Tình cảm đều là do ở chung mà ra, Tô Hàm hiện tại đã có chút cảm giác thân thuộc với bang Bình An, sẵn lòng ra sức.

Cô đã dẫn đội làm nhiệm vụ ba lần, mỗi lần đều hoàn thành rất xuất sắc, không phải không gặp phải khó khăn, bọn họ đã gặp phải thây ma bò, thây ma nhảy cao, và cả thây ma lực sĩ, mọi người phối hợp ăn ý, thân thủ linh hoạt, thêm vào đó có Tô Hàm yểm trợ, cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t hết toàn bộ, đồng đội bị thương nhẹ, không có thương vong.

Đây là lần đầu tiên Tô Hàm dẫn đội, đã thể hiện được thực lực của mình, nhất thời danh tiếng trong bang phái vang dội.

Trong bang phái đông người, đều nói thân thủ cô lợi hại, có thể bẻ gãy đầu thây ma bò bằng một tay, nhưng vẫn có người chưa từng thấy, nghe người khác tâng bốc, trong lòng luôn cảm thấy là đang khoác lác. Đại ca đích thân chiêu mộ vào ư? Có lẽ là thấy người ta trẻ đẹp, không phải chiêu mộ cao thủ, mà là mời ứng cử viên làm vợ.

Giờ thì những lời nói đó đã hoàn toàn biến mất, Tô Hàm khi lên xuống lầu trong tòa nhà, thường gặp các thành viên trong đội khách sáo chào cô một tiếng là chị Hàm, ngay cả những người lớn tuổi hơn cô cũng gọi như vậy.

Cô cũng bình tĩnh nhận lời, trên mặt không hề có chút ngượng ngùng nào.

Cửa hàng tạp hóa do vợ chồng Tô Vệ Quốc quản lý, những người trong bang phái khi rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng ghé qua, giúp trấn áp một số tên du côn, đối với họ cũng gọi là chú dì, điều này khiến vợ chồng Tô Vệ Quốc cảm thấy rất có mặt mũi.

Phương Trấn Nhạc đến tháng sau mới thực sự hồi phục tinh thần, anh ta cũng không nói lời cảm ơn xã giao với Tô Hàm, chỉ dùng hành động thực tế để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Anh ta lại bắt đầu nhận nhiệm vụ, trong số vật tư được phân đến tay anh ta có hai hộp sữa bột dành cho người già và một túi gạo tẻ, anh ta đều đưa cho Tô Hàm.

Tô Hàm cũng không khách sáo với anh ta, nhận lấy rồi đưa cho anh ta một bao thuốc lá, tuy rằng là nhãn hiệu bình thường trước ngày mạt thế, nhưng ở thời điểm một năm sau ngày mạt thế như hiện tại, cũng được coi là vật tư quý giá rồi.

Anh ta cười khổ: “Cô cũng quá hào phóng rồi.” Những ngày chung sống này, anh ta cũng đã hiểu được tính tình của Tô Hàm, nên không từ chối.

Bang Bình An cứ như vậy mà bén rễ ở khu an toàn Thiên Dương, Tô Hàm ở bang Bình An cũng như cá gặp nước.

Tết Nguyên đán sắp đến, trong khu an toàn Thiên Dương hùng mạnh, không khí đón năm mới ngày càng nồng đậm, bang Bình An làm xong nhiệm vụ cuối cùng trước Tết thì bắt đầu nghỉ ngơi, tính toán sẽ ăn một cái Tết thật to.

Khu an toàn thực sự quá lớn, lấy thành phố C có một nhà máy sản xuất vũ khí hạng nặng và hai doanh trại quân đội làm trung tâm, lan tỏa ra sáu thành phố gần đó, trải qua một năm rưỡi dọn dẹp, xây dựng thành khu an toàn lớn có thể chứa gần tám triệu người sống sót như hiện nay.

Đây là cái Tết Nguyên đán thứ hai sau ngày mạt thế, mọi người đã vượt qua nhiều cuộc khủng hoảng, vui mừng đón chào một mùa xuân mới, những người đứng đầu khu an toàn cũng có ý định ăn mừng một phen.

Vào giữa tháng Chạp, khu an toàn đã phát phúc lợi Tết, trẻ em và trẻ sơ sinh dưới sáu tuổi, người già trên sáu mươi tuổi, đều có thể nhận được một phần quà năm mới.

Vương Nguyệt Nga cảm thấy tiếc nuối: “Tôi và ông đều không đủ tuổi.”

Tô Vệ Quốc cười ha ha nói: “Nhà chúng ta bây giờ còn thiếu gì đâu chứ? Không thiếu phần quà này! Phát cho người khác đi, người khác cần hơn.”

Lễ hội mùa xuân đang đến gần, sau hơn nửa năm luyện tập, cơ thể anh Từ cuối cùng cũng khôi phục được sự linh hoạt trước kia.Anh ấy nói đùa:

“Nói ra thì xấu hổ. Sau khi bình phục, năng lực của Tô Hàm tăng vọt. Còn tôi, tôi không thể làm được việc gì cả, cơ thể giống như mì mềm, đi được vài bước là không thở nổi, chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc.”

Mấy người Tần Việt bật cười.

Sau khi anh Từ nói đùa, anh ấy chân thành cảm ơn bạn bè: “Thời gian này tôi đều nhờ mọi người giúp đỡ. Nếu không có mọi người, tôi cũng như Tĩnh Nghiên và Tiểu Chân sẽ không thể an toàn chuẩn bị đón Tết ở khu an toàn Thiên Dương.

Tôi cảm thấy rất biết ơn vì những nỗ lực của mọi người. Đừng ngăn cản tôi. Tôi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình bây giờ. Hiện tại cơ thể tôi đã hồi phục hơn phân nửa, sau Tết sẽ có thể đi làm nhiệm vụ cùng mọi người. Những có lẽ thực lực của tôi không còn tốt như trước, hy vọng mọi người đừng ghét bỏ.”

“Anh Từ, anh đang nói cái gì vậy?” Ông Chu cau mày, vỗ mạnh vào vai Anh Từ: “Chúng ta là tình bạn vào sinh ra tử, anh nói thế là quá khách sáo rồi!”

“Đúng vậy, anh Từ, anh đừng khách sáo như vậy.” Khâu Gia Đồng mỉm cười nói.

Tô Hàm không nói gì, chỉ im lặng nhìn bọn họ cười nói vui vẻ. Khi anh Từ nhìn qua, khẽ gật đầu với anh ấy.

Anh Từ cảm động trước tình cảm của những người bạn tốt, trong lòng càng nỗ lực rèn luyện thể lực.

Chợ cũng trở nên náo nhiệt hơn khi gần đến Tết, Tô Hàm lấy ra một ít đĩa và hộp đựng trái cây từ không gian, bảo Tô Hồng Vũ mang ra chợ bày sạp tạm thời.

Em trai và em gái của Tô Hồng Vũ còn nhỏ, ngày thường cậu thường đưa các em lên chân núi nhặt củi và đào rau dại, một phần đưa vào bếp ở tầng một, một phần để lại cho hai bếp ở nhà, một phần mang ra chợ bán. Nhưng rất khó bán, người giàu không dùng củi, người bình thường dùng củi thì cũng không nỡ mua.

Nhận được số đĩa và hộp này, Tô Hồng Vũ rất chăm chỉ đi bán, cùng các em ngồi từ sáng đến tối, cuối cùng đã bán hết vào chiều ba mươi Tết, đổi được không ít thức ăn, cậu chỉ chịu lấy một phần: “Đồ đều là của chị Hàm, em không thể lấy nhiều hơn được”.

Tô Hàm nói: “Vậy thì để trong bếp, thỉnh thoảng có thể dùng để ăn thêm.” Bang phái cung cấp chỗ ăn ở, bếp trong nhà họ chỉ dùng khi muốn ăn thêm hoặc ăn đêm.

“Em vẫn luôn theo anh Từ tập luyện, sang năm em có thể cùng chị Hàm đi làm nhiệm vụ không ạ?” Tô Hồng Vũ nhìn Tô Hàm với vẻ đầy mong đợi.

Tô Hiểu Bội cũng vội nói: “Em và Tiểu Tam, Tiểu Tứ cũng tập luyện rồi, thêm hai năm nữa, chúng em lớn hơn chút nữa là có thể phụ giúp mọi người được rồi.” Cô bé và anh trai đều biết, bốn người họ có thể vào bang Bình An là nhờ chị Hàm, họ cũng muốn lớn nhanh để có thể đóng góp cho bang phái.

Nhìn vào khuôn mặt của họ, Tô Hàm nhìn thấy bóng dáng của trưởng làng năm đó, cô gật đầu: “Được rồi, sau Tết chị sẽ dẫn các em đi nhận một nhiệm vụ nhỏ, nếu các em biểu hiện tốt, chị sẽ báo cho anh Phương, anh ấy sẽ đưa các em tham gia vào nhiệm vụ lớn của bang phái.

Các em đừng lo lắng, bây giờ các em vẫn còn nhỏ, không cần vội, đợi đến khi lớn hơn một chút nữa rồi đóng góp cho bang phái cũng không muộn.”

Tô Hiểu Bội không thể diễn tả hết sự ngưỡng mộ đối với Tô Hàm, cô bé kích động đến mức mặt đỏ bừng, gật đầu liên tục.

Vào đêm giao thừa, tin tức được phát đi ở một số quảng trường lớn trong khu an toàn. Các lãnh đạo lần lượt phát biểu tổng kết kết quả năm nay và nói ra những mục tiêu cho năm sắp tới. Tô Hàm và những người khác cũng đi đến một quảng trường gần đó để tham gia cuộc vui. Anh Từ để Tiểu Chân cưỡi lên cổ mình, Tiểu Chân vui đến mức không nhịn được cười.

Trong dòng người, Tô Hàm cuối cùng cũng tìm được một khoảng trống để thở, lúc này cô cảm thấy thoải mái, tự tại và vui vẻ.

Bạch Đông lần đầu tiên đón Tết của loài người, anh ta không hiểu ý nghĩa của Tết, chỉ thấy rất nhiều người tụ tập lại “xem tivi” rất vui, những người xung quanh cũng tỏ ra thoải mái, cười nói không ngớt, hoàn toàn khác với trạng thái của những người anh ta gặp sau khi theo con người thơm tho đến bên loài người.

Anh còn nhớ trước đây khi thấy loài người tụ tập, sắc mặt của họ thường buồn rầu, đau buồn, bàng hoàng, không khí vui vẻ như hôm nay là lần đầu tiên anh ta thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện