Những ngày sau đó toàn cảnh hành động, cả ngày đu người trên dây cáp, Dạ Cô Tinh cảm thấy mình mà cứ tiếp tục như thế này, hoàn toàn có thể làm người bay trong không trung.
Nói ra thì, cả kiếp trước với kiếp này, thì đây vẫn là lần đầu tiên cô đóng cảnh hành động, 360 độ không góc chết, đẹp trai không giới hạn…
Thời gian đầu Diệp Tử thường đóng phim tình cảm hay chính kịch, đều là chiếu rạp dành cho người lớn tuổi, không cần chiêu trò gì nhiều, đừng nói tới những thứ cao cấp hơn, trong đoàn phim thậm chí còn không có đạo diễn võ thuật nổi tiếng nào.
Mọi thứ là để tiết kiệm chi phí, làm sao cho rẻ, làm sao cho tiện lợi.
Sau khi trọng sinh, tác phẩm đầu tay “Bầu trời thành phố” chủ yếu là khai thác vào cảm xúc, cùng với tính cách trầm lặng, ấm áp và dễ thương của nữ chính, nên cũng chẳng thể có chuyện xuất hiện mấy cảnh đánh đấm được.
Phần đầu tiên của Yên Chi Lệ, “Đào Chi Yêu Yêu”, có một vài cảnh hành động, nhưng vì Yên Chi Lệ là yêu quái và có phép thuật, nên chỉ cần đứng tại chỗ và thực hiện động tác tay, thế là những người ở đối diện sẽ tự động ngã xuống đất.
Những phần sau là dùng kĩ xảo thêm hiệu ứng vào, tất nhiên, không cần Dạ Cô Tinh phải động tay.
Lần này, cô cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài!
Hai ngày đầu tiên, Dạ Cô Tinh khá là hăng hái, hai mắt sáng ngời khiến Johnstone vô cùng kinh ngạc, nhưng đến ngày thứ ba, hứng thú của cô từ từ nhạt đi, hiện tại đã bảy ngày, cả người từ trong ra ngoài đều kiệt quệ.
Thời đại của Diệp Tử đã trôi qua từ lâu, thân hình cường tráng cũng không có, hiện tại Dạ Cô Tinh chăm chỉ tập yoga, nhưng các chỉ số cũng không khá hơn trước là bao.
“Cắt—” Cohen hô dừng lại, xem lại cảnh quay, để mọi người đưa cô và Johnstone xuống.
Dạ Cô Tinh xoa xoa cái cổ đau nhức, ngồi trở lại ghế, cầm bình nước Trương Á đưa tới uống một hớp, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện giờ, cô đã đích thân trải nghiệm sự khác biệt giữa văn hóa Trung Quốc và phương Tây, và sự khác biệt này trực tiếp dẫn đến sự khác biệt trong phong cách làm việc của hai quốc gia.
Về vấn đề làm phim, các đạo diễn Trung Quốc chủ trương “làm việc chậm rãi và tỉ mỉ”, có nghĩa là yêu cầu chuẩn bị trước về địa điểm, diễn viên, đạo cụ và trang phục là cực kỳ cao. Trong lúc quay, sẽ cố gắng một lần qua luôn, nếu ba lần mà không qua, chắc chắn sẽ bị mắng, bởi vì có câu quá tam ba bận!
Nhưng các đạo diễn phương Tây thì ngược lại, chủ trương thử nghiệm và không ngại mắc sai lầm. Việc đạo diễn hô cắt là chuyện thường, có lẽ do diễn xuất của diễn viên có vấn đề, hoặc do lỗi dàn dựng, hoặc tệ hơn là do lỗi của chính đạo diễn, nhưng không sao cả. Tuy nhiên, đoạn phim này vẫn sẽ phải quay lại, cho đến khi đạo diễn hài lòng mới thôi.
Những người hiếm khi bị đạo diễn kêu cắt như Dạ Cô Tinh, ấy vậy mà đã bị Cohen hô cắt không dưới mười lần.
Lần đầu là Cohen quên bật nguồn camera, lần thứ hai là cậu bé mắt xanh quên bật màn phản quang…
Cường độ quay rất cao, nên mọi người rất mệt mỏi.
Johnstone và đội ngũ đạo diễn dường như đã quen với nhịp điệu này, cũng không có gì phàn nàn, nhưng Dạ Cô Tinh thì khác. Lần đầu tiên cô hợp tác với Hollywood, được coi là theo kịp xu hướng tiên tiến của ngành công nghiệp điện ảnh quốc tế, nhưng xét cho cùng, cô vẫn là một người mới và không thể tránh khỏi việc khó thích nghi.
Một đôi bàn tay to đang vươn về phía cô, đột nhiên cô mở to mắt, ánh sắc bén.
Động tác của Johnstone cứng đờ trong không khí, trong một giây tiếp theo, cô ấy thoải mái thu tay lại, giống như không muốn làm gì cả.
Bàn tay đấy có ý định vươn về phía vai của Dạ Cô Tinh.
“Buồn ngủ à?” Tiếng lách cách của bật lửa, mùi thuốc lá nồng nặc.
Dạ Cô Tinh cau mày.
Nghĩ đến câu “Biết hút, và hút là hai khái niệm”, Johnstone trong tiềm thức rời đi, không biết là vô tình hay cố ý, chọn một vị trí xuôi gió, khói thuốc không thể bay đến chỗ Dạ Cô Tinh.
“Tôi thấy cô có vẻ rất mệt.” Cô ấy phà ra một hơi khói và chậm rãi nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Chẳng lẽ cô không mệt?”
“Chỉ cần có nó.” Đầu ngón tay Johnstone lướt qua, lắc nhẹ điếu thuốc, động tác bình thường rất thành thạo, như đã làm ngàn lần như vậy, “Thì sẽ không mệt.”
Về vấn đề này, Dạ Cô Tinh từ chối cho ý kiến.
Giới giải trí này chịu áp lực rất lớn, không phải ai cũng giống như cô.
Không hơn không kém, chỉ mười phút sau khi điếu thuốc giữa hai ngón tay Johnstone cháy hết, Cohen ngồi trước màn hình điều khiển và bắt đầu hô mọi người sẵn sàng.
Chuyên viên trang điểm sửa sang lại, chuyên viên hỗ trợ kiểm tra đồ đạc, kỹ thuật viên kiểm tra dây cáp. Một số trợ lý đạo diễn đã vào vị trí, đứng sau máy quay số 1, 2, 3, 4 và 5, sẵn sàng quay bất cứ lúc nào.
Trong cảnh tiếp theo, sau khi Alice ám sát Smith thành công, cô gặp Rose trên một con đường hẹp trên tòa tháp xoắn ốc cao 610 mét ở Mỹ.
Tất nhiên, đoàn làm phim không thể thực sự đến Chicago Spire để quay hiện trường, mà chỉ có thể dựa vào hiệu ứng đặc biệt của tổ hậu kỳ chèn thêm cảnh vào.
Tuy nhiên, cảnh nhảy và đánh nhau vẫn cần người thật đóng mới có thể hoàn thành.
Trước đó, đạo diễn hành động đã trao đổi chi tiết với hai người, Dạ Cô Tinh và Johnstone cũng đã thực hiện từng động tác một. Không yêu cầu về tốc độ, nhưng mỗi hành động phải chuẩn!
Dạ Cô Tinh đã có một số nền tảng ban đầu, cộng với việc tập luyện yoga, cơ thể cô rất dẻo dai, động tác hoàn hảo.
Johnstone đã đóng rất nhiều phim hành động bom tấn, luyện tập thành thạo, và mỗi động tác đều bộc lộ năng lượng rõ ràng và gọn gàng, thực sự trông giống như một bậc thầy võ thuật.
“Tất cả máy quay, ready, go!”
Có tiếng gõ ván vang lên, toàn trường lặng đi trong giây lát, dưới máy quay, hai người lập tức tiến vào trạng thái.
Trên đỉnh tháp xoắn ốc, gió bay phất phới, đứng trên đầu gió, quan sát Chicago về đêm, bóng lưng Alice hững hờ, lạnh lùng.
Dưới ánh đèn chiếu ra đường nét sâu thẳm không phân biệt được nam nữ, sống mũi cao lấp ló một cái bóng nhỏ trên khuôn mặt.
Bí ẩn và hoang vắng.
Khi máy quay tiến lên, lông mày của người phụ nữ khẽ nhúc nhích. Một giây tiếp theo, cô lạnh lùng nói: “Ai?”
Trong bóng tối, một người chậm rãi bước ra, Dạ Cô Tinh bước vào, máy quay thứ hai và máy quay thứ 3 đồng thời chuyển sang.
Chiếc váy đỏ quyến rũ, được thiết kế bó sát tôn lên những đường nét lồi lõm của người phụ nữ, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực đầy đặn, một đôi chân thẳng tắp thon thả, trắng như tuyết, không một khuyết điểm.
Ngay cả Cohen đang ngồi trước màn hình cũng không kìm được mà đứng thẳng người, nghiêng người về phía màn hình, hầu kết khẽ động, và anh ta âm thầm nuốt nước bọt.
Những người khác thở gấp, bản năng trong cơ thể đang trào dâng.
Không phải những người này dâm đãng, dù sao đều là đàn ông bình thường, đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể, nếu không có chút phản ứng nào thì đó mới là có vấn đề.
Ngoài ra, Mỹ là một đất nước luôn có lối sống rất thoáng, ra đường tìm kiếm tình một đêm đã là chuyện thường tình, chứ đừng nói gì là ngắm nhìn mỹ nữ.
Mái tóc dài tung bay trong gió lộng, đôi môi đỏ mọng duyên dáng, tiếng giày cao gót chạm đất, dần dần đến gần.
Quay người, đột ngột chĩa súng vào người đang đi tới, “Rose?” Trong mắt Alice hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó đã chìm trong ngưng tụ.
Làn da mềm mại, cổ tay trắng nõn gần như hoà với ánh đèn neon, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ——
“Chúc mừng! Giết được Smith, cô thắng.” Trong mắt Rose hiện lên một tia u sầu, lại bị một đôi mắt lạnh lùng bắt lấy.
Alice cau mày: “Lẽ ra cô nên sớm nhận thua.” Vẫn lạnh lùng như mọi khi, có một tâm trạng không thể giải thích được đang lên men.
“Tôi có nợ tiền cô không?”
“…”
“Hay là nợ cô mạng?” Rose nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Một dấu vết nghi ngờ lướt qua mắt Alice, nhưng bản năng mách bảo cô rằng mình phải rời đi, nhất định phải rời đi, nếu còn chần chừ sẽ có biến.
Rose tiến lên vài bước đuổi kịp, chặn phía trước, vươn tay ngăn cản người đó, đồng thời máy quay 1 và máy quay 4 đi qua.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cô cười, đôi môi đỏ bừng.
“Không có.”
“Vậy tại sao cô lại luôn gây khó dễ và nhằm vào tôi?” Ánh mắt chuyển động, “Đừng nói là cô đố kị nhé, sát thủ át chủ bài của tổ chức A.” Nói từng từ, với nụ cười quyến rũ trên môi.
Alice lạnh lùng liếc nhìn cô, “Tránh ra!” Với một sự tức giận không dễ nhận ra.
Tốt lắm, chỉ sợ cô không tức giận!
Tiến lên hai bước, Rose đã đứng ở trước mặt cô ấy, đuôi mắt khẽ nhếch lên, “Tôi đẹp không?”
Alice sửng sốt, “Cút…”
“Xuỵt!” Ngón trỏ chạm vào môi trên, trên đốt ngón tay in lên một vết đỏ sậm, đôi mắt sáng ngời mê người, lưu luyến không rời.
“Cô muốn làm gì?” Nhưng không còn lạnh lùng như trước nữa, hô hấp hỗn loạn, ý loạn tình mê.
“Thật ra, chúng ta, vốn không nên như vậy…” Cô cúi người lại gần, mỉm cười, ngã vào vòng tay của cô ấy, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, đôi hàng mi rung động.
Alice tim đập nhanh, đôi mắt đục ngầu.
Dạ Cô Tinh đã phải thừa nhận rằng, Johnstone khác với những nữ diễn viên thích khoe vóc dáng khoe mặt khác, cô ấy là một người thuộc phái thực lực.
Sự thờ ơ và mâu thuẫn của Alice được diễn giải một cách sinh động, kiểu lạnh lùng sâu đến tận xương tủy, nhưng lại có tình yêu duy nhất đối với hoa hồng, khiến người ta phải ghé mắt.
Lạnh lùng, không hẳn là tàn nhẫn; nhẹ nhàng, không hẳn là vô tình.
Đối với Alice, trong trái tim côấy, bông hồng này rất khác biệt.
Đúng lúc này, Rose đột nhiên ra tay, nhân lúc đối phương lơ là cảnh giác, chém vào gáy đối phương, giơ chân quét tới, Alice đột nhiên tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên một tia u sầu phẫn hận.
Đau, oán hận!
Những gì cô ấy nói là dối trá. Cô đang tự lừa gạt bản thân!
“Tôi sẽ giết cô!” Alice nghiến răng nghiến lợi!
Rose đá giày cao gót rồi lật người, xé toạc chiếc váy, để lộ cặp đùi mịn màng, tấn công vào ngực đối thủ một cách quyết liệt.
Alice đưa tay ra kẹp cổ chân, kéo và ném xuống đất. Rose biến sắc, dây cáp nhấc bổng cô lên, phút chốc lại lao thẳng xuống. Dạ Cô Tinh đưa tay ra nắm lấy một thanh xà bằng thép không gỉ, mắt cô lộ vẻ nghiêm trọng, nghiến răng, lật người, nhảy ra xa, và dây cáp lại nâng cô lên.
Lúc này, Alice đã yếu ớt quỳ trên mặt đất, cố gắng lắm mới có thể duy trì được thần trí tỉnh táo, “Chất gây ảo giác, cô…”
Chậm rãi đi tới trước mặt cô ấy, Rose mím môi cười, đôi môi đỏ mọng, “Chưa tới thời khắc cuối cùng, chưa biết ai sẽ thắng ai.”
“Làm sao có thể……”
“À, tôi đã luyện thuốc thành tinh thể rồi thoa lên tóc.” Cô nhàn nhạt thở dài, “Không chỉ phong cảnh ở đây đẹp, mà gió cũng rất mạnh…”
Kỳ nghỉ của cô, từ ngày mai, chính thức bắt đầu!
Hồng Kông, tôi đến đây–
Tóc dài bay bổng, nụ cười lộng lẫy, ngàn vạn bóng đèn neon cũng không bằng nụ cười của cô!
“Cắt–”
“Tốt lắm!” Cohen rời khỏi màn hình điều khiển, đôi mắt sáng lên vì phấn khích, anh ta có một cảm giác rằng bộ phim này sẽ đưa sự nghiệp của mình bước vào kỷ nguyên huy hoàng nhất!
“Cảnh quay tại đại lục chính thức kết thúc, mười ngày nữa chúng ta sẽ bay đến Nội Mông, mọi người nhanh chóng sửa soạn.” Lúc nói chuyện, ánh mắt lại quét về phía Dạ Cô Tinh.
Cô quay đầu nhìn Trương Á, “Thu dọn đồ đạc, em cũng nên đi nghỉ đi.”
Sau một tuần làm việc với cường độ cao, Dạ Cô Tinh đã mệt rã rời, Trương Á còn mệt hơn cả cô, cô ấy không chỉ ở trên phim trường mọi lúc, mang theo trà và nước, mà cô ấy còn phải xách những túi lớn túi nhỏ đến trường quay, đi đi về về mỗi ngày.
“Phù – cuối cùng thì em cũng có thể nghỉ ngơi rồi…” Trương Á thở phào một hơi. Khối lượng công việc tuần này nhiều hơn ba tháng thông thường cộng lại.
Minh tinh nước ngoài khổ thật…
Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều nói rằng đi ra quốc tế là không dễ dàng, có vẻ như nó thực sự không dễ dàng.
Vỗ nhẹ đôi vai gầy của cô ấy, “Quay về bảo Huy Nguyệt tăng lương cho em.”
Trương Á mắt sáng lên, “Em cảm ơn chị Cô Tinh!”
…
Vừa được nghỉ, Dạ Cô Tinh đã lập tức biến mất, trở về biệt thự, tắm rửa rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô ăn sáng và tập một bài yoga, cơ thể mềm nhũn lại lên cơn buồn ngủ, cô nhanh chóng tắm nước nóng rồi lại bắt đầu bò lên giường.
Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã xế chiều, bầu trời đầy mây màu quýt lúc chạng vạng ngoài cửa sổ.
Cô vươn vai, cơn buồn ngủ biến mất, những cơn đau nhức toàn thân cũng đã giảm đi rất nhiều, cô như được tái sinh.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, tắt điều hòa, mở cửa sổ, một làn khí nóng phả vào mặt, một lúc sau cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô nhân tiện lấy quần áo, vào phòng tắm gội đầu, khi cô bước ra thì bầu trời đã ngả màu xám xịt, các yếu tố nhiệt lơ lửng trong không khí cũng dần trở nên mát mẻ hơn.
Tiếng nhạc đột ngột vang lên, điện thoại di động trên bàn trang điểm đang đổ chuông.
“Alo —” Một tay cô cầm khăn lau mái tóc ướt của mình, một tay nhấn nút nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Mẹ ơi!” Giọng nói vui mừng của cô gái nhỏ vang lên từ đầu dây bên kia.
Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, giọng nói nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp, “Con gái ngoan, dậy rồi à?”
Chênh lệch giữa Chiếm Ngao và Bắc Kinh là mười hai tiếng. Lúc này, ở đó chắc đang là buổi sáng.
“Đã ăn xong cơm rồi!”
Dạ Cô Tinh dở khóc dở cười, lúc nào cũng nhắc tới ăn được, con bé này…
“Con ăn gì? Nói mẹ nghe xem nào.”
“Cháo! Còn có… trứng!”
“Bao nhiêu bát cháo?”
“Hai bát!”
Dạ Cô Tinh mặt đầy hắc tuyến, ngữ điệu không tốt, “Bao nhiêu quả trứng?”
“Hihi… 3 quả!”
“Con gái ngoan, đưa điện thoại cho cha của con.”
“Cha! Cha… cho cha này…”
Có một tiếng tạp âm, và có một trận loảng xoảng–
Dạ Cô Tinh đưa điện thoại ra xa, cô nhóc này, đưa điện thoại mà cũng ngã được, xem ra bát cháo này ăn vào mà chẳng có tí tác dụng nào rồi…
“Anh đây.” Giọng nói của người đàn ông trong trẻo và uy nghiêm, lại trầm thấp và từ tính.
Dạ Cô Tinh chợt nhận ra cô đã không nói chuyện điện thoại với anh một tuần rồi.
“Anh đang bận à?”
“Không.”
“Con trai đâu?”
“Trên ghế sofa.”
“Ở nhà mọi thứ ổn chứ?”
“Ừm, không có gì to tát.”
“Còn anh thì sao? Anh có ăn uống và nghỉ ngơi đúng giờ không? Buổi trưa có phải lại bận quá quên nghỉ ngơi không?”
“Không quên.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, do dự một hồi, mới nói: “Anh… sao vậy?”
“Không có gì.”
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra điều gì không ổn!
Người đàn ông giống như đang đưa ra một bản báo cáo, mỗi câu đều cô đọng đến đáng sợ, kiệm lời như vàng.
“Giận em à?”
Người đàn ông mím môi không nói.
Ôi chao – giận thật rồi!
“Anh muốn kết án gì thì cũng phải cho biết lý do chứ?” Dạ Cô Tinh cười bất lực.
“…”
“Không nói chuyện? Im lặng? Vậy thì em phải cúp máy nhé?”
“Em dám!”
“Được rồi, đừng làm các con sợ. Em không cúp máy, chỉ đùa anh chút thôi…”
“Em đúng là đồ nhẫn tâm, em không biết chủ động chút sao?”
Dạ Cô Tinh đang bối rối, trong mắt chợt lóe tia rõ ràng, nhất thời cười không nổi, “Nếu em không gọi cho anh, anh cũng sẽ không gọi cho em, đúng không?”
Hoá ra là trách cô không chủ động gọi điện thoại!
Người đàn ông không nói, có nghĩa là ngầm thừa nhận.
“Hoàng, tuần vừa rồi em rất bận, thật sự là rất mệt…” Mơ hồ có chút mệt mỏi.
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói dịu đi ba phần, “Vậy thì đừng quay nữa, trở về đi.”
Người phụ nữ của anh, dù có miệng ăn núi lở, tiêu tiền như phá cũng không bao giờ hết.
“Đừng… em chỉ nói vậy thôi, anh căng thẳng làm gì.” Cô cười, nhưng trong lòng rất ấm áp.
“Anh nuôi em.”
“Ừm, em biết rồi.” Vui sướng, giống như được ngâm trong mật vậy.
Là ai nói, tình yêu lớn nhất của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, là dành số tiền anh ấy kiếm được cho cô gái đó tiêu?
Nói ra thì, cả kiếp trước với kiếp này, thì đây vẫn là lần đầu tiên cô đóng cảnh hành động, 360 độ không góc chết, đẹp trai không giới hạn…
Thời gian đầu Diệp Tử thường đóng phim tình cảm hay chính kịch, đều là chiếu rạp dành cho người lớn tuổi, không cần chiêu trò gì nhiều, đừng nói tới những thứ cao cấp hơn, trong đoàn phim thậm chí còn không có đạo diễn võ thuật nổi tiếng nào.
Mọi thứ là để tiết kiệm chi phí, làm sao cho rẻ, làm sao cho tiện lợi.
Sau khi trọng sinh, tác phẩm đầu tay “Bầu trời thành phố” chủ yếu là khai thác vào cảm xúc, cùng với tính cách trầm lặng, ấm áp và dễ thương của nữ chính, nên cũng chẳng thể có chuyện xuất hiện mấy cảnh đánh đấm được.
Phần đầu tiên của Yên Chi Lệ, “Đào Chi Yêu Yêu”, có một vài cảnh hành động, nhưng vì Yên Chi Lệ là yêu quái và có phép thuật, nên chỉ cần đứng tại chỗ và thực hiện động tác tay, thế là những người ở đối diện sẽ tự động ngã xuống đất.
Những phần sau là dùng kĩ xảo thêm hiệu ứng vào, tất nhiên, không cần Dạ Cô Tinh phải động tay.
Lần này, cô cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài!
Hai ngày đầu tiên, Dạ Cô Tinh khá là hăng hái, hai mắt sáng ngời khiến Johnstone vô cùng kinh ngạc, nhưng đến ngày thứ ba, hứng thú của cô từ từ nhạt đi, hiện tại đã bảy ngày, cả người từ trong ra ngoài đều kiệt quệ.
Thời đại của Diệp Tử đã trôi qua từ lâu, thân hình cường tráng cũng không có, hiện tại Dạ Cô Tinh chăm chỉ tập yoga, nhưng các chỉ số cũng không khá hơn trước là bao.
“Cắt—” Cohen hô dừng lại, xem lại cảnh quay, để mọi người đưa cô và Johnstone xuống.
Dạ Cô Tinh xoa xoa cái cổ đau nhức, ngồi trở lại ghế, cầm bình nước Trương Á đưa tới uống một hớp, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện giờ, cô đã đích thân trải nghiệm sự khác biệt giữa văn hóa Trung Quốc và phương Tây, và sự khác biệt này trực tiếp dẫn đến sự khác biệt trong phong cách làm việc của hai quốc gia.
Về vấn đề làm phim, các đạo diễn Trung Quốc chủ trương “làm việc chậm rãi và tỉ mỉ”, có nghĩa là yêu cầu chuẩn bị trước về địa điểm, diễn viên, đạo cụ và trang phục là cực kỳ cao. Trong lúc quay, sẽ cố gắng một lần qua luôn, nếu ba lần mà không qua, chắc chắn sẽ bị mắng, bởi vì có câu quá tam ba bận!
Nhưng các đạo diễn phương Tây thì ngược lại, chủ trương thử nghiệm và không ngại mắc sai lầm. Việc đạo diễn hô cắt là chuyện thường, có lẽ do diễn xuất của diễn viên có vấn đề, hoặc do lỗi dàn dựng, hoặc tệ hơn là do lỗi của chính đạo diễn, nhưng không sao cả. Tuy nhiên, đoạn phim này vẫn sẽ phải quay lại, cho đến khi đạo diễn hài lòng mới thôi.
Những người hiếm khi bị đạo diễn kêu cắt như Dạ Cô Tinh, ấy vậy mà đã bị Cohen hô cắt không dưới mười lần.
Lần đầu là Cohen quên bật nguồn camera, lần thứ hai là cậu bé mắt xanh quên bật màn phản quang…
Cường độ quay rất cao, nên mọi người rất mệt mỏi.
Johnstone và đội ngũ đạo diễn dường như đã quen với nhịp điệu này, cũng không có gì phàn nàn, nhưng Dạ Cô Tinh thì khác. Lần đầu tiên cô hợp tác với Hollywood, được coi là theo kịp xu hướng tiên tiến của ngành công nghiệp điện ảnh quốc tế, nhưng xét cho cùng, cô vẫn là một người mới và không thể tránh khỏi việc khó thích nghi.
Một đôi bàn tay to đang vươn về phía cô, đột nhiên cô mở to mắt, ánh sắc bén.
Động tác của Johnstone cứng đờ trong không khí, trong một giây tiếp theo, cô ấy thoải mái thu tay lại, giống như không muốn làm gì cả.
Bàn tay đấy có ý định vươn về phía vai của Dạ Cô Tinh.
“Buồn ngủ à?” Tiếng lách cách của bật lửa, mùi thuốc lá nồng nặc.
Dạ Cô Tinh cau mày.
Nghĩ đến câu “Biết hút, và hút là hai khái niệm”, Johnstone trong tiềm thức rời đi, không biết là vô tình hay cố ý, chọn một vị trí xuôi gió, khói thuốc không thể bay đến chỗ Dạ Cô Tinh.
“Tôi thấy cô có vẻ rất mệt.” Cô ấy phà ra một hơi khói và chậm rãi nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Chẳng lẽ cô không mệt?”
“Chỉ cần có nó.” Đầu ngón tay Johnstone lướt qua, lắc nhẹ điếu thuốc, động tác bình thường rất thành thạo, như đã làm ngàn lần như vậy, “Thì sẽ không mệt.”
Về vấn đề này, Dạ Cô Tinh từ chối cho ý kiến.
Giới giải trí này chịu áp lực rất lớn, không phải ai cũng giống như cô.
Không hơn không kém, chỉ mười phút sau khi điếu thuốc giữa hai ngón tay Johnstone cháy hết, Cohen ngồi trước màn hình điều khiển và bắt đầu hô mọi người sẵn sàng.
Chuyên viên trang điểm sửa sang lại, chuyên viên hỗ trợ kiểm tra đồ đạc, kỹ thuật viên kiểm tra dây cáp. Một số trợ lý đạo diễn đã vào vị trí, đứng sau máy quay số 1, 2, 3, 4 và 5, sẵn sàng quay bất cứ lúc nào.
Trong cảnh tiếp theo, sau khi Alice ám sát Smith thành công, cô gặp Rose trên một con đường hẹp trên tòa tháp xoắn ốc cao 610 mét ở Mỹ.
Tất nhiên, đoàn làm phim không thể thực sự đến Chicago Spire để quay hiện trường, mà chỉ có thể dựa vào hiệu ứng đặc biệt của tổ hậu kỳ chèn thêm cảnh vào.
Tuy nhiên, cảnh nhảy và đánh nhau vẫn cần người thật đóng mới có thể hoàn thành.
Trước đó, đạo diễn hành động đã trao đổi chi tiết với hai người, Dạ Cô Tinh và Johnstone cũng đã thực hiện từng động tác một. Không yêu cầu về tốc độ, nhưng mỗi hành động phải chuẩn!
Dạ Cô Tinh đã có một số nền tảng ban đầu, cộng với việc tập luyện yoga, cơ thể cô rất dẻo dai, động tác hoàn hảo.
Johnstone đã đóng rất nhiều phim hành động bom tấn, luyện tập thành thạo, và mỗi động tác đều bộc lộ năng lượng rõ ràng và gọn gàng, thực sự trông giống như một bậc thầy võ thuật.
“Tất cả máy quay, ready, go!”
Có tiếng gõ ván vang lên, toàn trường lặng đi trong giây lát, dưới máy quay, hai người lập tức tiến vào trạng thái.
Trên đỉnh tháp xoắn ốc, gió bay phất phới, đứng trên đầu gió, quan sát Chicago về đêm, bóng lưng Alice hững hờ, lạnh lùng.
Dưới ánh đèn chiếu ra đường nét sâu thẳm không phân biệt được nam nữ, sống mũi cao lấp ló một cái bóng nhỏ trên khuôn mặt.
Bí ẩn và hoang vắng.
Khi máy quay tiến lên, lông mày của người phụ nữ khẽ nhúc nhích. Một giây tiếp theo, cô lạnh lùng nói: “Ai?”
Trong bóng tối, một người chậm rãi bước ra, Dạ Cô Tinh bước vào, máy quay thứ hai và máy quay thứ 3 đồng thời chuyển sang.
Chiếc váy đỏ quyến rũ, được thiết kế bó sát tôn lên những đường nét lồi lõm của người phụ nữ, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực đầy đặn, một đôi chân thẳng tắp thon thả, trắng như tuyết, không một khuyết điểm.
Ngay cả Cohen đang ngồi trước màn hình cũng không kìm được mà đứng thẳng người, nghiêng người về phía màn hình, hầu kết khẽ động, và anh ta âm thầm nuốt nước bọt.
Những người khác thở gấp, bản năng trong cơ thể đang trào dâng.
Không phải những người này dâm đãng, dù sao đều là đàn ông bình thường, đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể, nếu không có chút phản ứng nào thì đó mới là có vấn đề.
Ngoài ra, Mỹ là một đất nước luôn có lối sống rất thoáng, ra đường tìm kiếm tình một đêm đã là chuyện thường tình, chứ đừng nói gì là ngắm nhìn mỹ nữ.
Mái tóc dài tung bay trong gió lộng, đôi môi đỏ mọng duyên dáng, tiếng giày cao gót chạm đất, dần dần đến gần.
Quay người, đột ngột chĩa súng vào người đang đi tới, “Rose?” Trong mắt Alice hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó đã chìm trong ngưng tụ.
Làn da mềm mại, cổ tay trắng nõn gần như hoà với ánh đèn neon, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ——
“Chúc mừng! Giết được Smith, cô thắng.” Trong mắt Rose hiện lên một tia u sầu, lại bị một đôi mắt lạnh lùng bắt lấy.
Alice cau mày: “Lẽ ra cô nên sớm nhận thua.” Vẫn lạnh lùng như mọi khi, có một tâm trạng không thể giải thích được đang lên men.
“Tôi có nợ tiền cô không?”
“…”
“Hay là nợ cô mạng?” Rose nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Một dấu vết nghi ngờ lướt qua mắt Alice, nhưng bản năng mách bảo cô rằng mình phải rời đi, nhất định phải rời đi, nếu còn chần chừ sẽ có biến.
Rose tiến lên vài bước đuổi kịp, chặn phía trước, vươn tay ngăn cản người đó, đồng thời máy quay 1 và máy quay 4 đi qua.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cô cười, đôi môi đỏ bừng.
“Không có.”
“Vậy tại sao cô lại luôn gây khó dễ và nhằm vào tôi?” Ánh mắt chuyển động, “Đừng nói là cô đố kị nhé, sát thủ át chủ bài của tổ chức A.” Nói từng từ, với nụ cười quyến rũ trên môi.
Alice lạnh lùng liếc nhìn cô, “Tránh ra!” Với một sự tức giận không dễ nhận ra.
Tốt lắm, chỉ sợ cô không tức giận!
Tiến lên hai bước, Rose đã đứng ở trước mặt cô ấy, đuôi mắt khẽ nhếch lên, “Tôi đẹp không?”
Alice sửng sốt, “Cút…”
“Xuỵt!” Ngón trỏ chạm vào môi trên, trên đốt ngón tay in lên một vết đỏ sậm, đôi mắt sáng ngời mê người, lưu luyến không rời.
“Cô muốn làm gì?” Nhưng không còn lạnh lùng như trước nữa, hô hấp hỗn loạn, ý loạn tình mê.
“Thật ra, chúng ta, vốn không nên như vậy…” Cô cúi người lại gần, mỉm cười, ngã vào vòng tay của cô ấy, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, đôi hàng mi rung động.
Alice tim đập nhanh, đôi mắt đục ngầu.
Dạ Cô Tinh đã phải thừa nhận rằng, Johnstone khác với những nữ diễn viên thích khoe vóc dáng khoe mặt khác, cô ấy là một người thuộc phái thực lực.
Sự thờ ơ và mâu thuẫn của Alice được diễn giải một cách sinh động, kiểu lạnh lùng sâu đến tận xương tủy, nhưng lại có tình yêu duy nhất đối với hoa hồng, khiến người ta phải ghé mắt.
Lạnh lùng, không hẳn là tàn nhẫn; nhẹ nhàng, không hẳn là vô tình.
Đối với Alice, trong trái tim côấy, bông hồng này rất khác biệt.
Đúng lúc này, Rose đột nhiên ra tay, nhân lúc đối phương lơ là cảnh giác, chém vào gáy đối phương, giơ chân quét tới, Alice đột nhiên tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên một tia u sầu phẫn hận.
Đau, oán hận!
Những gì cô ấy nói là dối trá. Cô đang tự lừa gạt bản thân!
“Tôi sẽ giết cô!” Alice nghiến răng nghiến lợi!
Rose đá giày cao gót rồi lật người, xé toạc chiếc váy, để lộ cặp đùi mịn màng, tấn công vào ngực đối thủ một cách quyết liệt.
Alice đưa tay ra kẹp cổ chân, kéo và ném xuống đất. Rose biến sắc, dây cáp nhấc bổng cô lên, phút chốc lại lao thẳng xuống. Dạ Cô Tinh đưa tay ra nắm lấy một thanh xà bằng thép không gỉ, mắt cô lộ vẻ nghiêm trọng, nghiến răng, lật người, nhảy ra xa, và dây cáp lại nâng cô lên.
Lúc này, Alice đã yếu ớt quỳ trên mặt đất, cố gắng lắm mới có thể duy trì được thần trí tỉnh táo, “Chất gây ảo giác, cô…”
Chậm rãi đi tới trước mặt cô ấy, Rose mím môi cười, đôi môi đỏ mọng, “Chưa tới thời khắc cuối cùng, chưa biết ai sẽ thắng ai.”
“Làm sao có thể……”
“À, tôi đã luyện thuốc thành tinh thể rồi thoa lên tóc.” Cô nhàn nhạt thở dài, “Không chỉ phong cảnh ở đây đẹp, mà gió cũng rất mạnh…”
Kỳ nghỉ của cô, từ ngày mai, chính thức bắt đầu!
Hồng Kông, tôi đến đây–
Tóc dài bay bổng, nụ cười lộng lẫy, ngàn vạn bóng đèn neon cũng không bằng nụ cười của cô!
“Cắt–”
“Tốt lắm!” Cohen rời khỏi màn hình điều khiển, đôi mắt sáng lên vì phấn khích, anh ta có một cảm giác rằng bộ phim này sẽ đưa sự nghiệp của mình bước vào kỷ nguyên huy hoàng nhất!
“Cảnh quay tại đại lục chính thức kết thúc, mười ngày nữa chúng ta sẽ bay đến Nội Mông, mọi người nhanh chóng sửa soạn.” Lúc nói chuyện, ánh mắt lại quét về phía Dạ Cô Tinh.
Cô quay đầu nhìn Trương Á, “Thu dọn đồ đạc, em cũng nên đi nghỉ đi.”
Sau một tuần làm việc với cường độ cao, Dạ Cô Tinh đã mệt rã rời, Trương Á còn mệt hơn cả cô, cô ấy không chỉ ở trên phim trường mọi lúc, mang theo trà và nước, mà cô ấy còn phải xách những túi lớn túi nhỏ đến trường quay, đi đi về về mỗi ngày.
“Phù – cuối cùng thì em cũng có thể nghỉ ngơi rồi…” Trương Á thở phào một hơi. Khối lượng công việc tuần này nhiều hơn ba tháng thông thường cộng lại.
Minh tinh nước ngoài khổ thật…
Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều nói rằng đi ra quốc tế là không dễ dàng, có vẻ như nó thực sự không dễ dàng.
Vỗ nhẹ đôi vai gầy của cô ấy, “Quay về bảo Huy Nguyệt tăng lương cho em.”
Trương Á mắt sáng lên, “Em cảm ơn chị Cô Tinh!”
…
Vừa được nghỉ, Dạ Cô Tinh đã lập tức biến mất, trở về biệt thự, tắm rửa rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô ăn sáng và tập một bài yoga, cơ thể mềm nhũn lại lên cơn buồn ngủ, cô nhanh chóng tắm nước nóng rồi lại bắt đầu bò lên giường.
Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã xế chiều, bầu trời đầy mây màu quýt lúc chạng vạng ngoài cửa sổ.
Cô vươn vai, cơn buồn ngủ biến mất, những cơn đau nhức toàn thân cũng đã giảm đi rất nhiều, cô như được tái sinh.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, tắt điều hòa, mở cửa sổ, một làn khí nóng phả vào mặt, một lúc sau cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô nhân tiện lấy quần áo, vào phòng tắm gội đầu, khi cô bước ra thì bầu trời đã ngả màu xám xịt, các yếu tố nhiệt lơ lửng trong không khí cũng dần trở nên mát mẻ hơn.
Tiếng nhạc đột ngột vang lên, điện thoại di động trên bàn trang điểm đang đổ chuông.
“Alo —” Một tay cô cầm khăn lau mái tóc ướt của mình, một tay nhấn nút nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Mẹ ơi!” Giọng nói vui mừng của cô gái nhỏ vang lên từ đầu dây bên kia.
Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, giọng nói nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp, “Con gái ngoan, dậy rồi à?”
Chênh lệch giữa Chiếm Ngao và Bắc Kinh là mười hai tiếng. Lúc này, ở đó chắc đang là buổi sáng.
“Đã ăn xong cơm rồi!”
Dạ Cô Tinh dở khóc dở cười, lúc nào cũng nhắc tới ăn được, con bé này…
“Con ăn gì? Nói mẹ nghe xem nào.”
“Cháo! Còn có… trứng!”
“Bao nhiêu bát cháo?”
“Hai bát!”
Dạ Cô Tinh mặt đầy hắc tuyến, ngữ điệu không tốt, “Bao nhiêu quả trứng?”
“Hihi… 3 quả!”
“Con gái ngoan, đưa điện thoại cho cha của con.”
“Cha! Cha… cho cha này…”
Có một tiếng tạp âm, và có một trận loảng xoảng–
Dạ Cô Tinh đưa điện thoại ra xa, cô nhóc này, đưa điện thoại mà cũng ngã được, xem ra bát cháo này ăn vào mà chẳng có tí tác dụng nào rồi…
“Anh đây.” Giọng nói của người đàn ông trong trẻo và uy nghiêm, lại trầm thấp và từ tính.
Dạ Cô Tinh chợt nhận ra cô đã không nói chuyện điện thoại với anh một tuần rồi.
“Anh đang bận à?”
“Không.”
“Con trai đâu?”
“Trên ghế sofa.”
“Ở nhà mọi thứ ổn chứ?”
“Ừm, không có gì to tát.”
“Còn anh thì sao? Anh có ăn uống và nghỉ ngơi đúng giờ không? Buổi trưa có phải lại bận quá quên nghỉ ngơi không?”
“Không quên.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, do dự một hồi, mới nói: “Anh… sao vậy?”
“Không có gì.”
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra điều gì không ổn!
Người đàn ông giống như đang đưa ra một bản báo cáo, mỗi câu đều cô đọng đến đáng sợ, kiệm lời như vàng.
“Giận em à?”
Người đàn ông mím môi không nói.
Ôi chao – giận thật rồi!
“Anh muốn kết án gì thì cũng phải cho biết lý do chứ?” Dạ Cô Tinh cười bất lực.
“…”
“Không nói chuyện? Im lặng? Vậy thì em phải cúp máy nhé?”
“Em dám!”
“Được rồi, đừng làm các con sợ. Em không cúp máy, chỉ đùa anh chút thôi…”
“Em đúng là đồ nhẫn tâm, em không biết chủ động chút sao?”
Dạ Cô Tinh đang bối rối, trong mắt chợt lóe tia rõ ràng, nhất thời cười không nổi, “Nếu em không gọi cho anh, anh cũng sẽ không gọi cho em, đúng không?”
Hoá ra là trách cô không chủ động gọi điện thoại!
Người đàn ông không nói, có nghĩa là ngầm thừa nhận.
“Hoàng, tuần vừa rồi em rất bận, thật sự là rất mệt…” Mơ hồ có chút mệt mỏi.
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói dịu đi ba phần, “Vậy thì đừng quay nữa, trở về đi.”
Người phụ nữ của anh, dù có miệng ăn núi lở, tiêu tiền như phá cũng không bao giờ hết.
“Đừng… em chỉ nói vậy thôi, anh căng thẳng làm gì.” Cô cười, nhưng trong lòng rất ấm áp.
“Anh nuôi em.”
“Ừm, em biết rồi.” Vui sướng, giống như được ngâm trong mật vậy.
Là ai nói, tình yêu lớn nhất của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, là dành số tiền anh ấy kiếm được cho cô gái đó tiêu?
Danh sách chương