Mọi người đều đã biết, đối với hoàng gia, vương miện là biểu tượng của địa vị cao quý, thông thường, chia thành hai loại gọi là Crown và Tiara.
Loại đầu, tạm gọi là vương miện, tượng trưng cho quyền lực của hoàng gia, chỉ những người có địa vị thân phận đặc biệt, mới có thể mang nó vào những dịp trang trọng, chẳng hạn như lễ đăng quang, Quốc khánh hay các nghi lễ đặc biệt khác.
Loại sau, cũng có thể tùy ý gọi là vương miện, nhưng chỉ đơn thuần là một dạng trang sức cài đầu, kích thước tùy theo sở thích, kiểu dáng cũng không bắt buộc khắt khe, từ lâu đã dần dần trở thành một trong những phụ kiện yêu thích của các cô gái trẻ.
Nhưng thứ mà Tiểu Húc đang cầm trên tay này, chắc chắn không phải chỉ là một món đồ trang sức mang ý nghĩa bình thường.
Chiếc vương miện này được gọi là The Cambridge Lover’s Knot Tiara, có thiết kế hình trái tim được lấy cảm hứng từ Lover’s Knot, một loại nút thắt dây đôi, từng được sử dụng để tạo kiểu nhẫn cưới trong thời kỳ La Mã. Bởi vì được thiết kế từ ba mươi tám viên ngọc trai hình giọt nước, nó đã được đặt cho cái tên vừa bi thương u buồn vừa rung động lòng người, là “Nước mắt ngọc trai”.
Theo truyền thuyết, Augusta, Công chúa của Hesse – Kassel, Công tước phu nhân của xứ Cambridge, đã thừa hưởng chiếc vương miện này từ mẹ mình, mang nó đến hoàng gia Đan Mạch như một món hồi môn trong hôn lễ của cô vào thời điểm đó.
Sau khi qua đời, Công chúa Kassel để lại vương miện cho con gái là Công chúa Anne. Khi Công chúa Anne được 23 tuổi, cô kết hôn với Hoàng tử Thụy Điển Carl Philip, một năm sau hạ sinh một cậu con trai. Cùng năm đó, Hoàng tử Carl lên ngôi, Công chúa Anne trở thành hoàng hậu Thụy Điển, chiếc vương miện này vẫn luôn là một trong những món đồ trang sức mà cô mang khi tham dự các bữa tiệc gia đình.
Cuối cùng, chiếc vương miện đã được trao lại cho con dâu của Công chúa Anne, vương phi Ethiopia.
Từ Vương quốc Anh, đến Đan Mạch, cuối cùng là Thụy Điển, trải qua ba triều đại hoàng gia, người mang nó nếu không phải công chúa thì cũng là vương phi, giá trị của chiếc vương miện này đã vượt xa chính bản thân nó, mà ẩn chứa bên trong rất nhiều ý nghĩa vô cùng cao quý.
Thậm chí bốn chữ “quý giá vô ngần” cũng không thể nào miêu tả được.
Bây giờ, thứ này lại nằm ngay trong tay một đứa trẻ con một tuổi, chẳng khác nào một món đồ chơi.
Tiểu Húc dĩ nhiên hết sức tò mò về thứ đồ tỏa sáng lấp lánh này, hơn nữa hình dáng vương miện lại vô cùng nhỏ xinh, cho nên cầm trên tay cũng không khó khăn gì.
Đôi mắt to chớp chớp, nhìn qua nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên dáng vẻ nghi hoặc, đưa vào miệng theo bản năng, đúng là bản chất ham ăn không thay đổi chút nào.
“Bé Húc, không được, bẩn lắm!” Không ai hiểu con cái bằng mẹ, Dạ Cô Tinh vừa nhìn thấy biểu hiện của con gái, đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Ban đầu cô chỉ nghĩ là trên chiếc vương miện sẽ có vi khuẩn, không thể bỏ vào miệng, vậy mà lọt vào tai mọi người, ý nghĩa trong câu nói đã lại có thể thay đổi.
Vương miện tượng trưng cho phẩm giá cao quý và sự sang trọng đoan trang, qua lời cô nói, lại chỉ còn một từ – bẩn!
Rất nhiều người như nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, không thể phun ra ngoài.
Bé gái nhỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Mẹ vừa kêu lên một tiếng, bé đã dừng ngay lại, bĩu môi, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi đưa đồ vật trong tay cho An Du ở bên cạnh——
“Ơ…”
An Du hơi giật mình, dùng ánh mắt đầy vẻ dò hỏi nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh bất lực cười một tiếng, vẫy tay với cô ấy, đi tới trước mặt con gái, ngồi xổm xuống, chỉ vào chiếc vương miện tinh xảo đẹp đẽ trên bàn tay ú na ú nần kia ——
“Con yêu, con muốn nó à?”
Cô gái nhỏ gật đầu, cực kỳ thành thật.
Dạ Cô Tinh thoáng chốc hơi do dự, nắm lấy hai bàn tay nhỏ giơ lên trước mặt, một bên là bánh bao, một bên là vương miện, “Con chỉ có thể chọn một trong hai thứ này thôi.”
Phản ứng đầu tiên của cô nhóc trắng trắng hồng hồng này là chu môi, rụt cả hai tay lại, trên mặt toàn là sự giận dỗi.
Đôi mắt ti hí vừa thấp thỏm vừa tội nghiệp nhìn mẹ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của Dạ Cô Tinh, trong nháy mắt cô bé quay đầu lại, đảo mắt tìm kiếm An Tuyển Hoàng.
“Cha!” Thanh âm trong trẻo đáng yêu, chẳng mấy chốc đã khiến người đàn ông mềm lòng.
Dạ Cô Tinh quay sang liếc anh một cái, An Tuyển Hoàng ngoan ngoãn tiến lên hai bước, ôm con gái nhỏ vào trong lòng, “Ngoan, nghe lời mẹ con.”
Cô gái nhỏ tức giận quay đầu lại, Dạ Cô Tinh vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước, đến lúc này cô bé mới miễn cưỡng đưa tay phải ra.
Dạ Cô Tinh vô cùng ngạc nhiên, bởi vì thứ con gái cô lựa chọn để từ bỏ không phải là vương miện, mà là món ăn bé yêu thích nhất!
Suy nghĩ của An Húc cũng rất đơn giản, sáng mai vẫn có thể ăn bánh bao hấp, nhưng thứ đồ lấp lánh này có thể đến sáng mai sẽ không còn nữa, nên bé cứ chọn thứ lấp lánh này trước đã, ngày mai ăn bánh bao sau, kiểu gì mà chẳng thế.
Kết quả sẽ có cả hai thứ!
Mẹ thật ngốc!
Nếu Dạ Cô Tinh biết con gái mình đang nghĩ gì, có lẽ cô sẽ bị chọc tức đến bật cười.
Ai nói con gái bụ bẫm của cô chỉ số thông minh bình thường chứ?
Thấy không? Đây là một cái tát bôm bốp vào mặt.
“Không được! Chiếc vương miện đó là của tôi! Các người đang lấy cắp nó! Đồ ă cướp!” Nghê Xuyến bị bỏ quên ở một góc, đột nhiên hét lên, giọng nói run rẩy, rõ ràng đang hoảng sợ muốn chết, nhưng vẫn buộc mình phải lên tiếng, trong mắt thoáng qua một tia căng thẳng đến mức gần như sợ hãi.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta, ánh mắt lại rơi xuống chiếc vương miện trên tay con gái cô.
Kiếp trước, cô đã từng tham gia công tác tình báo, không thể gọi là “biết hết mọi chuyện trên đời”, nhưng dù sao cũng có thể coi như “tinh thông thành thạo”, đặc biệt, những thứ như “bí mật hoàng gia” của các nước châu Âu cũng đã trở thành một chủ đề tình báo để mọi người thảo luận, cho nên, đương nhiên cô biết được nguồn gốc của chiếc vương miện này.
Trên thực tế, sự quý giá của chiếc vương miện này đã sớm vượt xa tầm hiểu biết đơn giản của một người bình thường.
Khi Hoàng tử Carl lên ngôi vua, Công chúa Anne cũng được phong là hoàng hậu. Vào ngày nghi thức đăng quang diễn ra, cả hai đều đội những chiếc vương miện đặc biệt, thể hiện sự trang trọng, đồng thời là biểu tượng cho quyền lực thuộc về dòng dõi hoàng gia mãi mãi về sau, tuy nhiên Công chúa Anne đã âm thầm thay thế chiếc vương miện vốn dĩ phải đeo bằng chiếc vương miện này để tưởng nhớ mẹ cô, vương hậu Kassel.
Vì vậy, chiếc vương miện “Nước mắt ngọc trai” này không chỉ được mang bởi những phụ nữ cao quý như công chúa hay công nương, mà còn từng xuất hiện trong lễ đăng quang với niềm vinh dự không gì sánh được, được đặt trên bục ở sau – nơi gần ngai vàng nhất, cuối cùng trở thành một trong những biểu tượng của quyền lực hoàng gia.
Cô không biết tại sao chiếc vương miện vốn rất được hoàng gia Thụy Điển coi trọng này lại xuất hiện trên đầu Nghê Xuyến, nhưng có thể khẳng định rằng, nó có liên qua tới gia tộc Ives.
Thực sự không ngờ rằng, một dòng họ luôn coi trọng thừa kế huyết thống lại bảo vệ một cô cháu họ như vậy, thậm chí còn trao thứ quan trọng đến thế cho Nghê Xuyến, để cô ta không biết sống chết đội lên đầu vênh váo rêu rao khắp nơi.
Dạ Cô Tinh bảo đảm rằng, nếu không có sự bảo vệ của người đàn ông tên Jessy đó, chỉ vì một chiếc vương miện này thôi, cô gái Nghê Xuyến ngu ngốc này cũng đã phải chết đi sống lại hơn một nghìn tám trăm lần rồi.
An Tuyển Hoàng rõ ràng đã nhận ra vật này, nên khi vừa rồi khi nổ súng, mới cố tình bắn rơi thứ này, có lẽ, anh hiểu rằng, danh dự còn đáng quý hơn cả mạng sống, vì vậy, phát súng đó, thay vì giết chết Nghê Xuyến, anh đã bắn rơi chiếc vương miện trên đầu cô ta, tước bỏ biểu tượng của sự kiêu hãnh và vốn liếng đáng tự hào của cô ta.
Rõ ràng, An Tuyển Hoàng đã sai.
Trong mắt Nghê Xuyến, giữa vương miện và tính mạng, cô ta sẽ không do dự mà lựa chọn thứ sau, bởi vì tính mạng quan trọng hơn niềm kiêu hãnh, cho nên, cô ta cũng đã chú định sẽ không thể nào trở thành một công chúa thực sự.
Nếu đã không có đức tin và sự cao quý thuộc về một công chúa, thì dù chiếc váy lộng lẫy đến đâu, dù vương miện quý giá đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là những thứ đồ giả tạo — không phải bản chất thuần túy nhất!
Nghe thấy tiếng hét chói tai của người phụ nữ, cô gái nhỏ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, quay đi chỗ khác, tựa cằm lên hõm vai ấm áp của cha mình, nhưng bàn tay đang cầm vương miện vẫn không hề thả lỏng dù chỉ một chút.
Đó là đồ của cô bé!
Nghê Xuyến run lên vì tức giận, vừa tức giận vừa hoảng loạn, chiếc vương miện này vốn dĩ được cậu của cô ta khóa chặt trong két sắt, không ai có thể đụng vào, một lần cô ta tình cờ nhìn thấy, đã nảy sinh lòng hiếu kỳ, lần này đi nghỉ mát ở Hawaii, cô ta cầu xin cả trăm cả nghìn lần, tốn bao nhiêu công sức mới có thể nhờ mẹ đi lấy chiếc vương miện này cho cô ta.
Trong đầu cô ta chỉ nghĩ, gặp lại các bạn học cũ, thì phải có thứ gì đó để khoe khoang, cần biết rằng đây là thứ trang sức rất nhiều phụ nữ cao quý trong hoàng tộc đã từng dùng qua.
Trước khi đi, cô ta đã hứa với mẹ rất nhiều lần, nhất định sẽ trả lại vương miện về nguyên vẹn như cũ, chắc chắn sẽ không để cậu phát hiện ra.
Nhưng bây giờ, nó lại bị người ta cướp lấy làm của riêng, mặc dù cô ta sợ chết, nhưng chiếc vương miện tuyệt đối không thể bị thất lạc được, trong tâm trí bất chợt hiện lên khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của cậu, cô ta cũng không dám tưởng tượng thêm, rằng nếu chiếc vương miện bị mất thì…
Nếu biết trước có chuyện này, đáng lẽ cô ta không nên thiếu tỉnh táo như vậy, để được King khen ngợi, còn để Jesse thay đổi đường bay của trực thăng giữa chừng, bay vào không phận đảo Chiêm Ngao.
Nhưng rõ ràng hai lần trước đó cô ta đã có thể trốn thoát thành công, King cũng đã rất ấn tượng, tại sao lần này…
Cô ta căm hận trừng mắt nhìn An Bính Lương, lão già này, nói thay đổi là thay đổi ngay, đã giúp cô ta hai lần đầu tiên, lần này ngay cả rắm cũng không dám đánh, đám đàn ông nhà họ An này — vô liêm sỉ!
Thảo nào dì hai năm đó…
An Bính Lương chỉ biết gượng cười, nghĩ đến người phụ nữ mình yêu cả đời, trong lòng đau nhói.
Năm đó, không thể bảo vệ người ấy cho cẩn thận, bây giờ, ông ta nhất định sẽ không để người thân của người ấy gặp rắc rối nữa.
Dựa vào tình hình hiện tại, tạm thời Dạ Cô Tinh sẽ không làm gì được cô ta.
Giễu cợt một tiếng, trong ánh mắt Trịnh Bình lộ ra vẻ thông cảm, ngân ngấn nước mắt, đồng cảm với người đàn ông này, cũng đồng cảm với chính mình…
Lòng dạ chồng mình lạnh lùng như sắt đá, cho dù bà ta cố gắng nhân nhượng vì lợi ích chung đến mức nào đi chăng nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một người ngoài cuộc.
Thật quá đáng buồn, thật quá tiếc nuối…
Nếu đã biết điều này từ lâu, liệu năm ấy bà ta có dám hành động liều lĩnh như vậy không?
Trịnh Bình gượng cười, cho tới bây giờ, bà ta vẫn mãi luyến tiếc chuyện cũ, không buông bỏ được…
Ha ha… Cứ dây dưa mập mờ như thế này… Chờ đến khi chết đi, tất cả đều sẽ kết thúc.
Bà ta liếc nhìn về phía Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, trong mắt hiện lên sự ghen tị, biết bao nhiêu lần, bà ta cũng khao khát có được một tình yêu như vậy, nhưng trải qua chuỗi ngày u buồn ảm đạm kéo dài lê thê, đã mất hết can đảm để theo đuổi ước vọng ấy.
“Đó là vương miện của tôi, các người không thể mang đi được!” Nghê Xuyến thấy An Húc đang nắm chặt vương miện không buông, trong lòng hoảng loạn, buột miệng thốt lên, nói xong mới biết sợ, cả người co rụt lại.
“Của cô sao?” Dạ Cô Tinh cười nhạo, tuy rằng vật này quả thực không phải của nhà mình, nhưng con gái cô lại cực kỳ yêu thích, nếu dê béo đã tìm tới tận cửa, thì làm sao có thể không làm thịt?
Nghê Xuyến bị nụ cười chế giễu của người kia đụng chạm, nghiến răng nghiến lợi, “Chiếc vương miện đó là của tôi!”
“Nếu như cô nói chiếc vương miện này thuộc về dòng họ Ives, có lẽ tôi còn tin, nhưng nếu cô nói là của cô…” Dạ Cô Tinh chằm chằm nhìn cô ta một vòng từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi lắc đầu, “Tôi quả thực không thể tin được.”
Sắc mặt Nghê Xuyến tái mét, lương tâm đầy cắn rứt bị kẻ khác phơi bày, khiến cô ta á khẩu không nói nên lời.
Dạ Cô Tinh không để ý đến cô ta nữa, quay lại nhìn con trai mình.
“Nhưng… chiếc vương miện này thì thực sự không được…” Thậm chí cô ta còn nức nở thút thít, như thể Dạ Cô Tinh là kẻ phản diện bắt nạt cướp bóc, cưỡng ép chiếm lấy nụ hôn đầu đời của cô ta.
Cô khẽ nhíu mày, “Đã là một vị khách, cô cũng nên có ý thức của một vị khách.” Dạ Cô Tinh cố ý nhấn mạnh vào chữ “khách”, ý nói người có tội không có quyền mặc cả!
Nghê Xuyến xấu hổ đến mức không thể chịu đựng nổi, từ trước tới giờ lúc nào cô ta cũng vênh váo kiêu kỳ, chưa bao giờ phải chịu đựng uất ức thế này —
“Các người là đồ ăn cướp! Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, đúng là loại người nghèo khổ chưa thấy đồ tốt bao giờ!”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng.
Đặng Tuyết nhận được tín hiệu, thẳng tay giáng xuống một cái tát, không gian ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
“Đồ… đồ người hầu hèn mọn, còn dám đánh tôi?!” Nghê Xuyến trợn tròn mắt, ngỡ ngàng không dám tin.
Đôi mắt Đặng Tuyết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là từ “hèn mọn”, chối tai không thể tả nổi.
Dạ Cô Tinh giễu cợt cười một tiếng, “Làm cô ta im miệng, nghe quạ đen kêu inh ỏi, nhức đầu!”
Đặng Tuyết lập tức lấy chiếc khăn đã qua sử dụng đang để trên mặt bàn, thô lỗ nhét vào miệng ‘con quạ’.
Cô bé cười khúc khích trên vai cha mình, vỗ hai bàn tay bụ bẫm, chiếc vương miện kia đưa qua đưa lại trên tay, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ rơi xuống, nhưng không ai ngăn cản động tác của cô bé.
Như thể chiếc vương miện này, ở trong mắt người nhà họ An, cơ bản là chẳng có giá trị gì đáng kể.
Những người ở ngoài chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, chỉ biết thầm thốt lên trong lòng một câu – thật quá ngạo mạn!
Không gian cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Dạ Cô Tinh mặt không đỏ, tim không run, dáng vẻ như thể tất cả chỉ chuyện đương nhiên, lại một lần nữa khiến những người trong nhà có dịp mở mang đầu óc.
An Tuyển Hoàng vốn đã quen độc đoán, là vợ anh, cô cũng không ngại đi theo chủ nghĩa dã man một lần.
Tục ngữ có câu, đồng vợ đồng chồng, cô cứ thích cướp bóc thế đấy, làm sao nào?!
Loại đầu, tạm gọi là vương miện, tượng trưng cho quyền lực của hoàng gia, chỉ những người có địa vị thân phận đặc biệt, mới có thể mang nó vào những dịp trang trọng, chẳng hạn như lễ đăng quang, Quốc khánh hay các nghi lễ đặc biệt khác.
Loại sau, cũng có thể tùy ý gọi là vương miện, nhưng chỉ đơn thuần là một dạng trang sức cài đầu, kích thước tùy theo sở thích, kiểu dáng cũng không bắt buộc khắt khe, từ lâu đã dần dần trở thành một trong những phụ kiện yêu thích của các cô gái trẻ.
Nhưng thứ mà Tiểu Húc đang cầm trên tay này, chắc chắn không phải chỉ là một món đồ trang sức mang ý nghĩa bình thường.
Chiếc vương miện này được gọi là The Cambridge Lover’s Knot Tiara, có thiết kế hình trái tim được lấy cảm hứng từ Lover’s Knot, một loại nút thắt dây đôi, từng được sử dụng để tạo kiểu nhẫn cưới trong thời kỳ La Mã. Bởi vì được thiết kế từ ba mươi tám viên ngọc trai hình giọt nước, nó đã được đặt cho cái tên vừa bi thương u buồn vừa rung động lòng người, là “Nước mắt ngọc trai”.
Theo truyền thuyết, Augusta, Công chúa của Hesse – Kassel, Công tước phu nhân của xứ Cambridge, đã thừa hưởng chiếc vương miện này từ mẹ mình, mang nó đến hoàng gia Đan Mạch như một món hồi môn trong hôn lễ của cô vào thời điểm đó.
Sau khi qua đời, Công chúa Kassel để lại vương miện cho con gái là Công chúa Anne. Khi Công chúa Anne được 23 tuổi, cô kết hôn với Hoàng tử Thụy Điển Carl Philip, một năm sau hạ sinh một cậu con trai. Cùng năm đó, Hoàng tử Carl lên ngôi, Công chúa Anne trở thành hoàng hậu Thụy Điển, chiếc vương miện này vẫn luôn là một trong những món đồ trang sức mà cô mang khi tham dự các bữa tiệc gia đình.
Cuối cùng, chiếc vương miện đã được trao lại cho con dâu của Công chúa Anne, vương phi Ethiopia.
Từ Vương quốc Anh, đến Đan Mạch, cuối cùng là Thụy Điển, trải qua ba triều đại hoàng gia, người mang nó nếu không phải công chúa thì cũng là vương phi, giá trị của chiếc vương miện này đã vượt xa chính bản thân nó, mà ẩn chứa bên trong rất nhiều ý nghĩa vô cùng cao quý.
Thậm chí bốn chữ “quý giá vô ngần” cũng không thể nào miêu tả được.
Bây giờ, thứ này lại nằm ngay trong tay một đứa trẻ con một tuổi, chẳng khác nào một món đồ chơi.
Tiểu Húc dĩ nhiên hết sức tò mò về thứ đồ tỏa sáng lấp lánh này, hơn nữa hình dáng vương miện lại vô cùng nhỏ xinh, cho nên cầm trên tay cũng không khó khăn gì.
Đôi mắt to chớp chớp, nhìn qua nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên dáng vẻ nghi hoặc, đưa vào miệng theo bản năng, đúng là bản chất ham ăn không thay đổi chút nào.
“Bé Húc, không được, bẩn lắm!” Không ai hiểu con cái bằng mẹ, Dạ Cô Tinh vừa nhìn thấy biểu hiện của con gái, đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Ban đầu cô chỉ nghĩ là trên chiếc vương miện sẽ có vi khuẩn, không thể bỏ vào miệng, vậy mà lọt vào tai mọi người, ý nghĩa trong câu nói đã lại có thể thay đổi.
Vương miện tượng trưng cho phẩm giá cao quý và sự sang trọng đoan trang, qua lời cô nói, lại chỉ còn một từ – bẩn!
Rất nhiều người như nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, không thể phun ra ngoài.
Bé gái nhỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Mẹ vừa kêu lên một tiếng, bé đã dừng ngay lại, bĩu môi, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi đưa đồ vật trong tay cho An Du ở bên cạnh——
“Ơ…”
An Du hơi giật mình, dùng ánh mắt đầy vẻ dò hỏi nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh bất lực cười một tiếng, vẫy tay với cô ấy, đi tới trước mặt con gái, ngồi xổm xuống, chỉ vào chiếc vương miện tinh xảo đẹp đẽ trên bàn tay ú na ú nần kia ——
“Con yêu, con muốn nó à?”
Cô gái nhỏ gật đầu, cực kỳ thành thật.
Dạ Cô Tinh thoáng chốc hơi do dự, nắm lấy hai bàn tay nhỏ giơ lên trước mặt, một bên là bánh bao, một bên là vương miện, “Con chỉ có thể chọn một trong hai thứ này thôi.”
Phản ứng đầu tiên của cô nhóc trắng trắng hồng hồng này là chu môi, rụt cả hai tay lại, trên mặt toàn là sự giận dỗi.
Đôi mắt ti hí vừa thấp thỏm vừa tội nghiệp nhìn mẹ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của Dạ Cô Tinh, trong nháy mắt cô bé quay đầu lại, đảo mắt tìm kiếm An Tuyển Hoàng.
“Cha!” Thanh âm trong trẻo đáng yêu, chẳng mấy chốc đã khiến người đàn ông mềm lòng.
Dạ Cô Tinh quay sang liếc anh một cái, An Tuyển Hoàng ngoan ngoãn tiến lên hai bước, ôm con gái nhỏ vào trong lòng, “Ngoan, nghe lời mẹ con.”
Cô gái nhỏ tức giận quay đầu lại, Dạ Cô Tinh vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước, đến lúc này cô bé mới miễn cưỡng đưa tay phải ra.
Dạ Cô Tinh vô cùng ngạc nhiên, bởi vì thứ con gái cô lựa chọn để từ bỏ không phải là vương miện, mà là món ăn bé yêu thích nhất!
Suy nghĩ của An Húc cũng rất đơn giản, sáng mai vẫn có thể ăn bánh bao hấp, nhưng thứ đồ lấp lánh này có thể đến sáng mai sẽ không còn nữa, nên bé cứ chọn thứ lấp lánh này trước đã, ngày mai ăn bánh bao sau, kiểu gì mà chẳng thế.
Kết quả sẽ có cả hai thứ!
Mẹ thật ngốc!
Nếu Dạ Cô Tinh biết con gái mình đang nghĩ gì, có lẽ cô sẽ bị chọc tức đến bật cười.
Ai nói con gái bụ bẫm của cô chỉ số thông minh bình thường chứ?
Thấy không? Đây là một cái tát bôm bốp vào mặt.
“Không được! Chiếc vương miện đó là của tôi! Các người đang lấy cắp nó! Đồ ă cướp!” Nghê Xuyến bị bỏ quên ở một góc, đột nhiên hét lên, giọng nói run rẩy, rõ ràng đang hoảng sợ muốn chết, nhưng vẫn buộc mình phải lên tiếng, trong mắt thoáng qua một tia căng thẳng đến mức gần như sợ hãi.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta, ánh mắt lại rơi xuống chiếc vương miện trên tay con gái cô.
Kiếp trước, cô đã từng tham gia công tác tình báo, không thể gọi là “biết hết mọi chuyện trên đời”, nhưng dù sao cũng có thể coi như “tinh thông thành thạo”, đặc biệt, những thứ như “bí mật hoàng gia” của các nước châu Âu cũng đã trở thành một chủ đề tình báo để mọi người thảo luận, cho nên, đương nhiên cô biết được nguồn gốc của chiếc vương miện này.
Trên thực tế, sự quý giá của chiếc vương miện này đã sớm vượt xa tầm hiểu biết đơn giản của một người bình thường.
Khi Hoàng tử Carl lên ngôi vua, Công chúa Anne cũng được phong là hoàng hậu. Vào ngày nghi thức đăng quang diễn ra, cả hai đều đội những chiếc vương miện đặc biệt, thể hiện sự trang trọng, đồng thời là biểu tượng cho quyền lực thuộc về dòng dõi hoàng gia mãi mãi về sau, tuy nhiên Công chúa Anne đã âm thầm thay thế chiếc vương miện vốn dĩ phải đeo bằng chiếc vương miện này để tưởng nhớ mẹ cô, vương hậu Kassel.
Vì vậy, chiếc vương miện “Nước mắt ngọc trai” này không chỉ được mang bởi những phụ nữ cao quý như công chúa hay công nương, mà còn từng xuất hiện trong lễ đăng quang với niềm vinh dự không gì sánh được, được đặt trên bục ở sau – nơi gần ngai vàng nhất, cuối cùng trở thành một trong những biểu tượng của quyền lực hoàng gia.
Cô không biết tại sao chiếc vương miện vốn rất được hoàng gia Thụy Điển coi trọng này lại xuất hiện trên đầu Nghê Xuyến, nhưng có thể khẳng định rằng, nó có liên qua tới gia tộc Ives.
Thực sự không ngờ rằng, một dòng họ luôn coi trọng thừa kế huyết thống lại bảo vệ một cô cháu họ như vậy, thậm chí còn trao thứ quan trọng đến thế cho Nghê Xuyến, để cô ta không biết sống chết đội lên đầu vênh váo rêu rao khắp nơi.
Dạ Cô Tinh bảo đảm rằng, nếu không có sự bảo vệ của người đàn ông tên Jessy đó, chỉ vì một chiếc vương miện này thôi, cô gái Nghê Xuyến ngu ngốc này cũng đã phải chết đi sống lại hơn một nghìn tám trăm lần rồi.
An Tuyển Hoàng rõ ràng đã nhận ra vật này, nên khi vừa rồi khi nổ súng, mới cố tình bắn rơi thứ này, có lẽ, anh hiểu rằng, danh dự còn đáng quý hơn cả mạng sống, vì vậy, phát súng đó, thay vì giết chết Nghê Xuyến, anh đã bắn rơi chiếc vương miện trên đầu cô ta, tước bỏ biểu tượng của sự kiêu hãnh và vốn liếng đáng tự hào của cô ta.
Rõ ràng, An Tuyển Hoàng đã sai.
Trong mắt Nghê Xuyến, giữa vương miện và tính mạng, cô ta sẽ không do dự mà lựa chọn thứ sau, bởi vì tính mạng quan trọng hơn niềm kiêu hãnh, cho nên, cô ta cũng đã chú định sẽ không thể nào trở thành một công chúa thực sự.
Nếu đã không có đức tin và sự cao quý thuộc về một công chúa, thì dù chiếc váy lộng lẫy đến đâu, dù vương miện quý giá đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là những thứ đồ giả tạo — không phải bản chất thuần túy nhất!
Nghe thấy tiếng hét chói tai của người phụ nữ, cô gái nhỏ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, quay đi chỗ khác, tựa cằm lên hõm vai ấm áp của cha mình, nhưng bàn tay đang cầm vương miện vẫn không hề thả lỏng dù chỉ một chút.
Đó là đồ của cô bé!
Nghê Xuyến run lên vì tức giận, vừa tức giận vừa hoảng loạn, chiếc vương miện này vốn dĩ được cậu của cô ta khóa chặt trong két sắt, không ai có thể đụng vào, một lần cô ta tình cờ nhìn thấy, đã nảy sinh lòng hiếu kỳ, lần này đi nghỉ mát ở Hawaii, cô ta cầu xin cả trăm cả nghìn lần, tốn bao nhiêu công sức mới có thể nhờ mẹ đi lấy chiếc vương miện này cho cô ta.
Trong đầu cô ta chỉ nghĩ, gặp lại các bạn học cũ, thì phải có thứ gì đó để khoe khoang, cần biết rằng đây là thứ trang sức rất nhiều phụ nữ cao quý trong hoàng tộc đã từng dùng qua.
Trước khi đi, cô ta đã hứa với mẹ rất nhiều lần, nhất định sẽ trả lại vương miện về nguyên vẹn như cũ, chắc chắn sẽ không để cậu phát hiện ra.
Nhưng bây giờ, nó lại bị người ta cướp lấy làm của riêng, mặc dù cô ta sợ chết, nhưng chiếc vương miện tuyệt đối không thể bị thất lạc được, trong tâm trí bất chợt hiện lên khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của cậu, cô ta cũng không dám tưởng tượng thêm, rằng nếu chiếc vương miện bị mất thì…
Nếu biết trước có chuyện này, đáng lẽ cô ta không nên thiếu tỉnh táo như vậy, để được King khen ngợi, còn để Jesse thay đổi đường bay của trực thăng giữa chừng, bay vào không phận đảo Chiêm Ngao.
Nhưng rõ ràng hai lần trước đó cô ta đã có thể trốn thoát thành công, King cũng đã rất ấn tượng, tại sao lần này…
Cô ta căm hận trừng mắt nhìn An Bính Lương, lão già này, nói thay đổi là thay đổi ngay, đã giúp cô ta hai lần đầu tiên, lần này ngay cả rắm cũng không dám đánh, đám đàn ông nhà họ An này — vô liêm sỉ!
Thảo nào dì hai năm đó…
An Bính Lương chỉ biết gượng cười, nghĩ đến người phụ nữ mình yêu cả đời, trong lòng đau nhói.
Năm đó, không thể bảo vệ người ấy cho cẩn thận, bây giờ, ông ta nhất định sẽ không để người thân của người ấy gặp rắc rối nữa.
Dựa vào tình hình hiện tại, tạm thời Dạ Cô Tinh sẽ không làm gì được cô ta.
Giễu cợt một tiếng, trong ánh mắt Trịnh Bình lộ ra vẻ thông cảm, ngân ngấn nước mắt, đồng cảm với người đàn ông này, cũng đồng cảm với chính mình…
Lòng dạ chồng mình lạnh lùng như sắt đá, cho dù bà ta cố gắng nhân nhượng vì lợi ích chung đến mức nào đi chăng nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một người ngoài cuộc.
Thật quá đáng buồn, thật quá tiếc nuối…
Nếu đã biết điều này từ lâu, liệu năm ấy bà ta có dám hành động liều lĩnh như vậy không?
Trịnh Bình gượng cười, cho tới bây giờ, bà ta vẫn mãi luyến tiếc chuyện cũ, không buông bỏ được…
Ha ha… Cứ dây dưa mập mờ như thế này… Chờ đến khi chết đi, tất cả đều sẽ kết thúc.
Bà ta liếc nhìn về phía Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, trong mắt hiện lên sự ghen tị, biết bao nhiêu lần, bà ta cũng khao khát có được một tình yêu như vậy, nhưng trải qua chuỗi ngày u buồn ảm đạm kéo dài lê thê, đã mất hết can đảm để theo đuổi ước vọng ấy.
“Đó là vương miện của tôi, các người không thể mang đi được!” Nghê Xuyến thấy An Húc đang nắm chặt vương miện không buông, trong lòng hoảng loạn, buột miệng thốt lên, nói xong mới biết sợ, cả người co rụt lại.
“Của cô sao?” Dạ Cô Tinh cười nhạo, tuy rằng vật này quả thực không phải của nhà mình, nhưng con gái cô lại cực kỳ yêu thích, nếu dê béo đã tìm tới tận cửa, thì làm sao có thể không làm thịt?
Nghê Xuyến bị nụ cười chế giễu của người kia đụng chạm, nghiến răng nghiến lợi, “Chiếc vương miện đó là của tôi!”
“Nếu như cô nói chiếc vương miện này thuộc về dòng họ Ives, có lẽ tôi còn tin, nhưng nếu cô nói là của cô…” Dạ Cô Tinh chằm chằm nhìn cô ta một vòng từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi lắc đầu, “Tôi quả thực không thể tin được.”
Sắc mặt Nghê Xuyến tái mét, lương tâm đầy cắn rứt bị kẻ khác phơi bày, khiến cô ta á khẩu không nói nên lời.
Dạ Cô Tinh không để ý đến cô ta nữa, quay lại nhìn con trai mình.
“Nhưng… chiếc vương miện này thì thực sự không được…” Thậm chí cô ta còn nức nở thút thít, như thể Dạ Cô Tinh là kẻ phản diện bắt nạt cướp bóc, cưỡng ép chiếm lấy nụ hôn đầu đời của cô ta.
Cô khẽ nhíu mày, “Đã là một vị khách, cô cũng nên có ý thức của một vị khách.” Dạ Cô Tinh cố ý nhấn mạnh vào chữ “khách”, ý nói người có tội không có quyền mặc cả!
Nghê Xuyến xấu hổ đến mức không thể chịu đựng nổi, từ trước tới giờ lúc nào cô ta cũng vênh váo kiêu kỳ, chưa bao giờ phải chịu đựng uất ức thế này —
“Các người là đồ ăn cướp! Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, đúng là loại người nghèo khổ chưa thấy đồ tốt bao giờ!”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng.
Đặng Tuyết nhận được tín hiệu, thẳng tay giáng xuống một cái tát, không gian ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
“Đồ… đồ người hầu hèn mọn, còn dám đánh tôi?!” Nghê Xuyến trợn tròn mắt, ngỡ ngàng không dám tin.
Đôi mắt Đặng Tuyết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là từ “hèn mọn”, chối tai không thể tả nổi.
Dạ Cô Tinh giễu cợt cười một tiếng, “Làm cô ta im miệng, nghe quạ đen kêu inh ỏi, nhức đầu!”
Đặng Tuyết lập tức lấy chiếc khăn đã qua sử dụng đang để trên mặt bàn, thô lỗ nhét vào miệng ‘con quạ’.
Cô bé cười khúc khích trên vai cha mình, vỗ hai bàn tay bụ bẫm, chiếc vương miện kia đưa qua đưa lại trên tay, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ rơi xuống, nhưng không ai ngăn cản động tác của cô bé.
Như thể chiếc vương miện này, ở trong mắt người nhà họ An, cơ bản là chẳng có giá trị gì đáng kể.
Những người ở ngoài chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, chỉ biết thầm thốt lên trong lòng một câu – thật quá ngạo mạn!
Không gian cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Dạ Cô Tinh mặt không đỏ, tim không run, dáng vẻ như thể tất cả chỉ chuyện đương nhiên, lại một lần nữa khiến những người trong nhà có dịp mở mang đầu óc.
An Tuyển Hoàng vốn đã quen độc đoán, là vợ anh, cô cũng không ngại đi theo chủ nghĩa dã man một lần.
Tục ngữ có câu, đồng vợ đồng chồng, cô cứ thích cướp bóc thế đấy, làm sao nào?!
Danh sách chương