Dừng lại trước mặt Dạ Cô Tinh một bước, Vương Khải lấy ra một cái hộp sushi chưa mở đưa tới trước mặt cô: “Vừa nãy không thấy cô đi qua, tiểu Lỵ đặc biệt để lại một hộp cho cô.”
Dạ Cô Tinh chỉ vào trong tay Trương Á: “Cám ơn, tôi đã có rồi.”
Vương Khải ngạc nhiên, đặt đồ lên thùng đạo cụ: “Giữ lấy đi, vẫn còn tám cảnh quay nữa, đoán chừng là đến 7 giờ cũng không xong việc.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Hoàn thành nhiệm vụ, Vương Khải bước nhanh đi về phía vợ, Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu với người phụ nữ dịu dàng đứng phía xa kia, coi như cảm ơn, nhưng cũng chưa động đến hộp sushi kia.
Trương Á tiêu diệt nốt miếng cuối cùng, lau miệng, tấm tắc lên tiếng: “Không ngờ thầy Vương Khải còn là một người đàn ông tốt của gia đình, nhìn dáng vẻ phấn chấn kia, giống như gấu xám nhìn thấy mật vậy, vợ anh ấy chắc chắn là vô cùng hạnh phúc!”
Dạ Cô Tinh không đáp lời, khóe môi cong lên cười như không cười.
Lại nghe Trương Á ha ha cười, tiến đến trước mặt cô: “Khụ khụ… Chị Cô Tinh, chị xem cái hộp kia…” Đôi mắt nhỏ nhìn thẳng đến hộp sushi chưa mở trên thùng đồ đạo cụ.
Dạ Cô Tinh tức khắc thu lại nụ cười, trong mắt lướt qua vẻ nghiêm nghị: “Nếu chị Vương đã giữ lại cho chị, sao lại không biết xấu hổ tặng cho người khác được? Không thể phụ lòng tốt của người khác được…”
Toàn thân Trương Á giật mình một cái, nhất là hai chữ “lòng tốt” cuối cùng, nghe vào lại sinh ra một sự khó hiểu không thể giải thích được.
Sau mười lăm phút, âm thanh Lý Khôn từ trong bộ đàm truyền ra — “Các khâu về chỗ!”
Stylist tăng nhanh tốc độ chỉnh sửa, các khâu khác cũng cơ bản đều kịp lúc.
Tiêu Mộ Lương buổi sáng quay xong đã lập tức chạy tới phim trường của bộ phim khác, còn lại Dạ Cô Tinh và Vương Khải đang quay những cảnh xuất hiện chung, cảnh trước đó là hai người vừa gặp mặt, Tần Thận Chi vừa gặp đã thương, từ đó nhớ mãi không quên.
Cảnh kế tiếp là tài tử nhớ về giai nhân, cảnh tượng nhớ nhung như điên dại, trằn trọc, không thể ngủ yên, bên trong suy nghĩ bắt đầu tưởng tượng hoa mỹ.
Tuy rằng ở trong vở kịch chỉ do cá nhân Tần Thận Chi tự tưởng tượng ra, nhưng cần cảnh quay để diễn tả trước màn ảnh, vậy không phải là cần người thật đi diễn sao?
Tần gia, Bát Mặc trai, thư phòng chuyên dụng của Tần Thận Chi, công tử áo trắng nhẹ nhàng cầm bút đứng trước bàn, máy quay đảo qua bả vai rộng rãi của Vương khải, ống kính chuyển sang phía trước người, đã thấy sắc mặt anh tuấn của người đàn ông đang si ngốc ngơ ngẩn, trong mắt hiện ra một tia lưu luyến, giống như hồi tưởng, lại giống như đang tận hưởng.
Máy quay hạ xuống, lại thấy trên giấy tuyên thành trắng như tuyết, hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa — “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.”
(Nguyên văn chữ hán: 衣带渐宽终不悔, 为伊消得人憔悴 có nghĩa là, đai áo rộng dần không hận ý, vì ai nên nỗi thân tiều tụy. Là câu thơ trích trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh – miêu tả nỗi nhớ nhung của một người đang yêu, có điểm mềm yếu, bển bỉ, tuy hao gầy đi nhưng không oán trách, không hối hận.)
Cọt kẹt — tiếng đẩy cửa vang lên, hắn phút chốc hoàn hồn, chỉ thấy chỗ cánh cửa kia là vạt áo hồng nhạt trong suốt hất lên, theo cánh cửa bị đẩy ra, cô gái trước mắt vẻ mặt sôi nổi ngây thơ cười duyên, hắn có chút vội vàng vươn tay ra, cố gắng nhặt lấy một chút ánh sáng hồng nhạt rực rỡ, lại không cẩn thận lật đổ nghiên mực.
Trong mắt Lý Khôn thoáng hiện sự khen ngợi, trong kịch bản vốn không có việc đánh đổ nghiên mực vừa nãy, có lẽ là Vương Khải tự phát huy, bộc lộ hết ra tâm tình vội vàng của Tần Thận Chi, có thể nói là vẽ rồng điểm mắt.
Tiểu yêu một thân hồng nhạt quần lụa mỏng, tóc đen mềm mại dài đến thắt lưng buông xõa phía sau, theo từng bước đi của nàng, sợi tóc khẽ xao động, giống hệt như tẩy rửa một hồ ánh sáng u tối.
Làn da nõn nà, như bạch ngọc không tỳ vết, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lăn tăn lại có vẻ quyến rũ dây dưa, uyển chuyển mê người.
Bởi vì bây giờ nàng là Yên Chi trong tưởng tượng của Tần Thận Chi, nên ngoài trừ ngây thơ hồn nhiên, loại phong thái yểu điệu khúm núm tự nhiên cũng cần thái độ khác thường thể hiện ra ngoài, không thể nghi ngờ, từ lúc vào cửa đến bây giờ, dáng vẻ của Dạ Cô Tinh chắc chắn hết sức thích hợp.
Đã biểu hiện ra một mặt đơn thuần của tiểu yêu, cũng biểu lộ không sót chút nào thần thái quyến rũ.
Nửa trong sáng nửa ma mị, nửa trong sạch nửa nhơ bẩn, hồn nhiên ngây thơ, lại khúm núm tự nhiên, có thể làm hai dáng vẻ mâu thuẫn này hợp hai thành một, mà lại không hề tạo ra cảm giác sai trái và khó chịu, diễn xuất của Dạ Cô Tinh khiến Lý Khôn đã nửa đời nhìn quen mưa gió cũng không khỏi kinh ngạc than thở.
Cố Nam An ngồi trước màn hình máy quay, theo bản năng sờ sờ mũi, trong xấu hổ mang theo vài phần tự trách, nhớ tới nghi ngờ trước đây của mình đối với Dạ Cô Tinh, hận không thể nâng tay đánh bản thân hai cái tát.
Sai lầm nghĩ trân châu là mắt cá, cũng chỉ cô mới làm chuyện ngu xuẩn này…
Lạch cạch—
Cán bút trong tay rơi xuống trên bàn, phát ra âm thanh trầm đục, Tần Thận Chi không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn, một giây sau đã đưa tay ra nắm chặt cổ tay trắng muốt của cô gái, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo, chỉ thấy y phục hồng nhạt nghiêng ngả, vạt áo di động, người mong nhớ ngày đêm kia đã ngã vào lòng mình, giống như diễn luyện qua hàng nghìn lần, vươn tay áo trắng, lụa hồng cùng theo.
Hắn ngây ngốc, choáng váng, run sợ, kinh ngạc, chậm rãi lại gần, nhắm mắt ngửi nhẹ, quả thực là mặc sức phong lưu.
Dạ Cô Tinh dựa vào trong lòng Vương Khải, dùng chân chống đỡ, lại dùng tay nắm lấy bả vai anh ta, lúc này mới khiến cho bản thân không hoàn toàn rơi vào trong ôm ấp của đối phương, dưới máy quay, mỉm cười nũng nịu, uyển chuyển tự thành.
Vương Khải bên ngoài ôm người đẹp, trong lòng lại không ngừng cười khổ, nghĩ đến vợ ở ngay bên cạnh, trong lòng anh ta khó chịu nói không nên lời.
Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh đẩy cửa bước vào, anh ta quả thật rung động trước sự xinh đẹp kia, hệt như một con búp bê bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo, trắng nõn sáng long lanh, lung linh không tỳ vết.
Mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp, cũng có bản năng theo đuổi cái đẹp, không chỉ anh ta, chắc chắn trong nháy mắt kia, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ sợ sẽ phá hủy đóa hoa đào xinh đẹp này.
Cho nên, anh ta không thẹn với lương tâm, cũng không hề cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng mà, khi anh ta làm theo kịch bản, trong nháy mắt vươn tay kéo người vào trong lòng, trái tim lại bị lỡ nửa nhịp, vì được ôm vẻ đẹp này, lại sinh ra một loại mừng thầm không hiểu, giống như trộm ngọc thâu hương, điều này làm cho anh ta cảm thấy hổ thẹn.
Để tay lên ngực tự hỏi, anh ta rất yêu vợ, nhưng khi đối mặt với sắc đẹp, lại tâm trí bất định, mặc dù vẫn chưa biểu lộ ra một chút nào, nhưng dối người chứ không thể dối mình.
Chẳng trách anh ta không đủ tự chủ, chỉ trách sắc đẹp mê người, nhưng chung quy lý trí vẫn chiếm giữ ưu thế, anh ta từng bước ổn định tâm trạng, tiến hành tiếp tục cảnh diễn dang dở.
Đưa tay vuốt ve chiếc cẳm tinh tế trắng ngần của cô gái, Tần Thận Chi cười nhã nhặn, ánh mắt mê muội: “Hoài niệm như cuồng, nhớ nhung thấu xương, giờ này khắc này, ta cũng không biết phương danh cô nương…”
Cô gái trong lòng kia nũng nịu cười: “Tên vì cái gì được gọi là tên? Xưng hô mà thôi, không gọi cũng được.”
“Ha ha… Hay cho câu không gọi cũng được! Ta thấy nàng một thân hồng phấn, thật ứng với câu kia — đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Sau này, ta gọi nàng là Đào Yêu nhé…”
Cô gái che miệng cười, tư thái quyến rũ uyển chuyển, lẩm bẩm nhẹ giọng nói: “Đào chi yêu yêu… Đào Yêu…”
“Đúng, đào chi yêu yêu, Đào Yêu của ta.”
Từ nay về sau, đó là rối rắm giữa ba người, đời đời kiếp kiếp! Nàng là Yên Chi của Mục Thanh Viễn, lại cũng là Đào Yêu của Tần Thận Chi!
Một trận phong hoa tuyết nguyệt, một món nợ tình ái. Đều biết, tình cảm mê hoặc con người, yêu mập mờ, không thể hận, lại cũng không buông xuống được, ba người, ba cuộc đời, định trước thăng trầm.
“Cắt–”
Vương khải buông lỏng hai tay, Dạ Cô Tinh thuận thế đứng lên, may là cô thường xuyên luyện yoga, nếu không đúng thật là không ổn định được thời gian dài như vậy, vừa rồi một cái dựa vào kia của cô, gần như là trạng thái nửa thắt lưng hạ xuống, cũng không thật sự ngã vào trong ngực Vương Khải.
Lại nghe thấy người nào đó thở phào nhẹ nhõm, Dạ Cô Tinh nhướng mày, xem ra Vương Khải cũng coi như là chính nhân quân tử, không nhân cơ hội chấm mút, dù sao trang phục diễn cổ trang phiền phức, muốn sau lưng ống kính làm chút chuyện mờ ám cũng dễ như trở bàn tay.
Cô mỉm cười, chủ động vươn tay về phía anh ta: “Thầy Vương Khải, rất vui được hợp tác.” Một tiếng “thầy” biểu lộ thái độ của cô, khác hẳn vẻ lạnh băng lúc trước, trong mắt cũng đong đầy ý cười.
Ngược lại Vương Khải có chút thụ sủng nhược kinh, qua gần nửa tháng hợp tác, hai người cũng đã diễn chung mấy cảnh, nhưng cô gái này vừa ra khỏi cảnh diễn chính là một bộ dạng xa cách, không quá thân thiện với ai, không ngờ lần này lại chủ động bắt tay cùng mình.
“Đâu có đâu có… không ngờ cô tuổi còn trẻ, kỹ năng diễn xuất lại khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, tiếng thầy này, tôi ngại không dám nhận.”
Hai người một phen hỏi han, Vương Khải thấy cô không quá hứng thú tiếp tục câu chuyện, cũng không nói thêm gì, hai người đều tự trở về phòng hóa trang để chuẩn bị cho một cảnh quay khác.
Dạ Cô Tinh chân trước vừa mới vào phòng hóa trang, Trương Á cũng xách theo bao lớn nhỏ tiến vào, cô thay quần áo xong, chuyên viên trang điểm vừa đến.
Loay hoay một lúc, chỉ chốc lát đã hóa trang xong, Dạ Cô Tinh nhìn gương, quay sang cảm ơn chuyên viên trang điểm có gương mặt tròn: “Làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền!” Cô gái nhỏ trong tay còn cầm chì kẻ mày, liên tục xua tay: “Chị Cô Tinh, vậy em qua bên kia nhé?”
Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng, cô gái này chịu trách nhiệm chính trong việc hóa trang điểm cho cô và Tiêu Mộ Lương, bây giờ bao gồm cả Vương Khải, rất có tài năng: “Em đi làm việc đi.”
Trương Á ngồi chơi điện thoại một lúc, bắt đầu cả người khó chịu, toàn thân xương cốt đều kháng nghị, để cô ấy ngồi yên nửa giờ, không khác muốn lấy cái mạng của cô ấy, đời sống công nhân viên chức văn phòng, xưa nay không phải việc mà cô ấy muốn làm!
“Chị Cô Tinh, chị nghỉ ngơi một chút, nước để trên bàn, em đi qua chỗ đạo diễn Lý xem thế nào, miễn cho lát nữa khi ông ấy gọi người lại không ai trả lời.”
Sau khi Trương Á ra ngoài, Dạ Cô Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi, cô vẫn còn vài cảnh chưa quay …
Tai phải khẽ động, cô đột nhiên mở mắt, thấy nắm cửa khẽ động, chậm rãi xoay mở.
Lý Mẫn Lỵ thật cẩn thận mở cửa phòng hóa trang ra, giây tiếp theo lại cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích, bởi vì một đôi mắt đen lạnh lùng đã khóa chặt cô ta ngay khi cô ta đẩy cửa ra, giống như người thả câu chờ đợi con cá mắc câu, đã tính trước mọi việc, lạnh lùng quan sát.
Nhất thời yên tĩnh, hai người đều không mở miệng.
Lý Mẫn Lỵ ý nghĩ xoay chuyển, Dạ Cô Tinh lại bất động thanh sắc.
Mọi thứ đình chỉ chẳng qua trong nháy mắt, Lý Mẫn Lỵ dịu dàng cười, sống lưng đang khom xuống thoáng chốc thẳng tắp, vụng trộm sửa lại hành động, thay vào đó đưa tay cửa mở ra một chút, quang minh chính đại mà đi vào.
Những động tác cô ta thực hiện, không chút gượng gạo, cũng không có nửa phần thái độ hèn hạ, giống như cách ăn mặc trang điểm của cô ta, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết, rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm.
“Cô là cô Dạ nhỉ?” Tiếng nói dịu dàng, giống như ánh mặt trời tháng ba, ấm áp tươi đẹp: “Tôi là vợ của Vương Khải, vừa rồi trên phim trường nhìn thấy cô rất muốn tới chào hỏi, lại sợ chậm trễ tiến độ quay phim, bây giờ trông thấy cô có thời gian, tôi mới định tới chào hỏi một lát, không biết như vậy có bất tiện không?”
Lời này nói rất có lễ độ, cũng rất khách sáo, hình tượng một người chị đúng mực, hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi.
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, chậm rãi cong môi cười: “Còn chưa cám ơn sushi của chị, làm phiền chị rồi.”
Lý Mẫn Lỵ cười rộng rãi: “Chuyện nhỏ mà thôi, có gì đâu mà phải cám ơn? Tôi bình thường ở nhà, ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên thích làm đồ ăn.”
Dạ Cô Tinh không tiếp lời, ngược lại hỏi: “Chị tìm tôi có việc gì không?”
Dạ Cô Tinh chỉ vào trong tay Trương Á: “Cám ơn, tôi đã có rồi.”
Vương Khải ngạc nhiên, đặt đồ lên thùng đạo cụ: “Giữ lấy đi, vẫn còn tám cảnh quay nữa, đoán chừng là đến 7 giờ cũng không xong việc.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Hoàn thành nhiệm vụ, Vương Khải bước nhanh đi về phía vợ, Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu với người phụ nữ dịu dàng đứng phía xa kia, coi như cảm ơn, nhưng cũng chưa động đến hộp sushi kia.
Trương Á tiêu diệt nốt miếng cuối cùng, lau miệng, tấm tắc lên tiếng: “Không ngờ thầy Vương Khải còn là một người đàn ông tốt của gia đình, nhìn dáng vẻ phấn chấn kia, giống như gấu xám nhìn thấy mật vậy, vợ anh ấy chắc chắn là vô cùng hạnh phúc!”
Dạ Cô Tinh không đáp lời, khóe môi cong lên cười như không cười.
Lại nghe Trương Á ha ha cười, tiến đến trước mặt cô: “Khụ khụ… Chị Cô Tinh, chị xem cái hộp kia…” Đôi mắt nhỏ nhìn thẳng đến hộp sushi chưa mở trên thùng đồ đạo cụ.
Dạ Cô Tinh tức khắc thu lại nụ cười, trong mắt lướt qua vẻ nghiêm nghị: “Nếu chị Vương đã giữ lại cho chị, sao lại không biết xấu hổ tặng cho người khác được? Không thể phụ lòng tốt của người khác được…”
Toàn thân Trương Á giật mình một cái, nhất là hai chữ “lòng tốt” cuối cùng, nghe vào lại sinh ra một sự khó hiểu không thể giải thích được.
Sau mười lăm phút, âm thanh Lý Khôn từ trong bộ đàm truyền ra — “Các khâu về chỗ!”
Stylist tăng nhanh tốc độ chỉnh sửa, các khâu khác cũng cơ bản đều kịp lúc.
Tiêu Mộ Lương buổi sáng quay xong đã lập tức chạy tới phim trường của bộ phim khác, còn lại Dạ Cô Tinh và Vương Khải đang quay những cảnh xuất hiện chung, cảnh trước đó là hai người vừa gặp mặt, Tần Thận Chi vừa gặp đã thương, từ đó nhớ mãi không quên.
Cảnh kế tiếp là tài tử nhớ về giai nhân, cảnh tượng nhớ nhung như điên dại, trằn trọc, không thể ngủ yên, bên trong suy nghĩ bắt đầu tưởng tượng hoa mỹ.
Tuy rằng ở trong vở kịch chỉ do cá nhân Tần Thận Chi tự tưởng tượng ra, nhưng cần cảnh quay để diễn tả trước màn ảnh, vậy không phải là cần người thật đi diễn sao?
Tần gia, Bát Mặc trai, thư phòng chuyên dụng của Tần Thận Chi, công tử áo trắng nhẹ nhàng cầm bút đứng trước bàn, máy quay đảo qua bả vai rộng rãi của Vương khải, ống kính chuyển sang phía trước người, đã thấy sắc mặt anh tuấn của người đàn ông đang si ngốc ngơ ngẩn, trong mắt hiện ra một tia lưu luyến, giống như hồi tưởng, lại giống như đang tận hưởng.
Máy quay hạ xuống, lại thấy trên giấy tuyên thành trắng như tuyết, hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa — “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.”
(Nguyên văn chữ hán: 衣带渐宽终不悔, 为伊消得人憔悴 có nghĩa là, đai áo rộng dần không hận ý, vì ai nên nỗi thân tiều tụy. Là câu thơ trích trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh – miêu tả nỗi nhớ nhung của một người đang yêu, có điểm mềm yếu, bển bỉ, tuy hao gầy đi nhưng không oán trách, không hối hận.)
Cọt kẹt — tiếng đẩy cửa vang lên, hắn phút chốc hoàn hồn, chỉ thấy chỗ cánh cửa kia là vạt áo hồng nhạt trong suốt hất lên, theo cánh cửa bị đẩy ra, cô gái trước mắt vẻ mặt sôi nổi ngây thơ cười duyên, hắn có chút vội vàng vươn tay ra, cố gắng nhặt lấy một chút ánh sáng hồng nhạt rực rỡ, lại không cẩn thận lật đổ nghiên mực.
Trong mắt Lý Khôn thoáng hiện sự khen ngợi, trong kịch bản vốn không có việc đánh đổ nghiên mực vừa nãy, có lẽ là Vương Khải tự phát huy, bộc lộ hết ra tâm tình vội vàng của Tần Thận Chi, có thể nói là vẽ rồng điểm mắt.
Tiểu yêu một thân hồng nhạt quần lụa mỏng, tóc đen mềm mại dài đến thắt lưng buông xõa phía sau, theo từng bước đi của nàng, sợi tóc khẽ xao động, giống hệt như tẩy rửa một hồ ánh sáng u tối.
Làn da nõn nà, như bạch ngọc không tỳ vết, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lăn tăn lại có vẻ quyến rũ dây dưa, uyển chuyển mê người.
Bởi vì bây giờ nàng là Yên Chi trong tưởng tượng của Tần Thận Chi, nên ngoài trừ ngây thơ hồn nhiên, loại phong thái yểu điệu khúm núm tự nhiên cũng cần thái độ khác thường thể hiện ra ngoài, không thể nghi ngờ, từ lúc vào cửa đến bây giờ, dáng vẻ của Dạ Cô Tinh chắc chắn hết sức thích hợp.
Đã biểu hiện ra một mặt đơn thuần của tiểu yêu, cũng biểu lộ không sót chút nào thần thái quyến rũ.
Nửa trong sáng nửa ma mị, nửa trong sạch nửa nhơ bẩn, hồn nhiên ngây thơ, lại khúm núm tự nhiên, có thể làm hai dáng vẻ mâu thuẫn này hợp hai thành một, mà lại không hề tạo ra cảm giác sai trái và khó chịu, diễn xuất của Dạ Cô Tinh khiến Lý Khôn đã nửa đời nhìn quen mưa gió cũng không khỏi kinh ngạc than thở.
Cố Nam An ngồi trước màn hình máy quay, theo bản năng sờ sờ mũi, trong xấu hổ mang theo vài phần tự trách, nhớ tới nghi ngờ trước đây của mình đối với Dạ Cô Tinh, hận không thể nâng tay đánh bản thân hai cái tát.
Sai lầm nghĩ trân châu là mắt cá, cũng chỉ cô mới làm chuyện ngu xuẩn này…
Lạch cạch—
Cán bút trong tay rơi xuống trên bàn, phát ra âm thanh trầm đục, Tần Thận Chi không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn, một giây sau đã đưa tay ra nắm chặt cổ tay trắng muốt của cô gái, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo, chỉ thấy y phục hồng nhạt nghiêng ngả, vạt áo di động, người mong nhớ ngày đêm kia đã ngã vào lòng mình, giống như diễn luyện qua hàng nghìn lần, vươn tay áo trắng, lụa hồng cùng theo.
Hắn ngây ngốc, choáng váng, run sợ, kinh ngạc, chậm rãi lại gần, nhắm mắt ngửi nhẹ, quả thực là mặc sức phong lưu.
Dạ Cô Tinh dựa vào trong lòng Vương Khải, dùng chân chống đỡ, lại dùng tay nắm lấy bả vai anh ta, lúc này mới khiến cho bản thân không hoàn toàn rơi vào trong ôm ấp của đối phương, dưới máy quay, mỉm cười nũng nịu, uyển chuyển tự thành.
Vương Khải bên ngoài ôm người đẹp, trong lòng lại không ngừng cười khổ, nghĩ đến vợ ở ngay bên cạnh, trong lòng anh ta khó chịu nói không nên lời.
Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh đẩy cửa bước vào, anh ta quả thật rung động trước sự xinh đẹp kia, hệt như một con búp bê bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo, trắng nõn sáng long lanh, lung linh không tỳ vết.
Mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp, cũng có bản năng theo đuổi cái đẹp, không chỉ anh ta, chắc chắn trong nháy mắt kia, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ sợ sẽ phá hủy đóa hoa đào xinh đẹp này.
Cho nên, anh ta không thẹn với lương tâm, cũng không hề cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng mà, khi anh ta làm theo kịch bản, trong nháy mắt vươn tay kéo người vào trong lòng, trái tim lại bị lỡ nửa nhịp, vì được ôm vẻ đẹp này, lại sinh ra một loại mừng thầm không hiểu, giống như trộm ngọc thâu hương, điều này làm cho anh ta cảm thấy hổ thẹn.
Để tay lên ngực tự hỏi, anh ta rất yêu vợ, nhưng khi đối mặt với sắc đẹp, lại tâm trí bất định, mặc dù vẫn chưa biểu lộ ra một chút nào, nhưng dối người chứ không thể dối mình.
Chẳng trách anh ta không đủ tự chủ, chỉ trách sắc đẹp mê người, nhưng chung quy lý trí vẫn chiếm giữ ưu thế, anh ta từng bước ổn định tâm trạng, tiến hành tiếp tục cảnh diễn dang dở.
Đưa tay vuốt ve chiếc cẳm tinh tế trắng ngần của cô gái, Tần Thận Chi cười nhã nhặn, ánh mắt mê muội: “Hoài niệm như cuồng, nhớ nhung thấu xương, giờ này khắc này, ta cũng không biết phương danh cô nương…”
Cô gái trong lòng kia nũng nịu cười: “Tên vì cái gì được gọi là tên? Xưng hô mà thôi, không gọi cũng được.”
“Ha ha… Hay cho câu không gọi cũng được! Ta thấy nàng một thân hồng phấn, thật ứng với câu kia — đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Sau này, ta gọi nàng là Đào Yêu nhé…”
Cô gái che miệng cười, tư thái quyến rũ uyển chuyển, lẩm bẩm nhẹ giọng nói: “Đào chi yêu yêu… Đào Yêu…”
“Đúng, đào chi yêu yêu, Đào Yêu của ta.”
Từ nay về sau, đó là rối rắm giữa ba người, đời đời kiếp kiếp! Nàng là Yên Chi của Mục Thanh Viễn, lại cũng là Đào Yêu của Tần Thận Chi!
Một trận phong hoa tuyết nguyệt, một món nợ tình ái. Đều biết, tình cảm mê hoặc con người, yêu mập mờ, không thể hận, lại cũng không buông xuống được, ba người, ba cuộc đời, định trước thăng trầm.
“Cắt–”
Vương khải buông lỏng hai tay, Dạ Cô Tinh thuận thế đứng lên, may là cô thường xuyên luyện yoga, nếu không đúng thật là không ổn định được thời gian dài như vậy, vừa rồi một cái dựa vào kia của cô, gần như là trạng thái nửa thắt lưng hạ xuống, cũng không thật sự ngã vào trong ngực Vương Khải.
Lại nghe thấy người nào đó thở phào nhẹ nhõm, Dạ Cô Tinh nhướng mày, xem ra Vương Khải cũng coi như là chính nhân quân tử, không nhân cơ hội chấm mút, dù sao trang phục diễn cổ trang phiền phức, muốn sau lưng ống kính làm chút chuyện mờ ám cũng dễ như trở bàn tay.
Cô mỉm cười, chủ động vươn tay về phía anh ta: “Thầy Vương Khải, rất vui được hợp tác.” Một tiếng “thầy” biểu lộ thái độ của cô, khác hẳn vẻ lạnh băng lúc trước, trong mắt cũng đong đầy ý cười.
Ngược lại Vương Khải có chút thụ sủng nhược kinh, qua gần nửa tháng hợp tác, hai người cũng đã diễn chung mấy cảnh, nhưng cô gái này vừa ra khỏi cảnh diễn chính là một bộ dạng xa cách, không quá thân thiện với ai, không ngờ lần này lại chủ động bắt tay cùng mình.
“Đâu có đâu có… không ngờ cô tuổi còn trẻ, kỹ năng diễn xuất lại khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, tiếng thầy này, tôi ngại không dám nhận.”
Hai người một phen hỏi han, Vương Khải thấy cô không quá hứng thú tiếp tục câu chuyện, cũng không nói thêm gì, hai người đều tự trở về phòng hóa trang để chuẩn bị cho một cảnh quay khác.
Dạ Cô Tinh chân trước vừa mới vào phòng hóa trang, Trương Á cũng xách theo bao lớn nhỏ tiến vào, cô thay quần áo xong, chuyên viên trang điểm vừa đến.
Loay hoay một lúc, chỉ chốc lát đã hóa trang xong, Dạ Cô Tinh nhìn gương, quay sang cảm ơn chuyên viên trang điểm có gương mặt tròn: “Làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền!” Cô gái nhỏ trong tay còn cầm chì kẻ mày, liên tục xua tay: “Chị Cô Tinh, vậy em qua bên kia nhé?”
Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng, cô gái này chịu trách nhiệm chính trong việc hóa trang điểm cho cô và Tiêu Mộ Lương, bây giờ bao gồm cả Vương Khải, rất có tài năng: “Em đi làm việc đi.”
Trương Á ngồi chơi điện thoại một lúc, bắt đầu cả người khó chịu, toàn thân xương cốt đều kháng nghị, để cô ấy ngồi yên nửa giờ, không khác muốn lấy cái mạng của cô ấy, đời sống công nhân viên chức văn phòng, xưa nay không phải việc mà cô ấy muốn làm!
“Chị Cô Tinh, chị nghỉ ngơi một chút, nước để trên bàn, em đi qua chỗ đạo diễn Lý xem thế nào, miễn cho lát nữa khi ông ấy gọi người lại không ai trả lời.”
Sau khi Trương Á ra ngoài, Dạ Cô Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi, cô vẫn còn vài cảnh chưa quay …
Tai phải khẽ động, cô đột nhiên mở mắt, thấy nắm cửa khẽ động, chậm rãi xoay mở.
Lý Mẫn Lỵ thật cẩn thận mở cửa phòng hóa trang ra, giây tiếp theo lại cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích, bởi vì một đôi mắt đen lạnh lùng đã khóa chặt cô ta ngay khi cô ta đẩy cửa ra, giống như người thả câu chờ đợi con cá mắc câu, đã tính trước mọi việc, lạnh lùng quan sát.
Nhất thời yên tĩnh, hai người đều không mở miệng.
Lý Mẫn Lỵ ý nghĩ xoay chuyển, Dạ Cô Tinh lại bất động thanh sắc.
Mọi thứ đình chỉ chẳng qua trong nháy mắt, Lý Mẫn Lỵ dịu dàng cười, sống lưng đang khom xuống thoáng chốc thẳng tắp, vụng trộm sửa lại hành động, thay vào đó đưa tay cửa mở ra một chút, quang minh chính đại mà đi vào.
Những động tác cô ta thực hiện, không chút gượng gạo, cũng không có nửa phần thái độ hèn hạ, giống như cách ăn mặc trang điểm của cô ta, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết, rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm.
“Cô là cô Dạ nhỉ?” Tiếng nói dịu dàng, giống như ánh mặt trời tháng ba, ấm áp tươi đẹp: “Tôi là vợ của Vương Khải, vừa rồi trên phim trường nhìn thấy cô rất muốn tới chào hỏi, lại sợ chậm trễ tiến độ quay phim, bây giờ trông thấy cô có thời gian, tôi mới định tới chào hỏi một lát, không biết như vậy có bất tiện không?”
Lời này nói rất có lễ độ, cũng rất khách sáo, hình tượng một người chị đúng mực, hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi.
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, chậm rãi cong môi cười: “Còn chưa cám ơn sushi của chị, làm phiền chị rồi.”
Lý Mẫn Lỵ cười rộng rãi: “Chuyện nhỏ mà thôi, có gì đâu mà phải cám ơn? Tôi bình thường ở nhà, ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên thích làm đồ ăn.”
Dạ Cô Tinh không tiếp lời, ngược lại hỏi: “Chị tìm tôi có việc gì không?”
Danh sách chương