Tiễn hai người Dạ Huy Nguyệt và Mặc Huyễn, Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại của Sở Thiên.
“Lão Bát?”
“Nghe giọng của em có vẻ như không ngờ người gọi là anh hả?”
“Đúng là không ngờ.”
“Anh nghe Diệp Nhĩ nói trang viên xa hoa của em làm xong rồi?”
“Ừm.”
“Có để lại cho anh một phòng không đó?”
“Đương nhiên là không rồi!” Đang nói thì dừng lại: “Em để lại cho anh một cái biệt thự luôn! Chỉ chờ anh mang người nhà tới ở thôi!”
“Nhà nào? Người nào? Bây giờ anh chỉ mới một mình ăn no, không đói —— vẫn còn độc thân đây!”
“Đến Trung Quốc đi, em giới thiệu vợ cho, chắc chắn anh sẽ hài lòng!”
“Thật sao?”
“Sure!”
“OK! Nhưng phải đợi chính phủ Trung Quốc phê chuẩn mới được.”
Dạ Cô Tinh kéo bức màn ra, đứng ở ban công, nhìn dãy núi ở xa xa.
“Em nghe chị hai nói quá trình phê duyệt có vẻ như… có gì đó không ổn.”
“Bingo! Rõ ràng, là có người cố ý.”
“Ai?”
“Giang Hạo Đình.”
Sau nhiều năm mới nghe thấy cái tên này, Dạ Cô Tinh thoáng chốc sững sờ.
Trên hành lang, anh ta tỏ tình với cô.
Lúc đó hai người đang diễn ‘tiết mục’ “bắt cóc con tin”.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta mạnh mẽ kéo cô giả thành bạn gái, chọc tức Tần Tư Hủy, mà cô đã trả đũa bằng cách quật ngã anh ta xuống.
Ký ức cứ trôi qua như một cuộn phim chiếu từng chuyện một.
Trừ An Tuyển Hoàng, Giang Hạo Đình là người thứ hai nói với Dạ Cô Tinh ba chữ “Anh thích em”.
Thẳng thắn, hào sảng, thậm chí còn tự tin đến mức không sợ hãi.
Lúc đó, mối quan hệ của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đã công khai rồi.
Người có chút đầu óc đều biết không thể chọc vào cô, nhưng Giang Hạo Đình lại vẫn cố chấp lao vào, cuối cùng liên lụy cả nhà họ Giang bị An Tuyển Hoàng chèn ép.
Tình trạng hỗn loạn đó đã làm xáo trộn toàn bộ cả Bắc Kinh.
Nhà họ Tần lụi bại, nhà họ Giang gặp khó khăn, nhà họ Kỷ lại nhẫn tâm không giúp.
An Tuyển Hoàng trở thành người cười cuối cùng, trở thành người thắng.
“Nhất Nhất?! Em có đang nghe không?”
“Ừ…”
“Anh cũng không biết vì sao Giang Hạo Đình lại làm như vậy, với sức ảnh hưởng của anh ta hiện giờ, thì anh ta không nên liều lĩnh như vậy mới đúng.”
Dạ Cô Tinh hơi đăm chiêu.
Lúc trước, lúc cô và An Tuyển Hoàng rời khỏi Trung Quốc, Giang Hạo Đình đã vào bộ đội, sau đó đóng quân ở biên giới phía tây bắc, trên cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng, như tự đày đọa mình.
Khi xảy ra bạo động, anh ta bình tĩnh chỉ huy, không những giúp hạn chế được tổn thất ở mức tối đa, mà còn tự mình đi tháo gỡ bom.
Nửa năm sau, Bộ Quân sự ba lần liên tiếp ra lệnh triệu tập anh ta trở lại Bắc Kinh, phong tặng các danh hiệu và giải thưởng, từ đó về sau anh ta một đường thăng tiến.
Từ một thiếu gia vô danh tiểu tốt trở thành một đại tá trẻ tuổi nhất Trung Quốc, có thể nói tất cả danh hiệu đó đều do anh ta dùng mạng để có được.
So với Kỷ Tu Thần, người xuất thân từ lính đặc chủng tác chiến, thì anh ta cũng không hề kém cạnh gì.
Nhà họ Giang cũng nhờ thế mà nước lên thì thuyền lên, thậm chí còn có thể ngang hàng với nhà họ Kỷ
Mấy năm trước, hai nhà Kỷ – Giang đấu đá nội bộ, cả hai lại cùng có người làm việc trong quân đội nên mâu thuẫn càng căng thẳng hơn.
Lúc này, Giang Hạo Đình đã nộp đơn xin chuyển công tác lên cấp trên, muốn tham gia vào chính trị, hiện tại anh ta đã là Phó bí thư Thành ủy Thủ Đô.
Leo lên được vị trí này ở tuổi ba mươi, tương lai của anh ta còn rất rộng mở.
Năm đó, Dạ Cô Tinh từng xem tướng để đoán về người này ——
Trán rộng, cằm đầy đặn, tuy rằng nhất thời phóng đãng, nhưng tương lai nhất định sẽ là tướng quân!
Đây là một lời thành sấm.
“Xin chào, đây là văn phòng thành phố, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô.”
“Tôi tìm Giang Hạo Đình.”
“Xin hỏi cô là?”
“Tôi họ Dạ.”
“Xin lỗi cô, chúng tôi….. Alo? Chào cô, cô còn ở đó không?” Xòe hai tay, bĩu môi “Thật không lễ phép…”
“Tiểu Vương, ai đó?”
“Tìm bí thư Giang đó.”
“Tại sao lại gọi tới văn phòng thư ký vậy?”
“Ai mà biết được! Một người phụ nữ, nói chuyện cứng ngắc lạnh như băng…”
“Ôi, là nữ á?”
“Đúng vậy! Chắc lại tố cáo chồng gian lận hay cờ bạc, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào! Nếu có việc thì gọi cảnh sát đến là được rồi!”
Lắc đầu cười.
“Cảnh sát gì?” Giọng nam trầm vang lên, khiến người nghe giật mình.
“Bí thư Giang!” Tiểu Vương vội vàng đứng dậy.
“Ngồi đi. Chuyện gì cần phải làm phiền cảnh sát, nói tôi nghe xem?”
Nói xong, anh ta cầm hạt dưa trên bàn lên: “Anh không ngại tôi ăn một ít chứ?”
Tiểu Vương không nói nên lời?
“Mời anh! Mời anh! Đây là do mẹ tôi tự tay làm. Vị mặn. Anh không chê là được rồi!”
“Không chê.”
Anh ta biết khi nào nên trang nghiêm lạnh lùng, khi nào thì nên gần gũi.
“Vừa rồi, có một cô gái gọi điện thoại đến, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, không ngờ cô ấy bảo muốn tìm anh, nhưng không nói thêm đã cúp máy rồi!”
“Tìm tôi?”
“Chắc là hỏi được số điện thoại này từ bên 114.”
“Có nói là ai không?”
“Không có. Nhưng, cô ấy tự xưng họ… Diệp.”
Đôi mắt anh ta chợt nhíu chặt, Giang Hạo Đình hít một hơi thật sâu, nhả ra từng chữ: “Cô ấy nói, họ của cô ấy là gì?”
“Diệp…”
“Trong vòng hai phút, mang bản ghi chép cuộc trò chuyện vào cho tôi.”
Mặt Tiểu Vương biến sắc, lúc này mới ý thức được mình gặp chuyện rồi!
Không vội vàng giải thích, nhanh chóng quay đầu, dùng con chuột một cách linh hoạt việc này chỉ mất một phút rưỡi là xong.
“Tôi đã gửi vào hòm thư của anh rồi.”
“Được.” Anh đi nhanh về phía văn phòng.
Lúc này Tiểu Vương mới thở phào một hơi, cả người xụi lơ trên ghế.
“Nguy hiểm thật…”
Dạ Cô Tinh đang chuẩn bị gọi điện thoại bảo Vu Sâm ra mặt, đã thấy điện thoại đổ chuông
Một dãy số xa lạ, thuộc sở hữu của—— thành phố Bắc Kinh!
“…”
“Tôi biết là em.”
Dạ Cô Tinh thở dài một hơi, khoảnh khắc bên kia lên tiếng, cô không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
“Bạn cũ, gặp mặt một chút đi?” Cười nhẹ..
Khi phóng tầm mắt ra phía xa, cô nhận ra sương sớm đang tan dần, toàn bộ núi non hiện ra, trong vắt.
“Được.”
Đúng 12 giờ 10, ở phòng riêng trên tầng hai của Túy Tiên Cư.
Giang Hạo Đình nâng chén: “Chào mừng về nước.”
“Cám ơn.” Dạ Cô Tinh trả lời.
Sau khi uống hết nửa chén, đồng tử của người đàn ông lúc sáng lúc tối “Tôi… Rất vui.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Vì em đã gọi điện cho tôi.”
Cô gắp một con tôm, cúi đầu, bóc vỏ, tập trung tinh thần, cô không thể nghe ra tâm trạng gì trong lời của anh ta.
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia ảm đạm.
“Còn nhớ chỗ này không?”
Động tác bóc tôm của cô hơi khựng lại, Dạ Cô Tinh giật mình.
Túy Tiên Cư…
Năm đó, ở trước cửa nơi này, An Tuyển Hoàng đã đánh gãy xương sườn của Giang Hạo Đình, Kỷ Hạo Hiên cũng bị liên lụy.
“Ký ức đó cũng chẳng tốt đẹp gì, sao lại phải nhắc lại?”
Chẳng phải những người ở vị trí cao đều ghét nhất là “ký ức cay đắng” sao?
“Trang Tử không phải cá.” (Ý của câu này là Trang Tử không phải cá, sao biết cá đang vui hay đang buồn khi bơi trong nước.)
Dạ Cô Tinh cười khẽ, làm như không hiểu.
“Em không phải tôi, làm sao biết được đoạn ký ức đó là không đẹp?”
Dạ Cô Tinh thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt tối đen sáng ngời, dịu dàng ấm ấp
Giang Hạo Đình cũng nhìn thẳng không né không tránh.
Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ thong dong tao nhã, người đàn ông trầm ổn.
Thời gian không ngừng mang thanh xuân đi, còn bóp méo cả trí nhớ.
Cô từ lúc mới vừa bước chân vào giới giải trí đến giờ đã làm mẹ; con anh lúc trước là một quý công tử quần là áo lượt, trở thành một nhân vật chính trị lớn.
Chợt nhìn lại, những thăng trầm của cuộc đời.
“Giang Hạo Đình, sao anh cứ phải như vậy?”
“Vì sao à?” Trong mắt người đàn ông hiện lên tia buồn bã: “Có một số việc, không cần lý do. Muốn hay không, và có được hay không, là hai việc khác nhau.”
Dạ Cô Tinh im lặng.
Đứng ở góc độ của cô thì không có quyền lên tiếng.
Từ chối là thái độ của cô, nhưng đối phương có tiếp nhận hay không, thì cô không thể khống chế được.
Bất kỳ hình thức an ủi và lời khuyên nào cũng là “đứng nói mà không đau lưng”, dù thế nào đi nữa cũng làm người ta đau lòng.
Trừ việc mở một mắt nhắm một mắt, cô không thể tìm được cách tốt hơn.
“Không có chuyện thì không đăng điện Tam Bảo, lý do tôi đến đây anh cũng biết, phải không.”
Tư thế của cuộc đàm phán lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Vì chuyện phê duyệt cho NC International vào Trung Quốc hả?”
“Đúng vậy.”
“Đây là chuyện của Bộ Thương mại, em không nên tìm tôi.”
Dạ Cô Tinh bật cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, “Giang Hạo Đình, tôi không thích nghe anh giở giọng lòng vòng đâu.”
Trong lòng người đàn ông chỉ biết cười khổ.
Anh ta chính là thích cái dáng vẻ vô tình tàn nhẫn này của cô.
Anh ta muốn sửa tật xấu này, nhưng lại rất khó, như nghiện thuốc phiện vậy, biết rõ sẽ chết người, nhưng lại không khống chế được.
Đời này của anh ta, xong rồi…
“NC International vốn đã cắm rễ ở Australia, đột nhiên lại muốn nhảy vào Trung Quốc, tôi và em đều biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào. Theo trình tự, đừng nói là ba tháng, kể cả hơn một năm cũng chưa nhận được công văn phê chuẩn đâu.”
“Ý của anh là, các thủ tục chính thức?”
“Ít nhất, bên ngoài không thể để người ta bắt được thóp.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Chờ thêm một thời gian nữa đi.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, có một số việc, trong lòng biết là tốt rồi, không cần phải hỏi ra.
Ví dụ như, tại sao kết quả điều tra cho thấy Giang Hạo Đình là người gây áp lực buộc Bộ Thương mại phải tạm dừng phê duyệt?
Lại ví dụ như, tại sao Phó Bí thư Giang, người có rất nhiều kiến thức, lại có thời gian rảnh để trả lời một cuộc gọi không quen thuộc?
Nhiều lúc, ngắm hoa trong lúc còn sương mờ còn đẹp hơn lúc sáng rõ.
Ít ra cái đẹp và cái xấu sẽ không bị ánh nắng mặt trời bóc mẽ..
Sau khi ăn xong, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Nắng mặt trời chiếu tới, nắng nóng phả vào mặt.
Một chiếc Volkswagen đi tới trước mặt hai người rồi dừng lại, biển số Jing A00001 chói lọi phản chiếu dưới ánh sáng chói lọi của ánh mặt trời.
“Tặng em.” Giang Hạo Đình vươn tay, kéo cửa xe ra.
Dạ Cô Tinh đang muốn mở miệng, lại bị tiếng xe gầm chặn lại.
Xa xa, một chiếc siêu xe Lamborghini chạy về phía hai người.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt đẹp trai của người đàn ông.
“Ông xã?!”
“Ngoan.” Anh cười nhạt “Anh tới đón em về nhà.”
“Được.”
Ngồi ở vị trí ghế phụ, Dạ Cô Tinh bắt đầu cài dây an toàn, lại bị An Tuyển Hoàng ngăn lại.
Cô nhướng mắt, ý hỏi.
“Để anh.”
Ôi, Dạ Cô Tinh có hơi… thụ sủng nhược kinh.
Cho đến đi chiếc xe lao đi, Giang Hạo Đình vẫn đứng ở tại chỗ đó, dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi và lo lắng, đáy mắt lộ vẻ thê lương.
“Không được nhìn!”
Dạ Cô Tinh bất giác cảm thấy buồn cười, thu ánh mắt từ kính chiếu hậu lại.
“Sao anh biết em ở đây? Ai nói cho anh vậy?”
Người đàn ông hừ lạnh,: “Chuyện của em, có chuyện gì anh không biết à?”
“Hứ, thế anh nói xem, anh còn biết cái gì nữa?”
“Anh ta thích em.” Giọng người đàn ông khó chịu, rõ ràng là đang tức giận.
“Rồi gì nữa?”
“Em không thích anh ta.” Trời lại chuyển nắng
“Còn không?”
“Rất nhiều người thích em.”
“Ừm ~ chứng minh vợ của anh rất quyến rũ.”
“Nhưng em chỉ thích anh.”
Người đàn ông mỉm cười điềm đạm, ngọt ngào.
Một tuần sau, Sở Thiên nhận được văn bản phê duyệt của Bộ Thương mại, anh ấy gọi điện thoại báo cho Dạ Cô Tinh đầu tiên.
Ngày hôm sau, Lưu Hinh Đình vui sướng phóng xe tới trang viên.
“Nhất Nhất! Chị có rồi! Chị cũng có thai rồi! Cám ơn em! Cám ơn…”
Mặc Huyễn đuổi sát theo sau, vẻ mặt lo lắng.
Nghẹn nửa ngày, mới phun ra một câu: “Em chậm một chút thôi…”
Buổi tối, hai người Mặc Huyễn ngủ lại trang viên.
Huy Nguyệt tan làm cũng mang vợ đến ăn cơm.
“Chị, tối hôm nay ăn cái gì vạy?” Anh cứ lúi húi vào bếp
“Diệp Nhĩ, quản người đàn ông của chị đi.”
“Nhất Nhất, cho em xem cái này này.” Cô ấy ngượng ngùng cười.
Dạ Cô Tinh nổi da gà.
Hiện giờ Diệp Nhĩ như đang ngâm trong mật, mùi vị hạnh phúc lan ra như muốn đầu độc chết mọi người.
“Cái gì vậy?”
Dạ Cô Tinh đoán đùa rằng, chắc không phải là Durex —— Durex đã dùng rồi đâu nhỉ.
Hắc hắc hắc…
Đang suy nghĩ, thì hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Giấy kết hôn?!”
“Đúng vậy! Vừa mới nhận hôm nay đó.”
“Còn tưởng là thứ tốt gì! Cái này? Mười tệ hai quyển?”
“Ách… thật chỉ cần chín tệ thôi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
“Không phải… chuyện này căn bản không liên quan đến tiền được không hả?!”
“Vậy liên quan đến cái gì?”
“Đây là quan hệ hôn nhân được pháp luật bảo đảm! Như vậy mới hợp pháp…”
“Nếu cuộc hôn nhân của mình không vững chắc, thì hai quyển sổ đỏ này có thể kéo lại không, chị nghĩ nó có ý nghĩa à?”
Diệp Nhĩ bĩu môi, “Nói không thắng được em, không thèm nói với em nữa!”
“Ừm… em phát hiện ra là tuổi của chị đã giảm đi nhiều từ khi chị mang thai, đúng không?”
“Em có ý gì?”
“Càng ngày càng ngây thơ đó!”
Quanh đi quẩn lại, trước giờ Diệp Nhĩ chưa bao giờ mặc áo phông có in hình các nhân vật hoạt hình, giờ lại có chú chuột Mickey bụ bẫm trên ngực áo…
Trong màn đêm u tịch, có người vẫn quay cuồng không ngừng.
Một lúc lâu sau, cuộc mây mưa kết thúc.
Bật đèn, hai vợ chồng vẫn quấn quýt, chưa tách ra.
“Chúng ta cũng đi đăng ký đi.”
“Không cần thiết.” Dạ Cô Tinh rất kiên trì.
“Lái xe không bằng lái nhiều năm như vậy, lỡ như xảy ra vấn đề gì?”
Cô liếc anh một cái: “Có thể xảy ra chuyện gì? Nghĩ linh tinh, ngủ đi…”
“Vợ~~?”
Cô không phản ứng lại.
“Vợ ơi~~?”
Cô vẫn không phản ứng lại.
An Tuyển Hoàng: “…”
Thật ra trong lòng đã tan nát.
Một tháng sau, bé Húc được nghỉ hè, Tịch Cẩn dẫn cô bé về nước.
Hai chị em gặp nhau vẫn rất thân thiết.
Trong lòng An Tuyển Hoàng có chuyện, quanh thân tỏa ra hơi lạnh như khối băng di động.
Cuối cùng, vào một buổi chiều đầy nắng, cũng bùng phát–
“Tại sao lại phải trộm sổ hộ khẩu của mẹ ạ?”
Bé Đôn Đôn đứng trong phòng khách, cơ thể nhỏ bé thẳng tắp, đôi mắt trong suốt tỏ vẻ tủi thân.
“Con không muốn bố mẹ đăng ký à?”
Bé Đôn Đôn do dự, rồi gật đầu.
“Nguyên nhân là gì.”
“… Chú Tịch Cẩn nói, cha là trai bao, là con sâu mọt ăn bám, không thể kết hôn!”
Nhưng… Trai bao là cái gì?
Ăn bám có ngon không?
Bé Đôn Đôn nghi ngờ.
“Khốn nạn!”
“Hu hu! Mẹ cứu Đôn Đôn với, cha tức giận rồi…”
Bé Húc giang hai tay ra ôm lấy em trai: “Đôn Đôn đừng sợ, có chị ở đây!”
“Tịch, Cẩn! Anh cứ chờ đó!” Nói xong, như một cơn gió chạy lên tầng hai.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh đang ghé vào bồn rửa mặt trong toilet, nôn thốc nôn tháo.
Chỉ có một lần… Sẽ không ‘trúng thưởng’ thật chứ?
Trời ơi!
“Lão Bát?”
“Nghe giọng của em có vẻ như không ngờ người gọi là anh hả?”
“Đúng là không ngờ.”
“Anh nghe Diệp Nhĩ nói trang viên xa hoa của em làm xong rồi?”
“Ừm.”
“Có để lại cho anh một phòng không đó?”
“Đương nhiên là không rồi!” Đang nói thì dừng lại: “Em để lại cho anh một cái biệt thự luôn! Chỉ chờ anh mang người nhà tới ở thôi!”
“Nhà nào? Người nào? Bây giờ anh chỉ mới một mình ăn no, không đói —— vẫn còn độc thân đây!”
“Đến Trung Quốc đi, em giới thiệu vợ cho, chắc chắn anh sẽ hài lòng!”
“Thật sao?”
“Sure!”
“OK! Nhưng phải đợi chính phủ Trung Quốc phê chuẩn mới được.”
Dạ Cô Tinh kéo bức màn ra, đứng ở ban công, nhìn dãy núi ở xa xa.
“Em nghe chị hai nói quá trình phê duyệt có vẻ như… có gì đó không ổn.”
“Bingo! Rõ ràng, là có người cố ý.”
“Ai?”
“Giang Hạo Đình.”
Sau nhiều năm mới nghe thấy cái tên này, Dạ Cô Tinh thoáng chốc sững sờ.
Trên hành lang, anh ta tỏ tình với cô.
Lúc đó hai người đang diễn ‘tiết mục’ “bắt cóc con tin”.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta mạnh mẽ kéo cô giả thành bạn gái, chọc tức Tần Tư Hủy, mà cô đã trả đũa bằng cách quật ngã anh ta xuống.
Ký ức cứ trôi qua như một cuộn phim chiếu từng chuyện một.
Trừ An Tuyển Hoàng, Giang Hạo Đình là người thứ hai nói với Dạ Cô Tinh ba chữ “Anh thích em”.
Thẳng thắn, hào sảng, thậm chí còn tự tin đến mức không sợ hãi.
Lúc đó, mối quan hệ của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đã công khai rồi.
Người có chút đầu óc đều biết không thể chọc vào cô, nhưng Giang Hạo Đình lại vẫn cố chấp lao vào, cuối cùng liên lụy cả nhà họ Giang bị An Tuyển Hoàng chèn ép.
Tình trạng hỗn loạn đó đã làm xáo trộn toàn bộ cả Bắc Kinh.
Nhà họ Tần lụi bại, nhà họ Giang gặp khó khăn, nhà họ Kỷ lại nhẫn tâm không giúp.
An Tuyển Hoàng trở thành người cười cuối cùng, trở thành người thắng.
“Nhất Nhất?! Em có đang nghe không?”
“Ừ…”
“Anh cũng không biết vì sao Giang Hạo Đình lại làm như vậy, với sức ảnh hưởng của anh ta hiện giờ, thì anh ta không nên liều lĩnh như vậy mới đúng.”
Dạ Cô Tinh hơi đăm chiêu.
Lúc trước, lúc cô và An Tuyển Hoàng rời khỏi Trung Quốc, Giang Hạo Đình đã vào bộ đội, sau đó đóng quân ở biên giới phía tây bắc, trên cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng, như tự đày đọa mình.
Khi xảy ra bạo động, anh ta bình tĩnh chỉ huy, không những giúp hạn chế được tổn thất ở mức tối đa, mà còn tự mình đi tháo gỡ bom.
Nửa năm sau, Bộ Quân sự ba lần liên tiếp ra lệnh triệu tập anh ta trở lại Bắc Kinh, phong tặng các danh hiệu và giải thưởng, từ đó về sau anh ta một đường thăng tiến.
Từ một thiếu gia vô danh tiểu tốt trở thành một đại tá trẻ tuổi nhất Trung Quốc, có thể nói tất cả danh hiệu đó đều do anh ta dùng mạng để có được.
So với Kỷ Tu Thần, người xuất thân từ lính đặc chủng tác chiến, thì anh ta cũng không hề kém cạnh gì.
Nhà họ Giang cũng nhờ thế mà nước lên thì thuyền lên, thậm chí còn có thể ngang hàng với nhà họ Kỷ
Mấy năm trước, hai nhà Kỷ – Giang đấu đá nội bộ, cả hai lại cùng có người làm việc trong quân đội nên mâu thuẫn càng căng thẳng hơn.
Lúc này, Giang Hạo Đình đã nộp đơn xin chuyển công tác lên cấp trên, muốn tham gia vào chính trị, hiện tại anh ta đã là Phó bí thư Thành ủy Thủ Đô.
Leo lên được vị trí này ở tuổi ba mươi, tương lai của anh ta còn rất rộng mở.
Năm đó, Dạ Cô Tinh từng xem tướng để đoán về người này ——
Trán rộng, cằm đầy đặn, tuy rằng nhất thời phóng đãng, nhưng tương lai nhất định sẽ là tướng quân!
Đây là một lời thành sấm.
“Xin chào, đây là văn phòng thành phố, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô.”
“Tôi tìm Giang Hạo Đình.”
“Xin hỏi cô là?”
“Tôi họ Dạ.”
“Xin lỗi cô, chúng tôi….. Alo? Chào cô, cô còn ở đó không?” Xòe hai tay, bĩu môi “Thật không lễ phép…”
“Tiểu Vương, ai đó?”
“Tìm bí thư Giang đó.”
“Tại sao lại gọi tới văn phòng thư ký vậy?”
“Ai mà biết được! Một người phụ nữ, nói chuyện cứng ngắc lạnh như băng…”
“Ôi, là nữ á?”
“Đúng vậy! Chắc lại tố cáo chồng gian lận hay cờ bạc, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào! Nếu có việc thì gọi cảnh sát đến là được rồi!”
Lắc đầu cười.
“Cảnh sát gì?” Giọng nam trầm vang lên, khiến người nghe giật mình.
“Bí thư Giang!” Tiểu Vương vội vàng đứng dậy.
“Ngồi đi. Chuyện gì cần phải làm phiền cảnh sát, nói tôi nghe xem?”
Nói xong, anh ta cầm hạt dưa trên bàn lên: “Anh không ngại tôi ăn một ít chứ?”
Tiểu Vương không nói nên lời?
“Mời anh! Mời anh! Đây là do mẹ tôi tự tay làm. Vị mặn. Anh không chê là được rồi!”
“Không chê.”
Anh ta biết khi nào nên trang nghiêm lạnh lùng, khi nào thì nên gần gũi.
“Vừa rồi, có một cô gái gọi điện thoại đến, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, không ngờ cô ấy bảo muốn tìm anh, nhưng không nói thêm đã cúp máy rồi!”
“Tìm tôi?”
“Chắc là hỏi được số điện thoại này từ bên 114.”
“Có nói là ai không?”
“Không có. Nhưng, cô ấy tự xưng họ… Diệp.”
Đôi mắt anh ta chợt nhíu chặt, Giang Hạo Đình hít một hơi thật sâu, nhả ra từng chữ: “Cô ấy nói, họ của cô ấy là gì?”
“Diệp…”
“Trong vòng hai phút, mang bản ghi chép cuộc trò chuyện vào cho tôi.”
Mặt Tiểu Vương biến sắc, lúc này mới ý thức được mình gặp chuyện rồi!
Không vội vàng giải thích, nhanh chóng quay đầu, dùng con chuột một cách linh hoạt việc này chỉ mất một phút rưỡi là xong.
“Tôi đã gửi vào hòm thư của anh rồi.”
“Được.” Anh đi nhanh về phía văn phòng.
Lúc này Tiểu Vương mới thở phào một hơi, cả người xụi lơ trên ghế.
“Nguy hiểm thật…”
Dạ Cô Tinh đang chuẩn bị gọi điện thoại bảo Vu Sâm ra mặt, đã thấy điện thoại đổ chuông
Một dãy số xa lạ, thuộc sở hữu của—— thành phố Bắc Kinh!
“…”
“Tôi biết là em.”
Dạ Cô Tinh thở dài một hơi, khoảnh khắc bên kia lên tiếng, cô không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
“Bạn cũ, gặp mặt một chút đi?” Cười nhẹ..
Khi phóng tầm mắt ra phía xa, cô nhận ra sương sớm đang tan dần, toàn bộ núi non hiện ra, trong vắt.
“Được.”
Đúng 12 giờ 10, ở phòng riêng trên tầng hai của Túy Tiên Cư.
Giang Hạo Đình nâng chén: “Chào mừng về nước.”
“Cám ơn.” Dạ Cô Tinh trả lời.
Sau khi uống hết nửa chén, đồng tử của người đàn ông lúc sáng lúc tối “Tôi… Rất vui.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Vì em đã gọi điện cho tôi.”
Cô gắp một con tôm, cúi đầu, bóc vỏ, tập trung tinh thần, cô không thể nghe ra tâm trạng gì trong lời của anh ta.
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia ảm đạm.
“Còn nhớ chỗ này không?”
Động tác bóc tôm của cô hơi khựng lại, Dạ Cô Tinh giật mình.
Túy Tiên Cư…
Năm đó, ở trước cửa nơi này, An Tuyển Hoàng đã đánh gãy xương sườn của Giang Hạo Đình, Kỷ Hạo Hiên cũng bị liên lụy.
“Ký ức đó cũng chẳng tốt đẹp gì, sao lại phải nhắc lại?”
Chẳng phải những người ở vị trí cao đều ghét nhất là “ký ức cay đắng” sao?
“Trang Tử không phải cá.” (Ý của câu này là Trang Tử không phải cá, sao biết cá đang vui hay đang buồn khi bơi trong nước.)
Dạ Cô Tinh cười khẽ, làm như không hiểu.
“Em không phải tôi, làm sao biết được đoạn ký ức đó là không đẹp?”
Dạ Cô Tinh thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt tối đen sáng ngời, dịu dàng ấm ấp
Giang Hạo Đình cũng nhìn thẳng không né không tránh.
Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ thong dong tao nhã, người đàn ông trầm ổn.
Thời gian không ngừng mang thanh xuân đi, còn bóp méo cả trí nhớ.
Cô từ lúc mới vừa bước chân vào giới giải trí đến giờ đã làm mẹ; con anh lúc trước là một quý công tử quần là áo lượt, trở thành một nhân vật chính trị lớn.
Chợt nhìn lại, những thăng trầm của cuộc đời.
“Giang Hạo Đình, sao anh cứ phải như vậy?”
“Vì sao à?” Trong mắt người đàn ông hiện lên tia buồn bã: “Có một số việc, không cần lý do. Muốn hay không, và có được hay không, là hai việc khác nhau.”
Dạ Cô Tinh im lặng.
Đứng ở góc độ của cô thì không có quyền lên tiếng.
Từ chối là thái độ của cô, nhưng đối phương có tiếp nhận hay không, thì cô không thể khống chế được.
Bất kỳ hình thức an ủi và lời khuyên nào cũng là “đứng nói mà không đau lưng”, dù thế nào đi nữa cũng làm người ta đau lòng.
Trừ việc mở một mắt nhắm một mắt, cô không thể tìm được cách tốt hơn.
“Không có chuyện thì không đăng điện Tam Bảo, lý do tôi đến đây anh cũng biết, phải không.”
Tư thế của cuộc đàm phán lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Vì chuyện phê duyệt cho NC International vào Trung Quốc hả?”
“Đúng vậy.”
“Đây là chuyện của Bộ Thương mại, em không nên tìm tôi.”
Dạ Cô Tinh bật cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, “Giang Hạo Đình, tôi không thích nghe anh giở giọng lòng vòng đâu.”
Trong lòng người đàn ông chỉ biết cười khổ.
Anh ta chính là thích cái dáng vẻ vô tình tàn nhẫn này của cô.
Anh ta muốn sửa tật xấu này, nhưng lại rất khó, như nghiện thuốc phiện vậy, biết rõ sẽ chết người, nhưng lại không khống chế được.
Đời này của anh ta, xong rồi…
“NC International vốn đã cắm rễ ở Australia, đột nhiên lại muốn nhảy vào Trung Quốc, tôi và em đều biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào. Theo trình tự, đừng nói là ba tháng, kể cả hơn một năm cũng chưa nhận được công văn phê chuẩn đâu.”
“Ý của anh là, các thủ tục chính thức?”
“Ít nhất, bên ngoài không thể để người ta bắt được thóp.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Chờ thêm một thời gian nữa đi.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, có một số việc, trong lòng biết là tốt rồi, không cần phải hỏi ra.
Ví dụ như, tại sao kết quả điều tra cho thấy Giang Hạo Đình là người gây áp lực buộc Bộ Thương mại phải tạm dừng phê duyệt?
Lại ví dụ như, tại sao Phó Bí thư Giang, người có rất nhiều kiến thức, lại có thời gian rảnh để trả lời một cuộc gọi không quen thuộc?
Nhiều lúc, ngắm hoa trong lúc còn sương mờ còn đẹp hơn lúc sáng rõ.
Ít ra cái đẹp và cái xấu sẽ không bị ánh nắng mặt trời bóc mẽ..
Sau khi ăn xong, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Nắng mặt trời chiếu tới, nắng nóng phả vào mặt.
Một chiếc Volkswagen đi tới trước mặt hai người rồi dừng lại, biển số Jing A00001 chói lọi phản chiếu dưới ánh sáng chói lọi của ánh mặt trời.
“Tặng em.” Giang Hạo Đình vươn tay, kéo cửa xe ra.
Dạ Cô Tinh đang muốn mở miệng, lại bị tiếng xe gầm chặn lại.
Xa xa, một chiếc siêu xe Lamborghini chạy về phía hai người.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt đẹp trai của người đàn ông.
“Ông xã?!”
“Ngoan.” Anh cười nhạt “Anh tới đón em về nhà.”
“Được.”
Ngồi ở vị trí ghế phụ, Dạ Cô Tinh bắt đầu cài dây an toàn, lại bị An Tuyển Hoàng ngăn lại.
Cô nhướng mắt, ý hỏi.
“Để anh.”
Ôi, Dạ Cô Tinh có hơi… thụ sủng nhược kinh.
Cho đến đi chiếc xe lao đi, Giang Hạo Đình vẫn đứng ở tại chỗ đó, dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi và lo lắng, đáy mắt lộ vẻ thê lương.
“Không được nhìn!”
Dạ Cô Tinh bất giác cảm thấy buồn cười, thu ánh mắt từ kính chiếu hậu lại.
“Sao anh biết em ở đây? Ai nói cho anh vậy?”
Người đàn ông hừ lạnh,: “Chuyện của em, có chuyện gì anh không biết à?”
“Hứ, thế anh nói xem, anh còn biết cái gì nữa?”
“Anh ta thích em.” Giọng người đàn ông khó chịu, rõ ràng là đang tức giận.
“Rồi gì nữa?”
“Em không thích anh ta.” Trời lại chuyển nắng
“Còn không?”
“Rất nhiều người thích em.”
“Ừm ~ chứng minh vợ của anh rất quyến rũ.”
“Nhưng em chỉ thích anh.”
Người đàn ông mỉm cười điềm đạm, ngọt ngào.
Một tuần sau, Sở Thiên nhận được văn bản phê duyệt của Bộ Thương mại, anh ấy gọi điện thoại báo cho Dạ Cô Tinh đầu tiên.
Ngày hôm sau, Lưu Hinh Đình vui sướng phóng xe tới trang viên.
“Nhất Nhất! Chị có rồi! Chị cũng có thai rồi! Cám ơn em! Cám ơn…”
Mặc Huyễn đuổi sát theo sau, vẻ mặt lo lắng.
Nghẹn nửa ngày, mới phun ra một câu: “Em chậm một chút thôi…”
Buổi tối, hai người Mặc Huyễn ngủ lại trang viên.
Huy Nguyệt tan làm cũng mang vợ đến ăn cơm.
“Chị, tối hôm nay ăn cái gì vạy?” Anh cứ lúi húi vào bếp
“Diệp Nhĩ, quản người đàn ông của chị đi.”
“Nhất Nhất, cho em xem cái này này.” Cô ấy ngượng ngùng cười.
Dạ Cô Tinh nổi da gà.
Hiện giờ Diệp Nhĩ như đang ngâm trong mật, mùi vị hạnh phúc lan ra như muốn đầu độc chết mọi người.
“Cái gì vậy?”
Dạ Cô Tinh đoán đùa rằng, chắc không phải là Durex —— Durex đã dùng rồi đâu nhỉ.
Hắc hắc hắc…
Đang suy nghĩ, thì hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Giấy kết hôn?!”
“Đúng vậy! Vừa mới nhận hôm nay đó.”
“Còn tưởng là thứ tốt gì! Cái này? Mười tệ hai quyển?”
“Ách… thật chỉ cần chín tệ thôi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
“Không phải… chuyện này căn bản không liên quan đến tiền được không hả?!”
“Vậy liên quan đến cái gì?”
“Đây là quan hệ hôn nhân được pháp luật bảo đảm! Như vậy mới hợp pháp…”
“Nếu cuộc hôn nhân của mình không vững chắc, thì hai quyển sổ đỏ này có thể kéo lại không, chị nghĩ nó có ý nghĩa à?”
Diệp Nhĩ bĩu môi, “Nói không thắng được em, không thèm nói với em nữa!”
“Ừm… em phát hiện ra là tuổi của chị đã giảm đi nhiều từ khi chị mang thai, đúng không?”
“Em có ý gì?”
“Càng ngày càng ngây thơ đó!”
Quanh đi quẩn lại, trước giờ Diệp Nhĩ chưa bao giờ mặc áo phông có in hình các nhân vật hoạt hình, giờ lại có chú chuột Mickey bụ bẫm trên ngực áo…
Trong màn đêm u tịch, có người vẫn quay cuồng không ngừng.
Một lúc lâu sau, cuộc mây mưa kết thúc.
Bật đèn, hai vợ chồng vẫn quấn quýt, chưa tách ra.
“Chúng ta cũng đi đăng ký đi.”
“Không cần thiết.” Dạ Cô Tinh rất kiên trì.
“Lái xe không bằng lái nhiều năm như vậy, lỡ như xảy ra vấn đề gì?”
Cô liếc anh một cái: “Có thể xảy ra chuyện gì? Nghĩ linh tinh, ngủ đi…”
“Vợ~~?”
Cô không phản ứng lại.
“Vợ ơi~~?”
Cô vẫn không phản ứng lại.
An Tuyển Hoàng: “…”
Thật ra trong lòng đã tan nát.
Một tháng sau, bé Húc được nghỉ hè, Tịch Cẩn dẫn cô bé về nước.
Hai chị em gặp nhau vẫn rất thân thiết.
Trong lòng An Tuyển Hoàng có chuyện, quanh thân tỏa ra hơi lạnh như khối băng di động.
Cuối cùng, vào một buổi chiều đầy nắng, cũng bùng phát–
“Tại sao lại phải trộm sổ hộ khẩu của mẹ ạ?”
Bé Đôn Đôn đứng trong phòng khách, cơ thể nhỏ bé thẳng tắp, đôi mắt trong suốt tỏ vẻ tủi thân.
“Con không muốn bố mẹ đăng ký à?”
Bé Đôn Đôn do dự, rồi gật đầu.
“Nguyên nhân là gì.”
“… Chú Tịch Cẩn nói, cha là trai bao, là con sâu mọt ăn bám, không thể kết hôn!”
Nhưng… Trai bao là cái gì?
Ăn bám có ngon không?
Bé Đôn Đôn nghi ngờ.
“Khốn nạn!”
“Hu hu! Mẹ cứu Đôn Đôn với, cha tức giận rồi…”
Bé Húc giang hai tay ra ôm lấy em trai: “Đôn Đôn đừng sợ, có chị ở đây!”
“Tịch, Cẩn! Anh cứ chờ đó!” Nói xong, như một cơn gió chạy lên tầng hai.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh đang ghé vào bồn rửa mặt trong toilet, nôn thốc nôn tháo.
Chỉ có một lần… Sẽ không ‘trúng thưởng’ thật chứ?
Trời ơi!
Danh sách chương