Sau một ngày quay phim với cường độ cao, cả người của Dạ Cô Tinh đều cảm thấy mỏi mệt.

Mùa thu đang dần qua đi, mùa đông đang dần đến, ngày công chiếu của Rose & Lion cũng đang đến gần, tiến độ quay không thể không gấp được, Cohen thường thức trắng đêm để chỉnh sửa phim, thái độ làm việc chuyên nghiệp khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Người vui vẻ nhất không ai ngoài Johnstone. Dù sao thì cũng bớt đi một người quấn chặt mình không buông.

Còn đối với những người khác, bao gồm cả Dạ Cô Tinh, chỉ có một từ- mệt!

Lái xe đưa Trương Á trở về khách sạn, còn cô thì một đường phi nhanh về biệt thự.

Giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Khoảnh khắc khi mở cửa bước vào, nhìn thấy căn phòng khách trống trải, một sự cô đơn lướt qua đáy mắt.

Người giúp việc cầm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên khuỷu tay cô rồi treo lên móc, hơi ngồi xổm xuống, đưa dép lê cho cô.

“Anh ấy đâu?” Cô vừa thay giày vừa hỏi.

“Đang ở phòng làm việc ạ.”

Dạ Cô Tinh sững sờ.

“Cô chủ, cô có cần dùng bữa bây giờ không ạ?”

Dạ Cô Tinh phất phất tay, “Để chút nữa đi.”

Người giúp việc cúi người rời đi.

Lên đến tầng hai, thấy cửa phòng làm việc đóng chặt, Dạ Cô Tinh nghĩ nghĩ, vươn tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Dạ Cô Tinh mím môi, đẩy cửa tiến vào.

Người đàn ông cũng đang nhấc mắt nhìn lên, thấy rõ người đến là ai, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm.

“Anh đang bận à?”

“Em vào đi.”

Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh, không có vẻ giận dữ, nhưng lại có vẻ hơi lạnh nhạt.

Môi Dạ Cô Tinh càng mím chặt hơn, cất bước đi vào.

Đi đến bên cạnh bàn làm việc, đặt ly nước trong tay xuống trước mặt người đàn ông.

“Nước ấm, anh uống chút đi.”

An Tuyển Hoàng ngửa đầu uống, tựa như đang vô cùng khát, uống cạn một ly nước đầy.

Sau đó, tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu, vẻ mặt rất tập trung.

Không nhìn cô thêm lần nào nữa.

Dạ Cô Tinh cũng không giận, sau đó cong môi cười, ngồi lên ghế sofa ở một bên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, ánh mắt sáng rực.

Một cuộc giằng co trong thầm lặng bắt đầu.

Dạ Cô Tinh biết, anh đang tức giận, nhưng người nên tức giận không phải là cô à?

Đêm đó, cô bị giày vò tới chết đi sống lại, người đàn ông này thì sướng rồi, vậy mà còn dám lên mặt với cô?

Nhưng lý trí nói với cô rằng, chuyện này hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ít nhất, thái độ của An Tuyển Hoàng cực kỳ đáng nghi!

Người đàn ông coi cô như là ngọc ngà châu báu nâng ở trong lòng bàn tay, giờ đây lại lạnh nhạt đến mức không thèm đếm xỉa đến cô, thậm chí chồng tài liệu nặng nề kia dường như còn có vẻ hấp dẫn hơn cả cô.

Bắt đầu từ khi nào?

Đêm đó, anh nói, anh không thích cách King nhìn mình, Dạ Cô Tinh nghĩ là anh lên cơn ghen, nên đã mặc cho anh giày vò cả đêm.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, nhưng không ngờ, cơn giận của An Tuyển Hoàng lại ngày càng lớn, còn kéo đến tận bây giờ.

Hơn nữa còn có xu thế lan tràn ra thành thảm họa.

Ánh mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ trầm tư, cũng không phải là không cảm thấy tủi thân, chỉ là dựa vào sự hiểu biết của cô về An Tuyển Hoàng, người đàn ông này chắc chắn là có giấu diếm chuyện gì đó mà không nói cho cô biết, muốn một mình cố gắng gánh vác!

“Hoàng, anh có gì muốn nói với em không?”

“Không có.” Người đàn ông không ngẩng đầu lên.

Dạ Cô Tinh cười nhẹ, nhưng ánh mắt đã sớm lạnh như băng, “Vậy anh cứ việc bận đi, em đi ngủ trước đây.”

Nói xong, thẳng thừng rời đi, để lại cho người đàn ông bóng lưng thon thả xinh đẹp.

Dạ Cô Tinh không nhìn lại, nên đương nhiên cũng không thấy được vẻ đấu tranh dưới đáy mắt của người đàn ông.

Trở lại phòng ngủ, ngâm mình trong bồn tắm sữa bò, Dạ Cô Tinh ngồi trong bồn tắm, đột nhiên cười rộ lên.

Vào lúc này, e rằng chỉ có cô là người duy nhất có tâm tình nhàn nhã như vậy.

Khi người khác đang hoảng loạn, thì cô càng phải bình tĩnh!

Sau khi tắm rửa, sấy khô tóc, rồi tỉ mỉ chăm sóc da, sau khi thu dọn xong các loại bình bình lọ lọ trên bàn trang điểm, cơn buồn ngủ ập đến, cô nằm xuống giường.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô mới nhớ ra, mình vẫn chưa ăn tối.

Sau một phen đắn đo giữa việc lấp đầy bao tử và ngủ một giấc ngon lành, thì cô đã chọn cái sau.

Trong lúc mơ màng, cô có thể cảm nhận được một cơ thể nóng rực đang đến gần, lòng bàn tay của người đàn ông to lớn mạnh mẽ, hơi thở gần trong gang tấc, nhưng cô lại không mở mắt.

Có lẽ, là do quá mệt rồi.

Đây là lý do cô tự đưa ra cho mình, hay đúng hơn là một cái cớ.

“Anh phải làm sao với em đây…”

Trước khi rơi vào cõi mộng ngọt ngào một lần nữa, cô nghe tiếng thở dài khe khẽ như có như không của người đàn ông, say mê đến thế, lại xen lẫn mấy phần dịu dàng…

Có lẽ, là do ảo giác.

Ngủ tới nửa đêm, cô bị cơn đói đánh thức, vô thức mà đá vào bắp chân của người đàn ông, mơ màng lẩm bẩm—–

“Hoàng, em đói rồi…”

An Tuyển Hoàng lau mặt, lật người ngồi dậy, thấy người nào đó chỉ nói một câu như vậy rồi lại ngủ tiếp, trong mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Xuống giường, anh An từ xưa đến nay không phải làm việc nhà lại đi vào phòng bếp, bưng ra một bát mì.

Cũng may là đang bốn giờ sáng, tất cả người giúp việc trong biệt thự đều nghỉ ngơi cả rồi, nếu không không biết sẽ doạ xỉu biết bao nhiêu người.

Dạ Cô Tinh nhắm mắt, yên tâm mà dựa vào lòng người đàn ông, được đút cho ăn từng miếng một, giải quyết xong bát mì, cả quá trình cô luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, chưa từng mở mắt ra.

Lau miệng sạch sẽ giúp cô, nhẹ nhàng hôn lên giữa trán cô, “Ngủ đi…”

Lần này là ngủ thẳng đến lúc trời sáng.

Khi tỉnh dậy, người đàn ông đã không còn bên gối, có một giây Dạ Cô Tinh cảm thấy mê mang.

Nhấc chăn lên, ngồi dậy, xuống giường, soạt một tiếng ———

Mở rèm cửa ra, đón lấy ánh bình minh tuyệt đẹp.

Đai đeo màu đen, áo khoác jean, quần jean rách ống rộng cùng màu, phối với giày cao gót mũi nhọn màu đen, xoã tóc, trang điểm nhẹ nhàng, cả người trông thuần khiết lại quyến rũ, hút hồn người nhìn.

Xuống lầu, đi thẳng đến phòng ăn, thấy An Tuyển Hoàng cũng ở đó, Dạ Cô Tinh lập tức nở một nụ cười.

Thầm nghĩ, tối hôm qua anh đã nấu mì cho mình, có giận gì thì chắc cũng hết rồi.

Nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng của người đàn ông, khóe môi đang cười của Dạ Cô Tinh trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại, xem ra, lần này là muốn giận thật rồi!

Người giúp việc rất nhanh đã đưa lên bữa sáng nóng hổi, ​​Dạ Cô Tinh ưu nhã ngồi xuống, cầm dao nĩa lên, đột nhiên lại nặng nề buông xuống.

“Cô chủ, cô…” Ngươi giúp việc đưa thức ăn lên thấp thỏm, nơm nớp lo sợ.

Đứng dậy, xách túi, để lại cho người đàn ông bóng lưng xinh đẹp, “Tối qua tôi đã ăn rồi.”

Vẻ mặt ngươi giúp việc khó hiểu, người đàn ông lại nở nụ cười bất đắc dĩ.

Hậm hực đến phim trường, hôm nay, là cảnh cô và Leo đối đầu nhau, luôn nằm giữa cái ranh giới giữa yêu và hận.

Cô là hoa hồng có gai, ở trên đời này, không có người đàn ông nào mà cô không chinh phục được.

Anh là người đứng đầu, ở trên vạn người, không có người phụ nữ nào mà anh không thuần phục được.

Vào lúc gặp lại, không có niềm vui, mà còn chĩa súng vào nhau.

Bây giờ, không có gặp gỡ bất ngờ, khong có chuyện nam nữ, nếu có, thì cũng chỉ là chém giết lẫn nhau, anh chết tôi sống.

Trong một cuộc đấu súng, dù sao thì Rose cũng chỉ có một mình, không phải đối thủ của Capone và Alice, trở thành tù nhân.

Phòng giam âm u không chút ánh sáng, “Địa ngục tử vong” nổi tiếng của Mafia, chiếc lồng thép khổng lồ được đặt trong phòng giam với những cánh tay sắt tứ phía.

Một chùm ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng kín, vầng sáng trắng bao phủ lên người phụ nữ xinh đẹp tái nhợt ở trong lồng giam.

Lông mi dài, chiếc mũi đẹp đẽ, đôi môi anh đào, dù sắc mặt trắng bệch vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của người phụ nữ này, chỉ cảm thấy đây là cô Tây Thi ốm yếu đau bệnh nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp!

Tiếng bước chân từ xa đến gần, dưới lớp quần tây, đôi chân của người đàn ông thẳng tắp thon dài, từng bước vững vàng như núi.

Leo bắt đầu vào cảnh quay, Cohen làm một dấu tay ra hiệu, phó đạo diễn hiểu ý, chuyển từ máy thứ nhất sang máy thứ ba, lấy góc độ từ trên xuống, hiện cảnh này lên trên màn hình.

Lồng sắt mở ra, người đàn ông bước vào, ngay lúc bước vào lồng, cánh cửa vừa mở ra đóng lại lần nữa, giam cả người đàn ông và người phụ nữ ở trong!

Ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ, người đàn ông cười khẽ, “Cô còn định giả bộ tới khi nào?”

Thấy người phụ nữ không có dấu hiệu tỉnh lại.

Người đàn ông ghé sát vào, môi áp lên tai của người phụ nữ, thổi ra khí nóng, “Vậy tôi sẽ đổi một cách khác…” Lòng bàn tay to lớn đặt ở trên cái eo mảnh khảnh của người phụ nữ, dùng sức xoa nắn, chậm rãi cọ xát.

Hô hấp Rose trì trệ.

“Dù sao, chúng ta đã từng ngủ với nhau rồi. Cho nên những điểm mẫn cảm trên cơ thể em, tôi, đều biết rõ…”

Không đợi người đàn ông để tay xuống lần nữa, một đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở ra.

Rose chống người ngồi dậy, “Anh muốn làm gì?” Ánh mắt lộ vẻ hung hăng.

“Haha… hoa hồng có gai, tôi không nỡ.” Khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vẻ hoài niệm.

Không thể nghi ngờ, cơ thể của họ, hoàn toàn phù hợp.

“Cho nên anh nhốt tôi ở đây?”

Capone cười tà mị, gật đầu.

“Gặp nhau lần nữa, chứng tỏ, chúng ta có duyên”

“Nghiệt duyên?” Người phụ nữ cười như không cười.

“Hahaha—” Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, cười lớn một trận, “Đúng thật là, nghiệt, duyên!” Gằn từng chữ.

Ngay lúc người phụ nữ đang ngẩn người, người đàn ông duỗi tay ra, túm lấy mái tóc dài kia, kéo người ôm vào lòng.

Dùng lực mạnh vô cùng, vẻ mặt dữ tợn, nhưng vẫn đẹp không gì sánh được.

Cái túm này của Leo không phải là giả bộ, Dạ Cô Tinh bị túm đến da đầu phát đau, ánh mắt cô trở nên sắc bén, nâng chân đá vào hạ bộ của người đàn ông.

Capone dường như đã biết trước điều này, dễ dàng bắt lấy cổ chân của người phụ nữ, lột đôi tất màu đen kia ra, để lộ những ngón chân mượt mà và bắp chân trắng nõn như ngọc của người phụ nữ.

Máy quay di chuyển về phía trước, nhìn thấy người đàn ông đang từ từ cúi xuống, dịu dàng hôn lên mắt cá chân của người phụ nữ, đó là nơi có hình xăm hoa hồng.

Nụ hôn này, không thể tránh được.

Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy đôi môi ướt át của người đàn ông in trên mắt cá chân cô, khiến cô nổi da gà toàn thân!

Còn những người xem trước ống kính lại cảm thấy nụ hôn này thật sự rất ngọt ngào đẹp đẽ, như nhuộm lên sắc thái thành kính, trân trọng.

“Ok! Qua!”

Ngay khi giọng nói của Cohen vang lên, Dạ Cô Tinh lập tức rút chân lại, còn Leo cũng gần như đồng thời mà buông tay ra.

Cả hai đứng dậy, trở về vị trí nghỉ ngơi của mình.

Dạ Cô Tinh xem lại kịch bản, đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh.

Cảnh quay của ngày hôm nay cũng được dựng tạm thời trên tầng 42 của Tòa nhà Empire State, dù sao thì Cohen cũng đã trả tiền thuê hai ngày.

Một tầng sẽ có ba nhà vệ sinh ở hai bên trái phải và ở giữa, để cho gần, Dạ Cô Tinh đi cái ở giữa.

Không may mắn lắm, đầy người rồi.

Cô chọn đi cái bên phải, ở cửa đặt một cái bảng thông báo màu vàng— đang dọn dẹp!

Không muốn băng qua hành lang dài để đến cái bên trái, Dạ Cô Tinh đi thang máy, lên thẳng tầng 43.

Cửa thang máy mở ra, cô kéo cái áo khoác trên vai, vừa định cất bước thì lại dừng mọi động tác lại, nhìn người ở bên ngoài cửa thang máy, mắt to trừng mắt to, một đen một tím nhìn nhau.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, dưới đáy mắt lại ngưng trọng, đôi môi đỏ khẽ hé mở——

“Thật là trùng hợp.”

Trên mặt người đàn ông không có một tia gợn sóng, nhàn nhạt như gió ban mai, lạnh lùng phun ra bốn chữ—- “Thật là trùng hợp.”

Dạ Cô Tinh gật đầu, rồi rời đi, cô và người này không có chút giao tình nào.

Lúc đi ngang qua, cổ tay cô bị bắt lấy, với tốc độ cô không thể tránh được, với lực như vậy cô cũng không thể thoát ra được.

Đây chính là sự tồn tại nổi danh song song với An Tuyển Hoàng?

Quả nhiên không phải hư danh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện