Không còn là những tiếng ồn ào thiện ý lúc trước nữa, sau một giây im lặng cả trường quay bỗng nhiên bùng nổ, tiếng bàn tán xì xào cao hơn sóng, cảm xúc sục sôi được bao bọc bởi sự tức giận bị kìm nén.
Điền Hiểu cũng không hiểu nguyên nhân tại sao. Câu hỏi cô ta nêu ra chẳng phải là tâm điểm chú ý của mọi người sao? Cô ta nghĩ rằng khán giả cũng sẽ phản ứng như câu hỏi trước, thể hiện hết sức nhiệt tình, nhưng điều này…
Tiêu Mộ Lương chợt đứng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đầy tức giận, từng chữ từng chữ một, ngụ ý cảnh cáo: “Chị dẫn chương trình, tôi không nghĩ đây là một câu hỏi hay đâu.”
Điền Hiểu sửng sốt, Lý Khôn và Cố Nam An nhìn nhau, đây là buổi phát sóng trực tiếp, không giống như những cuộc phỏng vấn bình thường khác, có thể thông qua chỉnh sửa, để tạo ra cảnh yên bình một cách giả tạo.
Ho nhẹ hai tiếng, Lý Khôn cố gắng nhắc nhở Tiêu Mộ Lương kiểm soát cảm xúc của mình.
Đôi mắt phượng của Tiêu Mộ Lương lóe lên, sự phức tạp dâng trào, một mặt là do áp lực của dư luận, mặt khác là thanh danh của cô là trong sạch, cho dù có tiến thoái lưỡng nan, nhưng lựa chọn của anh ấy vẫn rất sáng suốt, mặc dù hành động lỗ mãng sẽ khiến anh bị các phóng viên truyền thông dùng văn chương để lên án, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cách đứng dậy, đứng trước mặt cô, giữ chặt một bầu trời trong sáng cho cô, che chở cho cô trước gió mưa.
Trong trường quay càng bàn tán xôn xao nhiều hơn, Điền Hiểu trở tay không kịp, nhưng trên mặt vẫn luôn mỉm cười, vội vàng hòa giải: “Mộ Lương, mời anh ngồi, tôi cũng chỉ buột miệng mà hỏi một câu thôi, dẫu sao anh và Cô Tinh đều được fan công nhận là cặp đôi màn ảnh, trong giới khó tránh khỏi bị đồn thôi, hôm nay chúng ta sẽ thoải mái trò chuyện, tâm sự,…”
“Không cần đâu.” Lúc này, Dạ Cô Tinh đột nhiên lên tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt Điển Hiểu, nghiêng người qua, nhưng đã đứng ở giữa máy quay, khẽ giơ tay lên, và khán giả bỗng nhiên trở nên im lặng.
Lần lượt cúi chào khán giả và máy quay, chiếc váy ngắn màu đỏ rượu đung đưa theo vòng cung nhẹ dưới ánh đèn, sắc mặt của cô điềm tĩnh, ánh mắt dịu dàng, mỗi nhất cử nhất động của cô đều mang theo sự tôn trọng và chân thành đối với khán giả.
“Thật xin lỗi, vì đã làm gián đoạn quá trình quay phim, các bạn có thể coi những lời nói tiếp theo đây của tôi như gió thoảng bên tai cũng được, lời nói điên cuồng cũng được, nhưng vào lúc này, tôi không nói ra thì không thoải mái, tôi phải nói!”
Cả trường quay đột nhiên im lặng, ngay cả Điền Hiểu cũng trợn to hai mắt, không dám tin nhìn vào cô gái trẻ với khuôn mặt lạnh lùng này đứng trước máy quay, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần dần nâng lên.
Tiêu Mộ Lương đứng đó, bất động, như thể anh luôn sẵn sàng lao lên, ôm lấy tất cả mọi thứ cho cô, nhưng ánh mắt anh lại vụt qua.
Anh suýt nữa quên rằng, cô là Dạ Cô Tinh, to gan làm loạn, một Dạ Cô Tinh không sợ bất cứ thứ gì, không phải một Áo Tím nhẫn nhịn mọi thứ, ngấm ngầm chịu đựng tất cả…
“Kể từ khi ra mắt cho đến nay, tôi luôn tự hỏi bản thân mình, tôi luôn thẳng thắn với truyền thông, không lừa gạt hay dối trá với công chúng, có hỏi thì tất nhiên phải trả lời, cũng phải trả lời một cách trung thực, nếu đã không muốn tiết lộ thì cũng sẽ không dùng những lời sáo rỗng để đánh lừa tất cả mọi người.”
Mọi người chìm vào trầm tư, phải thừa nhận rằng những gì Dạ Cô Tinh nói là sự thật. Từ “Bầu trời thành phố” cho đến bây giờ là “Yên Chi Lệ”, từ một diễn viên nhỏ vô danh trở thành một ngôi sao nổi tiếng, Áo Tím đã bước hết mình, đánh chắc thắng chắc, không hề kiêu ngạo hay nóng nảy, rất khó để thấy nữ diễn viên trẻ bây giờ không có những tật xấu như lỗ mãng, kiêu ngạo, và có một điểm quan trọng nhất là cô độc đáo và rất chân thật.
Hai mươi mốt tuổi, một ngôi sao vô tư, con đường phía trước tươi sáng, quả là hiếm có ở đời, khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì chẳng ai dại gì mà lấy chồng sinh con vào lúc này, nhưng cô đã làm, hơn nữa còn làm một cách quang minh chính đại, như thể đó là chuyện nhỏ hết sức đơn giản, thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận, chia sẻ với người khác biết niềm hạnh phúc khi làm mẹ.
Sự vô tư của cô ở trong giới giải trí thực dụng và tăm tối này, giống như một dòng suối trong vắt đổ vào dòng nước tù đọng, không giống như những người bình thường khác, cô một mình độc lập.
Khen ngợi, cô mỉm cười chấp nhận mọi, lời phỉ báng, cô cũng lắng nghe hết, chưa bao giờ vờ trước mặt công chúng cố làm ra vẻ, khi đối mặt với mọi nghi ngờ cô dùng sự thật để nói chuyện, khi đối mặt với những lời vu khống, cô bình thản thờ ơ.
Dường như từ đầu đến cuối, cô lặng lẽ đứng ở rìa của toàn bộ vòng tròn, không tranh giành hay giành giật, quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng, độc lập với thế giới, rõ ràng người đang ở trong, nhưng tâm lại ở ngoài vòng vây.
Vì vậy, sự chân thành và thuần khiết của cô có thể được bảo tồn nguyên vẹ, sẽ còn lại cho đến ngày nay.
Không nghe không hỏi không có nghĩa là sợ đầu sợ đuôi, mặc kệ không có nghĩa là nhu nhược dễ bị ức hiếp. Mỗi người đều có một thế mạnh riêng, thế mạnh của cô là bên trong thì rộng lượng, khoan dung, nhưng bên ngoài thì cứng rắn đứng lên và đấu tranh lại.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông, Dạ Cô Tinh lại nói tiếp, vẻ mặt nghiêm nghị thoáng qua: “Là một nghệ sĩ, một ngôi sao, ăn chén cơm này, thì nhất định phải chịu trách nhiệm này, vì vậy, tôi không từ chối sự chú ý của tất cả mọi người đối với tôi, cũng không bất mãn về việc các phóng viên báo đài theo đuổi đời tư của tôi, chỉ có thể nói rằng, mỗi người đều có một lập trường riêng, phải nắm chắc bát cơm trong tay, ai cũng phải đều tự dựa vào khả năng của mình. Tôi hiểu và thông cảm với mọi người, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dung túng cho những kẻ có ý đồ xấu, hất nước bẩn lên người tôi!”
Lời nói đanh thép, tựa như tiếng sấm sét vang lên, Điền Hiểu cảm thấy chột dạ, dù có thế nào, cũng nên hiểu rằng chính mình mới là người khiến đối phương tức giận!
Với sự nổi tiếng của Áo Tím, cộng với việc phát sóng trực tiếp, nếu thật sự gây ồn ào, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa, Điền Hiểu không ngu ngốc, nghĩ thông suốt tất cả những chuyện này, chỉ còn biết mắng bản thân không đủ thận trọng, việc cấp bách nhất, chính là ngăn lời nói của Dạ Cô Tinh lại!
Nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, mỉm cười với nhân viên quay phim: “Cảm ơn những lời nói chân thành, thẳng thắn xuất phát từ tận đáy lòng của Cô Tinh, chúng ta hãy dành cho cô gái dũng cảm này một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất, và chúc cô ấy ngày càng tiến xa hơn trên con đường này, càng ngày càng thành công hơn nữa!”
Tuyệt đối không đề cập đến câu hỏi đáng xấu hổ vừa rồi, nói qua loa và ngắn gọn.
Dạ Cô Tinh khẽ nhếch môi, có câu nói, gương vỡ khó lành, mắc sai lầm thì không chịu thừa nhận, chỉ cười haha cho qua chuyện sao?
Ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo, nhưng đáng tiếc, cô không muốn lương thiện nữa!
Khán giả trong trường quay cũng cảm thấy kỳ lạ vì cách dẫn chương trình ngựa thần lướt gió tung mây này, chủ đề thay đổi quá nhanh phải không?
“Chương trình tới đây, cũng chính là lúc một lần nữa phải nói lời tạm biệt, cảm ơn sự xuất hiện của đoàn làm phim “Yên Chi Lệ”, đồng thời vào tuần sau, chúng tôi…”
“Chị Điền, đợi một chút, tôi có vài lời muốn nói.” Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, một nụ cười giễu cợt từ khóe môi.
Nụ cười của Điền Hiểu ngượng nghịu, ánh mắt chợt trầm xuống, một ánh mắt cảnh báo hung ác bắn tới, giống như một con bọ cạp độc ẩn trong bóng tối: “Buổi phỏng vấn sắp kết thúc, Cô Tinh có điều gì muốn gửi tặng tới khán giả không? Đôi khi vẽ rắn thêm chân sẽ phản tác dụng lại, không đẹp đâu.” Câu cuối cùng, cô ta cắn môi, quay lưng về phía máy quay, kề vào bên tai Dạ Cô Tinh với giọng nói trầm ấm.
Vẻ mặt bình tĩnh rút lại bàn tay đang bị Điền Hiểu nắm chặt, Dạ Cô Tinh gật đầu cười: “Chị Điền thật chu đáo, tôi có thể đứng vững mà không cần giúp đỡ.”
Sắc mặt Điền Hiểu cứng đờ.
Dạ Cô Tinh nói thẳng: “Hôm nay, câu hỏi cuối cùng của người dẫn chương trình khiến tôi – rất, phẫn, nộ.”
Khán giả im lặng.
“Không phải là thanh minh, cũng không phải để ngụy biện, chỉ muốn nhân cơ hội này để nói cho rõ ràng. Tôi chấp nhận sự chế giễu, nhưng không chấp nhận bị vu khống! Tôi yêu gia đình, chồng và hai đứa con của tôi. Tôi là một người vợ, trung thành và trung thực, Là một người mẹ, lương thiện và giàu lòng nhân ái. Dù thế nào đi nữa, không quá hai từ tận tâm, câu hỏi của người dẫn chương trình vừa rồi không chỉ là sự xúc phạm nhân cách của tôi, mà còn là sự thiếu tôn trọng lớn đối với chồng con tôi!”
“Vì vậy, tôi từ chối trả lời, và có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý.”
“Có lẽ, có người sẽ nói, đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi, có đáng để làm ầm ĩ lên như vậy không? Nhưng, chiếc giày có thích hợp hay không, chỉ có người mang giày mới biết. Trong số các bạn, cũng có bạn đã lập gia đình và sinh con, có một gia đình hạnh phúc, hãy thử tự hỏi, nếu một ngày nào đó, trước khán giả cả nước, có người hỏi có phải bạn đang mập mờ với một người bạn khác giới hay không, thậm chí hỏi có phải đã từng có quan hệ yêu đương không, bạn sẽ làm gì? Nhẫn nại chịu đựng? Nhẫn nại cho qua? Hay là đánh gãy răng họ? Mắng chửi một tiếng xui xẻo rồi xong chuyện?”
“Tôi không biết các bạn sẽ làm gì, nhưng tôi không thể chịu đựng được giọng điệu này, cũng sẽ không dung túng để chuyện này xảy ra. Bởi vì tôi tôn trọng bản thân mình, tôn trọng bạn bè, cũng yêu thương chồng con của tôi…”
Nói đến đây, sống mũi Dạ Cô Tinh cay cay, đôi mắt rưng rưng, xuýt nữa thì nghẹn ngào lên tiếng.
An Tuyển Hoàng rất ít khi hỏi chuyện của cô, cho dù là Dạ Xã ở phía Nam hay ở đoàn phim, nhận quảng cáo, anh đều dành cho cô sự tôn trọng lớn nhất, đồng thời cũng dành cho cô sự bao dung lớn nhất. Anh không thích cô thân mật với những người đàn ông khác, anh tức giận nhảy dựng lên, nhưng anh chưa bao giờ nói muốn cô rời khỏi làng giải trí, không phải không quan tâm, mà là anh đang chọn cách nuông chiều.
Người đàn ông ngu ngốc đó đã hứa sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn.
Cô muốn kề vai sát cánh cùng anh, nên anh đã phái Sầm Liệt hộ tống cô, cô muốn tự do không bị trói buộc, anh cũng hứa trong năm năm tới sẽ không ép cô đi đăng ký, cô thích đóng phim, anh mỉm cười nuông chiều không hỏi, để không gây sức ép cho cô.
An Tuyển Hoàng đã chọn cách gần như im lặng và cưng chiều, cố gắng hết sức để đáp ứng mọi mong muốn của cô!
Hai nhóc vừa tròn sáu tháng, còn chưa cai sữa, cô nóng lòng muốn quay phim trở lại, An Tuyển Hoàng cũng không oán trách gì, chỉ là mỗi sáng khi rời khỏi biệt thự, đều dặn cô —— buổi tối phải về nhà sớm một chút.
Những gì anh đem tới cho cô không chỉ là một bầu trời, mà đó là cả thế giới!
Chỉ tiếc cô lại xem tất cả những điều anh đem tới cho cô là điều hiểu nhiên và tận hưởng tất cả mọi thứ, hồi tưởng lại trước đây, chợt nhận ra rằng trong mối quan hệ giữa hai người, dường như cô luôn là người nỗ lực ít hơn, những gì cô làm cho An Tuyển Hoàng còn thua xa với những gì mà An Tuyển Hoàng hy sinh vì cô.
Bây giờ, người kiêu ngạo như anh, nhưng lại bị ép cắm cho cặp sừng, hơn nữa Dạ Cô Tinh vô cùng tức giận, nhưng vẫn có một chút đau lòng và áy náy không nói nên lời.
Người đàn ông đó, vô cùng cao quý, kiêu ngạo, tư kiêu đến mức không ai bì nổi, kiêu căng đến mức không biết sợ là gì, anh sinh ra thì đã được ngậm thìa vàng, nhưng lại phải chấp nhận nỗi uất ức này bởi vì cô!
Với tư cách là vợ của anh, là mẹ của hai đứa con anh, người nắm giữ quyền lực thực sự của hắc đạo phía Nam, Dạ Cô Tinh không thể hiểu nổi, cô đang sợ điều gì? Hay là, cô đang lo lắng về điều gì?
Khoảng thời gian khó khăn nhất đã trôi qua, không cần phải giấu nữa, mục đích ban đầu của cô không phải là muốn sống một cuộc sống tự do, không gò bó sao?
Đã như vậy, tại sao cô lại phải chịu đựng thêm nữa?
Rõ ràng có súng trong tay, nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn dùng một con dao cùn để chém người sao?
Một cuộc làm ăn hàng chục triệu, rõ ràng là có thể chuyển khoản, nhưng lại muốn rút tiền mặt?
Đó chính là ngu ngốc, tương đương với việc giả vờ bị uy hiếp!
Dạ Cô Tinh là người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, bà chủ của nhà họ An, là người nắm quyền của hắc đạo phía Nam, cô sợ điều gì chứ?
Ngay cả khi cả thế giới chống lại cô, cô vẫn luôn tin rằng người đàn ông của cô sẽ bảo vệ cô không lo nghĩ và bảo vệ sự bình yên cho cô.
Tóm lại, Dạ Cô Tinh vốn kiêu ngạo, có khả năng đánh trả!
Ánh mắt sắc bén, Dạ Cô Tinh cười rộ lên: “Chị Điền, cách làm của chị đã làm tổn hại đến danh dự của tôi, hãy chờ lệnh triệu tập của tòa án đi!”
Cả trường quay ngay lập tức hỗn loạn, trợn mắt ầm ĩ.
Điền Hiểu sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt không dám tin. Cô ta đã ở nói bóng gió, cảnh cáo biểu hiện cho tốt, nhưng cô ta không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ tuyên chiến với mình ngay trước mặt khán giả cả nước!
Có thể tưởng tượng rằng, trận ồn ào này, ngày mai sẽ truyền ra tin tức tiêu cực, đối với người có tiếng tăm tốt trong ngành như cô ta, đó sẽ là một đòn đả kích nặng nề!
Không… Cô ta là người dẫn chương trình lâu năm, tuyệt đối không thể để tai nạn này hủy hoại sự nghiệp được! Nhưng… giờ đây cô ta thật sự rất bất lực…
Người quay phim và nhân viên nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, rỉ tai thì thầm với nhau, bị sự cố này giết đến trở tay không kịp, ngay cả quan hệ công chúng khủng hoảng cũng phải trợn tròn mắt, quả thực người dẫn chương trình và khách mời phát sinh chuyện với nhau, thậm chí là tuyên bố ra tòa là chuyện hiếm thấy trong ngành, cho dù đã từng có, nhưng chắc chắn không nghiêm trọng như bây giờ, đây là truyền hình trực tiếp!
Truyền tải đồng bộ qua vệ tinh, 21 camera trong và ngoài trường quay, quá muộn để xóa hết tất cả!
Phó đạo diễn run rẩy gọi điện thoại báo cáo với cấp trên, trong lòng toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng lặp lại hai chữ – tiêu đời…
Nhìn hậu trường người chết ngựa đổ trước mắt, Dạ Cô Tinh mỉm cười, thoải mái vui vẻ hơn bao giờ hết!
Trước đây, cô quá ngoan ngoãn, quá khiêm tốn, mới để một đám quỷ sứ làm phiềm, quả thực gương vỡ khó lành, chi bằng liều lĩnh một phen! Có súng thì nên dùng, tốt hơn là nên kiêu ngạo! Có súng thì cần dùng, giấu đi, sợ đông sợ tây, ngược lại không được đẹp!
Dạ Cô Tinh gỡ micrô trực tiếp khỏi khung máy quay, mỉm cười: “Trong lòng tôi -”
Cả trường quay đang hỗn loạn chợt im lặng.
“Gia đình là quan trọng nhất, chồng là quan trọng nhất, con cái là quan trọng nhất, hào quang của người nổi tiếng, dư luận xã hội, tiền bạc và danh vọng không xứng đáng để tôi từ bỏ gia đình, từ bỏ tình yêu và con cái. Mặc dù tôi yêu diễn xuất, cũng không nỡ nhìn người hâm mộ của Áo Tím thất vọng, thế nhưng, khi tất cả những điều này xung đột với gia đình, nếu phải chọn một trong hai, tôi sẽ không ngần ngại chọn điều quan trọng nhất!”
“Nếu chồng tôi yêu cầu tôi từ bỏ mọi thứ trong làng giải trí, tôi nghĩ, tôi sẽ tôn trọng suy nghĩ của anh ấy.”
Sự hỗn loạn lại xảy ra một lần nữa, các fan Áo Tím hét ầm lên, khóc lóc ầm ĩ, thậm chí có người còn lao lên sân khấu bất chấp chướng ngại vật.
Nữ thần sắp rời xa họ, đây là sự thật mà tất cả những người hâm mộ Áo Tím đều không thể chấp nhận được…
Dạ Cô Tinh cúi người cúi đầu, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định: “Tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, bởi vì, trên đời này, chỉ có anh ấy mới có thể bao dung sự ích kỷ của tôi mà không hề oán trách hay hối hận…”
Vì vậy, lựa chọn của cô, mãi mãi sẽ luôn là anh…
“Vậy thì cho phép anh lại vô tư thêm một lần nữa, ở lại.” Giọng nam trầm vọng ra từ lối vào phòng thu, giống như ngày tận thế, hồi chuông động trời sợ hãi đó…
Điền Hiểu cũng không hiểu nguyên nhân tại sao. Câu hỏi cô ta nêu ra chẳng phải là tâm điểm chú ý của mọi người sao? Cô ta nghĩ rằng khán giả cũng sẽ phản ứng như câu hỏi trước, thể hiện hết sức nhiệt tình, nhưng điều này…
Tiêu Mộ Lương chợt đứng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đầy tức giận, từng chữ từng chữ một, ngụ ý cảnh cáo: “Chị dẫn chương trình, tôi không nghĩ đây là một câu hỏi hay đâu.”
Điền Hiểu sửng sốt, Lý Khôn và Cố Nam An nhìn nhau, đây là buổi phát sóng trực tiếp, không giống như những cuộc phỏng vấn bình thường khác, có thể thông qua chỉnh sửa, để tạo ra cảnh yên bình một cách giả tạo.
Ho nhẹ hai tiếng, Lý Khôn cố gắng nhắc nhở Tiêu Mộ Lương kiểm soát cảm xúc của mình.
Đôi mắt phượng của Tiêu Mộ Lương lóe lên, sự phức tạp dâng trào, một mặt là do áp lực của dư luận, mặt khác là thanh danh của cô là trong sạch, cho dù có tiến thoái lưỡng nan, nhưng lựa chọn của anh ấy vẫn rất sáng suốt, mặc dù hành động lỗ mãng sẽ khiến anh bị các phóng viên truyền thông dùng văn chương để lên án, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cách đứng dậy, đứng trước mặt cô, giữ chặt một bầu trời trong sáng cho cô, che chở cho cô trước gió mưa.
Trong trường quay càng bàn tán xôn xao nhiều hơn, Điền Hiểu trở tay không kịp, nhưng trên mặt vẫn luôn mỉm cười, vội vàng hòa giải: “Mộ Lương, mời anh ngồi, tôi cũng chỉ buột miệng mà hỏi một câu thôi, dẫu sao anh và Cô Tinh đều được fan công nhận là cặp đôi màn ảnh, trong giới khó tránh khỏi bị đồn thôi, hôm nay chúng ta sẽ thoải mái trò chuyện, tâm sự,…”
“Không cần đâu.” Lúc này, Dạ Cô Tinh đột nhiên lên tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt Điển Hiểu, nghiêng người qua, nhưng đã đứng ở giữa máy quay, khẽ giơ tay lên, và khán giả bỗng nhiên trở nên im lặng.
Lần lượt cúi chào khán giả và máy quay, chiếc váy ngắn màu đỏ rượu đung đưa theo vòng cung nhẹ dưới ánh đèn, sắc mặt của cô điềm tĩnh, ánh mắt dịu dàng, mỗi nhất cử nhất động của cô đều mang theo sự tôn trọng và chân thành đối với khán giả.
“Thật xin lỗi, vì đã làm gián đoạn quá trình quay phim, các bạn có thể coi những lời nói tiếp theo đây của tôi như gió thoảng bên tai cũng được, lời nói điên cuồng cũng được, nhưng vào lúc này, tôi không nói ra thì không thoải mái, tôi phải nói!”
Cả trường quay đột nhiên im lặng, ngay cả Điền Hiểu cũng trợn to hai mắt, không dám tin nhìn vào cô gái trẻ với khuôn mặt lạnh lùng này đứng trước máy quay, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần dần nâng lên.
Tiêu Mộ Lương đứng đó, bất động, như thể anh luôn sẵn sàng lao lên, ôm lấy tất cả mọi thứ cho cô, nhưng ánh mắt anh lại vụt qua.
Anh suýt nữa quên rằng, cô là Dạ Cô Tinh, to gan làm loạn, một Dạ Cô Tinh không sợ bất cứ thứ gì, không phải một Áo Tím nhẫn nhịn mọi thứ, ngấm ngầm chịu đựng tất cả…
“Kể từ khi ra mắt cho đến nay, tôi luôn tự hỏi bản thân mình, tôi luôn thẳng thắn với truyền thông, không lừa gạt hay dối trá với công chúng, có hỏi thì tất nhiên phải trả lời, cũng phải trả lời một cách trung thực, nếu đã không muốn tiết lộ thì cũng sẽ không dùng những lời sáo rỗng để đánh lừa tất cả mọi người.”
Mọi người chìm vào trầm tư, phải thừa nhận rằng những gì Dạ Cô Tinh nói là sự thật. Từ “Bầu trời thành phố” cho đến bây giờ là “Yên Chi Lệ”, từ một diễn viên nhỏ vô danh trở thành một ngôi sao nổi tiếng, Áo Tím đã bước hết mình, đánh chắc thắng chắc, không hề kiêu ngạo hay nóng nảy, rất khó để thấy nữ diễn viên trẻ bây giờ không có những tật xấu như lỗ mãng, kiêu ngạo, và có một điểm quan trọng nhất là cô độc đáo và rất chân thật.
Hai mươi mốt tuổi, một ngôi sao vô tư, con đường phía trước tươi sáng, quả là hiếm có ở đời, khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì chẳng ai dại gì mà lấy chồng sinh con vào lúc này, nhưng cô đã làm, hơn nữa còn làm một cách quang minh chính đại, như thể đó là chuyện nhỏ hết sức đơn giản, thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận, chia sẻ với người khác biết niềm hạnh phúc khi làm mẹ.
Sự vô tư của cô ở trong giới giải trí thực dụng và tăm tối này, giống như một dòng suối trong vắt đổ vào dòng nước tù đọng, không giống như những người bình thường khác, cô một mình độc lập.
Khen ngợi, cô mỉm cười chấp nhận mọi, lời phỉ báng, cô cũng lắng nghe hết, chưa bao giờ vờ trước mặt công chúng cố làm ra vẻ, khi đối mặt với mọi nghi ngờ cô dùng sự thật để nói chuyện, khi đối mặt với những lời vu khống, cô bình thản thờ ơ.
Dường như từ đầu đến cuối, cô lặng lẽ đứng ở rìa của toàn bộ vòng tròn, không tranh giành hay giành giật, quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng, độc lập với thế giới, rõ ràng người đang ở trong, nhưng tâm lại ở ngoài vòng vây.
Vì vậy, sự chân thành và thuần khiết của cô có thể được bảo tồn nguyên vẹ, sẽ còn lại cho đến ngày nay.
Không nghe không hỏi không có nghĩa là sợ đầu sợ đuôi, mặc kệ không có nghĩa là nhu nhược dễ bị ức hiếp. Mỗi người đều có một thế mạnh riêng, thế mạnh của cô là bên trong thì rộng lượng, khoan dung, nhưng bên ngoài thì cứng rắn đứng lên và đấu tranh lại.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông, Dạ Cô Tinh lại nói tiếp, vẻ mặt nghiêm nghị thoáng qua: “Là một nghệ sĩ, một ngôi sao, ăn chén cơm này, thì nhất định phải chịu trách nhiệm này, vì vậy, tôi không từ chối sự chú ý của tất cả mọi người đối với tôi, cũng không bất mãn về việc các phóng viên báo đài theo đuổi đời tư của tôi, chỉ có thể nói rằng, mỗi người đều có một lập trường riêng, phải nắm chắc bát cơm trong tay, ai cũng phải đều tự dựa vào khả năng của mình. Tôi hiểu và thông cảm với mọi người, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dung túng cho những kẻ có ý đồ xấu, hất nước bẩn lên người tôi!”
Lời nói đanh thép, tựa như tiếng sấm sét vang lên, Điền Hiểu cảm thấy chột dạ, dù có thế nào, cũng nên hiểu rằng chính mình mới là người khiến đối phương tức giận!
Với sự nổi tiếng của Áo Tím, cộng với việc phát sóng trực tiếp, nếu thật sự gây ồn ào, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa, Điền Hiểu không ngu ngốc, nghĩ thông suốt tất cả những chuyện này, chỉ còn biết mắng bản thân không đủ thận trọng, việc cấp bách nhất, chính là ngăn lời nói của Dạ Cô Tinh lại!
Nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, mỉm cười với nhân viên quay phim: “Cảm ơn những lời nói chân thành, thẳng thắn xuất phát từ tận đáy lòng của Cô Tinh, chúng ta hãy dành cho cô gái dũng cảm này một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất, và chúc cô ấy ngày càng tiến xa hơn trên con đường này, càng ngày càng thành công hơn nữa!”
Tuyệt đối không đề cập đến câu hỏi đáng xấu hổ vừa rồi, nói qua loa và ngắn gọn.
Dạ Cô Tinh khẽ nhếch môi, có câu nói, gương vỡ khó lành, mắc sai lầm thì không chịu thừa nhận, chỉ cười haha cho qua chuyện sao?
Ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo, nhưng đáng tiếc, cô không muốn lương thiện nữa!
Khán giả trong trường quay cũng cảm thấy kỳ lạ vì cách dẫn chương trình ngựa thần lướt gió tung mây này, chủ đề thay đổi quá nhanh phải không?
“Chương trình tới đây, cũng chính là lúc một lần nữa phải nói lời tạm biệt, cảm ơn sự xuất hiện của đoàn làm phim “Yên Chi Lệ”, đồng thời vào tuần sau, chúng tôi…”
“Chị Điền, đợi một chút, tôi có vài lời muốn nói.” Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, một nụ cười giễu cợt từ khóe môi.
Nụ cười của Điền Hiểu ngượng nghịu, ánh mắt chợt trầm xuống, một ánh mắt cảnh báo hung ác bắn tới, giống như một con bọ cạp độc ẩn trong bóng tối: “Buổi phỏng vấn sắp kết thúc, Cô Tinh có điều gì muốn gửi tặng tới khán giả không? Đôi khi vẽ rắn thêm chân sẽ phản tác dụng lại, không đẹp đâu.” Câu cuối cùng, cô ta cắn môi, quay lưng về phía máy quay, kề vào bên tai Dạ Cô Tinh với giọng nói trầm ấm.
Vẻ mặt bình tĩnh rút lại bàn tay đang bị Điền Hiểu nắm chặt, Dạ Cô Tinh gật đầu cười: “Chị Điền thật chu đáo, tôi có thể đứng vững mà không cần giúp đỡ.”
Sắc mặt Điền Hiểu cứng đờ.
Dạ Cô Tinh nói thẳng: “Hôm nay, câu hỏi cuối cùng của người dẫn chương trình khiến tôi – rất, phẫn, nộ.”
Khán giả im lặng.
“Không phải là thanh minh, cũng không phải để ngụy biện, chỉ muốn nhân cơ hội này để nói cho rõ ràng. Tôi chấp nhận sự chế giễu, nhưng không chấp nhận bị vu khống! Tôi yêu gia đình, chồng và hai đứa con của tôi. Tôi là một người vợ, trung thành và trung thực, Là một người mẹ, lương thiện và giàu lòng nhân ái. Dù thế nào đi nữa, không quá hai từ tận tâm, câu hỏi của người dẫn chương trình vừa rồi không chỉ là sự xúc phạm nhân cách của tôi, mà còn là sự thiếu tôn trọng lớn đối với chồng con tôi!”
“Vì vậy, tôi từ chối trả lời, và có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý.”
“Có lẽ, có người sẽ nói, đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi, có đáng để làm ầm ĩ lên như vậy không? Nhưng, chiếc giày có thích hợp hay không, chỉ có người mang giày mới biết. Trong số các bạn, cũng có bạn đã lập gia đình và sinh con, có một gia đình hạnh phúc, hãy thử tự hỏi, nếu một ngày nào đó, trước khán giả cả nước, có người hỏi có phải bạn đang mập mờ với một người bạn khác giới hay không, thậm chí hỏi có phải đã từng có quan hệ yêu đương không, bạn sẽ làm gì? Nhẫn nại chịu đựng? Nhẫn nại cho qua? Hay là đánh gãy răng họ? Mắng chửi một tiếng xui xẻo rồi xong chuyện?”
“Tôi không biết các bạn sẽ làm gì, nhưng tôi không thể chịu đựng được giọng điệu này, cũng sẽ không dung túng để chuyện này xảy ra. Bởi vì tôi tôn trọng bản thân mình, tôn trọng bạn bè, cũng yêu thương chồng con của tôi…”
Nói đến đây, sống mũi Dạ Cô Tinh cay cay, đôi mắt rưng rưng, xuýt nữa thì nghẹn ngào lên tiếng.
An Tuyển Hoàng rất ít khi hỏi chuyện của cô, cho dù là Dạ Xã ở phía Nam hay ở đoàn phim, nhận quảng cáo, anh đều dành cho cô sự tôn trọng lớn nhất, đồng thời cũng dành cho cô sự bao dung lớn nhất. Anh không thích cô thân mật với những người đàn ông khác, anh tức giận nhảy dựng lên, nhưng anh chưa bao giờ nói muốn cô rời khỏi làng giải trí, không phải không quan tâm, mà là anh đang chọn cách nuông chiều.
Người đàn ông ngu ngốc đó đã hứa sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn.
Cô muốn kề vai sát cánh cùng anh, nên anh đã phái Sầm Liệt hộ tống cô, cô muốn tự do không bị trói buộc, anh cũng hứa trong năm năm tới sẽ không ép cô đi đăng ký, cô thích đóng phim, anh mỉm cười nuông chiều không hỏi, để không gây sức ép cho cô.
An Tuyển Hoàng đã chọn cách gần như im lặng và cưng chiều, cố gắng hết sức để đáp ứng mọi mong muốn của cô!
Hai nhóc vừa tròn sáu tháng, còn chưa cai sữa, cô nóng lòng muốn quay phim trở lại, An Tuyển Hoàng cũng không oán trách gì, chỉ là mỗi sáng khi rời khỏi biệt thự, đều dặn cô —— buổi tối phải về nhà sớm một chút.
Những gì anh đem tới cho cô không chỉ là một bầu trời, mà đó là cả thế giới!
Chỉ tiếc cô lại xem tất cả những điều anh đem tới cho cô là điều hiểu nhiên và tận hưởng tất cả mọi thứ, hồi tưởng lại trước đây, chợt nhận ra rằng trong mối quan hệ giữa hai người, dường như cô luôn là người nỗ lực ít hơn, những gì cô làm cho An Tuyển Hoàng còn thua xa với những gì mà An Tuyển Hoàng hy sinh vì cô.
Bây giờ, người kiêu ngạo như anh, nhưng lại bị ép cắm cho cặp sừng, hơn nữa Dạ Cô Tinh vô cùng tức giận, nhưng vẫn có một chút đau lòng và áy náy không nói nên lời.
Người đàn ông đó, vô cùng cao quý, kiêu ngạo, tư kiêu đến mức không ai bì nổi, kiêu căng đến mức không biết sợ là gì, anh sinh ra thì đã được ngậm thìa vàng, nhưng lại phải chấp nhận nỗi uất ức này bởi vì cô!
Với tư cách là vợ của anh, là mẹ của hai đứa con anh, người nắm giữ quyền lực thực sự của hắc đạo phía Nam, Dạ Cô Tinh không thể hiểu nổi, cô đang sợ điều gì? Hay là, cô đang lo lắng về điều gì?
Khoảng thời gian khó khăn nhất đã trôi qua, không cần phải giấu nữa, mục đích ban đầu của cô không phải là muốn sống một cuộc sống tự do, không gò bó sao?
Đã như vậy, tại sao cô lại phải chịu đựng thêm nữa?
Rõ ràng có súng trong tay, nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn dùng một con dao cùn để chém người sao?
Một cuộc làm ăn hàng chục triệu, rõ ràng là có thể chuyển khoản, nhưng lại muốn rút tiền mặt?
Đó chính là ngu ngốc, tương đương với việc giả vờ bị uy hiếp!
Dạ Cô Tinh là người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, bà chủ của nhà họ An, là người nắm quyền của hắc đạo phía Nam, cô sợ điều gì chứ?
Ngay cả khi cả thế giới chống lại cô, cô vẫn luôn tin rằng người đàn ông của cô sẽ bảo vệ cô không lo nghĩ và bảo vệ sự bình yên cho cô.
Tóm lại, Dạ Cô Tinh vốn kiêu ngạo, có khả năng đánh trả!
Ánh mắt sắc bén, Dạ Cô Tinh cười rộ lên: “Chị Điền, cách làm của chị đã làm tổn hại đến danh dự của tôi, hãy chờ lệnh triệu tập của tòa án đi!”
Cả trường quay ngay lập tức hỗn loạn, trợn mắt ầm ĩ.
Điền Hiểu sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt không dám tin. Cô ta đã ở nói bóng gió, cảnh cáo biểu hiện cho tốt, nhưng cô ta không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ tuyên chiến với mình ngay trước mặt khán giả cả nước!
Có thể tưởng tượng rằng, trận ồn ào này, ngày mai sẽ truyền ra tin tức tiêu cực, đối với người có tiếng tăm tốt trong ngành như cô ta, đó sẽ là một đòn đả kích nặng nề!
Không… Cô ta là người dẫn chương trình lâu năm, tuyệt đối không thể để tai nạn này hủy hoại sự nghiệp được! Nhưng… giờ đây cô ta thật sự rất bất lực…
Người quay phim và nhân viên nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, rỉ tai thì thầm với nhau, bị sự cố này giết đến trở tay không kịp, ngay cả quan hệ công chúng khủng hoảng cũng phải trợn tròn mắt, quả thực người dẫn chương trình và khách mời phát sinh chuyện với nhau, thậm chí là tuyên bố ra tòa là chuyện hiếm thấy trong ngành, cho dù đã từng có, nhưng chắc chắn không nghiêm trọng như bây giờ, đây là truyền hình trực tiếp!
Truyền tải đồng bộ qua vệ tinh, 21 camera trong và ngoài trường quay, quá muộn để xóa hết tất cả!
Phó đạo diễn run rẩy gọi điện thoại báo cáo với cấp trên, trong lòng toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng lặp lại hai chữ – tiêu đời…
Nhìn hậu trường người chết ngựa đổ trước mắt, Dạ Cô Tinh mỉm cười, thoải mái vui vẻ hơn bao giờ hết!
Trước đây, cô quá ngoan ngoãn, quá khiêm tốn, mới để một đám quỷ sứ làm phiềm, quả thực gương vỡ khó lành, chi bằng liều lĩnh một phen! Có súng thì nên dùng, tốt hơn là nên kiêu ngạo! Có súng thì cần dùng, giấu đi, sợ đông sợ tây, ngược lại không được đẹp!
Dạ Cô Tinh gỡ micrô trực tiếp khỏi khung máy quay, mỉm cười: “Trong lòng tôi -”
Cả trường quay đang hỗn loạn chợt im lặng.
“Gia đình là quan trọng nhất, chồng là quan trọng nhất, con cái là quan trọng nhất, hào quang của người nổi tiếng, dư luận xã hội, tiền bạc và danh vọng không xứng đáng để tôi từ bỏ gia đình, từ bỏ tình yêu và con cái. Mặc dù tôi yêu diễn xuất, cũng không nỡ nhìn người hâm mộ của Áo Tím thất vọng, thế nhưng, khi tất cả những điều này xung đột với gia đình, nếu phải chọn một trong hai, tôi sẽ không ngần ngại chọn điều quan trọng nhất!”
“Nếu chồng tôi yêu cầu tôi từ bỏ mọi thứ trong làng giải trí, tôi nghĩ, tôi sẽ tôn trọng suy nghĩ của anh ấy.”
Sự hỗn loạn lại xảy ra một lần nữa, các fan Áo Tím hét ầm lên, khóc lóc ầm ĩ, thậm chí có người còn lao lên sân khấu bất chấp chướng ngại vật.
Nữ thần sắp rời xa họ, đây là sự thật mà tất cả những người hâm mộ Áo Tím đều không thể chấp nhận được…
Dạ Cô Tinh cúi người cúi đầu, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định: “Tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, bởi vì, trên đời này, chỉ có anh ấy mới có thể bao dung sự ích kỷ của tôi mà không hề oán trách hay hối hận…”
Vì vậy, lựa chọn của cô, mãi mãi sẽ luôn là anh…
“Vậy thì cho phép anh lại vô tư thêm một lần nữa, ở lại.” Giọng nam trầm vọng ra từ lối vào phòng thu, giống như ngày tận thế, hồi chuông động trời sợ hãi đó…
Danh sách chương