Mạch Tương Ly kéo Diệp Nhĩ đi ra cửa bệnh viện, “Ngoan, em ở đây đợi một chút, anh đi lấy xe.”
Diệp Nhĩ nhẹ nhàng vâng một tiếng, mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đi xa.
Là cô nghĩ nhiều rồi sao?
Rõ ràng ở gần như vậy, cô lại vẫn cảm thấy lạnh.
Ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện, sương khói đã bao phủ thủ đô, không còn là trời xanh mây trắng, chỉ còn lại sự ảm đạm mênh mông vô tận.
Thì ra, thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả khoảng trời này, cũng bao gồm… lòng người.
Chiếc BMW màu đen từ từ chạy đến, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, giống như lần đầu tiên gặp mặt năm ấy, ở trong viện mồ côi, anh ấy cũng kiêu ngạo và quật cường nhìn về nơi xa, cằm hơi nâng, khóe môi mím thành một độ cong sắc bén cảnh giác.
Trong khoảnh khắc đó, cô ấy nhận thấy một hơi thở của đồng loại, cho nên, từng bước một đến gần anh ấy.
Trẻ em trong viện mồ côi, đều không có tên, nhưng anh có.
Anh nói, “Anh tên Giang Ly, Giang trong trường giang (sông dài), Ly trong bất ly bất khí (không rời không bỏ). Em thì sao?”
Bé gái mím chặt môi, “Không có.”
Mọi người gọi cô là “cây sào”, nhưng cô bé nhạy bén nhận thấy đây không phải là cái tên hay ho gì, cho nên, cô bé nói- không có.
Trong vô thức lựa chọn dùng cách thức như vậy để bảo vệ lòng tự ái còn sót lại của cô bé. Không chút nghi ngờ, trái tim cô bé, nhạy cảm và mảnh mai.
“Em thật gầy, giống hệt chú mèo nhà anh… Nó tên là Bé Ngoan…”
Ngồi vào ghế phụ, Diệp Nhĩ nâng tay, xoa xoa đầu lông mày, nhớ lại quá khứ, bị sự lưỡng lự của hiện thực ép đến không thở nổi.
Có ngàn vạn đầu mối đúng sai khó phân biệt.
Gần 20 năm tìm kiếm, cuối cùng dựa vào kết quả cô muốn mà suy đoán.
Bọn họ sẽ kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi, vĩnh viễn không rời xa, cô đáng lẽ nên vui mừng, nhưng trong lòng lại như bị một tảng đá đè nặng, không thể động đậy, không thể chuyển đi, mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng chỉ còn lại sự mờ mịt.
Người đàn ông khởi động xe, thân xe nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Diệp Nhĩ nhìn chăm chú về phía trước, lại chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Người đàn ông hoàn thành từng bước điều khiển vô lăng, mắt đen thâm trầm, không rõ đang nghĩ gì.
Im lặng đến kỳ lạ.
Hồi lâu-
“Tối nay, đến nhà anh nhé?” Mạch Tương Ly mở miệng nói, ám chỉ điều gì không nói cũng hiểu.
Đồng tử Diệp Nhĩ hơi trốn tránh, cuối cùng mỉm cười, khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Mấy năm này, cô không phải chưa từng có bạn trai, trong Chanel, không thiếu người trẻ tuổi tài cao, đều là người có dáng người có diện mạo, đàn ông nước Pháp còn rất lãng mạn.
Việc ôm ấp, những cái hôn cũng không ít, nhưng trước sau đều không hề vượt qua ranh giới, chỉ vì cái chấp niệm cô đã giữ trong lòng gần 20 năm.
Cuối cùng, cô đã đợi được rồi, không phải sao?
Hít sâu một hơi, Diệp Nhĩ đảo mắt, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang lái xe, nhẹ nhàng cười, thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thẳng.
Tuy nói duyên phận không thể miễn cưỡng, nhưng ít nhất, bây giờ bọn họ là quan hệ người yêu, đường đường chính chính ở bên nhau.
Chuyện tương lai, ai cũng không chắc, cô cần gì phải xoắn xuýt?
Tóm lại, cô đã cố gắng, đã trả giá, đợi đến nhiều năm sau khi chợt nhớ lại, cô có thể nhẹ nhàng như cũ nói ra hai chữ- Không hối!
Hết thảy, đủ rồi.
“Cười gì vậy?” Người đàn ông liếc nhìn cô, trong mắt đều là sự cưng chiều.
“Anh nói xem, cô Đổng kia sẽ không sao chứ?” Trong mắt Diệp Nhĩ là quan tâm đúng mực.
Người đàn ông im lặng, sau đó lập tức cười lên, “Đừng lo lắng, nếu bệnh viện đã nói không đáng ngại, vậy chính là không có vấn đề rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Xe rẽ vào khúc cua, hòa vào dòng xe trên tuyến đường chính, cơ thể Diệp Nhĩ hơi nghiêng, buồn cười mà liếc nhìn anh, “Anh vội cái gì?”
“Đói rồi.”
“Vậy anh dừng ở siêu thị đối diện một chút, em đi mua thức ăn, hôm nay sẽ giải quyết bữa tối ở nhà, được hay không?”
“Em còn biết nấu ăn cơ à?” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô.
Diệp Nhĩ nhướn mày, môi đỏ khẽ cong, đầy mê hoặc, “Xem thường em à? Hửm?” Âm cuối hơi lên cao như thế thật là mê người.
Mạch Tương Ly ho nhẹ hai tiếng, dùng để che giấu sự dậy sóng trong đôi mắt.
Dừng xe, hai người tay nắm tay, như một cặp vợ chồng bình thường, đi đến trước kệ hàng, chọn đi chọn lại, thời gian hòa mình vào lo toan củi gạo dầu muối, bình yên tĩnh lặng.
“Cái này, thích không?” Diệp Nhĩ tiện tay nhặt lên một bông cải xanh, cười nhẹ với người đàn ông.
Mạch Tương Ly đẩy xe mua sắm, tiện tay bỏ đồ vào, “Em quyết định là được.”
“Em nhớ anh không ăn hành gừng tỏi, còn cả vừng.”
Mặt người đàn ông hiện ra ý cười, “Nhiều năm như vậy, vậy mà em vẫn còn nhớ được.”
Diệp Nhĩ giơ tay, khoác lấy cánh tay của người đàn ông, nghiêng đầu mỉm cười, “Những gì liên quan đến anh, em đều nhớ trong này.” Cô chỉ vào vị trí trái tim mình.
Mạch Tương Ly mỉm cười cưng chiều, đưa tay giúp cô vén sợi tóc mai ra sau tai, “Ngốc ạ…” Lúc thanh toán, ánh mắt người đàn ông rõ ràng rơi vào trên một hàng Durex nổi bật trên giá hàng, chuyển mắt qua nhìn Diệp Nhĩ, trong mắt lộ ý dò hỏi.
Diệp Nhĩ hít sâu một hơi, thời gian hai người sống chung với nhau nói dài không, nói ngắn không ngắn, tính đi tính lại thì cũng đã nửa năm rồi, đến lúc cô bỏ vỏ bọc bên ngoài, chấp nhận người đàn ông này rồi.
Lại nói, thế kỷ 21 cởi mở, cô cũng không phải là người bảo thủ gì.
Trước đây, một mực giữ lại, còn không phải là vì anh sao?
Đỏ mặt, gật đầu, lúc người đàn ông quay người đi lấy nó, cô vô thức chuyển tầm mắt qua chỗ khác.
Nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, rốt cuộc cô cũng thẹn thùng rồi…
Bà hoàng Diệp Nhĩ lúc nào thì trở nên vô dụng như vậy?
Hít sâu, cố gắng khiến bản thân trông bớt cứng ngắc hơn, trong nháy mắt khi người đàn ông quay đầu lại, đã nhìn thấy ý cười phong tình trên đôi môi của người phụ nữ.
Lông mày hơi nhăn lại hầu như không nhận ra, mặt cười mà ôm lấy vai cô, “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
Về đến chung cư ở trung tâm thành phố của Mạch Tương Ly, Diệp Nhĩ đi vào phòng dành cho khách, thay bộ đồ ngủ mà trước đó đã để ở đây, sau đó lập tức đi vào nhà bếp.
Lúc ở Pháp, cô không thích những thứ như bít tết, cho nên, đã tự mua sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, không ngờ, lại thật sự khiến cô tìm ra một thú vui mới, nấu mấy món cơm nhà tự nhiên không thành vấn đề.
Không đến một tiếng, bữa ăn đã sẵn sàng, thức ăn cũng lần lượt được dọn ra.
Cá hấp, sườn sốt đậu đen, trứng xào cà chua, đậu phụ tự làm, thêm canh thịt bò rong biển.
Có thể khiến Two không ai bị nổi tự nguyện xắn tay vào bếp, toàn thế giới, đoán chừng chỉ có Dạ Cô Tinh, và “anh Ly” mà cô luôn nhớ mãi không quên mà thôi.
Cởi tạp dề ở trên người xuống, rửa tay sạch sẽ, Diệp Nhĩ buộc tóc, ở trước gương sửa sang một phen.
Không hề nghi ngờ, đây là một người phụ nữ khéo léo đến cực điểm, mỗi một hành động trong sinh hoạt hàng ngày đều đòi hỏi khá nghiêm khắc với bản thân, ngay cả lúc trong thang máy đi làm buổi sáng cũng không quên ưỡn ngực thẳng lưng.
Để chắc chắn không bỏ sót, Diệp Nhĩ nhìn quanh phòng dành cho khách, không thấy ai, thấy cánh cửa của thư phòng đang khép hờ, vừa định lên cầm tay nắm cửa đẩy ra, lại nghe giọng nói của người đàn ông truyền đến-
“Ừ, em nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện của buổi họp báo đừng nghĩ nhiều, anh sẽ sắp xếp… bọn anh đã thông báo mối quan hệ… Sẽ kết hôn… Xin lỗi…”
Cốc cốc-
Cô lịch sự gõ cửa, mắt rủ xuống khó phân biệt cảm xúc, không rõ đang nghĩ gì.
“Được rồi, cứ như vậy đi…”
Người đàn ông ngắt cuộc điện thoại, mở cửa.
Diệp Nhĩ dựa vào cạnh cửa, cười tươi rói, “Gọi anh đi ăn cơm.”
Mạch Tương Ly rất tự nhiên mà ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, “Vậy anh phải cẩn thận nếm thử tay nghề của em rồi.”
Một bữa ăn, hai người đều ăn rất vui vẻ.
Nhớ lại những ngày trước đây ở viện mồ côi, Mạch Tương Ly dường như đã hơi say, nói nhiều hơn bình thường, nhìn Diệp Nhĩ, chỉ biết cười một cách ngây ngốc.
Diệp Nhĩ đoạt lại cái ly trên tay anh, bỏ sang một bên, “Đừng uống nữa, coi chừng say…”
“Không say.” Đáy mắt người đàn ông mông lung hơi nước.
Diệp Nhĩ cười một cách bất đắc dĩ, dìu anh vào phòng ngủ, đi phòng tắm cầm lấy một cái khăn mặt ướt, thay anh lau mặt.
“Bé Ngoan, em sao có thể tốt như vậy…” Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt lên vòng eo thon thả của người phụ nữ, mắt lộ vẻ si mê.
Diệp Nhĩ trừng mắt nhìn anh, động tác trên tay không dừng, nói với ý cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
“Được.” Người đàn ông cười, “Em bảo anh không nhúc nhích, thì anh sẽ không nhúc nhích.”
Thật đúng là ngoan ngoãn tùy ý để Diệp Nhĩ lăn qua lăn lại, giống như quay trở về thành một đứa trẻ, đôi mắt mở to mông lung.
Ngay lúc Diệp Nhĩ quay người đi về phía phòng tắm, đột nhiên người đàn ông dùng lực, trọng tâm của cô không ổn, lại ngã xuống giường, trong nháy mắt, người đàn ông lật người dậy, hành động nhanh chóng lưu loát.
Đợi Diệp Nhĩ phản ứng lại, bản thân đã bị người đàn ông giam cầm ở dưới thân, muốn động cũng không thể.
Mạch Tương Ly cúi đầu, hôn xuống giữa trán cô, “Bé Ngoan, anh… có thể không?” Anh thấp thỏm không yên hỏi.
Diệp Nhĩ biết, khoảnh khắc này sớm muộn gì cũng đến, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười rạng rỡ, đôi môi đỏ nóng bỏng, lửa đỏ mê hoặc.
Lập tức mắt người đàn ông sáng rực, nhưng lại như thứ gì đó cứa vào lòng của người đàn ông.
Mạch Tương Ly dừng lại, lại không có bất kỳ động tác nào, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.
Trong mắt Diệp Nhĩ lộ ra vẻ nghi ngờ, người đàn ông này là người cô ấy đã nhận định, cho nên, người của cô ấy và cả trái tim của cô ấy, đều sẽ không hề giữ lại mà trao cho anh.
Đè xuống tất cả hồi hộp trong lòng, cô vươn tay, vịn lên bả vai của người đàn ông, di chuyển đến trước ngực, ngón tay linh hoạt, cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra.
Người đàn ông chỉ nhìn thấy nụ cười quyến rũ mê hoặc của cô, lại không thấy đôi tay đang run nhẹ của người phụ nữ.
Cô căng thẳng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người đàn ông lại im lặng suy nghĩ, hoặc là nói dò xét, nhìn động tác thành thạo của người phụ nữ, vẻ mặt không chút xấu hổ, trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Cô không phải lần đầu tiên!
Suy nghĩ này không ngừng thoáng qua trong đầu và bắt đầu trở nên rõ ràng, tất cả những suy đoán lúc này đã vô tình được chứng thực, anh ta không có cách nào thuyết phục mình tin tưởng, người phụ nữ trước mặt này sớm đã không phải cô bé gầy yếu ngày đó.
Cô thay đổi rồi! Đã từng, cũng có người đàn ông giống như anh, ở trên cao nhìn xuống, nằm sấp trên người cô, rên rỉ triền miên…
Vươn tay giữ chặt tay của người phụ nữ, ánh mắt Mạch Tương Ly trầm xuống.
Diệp Nhĩ hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra nghi ngờ.
Người đàn ông xoay người ngồi dậy, ổn định hô hấp của bản thân, “Anh đã uống rượu, không muốn làm em khó chịu vì mùi rượu.”
Vì quay lưng về phía cô, cho nên Mạch Tương Ly không thấy được vẻ mặt sáng tỏ lại thất vọng của cô.
Thông minh như Diệp Nhĩ, vào lúc mua Durex đã sớm nhận ra tâm trạng của người đàn ông có điều khác thường, nhưng, cô lựa chọn giả mù giả điếc.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như chỉ là phí công.
Thời gian, thực sự đã thay đổi tất cả, khiến niềm tin giữa hai người trở nên mong manh như thế, một kích đã vỡ.
Từ từ đứng dậy, Diệp Nhĩ sửa sang lại cổ áo, vươn tay duỗi thẳng những sợi tóc, “Anh Ly…”
Bóng lưng người đàn ông cứng lại, buồn bực lôi ra một điếu thuốc, châm lửa, khói thuốc màu trắng bốc lên, khiến người đàn ông bị bao phủ bởi một mảnh mơ hồ, nhìn không rõ ràng.
“Anh… Có gì muốn hỏi em không?” Đây là cô đang cho anh cơ hội, cơ hội để mở lòng.
Người đàn ông không nói chuyện, hồi lâu sau, dập tắt điếu thuốc, quay người, nụ cười quen thuộc treo trên môi, ấm áp lại dịu dàng-
“Bé Ngoan, đừng nghĩ linh tinh…”
Anh đang ẩn nhẫn, đang miễn cưỡng, sự miễn cưỡng trong mắt rõ ràng như thế, sự hoảng hốt nghi ngờ chân thật như vậy.
Diệp Nhĩ lại không có tiền đồ mà mềm lòng rồi.
Cô nói, “Được.” Không nghĩ linh tinh.
Cứ kéo dài vậy, đợi toàn bộ cố gắng gần như hao hết, cuối cùng sẽ có một kết quả…
Diệp Nhĩ nhẹ nhàng vâng một tiếng, mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đi xa.
Là cô nghĩ nhiều rồi sao?
Rõ ràng ở gần như vậy, cô lại vẫn cảm thấy lạnh.
Ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện, sương khói đã bao phủ thủ đô, không còn là trời xanh mây trắng, chỉ còn lại sự ảm đạm mênh mông vô tận.
Thì ra, thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả khoảng trời này, cũng bao gồm… lòng người.
Chiếc BMW màu đen từ từ chạy đến, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, giống như lần đầu tiên gặp mặt năm ấy, ở trong viện mồ côi, anh ấy cũng kiêu ngạo và quật cường nhìn về nơi xa, cằm hơi nâng, khóe môi mím thành một độ cong sắc bén cảnh giác.
Trong khoảnh khắc đó, cô ấy nhận thấy một hơi thở của đồng loại, cho nên, từng bước một đến gần anh ấy.
Trẻ em trong viện mồ côi, đều không có tên, nhưng anh có.
Anh nói, “Anh tên Giang Ly, Giang trong trường giang (sông dài), Ly trong bất ly bất khí (không rời không bỏ). Em thì sao?”
Bé gái mím chặt môi, “Không có.”
Mọi người gọi cô là “cây sào”, nhưng cô bé nhạy bén nhận thấy đây không phải là cái tên hay ho gì, cho nên, cô bé nói- không có.
Trong vô thức lựa chọn dùng cách thức như vậy để bảo vệ lòng tự ái còn sót lại của cô bé. Không chút nghi ngờ, trái tim cô bé, nhạy cảm và mảnh mai.
“Em thật gầy, giống hệt chú mèo nhà anh… Nó tên là Bé Ngoan…”
Ngồi vào ghế phụ, Diệp Nhĩ nâng tay, xoa xoa đầu lông mày, nhớ lại quá khứ, bị sự lưỡng lự của hiện thực ép đến không thở nổi.
Có ngàn vạn đầu mối đúng sai khó phân biệt.
Gần 20 năm tìm kiếm, cuối cùng dựa vào kết quả cô muốn mà suy đoán.
Bọn họ sẽ kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi, vĩnh viễn không rời xa, cô đáng lẽ nên vui mừng, nhưng trong lòng lại như bị một tảng đá đè nặng, không thể động đậy, không thể chuyển đi, mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng chỉ còn lại sự mờ mịt.
Người đàn ông khởi động xe, thân xe nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Diệp Nhĩ nhìn chăm chú về phía trước, lại chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Người đàn ông hoàn thành từng bước điều khiển vô lăng, mắt đen thâm trầm, không rõ đang nghĩ gì.
Im lặng đến kỳ lạ.
Hồi lâu-
“Tối nay, đến nhà anh nhé?” Mạch Tương Ly mở miệng nói, ám chỉ điều gì không nói cũng hiểu.
Đồng tử Diệp Nhĩ hơi trốn tránh, cuối cùng mỉm cười, khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Mấy năm này, cô không phải chưa từng có bạn trai, trong Chanel, không thiếu người trẻ tuổi tài cao, đều là người có dáng người có diện mạo, đàn ông nước Pháp còn rất lãng mạn.
Việc ôm ấp, những cái hôn cũng không ít, nhưng trước sau đều không hề vượt qua ranh giới, chỉ vì cái chấp niệm cô đã giữ trong lòng gần 20 năm.
Cuối cùng, cô đã đợi được rồi, không phải sao?
Hít sâu một hơi, Diệp Nhĩ đảo mắt, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang lái xe, nhẹ nhàng cười, thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thẳng.
Tuy nói duyên phận không thể miễn cưỡng, nhưng ít nhất, bây giờ bọn họ là quan hệ người yêu, đường đường chính chính ở bên nhau.
Chuyện tương lai, ai cũng không chắc, cô cần gì phải xoắn xuýt?
Tóm lại, cô đã cố gắng, đã trả giá, đợi đến nhiều năm sau khi chợt nhớ lại, cô có thể nhẹ nhàng như cũ nói ra hai chữ- Không hối!
Hết thảy, đủ rồi.
“Cười gì vậy?” Người đàn ông liếc nhìn cô, trong mắt đều là sự cưng chiều.
“Anh nói xem, cô Đổng kia sẽ không sao chứ?” Trong mắt Diệp Nhĩ là quan tâm đúng mực.
Người đàn ông im lặng, sau đó lập tức cười lên, “Đừng lo lắng, nếu bệnh viện đã nói không đáng ngại, vậy chính là không có vấn đề rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Xe rẽ vào khúc cua, hòa vào dòng xe trên tuyến đường chính, cơ thể Diệp Nhĩ hơi nghiêng, buồn cười mà liếc nhìn anh, “Anh vội cái gì?”
“Đói rồi.”
“Vậy anh dừng ở siêu thị đối diện một chút, em đi mua thức ăn, hôm nay sẽ giải quyết bữa tối ở nhà, được hay không?”
“Em còn biết nấu ăn cơ à?” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô.
Diệp Nhĩ nhướn mày, môi đỏ khẽ cong, đầy mê hoặc, “Xem thường em à? Hửm?” Âm cuối hơi lên cao như thế thật là mê người.
Mạch Tương Ly ho nhẹ hai tiếng, dùng để che giấu sự dậy sóng trong đôi mắt.
Dừng xe, hai người tay nắm tay, như một cặp vợ chồng bình thường, đi đến trước kệ hàng, chọn đi chọn lại, thời gian hòa mình vào lo toan củi gạo dầu muối, bình yên tĩnh lặng.
“Cái này, thích không?” Diệp Nhĩ tiện tay nhặt lên một bông cải xanh, cười nhẹ với người đàn ông.
Mạch Tương Ly đẩy xe mua sắm, tiện tay bỏ đồ vào, “Em quyết định là được.”
“Em nhớ anh không ăn hành gừng tỏi, còn cả vừng.”
Mặt người đàn ông hiện ra ý cười, “Nhiều năm như vậy, vậy mà em vẫn còn nhớ được.”
Diệp Nhĩ giơ tay, khoác lấy cánh tay của người đàn ông, nghiêng đầu mỉm cười, “Những gì liên quan đến anh, em đều nhớ trong này.” Cô chỉ vào vị trí trái tim mình.
Mạch Tương Ly mỉm cười cưng chiều, đưa tay giúp cô vén sợi tóc mai ra sau tai, “Ngốc ạ…” Lúc thanh toán, ánh mắt người đàn ông rõ ràng rơi vào trên một hàng Durex nổi bật trên giá hàng, chuyển mắt qua nhìn Diệp Nhĩ, trong mắt lộ ý dò hỏi.
Diệp Nhĩ hít sâu một hơi, thời gian hai người sống chung với nhau nói dài không, nói ngắn không ngắn, tính đi tính lại thì cũng đã nửa năm rồi, đến lúc cô bỏ vỏ bọc bên ngoài, chấp nhận người đàn ông này rồi.
Lại nói, thế kỷ 21 cởi mở, cô cũng không phải là người bảo thủ gì.
Trước đây, một mực giữ lại, còn không phải là vì anh sao?
Đỏ mặt, gật đầu, lúc người đàn ông quay người đi lấy nó, cô vô thức chuyển tầm mắt qua chỗ khác.
Nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, rốt cuộc cô cũng thẹn thùng rồi…
Bà hoàng Diệp Nhĩ lúc nào thì trở nên vô dụng như vậy?
Hít sâu, cố gắng khiến bản thân trông bớt cứng ngắc hơn, trong nháy mắt khi người đàn ông quay đầu lại, đã nhìn thấy ý cười phong tình trên đôi môi của người phụ nữ.
Lông mày hơi nhăn lại hầu như không nhận ra, mặt cười mà ôm lấy vai cô, “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
Về đến chung cư ở trung tâm thành phố của Mạch Tương Ly, Diệp Nhĩ đi vào phòng dành cho khách, thay bộ đồ ngủ mà trước đó đã để ở đây, sau đó lập tức đi vào nhà bếp.
Lúc ở Pháp, cô không thích những thứ như bít tết, cho nên, đã tự mua sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, không ngờ, lại thật sự khiến cô tìm ra một thú vui mới, nấu mấy món cơm nhà tự nhiên không thành vấn đề.
Không đến một tiếng, bữa ăn đã sẵn sàng, thức ăn cũng lần lượt được dọn ra.
Cá hấp, sườn sốt đậu đen, trứng xào cà chua, đậu phụ tự làm, thêm canh thịt bò rong biển.
Có thể khiến Two không ai bị nổi tự nguyện xắn tay vào bếp, toàn thế giới, đoán chừng chỉ có Dạ Cô Tinh, và “anh Ly” mà cô luôn nhớ mãi không quên mà thôi.
Cởi tạp dề ở trên người xuống, rửa tay sạch sẽ, Diệp Nhĩ buộc tóc, ở trước gương sửa sang một phen.
Không hề nghi ngờ, đây là một người phụ nữ khéo léo đến cực điểm, mỗi một hành động trong sinh hoạt hàng ngày đều đòi hỏi khá nghiêm khắc với bản thân, ngay cả lúc trong thang máy đi làm buổi sáng cũng không quên ưỡn ngực thẳng lưng.
Để chắc chắn không bỏ sót, Diệp Nhĩ nhìn quanh phòng dành cho khách, không thấy ai, thấy cánh cửa của thư phòng đang khép hờ, vừa định lên cầm tay nắm cửa đẩy ra, lại nghe giọng nói của người đàn ông truyền đến-
“Ừ, em nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện của buổi họp báo đừng nghĩ nhiều, anh sẽ sắp xếp… bọn anh đã thông báo mối quan hệ… Sẽ kết hôn… Xin lỗi…”
Cốc cốc-
Cô lịch sự gõ cửa, mắt rủ xuống khó phân biệt cảm xúc, không rõ đang nghĩ gì.
“Được rồi, cứ như vậy đi…”
Người đàn ông ngắt cuộc điện thoại, mở cửa.
Diệp Nhĩ dựa vào cạnh cửa, cười tươi rói, “Gọi anh đi ăn cơm.”
Mạch Tương Ly rất tự nhiên mà ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, “Vậy anh phải cẩn thận nếm thử tay nghề của em rồi.”
Một bữa ăn, hai người đều ăn rất vui vẻ.
Nhớ lại những ngày trước đây ở viện mồ côi, Mạch Tương Ly dường như đã hơi say, nói nhiều hơn bình thường, nhìn Diệp Nhĩ, chỉ biết cười một cách ngây ngốc.
Diệp Nhĩ đoạt lại cái ly trên tay anh, bỏ sang một bên, “Đừng uống nữa, coi chừng say…”
“Không say.” Đáy mắt người đàn ông mông lung hơi nước.
Diệp Nhĩ cười một cách bất đắc dĩ, dìu anh vào phòng ngủ, đi phòng tắm cầm lấy một cái khăn mặt ướt, thay anh lau mặt.
“Bé Ngoan, em sao có thể tốt như vậy…” Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt lên vòng eo thon thả của người phụ nữ, mắt lộ vẻ si mê.
Diệp Nhĩ trừng mắt nhìn anh, động tác trên tay không dừng, nói với ý cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
“Được.” Người đàn ông cười, “Em bảo anh không nhúc nhích, thì anh sẽ không nhúc nhích.”
Thật đúng là ngoan ngoãn tùy ý để Diệp Nhĩ lăn qua lăn lại, giống như quay trở về thành một đứa trẻ, đôi mắt mở to mông lung.
Ngay lúc Diệp Nhĩ quay người đi về phía phòng tắm, đột nhiên người đàn ông dùng lực, trọng tâm của cô không ổn, lại ngã xuống giường, trong nháy mắt, người đàn ông lật người dậy, hành động nhanh chóng lưu loát.
Đợi Diệp Nhĩ phản ứng lại, bản thân đã bị người đàn ông giam cầm ở dưới thân, muốn động cũng không thể.
Mạch Tương Ly cúi đầu, hôn xuống giữa trán cô, “Bé Ngoan, anh… có thể không?” Anh thấp thỏm không yên hỏi.
Diệp Nhĩ biết, khoảnh khắc này sớm muộn gì cũng đến, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười rạng rỡ, đôi môi đỏ nóng bỏng, lửa đỏ mê hoặc.
Lập tức mắt người đàn ông sáng rực, nhưng lại như thứ gì đó cứa vào lòng của người đàn ông.
Mạch Tương Ly dừng lại, lại không có bất kỳ động tác nào, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.
Trong mắt Diệp Nhĩ lộ ra vẻ nghi ngờ, người đàn ông này là người cô ấy đã nhận định, cho nên, người của cô ấy và cả trái tim của cô ấy, đều sẽ không hề giữ lại mà trao cho anh.
Đè xuống tất cả hồi hộp trong lòng, cô vươn tay, vịn lên bả vai của người đàn ông, di chuyển đến trước ngực, ngón tay linh hoạt, cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra.
Người đàn ông chỉ nhìn thấy nụ cười quyến rũ mê hoặc của cô, lại không thấy đôi tay đang run nhẹ của người phụ nữ.
Cô căng thẳng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người đàn ông lại im lặng suy nghĩ, hoặc là nói dò xét, nhìn động tác thành thạo của người phụ nữ, vẻ mặt không chút xấu hổ, trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Cô không phải lần đầu tiên!
Suy nghĩ này không ngừng thoáng qua trong đầu và bắt đầu trở nên rõ ràng, tất cả những suy đoán lúc này đã vô tình được chứng thực, anh ta không có cách nào thuyết phục mình tin tưởng, người phụ nữ trước mặt này sớm đã không phải cô bé gầy yếu ngày đó.
Cô thay đổi rồi! Đã từng, cũng có người đàn ông giống như anh, ở trên cao nhìn xuống, nằm sấp trên người cô, rên rỉ triền miên…
Vươn tay giữ chặt tay của người phụ nữ, ánh mắt Mạch Tương Ly trầm xuống.
Diệp Nhĩ hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra nghi ngờ.
Người đàn ông xoay người ngồi dậy, ổn định hô hấp của bản thân, “Anh đã uống rượu, không muốn làm em khó chịu vì mùi rượu.”
Vì quay lưng về phía cô, cho nên Mạch Tương Ly không thấy được vẻ mặt sáng tỏ lại thất vọng của cô.
Thông minh như Diệp Nhĩ, vào lúc mua Durex đã sớm nhận ra tâm trạng của người đàn ông có điều khác thường, nhưng, cô lựa chọn giả mù giả điếc.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như chỉ là phí công.
Thời gian, thực sự đã thay đổi tất cả, khiến niềm tin giữa hai người trở nên mong manh như thế, một kích đã vỡ.
Từ từ đứng dậy, Diệp Nhĩ sửa sang lại cổ áo, vươn tay duỗi thẳng những sợi tóc, “Anh Ly…”
Bóng lưng người đàn ông cứng lại, buồn bực lôi ra một điếu thuốc, châm lửa, khói thuốc màu trắng bốc lên, khiến người đàn ông bị bao phủ bởi một mảnh mơ hồ, nhìn không rõ ràng.
“Anh… Có gì muốn hỏi em không?” Đây là cô đang cho anh cơ hội, cơ hội để mở lòng.
Người đàn ông không nói chuyện, hồi lâu sau, dập tắt điếu thuốc, quay người, nụ cười quen thuộc treo trên môi, ấm áp lại dịu dàng-
“Bé Ngoan, đừng nghĩ linh tinh…”
Anh đang ẩn nhẫn, đang miễn cưỡng, sự miễn cưỡng trong mắt rõ ràng như thế, sự hoảng hốt nghi ngờ chân thật như vậy.
Diệp Nhĩ lại không có tiền đồ mà mềm lòng rồi.
Cô nói, “Được.” Không nghĩ linh tinh.
Cứ kéo dài vậy, đợi toàn bộ cố gắng gần như hao hết, cuối cùng sẽ có một kết quả…
Danh sách chương