Phật nói, kiếp trước ngoảnh đầu nhìn lại 500 lần mới đổi lấy kiếp này được đi lướt qua nhau một lần; 500 lần lướt qua nhau mới đổi lấy kiếp này được một lần gặp gỡ.
Có lẽ duyên phận giữa cô và anh đã được định sẵn là sẽ bắt đầu trong cái mùa hè oi bức này.
Sự bốc đồng của tuổi trẻ đem theo nỗi tò mò và bản lĩnh gan dạ, không sợ gì hết, cứ như vậy đã vô tình đâm sầm vào cánh cửa vận mệnh.
“Cắt.” Vương Thạch giơ tay làm động tác OK, “Chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
Diệp Lưu Thanh cũng vừa xem xong đoạn phát lại, nói với Vương Thạch, “Không có vấn đề gì hết.”
“Nhóm đạo cụ nhanh tay nhanh chân lên chút, giờ là cảnh cuối cùng, quay xong chúng ta nghỉ ngơi!”
Cả phim trường bận rộn hẳn.
Cầm lấy chiếc áo khoác mà Trương Á đưa, Dạ Cô Tinh xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi, Tiêu Mộ Lương đưa kịch bản cho cô, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình, “Ngồi đi.”
“Thế nào?”
Tiêu Mộ Lương gật đầu, “Động tác, thần thái, tình cảm đều diễn rất tốt.”
“Có thể nhận được lời khen của ảnh đế, xem ra tôi diễn cũng không tệ.”
Tiêu Mộ Lương đưa tay giúp cô bẻ lại cổ áo bên ngoài, động tác vô cùng tự nhiên, “Tượng vàng Oscar không phải tự nhiên mà có.”
Anh ta rút tay về, khẽ thở dài, “Nếu cô ấy vẫn còn sống, có lẽ…”
Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày.
“Tôi có từng nói là cô… rất giống một người chưa?”
“Vẻ bề ngoài? Hay tính cách?”
“Đều không phải.” Anh ta ngập ngừng giây lát, “Cô ấy rất đẹp, xét riêng về ngoại hình thì không hề thua kém cô chút nào, nhưng hai người lại không cùng một kiểu người.”
Diệp Tử đẹp yêu kiều, mặn mà, như thể trăm hoa đua nở cũng không sánh bằng sắc đẹp của cô ấy; Còn Dạ Cô Tinh đẹp thuần khiết, vừa mang vẻ đẹp sáng trong rực rỡ của vầng trăng, vừa dung hoà sự sâu thẳm của màn đêm.
Một người thân thiện, cởi mở, một người lạnh lùng.
“Không giống…”
“Vậy tại sao anh lại nói tôi và cô ấy giống nhau?”
“Cái cảm giác mà hai người đem lại cho người khác khi đứng trước ống kính gần như là giống hệt nhau.”
“Cảm giác gì cơ?”
Tiêu Mộ Lương hơi ngừng lại, “Chuyên tâm, nghiêm túc và cả sự đơn thuần trong đôi mắt ấy nữa…”
“Đó chẳng phải là biểu cảm mà mỗi người diễn viên cần có khi đứng trước ống kính sao?”
Tiêu Mộ Lương quay sang nhìn cô chăm chú, “Vẻ bề ngoài có thể đánh lừa được người khác, nhưng cảm giác thì không.”
“Vậy nên…”
“Cô chính là cô ấy đúng không?”
Tim cô bất giác đập nhanh, những móng tay đâm vào da thịt, cô khép hờ mi mắt, sau đó bỗng nhiên nhún vai, thả lỏng cơ thể.
“Nếu nghĩ vậy có thể khiến anh thấy dễ chịu hơn, thì không sao cả, cứ nghĩ như vậy đi.”
Một câu nói hời hợt nhưng lại làm cho người khác tin hơn bất cứ lời giải thích nào.
Không có lấy một chút hoảng loạn, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng mảy may dao động, theo Tiêu Mộ Lương quan sát thì biểu cảm của cô hết sức bình thản!
Là do anh bị ảo giác?
Hay là do cô diễn quá nhập vai đây?
Nó giống như vừa xua tan đi lớp mây mù, sự thật rành rành ngay trước mắt nhưng lại phát hiện càng tìm càng thêm rối.
“Chị Cô Tinh, uống nước đi.”
Trương Á xuất hiện không sớm không muộn, vừa đúng lúc phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
“Cảm ơn em.” Cô đưa tay cầm lấy, động tác không nhanh không chậm.
“Anh Tiêu, ly này là của anh.”
Sắc mặt anh ta trở lại như cũ, “Cảm ơn.”
“Nước ép thanh mai ướp lạnh, giải nhiệt giải khát ngày hè nóng bức.”
Dạ Cô Tinh nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác đầu tiên chính là chua, chua đến buốt cả răng, một lúc sau lại thấy mát lạnh sảng khoái.
Cô gật đầu, “Mùi vị được đấy.”
“Hi Hi làm đấy ạ.”
Động tác Tiêu Mộ Lương hơi khựng lại, anh ta chỉ uống một ngụm nhỏ rồi để sang một bên.
Trương Á thấy vậy thầm chu môi.
“Anh Tiêu, anh không uống thêm chút nữa sao?”
“Dạ dày tôi không tốt.”
“Cái này anh không cần lo. Hi Hi nói khi ngâm cô ấy đã bỏ thêm táo tàu và cam thảo vào, bổ lá lách tốt cho dạ dày.”
“Xin lỗi, tôi thích vị ngọt hơn.”
“Vậy à…”
Anh ta nở nụ cười nhàn nhạt.
Trương Á khẽ thở dài, e là cô gái ngốc kia lại phải thất vọng rồi…
Dạ Cô Tinh phỏng chừng đã đoán ra chuyện gì đó, nhưng lại tỉnh bơ coi như không biết gì.
Cô uống hết một cốc lại uống thêm nửa cốc nữa.
“Hi Hi? Đó là cô trợ lý nhỏ bên cạnh Mộ Lương đúng không?”
“Vâng.”
“Hôm nay sao không thấy cô ấy đâu?”
“Cô ấy có việc nên xin nghỉ ạ.”
“Nghe nói mẹ cô ấy bị bệnh không ai chăm sóc…” Trương Á nói thêm.
“Một cô gái vô cùng cố gắng.” Dạ Cô Tinh nhận xét công tâm.
Trương Á gật đầu đồng tình, ánh mắt bất giác liếc sang Tiêu Mộ Lương…
Tại sao Hi Hi phải cố gắng như vậy, Trương Á là người biết rõ nhất.
Chính là bị sắc đẹp mê hoặc!
“Tiểu Á, lấy cho chị thêm cốc nữa.”
Trương Á chưa kịp phản ứng, thì đã thấy một bàn tay với những ngón tay thon dài giằng lấy cốc giấy trong tay Dạ Cô Tinh, ném thẳng vào thùng rác.
Động tác liền mạch, nhanh chóng.
“Ít uống đồ lạnh thôi.” Tiêu Mộ Lương nhàn nhạt mở miệng, sự ân cần quan tâm bộc lộ rõ trong lời nói.
Trương Á hơi bất ngờ, cô ấy quay sang nhìn Dạ Cô Tinh, thấy cô không có chút gì gọi là tức giận hết, chỉ thấy cô nhún vai rồi bắt đầu lật xem kịch bản.
Đó dường như đã thành thói quen, Tiêu Mộ Lương cũng không có bất kì biểu cảm gì, anh ta cầm kịch bản lên xem.
Chưa đầy một phút hai người bắt đầu khớp lời thoại.
Trương Á nhìn đến nỗi ngẩn người ra, cô ấy không khỏi cảm thấy kì lạ.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô ấy chia phần nước ép thanh mai còn lại cho những nhân viên khác.
“Chị Tiểu Á, chị không uống sao?”
“Tôi nghe cuộc điện thoại đã, mọi người cứ thong thả uống nhé.”
“Vâng.”
“Alo, Hi Hi.”
“Chị Tiểu Á, là em đây. Thế nào rồi, Boss, anh ấy đã uống chưa?”
“Uống rồi.”
“Thật sao?”
“Uống một ngụm nhỏ.”
“…Ồ”.
“Dì không sao đấy chứ? Sao lại đổ bệnh nhanh vậy không biết, mấy hôm trước kiểm tra sức khoẻ vẫn còn tốt lắm cơ mà.”
“Chị Tiểu Á, thật ra…”
“Sao thế? Nói chuyện ấp a ấp úng vậy.”
“Mẹ… mẹ em không bị bệnh, bà ấy giả vờ để lừa em về xem mắt.”
“Cái gì?” Trương Á trố tròn mắt ngạc nhiên, “Làm như vậy quả thực hơi quá đáng!”
“Em nói không đi thì bà ấy khóc, hễ khóc là khàn cả giọng, em nhìn mà xót…”
“Mẹ em cũng trẻ con quá rồi đấy!”
“Bà ấy lo em không lấy được chồng. Nhưng mà em… thật sự không muốn lấy, cũng không muốn đi xem mắt!”
Trương Á hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hi Hi, không phải là em không muốn lấy chồng, mà là tim em đã có chủ rồi, đúng không?”
Người ở đầu dây bên kia sững sờ một hồi lâu mới lên tiếng: “Chị Tiểu Á… chị nói gì vậy chứ…” Giọng nói nhỏ nhẹ mang chút ngây thơ, hồn nhiên, nhưng lại khó giấu nổi sự chột dạ.
“Hi Hi, em là một cô gái tốt, nhưng anh Tiêu anh ấy quá chói loá, em không với tới được đâu.”
Như thể ngạc nhiên trước lời nói thẳng thắn của đối phương, Trần Hi ngây người mất một lúc lâu.
“…Chị Tiểu Á, em nhớ lúc trước chị từng hỏi em, tại sao tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa mà lại đi ứng tuyển vào vị trí một trợ lý nhỏ.”
Trương Á ngạc nhiên, “Em…”
“Vì anh ấy.”
…
Cảnh quay tiếp theo, ở ngoài trời.
Dạ Cô Tinh vẫn mặc bộ quần đùi yếm ấy, gió đêm hơi lạnh, cô khoác thêm chiếc áo ngoài.
Trương Á thấy vậy lấy khăn len khoác lên cho cô, tiện đưa cả cho Tiêu Mộ Lương một chiếc.
“Tiểu Á, cô đối xử với anh Tiêu tốt thật đấy.” Chuyên viên trang điểm dù đang bận nhưng vẫn không quên trêu chọc cô ấy.
“Hi Hi đã căn dặn tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho Boss nhà cô ấy, tôi nào dám không nghe?”
Dạ Cô Tinh ngẩng lên nhìn anh ta, dưới ánh đèn, đôi mắt phượng ấy trở nên vô cùng tinh tế nhưng lại rất lạnh lùng.
Vô hình mang theo sự lãnh đạm không có tình người.
“Cô Tinh, Mộ Lương, hai người chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi đây.” Dạ Cô Tinh cởi áo khoác ngoài ra, một cơn gió lạnh bất chợt thổi tới khiến cô run nhè nhẹ.
May mà Hong Kong lập hạ sớm, nhiệt độ không quá thấp.
Tiêu Mộ Lương đứng dậy, bỏ kịch bản trên tay xuống, “Tôi xong rồi.”
“Tốt lắm!” Vương Thạch đứng trước máy quay, “Các bộ phận vào vị trí, tất cả nghe khẩu lệnh của tôi. 1 2 3.”
Địa điểm quay là một bãi đất trống gần đường quốc lộ, đó vốn là khu khai phá do chính phủ Hong Kong quy hoạch, đồng ruộng bị san bằng xây thành con đường bằng phẳng, rộng rãi, do không đủ kinh phí nên vẫn chưa xây dựng được các trung tâm mua sắm quanh đó, vậy nên khi màn đêm buông xuống rất ít người qua lại.
Nghe theo khẩu lệnh của Vương Thạch, các diễn viên đều vào vị trí sẵn sàng.
“Action!” Tiếng bảng dập xuống, bầu không khí tĩnh lặng bỗng trở nên ồn ào, huyên náo vang tận trời xanh.
Hàn Tử Khâm kéo bạn thân là Chu Thiến chen vào đám đông, cố gắng xông lên phía trên cùng.
Thân hình gầy gò với chiếc áo khoác ngoài màu trắng in hình hoạt hình trà trộn vào giữa đám đông, giống như người ngoài hành tinh vô tình xông vào khu vực cấm.
Vô cùng chói mắt.
“Tử Khâm, hay là, chúng ta quay về đi… đừng chen vào nữa…”
“Đến cũng đã đến rồi, vẫn chưa xem thi đấu mà! Cậu vội cái gì chứ?”
“Chẳng phải cậu nói là chỉ nhìn qua rồi đi ngay sao?” Chu Thiến sốt ruột tới nỗi giậm chân.
“Đúng vậy! Nhưng trận đấu còn chưa bắt đầu, mình chưa nhìn được gì luôn á!”
“Tử Khâm, cậu lừa mình?”
“Thiến Thiến yêu dấu, cục cưng ngoan, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, cậu đành lòng cứ như vậy mà quay về sao?”
“Nhưng… mình thấy người ở đây đều không phải dạng tử tế gì, rất đáng sợ…”
“Được rồi được rồi! Mình sẽ bảo vệ cậu!”
Đã có vài con xe thể thao đậu trên đường quốc lộ rộng lớn, từng đường nét tinh tế, màu sắc rực rỡ, vừa nhìn là biết xe tự chế bất hợp pháp.
Không có đường đua chuyên nghiệp, cũng không có bảo vệ, chỉ có một vài nam nữ thanh niên đứng ở vị trí trên cùng vừa uống bia, vừa vẫy cờ hò hét.
Cộng thêm ngày hè nóng bức kích thích, hứa hẹn đây sẽ là một trận đấu đầy kịch tính và cam go.
Dường như bị bầu không khí như vậy lây nhiễm, lòng nổi loạn được cất giấu bấy lâu nay bỗng điên cuồng mà bộc lộ trong cô!
Đôi mắt trong veo như thể có ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt.
Máy quay tiến lại gần, đặc tả cận cảnh.
Sự khát khao và ham muốn đó được phóng lớn trong giây lát.
Từ tận sâu thẳm đáy lòng của mỗi cô gái ngoan ngoãn đều ẩn giấu ham muốn nổi loạn.
Khát khao một thứ gì đó thật kích thích, hi vọng bản thân trở nên xấu xa…
Chẳng hạn như hút thuốc, uống rượu, đánh nhau… làm tất cả để có thể tạo nên một thanh xuân nổi loạn.
Hoạt bát, ngang ngược, coi trời bằng vung!
Ví dụ như Hàn Tử Khâm!
“Cuộc thi của chúng ta sẽ bắt đầu trong ít phút nữa, các quý cô hãy lựa chọn vị vua trong lòng mình ngay đi nào!”
Những cô gái trang điểm, ăn mặc diêm dúa loè loẹt, đứng uốn éo eo, quyến rũ bước vào đường đua.
Hàn Tử Khâm định đi theo, nhưng lại bị Chu Thiến kéo lại.
“Tử Khâm, cậu muốn làm gì?”
“Tất nhiên là đi lên phía trên rồi!”
“Cậu cậu cậu… điên rồi! Những đứa con gái đó vừa nhìn là biết không đứng đắn…”
“Vậy sao?” Cô nhíu mày hỏi lại.
Sợ cô làm chuyện điên rồ gì, Chu Thiến gật đầu lia lịa.
Không ngờ Hàn Tử Khâm lại vén vạt áo lên thắt thành nơ bướm, buộc phía trên rốn, để lộ phần bụng thon gọn, trắng nõn, tiếp đó cô lại thả tóc đuôi ngựa xuống, tay rũ rũ tóc cho thẳng.
Nở một nụ cười mà cô tự cho là cuốn hút, chớp mắt nhìn cô bạn, “Có giống không?”
Chu Thiến nhìn đến ngớ người ra, “Giống… cái gì chứ?”
“Giống con gái không đứng đắn.”
“…Tử Khâm, cậu đừng có mà điên! Mau quay lại đây.”
Cô quay người nhìn lại, thả một nụ hôn gió, “Cục cưng, chờ mình quay lại nhé.”
Chu Thiến như thể bị sét đánh ngang tai, vẻ mặt cứng đơ.
Vương Thạch thầm gật đầu.
Dạ Cô Tinh đã lột tả chân thực hình ảnh nổi loạn của một học sinh cấp ba, từ sự tò mò khi chen vào đám đông, rồi đến cả sự phấn khích khi hoá trang thành một cô gái không đứng đắn.
Cái kiểu vừa muốn tỏ ra là mình trưởng thành, nhưng lại vì sự hạn chế về tuổi tác và kinh nghiệm vào đời nên hơi cứng nhắc, mang lại cho người khác cảm giác cô gái đó vẫn còn rất non và xanh, tất cả đều được cô lột tả hết sức tinh tế.
Nó giống như việc một cô gái nhỏ lén đi giày cao gót của mẹ, cô ấy nhìn vào gương thì thấy mình xinh đẹp không ai sánh bằng, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại thấy rất buồn cười.
Người đóng vai Chu Thiến là thực tập sinh của công ty trách nhiệm hữu hạn phát thanh truyền hình Hong Kong vừa mới tốt nghiệp, đó là một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt to sáng long lanh, nhưng hơi rụt rè, cô ấy đã diễn tả vô cùng thành công sự nhát gan và thấp thỏm lo lắng của nhân vật Chu Thiến.
Hai người bạn thân, một người to gan nổi loạn, một người nhát gan sợ phiền phức.
Hai sự tương phản rõ rệt đều lột tả được hình tượng nhân vật một cách chân thực nhất, dễ khơi gợi lại kí ức thời thanh xuân trong mỗi người…
Có lẽ duyên phận giữa cô và anh đã được định sẵn là sẽ bắt đầu trong cái mùa hè oi bức này.
Sự bốc đồng của tuổi trẻ đem theo nỗi tò mò và bản lĩnh gan dạ, không sợ gì hết, cứ như vậy đã vô tình đâm sầm vào cánh cửa vận mệnh.
“Cắt.” Vương Thạch giơ tay làm động tác OK, “Chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
Diệp Lưu Thanh cũng vừa xem xong đoạn phát lại, nói với Vương Thạch, “Không có vấn đề gì hết.”
“Nhóm đạo cụ nhanh tay nhanh chân lên chút, giờ là cảnh cuối cùng, quay xong chúng ta nghỉ ngơi!”
Cả phim trường bận rộn hẳn.
Cầm lấy chiếc áo khoác mà Trương Á đưa, Dạ Cô Tinh xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi, Tiêu Mộ Lương đưa kịch bản cho cô, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình, “Ngồi đi.”
“Thế nào?”
Tiêu Mộ Lương gật đầu, “Động tác, thần thái, tình cảm đều diễn rất tốt.”
“Có thể nhận được lời khen của ảnh đế, xem ra tôi diễn cũng không tệ.”
Tiêu Mộ Lương đưa tay giúp cô bẻ lại cổ áo bên ngoài, động tác vô cùng tự nhiên, “Tượng vàng Oscar không phải tự nhiên mà có.”
Anh ta rút tay về, khẽ thở dài, “Nếu cô ấy vẫn còn sống, có lẽ…”
Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày.
“Tôi có từng nói là cô… rất giống một người chưa?”
“Vẻ bề ngoài? Hay tính cách?”
“Đều không phải.” Anh ta ngập ngừng giây lát, “Cô ấy rất đẹp, xét riêng về ngoại hình thì không hề thua kém cô chút nào, nhưng hai người lại không cùng một kiểu người.”
Diệp Tử đẹp yêu kiều, mặn mà, như thể trăm hoa đua nở cũng không sánh bằng sắc đẹp của cô ấy; Còn Dạ Cô Tinh đẹp thuần khiết, vừa mang vẻ đẹp sáng trong rực rỡ của vầng trăng, vừa dung hoà sự sâu thẳm của màn đêm.
Một người thân thiện, cởi mở, một người lạnh lùng.
“Không giống…”
“Vậy tại sao anh lại nói tôi và cô ấy giống nhau?”
“Cái cảm giác mà hai người đem lại cho người khác khi đứng trước ống kính gần như là giống hệt nhau.”
“Cảm giác gì cơ?”
Tiêu Mộ Lương hơi ngừng lại, “Chuyên tâm, nghiêm túc và cả sự đơn thuần trong đôi mắt ấy nữa…”
“Đó chẳng phải là biểu cảm mà mỗi người diễn viên cần có khi đứng trước ống kính sao?”
Tiêu Mộ Lương quay sang nhìn cô chăm chú, “Vẻ bề ngoài có thể đánh lừa được người khác, nhưng cảm giác thì không.”
“Vậy nên…”
“Cô chính là cô ấy đúng không?”
Tim cô bất giác đập nhanh, những móng tay đâm vào da thịt, cô khép hờ mi mắt, sau đó bỗng nhiên nhún vai, thả lỏng cơ thể.
“Nếu nghĩ vậy có thể khiến anh thấy dễ chịu hơn, thì không sao cả, cứ nghĩ như vậy đi.”
Một câu nói hời hợt nhưng lại làm cho người khác tin hơn bất cứ lời giải thích nào.
Không có lấy một chút hoảng loạn, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng mảy may dao động, theo Tiêu Mộ Lương quan sát thì biểu cảm của cô hết sức bình thản!
Là do anh bị ảo giác?
Hay là do cô diễn quá nhập vai đây?
Nó giống như vừa xua tan đi lớp mây mù, sự thật rành rành ngay trước mắt nhưng lại phát hiện càng tìm càng thêm rối.
“Chị Cô Tinh, uống nước đi.”
Trương Á xuất hiện không sớm không muộn, vừa đúng lúc phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
“Cảm ơn em.” Cô đưa tay cầm lấy, động tác không nhanh không chậm.
“Anh Tiêu, ly này là của anh.”
Sắc mặt anh ta trở lại như cũ, “Cảm ơn.”
“Nước ép thanh mai ướp lạnh, giải nhiệt giải khát ngày hè nóng bức.”
Dạ Cô Tinh nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác đầu tiên chính là chua, chua đến buốt cả răng, một lúc sau lại thấy mát lạnh sảng khoái.
Cô gật đầu, “Mùi vị được đấy.”
“Hi Hi làm đấy ạ.”
Động tác Tiêu Mộ Lương hơi khựng lại, anh ta chỉ uống một ngụm nhỏ rồi để sang một bên.
Trương Á thấy vậy thầm chu môi.
“Anh Tiêu, anh không uống thêm chút nữa sao?”
“Dạ dày tôi không tốt.”
“Cái này anh không cần lo. Hi Hi nói khi ngâm cô ấy đã bỏ thêm táo tàu và cam thảo vào, bổ lá lách tốt cho dạ dày.”
“Xin lỗi, tôi thích vị ngọt hơn.”
“Vậy à…”
Anh ta nở nụ cười nhàn nhạt.
Trương Á khẽ thở dài, e là cô gái ngốc kia lại phải thất vọng rồi…
Dạ Cô Tinh phỏng chừng đã đoán ra chuyện gì đó, nhưng lại tỉnh bơ coi như không biết gì.
Cô uống hết một cốc lại uống thêm nửa cốc nữa.
“Hi Hi? Đó là cô trợ lý nhỏ bên cạnh Mộ Lương đúng không?”
“Vâng.”
“Hôm nay sao không thấy cô ấy đâu?”
“Cô ấy có việc nên xin nghỉ ạ.”
“Nghe nói mẹ cô ấy bị bệnh không ai chăm sóc…” Trương Á nói thêm.
“Một cô gái vô cùng cố gắng.” Dạ Cô Tinh nhận xét công tâm.
Trương Á gật đầu đồng tình, ánh mắt bất giác liếc sang Tiêu Mộ Lương…
Tại sao Hi Hi phải cố gắng như vậy, Trương Á là người biết rõ nhất.
Chính là bị sắc đẹp mê hoặc!
“Tiểu Á, lấy cho chị thêm cốc nữa.”
Trương Á chưa kịp phản ứng, thì đã thấy một bàn tay với những ngón tay thon dài giằng lấy cốc giấy trong tay Dạ Cô Tinh, ném thẳng vào thùng rác.
Động tác liền mạch, nhanh chóng.
“Ít uống đồ lạnh thôi.” Tiêu Mộ Lương nhàn nhạt mở miệng, sự ân cần quan tâm bộc lộ rõ trong lời nói.
Trương Á hơi bất ngờ, cô ấy quay sang nhìn Dạ Cô Tinh, thấy cô không có chút gì gọi là tức giận hết, chỉ thấy cô nhún vai rồi bắt đầu lật xem kịch bản.
Đó dường như đã thành thói quen, Tiêu Mộ Lương cũng không có bất kì biểu cảm gì, anh ta cầm kịch bản lên xem.
Chưa đầy một phút hai người bắt đầu khớp lời thoại.
Trương Á nhìn đến nỗi ngẩn người ra, cô ấy không khỏi cảm thấy kì lạ.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô ấy chia phần nước ép thanh mai còn lại cho những nhân viên khác.
“Chị Tiểu Á, chị không uống sao?”
“Tôi nghe cuộc điện thoại đã, mọi người cứ thong thả uống nhé.”
“Vâng.”
“Alo, Hi Hi.”
“Chị Tiểu Á, là em đây. Thế nào rồi, Boss, anh ấy đã uống chưa?”
“Uống rồi.”
“Thật sao?”
“Uống một ngụm nhỏ.”
“…Ồ”.
“Dì không sao đấy chứ? Sao lại đổ bệnh nhanh vậy không biết, mấy hôm trước kiểm tra sức khoẻ vẫn còn tốt lắm cơ mà.”
“Chị Tiểu Á, thật ra…”
“Sao thế? Nói chuyện ấp a ấp úng vậy.”
“Mẹ… mẹ em không bị bệnh, bà ấy giả vờ để lừa em về xem mắt.”
“Cái gì?” Trương Á trố tròn mắt ngạc nhiên, “Làm như vậy quả thực hơi quá đáng!”
“Em nói không đi thì bà ấy khóc, hễ khóc là khàn cả giọng, em nhìn mà xót…”
“Mẹ em cũng trẻ con quá rồi đấy!”
“Bà ấy lo em không lấy được chồng. Nhưng mà em… thật sự không muốn lấy, cũng không muốn đi xem mắt!”
Trương Á hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hi Hi, không phải là em không muốn lấy chồng, mà là tim em đã có chủ rồi, đúng không?”
Người ở đầu dây bên kia sững sờ một hồi lâu mới lên tiếng: “Chị Tiểu Á… chị nói gì vậy chứ…” Giọng nói nhỏ nhẹ mang chút ngây thơ, hồn nhiên, nhưng lại khó giấu nổi sự chột dạ.
“Hi Hi, em là một cô gái tốt, nhưng anh Tiêu anh ấy quá chói loá, em không với tới được đâu.”
Như thể ngạc nhiên trước lời nói thẳng thắn của đối phương, Trần Hi ngây người mất một lúc lâu.
“…Chị Tiểu Á, em nhớ lúc trước chị từng hỏi em, tại sao tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa mà lại đi ứng tuyển vào vị trí một trợ lý nhỏ.”
Trương Á ngạc nhiên, “Em…”
“Vì anh ấy.”
…
Cảnh quay tiếp theo, ở ngoài trời.
Dạ Cô Tinh vẫn mặc bộ quần đùi yếm ấy, gió đêm hơi lạnh, cô khoác thêm chiếc áo ngoài.
Trương Á thấy vậy lấy khăn len khoác lên cho cô, tiện đưa cả cho Tiêu Mộ Lương một chiếc.
“Tiểu Á, cô đối xử với anh Tiêu tốt thật đấy.” Chuyên viên trang điểm dù đang bận nhưng vẫn không quên trêu chọc cô ấy.
“Hi Hi đã căn dặn tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho Boss nhà cô ấy, tôi nào dám không nghe?”
Dạ Cô Tinh ngẩng lên nhìn anh ta, dưới ánh đèn, đôi mắt phượng ấy trở nên vô cùng tinh tế nhưng lại rất lạnh lùng.
Vô hình mang theo sự lãnh đạm không có tình người.
“Cô Tinh, Mộ Lương, hai người chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi đây.” Dạ Cô Tinh cởi áo khoác ngoài ra, một cơn gió lạnh bất chợt thổi tới khiến cô run nhè nhẹ.
May mà Hong Kong lập hạ sớm, nhiệt độ không quá thấp.
Tiêu Mộ Lương đứng dậy, bỏ kịch bản trên tay xuống, “Tôi xong rồi.”
“Tốt lắm!” Vương Thạch đứng trước máy quay, “Các bộ phận vào vị trí, tất cả nghe khẩu lệnh của tôi. 1 2 3.”
Địa điểm quay là một bãi đất trống gần đường quốc lộ, đó vốn là khu khai phá do chính phủ Hong Kong quy hoạch, đồng ruộng bị san bằng xây thành con đường bằng phẳng, rộng rãi, do không đủ kinh phí nên vẫn chưa xây dựng được các trung tâm mua sắm quanh đó, vậy nên khi màn đêm buông xuống rất ít người qua lại.
Nghe theo khẩu lệnh của Vương Thạch, các diễn viên đều vào vị trí sẵn sàng.
“Action!” Tiếng bảng dập xuống, bầu không khí tĩnh lặng bỗng trở nên ồn ào, huyên náo vang tận trời xanh.
Hàn Tử Khâm kéo bạn thân là Chu Thiến chen vào đám đông, cố gắng xông lên phía trên cùng.
Thân hình gầy gò với chiếc áo khoác ngoài màu trắng in hình hoạt hình trà trộn vào giữa đám đông, giống như người ngoài hành tinh vô tình xông vào khu vực cấm.
Vô cùng chói mắt.
“Tử Khâm, hay là, chúng ta quay về đi… đừng chen vào nữa…”
“Đến cũng đã đến rồi, vẫn chưa xem thi đấu mà! Cậu vội cái gì chứ?”
“Chẳng phải cậu nói là chỉ nhìn qua rồi đi ngay sao?” Chu Thiến sốt ruột tới nỗi giậm chân.
“Đúng vậy! Nhưng trận đấu còn chưa bắt đầu, mình chưa nhìn được gì luôn á!”
“Tử Khâm, cậu lừa mình?”
“Thiến Thiến yêu dấu, cục cưng ngoan, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, cậu đành lòng cứ như vậy mà quay về sao?”
“Nhưng… mình thấy người ở đây đều không phải dạng tử tế gì, rất đáng sợ…”
“Được rồi được rồi! Mình sẽ bảo vệ cậu!”
Đã có vài con xe thể thao đậu trên đường quốc lộ rộng lớn, từng đường nét tinh tế, màu sắc rực rỡ, vừa nhìn là biết xe tự chế bất hợp pháp.
Không có đường đua chuyên nghiệp, cũng không có bảo vệ, chỉ có một vài nam nữ thanh niên đứng ở vị trí trên cùng vừa uống bia, vừa vẫy cờ hò hét.
Cộng thêm ngày hè nóng bức kích thích, hứa hẹn đây sẽ là một trận đấu đầy kịch tính và cam go.
Dường như bị bầu không khí như vậy lây nhiễm, lòng nổi loạn được cất giấu bấy lâu nay bỗng điên cuồng mà bộc lộ trong cô!
Đôi mắt trong veo như thể có ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt.
Máy quay tiến lại gần, đặc tả cận cảnh.
Sự khát khao và ham muốn đó được phóng lớn trong giây lát.
Từ tận sâu thẳm đáy lòng của mỗi cô gái ngoan ngoãn đều ẩn giấu ham muốn nổi loạn.
Khát khao một thứ gì đó thật kích thích, hi vọng bản thân trở nên xấu xa…
Chẳng hạn như hút thuốc, uống rượu, đánh nhau… làm tất cả để có thể tạo nên một thanh xuân nổi loạn.
Hoạt bát, ngang ngược, coi trời bằng vung!
Ví dụ như Hàn Tử Khâm!
“Cuộc thi của chúng ta sẽ bắt đầu trong ít phút nữa, các quý cô hãy lựa chọn vị vua trong lòng mình ngay đi nào!”
Những cô gái trang điểm, ăn mặc diêm dúa loè loẹt, đứng uốn éo eo, quyến rũ bước vào đường đua.
Hàn Tử Khâm định đi theo, nhưng lại bị Chu Thiến kéo lại.
“Tử Khâm, cậu muốn làm gì?”
“Tất nhiên là đi lên phía trên rồi!”
“Cậu cậu cậu… điên rồi! Những đứa con gái đó vừa nhìn là biết không đứng đắn…”
“Vậy sao?” Cô nhíu mày hỏi lại.
Sợ cô làm chuyện điên rồ gì, Chu Thiến gật đầu lia lịa.
Không ngờ Hàn Tử Khâm lại vén vạt áo lên thắt thành nơ bướm, buộc phía trên rốn, để lộ phần bụng thon gọn, trắng nõn, tiếp đó cô lại thả tóc đuôi ngựa xuống, tay rũ rũ tóc cho thẳng.
Nở một nụ cười mà cô tự cho là cuốn hút, chớp mắt nhìn cô bạn, “Có giống không?”
Chu Thiến nhìn đến ngớ người ra, “Giống… cái gì chứ?”
“Giống con gái không đứng đắn.”
“…Tử Khâm, cậu đừng có mà điên! Mau quay lại đây.”
Cô quay người nhìn lại, thả một nụ hôn gió, “Cục cưng, chờ mình quay lại nhé.”
Chu Thiến như thể bị sét đánh ngang tai, vẻ mặt cứng đơ.
Vương Thạch thầm gật đầu.
Dạ Cô Tinh đã lột tả chân thực hình ảnh nổi loạn của một học sinh cấp ba, từ sự tò mò khi chen vào đám đông, rồi đến cả sự phấn khích khi hoá trang thành một cô gái không đứng đắn.
Cái kiểu vừa muốn tỏ ra là mình trưởng thành, nhưng lại vì sự hạn chế về tuổi tác và kinh nghiệm vào đời nên hơi cứng nhắc, mang lại cho người khác cảm giác cô gái đó vẫn còn rất non và xanh, tất cả đều được cô lột tả hết sức tinh tế.
Nó giống như việc một cô gái nhỏ lén đi giày cao gót của mẹ, cô ấy nhìn vào gương thì thấy mình xinh đẹp không ai sánh bằng, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại thấy rất buồn cười.
Người đóng vai Chu Thiến là thực tập sinh của công ty trách nhiệm hữu hạn phát thanh truyền hình Hong Kong vừa mới tốt nghiệp, đó là một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt to sáng long lanh, nhưng hơi rụt rè, cô ấy đã diễn tả vô cùng thành công sự nhát gan và thấp thỏm lo lắng của nhân vật Chu Thiến.
Hai người bạn thân, một người to gan nổi loạn, một người nhát gan sợ phiền phức.
Hai sự tương phản rõ rệt đều lột tả được hình tượng nhân vật một cách chân thực nhất, dễ khơi gợi lại kí ức thời thanh xuân trong mỗi người…
Danh sách chương