Thời điểm tin tức về cái chết Đổng Nguyệt truyền đến, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đã ở trên máy bay riêng tới New York, vào biệt thự Vân Thiên trên đỉnh núi.

Ba phía đông, tây, nam của núi được bao phủ bởi rừng nguyên sinh rậm rạp, phía bắc là sân golf 18 lỗ có độ dốc lớn. Bề ngoài biệt thự nổi bật với màu trắng trang nhã, tổng cộng có ba tầng và bốn nhà để xe. Xung quanh là vườn hoa, đồng cỏ và rừng cây với diện tích gần 3 héc-ta, cách thành phố New York chưa đến một giờ lái xe.

Trời xanh mây trắng, có non có nước.

Dạ Cô Tinh rất ưa thích cảnh vật nơi này, nhất là cái sân golf tiện nghi, nơi cô có thể vung gậy bất cứ lúc nào.

Hôm qua, Cohen đã dẫn mọi người trong đoàn phim tới New York, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ khởi quay, Dạ Cô Tinh xin phép không đi cùng đoàn, Cohen vui vẻ đồng ý.

Ăn sáng xong, theo thói quen cầm lấy tờ báo, ánh mắt ngừng lại, tiện tay mở sang trang khác, không có gì mới mẻ, các tin đều na ná nhau.

Đặt tờ báo xuống, cô nép vào trong ngực anh, “Hôm nay đi đại lộ số năm à?”

“Theo ý em đi.”

Hai người mặc chỉnh tề, cùng nhau đi ra ngoài.

Người giúp việc theo thường lệ bắt đầu quét dọn, hút bụi, lau sàn, lau bàn.

“Oh! MyGod!” Chén nước bị lật, thấm ướt tờ báo, dù đã nhanh chóng nhặt lên, nhưng cũng chẳng ích gì.

“Maria, cẩn thận một chút chứ!” Một người giúp việc khác chạy đến, túm lấy tờ báo, dùng ống tay áo cẩn thận lau sạch.

“Chị Co, chỉ là một góc tờ báo thôi mà, không đến mức ấy đâu…”

“Bớt cái tính tự cho mình là đúng đi. Nếu muốn giữ lấy bát cơm, thì cẩn thận lời nói với việc làm cho tôi! Đừng nói là một góc tờ báo, cho dù là cọng tóc, cô cũng phải cẩn thận! Nếu không cô nghĩ tiền lương cao như vậy là nhận không sao?!”

“Em biết rồi.”

Thấy đối phương đã biết mình sai, sắc mặt chị Co dịu lại, “Được rồi, đi làm việc đi.”

“Thế… Tờ báo kia?”

Chị Co mở ra, giũ giũ bớt nước, “Cái này đều ướt rồi… Ồ? Tin buồn ai đây? Vậy mà đều được đăng trên mục giải trí và xã hội…”

“Là Moon Tong.” (tên Đổng Nguyệt phiên âm ra tiếng anh á mọi người)

“Cô ấy chết rồi?! Sao có thể… Còn chưa đến ba mươi tuổi à!”

“Nghe nói là bị trầm cảm nên tự sát.”

“Thật là đáng tiếc…”

Một ngôi sao mới nổi, thường đòi hỏi rất nhiều nhân lực, vật lực, bồi dưỡng không ngừng, mới có thể rạng rỡ xinh đẹp đứng ở trước sân khấu, phô diễn vẻ đẹp.

Nhưng cũng có thể trong nháy mắt rơi xuống, nhanh đến mức làm cho người ta trở tay không kịp.

Cái chết của Đổng Nguyệt ở trong nước đã dấy lên cơn sóng gió động trời, tất cả tạp chí truyền thông đua nhau đưa tin, rất nhiều khán giả nén tiếng thở dài.

Một ảnh hậu tài năng ra đi, chấn động đối với ngành giải trí không kém gì sự kiện Trương Quốc Vinh qua đời năm đó.

Với tư cách là diễn viên có đầy đủ tư chất đi tới sân khấu quốc tế, lại giành được giải Oscar, sức ảnh hưởng của Đổng Nguyệt không chỉ giới hạn ở trong nước.

Tổng giám đốc Công ty điện ảnh Universal đích thân chủ trì lễ truy điệu, nhà làm phim trứ danh Wynter Strauss cũng gửi lời chia buồn, các rạp chiếu phim trên khắp nước Mỹ liên tiếp công chiếu bộ phim “Đặc công chí mạng”, lưu giữ lại hình ảnh nữ diễn viễn mãi mãi trong hồi ức bọn họ.

Tin tức trong nước cũng nhanh chóng truyền đến, phía pháp y xác thực, Đổng Nguyệt chết do dùng thuốc ngủ quá liều, sơ bộ kết luận, là tự sát! Ngay sau đó, trên Facebook và Weibo, người đại diện của Đổng Nguyệt cũng xác thực chứng trầm cảm của cô ta.

Ba ngày sau khi sự việc xảy ra, Diệp Nhĩ mới biết được tin tức khi nghe hai cô y tá nói chuyện phiếm với nhau, cô ấy ngẩn người, chướng ngại lớn nhất giữa cô ấy và anh Ly không còn nữa, nhưng cô ấy lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày cách lớn.

Buổi chiều, Huy Nguyệt tới đón cô ấy xuất viện.

“Chị hai, chị muốn ăn một chút không?”

Trong mắt người thanh niên phản chiếu sắc mặt nhợt nhạt của cô ấy, tay đang cầm một bát hoành thánh mới mua, vui vẻ mời.

“Cảm ơn.” Diệp Nhĩ nhận lấy, từ từ ăn.

“Chị hai, em bỏ hoa này đi nhé?”

Diệp Nhĩ nhìn sang, hoa bách hợp trong bình đã héo rũ không còn vẻ kiều diễm nữa, đây là bó hoa lúc trước Đổng Nguyệt mang tới.

Vẻn vẹn không đến hai tuần lễ, hoa tàn, người đi.

“Đem bỏ đi.”

“Những quần áo này chị còn cần không?”

Diệp Nhĩ lắc đầu, nhìn Dạ Huy Nguyệt bận trước bận sau, chợt cảm thấy buồn cười, “Huy Nguyệt, em ngoan như vậy, bạn gái em nhất định là có phúc lắm đó…!”

“Bạn gái? Đó là thứ sinh vật gì vậy?”

“Đừng có mà lẻo mép với chị.”

“Chị của em à…” Giọng cậu dài ra, “Chị cũng đừng trêu em nữa, được không?”

Diệp Nhĩ nhíu mày, “Thật sự chưa có bạn gái á?”

“Chưa có! Thật sự chưa có!”

Liếc nhìn từ trên xuống dưới, “Em đó, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tiền có tiền, lại không có cô gái nào theo đuổi à?”

Huy Nguyệt dang hai tay, lắc đầu.

Diệp Nhĩ để đũa xuống, lau miệng, “Chị ăn đủ rồi.”

“Em cũng thu dọn xong rồi, đi thôi.”

Hai người làm thủ tục xuất viện, Dạ Huy Nguyệt lấy xe, Diệp Nhĩ cầm túi xách chờ ở cửa bệnh viện.

“Bé Ngoan…”

Đột nhiên quay người lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, sắc mặt trầm tĩnh, chiếc áo khoác dài màu đen sẫm càng tôn lên vóc dáng cao ráo.

“Anh Ly…” Diệp Nhĩ thì thào, nhưng một giây sau, mí mắt đã cụp xuống.

Chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến.

“Chúng ta nói chuyện đi.”

“Được.”

Phía sau phòng khám bệnh, là con đường lớn, cây cối xanh um, từng mảng lớn cây bìm bìm đung đưa từ trên xuống, uốn lượn đan xen vào nhau.

Một nam một nữ, sánh vai dạo bước.

Thân hình anh cao lớn, dung mạo anh tuấn; dáng người cô mảnh khảnh duyên dáng, tươi đẹp kiều diễm.

Những người mặc quần áo bệnh nhân vội vàng đi lại, thỉnh thoảng tiếng hô xe chở bệnh nhân vọt tới, còn giữa hai người, là im lặng, từ đầu tới cuối vẫn chỉ im lặng.

“Bé Ngoan, chúng ta… Còn có cơ hội không?” Đáy mắt anh ta hiện lên vẻ chua xót, có rất nhiều chuyện, dù đã đoán được kết cục, nhưng vẫn nói ra, chỉ vì, chưa hết hi vọng.

Diệp Nhĩ hít sâu, ngẩng lên, mỉm cười, “Anh Ly, còn nhớ trước đây, ở cô nhi viện, chúng ta thường tranh cãi nên ăn khoay tây trước hay ăn khoai lang trước, cuối cùng, anh đều có thể thuyết phục em ngoan ngoãn nghe lời.”

“Em thích khoai tây, ghét khoai lang, thế nhưng ăn hết khoai tây cũng không đủ no, anh bảo, ăn khoai lang xong mới có thể ăn khoai tây, em bĩu môi…”

“Khi đó, giữa chúng ta không có nhiều người và nhiều chuyện, trong mắt chỉ có nhau, ngay cả một cốc nước, cũng chia ra uống.”

“Bé Ngoan, anh vẫn là anh, em vẫn là em, trong mắt và trong tim chúng ta đều có nhau, tất cả chưa từng thay đổi, chúng ta có thể như trước, cùng uống một cốc nước, cùng ăn một bát cơm.”

“Không thay đổi sao?” Diệp Nhĩ chậm rãi lắc đầu, ánh lệ nơi đáy mắt trào dâng, “Anh Ly, thay đổi rồi… chúng ta cũng thay đổi rồi…”

Nếu không gặp lại, có lẽ cô còn có thể vẫn ôm một tia hi vọng mờ mịt trong lòng, đến cuối đời, nhớ lại hồi ức một đời đã qua.

Giang Ly, vẫn là Giang Ly, người duy nhất cho cô hơi ấm thời thơ ấu.

Hôm nay, Giang Ly đã thành Mạch Tương Ly, Bé Ngoan đã thành Diệp Nhĩ.

Bọn họ cũng đã thay đổi, chỉ là cố chấp không muốn thừa nhận mà thôi.

Trong mắt anh ta thoáng vẻ đau xót, từ lúc biết tin về cái chết của Đổng Nguyệt, là anh ta biết, anh ta và cô, không thể nữa rồi.

“Bé Ngoan, em muốn từ bỏ sao?”

Diệp Nhĩ lắc đầu, “Em không muốn từ bỏ…”

Ánh mắt Mạch Tương Ly lóe lên tia sáng.

“Thế nhưng, lại không thể không từ bỏ… Em sợ, sợ hiện thực làm lu mờ quá khứ, khiến cho hồi ức chỉ còn lại những mảnh vụn. Chúng ta bỏ ngoài tai mọi thứ để đến với nhau, cho rằng chỉ cần có tình yêu, bất cứ chuyện gì đều không quan trọng. Nhưng thực tế lại giáng cho chúng ta một gậy, anh không tin em, em không hiểu anh, chúng ta cũng không sẵn lòng nói cho đối phương nghe suy nghĩ của mình, chỉ im lặng, dè dặt để ý.”

“Từ yêu sinh ra lo lắng, từ yêu sinh ra sợ hãi, chúng ta thổi phồng hồi ức, sợ hãi vỡ vụn, nỗ lực thay đổi bản thân để phù hợp với đối phương, ngược lại khiến cho mình đầy thương tích. Có lẽ, chúng ta thật sự, không thích hợp…”

Mạch Tương Ly đưa tay nắm chặt hai vai gầy của cô, sắc mặt nhợt nhạt, nơi đáy mắt dâng lên tia sụp đổ, thiếu chút kích động, sẽ trào ra.

“Bé Ngoan, một câu không thích hợp của em lại muốn xóa bỏ hết thảy những gì giữa chúng ta sao?!”

Diệp Nhĩ không mở mắt, cắn răng, nén nước mắt, “Anh Ly, chúng ta… chia tay đi.”

“Chẳng lẽ quãng thời gian chúng ta bên nhau, không có thứ gì đáng giá để em lưu luyến sao?”

“Có. Sự quan tâm của anh, những điều tốt đẹp của anh, đều ở chỗ này của em.” Diệp Nhĩ đặt tay lên trái tim mình, “Em chưa bao giờ quên. Chỉ là, lưu luyến làm cho người ta nghiện, chỉ biết mắc thêm lỗi lầm nữa. Anh Ly, chúng ta cần cho nhau thời gian và không gian, để tỉnh táo lại.”

“Trên phương diện tình cảm, có lẽ chúng ta còn chưa đủ chín chắn…”

Mí mắt anh rũ xuống, dường như cả người đều bao bọc trong bi thương.

“Em… Đã quyết định rồi, đúng không?” Ngay cả nói ra cũng thấy khó khăn.

“Buông tay đi…”

Giữa bọn họ, xa cách quá xa, năm tháng vô tình đã làm mờ nhạt đi, cuối cùng là, không còn gì nữa…

“Chị hai? Chị hai?!”

“Hả? Huy Nguyệt, sao thế?”

Dạ Huy Nguyệt thuần thục đánh tay lái, nhìn không chớp mắt, “Nghĩ gì thế? Bộ dạng thất thần… Không phải là khó chịu chứ? Chị đừng cố chịu đựng, nếu không chúng ta lại quay về bệnh viện đi?”

Diệp Nhĩ xua tay, “Chị không sao, em chú ý lái xe đi.”

“Bây giờ đi đâu đây? Đưa chị về nhà à?”

“Không. Đi bar đi.”

Dạ Huy Nguyệt nhìn cô với ánh mắt kì quái, “Đừng đùa chứ… em đã hứa với chị em là sẽ chăm sóc tốt cho chị rồi.”

“Em bao nhiêu tuổi rồi, mà cứ mở miệng là chị của em?”

Dạ Huy Nguyệt bị cô kích động, mặt đỏ tía tai, “Được! Hôm nay em cùng chị chơi một chuyến!”

Diệp Nhĩ nhếch môi, “Em trai ngoan ~.”

Dạ Huy Nguyệt hơi run, da đầu giật giật.

“Đi quán bar nào đây?”

“Cái nào cũng được.”

Dạ Huy Nguyệt thật sự tìm quán bar, giữa ban ngày cùng Diệp Nhĩ uống rượu giải sầu.

Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, hai mắt Diệp Nhĩ cũng bắt đầu lơ mơ, “Chị hai, về thôi chứ?”

“Về sao? Về đâu?”

Dạ Huy Nguyệt đưa tay kéo cô ấy, đỡ cô ngồi xuống ghế, “Quay về nhà… Từ từ, chậm một chút…”

Cô ấy đẩy tay ra, thoát ra khỏi vòng tay cậu, lại nằm sấp trên quầy bar, “Say rồi… thiên sầu cũng tan…”

Dạ Huy Nguyệt đau đầu mãi không dứt, nhanh nhẹn giành lấy chén rượu, kéo cô ra sofa ngồi xuống.

“Ớ?” Diệp Nhĩ giơ tay phải của mình lên, vẻ say rượu lơ mơ, “Đâu rồi? Ly đâu rồi? Rượu đâu?”

“Chị hai, em xin chị đấy, đừng uống nữa!”

Diệp Nhĩ lúng túng nhìn cậu, “Em là… Huy Nguyệt?”

“Là em, là em đây! Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi…”

“Không về!”

“Chị của em à, chị đừng hành hạ em nữa…”

“Đợi đã, chị hỏi em một câu!”

“Đừng hỏi nữa, chúng ta về nhà rồi hỏi, được không?”

“Không! Chị muốn hỏi bây giờ…”

“Được được được! Chị nói đi, mới uống vài ly đã muốn làm loạn thế này rồi… Em đã trêu chọc ai thế này?!”

“Em nói xem… Tiếc nuối không?”

“Cái gì?”

Diệp Nhĩ khinh khỉnh liếc mắc, “Em nói xem… Tiếc nuối không?”

“Cái gì mà tiếc nuối?”

“Tiếc nuối?” Diệp Nhĩ nghiêng đầu, “Ha ha… Chị cũng thấy tiếc nuối… Nhưng chị cũng không còn cách nào nữa! Nếu không, còn có thể như thế nào được nữa…” “Rút cuộc là cái gì? Mà thôi, chị không phải nói nữa, ngoan ngoãn cùng em về trước đã.”

“Ngoan? Chị rất ngoan nha…”

“Vâng vâng vâng! Chị ngoan nhất, chị hai là ngoan nhất.” Nét mặt Dạ Huy Nguyệt lộ vẻ không bình tĩnh.

Cậu có phải là đã tự tạo nghiệp rồi không?

Đáng lẽ từ đầu không nên đưa cô ấy tới quán bar!

Đưa tay lên vai, dìu cô ấy, một tay giữ chặt tay cô ấy trong ngực, ôm chặt, một mạch đi ra ngoài.

“Nè! Em làm gì thế?!”

“Cái gì?” Huy Nguyệt thở hổn hển, “Đưa chị về nhà!”

“Không về! Không về!”

Diệp Nhĩ đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Huy Nguyệt, gương mặt say sưa mộng mị, hai gò má xinh đẹp như hoa đào tháng ba, thật là khiến người ta mê mẩn.

“Thật ra thì, em cứ quên chưa hỏi…”

Huy Nguyệt nhíu mày, đưa tay ôm lấy cô ấy, nhưng Diệp Nhĩ nhanh nhẹn tránh ra, “Nè, đừng có động chân động tay! Nghe em nói trước đã –”

Thôi xong, cái bộ dạng nữ vương bá đạo này.

“Được được được… Chị nói đi.” Huy Nguyệt bất đắc dĩ.

“Anh… Thật sự yêu em sao? Anh Ly…”

Cậu sững sờ, bỗng nhiên im lặng, nhớ tới vừa rồi ở đầu đường nhìn thấy cảnh kia, trong lòng hiểu rõ.

Trên môi bật ra tiếng thở dài, “Chị hai, chị xứng đáng được tất cả mọi người đàn ông yêu thương.”

“Ồ…… Kể cả em?”

“Kể cả em.”



Diệp Nhĩ tỉnh lại, đầu choáng váng, não bộ như căng ra, cứ có cảm giác buồn nôn.

Trong đầu một mảnh mơ màng như thế, cô vén chăn, xuống giường, mở cửa sổ, chậm chạp đi vào phòng tắm, cầm bàn chải, bóp kem đánh răng, đang chuẩn bị bỏ vào trong miệng.

Động tác đột nhiên ngừng lại, bỗng dưng, trợn mắt.

Đây… Không phải là bàn chải của cô!

Dạ Huy Nguyệt nghe được tiếng kinh hô, ngay lập tức bừng tỉnh.

Vội vàng từ trên ghế salon bật dậy, xoa xoa mặt, chạy vào phòng tắm.

“Làm sao vậy?! Làm sao vậy?!”

“Huy, Huy Nguyệt?” Diệp Nhĩ trợn mắt, “Đây là đâu vậy…”

Dạ Huy Nguyệt thở phào, dựa vào khung cửa, khoanh hai tay, “Chỗ ở của em.”

“Hôm qua, chị…” Diệp Nhĩ cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ thấy đầu óc trống rỗng.

Huy Nguyệt nhìn cô, “Chị uống say rồi, quán bar gần chỗ em, cho chị ngủ nhờ một đêm đấy…!”

“Thế… Chị có nói mê sảng gì không?”

“Nói mê sảng?” Huy Nguyệt khoanh tay trước ngực, cười cợt, “Ví dụ như?”

“Ậc… Coi như chị chưa hỏi.”

Huy Nguyệt nhún vai, “Cạnh tủ có khăn mặt với bàn chải mới, chị rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng.”

Diệp Nhĩ vệ sinh cá nhân xong, nhìn vào trong gương, cười, lại cười…

Lại lấy son môi, phấn mắt, phấn nước, trang điểm nhẹ nhàng, thoáng ngửi thấy mùi rượu bốc lên, cô nhíu mày, ngửi quần áo trên người, nhăn mặt, vẻ không chịu nổi.

Mở cửa phòng ngủ, hướng ra phía phòng khách, gọi to: “Huy Nguyệt –”

“Sao vậy?”

“Em cho chị mượn một cái áo sơ mi.”

Huy Nguyệt giơ cái thìa, chỉ lên, “Trong tủ quần áo ấy, chị cứ lấy đi.”

Trứng chần, sandwich ba lớp, cùng sữa nóng, tất cả đã xong!

Huy Nguyệt đặt lên bàn, vừa định cởi tạp dề, thấy cửa phòng ngủ mở ra, Diệp Nhĩ phấn chấn bước ra.

“Ặc…” Huy Nguyệt ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Sơ mi nam màu trắng, hơi rộng thùng thình, dài đến giữa đùi, nhìn như xuyên thấu, áo ngực màu đen bên trong như ẩn như hiện, ở eo đeo một cái dây lưng to, càng làm tôn vòng eo nhỏ nhắn.

Diệp Nhĩ xoay một vòng tại chỗ, đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng, rất chói mắt, “Thế nào?”

“Rất đẹp.” Cậu vuốt cằm, nhận xét trọng điểm.

Diệp Nhĩ cầm miếng sandwich ba lớp bỏ vào trong miệng, “Đương nhiên, cần câu cơm của chị đấy, có thể không đẹp sao?”

“Vâng vâng vâng! Nhà thiết kế…”

“Woww ~ Ngon quá!” Cô dùng lưỡi liếm chút thức ăn dính ở khóe miệng, nhấm nháp.

“Nhóc con, em nấu à?”

Sắc mặt Huy Nguyệt xám đen, thỉnh cầu: “Chị, chị có thể đừng gọi em như thế không?”

“Được! Tiểu soái ca.”

Dạ Huy Nguyệt giật giật vai, “Ôi… Chị thật là biết đùa…”

Diệp Nhĩ lướt nhìn cậu ta từ trên xuống, “Khoan nãy nói chứ, Hello Kitty rất hợp với em đấy.”

Dạ Huy Nguyệt nhanh nhẹn cởi tạp dề, “Chị gái em để lại đấy.”

“Được rồi được rồi… Giải thích chính là che đậy! Không ngờ, em cũng có tâm tư thiếu nữ đấy!” Diệp Nhĩ gật gật đầu, “Rất tốt rất tốt…”

Huy Nguyệt cúi đầu, dao nĩa leng keng, tập trung vào miếng sandwich trong đĩa.

Diệp Nhĩ nhướng mày cười, lo lắng trong lòng tan đi, nhẹ nhõm rất nhiều.

“Hôm qua, cảm ơn em.” Diệp Nhĩ đặt cốc sữa xuống, theo thói quen liếm sạch sữa dính trên môi.

“Không có gì. Việc nên làm thôi.”

“Em không có mách lẻo với Nhất Nhất chứ?”

Huy Nguyệt chợt nghẹn, “Em cũng không muốn tự tạo nghiệt đâu.”

Nếu biết được người đưa Diệp Nhĩ đi quán bar là cậu, thì không chỉ không được bảo vệ mà còn cùng bị ăn chửi nữa, cậu không ngốc đâu.

“Hừm! Nhóc cũng biết đạo lý đấy!”

Huy Nguyệt nháy mắt, “Thường thôi.”

Hai người cười ngầm hiểu lẫn nhau, cảm kích cùng chung cảnh ngộ.

“Chị em tốt!”

“Anh em tốt!”

Ăn sáng xong, bởi vì say rượu, đầu Diệp Nhĩ vẫn còn choáng váng não căng ra, dù sao bị bệnh nhiều ngày như vậy, cũng không ngại nghỉ thêm một hai ngày, cô gọi điện tới văn phòng.

“Lisa, cô chú ý sát sao phía nhà xưởng, bảo họ dựa theo hình thiết kế, mau chóng làm xong trang phục. Tranh thủ hoàn thành tất cả trước tuần lễ thời trang New York.”

“Còn nữa, về phần người đại diện, trang phục nam thì tìm Leo… Đúng vậy, chính diễn viên người Pháp đó… Trang phục nữ để cho Athena Dạ… Đúng vậy, chính là cặp đôi diễn viên chính của bộ phim Rose & Lion.”

“Mạo hiểm? Tuyệt đối không đâu… Tin tưởng mắt nhìn người của tôi, đợi khi bộ phim “hot” rồi, chúng ta chỉ cần ngồi mà nhận đơn đặt hàng…”

“Ừ… Xuất viện rồi, hôm nay không đi làm, mọi chuyện cô xem rồi xử lý… Có gì chưa rõ, thì gửi email cho tôi… Được, trước hết cứ như vậy đi…”

Huy Nguyệt đã rửa xong bát đĩa, từ phòng bếp đi ra, nhét một cốc nước mật ong vào tay Diệp Nhĩ, “Chị xin nghỉ sao?”

Diệp Nhĩ day day thái dương, “Say rượu, đau đầu.”

Huy Nguyệt bĩu môi, “Trách ai đây?”

“Nhóc con, trêu chọc chị?”

“Em nào dám?”

“Thật không dám?”

“Thật!”

“Em đối với người chị này cũng không tệ nha! Nấu nướng dọn dẹp, phục vụ chu đáo…”

“Đó là đương nhiên!” Bộ dạng kiêu kỳ.

“Đã như vậy, chị đây không khách sáo nữa!”

“Cái gì?”

“Ồ, chị hai em vừa thất tình, không muốn quay về nhà một mình cô đơn lẻ loi, định ở đây tạm mấy ngày, ai bảo em nấu ăn ngon, cũng coi như không phụ tấm lòng của em!”

Sắc mặt Diệp Nhĩ kiểu “chị ban ơn cho em, là em có phúc lắm rồi”.

Dạ Huy Nguyệt gương mặt xám xịt, “Chị à, da mặt chị có thể đừng dày như thế được không?”

Sắc mắc Diệp Nhĩ trầm xuống, trong lòng Huy Nguyệt lo lắng.

Đột nhiên gương mặt rạng rỡ, cô nhấn mạnh từng chữ: “Không, cứ dày vậy đó!”

“…”

Và thế là Dạ tổng của chúng ta từ đó bị ám ảnh tâm lý luôn…

Bên này, sau cơn mưa trời lại sáng, còn bên kia, hai vợ chồng Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng lại ngọt ngào đến ê răng.

Ngày 23 tháng 8, hình ảnh về kỳ nghỉ ở New York của Áo Tím và anh An xuất hiện trên số 415 của tạp chí “Thế Kỷ Phong Thượng”.

Trời xanh mây trắng, vô cùng quang đãng, trên bãi cát mênh mông, cô gái với bộ biniki màu đen gợi cảm, mặc dù kiểu dáng hơi bảo thủ, thế nhưng vẫn không che đậy được vòng eo thon nhỏ, làn da trắng sứ, dưới ánh mặt thu hút ánh nhìn.

Bóng dáng anh cao lớn, trên người mặc một cái quần tam giác, để lộ làn da màu đồng hấp dẫn, che chắn giúp cô khỏi một màn cảnh xuân lộ ra ngoài.

Nghe nói, tên phóng viên này đã bám theo một đoạn đường, liên tục theo tới bãi biển riêng này, vệ sĩ rất nhanh đã phát hiện ra, chuẩn bị “tiếp đãi” hậu hĩnh.

Không ngờ, mấy tên vệ sĩ nghe anh ta giới thiệu về đơn vị, liếc mắt nhìn nhau, lại giơ cao đánh khẽ, thả anh ta đi.

Phóng viên cảm kích không ngừng, ở trước mặt vệ sĩ giơ lên camera, nghênh ngang bắt đầu “chụp lén.”

Quay đầu nhìn lại, ôi trời! Cả một đám bị chặn bên ngoài, mặt mũi bầm dập là thế nào đây? Đợi chụp ảnh xong, rồi kiểm tra nghiêm ngặt, rời bãi biển, trở lại trung tâm thành phố New York, anh ta vẫn còn mơ màng.

Thế Kỷ Phong Thượng ở Mỹ lại nổi tiếng như vậy à?

Ngay lập tức, có cảm giác vinh dự đây.

Thật lâu sau, anh ta mới đột nhiên bừng tỉnh, đại cổ đông của Thế Kỷ Phong Thượng không phải là người bị mình “chụp lén” sao! Ây da! Quả nhiên tạp chí này cũng biết chọn bóng cây đại thụ mà hóng mát, đúng là không chọn sai…

Thật ra, nói tới bãi biển nghỉ ngơi, Dạ Cô Tinh với An Tuyển Hoàng đã tranh luận cả trăm lần rồi.

Cô vẫn luôn yêu thích tắm nắng trên bãi biễn, trong bầu không khí tuyệt vời như vậy, sao có thể thiếu bikini? Có một người từng nói, ngay cả người phụ nữ bảo thủ, trong lòng vẫn khát khao được mặc bikini, dù chỉ một lần.

Huống hồ, Dạ Cô Tinh không phải người phụ nữ bảo thủ.

Thế nhưng loại ren đen, anh lắc đầu.

Loại voan hoa quanh ngực, anh say no.

Loại dây buộc họa tiết da báo, anh một mực không đồng ý.

Cuối cùng Dạ Cô Tinh nổi đóa lên, anh mới miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng lại đưa cô đến một bãi biển tư nhân không có người.

“Vợ à, mình anh nhìn là đủ rồi…”

Dạ Cô Tinh cười ha ha vào mặt anh.

Nói chung, ảnh chụp lén một khi đăng lên, lượng tiêu thụ nhanh chóng tăng vọt, Cố Mộng đích thân gọi điện cho cô cảm ơn.

Dạ Cô Tinh cũng nhân cơ hội này đăng mấy bức ảnh tự sướng lên Weibo, Trương Á cũng giúp cô đăng lên Facebook và Instagram.

Trời xanh, mây trắng, biển rộng, người đẹp, tất cả hợp lại thành một bức tranh hoàn mỹ, cách đó không xa, bóng dáng đàn ông cao tô điểm thêm chút mập mờ cho bức tranh.

Cư dân mạng nhao nhao bình luận —

“Nữ thần đẹp quá đi!”

“Nửa che nửa hở, muốn nói còn dừng lại, chỉ có một từ thôi, đẹp!”

“Gương mặt cô gái ba trăm sáu mươi độ không góc chết, xin bí kíp dưỡng nhan!”

“Liệu Victoria Secret có mời con gái của chúng ta tham gia show trình diễn năm nay không?”

“Bắt được một ngôi sao nho nhỏ!”

“Cầu nhìn rõ mặt anh An! Muốn liếm màn hình [tấm lòng yêu mến]!”

“Cặp đôi trời sinh!”

“Chị gái, chị mặc mát mẻ như thế tự sướng, anh An không giậm chân tức giận hả?”

Không thể không nói, bình luận cuối cùng này thật chính xác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện