Ánh mắt Sylvia ngạc nhiên, bối rối.

Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Bà muốn tôi thả John?”

“Cô nhất định phải thả ông ấy.”

“Nếu không thả thì sao?”

Nheo hai mắt, dưới ánh mặt trời, đồng tử màu hổ phách phản chiếu vẻ thản nhiên, “Trừ khi cô muốn Thụy Điển hỗn loạn, dân chúng lầm than.”

Nhướng mày mỉm cười, “Hóa ra, sự an nguy của ngài John có thể làm lung lay sự ổn định của cả một quốc gia?”

Sylvia mỉm cười, cùng vẻ bình tĩnh nắm chắc thắng lợi.

John, từng là quân bài lớn nhất để bà ta gả vào hoàng gia, bây giờ cũng vậy.

Vì vậy, bà ta sẽ không để ông ta xảy ra chuyện gì.

Che miệng, cười khẽ: “Hoàng hậu có hơi đánh giá tôi quá cao, chuyện quốc gia đại sự như này cũng không đến phiên tôi lo lắng, ngược lại vương trữ Victoria, chỉ sợ cần tốn công lo nghĩ.”

Tươi cười ngưng đọng, vẻ mặt chợt lạnh lùng.

“Cô đang uy hiếp tôi?”

Lắc đầu, “Tôi chỉ suy luận hợp lý.”

Hít sâu một hơi, Sylvia siết chặt nắm tay, bà ta hận không thể lao lên trước, tự tay xé bỏ vẻ mặt tươi cười giả tạo của người trước mặt.

“Tôi biết cô đến tìm tôi đơn giản là vì chuyện gây nên cơn bão dư luận về vụ ‘vượt rào’ kia.”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh sâu xa, “Vậy nên, bà thừa nhận rồi?”

Người phụ nữ cười lạnh: “Cô đã nhận định là tôi làm, dù tôi có thừa nhận hay không thì có tác dụng gì?”

“Chính xác, không có tác dụng gì.”

Mặc kệ có chứng cứ hay không, lần này Sylvia cũng đừng hòng trốn tránh được!

Có một câu nói… đừng giơ tay ra, đã giơ thì nhất định sẽ bị bắt!

“Cô ăn mặc như vậy, là cố ý đến xem chuyện cười của tôi?”

Búng tay một cái, cong môi cười duyên, “Chúc mừng bà, đã có câu trả lời đúng.”

Hừ lạnh một tiếng, “Cô vui mừng hơi sớm đấy!”

“Trung Quốc và Bắc Mỹ đã dần bình ổn, chắc hẳn, John đã nói qua với bà, bà cảm thấy có thể kéo dài được bao lâu?”

Sylvia đương nhiên biết rõ, người bọn họ bố trí tại Trung Quốc đều đã bị thanh trừ sạch sẽ, khu vực Bắc Mỹ vốn không coi trọng, hiện giờ, chỉ còn Bắc Âu…

“Đã như vậy, tại sao cô lại giải quyết Trung Quốc, Bắc Mỹ, chỉ để lại Bắc Âu?” Từ từ cười, “Ở giữa, gặp phải vấn đề khó khăn rồi sao?”

Tươi cười hơi thu lại.

“Căn cơ của cô ở Trung Quốc, thế lực của nhà họ An ở Bắc Mỹ, mà Bắc Âu chính là điểm yếu của mấy người!”

“Thả John, tôi sẽ dừng tay.”

“Dừng tay?”

“Trong vòng ba ngày, tôi sẽ để Bắc Âu khôi phục bình yên.”

“Ha ha…” Cười mỉa mai hai tiếng, lắc đầu, “Đúng như bà nói, so với Trung Quốc cùng Bắc Mỹ, khu vực Bắc Âu quả thực là điểm yếu của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi bó tay không có biện pháp. Điểm yếu chỉ là tương đối mà nói, đọ thực lực, John Routh không mạnh hơn bao nhiêu.”

“Nói khoác mà không biết ngượng.”

“Tin hay không thì tùy bà.”

Thấy đối phương ngừng nói, trong mắt Sylvia có hơi hoảng loạn.

Lẽ nào cô ta còn có biện pháp khác?

Thế lực nhà họ An đã thâm nhập vào khu vực Bắc Âu rồi sao?

Không… không thể…

“Nếu cô đã có thể bình ổn sóng gió Bắc Âu, vậy còn đến gặp tôi làm gì?”

“Tất nhiên là để thưởng thức vẻ thẹn quá hóa giận của bà, đến để khoe khoang rồi.”

“Cô!”

“Còn John Routh, tôi tin không đến một ngày, gian tình giữa bà và ông ta sẽ lan truyền khắp ngóc ngách hoàng cung.”

“Cô rõ ràng là đổi trắng thay đen!”

“Vừa vặn, cho bà nếm thử cảm giác bị dư luận đẩy lên đầu sóng ngọn gió! Làm nên lịch sử, vị Hoàng hậu đầu tiên vượt quá giới hạn, tin tôi đi, bà nhất định sẽ được ghi danh vào lịch sử.”

“Cô có tư cách gì mà đòi làm như vậy?! Cô nhìn thấy tôi và John vượt quá giới hạn rồi sao?!”

“Vậy bà nhìn thấy tôi và Tề Dục vượt quá giới hạn rồi à?” Mỉa mai trả đũa lại.

Sylvia bị chặn họng không thể trả lời được.

“Mấy người đã có thể khống chế dư luận, hắt toàn bộ nước bẩn lên người tôi, vậy tại sao tôi lại không thể? Không phải muốn xem ai đen hơn ai à? Tôi đã thử qua rồi, bà lại không thử, vậy thì thật không công bằng, đúng không?”

“Hy vọng bà có thể chuyển nguy thành an, ngăn cơn sóng dữ, Good luck!”

Đứng dậy, rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Sylvia ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đờ đẫn.

Hết rồi….

Bao nhiêu năm, hình tượng mà bà ta vất vả xây dựng… toàn bộ hết rồi…

Vị Hoàng hậu đầu tiên vượt quá giới hạn trong lịch sử Thụy Điển…

“Không—”

Dạ Cô Tinh bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt John, “Năm đó, là ông thuê sát thủ của Liên Minh Tử Thần, muốn lấy mạng Dạ Cơ Sơn?”

Ánh mắt người đàn ông dừng lại, cười nhạt, quay đầu.

Vệ sĩ áo đen dơ tay đấm một quyền, John đau đớn kêu lên, thân trên còng xuống thành hình con tôm.

“Lúc này, đối với ông mà nói, cứng miệng thật sự không phải là lựa chọn hoàn hảo.”

Trợn mắt, trong mắt lộ vẻ dữ tợn, Dạ Cô Tinh mới phát hiện, người đàn ông mang gương mặt của ông trùm này, có một đôi mắt nâu sẫm gần như màu đen, khi tức giận, nhuộm đầy vẻ tàn nhẫn khiếp người.

“Vậy thì đã sao?”

“Đương nhiên là có oán báo oán.”

“À… vậy cô chuẩn bị giết tôi?”

“Không đến mức đó…”

John nhíu mày.

“Bởi vì Dạ Cơ Sơn chưa chết.”

Ánh mắt sợ hãi, “Chưa chết?!”

“Thất vọng không?”

“…”

“Ông không tò mò, vì sao Sylvia lại sai ông đi giết một ông già sao?”

Nghiến răng, im lặng.

“Bởi vì— Dạ Cơ Sơn là người duy nhất trên đời này, có biện pháp cứu sống Nina, chỉ cần ông ấy chết, Nina cũng đừng mong sống tiếp.”

Toàn thân người đàn ông chấn động, lại nhanh chóng khôi phục điềm tĩnh: “Tại sao lại nói cho tôi biết những điều này?”

Mím môi cười, “Muốn cho ông thấy rõ bộ mặt thật của Sylvia.”

Ánh mắt John lộ vẻ chế nhạo.

Dạ Cô Tinh lại như thấy rõ được ý nghĩ của ông ta, không nhanh không chậm, từ tốn nói—

“Tôi biết, ông không để ý Sylvia hại chết bao nhiêu người, cũng không quan tâm bà ta cuối cùng là bạch liên hoa, hay trà xanh, nhưng có một điều, ông khẳng định sẽ để ý.”

Mí mắt người đàn ông giật giật.

“Người bà ta yêu cuối cùng là ai.”

Không ngoài dự đoán, Dạ Cô Tinh nhìn thấy trong mắt John lướt qua vẻ đau khổ.

“Năm đó, bà ta một tay lên kế hoạch khiến Joseph bị bắt gian tại giường, khiến Brady trong cơn tức giận bắn bà ta chết ngay tại chỗ, đó là chị họ của bà ta, tại sao phải xuống tay như vậy? Ông biết tại sao không?”

“…”

“Ồ, bà ta nhất định sẽ nói với ông, tất cả chỉ là trùng hợp, bà ta chỉ vô tình nhìn thấy, lại vô tình lỡ miệng nói với Brady.”

Ánh mắt John cứng ngắc.

“Nhưng sự thật là, bà ta yêu anh rể mình, đố kị chị gái của mình có thể gả cho gia đình lừng lẫy như vậy, cho nên, bà ta muốn– Thay, thế, vào, vị, trí, đó!”

“Tất nhiên, cuối cùng bà ta đã thất bại. Cho dù không có Joseph, bà ta cũng không thể trở thành nữ chủ nhân của gia tộc Ives.”

“Vì vậy, bà ta nhắm vào Carl, có thể nói, bà ta nhắm vào ngôi vị hoàng hậu, bỏ thuốc, quyến rũ, thành công mang thai, cuối cùng ép chết Nina, như ý nguyện tiến vào cung điện mùa hè, trở thành hoàng hậu của Thụy Điển.”

“Có thể, tôi nói những lời này ông đều không quan tâm, ông yêu bà ta, thì muốn nhìn thấy bà ta hạnh phúc.”

“Nhưng bà ta thì sao? Chỉ xem ông như một trợ lực để leo lên trên, từ đầu đến cuối, hưởng thụ sự nỗ lực của ông, lại chưa bao giờ đề cập đến báo đáp. Tình yêu của ông, lòng tốt của ông dành cho bà ta bị coi là điều hiển nhiên. Ông John, ông biết không? Tôi cảm thấy thật thương hại ông, cả đời này bị một người phụ nữ đùa giỡn như một con khỉ.”

Mở to mắt nhìn lớp ngụy trang của người đàn ông rạn nứt, không còn bình tĩnh, hoàn toàn lộ ra vẻ dữ tợn!

“Vô dụng thôi… cô nói những lời này, tôi đều không tin! Bà ấy không phải người như vậy…”

Lạnh lùng cười một tiếng, “Tôi thấy ông thật ngu ngốc, mới nhịn không được lắm miệng nhắc nhở ông, còn việc ông tin hay không, đâu có liên quan gì đến tôi?”

“Dù sao, có thể yêu thương một người phụ nữ độc ác như Sylvia, thì đầu óc của ông cũng không sáng suốt lắm, mắt mù tâm mù.”

Vùng vẫy, chống cự, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh bằng đôi mắt đỏ hoe.

Vệ sĩ lại nâng tay đấm một cái, John tái mặt vì đau đớn, rên rỉ không ngừng.

“Phu nhân, nên xử lý như nào?”

“Tìm một nơi, nhốt lại, không cho ăn uống gì hết.”

Trở về nơi ở, tâm trạng Dạ Cô Tinh khá là vui vẻ.

“Mẹ! Mẹ xé xong rồi à?”

“Ừm… xé xong rồi.”

“Có phần của bảo bảo không ạ?” Chớp đôi mắt to.

Dạ Cô Tinh: “…”

“Hừ! Chắc chắn bị mẹ lén lút ăn hết rồi! Hu hu….” Bé con tủi thân.

“Con gái ngốc, mẹ đi xé người, chứ không phải xé gà!”

Xé gà…

Gà…

“Không phải, là gà mà?”

Dạ Cô Tinh: “…”

Con gái, chúng ta đừng mở rộng trí tưởng tượng lớn như vậy, được không?

Vào đến phòng ngủ, Dạ Cô Tinh tắt nụ cười, lấy điện thoại di động ra.

“Thất Thất.”

“…Cần anh làm gì?”

“Tìm người làm xét nghiệm so sánh hai bộ DNA…”

Hoàng hôn, An Tuyển Hoàng trở về, Bắc Mỹ dưới phương pháp mạnh mẽ và kiên quyết của anh, đã sớm trời yên biển lặng.

Dạ Cô Tinh nói với anh suy đoán của mình.

“Em giam giữ John Routh?!”

“Có vấn đề gì à?”

Lông mày người đàn ông xoắn lại thành một đoàn.

“Cuối cùng là làm sao? Anh nói rõ ràng đi! Em không thể giam giữ ông ta hay sao?”

“Không phải không thể giam giữ, mà là không có cách nào giam giữ.”

Dạ Cô Tinh ngạc nhiên: “Là sao?”

“Người này, không đơn giản.”

Trái tim lộp bộp một tiếng.

Dạ Cô Tinh suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên cầm lấy điện thoại, cùng lúc đó, tiếng chuông vang lên.

“Phu nhân…”

“Có chuyện gì vậy?” An Tuyển Hoàng nhìn ánh mắt thầm giật mình của cô, trầm giọng mở miệng.

“John… biến mất rồi.”

An Tuyển Hoàng cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Dạ Cô Tinh âm thầm ngạc nhiên, những vệ sĩ lúc sáng đi theo cô đều do ám vệ hóa trang thành, John Routh lại có thể trốn thoát được dưới mí mắt ám vệ nhà họ An?!

“Em cũng đừng quá để ý, John Routh có thể chiếm một vị trí ở Bắc Âu, khẳng định ông ta có chỗ hơn người.”

“Nhưng hôm nay bị vây đánh, ông ta lại không đánh trả.”

An Tuyển Hoàng cười lạnh, “Trừ tự chạy trốn, cũng có thể được người khác cứu.”

“Ý anh là, ông ta có người chống lưng?”

“Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.”

“Vậy bây giờ…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện