“Đôn Đôn! Có phải là em đã ăn matcha xoài của chị không?!”

Sáng sớm, bình minh vừa ló dạng, mọi thứ yên tĩnh, một giọng nói ngọt ngào đã đánh thức toàn bộ trang viên.

Chim vỗ cánh bay, những đoá hoa hướng về phía ánh nắng, một ngày đẹp trời bắt đầu.

“Bảo bảo.” Giọng nói trong trẻo vang lên, điềm đạm bình tĩnh.

“Mẹ!”

“Tập yoga không được phân tâm, cố gắng liên tục tới cuối. Đây là lần thứ ba trong ngày con không tập trung rồi.” người phụ nữ vẫn tiếp tục thực hiện động tác, nhẹ nhàng duỗi ra tứ chi, bình tĩnh như nước, vững vàng như chuông.

Động tác như nước chảy mây trôi.

Còn tiêu chuẩn hơn cả huấn luyện viên trong video.

“Nhưng bánh của con…”

“Hửm?” Mắt lạnh hơi híp lại, tràn đầy ý cảnh cáo.

An Húc chán nản, chân mềm nhũn, nằm dài lên thảm tập yoga, “Mẹ, con không được nữa rồi, mẹ tiếp tục đi.”

“Không có tiền đồ.”

Cô gái cười ngượng ngùng, cũng không tức giận.

Lúc nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy vầng sáng màu vàng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu vào người phụ nữ, ánh sáng nhàn nhạt, mềm mại xinh đẹp.

“Mẹ, mẹ thật đẹp…”

“Con gái ngốc.”

“Con nói thật đấy, không đùa đâu.”

Vẻ đẹp của năm tháng lắng đọng lại, phóng khoáng ổn trọng, chỉ cần nhìn qua một lần cũng khiến người ta khó có thể rời mắt.

“Vậy thì cám ơn sự khen ngợi này của con?”

“Đừng khách sáo~” Phẩy phẩy tay, đáp lại.

Dạ Cô Tinh bất lực, đứa con gái lớn này còn khiến người ta phải lo lắng hơn cả đứa con gái nhỏ nữa, thật là đau đầu…

Làm một cái động tác chấm dứt, kết thúc hoàn mỹ.

Nén khí, nín thở, giống như một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nở rộ, trong nháy mắt, cánh hoa lại khép lại, biến thành hình dáng nụ hoa.

An Húc vỗ tay.

“Mẹ, dáng người này của mẹ còn đẹp hơn cả thiếu nữ hai mươi tuổi, thảo nào cha bị mẹ nắm gọn trong lòng bàn tay, lại còn là cam tâm tình nguyện bị nắm nữa chứ.”

“Gan nhỉ, dám nói cha con vậy luôn?”

Bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Vốn dĩ là vậy mà….”

Hơn nữa, dù cha có nghe thấy, thì cũng không làm gì cô!

Cả thế giới đều biết An Tuyển Hoàng chiều chuộng con gái mình.

“Mẹ, Đôn Đôn vẫn còn ngủ, con đi gọi em dậy.” Nói xong, xoa xoa tay, chạy như điên lên lầu.

“Haizzz…” Lắc đầu cười.

Phòng ngủ thứ ba bên tay phải, đùng——

Cánh cửa bị đá mở một cách thô bạo.

An Húc hùng hổ đứng bên giường, duỗi tay, vén chăn bông lên, đá người, động tác lưu loát.

“Chị?”

Đôi đồng tử màu tím còn đang mơ màng, mang theo sự mông lung khi mới thức dậy.

“Nói! Matcha xoài của chị đâu? Có phải là bị em ăn rồi không?!”

“Cái gì?!”

“Bớt giả vờ với chị đi!”

“Em thề, em không ăn.” Đôi mắt sáng trong, vô cùng chân thành.

“Không phải em thì còn ai vào đây?! Trong cái nhà này ngoài em ra thì còn ai dám giành đồ ăn của chị hả?!”

“Nhưng cũng không chứng minh là do em ăn vụng mà!”

Nhe răng, ánh mắt hung dữ: “Chắc chắn là em!”

“Không phải.”

“Phải!”



“Thật sự không phải em à?”

Đôn Đôn bất lực, “Chị, chị muốn em phải móc tim ra để chứng minh mình vô tội sao?”

“Thật sự không phải em à?!” Xác nhận lại một lần nữa.

“Thật sự không phải mà!”

“Em thề đi.”

“Em thề.”

“Vậy à…” Cúi mắt, trầm tư, “Vậy thì ai ăn?”

Trong toàn bộ trang viên, thì chỉ có cô và thằng nhóc này thích matcha xoài đến mức điên cuồng thôi.

An Húc thật sự không nghĩ ra được là còn ai ngoài đứa em trai này?

“Chị, em nghe nói là hôm nay anh Thần sẽ về…”

“Gì?!” Kìm nén nỗi lòng vui mừng lại, ho nhẹ một tiếng, “Em nghe ai nói? Sao chị không biết?”

“Tối hôm qua, lúc đi ngang qua phòng làm việc, nghe cha mẹ nói đấy.”

“Khi nào thì đến?”

“Không biết. Chị có thể tự gọi điện hỏi mà.”

“OK! Chị đi đây.” Xoay người, rời đi.

Đột nhiên, dừng bước chân, lại quay ngược trở lại, “Mẹ nói, kêu em mau chóng rửa mặt súc miệng, rồi đi xuống ăn sáng, Không được ngủ nướng!”

Tiếng kêu la rung trời, Húc Nhi cười trộm.

Vừa đóng cửa lại, chưa tới nửa phút cửa lại bị đẩy ra.

An An đứng ở cửa, nở nụ cười điềm đạm, “Anh ba, dậy đi!”

Kéo lấy chăn bông trùm lên đầu, trái tim Đôn Đôn tan vỡ——

Tiễn đi một con yêu tinh lớn, lại tới một con yêu tinh nhỏ khác!

Có cho người ta ngủ không vậy?

Phiền chết đi được!

“Rồi rồi, em đi xuống trước đi, chút nữa anh xuống.”

“Cho anh mười phút, nếu còn không thấy bóng dáng anh đâu thì em sẽ nói với chị hai là anh ăn vụng matcha xoài.”

“Đợi đã!”

Dừng lại bước chân.

“Em gái à, em đừng có nói giỡn với anh nữa, trái tim của anh ba em không được khoẻ cho lắm, thật đấy…”

“Em không phải chị hai, cho dù anh có diễn xuất có tốt đến đâu cũng vô dụng.”

“Chậc, sao em có thể nhẫn tâm khinh thường ảnh đế tương lai chứ hả?

“Đợi anh đạt giải đi rồi nói.”

Cất bước, giả bộ muốn rời đi.

“An An!” Vội vàng lăn xuống giường, giơ tay chặn lại, “Đừng mà…”

“Vậy anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, anh còn… tám phút.”

“My God!”

Quay người, vọt lẹ về phía phòng tắm.

“Sao em lại biết là anh ăn vậy?” Quơ quơ chiếc bàn chải đánh răng trong tay, thò đầu ra ngoài.

An An mím môi, dè dặt cười.

“Tối hôm qua em khát nước, nên xuống lầu uống nước…”

“Trời ạ! Thì ra là em à! Anh còn tưởng là trong bếp có chuột…”

“Anh à, sao anh đã biết tội mà còn gây án vậy? Nếu để chị hai biết được, anh không chết thì cũng bị lột da.”

“Có một cảnh quay phải quay vào ban đêm, kết thúc muộn, thật sự là do quá đói rồi nên mới không nhịn được mà ăn cái bánh đó.”

“Lỡ như bị chị hai phát hiện thì anh định làm thế nào?”

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không phát hiện đâu.” Cậu chàng rất chắc chắn, cười đầy ẩn ý.

“Tại sao?” Cô gái nhướng mày, mặt mày giống hệt Dạ Cô Tinh bỗng trở nên sống động.

“Anh Thần về rồi, chị hai không có thời gian để ý đến anh đâu. Dù sao, có anh ấy ở đây, chị hai muốn cái gì là có cái đó, còn cần quan tâm đến một ly matcha xoài à?”

“Gian trá!”

Vào buổi chiều, trực thăng của Dạ Thần đáp xuống sân đỗ của trang viên.

“Daddy, mommy.” Giọng nói êm dịu, lành lạnh vang lên, một người mặc chiếc áo khoác màu đen đi đến.

“Anh Thần.” Thoải mái thân mật, là giọng của Đôn Đôn.

“Anh Thần.” Dè dặt đoan trang, là giọng của An An.

Nhìn lướt qua, giây tiếp theo, lông mày nhíu chặt lại.

“Chị hai đang ở trong phòng ngủ…”

Bé Húc muốn nói là mình rất vô tội.

Vốn dĩ cô ấy rất nghiêm túc chờ đợi Dạ Thần, nhưng lại bị cơn buồn ngủ lấn át, Chu Công quá hấp dẫn, nhất thời không kìm được nên ngủ mất rồi.

Trong mơ, cô đang ở trong một thế giới màu hồng, có nhiều loại kẹo khác nhau bay lơ lửng trong không khí, vô cùng ngọt ngào.

Lấy xuống một viên, cho vào miệng, là vị xoài, vừa mềm vừa trơn, như thạch rau câu vậy.

“Ưm.…”

Há miệng, thạch rau cậu trượt vào, cô cắn xuống.

Tiếng hít khí vang lên.

An Húc bừng tỉnh, giây tiếp theo mở to mắt vui mừng——

“Anh Thần! Anh về rồi… Ưm…”

Hung hăng hôn xuống, mang theo ý trừng phạt, lại khó nén nhu tình.

“Có nhớ anh không? Hả?” Giọng nói trầm thấp, mê hoặc lòng người.

Cô gái cảm thấy mông lung nhất thời.

Rất nhanh sau đó đã tỉnh táo lại, vươn tay ôm lấy cổ của người đàn ông, hai chân dài cũng quấn lên, cả người treo ở trên người Dạ Thần, dính chặt lấy anh ấy.

“Nhớ lắm.” Đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, hai lúm đồng tiền nho nhỏ nở rộ như hoa.

Trong nháy mắt, đảo khách thành chủ.

Nhiệt tình, đường hoàng, chói lọi hơn cả mặt trời, rực rỡ hơn các vì sao.

Ánh mắt người đàn ông tối hẳn, nâng tay đỡ lấy, dùng tư thế ôm em bé để ôm cô, từ dưới nghênh tiếp, tận tâm đưa vào.

“Đóng cửa…” Hơi thở cô gái không ổn định, thì thào nói.

Dạ Thần đỡ cô, nụ hôn nồng nhiệt không ngừng lại, đi đến bên cạnh cửa, đạp cửa một cái.

Cạch—- cửa khoá.

Ngoài cửa, vắng vẻ không người.

Trong phòng, triền miên lửa nóng.

Hai người cách xa nhau nửa tháng, dùng hành động thiết thực để nói lên nổi lòng nhớ nhung.

An Húc cởi mở hoang dã, Dạ Thần sâu sắc nội liễm.

Sự va chạm của lửa và băng, sự kết hợp giữa lạnh và nóng, hòa hợp hoàn mỹ.

“Có ăn cơm đúng bữa không?”

An Húc cười hôn anh ấy, không lên tiếng.

Dạ Thần né đi, “Trả lời đàng hoàng.”

Nghiêm khắc, lạnh lùng, khí thế uy nghiêm, bày ra một tư thế chuẩn bị dạy dỗ người ta.

Từ lâu anh đã không còn là cậu bé lầm lì ít nói lúc ban đầu nữa, giờ đây, anh đã là cậu chủ của Dạ Xã, toàn thân toát lên vẻ uy nghiêm, khí thế mạnh mẽ.

An Húc hơi rén, ừ à lung tung vài tiếng, rồi lại chặn miệng anh lại.

Dạ Thần có hơi không chống đỡ được, bàn tay to lớn nhéo eo cô, thầm mắng- “Điên!”

“Anh không thích em điên à?” Nhướng mày, cười híp mắt, đôi mắt long lanh.

“Tiểu yêu tinh!”

“Thừa nhận đi, anh thích em như thế này…”

“Anh thích em, dù là dáng vẻ nào cũng thích.”

“Miệng lưỡi trơn tru.”

“Trơn hay không thì phải thử mới biết được.”

“Xí… Đi ra ngoài một chuyến thôi mà đã học hư rồi!”

“Không cần học vẫn biết.”

“Làm sao biết? Dùng tay sờ à?” Chan chứa ý cười.

“Bé con, anh nhớ em…”

An Húc sửng sốt, lập tức bật cười, “Em cũng nhớ anh, rất nhớ rất nhớ…”

Mười lăm năm, năm nghìn bốn trăm bảy mươi lăm ngày đêm, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.

Từ lâu họ đã tan vào máu xương của nhau rồi, quyện chặt vào nhau, khó có thể tách rời.

Bản thân An Húc cũng không rõ là mình đã yêu anh từ lúc nào.

Dường như, mỗi khi cô học được điều gì đó, Dạ Thần đều ở bên cạnh cô——

Lần đầu tiên cầm súng, cô chỉ vào đầu anh, nhớ tới dáng vẻ của nữ thổ phỉ trong phim truyền hình, “Giơ tay lên, nếu không, chị đây sẽ bắn nổ đầu anh!”

Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, chỉ có anh, ánh mắt lạnh lùng, đứng thẳng trước mặt cô, không né không tránh.

Lẩm bẩm gọi, “Bé con…”

Trừ cô ra, ai cũng biết đó là súng thật, mà chốt an toàn thì đang ở trạng thái mở, nếu không chú ý bóp cò thì sẽ tạo ra sai lầm lớn.

Lần đầu tiên tập bơi, cô ngoan cố không chịu mặc áo phao, dũng cảm không sợ hãi mà lao xuống bể bơi.

Chất lỏng lạnh lẽo từ mọi hướng đổ về, nặng nề, áp lực, không mở mắt được, cũng không thở được.

Chỉ một bước nữa là đã đi đến cái chết.

Chính vòng tay nhỏ bé của Dạ Thần đã kéo cô vào bờ, suốt nửa tháng sau, cô tung tăng nhảy nhót, còn anh lại không thể cầm chắc đũa vì bị căng dây chằng.

Ngay cả lần đầu tiên đến tháng Dạ Thần cũng ở bên cạnh cô.

“Bé con, em đừng sợ, anh sẽ gọi cho chú Tịch Cẩn ngay…”

Dáng người cao cao đứng ở trước mặt cô, nhìn chằm chằm vết máu đỏ sẫm trên giường, ánh mắt hoảng sợ.

Hóa ra, anh cũng sẽ sợ…

Đã quen với sự hiện diện của anh, đã quen với cái tốt của anh.

Dường như hai người sinh ra đã là một, trong anh có em, trong em có anh.

Chuyện tiếp theo, cứ vậy mà thuận lý thành chương..

Lần đầu tiên ôm nhau.

Lần đầu tiên hôn nhau.

Lần đầu tiên ngủ cùng giường với nhau.

Lần đầu tiên có vướng mắc.

Anh ấy nói, “Bé con, anh muốn mọi thứ của em, cả thân thể lẫn trái tim.”

“Vậy anh dùng cái gì để đổi lấy?”

“Mạng.”

Vào lúc này, một trái tim thiếu nữ cứ vậy mà rơi bào tay giặc.

“Đang nghĩ gì vậy? Hả?” Cắn vào môi dưới của cô gái, khẽ dùng lực.

An Húc bị đau, đột nhiên tỉnh táo lại.

“Lúc đang hôn mà em dám phân tâm à? Xem ra là do anh chưa đủ tận tâm tận lực…”

“Ưm!”

Đau quá!

“Lần sau còn dám phân tâm nữa không?”

An Húc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ sợ sệt.

Đôi môi được yêu thương lấp lánh ánh nước.

Đôi mắt của người đàn ông sâu hơn, “Bé con, muộn rồi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện