Nếu người bị trúng Lạc Hoa cổ, lấy thuốc Kiếp Bố La, Chuyết Cụ La Hương, chia đều các phần, lấy một lít nước Tỉnh hoa để sắc, lấy một lít Vu thiên nhãn tượng tiền, niệm 108 lần, sẽ khỏi bệnh.
Dạ Cô Tinh đóng bản ghi chép lại, than nhẹ một tiếng, theo bản năng vuốt chân mày đang cau lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh trăng sáng vằng vặc, ánh sao đầy trời.
Trong nháy mắt, đêm đã khuya.
Cửa phòng tắm mở ra, toàn bộ hơi nước bốc ra ngoài, bóng dáng cao lớn của người đàn ông từ trong làn sương mịt mù xuất hiện, dần dần rõ nét.
Dạ Cô Tinh cầm lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, phủ lên đầu anh, nhón chân, nhẹ nhàng chà chà.
Anh nheo mắt, vẻ mặt có phần hưởng thụ.
“Được rồi.” Dạ Cô Tinh để khăn xuống, vừa định chìa tay ra lấy bản ghi chép trên bàn trang điểm, đã bị cánh tay dài của anh chụp tới, chiếc lưng mảnh khảnh được ôm trọn vào lồng ngực ấm áp, An Tuyển Hoàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít hà chiếc cổ trắng ngần của người phụ nữ.
Hương hoa sơn trà thơm mát xông thẳng vào mũi, thanh nhã không dung tục.
“Tinh, anh muốn…” Lời còn lại, anh để sát vào bên tai cô, thì thầm.
Mặt Dạ Cô Tinh đỏ lên, trong mắt sương mù mê hoặc, trong nháy mắt tay anh tiến vào vạt dưới váy ngủ, nhanh nhẹn rút khỏi.
“Đừng nghịch, em đang rối đây…”
Vịt nấu chín bay đi rồi, An Tuyển Hoàng sửng sốt trong giây lát, thấy cô không giống như đang đùa, hít một hơi thật sâu, áp chế xao động trong cơ thể, kéo người ôm vào trong lồng ngực.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi…”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, giống như đang sắp xếp lại câu từ, xoay người cầm lấy bản ghi chép đưa vào trong tay anh, “Đây là của… sư phụ em để lại.”
“Sư phụ.” Vẻ mặt An Tuyển Hoàng khó hiểu.
Thực ra, Dạ Cô Tinh cũng đang do dự, rốt cuộc có cần nhắc đến Dạ Cơ Sơn hay không, nếu An Tuyển Hoàng truy hỏi, vậy chuyện trọng sinh cũng không thể giữ bí mật.
Cũng không phải cô cố ý lừa gạt anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Diệp Tử trong quá khứ và Dạ Cô Tinh của hiện tại, sớm đã không còn là cùng một người, bất kể là vẻ ngoài hay tâm lý đều đã thay đổi hoàn toàn.
Quá khứ và hiện tại phân biệt rõ ràng, cần gì phải nói về chuyện trước kia, cho thêm phiền não?
Sự tồn tại của Dạ Tổ đã làm An Tuyển Hoàng ngầm hiểu rõ nhiều điều giấu kín, hôm nay lại thêm một người “Sư phụ”, có thể là đã có chuẩn bị về mặt tâm lý nhất định, nên anh cũng không quá mức ngạc nhiên.
Dạ Cô Tinh gật đầu, hai mắt cong cong, giống như rơi vào trong hồi ức…
“Mất tích?” An Tuyển Hoàng nhíu mày.
“Đã mười năm rồi, một chút tin tức cũng không có.”
Anh ôm cô thật chặt, vỗ nhẹ lên lưng cô, như cưng nhiều đứa trẻ mới sinh, không một lời an ủi, lặng lẽ ủng hộ.
Dạ Cô Tinh hít hít mũi, chỉ vào bản chép tay cũ kỹ kia, “Bên trong có ghi chép phương pháp giải Lạc Hoa cổ, Nguyệt Vô Tình đã làm theo, dồn cổ trùng ký sinh trong cơ thể Diệp Nhĩ ra ngoài, nhưng chị ấy mãi vẫn chưa tỉnh lại, đã hai ngày rồi…”
“Minh Triệt nói thế nào?”
“Kết quả kiểm tra đều là các chỉ số bình thường.”
An Tuyển Hoàng tiện tay mở một trang, năm chữ “Tương tư trại đồ ký” như rồng bay phượng múa rơi vào trong tầm mắt, nhờ ánh đèn mờ nhạt trong phòng, anh đọc kĩ từng chữ.
Đột nhiên, ánh mắt dừng lại, “Lấy một lít Vu Thiên Nhãn Tượng Tiền?”
“Chắc là chỉ Quan Âm nghìn tay.” Dạ Cô Tinh mở miệng giải thích.
An Tuyển Hoàng lại chậm rãi lắc đầu, “Không phải.”
Chỉ thấy anh đảo ngược quyển ghi chép trong tay lại, góc bên trái đổi thành góc bên phải, ngay cả miếng xi đóng dấu đỏ tươi kia cũng đổi theo.
Dạ Cô Tinh chăm chú nhìn, mắt lộ ra kinh ngạc, cô cũng không biết rằng kí hiệu liếc qua thấy ngay trên con dấu sau khi đảo ngược lại, còn có thể có sự thay đổi như này.
“Hoàng, anh xem có giống Quan Âm đạp mây đến không?”
Anh gật đầu, “Nhưng trên ghi chép nói, là Thiên Nhãn Tượng, trong này nhiều nhất tính là một mắt.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, “Em biết rồi! Anh đợi chút…”
Một lúc sau, một cái la bàn bỏ túi lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, nhìn đường kính khoảng 5 – 7cm, nhìn qua tưởng như món trang sức nhỏ tiện tay nhặt được ở mấy quán ve đường, chỉ là ở giữa la bàn có một con dấu kí hiệu đỏ tươi có một số lỗ khoan, đối diện cửa sổ mà nhìn, ánh trăng vào nhà, dưới ánh sáng thấp thoáng, thân la bàn sáng long lanh, lại tỏa ra bạch quang mờ mờ ảo ảo.
Dạ Cô Tinh chỉ vào giữa la bàn, “Có giống không?”
An Tuyển Hoàng tập trung nhìn kỹ, hình con dấu chói mắt, giống như lửa cháy hừng hừng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua, chạm tay tạo ra nhiệt độ, như mang theo sức nóng thiếu đốt con người.
Đảo vị trí tay ngược trở lại, hai người đối mặt liếc mắt một cái, quả đúng như thế.
Ngày hôm sau, lúc Dạ Cô Tinh giao đồ đến tay Nguyệt Vô Tình, anh ta đang ăn sáng, động tác tao nhã, nhìn như nhân vật bước ra từ truyện tranh, tinh xảo, nhẵn nhụi.
Mái tóc đen dài buông xuống ở phía sau, như màu đen tơ lụa, nhu thuận phục tùng, bộ đồ đỏ, tha thướt cực kỳ mị hoặc.
Dung mạo vốn nên xinh đẹp như ma quỷ, dịu dàng quyến rũ, nhưng không biết làm sao vẻ mặt lãnh đạm, thanh tâm quả dục, rõ ràng là thần tối cao trong Cửu Thiên Huyền cung.
Khuôn mặt như ma quỷ, khí chất như tiên giáng trần, đây tuyệt đối là một tổ hợp đối lập nhau.
“Này…” Dạ Cô Tinh ngồi vào bàn ăn, thím Vương mang cho cô bát đũa.
Động tác của Nguyệt Vô Tình ngưng lại, ngước mắt lên, thản nhiên dễ chịu, ánh mắt gắn chặt vào vật trong bàn tay Dạ Cô Tinh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt, dao nĩa rơi xuống giữa bàn, lại chạm phải ly nước, gần như thất thố đoạt lấy đồ vật, cẩn thận tỉ mỉ.
Đây, đây là…
Dạ Cô Tinh bị động tác bất ngờ của anh ta dọa một trận, không phải năng lực chịu đựng của cô kém, mà là khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi của Nguyệt Vô Tình, khiến cô nhất thời có chút khó mà tiếp nhận.
Giống như trích tiên bị rớt xuống thần đàn, cùng một đám tiểu quỷ nhảy “vina house”, cảm giác bất hòa ấy, có thể phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới.
“Cô…”
“Sao cô lại có Ai Tinh Bàn?”
Dạ Cô Tinh vừa muốn mở miệng, nào ngờ bị Nguyệt Vô Tình cắt ngang, giọng rất cao, ngữ điệu gấp gáp.
Mắt Minh Triệt trừng lớn, trong miệng ngậm sandwich, một tay cầm cốc sữa, đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp Nguyệt thần côn thất thố như thế này, loại nét đẹp trần tục, so với bộ dạng giả vờ cao cao tại thượng nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Nếu mà Nguyệt Vô Tình biết suy nghĩ của anh ta, khẳng định không nói hai lời, thẳng thừng hừ lạnh nói với ai kia: “Ai cần vừa mắt anh? Ai thèm anh vừa mắt vậy? Cuồng tự kỷ…”
“Làm sao anh biết Ai Tinh Bàn?” Giọng đột nhiên trầm xuống, mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ cảnh giác.
Lúc này, Nguyệt Vô Tình đã lật la bàn lại, bắt đầu đánh giá mặt sau, biểu cảm mờ mịt không rõ.
Dạ Cô Tinh nhìn động tác của anh ta, cau mày.
Đưa tay ra, giọng điệu trở nên nghiêm khắc, “Trả cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngước mắt, bỗng chốc, khum tay lại, giấu ra sau lưng, “Phu nhân, đắc tội rồi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, “Sao anh biết thứ này gọi là Ai Tinh Bàn?”
“Tôi không chỉ biết, mà còn có nửa còn lại.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Dạ Cô Tinh, Nguyệt Vô Tình đưa tay ra kéo ở cổ, rút ra một sợi dây nhỏ, một miếng la bàn nho nhỏ hiện ra trước mắt.
Anh ta cầm một nửa trên tay từ từ ghép lại, lúc hai miếng la bàn cách nhau 5cm, một chuyện quỷ dị xảy ra…
Giống như nhận được lực kéo vô hình, hai miếng la bàn hút chặt lấy nhau, sau đó lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được tách ra, hợp lại tiếp, cuối cùng hợp thành một chiếc la bàn hoàn chỉnh.
Nguyệt Vô Tình than khẽ một tiếng, trong mắt vui sướng không thể che dấu, “Đây mới thực sự là… Ai, Tinh, Bàn!”
“Làm sao có thể…”
“Xin hỏi phu nhân một câu, cô làm sao có được nửa Ai Tinh Bàn này?”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, ý nghĩ quay nhanh, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật, “Đây là của sư phụ truyền lại cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngớ ra, trong mắt chứa nước mắt lững lờ, sau một lúc lâu, lấy hết dũng khí. “Phu nhân là đệ tử của vị cao nhân nào?”
Dạ Cô Tinh nhớ đến lời sư phụ thường nói, tao nhã cười “Tục nhân Dạ Cơ Sơn.”
Dạ, lấy ý nuôi dưỡng ngôi sao sáng chói; Cơ, chính là lẽ trời lẽ phải; Sơn, thay mặt cho tiếng của người ở ẩn.
Nhưng sư phụ nói, người không hiếm lạ với đêm đen, không cách nào hiểu rõ huyền diệu của thiên cơ, cũng không trở thành người trên núi được, dứt khoát thêm một tiền tố cho bản thân… Tục nhân!
Thế tục hồng trần, lăn lội với đời.
Nguyệt Vô Tình giống như sớm đã dự đoán được, “Xem ra, tôi nên gọi cô một tiếng… sư muội.”
“Anh, anh là?”
“Đại đồ đệ Việt Quỳ của môn chủ Dạ Cơ Sơn- môn chủ đời thứ 137 phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu.”
“Việt sư huynh!” Dạ Cô Tinh kinh hãi hô to.
Cô cũng không ngờ tới, đại sư huynh không có duyên phận gặp lại trong miệng sư phụ lại là… Nguyệt, Vô, Tình?!
Một bữa ăn sáng hết sức bình thường, đến cuối cùng lại phát triển thành một bữa tiệc huynh muội gặp mặt, tất cả mọi người đều không thể ngờ được.
Bao gồm chính cả Dạ Cô Tinh và Nguyệt Vô Tình.
Phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu là môn phái huyền học đã được truyền lại hơn nghìn năm, có thể là bắt nguồn từ thời Tùy Đường.
Trong thời kỳ Trinh Quán, đại sư phong thuỷ Lý Thuần Phong và đại sư tướng mệnh học Viên Thiên Canh đã soạn “Thôi bối đồ”, được xưng là quyển sách tiên tri bậc nhất của Trung Quốc, tương truyền là vua Thái Tông Lý Thế Dân vì suy tính vận mệnh quốc gia mà soạn ra.
“Lúc đó, sư tổ phái Tuyền Cơ Lý Thuần Phong dùng chu dịch bát quái tiến hành suy diễn, không ngờ phát không thể cứu vãn, cuối cùng suy tính đến vận mệnh của Trung Quốc hơn 2000 năm sau thời Đường, cho đến khi Viên Thiên Canh đẩy lưng ông ấy, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nên quay về nghỉ ngơi đi, “Đặt tên là “Thôi bối đồ” có tổng cộng 60 bức tranh vẽ, dưới mỗi bức tranh đều kèm theo lời tiên tri và một bài luật thơ “Tụng Viết”, tiên đoán những sự kiện chính xảy ra trong lịch sử Trung Quốc từ giai đoạn đầu của nhà Đường đến tương lai thống nhất thế giới.”
“Nói như vậy, vẫn là Viên Thiên Canh làm lỡ chuyện rồi?” Dạ Cô Tinh cười khẽ.
Nguyệt Vô Tình rót cho cô một tách trà, mùi trà Phổ Nhĩ thơm ngát bay lên, lúc này, hai người đã sớm đi đến đình nghỉ mát để nói chuyện rõ hơn.
“Phu nhân, tôi… “ Đang nói thì dừng lại, Nguyệt Vô Tình hít một hơi sâu, vẫn giữ bình tĩnh, có một số chuyện rất khó mở lời, “Sư phụ, ông ấy…”
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh âm u, đáy lòng Nguyệt Vô Tình lộp bộp một tiếng.
“Mười năm trước, sư phụ mất tích, không rõ tung tích.”
“Mười năm trước… Chẳng trách…”
Mắt Dạ Cô Tinh lộ vẻ thắc mắc.
“Lúc đầu sư phụ xuống núi, giao mọi công việc lớn nhỏ trong môn phái cho tôi xử lí, cũng giao hẹn là ba năm sau sẽ gặp nhau tại Nam Hồ, Gia Hưng, Chiết Giang. Tôi ở Nam Hồ đợi gần nửa tháng, cũng không thấy người, dùng đủ loại ám hiệu liên hệ, đều không có tin tức, tôi lo sư phụ gặp chuyện, dứt khoát ở lại đại lục, tự mình tìm kiếm, không ngờ, lần này ở lại, chính là tròn 10 năm.”
Dạ Cô Tinh kể lại từ đầu đến cuối chuyện năm đó bị Liên Minh Tử Thần ám sát cho Nguyệt Vô Tình nghe, “Anh Tử Lạc quay về Liên Minh Tử Thần, dưới sự giúp đỡ của Ngân Nguyệt dần dần nắm quyền, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.”
Nguyệt Vô Tình để chén trà xuống, chậm rãi lắc đầu, “Liên Minh Tử Thần cũng là chịu sai khiến của người khác, không thể tra ra cái gì đâu.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Sư huynh hình như biết chuyện gì đó?”
“Núi Phiêu Miểu vốn có hai phái, một là phái Tuyền Cơ, kế thừa y bát của sư tổ Lý Thuần Phong, một là Sơn Âm Chủy, kế thừa y bát của Viên Thiên Canh. Do sư tổ hai bên có mối liên hệ sâu sắc, hai phái mấy nghìn năm qua vô cùng hòa hợp, năm mươi năm trước, sư phụ tiếp nhận chức vụ môn chủ phái Tuyền Cơ, Phạm Âm Ngã tiếp chưởng Sơn Âm Chủy, hai phái liên hợp tổ chức lễ lớn phong thiện, rầm rộ chưa từng có, không ngờ Sơn Âm Chủy đột nhiên gây rối loạn, vậy mà bỏ thuốc trong rượu, mưu toan độc chiếm núi Phiêu Miểu.”
“Cuối cùng, sư phụ cố gắng xoay chuyển tình thế, không chỉ giải trừ được nguy cơ, còn triệt để đuổi Sơn Âm Chủy ra khỏi núi Phiêu Miểu, đến lúc này, phái Tuyền Cơ trở thành môn phái huyền học chính thống, Phạm Âm Ngã mang theo học trò trăn trở lưu lạc đến Hồng Kông, vậy mà dựa vào nghiên cứu phong thủy địa lý mà nổi tiếng trong giới phong thủy Hồng Kông, sáng lập Kim Tước môn, mua được Tân Giới Đại Bộ, Cẩm Điền Chi Nam, Thuyên Loan Chi Bắc của núi Đại Vụ, từ đó khai sơn lập phái, điều thứ nhất môn phái dạy bảo đó là… Phái Tuyền Cơ là kẻ thù muôn đời, không chết không thôi!”
“Theo như lời anh nói, chuyện sư phụ mất tích có liên quan đến Kim Tước môn của Phạm Âm Ngã?”
“Khả năng rất lớn.”
“Phu nhân!” Minh Triệt vội vàng chạy về phía hai người, vẻ mặt nôn nóng, “Bên bệnh viện gọi điện tới, chức năng sinh lý của Diệp Nhĩ hạ xuống nhanh chóng, tim đột nhiên ngừng đập, đã được đưa vào phòng cấp cứu…”
Mặt Dạ Cô Tinh tái đi, “Đến bệnh viện.”
Đi nhanh hai bước, quay ngược trở lại, không nói lý do kéo Nguyệt Vô Tình đi cùng.
“Phu nhân…”
“Im miệng, gọi tôi là sư muội! Mạng sống của Diệp Nhĩ, toàn bộ đều dựa vào anh và Ai Tinh Bàn…”
…
Nguyệt Vô Tình bỗng nhiên xông vào khiến mấy người trong phòng cấp cứu chết lặng tại chỗ.
“Đi ra ngoài.” Anh lạnh lùng mở miệng.
Y tá nhỏ đuổi theo vào, vẻ mặt khó xử, “Thưa anh, anh thật sự không thể vào…”
“Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài.”
“Rốt cuộc anh là ai, phòng cấp cứu làm sao có thể cho người ngoài xông vào làm loạn!” Một bác sĩ giơ ống kim tiêm phẫn nộ gào thét.
“Người nên đi ra là anh! Tiểu Tần, gọi bảo vệ.” Một bác sĩ khác lên tiếng, Tiểu Tần đương nhiên là đang gọi cô y tá đuổi theo vào kia.
Nguyệt Vô Tình trực tiếp tiến lên, cướp lấy ống tiêm trong tay người bác sĩ nọ, nhìn sắc mặt tái nhợt trên bàn cấp cứu, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ không có chút sinh khí.
“Cút!”
Mấy người bác sĩ tức tới nỗi mặt xanh mét.
Đang lúc giằng co bế tắc, viện trưởng vội vàng chạy đến, “Đều đi ra ngoài! Đi ra…”
“Viện trưởng, ông đang đùa sao? Bệnh nhân không thể bị chậm trễ!”
Vị viện trưởng kia lau mồ hôi lạnh trên trán, nóng lòng muốn quẳng mỗi người ra ngoài như viên gạch, “Nói nhảm gì thế! Bảo ra ngoài thì ra đi… Còn cần công việc nữa không?!”
Trong chốc lát mấy bác sĩ kinh sợ, để lại dụng cụ, chán nản chạy lấy người.
Thấy người đã đi hết, cửa cũng đã đóng lại, Nguyệt Vô Tình lúc này mới lấy Ai Tinh Bàn ra, trong miệng niệm chú…
Dạ Cô Tinh đóng bản ghi chép lại, than nhẹ một tiếng, theo bản năng vuốt chân mày đang cau lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh trăng sáng vằng vặc, ánh sao đầy trời.
Trong nháy mắt, đêm đã khuya.
Cửa phòng tắm mở ra, toàn bộ hơi nước bốc ra ngoài, bóng dáng cao lớn của người đàn ông từ trong làn sương mịt mù xuất hiện, dần dần rõ nét.
Dạ Cô Tinh cầm lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, phủ lên đầu anh, nhón chân, nhẹ nhàng chà chà.
Anh nheo mắt, vẻ mặt có phần hưởng thụ.
“Được rồi.” Dạ Cô Tinh để khăn xuống, vừa định chìa tay ra lấy bản ghi chép trên bàn trang điểm, đã bị cánh tay dài của anh chụp tới, chiếc lưng mảnh khảnh được ôm trọn vào lồng ngực ấm áp, An Tuyển Hoàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít hà chiếc cổ trắng ngần của người phụ nữ.
Hương hoa sơn trà thơm mát xông thẳng vào mũi, thanh nhã không dung tục.
“Tinh, anh muốn…” Lời còn lại, anh để sát vào bên tai cô, thì thầm.
Mặt Dạ Cô Tinh đỏ lên, trong mắt sương mù mê hoặc, trong nháy mắt tay anh tiến vào vạt dưới váy ngủ, nhanh nhẹn rút khỏi.
“Đừng nghịch, em đang rối đây…”
Vịt nấu chín bay đi rồi, An Tuyển Hoàng sửng sốt trong giây lát, thấy cô không giống như đang đùa, hít một hơi thật sâu, áp chế xao động trong cơ thể, kéo người ôm vào trong lồng ngực.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi…”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, giống như đang sắp xếp lại câu từ, xoay người cầm lấy bản ghi chép đưa vào trong tay anh, “Đây là của… sư phụ em để lại.”
“Sư phụ.” Vẻ mặt An Tuyển Hoàng khó hiểu.
Thực ra, Dạ Cô Tinh cũng đang do dự, rốt cuộc có cần nhắc đến Dạ Cơ Sơn hay không, nếu An Tuyển Hoàng truy hỏi, vậy chuyện trọng sinh cũng không thể giữ bí mật.
Cũng không phải cô cố ý lừa gạt anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Diệp Tử trong quá khứ và Dạ Cô Tinh của hiện tại, sớm đã không còn là cùng một người, bất kể là vẻ ngoài hay tâm lý đều đã thay đổi hoàn toàn.
Quá khứ và hiện tại phân biệt rõ ràng, cần gì phải nói về chuyện trước kia, cho thêm phiền não?
Sự tồn tại của Dạ Tổ đã làm An Tuyển Hoàng ngầm hiểu rõ nhiều điều giấu kín, hôm nay lại thêm một người “Sư phụ”, có thể là đã có chuẩn bị về mặt tâm lý nhất định, nên anh cũng không quá mức ngạc nhiên.
Dạ Cô Tinh gật đầu, hai mắt cong cong, giống như rơi vào trong hồi ức…
“Mất tích?” An Tuyển Hoàng nhíu mày.
“Đã mười năm rồi, một chút tin tức cũng không có.”
Anh ôm cô thật chặt, vỗ nhẹ lên lưng cô, như cưng nhiều đứa trẻ mới sinh, không một lời an ủi, lặng lẽ ủng hộ.
Dạ Cô Tinh hít hít mũi, chỉ vào bản chép tay cũ kỹ kia, “Bên trong có ghi chép phương pháp giải Lạc Hoa cổ, Nguyệt Vô Tình đã làm theo, dồn cổ trùng ký sinh trong cơ thể Diệp Nhĩ ra ngoài, nhưng chị ấy mãi vẫn chưa tỉnh lại, đã hai ngày rồi…”
“Minh Triệt nói thế nào?”
“Kết quả kiểm tra đều là các chỉ số bình thường.”
An Tuyển Hoàng tiện tay mở một trang, năm chữ “Tương tư trại đồ ký” như rồng bay phượng múa rơi vào trong tầm mắt, nhờ ánh đèn mờ nhạt trong phòng, anh đọc kĩ từng chữ.
Đột nhiên, ánh mắt dừng lại, “Lấy một lít Vu Thiên Nhãn Tượng Tiền?”
“Chắc là chỉ Quan Âm nghìn tay.” Dạ Cô Tinh mở miệng giải thích.
An Tuyển Hoàng lại chậm rãi lắc đầu, “Không phải.”
Chỉ thấy anh đảo ngược quyển ghi chép trong tay lại, góc bên trái đổi thành góc bên phải, ngay cả miếng xi đóng dấu đỏ tươi kia cũng đổi theo.
Dạ Cô Tinh chăm chú nhìn, mắt lộ ra kinh ngạc, cô cũng không biết rằng kí hiệu liếc qua thấy ngay trên con dấu sau khi đảo ngược lại, còn có thể có sự thay đổi như này.
“Hoàng, anh xem có giống Quan Âm đạp mây đến không?”
Anh gật đầu, “Nhưng trên ghi chép nói, là Thiên Nhãn Tượng, trong này nhiều nhất tính là một mắt.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, “Em biết rồi! Anh đợi chút…”
Một lúc sau, một cái la bàn bỏ túi lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, nhìn đường kính khoảng 5 – 7cm, nhìn qua tưởng như món trang sức nhỏ tiện tay nhặt được ở mấy quán ve đường, chỉ là ở giữa la bàn có một con dấu kí hiệu đỏ tươi có một số lỗ khoan, đối diện cửa sổ mà nhìn, ánh trăng vào nhà, dưới ánh sáng thấp thoáng, thân la bàn sáng long lanh, lại tỏa ra bạch quang mờ mờ ảo ảo.
Dạ Cô Tinh chỉ vào giữa la bàn, “Có giống không?”
An Tuyển Hoàng tập trung nhìn kỹ, hình con dấu chói mắt, giống như lửa cháy hừng hừng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua, chạm tay tạo ra nhiệt độ, như mang theo sức nóng thiếu đốt con người.
Đảo vị trí tay ngược trở lại, hai người đối mặt liếc mắt một cái, quả đúng như thế.
Ngày hôm sau, lúc Dạ Cô Tinh giao đồ đến tay Nguyệt Vô Tình, anh ta đang ăn sáng, động tác tao nhã, nhìn như nhân vật bước ra từ truyện tranh, tinh xảo, nhẵn nhụi.
Mái tóc đen dài buông xuống ở phía sau, như màu đen tơ lụa, nhu thuận phục tùng, bộ đồ đỏ, tha thướt cực kỳ mị hoặc.
Dung mạo vốn nên xinh đẹp như ma quỷ, dịu dàng quyến rũ, nhưng không biết làm sao vẻ mặt lãnh đạm, thanh tâm quả dục, rõ ràng là thần tối cao trong Cửu Thiên Huyền cung.
Khuôn mặt như ma quỷ, khí chất như tiên giáng trần, đây tuyệt đối là một tổ hợp đối lập nhau.
“Này…” Dạ Cô Tinh ngồi vào bàn ăn, thím Vương mang cho cô bát đũa.
Động tác của Nguyệt Vô Tình ngưng lại, ngước mắt lên, thản nhiên dễ chịu, ánh mắt gắn chặt vào vật trong bàn tay Dạ Cô Tinh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt, dao nĩa rơi xuống giữa bàn, lại chạm phải ly nước, gần như thất thố đoạt lấy đồ vật, cẩn thận tỉ mỉ.
Đây, đây là…
Dạ Cô Tinh bị động tác bất ngờ của anh ta dọa một trận, không phải năng lực chịu đựng của cô kém, mà là khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi của Nguyệt Vô Tình, khiến cô nhất thời có chút khó mà tiếp nhận.
Giống như trích tiên bị rớt xuống thần đàn, cùng một đám tiểu quỷ nhảy “vina house”, cảm giác bất hòa ấy, có thể phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới.
“Cô…”
“Sao cô lại có Ai Tinh Bàn?”
Dạ Cô Tinh vừa muốn mở miệng, nào ngờ bị Nguyệt Vô Tình cắt ngang, giọng rất cao, ngữ điệu gấp gáp.
Mắt Minh Triệt trừng lớn, trong miệng ngậm sandwich, một tay cầm cốc sữa, đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp Nguyệt thần côn thất thố như thế này, loại nét đẹp trần tục, so với bộ dạng giả vờ cao cao tại thượng nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Nếu mà Nguyệt Vô Tình biết suy nghĩ của anh ta, khẳng định không nói hai lời, thẳng thừng hừ lạnh nói với ai kia: “Ai cần vừa mắt anh? Ai thèm anh vừa mắt vậy? Cuồng tự kỷ…”
“Làm sao anh biết Ai Tinh Bàn?” Giọng đột nhiên trầm xuống, mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ cảnh giác.
Lúc này, Nguyệt Vô Tình đã lật la bàn lại, bắt đầu đánh giá mặt sau, biểu cảm mờ mịt không rõ.
Dạ Cô Tinh nhìn động tác của anh ta, cau mày.
Đưa tay ra, giọng điệu trở nên nghiêm khắc, “Trả cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngước mắt, bỗng chốc, khum tay lại, giấu ra sau lưng, “Phu nhân, đắc tội rồi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, “Sao anh biết thứ này gọi là Ai Tinh Bàn?”
“Tôi không chỉ biết, mà còn có nửa còn lại.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Dạ Cô Tinh, Nguyệt Vô Tình đưa tay ra kéo ở cổ, rút ra một sợi dây nhỏ, một miếng la bàn nho nhỏ hiện ra trước mắt.
Anh ta cầm một nửa trên tay từ từ ghép lại, lúc hai miếng la bàn cách nhau 5cm, một chuyện quỷ dị xảy ra…
Giống như nhận được lực kéo vô hình, hai miếng la bàn hút chặt lấy nhau, sau đó lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được tách ra, hợp lại tiếp, cuối cùng hợp thành một chiếc la bàn hoàn chỉnh.
Nguyệt Vô Tình than khẽ một tiếng, trong mắt vui sướng không thể che dấu, “Đây mới thực sự là… Ai, Tinh, Bàn!”
“Làm sao có thể…”
“Xin hỏi phu nhân một câu, cô làm sao có được nửa Ai Tinh Bàn này?”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, ý nghĩ quay nhanh, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật, “Đây là của sư phụ truyền lại cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngớ ra, trong mắt chứa nước mắt lững lờ, sau một lúc lâu, lấy hết dũng khí. “Phu nhân là đệ tử của vị cao nhân nào?”
Dạ Cô Tinh nhớ đến lời sư phụ thường nói, tao nhã cười “Tục nhân Dạ Cơ Sơn.”
Dạ, lấy ý nuôi dưỡng ngôi sao sáng chói; Cơ, chính là lẽ trời lẽ phải; Sơn, thay mặt cho tiếng của người ở ẩn.
Nhưng sư phụ nói, người không hiếm lạ với đêm đen, không cách nào hiểu rõ huyền diệu của thiên cơ, cũng không trở thành người trên núi được, dứt khoát thêm một tiền tố cho bản thân… Tục nhân!
Thế tục hồng trần, lăn lội với đời.
Nguyệt Vô Tình giống như sớm đã dự đoán được, “Xem ra, tôi nên gọi cô một tiếng… sư muội.”
“Anh, anh là?”
“Đại đồ đệ Việt Quỳ của môn chủ Dạ Cơ Sơn- môn chủ đời thứ 137 phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu.”
“Việt sư huynh!” Dạ Cô Tinh kinh hãi hô to.
Cô cũng không ngờ tới, đại sư huynh không có duyên phận gặp lại trong miệng sư phụ lại là… Nguyệt, Vô, Tình?!
Một bữa ăn sáng hết sức bình thường, đến cuối cùng lại phát triển thành một bữa tiệc huynh muội gặp mặt, tất cả mọi người đều không thể ngờ được.
Bao gồm chính cả Dạ Cô Tinh và Nguyệt Vô Tình.
Phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu là môn phái huyền học đã được truyền lại hơn nghìn năm, có thể là bắt nguồn từ thời Tùy Đường.
Trong thời kỳ Trinh Quán, đại sư phong thuỷ Lý Thuần Phong và đại sư tướng mệnh học Viên Thiên Canh đã soạn “Thôi bối đồ”, được xưng là quyển sách tiên tri bậc nhất của Trung Quốc, tương truyền là vua Thái Tông Lý Thế Dân vì suy tính vận mệnh quốc gia mà soạn ra.
“Lúc đó, sư tổ phái Tuyền Cơ Lý Thuần Phong dùng chu dịch bát quái tiến hành suy diễn, không ngờ phát không thể cứu vãn, cuối cùng suy tính đến vận mệnh của Trung Quốc hơn 2000 năm sau thời Đường, cho đến khi Viên Thiên Canh đẩy lưng ông ấy, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nên quay về nghỉ ngơi đi, “Đặt tên là “Thôi bối đồ” có tổng cộng 60 bức tranh vẽ, dưới mỗi bức tranh đều kèm theo lời tiên tri và một bài luật thơ “Tụng Viết”, tiên đoán những sự kiện chính xảy ra trong lịch sử Trung Quốc từ giai đoạn đầu của nhà Đường đến tương lai thống nhất thế giới.”
“Nói như vậy, vẫn là Viên Thiên Canh làm lỡ chuyện rồi?” Dạ Cô Tinh cười khẽ.
Nguyệt Vô Tình rót cho cô một tách trà, mùi trà Phổ Nhĩ thơm ngát bay lên, lúc này, hai người đã sớm đi đến đình nghỉ mát để nói chuyện rõ hơn.
“Phu nhân, tôi… “ Đang nói thì dừng lại, Nguyệt Vô Tình hít một hơi sâu, vẫn giữ bình tĩnh, có một số chuyện rất khó mở lời, “Sư phụ, ông ấy…”
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh âm u, đáy lòng Nguyệt Vô Tình lộp bộp một tiếng.
“Mười năm trước, sư phụ mất tích, không rõ tung tích.”
“Mười năm trước… Chẳng trách…”
Mắt Dạ Cô Tinh lộ vẻ thắc mắc.
“Lúc đầu sư phụ xuống núi, giao mọi công việc lớn nhỏ trong môn phái cho tôi xử lí, cũng giao hẹn là ba năm sau sẽ gặp nhau tại Nam Hồ, Gia Hưng, Chiết Giang. Tôi ở Nam Hồ đợi gần nửa tháng, cũng không thấy người, dùng đủ loại ám hiệu liên hệ, đều không có tin tức, tôi lo sư phụ gặp chuyện, dứt khoát ở lại đại lục, tự mình tìm kiếm, không ngờ, lần này ở lại, chính là tròn 10 năm.”
Dạ Cô Tinh kể lại từ đầu đến cuối chuyện năm đó bị Liên Minh Tử Thần ám sát cho Nguyệt Vô Tình nghe, “Anh Tử Lạc quay về Liên Minh Tử Thần, dưới sự giúp đỡ của Ngân Nguyệt dần dần nắm quyền, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.”
Nguyệt Vô Tình để chén trà xuống, chậm rãi lắc đầu, “Liên Minh Tử Thần cũng là chịu sai khiến của người khác, không thể tra ra cái gì đâu.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Sư huynh hình như biết chuyện gì đó?”
“Núi Phiêu Miểu vốn có hai phái, một là phái Tuyền Cơ, kế thừa y bát của sư tổ Lý Thuần Phong, một là Sơn Âm Chủy, kế thừa y bát của Viên Thiên Canh. Do sư tổ hai bên có mối liên hệ sâu sắc, hai phái mấy nghìn năm qua vô cùng hòa hợp, năm mươi năm trước, sư phụ tiếp nhận chức vụ môn chủ phái Tuyền Cơ, Phạm Âm Ngã tiếp chưởng Sơn Âm Chủy, hai phái liên hợp tổ chức lễ lớn phong thiện, rầm rộ chưa từng có, không ngờ Sơn Âm Chủy đột nhiên gây rối loạn, vậy mà bỏ thuốc trong rượu, mưu toan độc chiếm núi Phiêu Miểu.”
“Cuối cùng, sư phụ cố gắng xoay chuyển tình thế, không chỉ giải trừ được nguy cơ, còn triệt để đuổi Sơn Âm Chủy ra khỏi núi Phiêu Miểu, đến lúc này, phái Tuyền Cơ trở thành môn phái huyền học chính thống, Phạm Âm Ngã mang theo học trò trăn trở lưu lạc đến Hồng Kông, vậy mà dựa vào nghiên cứu phong thủy địa lý mà nổi tiếng trong giới phong thủy Hồng Kông, sáng lập Kim Tước môn, mua được Tân Giới Đại Bộ, Cẩm Điền Chi Nam, Thuyên Loan Chi Bắc của núi Đại Vụ, từ đó khai sơn lập phái, điều thứ nhất môn phái dạy bảo đó là… Phái Tuyền Cơ là kẻ thù muôn đời, không chết không thôi!”
“Theo như lời anh nói, chuyện sư phụ mất tích có liên quan đến Kim Tước môn của Phạm Âm Ngã?”
“Khả năng rất lớn.”
“Phu nhân!” Minh Triệt vội vàng chạy về phía hai người, vẻ mặt nôn nóng, “Bên bệnh viện gọi điện tới, chức năng sinh lý của Diệp Nhĩ hạ xuống nhanh chóng, tim đột nhiên ngừng đập, đã được đưa vào phòng cấp cứu…”
Mặt Dạ Cô Tinh tái đi, “Đến bệnh viện.”
Đi nhanh hai bước, quay ngược trở lại, không nói lý do kéo Nguyệt Vô Tình đi cùng.
“Phu nhân…”
“Im miệng, gọi tôi là sư muội! Mạng sống của Diệp Nhĩ, toàn bộ đều dựa vào anh và Ai Tinh Bàn…”
…
Nguyệt Vô Tình bỗng nhiên xông vào khiến mấy người trong phòng cấp cứu chết lặng tại chỗ.
“Đi ra ngoài.” Anh lạnh lùng mở miệng.
Y tá nhỏ đuổi theo vào, vẻ mặt khó xử, “Thưa anh, anh thật sự không thể vào…”
“Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài.”
“Rốt cuộc anh là ai, phòng cấp cứu làm sao có thể cho người ngoài xông vào làm loạn!” Một bác sĩ giơ ống kim tiêm phẫn nộ gào thét.
“Người nên đi ra là anh! Tiểu Tần, gọi bảo vệ.” Một bác sĩ khác lên tiếng, Tiểu Tần đương nhiên là đang gọi cô y tá đuổi theo vào kia.
Nguyệt Vô Tình trực tiếp tiến lên, cướp lấy ống tiêm trong tay người bác sĩ nọ, nhìn sắc mặt tái nhợt trên bàn cấp cứu, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ không có chút sinh khí.
“Cút!”
Mấy người bác sĩ tức tới nỗi mặt xanh mét.
Đang lúc giằng co bế tắc, viện trưởng vội vàng chạy đến, “Đều đi ra ngoài! Đi ra…”
“Viện trưởng, ông đang đùa sao? Bệnh nhân không thể bị chậm trễ!”
Vị viện trưởng kia lau mồ hôi lạnh trên trán, nóng lòng muốn quẳng mỗi người ra ngoài như viên gạch, “Nói nhảm gì thế! Bảo ra ngoài thì ra đi… Còn cần công việc nữa không?!”
Trong chốc lát mấy bác sĩ kinh sợ, để lại dụng cụ, chán nản chạy lấy người.
Thấy người đã đi hết, cửa cũng đã đóng lại, Nguyệt Vô Tình lúc này mới lấy Ai Tinh Bàn ra, trong miệng niệm chú…
Danh sách chương