng để giang sơn xã tắc rơi vào tay kẻ khác. Nhưng lúc đó hắn chỉ mới ba tuổi, bị cơn đau đầu giày vò phát điên, cô độc không nơi nương tựa, đau khổ tuyệt vọng, sống sót thôi đã là rất khó khăn rồi.

Hắn nhớ đến bức họa của Phụ hoàng và Mẫu hậu, cũng chỉ có khi tế tự hắn mới được mới nhìn thấy chân dung của Tiên Đế và Hoàng hậu. Trong lòng hắn căm hận tột độ, chưa bao giờ gọi họ là Phụ hoàng Mẫu hậu, cũng không thích cái tên của mình, hai chữ “Kỳ An” không khác gì một sự châm biếm.

Hắn rất muốn hỏi họ, vì sao đã sinh ra hắn mà lại bỏ rơi hắn mà đi, khiến mỗi khắc sống trên đời này hắn đều phải chịu đựng nỗi dày vò vô tận, chưa từng được hưởng thụ chút ấm áp nào của nhân gian.

Cho đến ngày hôm nay, tất cả chân tướng nổi lên mặt nước, hắn mới biết tất cả mọi chuyện đều có người đứng sau giật dây. Hắn mất đi song thân, mất đi thân thể khỏe mạnh, từ trên mây rơi xuống vực sâu, đó đều là âm mưu của vợ chồng Thuần Minh Đế và Phùng Ngộ!

Hận thù trong lòng hắn lên đến cực điểm, hận không thể lập tức lăng trì những kẻ này để cúng tế những tướng sĩ vô tội đã chết trong trận Lang Sơn, an ủi vong linh của Phụ hoàng Mẫu hậu ở trên trời.

Hận thù kích phát sự hung hãn của cổ trùng, gân xanh trên trán hắn nổi lên, tóc mai bị mồ hôi lạnh thấm ướt, rối bời dính vào má, cả người co giật vì đau đớn. Trong mơ màng, hắn lại nhìn thấy cô nương nhỏ nhắn tươi tắn rạng rỡ kia.

Sự thuần khiết tốt đẹp ấy thích ôm hắn, sẽ thân mật dựa vào hắn, ngượng ngùng gọi hắn là phu quân, sợ hắn sẽ chết, coi hắn là toàn bộ chỗ dựa, trước khi đi còn thầm nói, muốn hắn phải khỏe mạnh…

Hắn phải gánh vác giang sơn xã tắc này, phải báo thù rửa hận, còn phải vững vàng nâng niu nàng trong lòng bàn tay, vậy nên sao có thể chết được?

Cổ trùng điên cuồng di chuyển dưới da thịt, đôi mắt đỏ ngầu của hắn chợt lóe. Hắn nhấc con dao trong tay lên, nhanh chóng rạch một đường sau gáy, lưỡi dao mang theo vệt máu đen đỏ, tụ lại thành một vũng máu đặc sệt trên mặt đất.

Cổ trùng đen ngòm giãy giụa vài cái trong vũng máu rồi không thể nào nhúc nhích.

Toàn thân Thái tử ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người mềm nhũn như bị rút hết xương rồi ngã xuống đất.

Tựa như một bàn tay đang bóp nghẹt cổ họng đột nhiên buông lỏng, cơn đau theo đó chậm rãi lan tỏa trong máu. Trên khuôn mặt gần như co rút của hắn nở một nụ cười thê lương.

Cuối cùng, cuối cùng…

Thịnh Phủ.

Ban ngày Vân Quỳ không có việc gì, cũng không dám ra phố dạo chơi. Nàng dứt khoát lấy chiếc áo ngủ mang từ trong cung ra thêu tiếp, kim chỉ xuyên qua xuyên lại, cuối cùng cũng không còn xa lạ như trước nữa.

Có điều thêu được một nửa, lồng ng.ực đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói kịch liệt không báo trước. Nàng hơi sơ ý một chút, đầu kim đâm vào ngón tay, đau đến mức nàng phải cắn chặt môi dưới.

Thịnh Dự vừa bước chân vào cửa, vừa vặn nhìn thấy vệt máu nổi bật trên nền lụa trắng như tuyết kia. Ông ấy vội vàng bước nhanh tới, phát hiện sắc mặt cô nương trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Ông ấy lo lắng hỏi: “Vân Quỳ, sao vậy?”

Trong lòng Vân Quỳ có một nỗi đau âm ỉ khó tả, lúc này nước mắt cũng vô thức trào ra: “Điện hạ có gặp nguy hiểm không? Trong lòng con rất sợ hãi, hình như con cảm thấy ngài ấy rất đau khổ…”

Thấy đáy mắt nàng đầy lo lắng và sốt ruột, Thịnh Dự vỗ vỗ vai nàng nói: “Ta đã phái người để ý tình hình trong cung rồi, nếu có tin tức sẽ lập tức bẩm báo. Thái tử điện hạ sẽ không sao đâu, yên tâm.”

Vân Quỳ nắm chặt chiếc áo ngủ trong tay, im lặng một lát rồi lại nói: “Con có thể… vào cung thăm ngài ấy không?”

Thịnh Dự thở dài, con gái muốn gì ông ấy cũng có thể cho, chỉ riêng chuyện liên quan đến an nguy tính mạng, ông ấy tuyệt đối không thể đồng ý.

“Hiện giờ Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đang ở Đông Cung, có mấy nhóm thích khách muốn diệt khẩu ông ta, con lại là cung nữ… thân cận của Thái tử điện hạ, lúc này vào cung nhất định sẽ gây chú ý. Nếu những kẻ sát thủ ẩn nấp trong bóng tối điều tra ra manh mối, có lẽ sẽ dùng tính mạng của con để uy hiếp ta và điện hạ… Vân Quỳ, con hiểu không?”

Vân Quỳ lặng lẽ rũ mắt, cố nén nước mắt gật đầu.

Thịnh Dự ngồi xuống giường, ngay bên cạnh nàng, nhìn chiếc áo trong tay nàng, ôn tồn hỏi: “Chiếc áo ngủ này, là làm cho điện hạ sao?”

Vân Quỳ hoàn hồn, đặt kim chỉ trong tay xuống, khẽ đáp: “… Vâng.”

Trong lòng Thịnh Dự trăm mối ngổn ngang, do dự hồi lâu rồi lại dò hỏi: “Con làm việc ở Đông Cung, điện hạ đối xử với con thế nào?”

Vân Quỳ rũ hàng mi xuống: “Điện hạ đối xử với con rất tốt.”

Rất tốt, là tốt như thế nào?

Cô nương hầu hạ nửa năm ở Đông Cung, vừa chữa bệnh đau đầu cho Thái tử, vừa đêm đêm vất vả hầu hạ, vậy mà đến giờ vẫn chưa có danh phận gì. Con gái của ông không có tâm cơ, cũng không có dã tâm, không biết Thái tử điện hạ bên kia nghĩ ra sao.

Con gái của Thịnh Dự ông, sao có thể làm nô làm tỳ?

Thịnh Dự gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Vậy con, sau này có dự định gì?”

Vân Quỳ cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

Nàng muốn ở bên cạnh điện hạ, muốn làm thê tử của hắn, muốn cùng điện hạ mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng những lời này lại không tiện nói với Thịnh Dự.

Điện hạ là quân, ông ấy là thần, hơn nữa còn là trung thần lương tướng, không thể vì tư tình mà khiến người làm vua không màng đến giang sơn xã tắc, đến con nối dõi, chỉ cưới một người, dù là nàng cũng không được.

Mà trong lòng nàng đã coi ông ấy như phụ thân, nàng làm sao có thể không biết xấu hổ nói ra những lời tình cảm yêu đương này?

Nàng mím môi, chỉ khẽ nói: “Con đợi sự sắp xếp của điện hạ.”

Thịnh Dự hít sâu một hơi, chậm rãi điều chỉnh hô hấp: “Có phải con… thích điện hạ không?”

Vân Quỳ suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Điện hạ đối với con rất tốt, con cũng thích ngài ấy, con muốn ở bên cạnh điện hạ cả đời.”

Thịnh Dự lại im lặng.

Hai cha con cứ ngồi như vậy gần nửa ngày, Vân Quỳ ngồi trên giường thêu thùa, Thịnh Dự nghe nàng kể những chuyện sau khi vào cung.

Buổi tối, người hầu đến báo Tần thị vệ bên cạnh Thái tử đích thân đến đây, nói là có việc quan trọng bẩm báo.

Trong lòng Vân Quỳ căng thẳng, vội vàng đặt khung thêu trong tay xuống chạy ra ngoài. Thấy Tần Qua, nàng lập tức hỏi: “Có phải điện hạ xảy ra chuyện gì không?”

Tần Qua lắc đầu, trả lời: “Điện hạ đã giải được cổ độc, đặc biệt phái ta đến báo cho cô nương một tiếng, xin cô nương đừng lo lắng.”

Vân Quỳ thở phào một hơi: “Giải được rồi là tốt, giải được rồi là tốt…”

Tần Qua thấy Thịnh Dự từ trong nhà đi ra, hắn khẽ chắp tay với ông ấy, hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ đang âm thầm triệu tập binh mã, còn ban ý chỉ cho các gia tộc phi tần xuất thân võ tướng, ép bọn họ phải ủng hộ. Hai ngày nay có lẽ điện hạ sẽ hành động, hoàng thành sẽ không thái bình. Trong khoảnh khắc trời long đất lở ấy, điện hạ xin Thịnh đại nhân ở trong phủ, một tấc cũng không rời bảo vệ an nguy cho cô nương.”

Sắc mặt Thịnh Dự hơi nghiêm trọng, gật đầu đồng ý.

Tần Qua tiếp tục truyền đạt ý của điện hạ nhà mình, điện hạ đặc biệt dặn dò, có vài lời nhất định phải nói với cô nương ngay trước mặt Thịnh đại nhân.

“Điện hạ nói chiếc nhẫn ngọc bích ở trong tay cô nương có thể ra lệnh cho ám vệ Đông Cung, xin cô nương bảo vệ tốt bản thân, đợi đại sự thành công, điện hạ sẽ đến nghênh thú cô nương hồi cung.”

Vân Quỳ há miệng, muốn ngăn cản nhưng đã muộn.

Vài ba câu nói mang đến cho Thịnh Dự sự chấn động không hề nhỏ, đặc biệt là câu cuối cùng… nghênh đón cô nương hồi cung.

Chữ “nghênh thú” được dùng trong hoàng gia, có phải là ý mà ông ấy hiểu không?

Sau khi Tần Qua rời đi, mãi mà Thịnh Dự vẫn chưa hoàn hồn.

Vân Quỳ cũng có chút xấu hổ, sao Tần thị vệ lại nói những lời đó trước mặt phụ thân chứ…

Thịnh Dự nhìn con gái với vẻ mặt phức tạp, một hồi lâu sau mới khẽ hỏi: “Chiếc nhẫn kia là sao?”

Lúc này Vân Quỳ mới lấy chiếc nhẫn ngọc bích từ trong hộp gấm mang về ra, đưa cho ông ấy xem: “Điện hạ đưa cái này cho con.”

Thịnh Dự nhận ra vật này, ông ấy hơi bất ngờ: “Đây là di vật của Tiên Đế.”

Thái tử vậy mà lại đưa thứ quan trọng như vậy cho con gái ông ấy, thậm chí còn nói muốn đích thân đến nghênh thú…

Chẳng lẽ nói, hắn chậm chạp không định phân vị, thật ra là muốn… trực tiếp lập nàng làm hậu?

Cô con gái lưu lạc bên ngoài mười bảy năm của ông ấy, trái tim còn chưa kịp sưởi ấm, đã sắp vào cung rồi sao?

Vân Quỳ bị ông ấy nhìn có chút không tự nhiên, nàng cúi đầu nói: “Người nói xem, điện hạ có gặp nguy hiểm không?”

Thật ra Thịnh Dự không lo lắng điểm này: “Có thể đánh lui sáu mươi vạn hùng binh Bắc Ngụy, chắc chắn không cần nghi ngờ thắng lợi của ngài ấy về mặt binh lực và mưu lược. Dưới tay điện hạ đều là những tướng sĩ mạnh mẽ, đặc biệt hiện giờ cổ độc được giải, Phùng Ngộ đã bị bắt, trên đời này không còn ai có thể ngăn cản ngài ấy nữa.”

……

Trong một đêm, thành trì binh hoang mã loạn, máu tanh gió dữ, trời đất đổi màu.

Tiếng chém giết, tiếng vó ngựa, tiếng binh khí va chạm kinh thiên động địa. Từng đợt sóng sau xô sóng trước truyền từ ngoài thành vào hoàng thành, dân chúng đóng cửa ở trong nhà, đầu đường cuối ngõ chìm trong bầu không khí u ám và đẫm máu.

Cấm quân hoàng thành làm sao chống lại được tinh binh mãnh tướng đã từng trải qua chém giết trên chiến trường dưới tay Thái tử. Dù bị Thuần Minh Đế ngấm ngầm uy hiếp, gia tộc của các phi tần hậu cung cũng đều nhìn rõ thời cuộc, không làm những việc kháng cự vô ích, phần lớn đều đầu hàng Thái tử.

Càn Thanh Cung.

Thuần Minh Đế đội vương miện có mười hai tua, mặc long bào, đặt tất cả tàng hương mình có vào lò Bác Sơn đốt lên.

Ông ta đứng dưới ánh nến vàng rực, lẳng lặng chờ Thái tử đến.

Xét về cận quân, Lư Túc bị bắt, Cẩm Y Vệ như rắn mất đầu. Xét về viễn binh, Lận Thành bị tịch thu gia sản chém đầu, Phủ Bình Châu bị thanh trừng. Mấy ngày này, ông ta sứt đầu mẻ trán mà vẫn chưa tìm được người có thể thay thế.

Chỉ dựa vào cấm quân trong kinh thành, sao có thể chống lại thế công mãnh liệt của Thái tử.

Trách chỉ trách ông ta quá coi trọng danh tiếng, muốn danh chính ngôn thuận lên ngôi. Mấy năm nay, ông ta không dám công khai đối đầu với Thái tử, chỉ dám ngấm ngầm giở trò, muốn đợi Thái tử chết trên chiến trường, chết dưới tay loạn đảng thích khách, hoặc là cổ độc không chữa được mà chết, từ đó chứng minh mình mới là đế vương được trời định sẵn.

Nhưng đợi mãi đợi mãi, không đợi được tin Thái tử chết, lại đợi được những trọng thần tâm phúc mà ông ta tin tưởng và nâng đỡ từng người ngã xuống, đợi được Lư Túc bại lộ thân phận, Thái tử điều tra ra rõ chân tướng năm xưa. Đợi đến hôm nay, đại quân công thành bức vua thoái vị, Cấm Vệ Quân thua trận như núi đổ… Ông ta mới biết những năm nhẫn nhịn chẳng qua chỉ là một trò cười!

Sớm biết như vậy, năm xưa ông ta nên không chút lưu tình, ra tay tàn độc, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn!

Cấm quân hoàng thành liều chết chống cự, vẫn không ngăn được thế công mạnh mẽ của Thái tử.

Nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài ngày càng gần, Thuần Minh Đế từ trên long ỷ chậm rãi đứng dậy nhìn người đàn ông mặc áo giáp, toàn thân đẫm máu từng bước tiến vào điện.

Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, trong mắt là ý lạnh khát máu và ngọn lửa hận thù.

Hắn cầm trường kiếm trong tay, đi đến trước ngự tiền, trầm giọng nói: “Phùng Ngộ, cũng chính là Lư Túc đã khai hết rồi. Năm xưa là ngươi và ông ta ngấm ngầm mưu đồ, thông đồng với địch bán nước, dùng tính mạng năm vạn đại quân trong trận chiến Lang Sơn làm đá kê chân cho ngươi lên ngôi. Sau đó lại xúi giục các phiên vương mưu phản, còn ngươi thì ngư ông đắc lợi. Cô có nói sai nửa lời không?”

Thuần Minh Đế ngược lại bật cười, đảo mắt nhìn làn khói trắng lượn lờ trong điện, ai oán nói: “Trẫm cũng không ngờ ngươi lại có thể điều tra ra manh mối của chuyện cũ hai mươi năm trước như vậy. Có điều dù sao ngươi với ta cũng là chú cháu một nhà, trẫm đối xử tốt với ngươi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng nhân từ một lần, để ngươi làm quỷ cũng phải hiểu rõ. Không sai, những chuyện này quả thật là do trẫm làm, nhưng làm sao? Trẫm có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà ngồi lên long ỷ, ngồi trên vạn người, vậy chứng minh trẫm là nghe theo lệnh trời. So với phụ thân ngươi, ta càng thích hợp ngồi vào vị trí chí tôn thiên hạ này hơn!”

Ông ta cố ý kéo dài thời gian, nhưng lại không thấy vẻ gì khác thường trên mặt Thái tử. Ở trong làn khói độc nồng nặc, thậm chí phản ứng còn không bằng ngày ở chùa Bát Nhã…

Thuần Minh Đế mơ hồ nghi ngờ trong lòng, lại thấy Thái tử cười lạnh một tiếng, giơ tay ra hiệu, lập tức có người xách một người phụ nữ tóc tai bù xù, mặt mày tái mét ném vào.

Là Hoàng hậu!

Thái tử giơ thanh hàn kiếm trong tay lên, lạnh lùng kề vào cổ Hoàng hậu: “Năm xưa là ngươi truyền tin Tiên Đế bệnh tình nguy kịch đến Khôn Ninh Cung, khiến mẫu hậu của cô sinh non mà chết đúng không?”

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, môi run rẩy nói: “Bổn… bổn cung không có, bổn cung cũng chỉ là bị phú quý làm choáng váng đầu óc…”

Bà ta cũng không nghĩ tới, năm xưa Tiên Đế trọng thương hấp hối, mấy phiên vương mưu phản, cuối cùng tàn sát lẫn nhau. Hoàng hậu còn chưa sinh, không biết là nam hay nữ, người có hy vọng đăng cơ nhất lại là người chồng bình thường vô thanh vô tức của bà ta!

Nếu ông ta đăng cơ, chẳng phải bà ta chính là Hoàng hậu sao?

Trong lòng ngo ngoe rục rịch, lại được Thụy Vương nhắc nhở, bà ta bắt đầu giả vờ qua lại với Huệ Cung Hoàng hậu, chăm sóc bà ấy trong thời gian mang thai. Cuối cùng phái người truyền tin giả Tiên Đế bệnh tình nguy kịch vào lúc bà ấy bụng to mà vẫn phải dốc hết sức lực vì triều đình. Huệ Cung Hoàng hậu còn chưa kịp xác nhận thật giả thì đã ngất đi…

Thái tử nghe hết những tiếng lòng này, sắc mặt âm trầm cực điểm.

Thuần Minh Đế nhìn chằm chằm phản ứng của Thái tử, từ vẻ ung dung ban đầu, đến giờ phút này lại cực kỳ nôn nóng bất an. Ông ta đã đứng không vững, vội vàng muốn xác nhận một chuyện.

Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Bệ hạ đang đợi gì?”

Thuần Minh Đế trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.

Thái tử tựa như lơ đãng nói: “Quên nói với bệ hạ, cổ độc trên người cô đã giải rồi, Càn Thanh Cung này dù có bao nhiêu hương độc, cũng không có tác dụng gì với cô nữa.”

Con ngươi Thuần Minh Đế co rút kịch liệt, câu nói đó gần như đã rút đi xương sống của ông ta, cả người không khống chế được mà bất lực ngồi bệt xuống, miệng lẩm bẩm: “Sao có thể, ngươi… là Lư Túc nói cho ngươi biết? Sao ông ta lại nói cho ngươi biết…”

Dù Lư Túc có khai ra hết mọi chuyện, cũng không cần thiết phải cắt đứt đường lui hoàn toàn. Cổ độc là con át chủ bài cuối cùng của ông ta, chỉ cần Thái tử bị kích động mất kiểm soát, chết bất đắc kỳ tử ở Càn Thanh Cung, mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.

Hôm nay ông ta đã đốt rất nhiều hương liệu trong cung, nhiều gấp mấy lần ở chùa Bát Nhã, một khi Thái tử bước vào Càn Thanh Cung, tuyệt đối không có khả năng sống sót đi ra!

Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, Thái tử lại giải cổ trước…

Thái tử cười khẽ: “Thúc phụ nhân từ, muốn cho cô làm quỷ cũng phải hiểu rõ. Còn cô thì ngược lại, chuyện bệ hạ nghĩ không thông, cứ để xuống hoàng tuyền mà từ từ nghĩ vậy. Có điều không biết dưới nên đất kia, mấy vạn vong hồn tướng sĩ có thể tha thứ cho thúc phụ không.”

Hoàng hậu khóc lóc thảm thiết quỳ trên đất dập đầu, cầu xin hắn tha mạng.

Mặt Thuần Minh Đế trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, môi run rẩy nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi cho ta một cái thống khoái đi.”

Thái tử lạnh lùng nói: “Cô từ nhỏ đã mất song thần, bệnh tật giày vò hơn hai mươi năm trời, đại thù còn chưa báo, bệ hạ muốn chết thống khoái như vậy, chẳng phải là quá hời rồi sao?”

Sắc mặt hắn nghiêm nghị, thu lại chút ý cười cuối cùng, nói từng chữ từng chữ: “Cô muốn hai người các ngươi bị lăng trì từng đao từng đao, cho đến khi giọt máu cuối cùng chảy cạn.”

Trong một đêm, hoàng quyền thay đổi.

Giang sơn xã tắc cuối cùng cũng trở về tay chủ nhân thực sự của nó, trăm việc đều chờ được khôi phục, tất cả những người liên quan đều đang chờ đợi sự trừng phạt thích đáng.

Ánh bình minh xuyên qua lớp sương mù dày đặc, chiếu sáng cảnh máu me và tiêu điều khắp thành, đồng thời chiếu sáng cả những mái ngói lưu ly lấp lánh trên đỉnh Tử Cấm Thành.

Vân Quỳ nằm trên sập, nghe tiếng chém giết kinh hồn bạt vía cả đêm, mãi đến sáng bên ngoài mới yên tĩnh lại. Sau khi nghe người hầu báo tin tốt, nàng mới nhợt nhạt thiếp đi một lát.

Nàng mơ thấy điện hạ tự tay gi.ết ch.ết kẻ thù, người mặc long bào, phía dưới hô vạn tuế vang dội. Tiếng sóng trào ấy như tiếng trống rung, vang vọng khắp trời và không ngừng đập sâu vào màng nhĩ.

Nàng còn mơ thấy điện hạ đến tìm nàng. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh đen, cổ độc đã giải, vẻ dữ tợn trên mặt mày đã tan đi, ánh mắt trong veo, không khí trong lành.

Nàng vẫn còn chìm đắm trong niềm vui trong mơ, đột nhiên có một cái búng nhẹ nhàng rơi xuống trán nàng, khiến nàng giật mình tỉnh giấc.

Trước mặt là một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có chút khác biệt.

Giống như nàng thấy trong mơ, mặt mày sáng sủa trong veo, tựa như suối nguồn trên núi, không thấy một chút khói mù nào.

Nàng mừng rỡ kêu lên: “Điện hạ? Ngài giải quyết xong chuyện rồi sao.?”

Vậy mà hắn lại đến nhanh như vậy.

Tiêu Kỳ An nói: “Ừ, đều giải quyết xong rồi.”

Vân Quỳ vừa định mở miệng, lại khựng lại một chút, rồi cẩn thận hỏi: “Có phải ta nên gọi chàng là Bệ hạ không?”

Tiêu Kỳ An nhéo má nàng: “Nên gọi gì, còn muốn ta phải nhắc nhở à?”

Vân Quỳ mím môi, niềm vui tràn đầy trong lòng nở rộ trong mắt.

Đây là Bệ hạ của nàng, là phu quân của nàng.

Cả người nàng bị hắn bế lên, hai tay ôm chặt cổ hắn. Nàng khẽ gọi hết lần này đến lần khác bên tai: “Phu quân, phu quân, phu quân…”

Những gió dao sương kiếm, gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng dần dần rời xa họ. Giang sơn xã tắc bắt đầu một trang sử mới.

Từ nay năm đổi tháng dời, nàng và phu quân thuận lợi vô ưu.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện