Sau bữa tiệc đêm giao thừa, nhà họ An lại nghênh đón một chuyện mừng lớn —— lão gia chủ lấy vợ bé!

Ý của Dạ Cô Tinh, không chỉ muốn tổ chức, còn phải tổ chức thật lớn thật náo nhiệt.

Không chỉ có tự mình giao cho phòng kiến trúc, thay cô dâu chú rể sửa sang phòng cưới, còn phái cho người xuất thân chi thứ tin dùng chuyên môn phụ trách công việc của tiệc rượu, bộ phận mua hàng toàn lực phối hợp.

“… Trên đây, chính là danh sách khách mời dự kiến.” Đặng Tuyết đóng lại thiếp đỏ, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Dạ Cô Tinh.

Động tác dừng lại, “Ít người như vậy?”

“Cưới vợ bé cũng không phải cưới vợ, cần tiệc lớn khách mời? Theo quy củ, làm một bữa nhỏ đã rất cho mặt mũi…”

Dạ Cô Tinh cười khẽ, “Quy củ? Cô nghe quy củ này ở đâu?”

“Trước kia không phải như vậy sao?”

“Cô gặp qua à?” Đôi lông mày nhíu lại.

“Này cũng không có. Chỉ là nghe người ta nói đến…”

Đặng Tuyết giật mình.

“Quả nhiên là cách thức làm việc của người nhà họ An, tôi thấy, cô đã hoàn toàn dung nhập đại gia đình này rồi…”

Giống như cười mà không phải cười, có ý riêng.

Sắc mặt Đặng Tuyết tái mét, “Thật xin lỗi, tôi chỉ là… định làm theo quy củ…”

“Quy củ?” Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh lùng, “Cô là người của ai, thì tuân theo quy củ của người đó, rõ chưa?”

Khí lạnh chui lên lưng, hai chân Đặng Tuyết run lên.

“… Rõ.”

“Địa điểm tổ chức đám cưới chọn xong chưa?”

“Bên phòng kiến trúc cho ra hai lựa chọn, hội trường và bãi biển, một Trung một Tây.”

“Cô chọn cái nào?”

“Tôi… nghĩ nên trưng cầu ý kiến của bà Tề Lan.”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh lộ ra hài lòng.

Đặng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô ta đã định ra bãi biển xem như địa điểm tổ chức đám cưới, còn may, chữa lại kịp thời…

“Còn có chuyện gì sao?”

“…” Đặng Tuyết muốn nói lại thôi.

Vẻ mặt Dạ Cô Tinh lạnh đi, “Nói đi, cô đang nghĩ cái gì?”

Đặng Tuyết do dự một cái chớp mắt, “Nâng Tề Lan đơn giản là vì ngăn được Kỷ Tình, thế nhưng mà, để cho bà ta vào cửa làm phòng bé không phải được rồi sao, tại sao còn phải tổ chức hôn lễ cho bà ta?”

Theo quy củ, vợ bé vào cửa, không cần bất kỳ nghi thức gì, nhiều lắm là bày một vài bàn ăn ở chỗ ở của mình, mời vài người thân và bạn bè tốt của nhà chồng có mặt, chỉ thế thôi.

Chưa từng có tiền lệ cưới vợ bé bày tiệc rượu, còn mời hết người thân bạn bè.

Dạ Cô Tinh làm như vậy, không khỏi thổi phồng Tề Lan quá cao…

“Có câu, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.” Người phụ nữ cười nhẹ nhàng yêu kiều, “Tất nhiên đã làm mùng 1, thì còn sợ gì làm 15. Đã nâng, thì phải nâng thật cao, làm hời hợt tính là gì?”

“Nâng lên quá cao, ngộ nhỡ đứng không vững…”

“Cái này thì phải nhìn bản lĩnh của bà ta rồin. Bà ta đứng không vững, có người có thể đứng vững.”

“Ngộ nhỡ đứng được quá vững, bị cắn ngược lại một cái thì làm sao bây giờ?”

Dạ Cô Tinh mở mắt ra, cười như không cười nhìn Đặng Tuyết liếc mắt.

“Tôi có thể nâng bà ta cao bao nhiêu, thì cũng có thể để cho bà ta ngã đau bấy nhiêu.”

Đồng tử co rụt lại, Đặng Tuyết vội vàng cụp mắt xuống, màu môi trắng bệch, “Tôi hiểu rồi…”

“Đi làm việc đi.”

Đặng Tuyết cầm danh sách khách mời, quay người rời đi.

“Đừng quên đưa thiếp mời đến trong tay mấy người phụ nữ của các chi.”

“Vâng.”



Từ nửa năm trước, Dạ Cô Tinh đoạt lấy quyền hành quản lý nhà cửa, Kỷ Tình đã cáo ốm không ra.

Trước tết thỉnh thoảng vài ngày còn ra ngoài đi dạo, bữa tiệc giao thừa khí sắc cũng xem là tốt, nhưng ba ngày trước, chẳng biết vì sao lại phải vào bệnh viện.

Còn có Trịnh Bình, một người chú trọng dưỡng sinh như vậy, ẩm thực khỏe mạnh, khẩu vị thanh đạm, vậy mà cũng đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Chị ba, chị nói gì đi chứ? Chị cả, chị hai không có ở đây, chị chính là vai vế cao nhất.” Tống Á Thu vuốt vuốt một chiếc vòng tay thạch anh tím có tính chất vô cùng tốt, một câu vô cùng đơn giản, đã thành công thu hút sự chú ý tới Uông Mẫn Tiệp.

Không lạnh không nóng cười một tiếng, “Thím tám nói quá lời, chị em dâu với nhau, bàn về vai vế cái gì?”

“Bình thường, chị ba và chị hai thân với nhau, thế nào tin tức cũng nhanh hơn chúng em chứ?” Úc Khải Luân khẽ nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, “Trịnh thị làm giàu nhờ dược liệu, chị hai cũng coi như người trong nghề, lại rất biết cách dưỡng sinh, những năm này sức khỏe vẫn rất tốt, làm sao nói bệnh là bệnh được liền vậy?”

“Chắc hẳn mọi người cũng nghe phong thanh được rồi, tất nhiên lòng dạ biết rõ, cần gì phải trêu ghẹo tôi?” Sắc mặt Uông Mẫn Tiệp nghiêm lại.

Đều nói bộ dáng bà ta giống như đi ra từ Hồng Lâu Mộng, tiếng như chim sơn ca, vóc dáng ưu nhã, chỉ tiếc không phải “Lâm muội muội” làm bằng nước, ngược lại giống tính cách Vương Hi Phượng ăn ngay nói thật.

Vẻ mặt mọi người ngượng ngập.

Vẫn là Tống Á Thu biết giảng hòa, “Chị ba chớ để ý, chúng em là đang suy nghĩ mà, đâu dám trêu ghẹo ngài đâu?”

Bà mười Vy Đương hạ giọng, “Vậy là, chị cả và chị hai xung đột thật?”

“Làm sao tôi nghe nói lúc ấy Dạ Cô Tinh cũng có mặt?”

“Mà —— không chỉ có cháu dâu kia của chúng ta ở đó đâu, lão gia chủ nhiều năm ở ẩn, không hỏi thế sự cũng đi…”

“Thật á?”

“Tôi lừa mọi người làm gì?”

“Tôi nghe nói, gia chủ, Tuyển Thần, cậu hai đều có mặt.”

“Vậy đây là cãi nhau vì cái gì? Làm sao mọi người đều tụ tập đi tới chỗ kia…”

Đồng tử Tống Á Thu liếc qua liếc lại, cùng Úc Khải Luân liếc nhau, chậm rãi mở miệng nói, “Nhìn qua thì hẳn là chị cả và chị hai phát sinh tranh chấp…”

“Không thể nào!” Lập tức có người phản bác, “Có Tuyển Thần ở đấy, hai người phụ nữ này không thể cãi nhau được. Huống hồ, lão gia chủ cũng ở đấy… Ngay trước mặt chồng vạch mặt với những phụ nữ khác, lại không phải người ngu!”

Bà Chín Lương Kha nhìn vẫn còn ngây thơ, nhưng mà người tuổi đôi mươi, đầu óc lại tương đối nhanh nhẹn.

“Chị tám không phải cũng nói là nhìn qua đấy sao, chắc hẳn trong đó có ẩn tình khác.” Ý cười sâu hơn.

Tống Á Thu nhìn cô ta một cái, “Vốn cho rằng thím chín tuổi còn nhỏ, suy nghĩ cũng đơn thuần, xem ra, là tôi tự cho là thông minh rồi.”

Nụ cười Lương Kha cứng đờ.

“Chị tám đây quen nhanh mồm nhanh miệng, thím cũng đừng để trong lòng.”

Hời hợt cười một tiếng, “Khách sáo.”

Tống Á Thu nhướng mày, đáy mắt lướt qua trào phúng không dễ dàng nhận thấy.

Đến cùng, vẫn là quá non…

“Tôi nói này thím tám, có phải thím biết gì hay không? Muốn nói thì nói nhanh lên, cứ làm mọi người tò mò khó chịu!”

Tống Á Thu ý cười dần dần sâu, “Tôi nghe nói…”

Mấy người phụ nữ vội vàng duỗi dài cổ.

“Thím Bình- cái bà gian xảo kia là bị người ta khiêng đi ra! Theo người sưng phù, toàn thân cũng là vết roi, chính giữa trán còn có một vết đạn bắn!”

“Cái gì?!”

“Còn chết cẩ người?!”

“Chuyện này… Làm sao lại…”

“Thím Bình người kia, trừ bỏ xảo trá chút, ương ngạnh chút, đối với chị cả thế nhưng là trung thành tuyệt đối, làm sao… Nói chết là chết vậy?”

“Ôi dào —— chết một ngươi giúp việc thôi, những năm này người chết trong tay Kỷ Tình cũng không ít, chuyện nhỏ hóa lớn…”

“Thím sáu, thím cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là một mạng người…”

Lao nhao, líu ra líu ríu, giống như một nồi cháo sôi, vô cùng náo nhiệt!

Bầu không khí say sưa, thảo luận đang hăng say, đột nhiên ngươi giúp việc báo lại ——

“Cô Đặng tới bái phỏng ——”

Trong phòng, lập tức yên ắng.

Uông Mẫn Tiệp ho nhẹ một tiếng, “Mời cô ta vào.”

Lương Kha nở nụ cười lạnh lùng, “Cô Đặng? Cô ta mà cô cái nỗi gì? Chẳng qua chỉ là con chó biết vẫy đuôi…”

Đám người nén cười.

Tống Á Thu liên tục không ngừng che miệng, “Thím chín thật biết nói đùa.”

“So về nói trò đùa, thì em không sánh bằng chị tám, bản thân chính là trò cười.”

Vẻ mặt Tống Á Thu lạnh lẽo.

“Các vị phu nhân thật có nhã hứng, tôi tới không phải lúc, quấy rầy rồi.”

Lương Kha cười đứng dậy, tiến lên đón, “Không quấy rầy… Là phu nhân có gì giao phó sao?”

Vẻ mặt đám người trào phúng.

Mới vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn, trong nháy mắt đã đi ôm bắp đùi.

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách…

Từ khi Kỷ Tình suy sụp, có tiếng mà không có miếng, Dạ Cô Tinh nhảy lên trở thành người phụ nữ nhiều thực quyền nhất nhà họ An, ai mà không phải nịnh bợ, khép nép?

Lại trở ngại thân phận người lớn, không dám làm quá rõ ràng, chỉ có bà chín Lương Kha là ngoại lệ.

Cô ta tuổi còn nhỏ, cũng không sợ bị người nói lời ong tiếng ve, dù sao ôm chặt đùi Dạ Cô Tinh không bao giờ sai.

Còn nói Đặng Tuyết là con chó biết vẫy đuôi?

Vậy hành động xum xoe bây giờ của cô ta tính là gì?

Vẫy đuôi với một con chó à?

Thế mà cô ta còn có thể cười được! Ngay cả Tống Á Thu là người hào sảng mạnh mẽ như vậy, không câu nệ tiểu tiết cũng cảm thấy ngượng thay…

Nhìn biểu hiện của mọi người, Đặng Tuyết ung dung thản nhiên, nụ cười vẫn trên môi như cũ.

Phát một xấp thiếp mời màu đỏ tới trong tay mỗi người.

“Ngày kia, là ngày đại hỉ của lão gia chủ, lúc đó, còn mời các vị nể mặt.”

Nói xong, hơi gật đầu, nhanh nhẹn rời đi.

Sắc mặt Lương Kha trầm xuống, khẽ nguyền rủa: “Thứ gì…”

“Cô ta không phải thứ tốt.” Tống Á Thu nói tiếp, “Nhưng chính là có người cúi đầu khom lưng trước thứ không ra gì, cô nói, người kia có phải hay không càng chẳng là cái thá gì?”

“…”

“Chậc chậc, con dâu lấy vợ bé cho cha chồng? Chuyện lạ mỗi năm có, năm nay đặc biệt nhiều!”

Úc Khải Luân lật ra thiếp mời, ánh mắt nhìn lướt qua, đôi mắt hơi chìm xuống.

“Xem ra, chúng ta có thêm một người chị dâu nữa rồi.”

Bà bảy sững sờ, “Chị sáu, chuyện này không thể nói lung tung được. Tôn ti có thứ tự, trưởng và thứ khác biệt, Tề Lan chỉ là một ngươi giúp việc, cho dù Dạ Cô Tinh cất nhắc bà ta, đó cũng chỉ là vợ bé, không hơn được Kỷ Tình, càng không gọi được một tiếng chị cả.”

“Cô gặp qua nhà ai lấy vợ bé mời hết người thân bạn bè dự đám cưới chưa?” Úc Khải Luân chỉ thiếp đỏ, chữ “Hỉ” vàng óng ánh đặt biệt chói mắt, “Phía trên viết, địa điểm tiệc cưới ở hội trường!”

“Cái gì?!”

“Vậy mà lại là hội trường! Chỗ kia ít nhất có thể chứa được hai ngàn người, thế này…”

Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Nhớ năm đó, bọn họ xem như vợ cả các chi thứ gả vào nhà họ An, cũng chỉ là trong phạm vi làm bữa tiệc nhỏ.

Cũng chỉ có sau khi Kỷ Tình vào cửa, mới mở ra hội trường, mở tiệc tại gia ba ngày ba đêm, mời tất cả mọi người trên đảo đến uống rượu mừng.

“Rốt cuộc cháu dâu này muốn làm gì?! Coi như cô ta muốn đẩy Tề Lan lên, ngăn Kỷ Tình, cũng không cần làm lớn như vậy chứ?”

“Quả thực là tổn hại tôn ti! Một khi mở tiền lệ, những người vợ bé kia không phải muốn nháo loạn lật trời?! Bảo chúng ta còn sống kiểu gì đây?”

“Quả thật có thiếu suy nghĩ…”

Tống Á Thu oán hận cắn răng, “Cô ta nâng đỡ Tề Lan, không chỉ có tạt mạnh Kỷ Tình, thậm chí cũng cảnh cáo chúng ta một phen. Đúng là thủ đoạn cao minh! Người cháu dâu này của chúng ta, quả không đơn giản chút nào…”

Ánh mắt Úc Khải Luân lộ vẻ trầm tư.

“Cô ta làm như vậy, đơn giản là muốn nói cho chúng ta biết, bây giờ sớm đã không phải thời đại của Kỷ Tình, cô ta có thể nâng lên, tự nhiên cũng có năng lực đánh ngã xuống…”

“Đánh phủ đầu hay lắm…”

Mặc kệ tiếng chất vấn bên ngoài lớn bao nhiêu, tâm trạng bất mãn nghiêm trọng như thế nào, thậm chí lời đồn đại nổi lên bốn phía, nói Dạ Cô Tinh muốn độc bá trong nhà, cũng không cách nào ngăn cản ngày cưới đến.

Tề Lan không thể tin được, có một ngày, bà ta cũng có thể mặc vào áo cưới đỏ thẫm, có một buổi hôn lễ kiểu Trung Quốc truyền thống thuộc về mình, gả cho người đàn ông duy nhất của bà ta ở kiếp này.

Đúng vậy, đối với bà ta, An Bính Hiền là người duy nhất của kiếp này, nhưng loại “duy nhất” này không liên quan đến chna tình, cũng không liên quan đến ái tình, chỉ là sự thật.

Chấp nhận sự thật.

Lần đầu tiên của bà ta cho An Bính Hiền, cũng chỉ cùng một người đàn ông này cùng giường chung gối.

Cho nên, gả cho ông ta, trở thành sự chờ đợi của cả cuộc đời này của Tề Lan, vì đó mơ mộng, trải qua năm tháng lắng đọng, loại chờ đợi này, đã diễn biến thành chấp niệm!

Kỷ Tình cứ ngày này qua ngày nọ đánh chửi cùng nhục nhã, bà ta nén giận, trong lòng oán hận lại dần dần lắng đọng, rốt cuộc ở một ngày nào đó, toàn bộ bộc phát.

Bà ta biết, tai kiếp khó thoát, chỉ có thể bí quá hoá liều —— dồn vào tử địa mà hậu sinh!

Tề Lan xác thực rất thông minh.

Năm đó, là bà ta chủ động bò lên giường An Bính Hiền, vốn là có lòng không an phận, lại che dấu dưới khuôn mặt thuần lương trung hậu.

Bà ta cũng không cam lòng vĩnh viễn chỉ làm ngươi giúp việc hầu hạ người khác, bà ta có tài có mạo, càng có tâm cơ thủ đoạn, dựa vào cái gì cả một đời vội vàng cầu lấy danh lợi, nằm rạp ở dưới chân Kỷ Tình?

Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, là bà ta tính kế An Bính Hiền, lúc này mới một đòn trúng đích, toại nguyện mang bầu An Kỳ!

Chỗ sơ suất duy nhất, là tộc quy nhà họ An “vợ bé vào cửa cần vợ cả gật đầu đáp ứng.”

Bà ta thua, nhưng lại không ủ rũ, chỉ đợi cơ hội bùng lên.

Chịu khổ gần ba mươi năm, rốt cuộc, bà ta đã chờ được rồi.

Dạ Cô Tinh muốn lợi dụng bà ta áp chế Kỷ Tình, mà bà ta thì cần một thân phận danh chính ngôn thuận, bảo vệ Tiểu Kỳ của bà ta, rửa sạch nhục nhã!

Hai người ăn nhịp với nhau, cho dù không có bất kỳ giao lưu gì, cũng lập tức đạt thành ăn ý.

“Phu nhân, ngài thật đẹp…” Người phụ trách ăn mặc cho bà ta, là một cô bé có gương mặt ngọt ngào.

Tề Lan nhìn mình trong gương, đưa tay xoa nếp nhăn ở đuôi mắt.

Đó là dấu vết của năm tháng, có dùng bao nhiêu phấn lót cũng không thể che giấu được.

Vì giờ khắc này, bà ta đã ẩn núp nhiều năm.

Thế nhưng mà… Đáng giá không?

Đã tiêu hao hết thanh xuân, phí hoài tháng năm, bà ta lại lấy được cái gì?

Đúng rồi, bà ta còn có một cô con gái đáng yêu, về sau, ở trên hòn đảo này, không có người còn dám ức hiếp các hai mẹ con bà!

Bao gồm, Kỷ Tình!

Cong môi cười một tiếng, trong gương rõ ràng là một người đàn bà xinh đẹp phong vận vẫn còn.

Hôm nay, là ngày đại hỉ của bà ta…

Đối với ánh mắt hâm mộ của cô bé, Tề Lan cười dịu dàng một tiếng, “Đứa nhỏ ngốc, cháu không cần hâm mộ…”

Bởi vì, cháu chỉ thấy bề ngoài hoa lệ ngăn nắp, lại không để ý đến bên trong sớm đã thối rữa.

Cốc cốc ——

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.” Tề Lan mỉm cười, gật gật đầu với cô bé, ra hiệu cô ấy có thể tạm thời rời đi.

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn của An Kỳ.

Ánh mắt Tề Lan nhìn thấy người phía sau lưng con gái, đột nhiên khựng lại.

“Mẹ, con và chị dâu tới gặp mẹ một chút, mẹ chuẩn bị thế nào rồi?”

Tề Lan vẫy tay với cô ấy, đáy mắt từ ái nhìn không sót gì, lại xa lạ mà gật gật đầu với Dạ Cô Tinh.

An Kỳ đi đến bên người bà ta, khóe mắt rưng rưng.

“Mẹ, hôm nay mẹ thật đẹp, cô dâu xinh đẹp nhất thế giới đang ở ngay trước mắt con.”

“Nhóc con lẻo mép!”

“Con nói thật mà! Chị dâu, chị nói xem đúng không?”

Dạ Cô Tinh câu môi, “Chúc mừng.”

Đáy mắt Tề Lan hiện lên vẻ lúng túng, rất nhanh khôi phục bình thường: “Cảm ơn.”

“An Kỳ, chị cảm thấy hơi lạnh, đưa áo khoác cho chị đi?”

“Thôi chết! Xin lỗi… em tiện tay thả ở trên ghế sô pha ở đại sảnh. Chị chờ một chút, bây giờ em đi về lấy giúp chị…”

“Cảm ơn.”

Ngay khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Tề Lan biến mất.

“Chúc mừng bà Tề Lan, đã được như nguyện.” Dạ Cô Tinh ý cười không đổi.

“Phu nhân khách sáo, tôi không đảm đương nổi.”

“Tôi cho bà thể diện, tự nhiên xứng đáng. Coi như, không đảm đương nổi, cũng phải làm nổi, hiểu chứ?”

Nét mặt Tề Lan cứng đờ.

“Cô, còn có chuyện gì sao?” Ánh mắt thoáng nhìn áo choàng bị Dạ Cô Tinh tiện tay để ở trên ghế trang điểm bên cạnh, hơi khinh thường.

“Không có việc gì, chỉ muốn nói chuyện với bà thôi.”

Tề Lan cười khẽ, “Tôi không cho là mình và phu nhân có chuyện gì để nói?”

“Mới vừa nâng bà lên vị trí này, còn chưa ngồi vững vàng, đã muốn lấy oán trả ơn? Có sớm quá không?”

“Lấy oán trả ơn? Tôi không cho rằng cô có ân với tôi.” Bây giờ, mọi thứ đều là dựa vào chính bà ta tranh thủ để có được, bao gồm cả hôn lễ ngày hôm nay.

Dạ Cô Tinh nhìn bà ta giống như nhìn đồ đần, “Lẽ nào bà nghĩ là mình có mặt mũi lớn như vậy thật, chỉ bằng vào sức một mình, là có thể có hôn lễ đường đường chính chính?”

Ánh mắt Tề Lan lóe lên.

Nói thật, bà ta không muốn có dính líu gì với Dạ Cô Tinh.

Thứ nhất, bà ta mới vừa thoái đi gông cùm xiềng xích của Kỷ Tình, không có lý do lại tiến vào một cái lồng giam khác.

Thứ hai, Dạ Cô Tinh người phụ nữ này, khiến cho người ta nhìn không thấu, nếu dây dưa với cô ta, không khác gì —— bảo hổ lột da.

Cho nên, bà ta đang cực lực rũ sạch.

Nhưng tình huống trước mắt, có vẻ như không phải do bà ta quyết định…

“Cho nên, bà quyết định một mình chiến đấu hăng hái?”

“Chẳng lẽ tôi còn có thể có minh quân?”

“Không phải minh quân, bà nhiều lắm chỉ có thể coi là phó tướng.”

Minh quân, địa vị ngang nhau, bình khởi bình tọa.

Phó tướng, thần phục dưới trướng, kém một bậc.

“Cô!” Ánh mắt Tề Lan lộ ra phẫn hận.

“Cho nên, quyết định của bà là?” Dạ Cô Tinh nhẹ như gió mây.

“… Xin lỗi. Tôi nghĩ, tôi thậm chí không có tư cách làm phó tướng…”

Sắc mặt trầm xuống, nụ cười khẽ hiện trên bờ môi, “Xem ra, tôi tỉ mỉ chuẩn bị cuộc hôn lễ này là chuyện tiếu lâm. Đã như vậy, vậy thì… hủy bỏ đi.”

Sắc mặt Tề Lan đại biến.

Dạ Cô Tinh bước tới gần, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, hai chân Tề Lan phát run.

Cô ta không nói đùa.

Một khi mình từ chối, cô ta sẽ ra tay phá hủy cuộc hôn lễ này, thậm chí, đối với An Kỳ…

“Từ nay về sau, thuận người sai khiến!” Tề Lan cắn răng, nói ra từng chữ.

Dạ Cô Tinh nhìn thật kỹ bà ta.

Hai gối Tề Lan mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

“Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, có thể có được tất cả những thứ này ngày hôm nay, là phu nhân cho.”

Dạ Cô Tinh hài lòng gật gật đầu, “Tốt nhất là hãy làm như bà nói.”

“Tôi có thể cho bà bò lên chỗ cao, tự nhiên cũng có thể giẫm xuống chỗ thấp. Bà là người thông minh, ở bên cạnh Kỷ Tình chịu nhục mấy chục năm, mới đổi lấy tất cả những thứ này hôm nay, cho nên, hãy cẩn thận giữ lấy nó, đừng để tất cả những thứ này trở thành bọt nước.”

“Bà hiểu tôi đang nói cái gì chứ?”

“Hiểu ạ.”

“Đứng lên đi. Bà thực sự thông minh hơn Kỷ Tình, cho nên, năm đó bà ta đáng đời bị bà tính toán, bây giờ, cũng xứng đáng bị bà giẫm ở dưới chân.”

Tề Lan chấn động toàn thân.

Vô ý thức phủ nhận, “Tôi không có…”

Dạ Cô Tinh đưa tay, “Không cần nói gì cả, tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Bà làm cái gì, không làm cái gì, lòng dạ biết rõ.”

“…”

“Tân hôn vui vẻ.”

“… Cảm ơn.” Nở nụ cười gượng gạo, còn khó coi hơn cả khóc.

“Chị dâu! Ngại quá, em tìm tận mấy lần, mà vẫn không nhìn thấy…” An Kỳ đột nhiên đẩy cửa.

Tề Lan quay lưng lại, lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

“Ơ? Tại sao lại ở chỗ này? Xem ra là em hồ đồ rồi —— cõng con tìm con!”

“Chị dâu, áo của chị nè, chị nhanh mặc vào đi, đúng là trời có hơi lạnh.”

Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn em.”

“Không có gì ạ.”

Quay đầu nhìn về phía Tề Lan, “Mẹ, mẹ chuẩn bị xong chưa? Có cần trang điểm lại không, con gọi người ta vào cho mẹ nha?”

“Không cần đâu. Con không phải nói, mẹ là cô dâu đẹp nhất toàn thế giới sao?”

“Điều này cũng đúng…”

“Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi ra ngoài trước.” Dạ Cô Tinh thản nhiên nói.

An Kỳ nhẹ gật đầu, nở nụ cười động viên với Tề Lan.

“Mẹ, con và chị dâu đi ra ngoài trước. Mẹ đừng căng thẳng… Cha đã đợi ở ngoài sảnh rồi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện