Yên tĩnh trước sáng sớm, báo hiệu vẻ đẹp lúc rạng sáng; yên ắng bí bách, như chuẩn bị đón cơn bão tố.
Hậu viện nhà họ An, rơi vào yên lặng chưa từng có.
Các phu nhân chi thứ lấy cớ bị bệnh không xuất hiện, rất hiếm khi qua lại, Kỷ Tình lấy lý do đang nghỉ ngơi, đóng cửa từ chối tiếp khách, mà khu nhà chính, vẫn yên tĩnh hài hoà, vui vẻ đầm ấm.
Hội đàn ông nhà họ An đang ở trước phòng làm việc phát hiện ra tình hình kỳ lạ, có vẻ từ sau khi phu nhân lên đảo, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của gia chủ, bắt đầu trở nên có quy luật dần.
Trước đây, đêm hôm khuya khoắt bật dậy họp là chuyện như cơm bữa, lúc ăn cơm bị gọi đi là chuyện quá bình thường, thậm chí lúc đang ôm ấp người đẹp trong lòng, bảo vệ phá cửa mà vào, xách cổ tới phòng họp cũng đã từng xảy ra.
Có thể nói, dưới thủ đoạn quyết đoán mạnh mẽ của An Tuyển Hoàng, hội đàn ông nhà họ An này mệt chết!
Một ngày 24 giờ, gần như hai phần ba thời gian đều đang làm việc, một phần ba còn lại là để giải quyết vấn đề ăn uống, ngủ nghỉ các thứ, còn phải tốn công nhọc sức mà nối dõi tông đường, quả thật là dùng người như động vật ấy.
Phải làm việc dưới áp lực cao như vậy, gia tộc khổng lồ An Thị mới có thể phát triển nhanh chóng, xem như để bù đắp, đàn ông nhà họ An được trả thù lao rất hậu hĩnh, là tiền bạc, quyền thế, hay cả người đẹp,…
Bởi vậy, thế giới này vẫn rất công bằng, trả giá bao nhiêu, sẽ nhận lại được bấy nhiêu.
Sinh ra trong nhà họ An, xuất thân cao quý cũng chẳng có ý nghĩa gì, trong cuộc chiến cá lớn nuốt cá bé này, tất cả mọi người đều đấu tranh không ngừng, chỉ để – tranh, công, giành, thưởng.
Có lẽ, đây là nguyên nhân quan trọng nhất giúp họ nhà An đứng vững không sụp đổ trong suốt 300 năm qua!
Quy luật tồn tại thắng làm vua thua làm giặc, khiến người nhà họ An không thể không chém giết tranh giành, dã tâm và ham muốn quyền lực đã ngấm vào máu, cần tới sức mạnh ủng hộ hùng mạnh.
An Tuyển Hoàng lại là người xuất sắc nhất trong số ấy – Sáu tuổi giết người, bảy tuổi nắm quyền, tám tuổi dùng thủ đoạn chớp nhoáng loại bỏ hết người chống đối, chín tuổi ngồi vững trên vị trí gia chủ.
Từng có truyền thông nước ngoài định đưa tin về dòng họ bí ẩn này, gọi những người đàn ông mang họ này là chiến sĩ, cũng là đám điên cuồng!
An Tuyển Hoàng trước đây đúng là như vậy, anh có thể liên tục ba ngày không ăn không uống, không ngủ nghỉ, tự mình ngồi chỉ đạo, cướp lấy thế lực ở Myanmar trong tay nhà họ Đảng, sau cùng còn tiêu diệt toàn bộ, chiếm đoạt hết thảy.
Cũng có thể sau khi huấn luyện thể lực cường độ cao ba ngày liên tiếp, đầu óc tỉnh táo, tư duy sắc bén mà chủ trì các buổi họp lớn nhỏ của nhà họ An, theo thống kê không đầy đủ,, anh đã từng tham gia năm mươi tư cuộc họp trong một ngày, tính ra, trung bình mỗi cuộc họp diễn ra không quá ba mươi phút, nhưng tất cả các vấn đề còn tồn đọng đều được giải quyết nhanh chóng, xử lý sạch sẽ!
Nhưng An Tuyển Hoàng hôm nay đã thay đổi rồi.
Anh bắt đầu không chế chặt chẽ giờ làm việc. Mỗi ngày trước chín giờ sáng, cho dù trời có sập xuống, cũng không gặp được anh, sau sáu giờ tối, cho dù là tổng thống nước Mỹ tới gõ cửa hỏi thăm, anh cũng sẽ xua tay, nói một câu – Thời gian nghỉ ngơi, không bàn chuyện công việc!
Thay đổi thể này, khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng, có người thích có người lại lo lắng.
Người thích thì vui mừng, sau này lúc đang ôm ấp cùng người đẹp nũng nịu các thứ, không lo bị làm phiền rồi, vấn đề gieo mầm cho đời sau tự nhiên được giải quyết dễ dàng.
Người lo lắng thì suy tư, gia chủ đắm chìm trong sắc đẹp, liệu có bị ngốc đi không, rồi có khi nào bị thổi gió bên tai không, dù sao thì, “đêm xuân ngắn ngủi mặt trời đã lên cao, từ đây quân vương không còn lên triều sớm” là chuyện không có gì lạ trong lịch sử.
Cũng may, năng lực của An Tuyển Hoàng không thể khinh thường, đầu óc tỉnh táo và mạnh mẽ vô cùng, tròn một tháng trôi qua, việc làm ăn trải khắp thế giới của An thị không hề bị ảnh hưởng chút nào, mà còn ngày càng phát triển, kiếm được bộn tiền.
Đa số mọi người, đã quen với “trạng thái lười biếng” này của anh, nhưng vẫn có người tự cho mình là đúng không hiểu chuyện, vậy mà lại định nhúng tay vào, An Nghị- trưởng lão của chi thứ năm là một trong số ấy.
Nói gì mà, mỹ nhân họa quốc, còn lấy ví dụ Thương Trụ vương và Đát Kỷ, nói thẳng “gà mái gáy sáng”, ám chỉ nhà mẹ đẻ Dạ Cô Tinh có thế, sẽ cướp quyền trong tay chồng.
An Tuyển Hoàng nghe vậy, chỉ nói một câu – “Tôi tự nguyện.”
Đến bước này, mọi người câm nín hoàn toàn.
Mặc kệ An Nghị khuyên can thế nào, anh cũng không tỏ thái độ gì, chỉ như người ngoài cuộc, dáng vẻ, giống như đang nhìn tên hề.
An Nghị bị thọt chân, tức giận tới dựng râu trợn mắt, tính ra cả chi thứ năm đều thành trò cười.
Có người tốt bụng khuyên ông ta – “Tôi bảo ông này, thôi đừng thế nữa! Chưa bàn tới cái chân này của ông vì sao mà què, nói đơn giản nếu một người đàn bà muốn giành quyền trong tay người đàn ông, cũng chỉ là làm việc vô nghĩa vớ vẩn thôi! Nếu như quyền lực này dễ bị thế chỗ vậy, vị trí gia chủ này xem ra cũng không dùng được rồi!”
“Rồi lại lùi một vạn bước nữa để nói đi, cứ cho là cô ta thật sự muốn tham gia vào chuyện công việc trong nhà, vậy cũng phải có khả năng mới được! Tôi khuyên ông, đừng cố dùng thủ đoạn ép buộc chuốc lấy thù hận, gia chủ nhịn ông được một hai lần, không chắc sẽ nhịn tới lần thứ ba đâu, ông ấy à, tự mình suy nghĩ đi!”
An Nghị hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn hẳn. Trong lòng lại hận Kỷ Tình, đều tại bà ta xúi giục, suýt nữa hại ông ta mất mạng, thế là đùng đùng đi tới chỗ ở của Kỷ Tình để hỏi tội.
Người giúp việc đều bị đuổi đi, đến cả thím Bình cũng không ngoại lệ, hiển nhiên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi trưởng lão chi thứ năm rời đi, cả phòng loạn cả lên, có rất nhiều mảnh đồ sứ, bàn bị lật, ghế bị xô ngã, nói chung là, một đống lộn xộn.
Lúc người giúp việc đi vào thu dọn, Kỷ Tình đang che ngực, mắt đỏ rực, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, hô hấp ngắt quãng, búi tóc tỉ mỉ cũng bị xoã tung, tóm lại là, giận điên tiết.
Một màn này bị người giúp việc nhìn hết toàn bộ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ biết tự mình giả mù giả điếc, hai mắt hạ thấp, tự lẩm nhẩm, tôi không thấy gì, cũng không nghe gì cả.
Rất nhanh, trong hậu viện đã lan truyền một tin đồn, người này nói cho người kia, không biết làm sao, lại thay đổi hoàn toàn.
Trưởng lão chi thứ năm An Nghị và lão phu nhân Kỷ Tình lén lút mờ ám, ngày nào đó, còn lén lút ngay trong nhà, ở lại hơn một tiếng đồng hồ, lúc ấy, Kỷ Tình đuổi hết người giúp việc đi, đến cả thím Bình thân thiết cũng không được ở lại.
Một nam một nữ, tuy là cũng lớn tuổi rồi, nhưng củi khô gặp lửa bốc, – không cháy đùng đùng, thì còn có lựa chọn nào khác sao?
Nếu như không tin mấy lời trên sao, đừng lo, còn có thứ khác chấn động hơn!
Theo như người giúp việc trực ngày hôm ấy kể, lúc bọn họ vào thu dọn đồ đạc, phát hiện trong phòng ngổn ngang, thậm chí cả bàn, cả ghế, đổ nghiêng ngả, thật sự rất khó coi. Không ngờ, hai người bốn năm mươi tuổi rồi, còn có thể trải nghiệm mấy tư thế khó thế này, chậc chậc chậc…
Vẻ mặt của Kỷ Tình lúc ấy cũng hết sức khó miêu tả. Theo lời của người giúp việc, lão phu nhân lúc ấy đầu tóc tán loạn, hai má ửng hồng, nhất là lồng ngực phập phồng dữ dội, khiến người ta máu nóng sục sôi, trong hơi thở dốc, mang theo ý thoả mãn…
Bên chi thứ năm cũng truyền ra tin tức, cùng ngày ấy, sau khi từ chỗ Kỷ Tình về lại nhà thứ, An Nghị và vợ là Trần Cẩn cãi nhau một trận, trong lúc cãi vã, bị giúp việc trực đêm nghe thấy, loáng thoáng nghe được ngũ phu nhân gào “ông không có tầm nhìn” các thứ.
Lần này, tin đồn chị dâu em chồng thông đồng, trái luân thường đạo lý bị đồn tới ầm ĩ, không chỉ đồn ầm lên ở hậu viện, thậm chí đến cánh đàn ông ở phòng làm việc cũng xao động.
Phản ứng đầu tiên là nhìn sắc mặt gia chủ, dù sao thì người bị đồn này cũng là mẹ của gia chủ.
Anh Tuyển Hoàng sắc mặt chợt trầm xuống, vẻ mặt dần lạnh, hơi thở lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác.
“Rốt cuộc là ai truyền ra tin đồn này! Điều tra cho tôi!”
“Nhưng dù sao đây cũng là chuyện ở hậu viện, đàn ông chúng ta cũng không thể làm gì.” Trưởng lão chi thứ ba bình tĩnh nói, nhăn chặt mày, xảy ra việc này, quá mất mặt!
Vốn là Kỷ Tình nắm quyền, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà xử lý, nhưng tình huống hôm nay, rõ ràng không thể để bà ta tiếp tục xử lý được.
“Chuyện này thì dễ thôi, người có sẵn xa tận chân trời gần ngay trước mắt, để con bé đứng ra xử lý là phù hợp nhất rồi!”
“Lão Lục, ý ông là… cháu dâu?”
Trưởng lão chi thứ sau An Lược gật đầu, “Nhẩm tính thời gian, cháu dâu lên đảo cũng đã hơn một tháng rồi, đối với chuyện ở hậu viện chắc cũng nắm được bảy tám phần, để cháu ấy ra mặt điều tra, danh chính ngôn thuận.”
“Tôi thấy cách của anh sáu được đấy! Cháu dâu đã vào gia phả rồi, là An phu nhân chính thức, quyền hành trong hậu trạch rồi cũng sẽ giao vào tay con bé thôi, nhân cơ hội này, vừa hay để con bé rèn luyện một phen, từng bước tiếp quản.”
Mọi người gật đầu hùa theo, trưởng lão chi thứ chín đúng lúc nói lên lo lắng của mình –
“Cháu dâu tuổi nhỏ, kinh nghiệm xử lý quá ít, tục ngữ nói, “cháo nóng húp quanh”, quyền này cứ từ từ giao lại sẽ tốt hơn.”
Trưởng lão chi thứ bảy đồng ý, “Quyền thì phải giao, nhưng cũng không thể giao lại tất, cứ phải từ từ đã.”
Trưởng lão chi mười một, mười ba cũng có quan điểm giống thế.
Cuối cùng, An Tuyển Hoàng lạnh lùng nhìn mọi người, nhất là trưởng lão chi thứ chín, bàn tay vung lên, cất giọng tuyên bố –
“Nếu đã như vậy, thì tạm thời giao phòng nhân sự, phòng trang phục, phòng vật tư cho Cô Tinh xử lý, công tác báo cáo giám sát đúng giờ nộp ở phòng báo cáo, cũng giao cho Cô Tinh phụ trách, còn về lão phu nhân, cơ thể không tốt, trước tiên dưỡng bệnh một thời gian rồi tính tiếp.”
Giải quyết dứt khoát, mặc dù vẫn có những ý kiến khác nhau, nhưng không ai dám chen lời.
Có người để ý thấy, gia chủ xưng hô với hai người phụ nữ, có khác biệt nho nhỏ.
Với vợ, gọi thẳng tên, tỏ ý thân thiết khó giấu; Với mẹ, một cụm “lão phu nhân” lạnh lùng cứng nhắc, không hề có tình cảm gì, khoảng cách thân thiết qua từ ngữ, chỉ nghe là hiểu!
Hậu viện có sáu phòng ban, ba chỗ quan trọng nhất được gia chủ đưa cho vợ mình quản lý, thiên vị rõ ràng.
Không những thế, còn giao quyền báo cáo cho cô, nói cách khác, Dạ Cô Tinh giờ đây có quyền nhận và đuổi bất kỳ nhân viên nào trong nhà!
Yêu ghét của An Tuyển Hoàng đã rõ ràng như thế, các trưởng lão chi thứ cũng không vì chuyện nhỏ trong nhà, mà trái ý gia chủ trước mặt mọi người, trừ khi là chán sống rồi.
Lúc đó, Dạ Cô Tinh đang ngồi trên sô pha ăn cam, cô cảm thấy trái cây trong nhà kính trên đảo, hương vị rất ngon.
Không ăn một mình, còn thường bón cho hai đứa nhỏ một miếng, cuộc sống tự do nhàn nhã là không cần phải bàn.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, Đặng Tuyết thở hổn hển chạy vào, Dạ Cô Tinh đưa múi cam cho cô ấy, bị cô ấy tuỳ tiện bỏ vào miệng.
“Vội gì thế, có gì từ từ nói, tôi ở đây còn có thể chạy được sao?”
Nhai hai ba lần rồi nuốt đồ trong miệng xuống bụng, Đặng Tuyết thở hổn hển mấy hơi, rồi vỗ ngực xuôi khí, rồi mới mở miệng –
“Tin, tin tốt!”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, nụ cười không đổi, rất bình tĩnh, “Ồ, thật sao? Vậy kể tôi nghe xem nào…”
Hậu viện nhà họ An, rơi vào yên lặng chưa từng có.
Các phu nhân chi thứ lấy cớ bị bệnh không xuất hiện, rất hiếm khi qua lại, Kỷ Tình lấy lý do đang nghỉ ngơi, đóng cửa từ chối tiếp khách, mà khu nhà chính, vẫn yên tĩnh hài hoà, vui vẻ đầm ấm.
Hội đàn ông nhà họ An đang ở trước phòng làm việc phát hiện ra tình hình kỳ lạ, có vẻ từ sau khi phu nhân lên đảo, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của gia chủ, bắt đầu trở nên có quy luật dần.
Trước đây, đêm hôm khuya khoắt bật dậy họp là chuyện như cơm bữa, lúc ăn cơm bị gọi đi là chuyện quá bình thường, thậm chí lúc đang ôm ấp người đẹp trong lòng, bảo vệ phá cửa mà vào, xách cổ tới phòng họp cũng đã từng xảy ra.
Có thể nói, dưới thủ đoạn quyết đoán mạnh mẽ của An Tuyển Hoàng, hội đàn ông nhà họ An này mệt chết!
Một ngày 24 giờ, gần như hai phần ba thời gian đều đang làm việc, một phần ba còn lại là để giải quyết vấn đề ăn uống, ngủ nghỉ các thứ, còn phải tốn công nhọc sức mà nối dõi tông đường, quả thật là dùng người như động vật ấy.
Phải làm việc dưới áp lực cao như vậy, gia tộc khổng lồ An Thị mới có thể phát triển nhanh chóng, xem như để bù đắp, đàn ông nhà họ An được trả thù lao rất hậu hĩnh, là tiền bạc, quyền thế, hay cả người đẹp,…
Bởi vậy, thế giới này vẫn rất công bằng, trả giá bao nhiêu, sẽ nhận lại được bấy nhiêu.
Sinh ra trong nhà họ An, xuất thân cao quý cũng chẳng có ý nghĩa gì, trong cuộc chiến cá lớn nuốt cá bé này, tất cả mọi người đều đấu tranh không ngừng, chỉ để – tranh, công, giành, thưởng.
Có lẽ, đây là nguyên nhân quan trọng nhất giúp họ nhà An đứng vững không sụp đổ trong suốt 300 năm qua!
Quy luật tồn tại thắng làm vua thua làm giặc, khiến người nhà họ An không thể không chém giết tranh giành, dã tâm và ham muốn quyền lực đã ngấm vào máu, cần tới sức mạnh ủng hộ hùng mạnh.
An Tuyển Hoàng lại là người xuất sắc nhất trong số ấy – Sáu tuổi giết người, bảy tuổi nắm quyền, tám tuổi dùng thủ đoạn chớp nhoáng loại bỏ hết người chống đối, chín tuổi ngồi vững trên vị trí gia chủ.
Từng có truyền thông nước ngoài định đưa tin về dòng họ bí ẩn này, gọi những người đàn ông mang họ này là chiến sĩ, cũng là đám điên cuồng!
An Tuyển Hoàng trước đây đúng là như vậy, anh có thể liên tục ba ngày không ăn không uống, không ngủ nghỉ, tự mình ngồi chỉ đạo, cướp lấy thế lực ở Myanmar trong tay nhà họ Đảng, sau cùng còn tiêu diệt toàn bộ, chiếm đoạt hết thảy.
Cũng có thể sau khi huấn luyện thể lực cường độ cao ba ngày liên tiếp, đầu óc tỉnh táo, tư duy sắc bén mà chủ trì các buổi họp lớn nhỏ của nhà họ An, theo thống kê không đầy đủ,, anh đã từng tham gia năm mươi tư cuộc họp trong một ngày, tính ra, trung bình mỗi cuộc họp diễn ra không quá ba mươi phút, nhưng tất cả các vấn đề còn tồn đọng đều được giải quyết nhanh chóng, xử lý sạch sẽ!
Nhưng An Tuyển Hoàng hôm nay đã thay đổi rồi.
Anh bắt đầu không chế chặt chẽ giờ làm việc. Mỗi ngày trước chín giờ sáng, cho dù trời có sập xuống, cũng không gặp được anh, sau sáu giờ tối, cho dù là tổng thống nước Mỹ tới gõ cửa hỏi thăm, anh cũng sẽ xua tay, nói một câu – Thời gian nghỉ ngơi, không bàn chuyện công việc!
Thay đổi thể này, khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng, có người thích có người lại lo lắng.
Người thích thì vui mừng, sau này lúc đang ôm ấp cùng người đẹp nũng nịu các thứ, không lo bị làm phiền rồi, vấn đề gieo mầm cho đời sau tự nhiên được giải quyết dễ dàng.
Người lo lắng thì suy tư, gia chủ đắm chìm trong sắc đẹp, liệu có bị ngốc đi không, rồi có khi nào bị thổi gió bên tai không, dù sao thì, “đêm xuân ngắn ngủi mặt trời đã lên cao, từ đây quân vương không còn lên triều sớm” là chuyện không có gì lạ trong lịch sử.
Cũng may, năng lực của An Tuyển Hoàng không thể khinh thường, đầu óc tỉnh táo và mạnh mẽ vô cùng, tròn một tháng trôi qua, việc làm ăn trải khắp thế giới của An thị không hề bị ảnh hưởng chút nào, mà còn ngày càng phát triển, kiếm được bộn tiền.
Đa số mọi người, đã quen với “trạng thái lười biếng” này của anh, nhưng vẫn có người tự cho mình là đúng không hiểu chuyện, vậy mà lại định nhúng tay vào, An Nghị- trưởng lão của chi thứ năm là một trong số ấy.
Nói gì mà, mỹ nhân họa quốc, còn lấy ví dụ Thương Trụ vương và Đát Kỷ, nói thẳng “gà mái gáy sáng”, ám chỉ nhà mẹ đẻ Dạ Cô Tinh có thế, sẽ cướp quyền trong tay chồng.
An Tuyển Hoàng nghe vậy, chỉ nói một câu – “Tôi tự nguyện.”
Đến bước này, mọi người câm nín hoàn toàn.
Mặc kệ An Nghị khuyên can thế nào, anh cũng không tỏ thái độ gì, chỉ như người ngoài cuộc, dáng vẻ, giống như đang nhìn tên hề.
An Nghị bị thọt chân, tức giận tới dựng râu trợn mắt, tính ra cả chi thứ năm đều thành trò cười.
Có người tốt bụng khuyên ông ta – “Tôi bảo ông này, thôi đừng thế nữa! Chưa bàn tới cái chân này của ông vì sao mà què, nói đơn giản nếu một người đàn bà muốn giành quyền trong tay người đàn ông, cũng chỉ là làm việc vô nghĩa vớ vẩn thôi! Nếu như quyền lực này dễ bị thế chỗ vậy, vị trí gia chủ này xem ra cũng không dùng được rồi!”
“Rồi lại lùi một vạn bước nữa để nói đi, cứ cho là cô ta thật sự muốn tham gia vào chuyện công việc trong nhà, vậy cũng phải có khả năng mới được! Tôi khuyên ông, đừng cố dùng thủ đoạn ép buộc chuốc lấy thù hận, gia chủ nhịn ông được một hai lần, không chắc sẽ nhịn tới lần thứ ba đâu, ông ấy à, tự mình suy nghĩ đi!”
An Nghị hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn hẳn. Trong lòng lại hận Kỷ Tình, đều tại bà ta xúi giục, suýt nữa hại ông ta mất mạng, thế là đùng đùng đi tới chỗ ở của Kỷ Tình để hỏi tội.
Người giúp việc đều bị đuổi đi, đến cả thím Bình cũng không ngoại lệ, hiển nhiên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi trưởng lão chi thứ năm rời đi, cả phòng loạn cả lên, có rất nhiều mảnh đồ sứ, bàn bị lật, ghế bị xô ngã, nói chung là, một đống lộn xộn.
Lúc người giúp việc đi vào thu dọn, Kỷ Tình đang che ngực, mắt đỏ rực, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, hô hấp ngắt quãng, búi tóc tỉ mỉ cũng bị xoã tung, tóm lại là, giận điên tiết.
Một màn này bị người giúp việc nhìn hết toàn bộ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ biết tự mình giả mù giả điếc, hai mắt hạ thấp, tự lẩm nhẩm, tôi không thấy gì, cũng không nghe gì cả.
Rất nhanh, trong hậu viện đã lan truyền một tin đồn, người này nói cho người kia, không biết làm sao, lại thay đổi hoàn toàn.
Trưởng lão chi thứ năm An Nghị và lão phu nhân Kỷ Tình lén lút mờ ám, ngày nào đó, còn lén lút ngay trong nhà, ở lại hơn một tiếng đồng hồ, lúc ấy, Kỷ Tình đuổi hết người giúp việc đi, đến cả thím Bình thân thiết cũng không được ở lại.
Một nam một nữ, tuy là cũng lớn tuổi rồi, nhưng củi khô gặp lửa bốc, – không cháy đùng đùng, thì còn có lựa chọn nào khác sao?
Nếu như không tin mấy lời trên sao, đừng lo, còn có thứ khác chấn động hơn!
Theo như người giúp việc trực ngày hôm ấy kể, lúc bọn họ vào thu dọn đồ đạc, phát hiện trong phòng ngổn ngang, thậm chí cả bàn, cả ghế, đổ nghiêng ngả, thật sự rất khó coi. Không ngờ, hai người bốn năm mươi tuổi rồi, còn có thể trải nghiệm mấy tư thế khó thế này, chậc chậc chậc…
Vẻ mặt của Kỷ Tình lúc ấy cũng hết sức khó miêu tả. Theo lời của người giúp việc, lão phu nhân lúc ấy đầu tóc tán loạn, hai má ửng hồng, nhất là lồng ngực phập phồng dữ dội, khiến người ta máu nóng sục sôi, trong hơi thở dốc, mang theo ý thoả mãn…
Bên chi thứ năm cũng truyền ra tin tức, cùng ngày ấy, sau khi từ chỗ Kỷ Tình về lại nhà thứ, An Nghị và vợ là Trần Cẩn cãi nhau một trận, trong lúc cãi vã, bị giúp việc trực đêm nghe thấy, loáng thoáng nghe được ngũ phu nhân gào “ông không có tầm nhìn” các thứ.
Lần này, tin đồn chị dâu em chồng thông đồng, trái luân thường đạo lý bị đồn tới ầm ĩ, không chỉ đồn ầm lên ở hậu viện, thậm chí đến cánh đàn ông ở phòng làm việc cũng xao động.
Phản ứng đầu tiên là nhìn sắc mặt gia chủ, dù sao thì người bị đồn này cũng là mẹ của gia chủ.
Anh Tuyển Hoàng sắc mặt chợt trầm xuống, vẻ mặt dần lạnh, hơi thở lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác.
“Rốt cuộc là ai truyền ra tin đồn này! Điều tra cho tôi!”
“Nhưng dù sao đây cũng là chuyện ở hậu viện, đàn ông chúng ta cũng không thể làm gì.” Trưởng lão chi thứ ba bình tĩnh nói, nhăn chặt mày, xảy ra việc này, quá mất mặt!
Vốn là Kỷ Tình nắm quyền, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà xử lý, nhưng tình huống hôm nay, rõ ràng không thể để bà ta tiếp tục xử lý được.
“Chuyện này thì dễ thôi, người có sẵn xa tận chân trời gần ngay trước mắt, để con bé đứng ra xử lý là phù hợp nhất rồi!”
“Lão Lục, ý ông là… cháu dâu?”
Trưởng lão chi thứ sau An Lược gật đầu, “Nhẩm tính thời gian, cháu dâu lên đảo cũng đã hơn một tháng rồi, đối với chuyện ở hậu viện chắc cũng nắm được bảy tám phần, để cháu ấy ra mặt điều tra, danh chính ngôn thuận.”
“Tôi thấy cách của anh sáu được đấy! Cháu dâu đã vào gia phả rồi, là An phu nhân chính thức, quyền hành trong hậu trạch rồi cũng sẽ giao vào tay con bé thôi, nhân cơ hội này, vừa hay để con bé rèn luyện một phen, từng bước tiếp quản.”
Mọi người gật đầu hùa theo, trưởng lão chi thứ chín đúng lúc nói lên lo lắng của mình –
“Cháu dâu tuổi nhỏ, kinh nghiệm xử lý quá ít, tục ngữ nói, “cháo nóng húp quanh”, quyền này cứ từ từ giao lại sẽ tốt hơn.”
Trưởng lão chi thứ bảy đồng ý, “Quyền thì phải giao, nhưng cũng không thể giao lại tất, cứ phải từ từ đã.”
Trưởng lão chi mười một, mười ba cũng có quan điểm giống thế.
Cuối cùng, An Tuyển Hoàng lạnh lùng nhìn mọi người, nhất là trưởng lão chi thứ chín, bàn tay vung lên, cất giọng tuyên bố –
“Nếu đã như vậy, thì tạm thời giao phòng nhân sự, phòng trang phục, phòng vật tư cho Cô Tinh xử lý, công tác báo cáo giám sát đúng giờ nộp ở phòng báo cáo, cũng giao cho Cô Tinh phụ trách, còn về lão phu nhân, cơ thể không tốt, trước tiên dưỡng bệnh một thời gian rồi tính tiếp.”
Giải quyết dứt khoát, mặc dù vẫn có những ý kiến khác nhau, nhưng không ai dám chen lời.
Có người để ý thấy, gia chủ xưng hô với hai người phụ nữ, có khác biệt nho nhỏ.
Với vợ, gọi thẳng tên, tỏ ý thân thiết khó giấu; Với mẹ, một cụm “lão phu nhân” lạnh lùng cứng nhắc, không hề có tình cảm gì, khoảng cách thân thiết qua từ ngữ, chỉ nghe là hiểu!
Hậu viện có sáu phòng ban, ba chỗ quan trọng nhất được gia chủ đưa cho vợ mình quản lý, thiên vị rõ ràng.
Không những thế, còn giao quyền báo cáo cho cô, nói cách khác, Dạ Cô Tinh giờ đây có quyền nhận và đuổi bất kỳ nhân viên nào trong nhà!
Yêu ghét của An Tuyển Hoàng đã rõ ràng như thế, các trưởng lão chi thứ cũng không vì chuyện nhỏ trong nhà, mà trái ý gia chủ trước mặt mọi người, trừ khi là chán sống rồi.
Lúc đó, Dạ Cô Tinh đang ngồi trên sô pha ăn cam, cô cảm thấy trái cây trong nhà kính trên đảo, hương vị rất ngon.
Không ăn một mình, còn thường bón cho hai đứa nhỏ một miếng, cuộc sống tự do nhàn nhã là không cần phải bàn.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, Đặng Tuyết thở hổn hển chạy vào, Dạ Cô Tinh đưa múi cam cho cô ấy, bị cô ấy tuỳ tiện bỏ vào miệng.
“Vội gì thế, có gì từ từ nói, tôi ở đây còn có thể chạy được sao?”
Nhai hai ba lần rồi nuốt đồ trong miệng xuống bụng, Đặng Tuyết thở hổn hển mấy hơi, rồi vỗ ngực xuôi khí, rồi mới mở miệng –
“Tin, tin tốt!”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, nụ cười không đổi, rất bình tĩnh, “Ồ, thật sao? Vậy kể tôi nghe xem nào…”
Danh sách chương