Rất nhanh, tin tức về nữ diễn viên mới đoạt giải Oscar Athena đến Hong Kong đã lan truyền nhanh chóng.

Nếu như nói, Dạ Cô Tinh trước đây là nữ diễn viên có vị trí tương đối cao tại Trung Quốc, nhờ đầu tư cho bộ phim “Rose & Lion” mà tiếng tăm vang dội; còn cô của ngày hôm này, chính là gương mặt tầm cỡ quốc tế —

Nữ diễn viên đoạt giải Oscar, gương mặt trang bìa của tuần san quốc tế “Times”, người được Hollywood săn đón, biểu tượng thời trang xuất sắc trên sàn diễn, đón nhận nhiều ưu ái…

Cứ nhắc tới thân phận nào, thì cũng đều “kinh ngạc”!

Thế nên, so với lần trước tới đây thì đúng là, một trời một vực.

Hãng phim Thiệu thị TVB nhân cơ hội này, tổ chức buổi họp báo, công bố hợp tác cùng Điện ảnh Tinh Huy trong bộ “Thời niên thiếu”, do tân ảnh hậu Athena Ye đảm nhiệm vai nữ chính.

Dư luận xôn xao.

“Thiệu thị nhanh tay thật, mới có vài ngày, đã đạt được hợp tác với Dạ Cô Tinh.”

“TVB tưởng như đang suy sụp, vậy mà lần này, lại có thể lội ngược dòng. Emperor bên kia sợ là đang sốt ruột rồi…”

“Cũng không thể nói như vậy được. Danh tiếng Dạ Cô Tinh cao hơn nữa thì cũng chỉ là một mình lực yếu, muốn một bước lên trời, xoay chuyển tình thế cũng không phải là việc đơn giản.”

Nghe vậy, người nọ liền lắc đầu, “Anh quên rồi sao, đằng sau cô ấy còn có Điện ảnh Tinh Huy nữa.”

“Cái này…”

“Đừng nghĩ nhiều, cũng không phải chuyện của chúng ta. Nếu như, hai bên đối đầu càng kịch liệt càng hay, biết đâu là có gì đó bất ngờ, chúng ta kiểu gì cũng có tin tức…”

Lúc đó, Dạ Cô Tinh còn không biết tin tức này, cô từ sân bay đón Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình, rồi đi thẳng về biệt thự trên núi Thái Bình.

“Tiểu Diệp Tử, có tin tức của cỏ Long Dương không?” Dạ Cô Tinh lái xe, nhìn không chớp mắt.

“Có thể xác định là ở nhà họ Hướng, nhưng canh chừng rất chặt chẽ, chỉ có Hướng Ký biết rõ.”

“Thế con có dự định làm gì?”

“Nhất định phải lấy được cỏ Long Dương, Bang Tam Hợp cũng phải xử lý.”

Gần hai tháng, tranh chấp giữa Dạ Xã và nhà họ Hướng đã tới giai đoạn gay cấn, các tổ chức xã hội đen ở phía nam cũng ầm ầm nổi dậy.

Dạ Thất, Đường Nghiêu, cùng với Sầm Liệt ba người đồng thời chỉ huy, có xưởng chế tạo vũ khí ở thành phố A hậu thuẫn, súng ống đạn dược của Dạ Xã rất dồi dào, luôn chiếm thế thượng phong.

Nhưng Bang Tam Hợp cũng không phải trái hồng mềm mặc cho người ta nắn, họ cũng đã thu mua súng ống từ Myanmar, hung hăng đánh trả.

Ban đầu đối tượng hợp tác mà Hướng Ký chọn là Bang Tam Long ở Việt Nam, không ngờ, đối phương lại từ chối, nên anh ta phải vòng sang Myanmar.

Như thế, giá thành bị đẩy lên cao, lâu dần hao tổn, căn bản không phải là đối thủ của Dạ Xã, nhưng đối phó Bang Tam Hợp cũng không thể gấp gáp.

Thứ mà Dạ Cô Tinh muốn làm, lại rất đơn giản, thứ nhất là tìm cỏ Long Dương, thứ hai là chia rẽ nội bộ Bang Tam Hợp.

Xã hội ngày nay là xã hội pháp trị, không phải đấu đá như những năm bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước, nên khi Dạ Xã và Bang Tam Hợp trực tiếp đối đầu, cho dù có thắng, cũng dễ gây ra nghi ngờ.

Hắc bạch hai bên không chịu thua kém, giờ đây hắc đạo rục rịch, bạch đạo cũng sẽ không ngồi yên phớt lờ.

Vì vậy, Dạ Cô Tinh không muốn làm to chuyện.

Đương nhiên, cô cũng không phải là tham muốn địa bàn của Bang Tam Hợp, nói thật, phía Nam Trung Quốc rộng lớn như vậy cũng đã ở trong tay cô, chẳng lẽ lại để ý một cái Hong Kong nhỏ bé sao?

Cái cô muốn, chỉ đơn giản là yên ổn!

Nếu như Bang Tam Hợp không hiểu, cũng đừng trách cô lòng dạ ác độc.

Tóm lại, phải dạy cho nhà họ Hướng một bài học!

“Sư phụ, còn một chuyện nữa.” Dạ Cô Tinh suy nghĩ, quyết định nói ra sự thật.

“Ồ? Có chuyện gì đáng để con suy nghĩ như vậy, còn ấp a ấp úng?”

“Phạm Âm Ngã của Kim Tước môn.”

Sắc mặc điềm đạm của Dạ Cơ Sơn bỗng nhiên trầm xuống.

“Nhắc tới cái tên phải bội ấy làm gì?”

“Sư phụ không muốn báo thù sao?”

Đừng tưởng rằng những người điềm đạm sẽ có trái tim mềm yếu, chí ít thì Dạ Cơ Sơn không phải như vậy.

Nếu không, cũng không thể đào tạo lên được một người yêu ghét rõ ràng như Dạ Cô Tinh.

“Năm đó Phạm Âm Ngã rời núi Phiêu Miễu, lưu lạc tới Hong Kong, chỉ trong một năm ngắn ngủi, đã có thể Đông Sơn tái khởi. Dựa vào kiến thức phong thuỷ học được trước đây mà có tên tuổi trong giới phong thủy ở Hong Kong, lại sáng lập Kim Tước môn, thu mua phần lớn đất đai vùng Tân Giới, ruộng đất màu mỡ phía Nam, chọn phía Bắc núi Đại Vụ, khai sơn lập phái.”

Nguyệt Vô Tình mở miệng, chậm rãi nói, mấy năm gần đây, anh ta tuy là dốc sức cho An Tuyển Hoàng, nhưng không bao giờ quên nỗi nhục của sư môn, luôn luôn theo dõi bước đi của Phạm Âm Ngã.

Tất nhiên, cũng không ít lần gây cản trở.

Dạ Cơ Sơn cười nhạt, “Lão ta trái lại ung dung tự tại.”

Dạ Cô Tinh nghe vậy, “Nói như vậy, sư phụ đã quyết định rồi?”

Ông bất đắc dĩ bật cười, “Nhóc con này, đừng tưởng sư phụ già rồi, thì không biết con đang định làm gì. Thôi cũng được, nhân quả tuần hoàn, năm đó lão ta làm hại nhiều người trong phái Tuyền Cơ của chúng ta, hôm nay, rõ ràng cũng là ý trời, báo ứng đúng vậy. Con có dự định gì thì cứ hành động, không cần để ý tới thầy đâu…” Dạ Cô Tinh cười một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ có điều.” Sắc mặt ông lập tức đanh lại, “Không thể tạo nghiệt.”

“Sư phụ yên tâm, con có chừng mực.”

Ông thở dài nặng nề, “Nhóc con, thầy chỉ muốn tốt cho con…”

Cô chết đi sống lại đã là một chuyện trái ý trời, nếu như còn làm chuyện ác, chỉ sợ sẽ tổn hại âm đức.

Thật vất vả mới thay đổi được số mệnh của đứa bé “Thiên Sát Cô Tinh” này, ông không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cô nói: “Con hiểu rồi.”

Ông cụ hài lòng gật đầu.

Nguyệt Vô Tình cũng đã có suy đoán, nhớ tới trước đây xem chỉ tay cho sư muội, nhìn thấy “số mệnh nhiều ngang trái, ắt phải chết trẻ”… Hiện giờ, âm thầm kinh sợ giật mình.

Thiên cơ không thể tiết lộ, quẻ tượng hỗn loạn, dường như bây giờ cũng đã có lời giải thích thỏa đáng.

Sáng tỏ thông suốt, chỉ biết nói rằng, thì ra là thế.

“Nói như vậy, sư muội đã kế hoạch rồi đúng không?” Nguyệt Vô Tình cười nhạt nói, một thân áo đỏ, tuyệt diễm bức người.

Ánh mắt khẽ nhấp nháy, “Có thể nhìn ra sao?”

“Đệ tử đắc ý của sư phụ, sẽ không để cho người ta thất vọng.”

“Quá khen rồi.”

“Ta chỉ nói thật thôi mà.”

Dạ Cô Tinh cười hàm ý sâu xa.

Quả thật cô đã có kế hoạch, một khi thành công, không chỉ có Bang Tam Hợp xong đời, mà tiếp theo Kim Tước môn của Phạm Âm Ngã cũng sẽ gặp họa.

Nhưng, trước tiên, cô cần phải xem thái độ của Dạ Cơ Sơn…

Bây giờ xem ra, sư phụ cũng không có thiện cảm đối với người sư thúc phản đồ này, điều này cũng giải quyết được nỗi lo trong lòng cô.

Xe chậm rãi tiến vào biệt thự, từ xa Nguyệt Vô Tình đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc chờ ở cửa, nhất thời kinh ngạc.

“Minh Triệt? Tại sao anh ta lại ở đây?”

“Anh ta tự nguyện xin đi cùng.”

Lúc nghe An Tuyển Hoàng nói xong, Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy kỳ quái.

Nguyệt Vô Tình mím môi, sắc mặt thờ ơ.

Buổi tối Dạ Cô Tinh gọi người làm theo giờ đến nấu bữa tối, sau khi ăn xong, Dạ Cơ Sơn đi ra ngoài tản bộ.

Dạ Cô Tinh nghe điện thoại, cũng vội vàng đi ra ngoài.

Không gian lớn như vậy, chỉ còn Minh Triệt và Nguyệt Vô Tình.

Người trước, đang xem bóng rổ NBA, say sưa hứng thú, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên phải.

Người sau, rửa tay pha trà, hết sức tập trung, động tác tao nhã.

“Nguyệt thần côn, không định mời tôi uống một chén sao?” Nhìn thấy anh bắt đầu thưởng trà, người nào đó mở miệng trêu chọc.

Có trời mới biết, anh ta đã chờ cơ hội bắt chuyện bao lâu rồi.

Cái tên này, thích giả bộ tao nhã, pha trà thì cứ pha trà, thao tác đẹp mắt như thế làm gì vậy, định thu hút sự chú ý của người khác sao!

“Muốn uống thì tự mình pha.”

Hiếm khi Minh Triệt không buồn cũng không giận, vừa cười vừa đi tới bàn trà phía trước, đưa tay rót cho mình một chén, gần đầy.

Thấy thế, lông mày Nguyệt Vô Tình giật giật, không nói lời nào.

Ngửa đầu uống một ngụm, toàn bộ vào bụng.

Minh Triệt vẫn chưa hết khát, rót ba chén liên tiếp, chén nào cũng một hơi uống hết, lông mày Nguyệt Vô Tình càng nhíu chặt.

Đến chén thứ tư, không biết anh lấy từ đâu một cái bát to, xách ấm lên đổ vào.

“Đủ rồi!” Nguyệt Vô Tình không thể nhịn được nữa, đưa tay ngăn động tác của anh ta lại.

Đáy lòng Minh Triệt run lên, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy một tay đối phương đang giữ bàn tay phải của mình, bàn tay mát lạnh, xúc cảm tinh tế, khớp xương thon dài.

“Uống trà, quan trọng là thưởng trà. Nếu như anh khát, uống nước cũng được, uống rượu cũng được, đừng lãng phí trà của tôi.”

Nói xong, giành lấy ấm trà trong tay anh ta.

Lập tức có cảm giác bị cướp đoạt, trong mắt Minh Triệt hiện lên một tia buồn vô cớ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Anh ta biết rõ, với kiểu người “thần tiên” như Nguyệt Vô Tình, chỉ có thể… từ từ mưu tính!

“Nhưng ông đây cứ thích uống trà đó.”

Lạnh lùng cười nói, “Tự mình đi mà pha.”

Minh Triệt thẳng lưng, ghé sát vào, “Làm sao bây giờ, tôi chỉ thích uống trà anh pha đấy…”

Ánh mắt sáng rực.

Nguyệt Vô Tình cười gằn, tránh về phía sau, “Xin lỗi, không phải ai cũng có tư cách đó.”

“Tôi uống rồi đó, vậy có phải là, tôi cũng đã có tư cách?” Đôi mắt hoa đào tràn đầy vui vẻ, có phần bỡn cợt.

Nguyệt Vô Tình bình thản.

“Uống như trâu, không tính.”

Ý là, anh có uống rồi, cũng không có tư cách, bởi vì, coi như không uống.

“Anh!”

Cạch –

Để chén trà xuống, lạnh lùng, “Anh cứ tự nhiên, tôi không tiếp.”

Đứng dậy, đi lên lầu, áo đỏ phất phơ, mái tóc như thác nước, thoáng chốc biến mất ở chỗ rẽ hành lang.

Phịch –

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Minh Triệt nghiến răng tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không thể làm gì.

Anh ta lắc đầu, nhớ lại hình ảnh người nào đó kiêu ngạo đứng lên, lại cảm thấy có phần đáng yêu.

Hừ —

Minh Triệt tự khinh bỉ bản thân mình, “Trời ạ, mình mất não rồi…”

Thích cái gì không thích, lại đi thích bị ngược!

Đột nhiên, ánh mắt ngừng lại, nhìn vào chén trà mà Nguyệt Vô Tình đã uống, hai mắt sáng lên.

Giống như ma xui quỷ khiến, anh ta cầm chén lên, để sát vào mũi, khẽ ngửi –

“Thơm quá…”

Tối nay, Minh Triệt đi ngủ sớm, anh ta nằm trong chăn, tay nắm chén trà kia, cẩn thận vuốt vuốt.

Cái chén gốm này, thật trơn nhẵn, giống như tay người kia, trắng trẻo mịn màng, xúc cảm trào dâng…

Trong nháy mắt, hô hấp của anh ta hơi loạn, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại.

Ánh trăng sáng tỏa, đêm khuya thanh vắng.

Anh ta nằm mơ.

Trong mơ, có một người mặc áo đỏ phiêu đãng ở trước mặt hắn, còn anh lại mặc một chiếc áo blouse trắng, đang cầm dao giải phẫu.

Anh ta đưa tay, muốn vén áo đỏ trước mắt, nhưng lại thấy mình không đủ sức.

Cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn không được, bực quá, thế là cầm dao giải phẫu quơ loạn trước mắt.

Khung cảnh đột nhiên thay đổi, Minh Triệt kinh ngạc phát hiện, mình đang ở một căn phòng tân hôn, trên tường dán chữ hỉ đỏ thẫm, bên trong khung hình, một nam một nữ dựa sát vào nhau cười tươi.

Đến gần nhìn, suýt nữa kinh sợ.

Thấy mình mặc vest, còn… Nguyệt Vô Tình mặc váy cưới?!

Mái tóc rủ xuống như thác nước, đôi mắt lam trong suốt, dung mạo hút hồn, cả một màn phong tình tươi đẹp tuyệt mỹ hiện ra.

Không biết là khi nào, anh ta đi đến bên giường, vén tấm vải đỏ lên.

Nguyệt Vô Tình thân trần vẫy tay mời gọi…

Minh Triệt cảm thấy mình như mê muội rồi, nhưng vẫn không quan tâm mà nhào tới.

“Anh sẽ hối hận đó.”

“Tôi chưa từng hối hận.”

Anh ta nghe thấy mình thốt ra lời đó, âm điệu mạnh mẽ.

Rồi sau đó, nến đỏ chăn ấm, một khắc tựa nghìn vàng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện