“Chị Cô Tinh, sau giờ làm việc, em mời chị và anh Tiêu một bữa nhé.” Dù khả năng hát âm có hơi chưa thành thạo, nhưng cũng đủ để nhận ra sự chân thành.

Lâm Nghiên hơi thấp thỏm, cắn chặt môi dưới vì căng thẳng, dáng điệu nhút nhát giống y hệt Chu Thiến – nhân vật mà cô ấy diễn.

Giơ cổ tay lên xem đồng hồ, “Muộn rồi, để hôm khác đi.”

“Cũng được ạ.” Ánh mắt hơi thất vọng.

Dạ Cô Tinh sợ cố ấy nghĩ nhiều, nói thêm: “Trưa nay hộp cơm giao đến muộn nên chị vẫn chưa đói, cảm ơn em, hẹn em lần khác nhé.”

“Hay là em hỏi Mộ Lương xem anh ấy có đi không?”

Lâm Nghiên thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy ảnh hậu không phải kiêu kỳ khó gần như trong tưởng tượng. Hơn nữa, Athena còn là một ngôi sao tầm cỡ quốc tế.

“Anh Tiêu hơi… khụ khụ… đáng sợ. Chị không đi sao em dám mời?” Xua tay, lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi vậy.”



“Đáng sợ?” Ánh mắt lướt qua thân hình người đàn ông, Dạ Cô Tinh ngẩn người: “Làm gì đến mức ấy…”



Lâm Nghiên chép miệng: “Cho dù vào đoàn lâu như thế mà em chưa từng nhìn thấy anh ấy cười, ngoại trừ yêu cầu lúc quay phim. Anh Tiêu đẹp trai, diễn tốt, hát hay, chỉ là… hơi lạnh lùng.”

“Thật ra em nói tiếng Quảng Đông chị cũng hiểu.”

Trước khi bấm máy quay “Thời niên thiếu” đã dự kiến lồng tiếng hai bản tiếng phổ thông và tiếng Quảng Đông, lúc quay phim, để thuận tiện không bị hạn chế ngôn ngữ, Dạ Cô Tinh nói tiếng phổ thông, Lâm Nghiên còn tưởng cô không biết nói tiếng Quảng Đông.

“Hả… ngại quá…” Lè lưỡi, nói tiếp: “Em nói tiếng phổ thông rất tệ.”

Hai người nói chuyện được vài câu, Lâm Nghiên chuyển sang nói tiếng bản địa cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Chị Cô Tinh, chị thấy em diễn như thế nào?” Vặn vặn đầu ngón tay, ánh mắt thấp thỏm.

Đây cũng là mục đích mà cô ấy muốn mời Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đi ăn. Dù sao cũng không dễ gì để nhận được lời khuyên của các anh chị trong ngành.

Trầm ngâm một lúc, cô nói, “Em diễn cũng được xem là có màu sắc riêng, tính cách nhút nhát của em trùng với tính cách của Chu Thiến. Do đó em đã làm rất tốt trong việc khắc hoạ tính cách nhân vật.”

“Các biểu cảm khuôn mặt, chuyển động cơ thể rất tốt, từng bước đi cũng rất thuần thục. Có thể thấy em đã luyện tập rất chăm chỉ.”

“Ông trời sẽ không bạc đãi những người chăm chỉ, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

Lâm Nghiên phấn khích gật đầu, nước mắt lưng tròng, “Cảm ơn chị Cô Tinh…”

“Nhưng chị còn có một ý kiến nho nhỏ, em có muốn nghe không?”

“Chị nói đi…”

“Một diễn viên giỏi là phải đa màu sắc. Lời khuyên cho em là nên thử sức với nhiều vai diễn khác nhau, không phải lúc nào em cũng diễn được nhân vật với đúng tích cách của mình.”

Có những ưu và khuyết điểm khi diễn được đúng tích cách của mình.



Ưu điểm là có thể tạo hình nhân vật mà không bị áp lực, nhược điểm là nếu cứ mãi diễn như thế sẽ dễ khiến hình ảnh bị đóng khung, bị giới hạn rất nhiều.

“Chị Cô Tinh, cảm ơn những lời khuyên của chị! Em… em nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ!”

“Cố lên.”

Ý chí chiến đấu sục sôi trong ánh mắt của cô gái khiến Dạ Cô Tinh ngẩn ngơ, như thể cô đã vượt qua thời gian và không gian nhìn thấy chính mình của trước kia.

Tuổi trẻ không hối tiếc chỉ có nỗ lực hết mình là đẹp nhất.

Đi vào phòng thay đồ, tẩy trang, thay quần áo, xong xuôi mọi việc cô cầm túi xách rời đi.

“Chị Cô Tinh, chị về ạ?”

Dọc đường mọi người ân cần hỏi han.

Dạ Cô Tinh gật đầu chào hỏi, “Mọi người vất vả rồi. Sau khi đóng máy, phải để cho đạo diễn Vương chủ trì đãi một bữa.”

Mọi người lập tức tán thành.

Vương Thạch cất máy, cởi mũ rồi cầm trên tay như một chiếc quạt.

“Chỉ là một bữa ăn, chuyện nhỏ… Tôi bao!”

“Đạo diễn Vương nói lời giữ lấy lời nha!”

“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

Lời nói lưu loát thẳng thắn ngay lập tức nhận được một tràng pháo tay hoan nghênh.

“Chị Cô Tinh, để em đưa chị một đoạn.”

Trương Á đưa áo khoác cho cô, quay người lấy chìa khóa xe.

“Không cần đâu. Chị tự lái xe về được. Em và đoàn về khách sạn nghỉ ngơi đi. Trong vài ngày tới, lượng công việc sẽ rất nhiều.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, đừng lèo nhèo nữa.”

“Vậy chị đi cẩn thận nhé.”

“Ừ.”

Vừa bước chân ra khỏi phim trường, điện thoại đã đổ chuông.

Khẽ cong môi, “Hoàng…”

“Em ra ngoài rồi à?”

“Ừm, em vừa ra khỏi phim trường, chuẩn bị lái xe trở về biệt thự.”

“Lại không ăn cơm tối?”

“Em ăn rồi.”

“Ăn gì rồi?”

“Em còn có thể ăn gì ở đoàn làm phim? Chỉ có thể là cơm hộp…”

“Em bảo Minh Triệt tìm một cô giúp việc đi.”

“Em đã thuê giúp việc theo giờ, có người nấu ăn. Nhưng đi lại mất thời gian.”

“Gọi người đưa đón.”

“Dù sao sắp đóng máy rồi, cũng không cần làm mọi chuyện rắc rối lên.”

Đầu máy bên kia thở dài nặng nề: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”

Sự ấm áp trào dâng, “Ừm, em biết rồi. Ba đứa nhỏ đâu?”

“Tuyệt Nhi và Tiểu Thần đã bắt đầu kỳ thứ ba của khoá huấn luyện thể chất, Húc Nhi đang ăn sáng.”

“Là mẹ?” Bé gái liếm sạch sốt trên tay rồi lau vào yếm nhỏ trước ngực, chìa tay đòi điện thoại: “Con muốn nói thì thầm với mẹ…”

Người đàn ông ánh mắt bất lực đành phải đưa điện thoại cho cô bé.

Duỗi hai chân trượt khỏi bàn ăn, cầm lấy điện thoại chạy ra ban công.

“Mẹ ơi! Bảo Bảo đây!”

“Con gái ngoan, con ăn no chưa?”

“Ợ…” Cô gái nhỏ vỗ bụng, “Con chưa… nói chuyện điện thoại đã, nói xong rồi ăn tiếp!”

“Vậy mẹ có nên vui mừng vì con ưu tiên mẹ hơn ăn không?”

“Đương nhiên!” Cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu, “Mẹ là quan trọng nhất! Kiếm tiền rất vất vả…”

Dạ Cô Tinh vừa cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút thì lại bị những lời nói tiếp theo của cô gái nhỏ bóp nghẹt.

“Có tiền, mới có thể mua kem và bánh rán cho Bảo Bảo được…”

Người nào là mẹ nghe những lời này đều không nói lên lời.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Giọng nói ngon ngọt.

“Mẹ sẽ về sớm thôi.”

“Thật ạ?!” Đôi mắt cô bé sáng lên.

“Ừm.”

“Tốt quá. Anh không chơi với con, anh Thần không ở nhà, còn cha…” Sụt sịt, vẻ mặt cực kỳ tủi thân.

“Cha của con sao vậy?”

“Ưm…hu hu… cha chải bím tóc xấu lắm…”

Ha ha…

Dạ Cô Tinh không kìm được bật cười.

“Mẹ hư! Cười Bảo Bảo!… hu hu… bắt nạt Bảo Bảo… ứ chịu đâu…”

“Không phải…” Dạ Cô Tinh nhịn cười, ho nhẹ hai tiếng, “Mẹ đang cười cha con, không phải đang cười con.”

“Thật ạ?”

“Thật.” Nghiêm túc mà cô đã bỏ qua khóe miệng đang nhếch lên của mình.

“Vậy thì mẹ phải về sớm, chải cho con bím tóc thật đẹp…”

“Ừm.”

Mũi ửng đỏ, trả điện thoại cho An Tuyển Hoàng.

“Mẹ bảo muốn nói chuyện với cha.”

Sau đó ngồi lại chỗ tiếp tục quét sạch phần bánh mì sandwich còn sót lại trên đĩa.

“Hoàng, anh bị con gái ghét rồi.” Rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác.

Người đàn ông nhăn mày.

“Húc Nhi nói, bím tóc mà anh chải cho con thật xấu xí.”

“Chờ em về sẽ chải đầu cho con.”

Phía bên kia im lặng một lúc, Dạ Cô Tinh lên tiếng, chỉ nói hai từ——

“Chờ em.”

“Được.”

Cất điện thoại, Dạ Cô Tinh chuẩn bị đi tới ga ra, cau mày chậm rãi xoay người.

“Mộ Lương?”

Cách đó không xa, bóng dáng người đàn ông như hòa cùng màn đêm.

Từng bước đi về phía cô và đứng lại.

“Chìa khóa xe của cô.”

Dạ Cô Tinh ngẩn người nhìn lòng bàn tay đang xoè ra của người đàn ông, “Xin lỗi, rơi lúc nào mà tôi không biết, làm anh phải chạy một chuyến qua đây.”

“Không sao,” Ngừng lại giây lát, “Cũng không cần xin lỗi.”

Dạ Cô Tinh đưa tay ra nhận lấy.

“Đi thôi, tôi đưa cô đến bãi đậu xe.”

Do dự một lúc, cô gật đầu, “Được.”

Hai người sánh vai sải bước, khoảng cách là một nắm tay.

Người đàn ông gượng cười, cả đời anh cũng không thể vượt qua khoảng cách này.

Gió đêm mát rượi, lá xào xạc.

Hai người không ai lên tiếng không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót.

“Vừa nãy… là Húc Nhi?”

Lúc Dạ Cô Tinh sắp sinh, Tiêu Mộ Lương cũng ở đó, anh ấy là một trong những người đầu tiên nhìn thấy hai đứa bé chào đời.

“Ừm, con bé chê những bím tóc mà cha con bé chải không đẹp.”

Tiêu Mộ Lương cong môi, lắc đầu cười nhạt.

“Con gái yêu cái đẹp…”

Dạ Cô Tinh ngẩn người, ai nói Tiêu Mộ Lương không thích cười?

Anh ấy cười đẹp hơn bất cứ ai.

“Thích làm dáng lắm.”

“Tuyệt Nhi thì sao? Vẫn không thích nói chuyện à?”

Dạ Cô Tinh lắc đầu ánh mắt lộ vẻ phiền muộn, con trai là cái gai trong tim cô, chạm vào là đau.

“Con trai, điềm tĩnh cũng tốt.”

“Tôi chỉ sợ quá điềm tĩnh.”

“Con cái tự có phúc phần riêng, có cơ hội riêng”.

Mỗi người đều có nơi để trở về…

Hai người dừng lại, Dạ Cô Tinh nở nụ cười, “Đến nơi rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Cho đến khi chiếc xe khuất xa khỏi tầm mắt, Tiêu Mộ Lương vẫn đứng đấy, hai tay đút trong túi quần.

Dưới ánh đèn, bóng lưng anh nhàn nhạt, ánh mắt không rời.

“Boss, về thôi.”

Trần Hi đứng sau lưng anh, bóng lưng đơn độc của người đàn ông giống như một con dao sắc nhọn châm vào tim cô.

Sự tình đã quá rõ ràng.

Tiêu Mộ Lương vẫn im lặng một lúc sau bước đi. Từ lúc đó đến bây giờ, anh ấy cũng không thèm nhìn Trần Hi lấy một cái.

Sự coi thường và thờ ơ của anh ấy đã trở thành giọt nước làm tràn ly.

Trần Hi lao tới chặn anh ấy, thân hình cao gầy không thấp hơn Tiêu Mộ Lương là bao.

“Tại sao?”

Người đàn ông nhướng mày và rời đi.

Trần Hi chặn lại, “Anh thích cô ấy phải không?”

Ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn cô gái.

“Cô hỏi nhiều quá.”

Trần Hi gượng cười, nước mắt lưng tròng, “Em thích anh, anh không nhận ra sao?”

“Tại sao? Tại sao lại thích cô ấy? Hai người không thế đến được với nhau đâu!”

“Không liên quan đến cô.”

“Cô ấy đã kết hôn, đã là vợ của người ta, còn sinh con cho người ta, Tiêu Mộ Lương, anh tỉnh lại đi! Đừng ngốc nữa…”

Từ rất lâu trước đó, đã nhận ra rồi, không phải sao?

Một người thích yên tĩnh như anh, ấy vậy mà lại lén ra rạp xem bộ phim “Rose & Lion” khi nó được công chiếu ở Trung Quốc..

Căn hộ ở thủ đô là nơi anh ở nhiều nhất, phòng làm việc treo đầy những bức vẽ chụp đường phố của Athena Ye.

Trên kệ, bìa tạp chí nào cũng là hình của cô.

Mỗi bộ sưu tập đều là những bài báo về Dạ Cô Tinh.

Trong số đó, không thể thiếu anh An lên hình, trong các cuộc phỏng vấn, cũng luôn thích tập trung vào chủ đề giữa vợ chồng họ.

Nhìn người mình thích cười tươi như hoa trong vòng tay người khác, tim anh không đau sao?

Nhưng lần nào anh ấy cũng xem rất nghiêm túc.

Buổi chiều, những lúc rảnh rỗi, anh luôn thích ngồi trên bệ cửa sổ, lật từng trang một cách cẩn thận, như thể nhìn thấu tâm hồn của người trên trang giấy.

Ánh mắt anh bình thản, thậm chí còn cười nhẹ, như thể đang vuốt tóc người tình.

Thích không?

Tại sao không ghen?

Tại sao không tức giận?

Từ đôi mắt của anh, chưa bao giờ nhìn thấy những cảm xúc khác ngoài sự thờ ơ, ngay cả ghen tuông cũng là một thứ xa xỉ…

Hay là anh ấy không yêu?

Chỉ là tán thưởng, vì dù sao anh ấy và Dạ Cô Tinh là cộng sự ăn ý nhất.

Trần Hi đã tự nói với bản thân như vậy không biết bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại khiến bản thân cô ấy cũng tin rằng Tiêu Mộ Lương không yêu Dạ Cô Tinh, bản chất anh ấy chỉ là một người lạnh lùng.

Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt chứng kiến ​cảnh lưu luyến, đau khổ, buồn bã của anh, Trần Hi thấy hụt hẫng, liệu cô có nên tiếp tục lừa dối chính mình?

Nếu sự thật không rõ ràng như thế, không vô tình như anh, Trần Hi cũng cam tâm tình nguyện giả câm giả điếc.

Thờ ơ lãnh đạm, cố chấp ở bên, chờ tới một ngày, anh có thể quay đầu nhìn cô.

Hèn mọn?

Ngay từ đầu, cô ấy đã sa vào cát bụi.

“Hi Hi.” Đây là lần đầu tiên anh gọi cô ấy như vậy, nhưng Trần Hi không vui chút nào, chỉ thấy bất an.

Dường như ngay sau đây, thế giới mà cô chống đỡ sẽ sụp đổ.

“Em là một cô gái tốt và em xứng đáng có một tương lai tốt hơn. Công việc trợ lý không phù hợp với em.”

Boong…

Sợi dây căng trong đầu óc đứt hoàn toàn, cô bật khóc như mưa.

Lắc đầu không thể chấp nhận, trước mắt như sụp đổ.

“Mộ Lương, em đến đây là vì anh… Ngay từ đầu là vì anh! Sao anh có thể…”

Sao anh có thể đối với em như thế?!

Cô muốn gào thét, nhưng lại nức nở không nói được hết câu.

“Tôi biết.” Người đàn ông trầm giọng nói, mí mắt cụp xuống, “Vì vậy, em nên rời đi.”

“Tại sao…” Đôi môi mấp máy, gần như tiếng nói phát ra từ sâu trong đáy lòng.

Những giọt nước mắt lóng lánh như chuỗi ngọc trai đứt đoạn, từng giọt một rơi xuống, làm nhờ lớp phấn trang điểm, ướt đẫm cả vạt áo trước.

Đáng lẽ cô ấy phải cuồng loạn, đáng lẽ cô ấy phải gào khóc ầm ĩ, nhưng cô ấy đã không làm vậy.

Hóa ra đau đớn tột cùng chính là như thế này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện