Hoắc Chính Hoa thấy tình thế không tốt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tống Tiệp.
Cổ Tống Tiệp rụt lại, cố gắng nở nụ cười, “Hiểu lầm… Đều là hiểu lầm…”
“Vậy à?” Vừa rồi vị cô gái này luôn miệng nói tôi là tiểu Tam, nói ra những lời khắc nghiệt, cực kỳ nhục nhã, bây giờ lại dùng một câu hiểu lầm mà muốn bỏ qua mọi chuyện, sợ là… không thỏa đáng thì phải?”
Sắc mặt An Tuyển Hoàng đột nhiên trầm xuống.
Hoắc Chính Hoa vẻ mặt biến đổi, mà Tống Tiệp vẻ mặt tái nhợt cả đi.
“Tiện nhân, cô dám bất kính với chị An?!” Hoắc Chính Hoa tức giận không thể kiềm chế, bắt lấy Tống Tiệp, cho cô ta một cái bạt tai.
Âm thanh thanh thúy vang lên, Tống Tiệp ôm nửa khuôn mặt, oán giận lại sợ hãi nhìn Hoắc Chính Hoa.
Trong ấn tượng, Hoắc Chính Hoa là một mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng, ngũ quan đoan chính, khí huyết trầm ổn, mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Tống Tiệp theo anh ta gần nửa năm, cuộc sống tương đối thoải mái.
Một mặt, Hoắc Chính Hoa hào phóng, trong cuộc sống chưa từng bạc bạc đãi cô ta, bình thường muốn mua cái gì, chỉ cần quẹt thẻ, không bao giờ hỏi qua.
Mặt khác, anh ta trong phương diện kia, tràn đầy năng lượng, sức chiến đấu vô cùng mạnh, mỗi lần đều có thể làm cho cô ta chết đi sống lại, làm tới hưng phấn kêu to.
Nhưng… Một người sủng ái, yêu chiều cô ta như vậy, vừa rồi lại ở ngay trước mặt người ngoài tát cô ta.
Tống Tiệp cảm thấy như có thứ gì đó vừa vỡ vụn.
“Chính Hoa…” Thì thào trong vô thức, đáy mắt cô ta tràn ngập vẻ lo lắng.
Hoắc Chính Hoa không để ý tới cô ta, xoay người lại, hướng về phía Dạ Cô Tinh tao nhã cúi đầu, “Chị An, thật xin lỗi.” Ánh mắt khá chân thành.
Trong mắt Tống Tiệp hiện lên sự khinh bỉ, thì ra Hoắc Chính Hoa cũng chỉ là một kẻ nhát gan, lấn thiện sợ ác!
Dạ Cô Tinh đứng tại chỗ không nhúc nhích, để im cho anh ta cúi đầu, không có ý định mở miệng
Cục diện nhất thời trở nên rất gượng gạo.
“Tôi thấy quý cô đây hình như không quá phục?” Dạ Cô Tinh nhìn về phía Tống Tiệp, trong mắt một nửa là uy nghiêm, một nửa là trào phúng.
Tống Tiệp vốn đang nổi giận, lời nói của Dạ Cô Tinh đúng như giọt nước tràn ly.
“Đúng vậy! Tôi thực sự không phục! Rõ ràng là lỗi của cô, dựa vào cái gì muốn tôi xin lỗi?!” Tuy Hoắc Chính Hoa đã xin lỗi thay cô ta, nhưng trong lòng chính là khó chịu!
Thật khó chịu!
“Có tiền có thế là giỏi lắm sao? Cũng chỉ là lấy quyền uy bức người! Tôi không phục ——” Tống Tiệp mạnh miệng, một gương mặt chẳng sợ gì cả.
“Ha ha…” Dạ Cô Tinh cười nhạo lại, “Hôm nay tôi xem như được mở mang tầm mắt cái gì gọi là vả mặt! Xin hỏi quý cô đây…..” Ba chữ cuối cùng bị cô cố ý nhấn mạnh.
Tống Tiệp tức giận đến đỏ mặt.
“Tôi là muốn tới nói chuyện với cô, hay là vừa mở miệng đã mắng cô là tiểu tam? Mình vô giáo dục lại đi trách người khác, quả là logic thú vị! Người vô giáo dục ở đây là ai, trong lòng cô biết rõ!”
“Nói bậy! Tôi…” Tống Tiệp còn muốn tranh cãi, Hoắc Chính Hoa lại nhịn không được lạnh lùng trách mắng một tiếng ——
“Câm miệng lại!” Hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt hung ác rõ ràng viết —— “Trở về tính sổ với cô sau!”
Tống Tiệp rốt cuộc không dám kêu gào nữa.
“Anh An, chị An, là tôi dạy bảo không tốt, gây ra phiền phức cho hai vị rồi, Hoắc mỗ thật hổ thẹn.” Hoắc Chính Hoa khom người bày ra tư thế xin lỗi.
“Nể mặt anh Hoắc, chuyện hôm nay không nhắc lại nữa. Nuôi thú cưng thì cũng phải dạy cho tốt, huống chi là con người, anh Hoắc cần phải dạy bảo cho tốt, nếu không một ngày nào đó bất ngờ xảy ra chuyện, chỉ bồi thường cũng phải khuynh gia bại sản…
Vế sau, An Tuyển Hoàng không nói thêm nữa, nhưng nó có ý gì, mọi người đều hiểu.
“Đa tạ anh An đã nhắc nhở.” Hoắc Chính Hoa tỏ vẻ đã hiểu, không có chút quẫn bách, nét mặt vẫn mang theo nụ cười.
Dạ Cô Tinh trong nháy mắt liên tưởng đến lão hồ ly thành tinh.
Sau đó, anh ôm lấy vợ mình tiêu sái rời đi, đợi bóng lưng hai người đi xa, không thể nhìn thấy được nữa, khuôn mặt mang theo nụ cười của Hoắc Chính Hoa cũng chợt trầm xuống.
Tống Tiệp một thân chật vật đang cúi đầu phủi vụn cỏ trên người, không đề phòng bị người ta kéo một cái, ngẩng đầu theo bản năng, chào đón cô ta là cái tát không chút lưu tình của Hoắc Chính Hoa.
Chát~ ~ ~
Thanh thúy lại vang dội, may mà khu vực nghỉ không có người, nếu không sẽ gây ra chuyện cười lớn rồi.
“Hoắc Chính Hoa, m* kiếp anh đánh người đánh đến nghiện rồi à?!” Tống Tiệp thét chói tai, đôi mắt đẹp trợn to, giống như muốn phun ta lửa.
“Đồ ngu! Cô còn nói được? Tôi đưa cô tới đây không phải để cô làm hỏng chuyện của tôi! Cô có biết là một trăm triệu đô trong tích tắc đã bay mất rồi không?” Hoắc Chính Hoa gào thét, nét mặt vặn vẹo, nước bọt bay tứ tung, trái tim anh ta tựa hồ đang chảy máu!
Nhìn thấy con vịt nấu chín lại bay mất, anh ta hiện tại có suy nghĩ muốn bóp chết người phụ nữa này!
“Một, một trăm triệu?!” Cái này là bao nhiêu tiền cơ chứ?!
Hoắc Chính Hoa chỉ hận rèn sắt không thành thép, giơ tay lên, lại muốn tát cho người phụ nữ này một cái, ngu chết được!
Cô điên rồi! Thế mà lại chọc vào người phụ nữ của tôn sát thần!
Đồng tử Tống Tiệp co rụt lại, vội vàng né tránh, “Chính Hoa, em, em xin lỗi… Em không. Không ngờ cô ta lại là… bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, anh đánh em cũng không oan…”
Cô ta nói với giọng nhẹ nhàng, nước mắt tủi thân tràn ra, ai nhìn cũng sẽ có ba phần thương cảm.
Hoắc Chính Hoa cũng không ngoại lệ, thái độ khó chịu trong nháy mắt hòa hoãn đi không ít.
“Được rồi, đừng khóc nữa! Anh đã nói bao nhiêu lần, người có thể xuất hiện ở nơi này đều là nguòi có tiền hoặc có quyền, không thể tùy tiện xem thường, ấy thế mà em chọc ai không chọc, lại đi chọc vợ của An Tuyển Hoàng! Em nói đầu óc em…”
Tống Tiệp rụt cổ, mí mắt cúi xuống, “Chính Hoa, xin lỗi, là em hại anh tổn thất một khoản tiền lớn như vậy, anh… anh đánh em đi! Em không trách anh, thật sự…”
Bộ dạng cô gái quật cường nhẫn lệ trong nháy mắt đã gợi lên lòng thương tiếc tiềm ẩn của anh ta, vội vàng ôm người vào trong ngực, “Haizzz, bé ngoan của anh, em đây là khóc nát trái tim anh rồi…”
Đáy mắt Tống Tiệp xẹt qua một tia sáng, tựa vào lòng anh ta, “Vậy… bây giờ phải làm gì bây giờ?”
Hoắc Chính Hoa lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, “Người có thể cung cấp tài chính cũng không chỉ có một mình An Tuyển Hoàng.”
“Nhưng ngoại trừ nhà họ An, còn có ai có thể lấy ra một khoản tiền lớn như vậy trong một đêm?”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, mang theo ba phần khó chịu, bốn phần tức giận: “Nhà họ An tuy rằng mạnh mẽ, nhưng còn chưa đến trình độ vô song.”
Tống Tiệp cả kinh, tâm tư biến đổi trăm lần ngàn lần, “Chẳng lẽ, anh muốn…”
“Tối nay có buổi đấu giá, em chuẩn bị một chút, hai tiếng sau, anh sẽ bảo John lái xe đến biệt thự đón em…”
……
“Hoàng, cái tay Hoắc Chính Hoa này rốt cuộc có mục đích gì?”
Thủ hạ lưu tình không phải là phong cách của anh ta, trừ phi đối phương có lý do khiến anh phải làm thế.
“Anh ta là em vợ của Carlo.”
“Gia tộc Gambino?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Carlo Gambino, cô đã gặp qua một lần, anh ta có quan hệ mập mờ với Đổng Nguyệt, theo tin tức cô nhận được, anh ta đã cùng Đổng Nguyệt đi hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời, nhưng cũng là anh ta, đưa lọ thuốc ngủ cho Đổng Nguyệt.
Lòng thương xót tàn nhẫn?
Cảm giác kỳ lạ, một người đàn ông không thể giải thích được.
Dạ Cô Tinh lắc đầu, “Nguyên nhân anh giữ lại anh ta, chỉ sợ không chỉ có vậy chứ.”
An Tuyển Hoàng mặt mày mang theo nụ cười, ôm cô vào trong ngực, thoáng chốc, dịu dàng tràn đầy, “Em thật thông minh…”
“Vợ thì phải hiểu chồng chứ, chính xác thì anh đang tính toán gì vậy?”
“Em không phải muốn đối phó với King Ives sao?”
……
Hoàng hôn buông xuống, ban đêm yên lặng mà đến.
Phòng đấu giá NY của Công ty đấu giá Cleath New York, lúc này đã trở thành một bữa tiệc tập trung nhiều nhân vật nổi tiếng.
Thảm đỏ hoa tươi, đài phun nước hoa hồng, người đàn ông mặc vest và người phụ nữ mặc váy dạ hội cùng nhau bước vào, mỉm cười và chào đón một cặp đôi khác đang đến.
“Cô Slif, đã lâu không gặp.”
“Anh Bruce, xin chào.”
“Không ngờ hôm nay có thể gặp cô ở đây, vị kia… cũng tới chứ?”
Slif là thư ký riêng của người đó, và nếu đã gặp cô ta ở đây, chắc chắn, người đàn ông đó cũng tới.
Cô ta nở một nụ cười vừa phải, không quá cao ngạo, cũng không quá thân cận.
“Chủ nhân đã ở trong, chờ khai mạc.”
Người đàn ông kia hai mắt sáng ngời, “Phiền toái cô Slif giúp tôi chuyển lời một tiếng.”
“Anh khách sáo rồi.”
Cốc cốc —
“Vào đi.” Giọng nam trầm ổn phát ra, nhẹ nhàng mà hờ hững.
Slif gật đầu thu tay, đẩy cửa vào, “Chủ nhân, ngài Bruce muốn hẹn anh nói chuyện.”
“Không gặp.”
“Vâng.” Slif rời khỏi phòng, khi đóng cửa cô ta nhân cơ hội ngước mắt lên, nhìn qua qua khe cửa, nhìn thấy góc nghiêng mặt của một người đàn ông, đường nét thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt điển hình của người phương Tây.
Dường như phát hiện có người nhìn trộm, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía cửa, dưới sự mờ ảo của đèn và bóng tối, thấy đồng tử vốn đen nhánh thâm thúy lại hiện ra ánh sáng màu tím đậm, tựa như thủy tinh tím đen nồng đậm!
Slif vội vàng thu hồi tầm mắt.
Cạch –
Cánh cửa đã được đóng lại.
……
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, mọi người sau khi ăn uống ngon miệng xong, đưa theo bạn gái ăn, bắt đầu ngồi vào ghế.
Mỗi chỗ ngồi tương ứng với một ký hiệu, kèm theo một bảng để gọi đấu giá.
Thân phận càng tôn quý, vị trí ngồi càng tốt.
Ngồi ở trung tâm hàng đầu tiên, Hanks, chủ tịch của Warren Ma, nhà bán lẻ lớn nhất của Mỹ, đưa cô con gái út tới tham dự, ngồi đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc.
Thái độ lạnh nhạt giống như trong lời đồn.
“Cha, ngồi ở vị trí này, có nghĩa là suốt buổi đấu giá, mọi người sẽ tập trung vào chúng ta phải không?”
Cô gái tò mò đặt câu hỏi, mười bảy mười tám tuổi, lần đầu tiên tham dự một cuộc đấu giá lớn như vậy, không thể tránh khỏi tò mò nhìn đông nhìn tây, hóa thân thành “mười vạn câu hỏi vì sao.”
Hanks mặc dù tính cách có phần cứng nhắc, nhưng đối xử với cô con gái út lại khá kiên nhẫn, “Sasa, sao con lại hỏi như vậy?”
“Con thấy rất nhiều người đang nhìn chúng ta.”
Hanks cưng chiều chạm mũi cô bé một cái và mỉm cười: “Đó là bởi vì, những người quan trọng hơn vẫn chưa có mặt.”
“Người quan trọng hơn? Ai vậy ạ?”
“Con có nhìn thấy hai phòng ở trên lầu không?”
Cô gái gật đầu, “Có ạ.”
“Người quan trọng nhất, ở bên trong.”
“Nhưng đèn không sáng…”
“Cho nên những người này mới nhìn chúng ta.”
“Phòng kia sáng đèn lên, người khác có phải sẽ không nhìn chúng ta nữa đúng không ạ?”
“Cái này thì không chắc.”
“Tại sao?”
“Cha đã tham gia 56 lần đấu giá của Cleath, chỉ có một lần nhìn thấy một chiếc đèn bật sáng.”
“Ồ, thật đáng tiếc…”
Khi hai cha con đang thì thầm to nhỏ, bên trái lầu hai có ánh đèn sáng lên –
“Gia tộc Evis của Pháp!”
Gần như cùng lúc, phòng bên tay phải cũng thoáng chốc sáng ngời ——
“Gia tộc An thị!’
Ào ào-
Tiếng kinh hô, tiếng hít sâu kinh ngạc liên tiếp vang lên, mọi người không dám tin trừng to mắt, đối mặt nhìn nhau.
“Chuyện này, chuyện này… Làm sao có thể?”
“Cả hai đều đến?”
“Có phải là những người khác trong hai gia tộc này sử dụng phòng không?”
“Cleath chỉ cung cấp quyền sử dụng vĩnh viễn của các phòng này cho những người nắm quyền lực của hai gia tộc này.”
“Có nghĩa là… anh An và King đều đến?!”
Dạ Cô Tinh ảo não đẩy người đang nằm sấp trước ngực mình, nhấc tay ra khỏi công tắc cảm ứng, “Đều tại anh!”
“Rõ ràng là em ấn vào, sao trách anh?” An Tuyển Hoàng ôm lấy vòng eo nhỏ mảnh khảnh của cô, Dạ Cô Tinh cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng anh vẫn giữ được “ba phần đất” của mình.
Ôm, có thể, nhưng không phải lúc nào cũng ôm.
Xa hơn một chút, có thể, nhưng khoảng cách không thể kéo dài.
“Nếu anh không làm loạn, em sẽ chạm vào nó à?!” Dạ Cô Tinh cao giọng.
Ban đầu, cô định kéo đến cuối buổi đấu giá mới xuất hiện, tiện tay đè ép nhà Evis, không ngờ bị người đàn ông gấp gáp này làm hỏng chuyện.
“Sao lại là anh làm loạn?”
Giọng nói của anh rất thấp, trong mắt gợn sóng.
Dạ Cô Tinh ghét bỏ nhìn anh một cái, “Anh sao lúc nào cũng có thể phát tình được vậy? Còn chưa tới mùa…”
Người phụ nữ này đúng là không coi anh là người mà!
An Tuyển Hoàng không khó chịu cũng không tức giận, nghĩ một lúc lâu, nói ra một câu.
“Ai bảo vợ anh quá quyến rũ.”
Cúi người hôn xuống, anh cười như một con gấu lớn đang ăn cắp mật ong.
“Nói như vậy, là lỗi của em à?”
“Là lỗi của anh. Anh không khống chế được…”
“Anh…. Ưm…”
Phòng bên này phấn hồng tràn ngâp, nhưng bên kia không khí như có một màn sương đen bao phủ.
Slif run sợ, đôi môi run cầm cập.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông cường tráng, mang vẻ mặt cứng ngắc, biểu cảm khó chịu.
Chỉ vì chủ nhân quá bình tĩnh đến mức kỳ quái – King!
“Vì sao An Tuyển Hoàng lại ở chỗ này?” Giọng điệu bình thường, biểu cảm bình thường, nhưng Slif ở bên cạnh anh ta gần mười năm, đương nhiên nhận ra, chủ nhân đang tức giận!
Rất tức giận!
Càng bình tĩnh, điều đó có nghĩa là càng không bình thường!
“Chủ nhân, trước đó tôi không nhận được thông báo nào.”
“Ý cô là, đây là trách nhiệm của bên tình báo?”
Slif run rẩy, khuôn mặt sợ hãi: “Không, tôi không có ý đó!”
“Lần này đồ vật quan trọng bao nhiêu, không cần tôi nói, các người hẳn là cũng biết rồi.”
Hai người cúi đầu, gương mặt lộ ra nét xấu hổ.
“An Tuyển Hoàng xuất hiện, tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên…”
Cổ Tống Tiệp rụt lại, cố gắng nở nụ cười, “Hiểu lầm… Đều là hiểu lầm…”
“Vậy à?” Vừa rồi vị cô gái này luôn miệng nói tôi là tiểu Tam, nói ra những lời khắc nghiệt, cực kỳ nhục nhã, bây giờ lại dùng một câu hiểu lầm mà muốn bỏ qua mọi chuyện, sợ là… không thỏa đáng thì phải?”
Sắc mặt An Tuyển Hoàng đột nhiên trầm xuống.
Hoắc Chính Hoa vẻ mặt biến đổi, mà Tống Tiệp vẻ mặt tái nhợt cả đi.
“Tiện nhân, cô dám bất kính với chị An?!” Hoắc Chính Hoa tức giận không thể kiềm chế, bắt lấy Tống Tiệp, cho cô ta một cái bạt tai.
Âm thanh thanh thúy vang lên, Tống Tiệp ôm nửa khuôn mặt, oán giận lại sợ hãi nhìn Hoắc Chính Hoa.
Trong ấn tượng, Hoắc Chính Hoa là một mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng, ngũ quan đoan chính, khí huyết trầm ổn, mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Tống Tiệp theo anh ta gần nửa năm, cuộc sống tương đối thoải mái.
Một mặt, Hoắc Chính Hoa hào phóng, trong cuộc sống chưa từng bạc bạc đãi cô ta, bình thường muốn mua cái gì, chỉ cần quẹt thẻ, không bao giờ hỏi qua.
Mặt khác, anh ta trong phương diện kia, tràn đầy năng lượng, sức chiến đấu vô cùng mạnh, mỗi lần đều có thể làm cho cô ta chết đi sống lại, làm tới hưng phấn kêu to.
Nhưng… Một người sủng ái, yêu chiều cô ta như vậy, vừa rồi lại ở ngay trước mặt người ngoài tát cô ta.
Tống Tiệp cảm thấy như có thứ gì đó vừa vỡ vụn.
“Chính Hoa…” Thì thào trong vô thức, đáy mắt cô ta tràn ngập vẻ lo lắng.
Hoắc Chính Hoa không để ý tới cô ta, xoay người lại, hướng về phía Dạ Cô Tinh tao nhã cúi đầu, “Chị An, thật xin lỗi.” Ánh mắt khá chân thành.
Trong mắt Tống Tiệp hiện lên sự khinh bỉ, thì ra Hoắc Chính Hoa cũng chỉ là một kẻ nhát gan, lấn thiện sợ ác!
Dạ Cô Tinh đứng tại chỗ không nhúc nhích, để im cho anh ta cúi đầu, không có ý định mở miệng
Cục diện nhất thời trở nên rất gượng gạo.
“Tôi thấy quý cô đây hình như không quá phục?” Dạ Cô Tinh nhìn về phía Tống Tiệp, trong mắt một nửa là uy nghiêm, một nửa là trào phúng.
Tống Tiệp vốn đang nổi giận, lời nói của Dạ Cô Tinh đúng như giọt nước tràn ly.
“Đúng vậy! Tôi thực sự không phục! Rõ ràng là lỗi của cô, dựa vào cái gì muốn tôi xin lỗi?!” Tuy Hoắc Chính Hoa đã xin lỗi thay cô ta, nhưng trong lòng chính là khó chịu!
Thật khó chịu!
“Có tiền có thế là giỏi lắm sao? Cũng chỉ là lấy quyền uy bức người! Tôi không phục ——” Tống Tiệp mạnh miệng, một gương mặt chẳng sợ gì cả.
“Ha ha…” Dạ Cô Tinh cười nhạo lại, “Hôm nay tôi xem như được mở mang tầm mắt cái gì gọi là vả mặt! Xin hỏi quý cô đây…..” Ba chữ cuối cùng bị cô cố ý nhấn mạnh.
Tống Tiệp tức giận đến đỏ mặt.
“Tôi là muốn tới nói chuyện với cô, hay là vừa mở miệng đã mắng cô là tiểu tam? Mình vô giáo dục lại đi trách người khác, quả là logic thú vị! Người vô giáo dục ở đây là ai, trong lòng cô biết rõ!”
“Nói bậy! Tôi…” Tống Tiệp còn muốn tranh cãi, Hoắc Chính Hoa lại nhịn không được lạnh lùng trách mắng một tiếng ——
“Câm miệng lại!” Hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt hung ác rõ ràng viết —— “Trở về tính sổ với cô sau!”
Tống Tiệp rốt cuộc không dám kêu gào nữa.
“Anh An, chị An, là tôi dạy bảo không tốt, gây ra phiền phức cho hai vị rồi, Hoắc mỗ thật hổ thẹn.” Hoắc Chính Hoa khom người bày ra tư thế xin lỗi.
“Nể mặt anh Hoắc, chuyện hôm nay không nhắc lại nữa. Nuôi thú cưng thì cũng phải dạy cho tốt, huống chi là con người, anh Hoắc cần phải dạy bảo cho tốt, nếu không một ngày nào đó bất ngờ xảy ra chuyện, chỉ bồi thường cũng phải khuynh gia bại sản…
Vế sau, An Tuyển Hoàng không nói thêm nữa, nhưng nó có ý gì, mọi người đều hiểu.
“Đa tạ anh An đã nhắc nhở.” Hoắc Chính Hoa tỏ vẻ đã hiểu, không có chút quẫn bách, nét mặt vẫn mang theo nụ cười.
Dạ Cô Tinh trong nháy mắt liên tưởng đến lão hồ ly thành tinh.
Sau đó, anh ôm lấy vợ mình tiêu sái rời đi, đợi bóng lưng hai người đi xa, không thể nhìn thấy được nữa, khuôn mặt mang theo nụ cười của Hoắc Chính Hoa cũng chợt trầm xuống.
Tống Tiệp một thân chật vật đang cúi đầu phủi vụn cỏ trên người, không đề phòng bị người ta kéo một cái, ngẩng đầu theo bản năng, chào đón cô ta là cái tát không chút lưu tình của Hoắc Chính Hoa.
Chát~ ~ ~
Thanh thúy lại vang dội, may mà khu vực nghỉ không có người, nếu không sẽ gây ra chuyện cười lớn rồi.
“Hoắc Chính Hoa, m* kiếp anh đánh người đánh đến nghiện rồi à?!” Tống Tiệp thét chói tai, đôi mắt đẹp trợn to, giống như muốn phun ta lửa.
“Đồ ngu! Cô còn nói được? Tôi đưa cô tới đây không phải để cô làm hỏng chuyện của tôi! Cô có biết là một trăm triệu đô trong tích tắc đã bay mất rồi không?” Hoắc Chính Hoa gào thét, nét mặt vặn vẹo, nước bọt bay tứ tung, trái tim anh ta tựa hồ đang chảy máu!
Nhìn thấy con vịt nấu chín lại bay mất, anh ta hiện tại có suy nghĩ muốn bóp chết người phụ nữa này!
“Một, một trăm triệu?!” Cái này là bao nhiêu tiền cơ chứ?!
Hoắc Chính Hoa chỉ hận rèn sắt không thành thép, giơ tay lên, lại muốn tát cho người phụ nữ này một cái, ngu chết được!
Cô điên rồi! Thế mà lại chọc vào người phụ nữ của tôn sát thần!
Đồng tử Tống Tiệp co rụt lại, vội vàng né tránh, “Chính Hoa, em, em xin lỗi… Em không. Không ngờ cô ta lại là… bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, anh đánh em cũng không oan…”
Cô ta nói với giọng nhẹ nhàng, nước mắt tủi thân tràn ra, ai nhìn cũng sẽ có ba phần thương cảm.
Hoắc Chính Hoa cũng không ngoại lệ, thái độ khó chịu trong nháy mắt hòa hoãn đi không ít.
“Được rồi, đừng khóc nữa! Anh đã nói bao nhiêu lần, người có thể xuất hiện ở nơi này đều là nguòi có tiền hoặc có quyền, không thể tùy tiện xem thường, ấy thế mà em chọc ai không chọc, lại đi chọc vợ của An Tuyển Hoàng! Em nói đầu óc em…”
Tống Tiệp rụt cổ, mí mắt cúi xuống, “Chính Hoa, xin lỗi, là em hại anh tổn thất một khoản tiền lớn như vậy, anh… anh đánh em đi! Em không trách anh, thật sự…”
Bộ dạng cô gái quật cường nhẫn lệ trong nháy mắt đã gợi lên lòng thương tiếc tiềm ẩn của anh ta, vội vàng ôm người vào trong ngực, “Haizzz, bé ngoan của anh, em đây là khóc nát trái tim anh rồi…”
Đáy mắt Tống Tiệp xẹt qua một tia sáng, tựa vào lòng anh ta, “Vậy… bây giờ phải làm gì bây giờ?”
Hoắc Chính Hoa lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, “Người có thể cung cấp tài chính cũng không chỉ có một mình An Tuyển Hoàng.”
“Nhưng ngoại trừ nhà họ An, còn có ai có thể lấy ra một khoản tiền lớn như vậy trong một đêm?”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, mang theo ba phần khó chịu, bốn phần tức giận: “Nhà họ An tuy rằng mạnh mẽ, nhưng còn chưa đến trình độ vô song.”
Tống Tiệp cả kinh, tâm tư biến đổi trăm lần ngàn lần, “Chẳng lẽ, anh muốn…”
“Tối nay có buổi đấu giá, em chuẩn bị một chút, hai tiếng sau, anh sẽ bảo John lái xe đến biệt thự đón em…”
……
“Hoàng, cái tay Hoắc Chính Hoa này rốt cuộc có mục đích gì?”
Thủ hạ lưu tình không phải là phong cách của anh ta, trừ phi đối phương có lý do khiến anh phải làm thế.
“Anh ta là em vợ của Carlo.”
“Gia tộc Gambino?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Carlo Gambino, cô đã gặp qua một lần, anh ta có quan hệ mập mờ với Đổng Nguyệt, theo tin tức cô nhận được, anh ta đã cùng Đổng Nguyệt đi hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời, nhưng cũng là anh ta, đưa lọ thuốc ngủ cho Đổng Nguyệt.
Lòng thương xót tàn nhẫn?
Cảm giác kỳ lạ, một người đàn ông không thể giải thích được.
Dạ Cô Tinh lắc đầu, “Nguyên nhân anh giữ lại anh ta, chỉ sợ không chỉ có vậy chứ.”
An Tuyển Hoàng mặt mày mang theo nụ cười, ôm cô vào trong ngực, thoáng chốc, dịu dàng tràn đầy, “Em thật thông minh…”
“Vợ thì phải hiểu chồng chứ, chính xác thì anh đang tính toán gì vậy?”
“Em không phải muốn đối phó với King Ives sao?”
……
Hoàng hôn buông xuống, ban đêm yên lặng mà đến.
Phòng đấu giá NY của Công ty đấu giá Cleath New York, lúc này đã trở thành một bữa tiệc tập trung nhiều nhân vật nổi tiếng.
Thảm đỏ hoa tươi, đài phun nước hoa hồng, người đàn ông mặc vest và người phụ nữ mặc váy dạ hội cùng nhau bước vào, mỉm cười và chào đón một cặp đôi khác đang đến.
“Cô Slif, đã lâu không gặp.”
“Anh Bruce, xin chào.”
“Không ngờ hôm nay có thể gặp cô ở đây, vị kia… cũng tới chứ?”
Slif là thư ký riêng của người đó, và nếu đã gặp cô ta ở đây, chắc chắn, người đàn ông đó cũng tới.
Cô ta nở một nụ cười vừa phải, không quá cao ngạo, cũng không quá thân cận.
“Chủ nhân đã ở trong, chờ khai mạc.”
Người đàn ông kia hai mắt sáng ngời, “Phiền toái cô Slif giúp tôi chuyển lời một tiếng.”
“Anh khách sáo rồi.”
Cốc cốc —
“Vào đi.” Giọng nam trầm ổn phát ra, nhẹ nhàng mà hờ hững.
Slif gật đầu thu tay, đẩy cửa vào, “Chủ nhân, ngài Bruce muốn hẹn anh nói chuyện.”
“Không gặp.”
“Vâng.” Slif rời khỏi phòng, khi đóng cửa cô ta nhân cơ hội ngước mắt lên, nhìn qua qua khe cửa, nhìn thấy góc nghiêng mặt của một người đàn ông, đường nét thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt điển hình của người phương Tây.
Dường như phát hiện có người nhìn trộm, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía cửa, dưới sự mờ ảo của đèn và bóng tối, thấy đồng tử vốn đen nhánh thâm thúy lại hiện ra ánh sáng màu tím đậm, tựa như thủy tinh tím đen nồng đậm!
Slif vội vàng thu hồi tầm mắt.
Cạch –
Cánh cửa đã được đóng lại.
……
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, mọi người sau khi ăn uống ngon miệng xong, đưa theo bạn gái ăn, bắt đầu ngồi vào ghế.
Mỗi chỗ ngồi tương ứng với một ký hiệu, kèm theo một bảng để gọi đấu giá.
Thân phận càng tôn quý, vị trí ngồi càng tốt.
Ngồi ở trung tâm hàng đầu tiên, Hanks, chủ tịch của Warren Ma, nhà bán lẻ lớn nhất của Mỹ, đưa cô con gái út tới tham dự, ngồi đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc.
Thái độ lạnh nhạt giống như trong lời đồn.
“Cha, ngồi ở vị trí này, có nghĩa là suốt buổi đấu giá, mọi người sẽ tập trung vào chúng ta phải không?”
Cô gái tò mò đặt câu hỏi, mười bảy mười tám tuổi, lần đầu tiên tham dự một cuộc đấu giá lớn như vậy, không thể tránh khỏi tò mò nhìn đông nhìn tây, hóa thân thành “mười vạn câu hỏi vì sao.”
Hanks mặc dù tính cách có phần cứng nhắc, nhưng đối xử với cô con gái út lại khá kiên nhẫn, “Sasa, sao con lại hỏi như vậy?”
“Con thấy rất nhiều người đang nhìn chúng ta.”
Hanks cưng chiều chạm mũi cô bé một cái và mỉm cười: “Đó là bởi vì, những người quan trọng hơn vẫn chưa có mặt.”
“Người quan trọng hơn? Ai vậy ạ?”
“Con có nhìn thấy hai phòng ở trên lầu không?”
Cô gái gật đầu, “Có ạ.”
“Người quan trọng nhất, ở bên trong.”
“Nhưng đèn không sáng…”
“Cho nên những người này mới nhìn chúng ta.”
“Phòng kia sáng đèn lên, người khác có phải sẽ không nhìn chúng ta nữa đúng không ạ?”
“Cái này thì không chắc.”
“Tại sao?”
“Cha đã tham gia 56 lần đấu giá của Cleath, chỉ có một lần nhìn thấy một chiếc đèn bật sáng.”
“Ồ, thật đáng tiếc…”
Khi hai cha con đang thì thầm to nhỏ, bên trái lầu hai có ánh đèn sáng lên –
“Gia tộc Evis của Pháp!”
Gần như cùng lúc, phòng bên tay phải cũng thoáng chốc sáng ngời ——
“Gia tộc An thị!’
Ào ào-
Tiếng kinh hô, tiếng hít sâu kinh ngạc liên tiếp vang lên, mọi người không dám tin trừng to mắt, đối mặt nhìn nhau.
“Chuyện này, chuyện này… Làm sao có thể?”
“Cả hai đều đến?”
“Có phải là những người khác trong hai gia tộc này sử dụng phòng không?”
“Cleath chỉ cung cấp quyền sử dụng vĩnh viễn của các phòng này cho những người nắm quyền lực của hai gia tộc này.”
“Có nghĩa là… anh An và King đều đến?!”
Dạ Cô Tinh ảo não đẩy người đang nằm sấp trước ngực mình, nhấc tay ra khỏi công tắc cảm ứng, “Đều tại anh!”
“Rõ ràng là em ấn vào, sao trách anh?” An Tuyển Hoàng ôm lấy vòng eo nhỏ mảnh khảnh của cô, Dạ Cô Tinh cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng anh vẫn giữ được “ba phần đất” của mình.
Ôm, có thể, nhưng không phải lúc nào cũng ôm.
Xa hơn một chút, có thể, nhưng khoảng cách không thể kéo dài.
“Nếu anh không làm loạn, em sẽ chạm vào nó à?!” Dạ Cô Tinh cao giọng.
Ban đầu, cô định kéo đến cuối buổi đấu giá mới xuất hiện, tiện tay đè ép nhà Evis, không ngờ bị người đàn ông gấp gáp này làm hỏng chuyện.
“Sao lại là anh làm loạn?”
Giọng nói của anh rất thấp, trong mắt gợn sóng.
Dạ Cô Tinh ghét bỏ nhìn anh một cái, “Anh sao lúc nào cũng có thể phát tình được vậy? Còn chưa tới mùa…”
Người phụ nữ này đúng là không coi anh là người mà!
An Tuyển Hoàng không khó chịu cũng không tức giận, nghĩ một lúc lâu, nói ra một câu.
“Ai bảo vợ anh quá quyến rũ.”
Cúi người hôn xuống, anh cười như một con gấu lớn đang ăn cắp mật ong.
“Nói như vậy, là lỗi của em à?”
“Là lỗi của anh. Anh không khống chế được…”
“Anh…. Ưm…”
Phòng bên này phấn hồng tràn ngâp, nhưng bên kia không khí như có một màn sương đen bao phủ.
Slif run sợ, đôi môi run cầm cập.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông cường tráng, mang vẻ mặt cứng ngắc, biểu cảm khó chịu.
Chỉ vì chủ nhân quá bình tĩnh đến mức kỳ quái – King!
“Vì sao An Tuyển Hoàng lại ở chỗ này?” Giọng điệu bình thường, biểu cảm bình thường, nhưng Slif ở bên cạnh anh ta gần mười năm, đương nhiên nhận ra, chủ nhân đang tức giận!
Rất tức giận!
Càng bình tĩnh, điều đó có nghĩa là càng không bình thường!
“Chủ nhân, trước đó tôi không nhận được thông báo nào.”
“Ý cô là, đây là trách nhiệm của bên tình báo?”
Slif run rẩy, khuôn mặt sợ hãi: “Không, tôi không có ý đó!”
“Lần này đồ vật quan trọng bao nhiêu, không cần tôi nói, các người hẳn là cũng biết rồi.”
Hai người cúi đầu, gương mặt lộ ra nét xấu hổ.
“An Tuyển Hoàng xuất hiện, tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên…”
Danh sách chương