Sau khi chúc mừng, một giai điệu Van vang lên, chùm tia sáng trắng chiếu vào người Kỷ Tu Viện, chỉ nhìn thấy váy của cô ta đung đưa, thân hình mềm mại, chậm rãi đi về phía khách mời.
Không có gì ngạc nhiên, tiếp theo là điệu nhảy mở màn được nhiều người mong đợi, có vẻ như cô ta sẽ chọn một bạn nhảy trong số những vị khách có mặt ở đây.
Nhiều thanh niên đẹp trai tuấn tú chỉnh đốn lại trang phục, sợ sẽ mạo phạm đến người đẹp, chỉ cần lọt vào mắt xanh của cô Kỷ, thì sẽ nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Kỷ, và họ đang rất mong đợi cái ngày một bước lên mây đó!
Cô gái đi dọc con đường với nụ cười đoan trang, dáng điệu uyển chuyển, và đi đến đâu cô ta cũng cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, đám người tự động nhường đường cho cô ta.
Từ khi bước vào cửa, ánh mắt của An Tuyển Hoàng không hề rời khỏi Dạ Cô Tinh, có rất nhiều người muốn tiến tới nói chuyện, nhưng đều bị khuôn mặt lạnh lùng không ai dám đến gần của anh khiến người ta phải khiếp sợ, ngay cả mở lời cũng không có cơ hội.
Còn về Kỷ Tu Viện làm gì, xung quanh rảy ra chuyện gì anh cũng đều không để ý đến, nếu không phải Dạ Cô Tinh kiên quyết đi thì giờ anh đã ôm trọn hương thơm ấm áp và cùng cô phiên vẫn phúc vũ ở nhà rồi!
Nhìn thấy Kỷ Tu Viện đứng cách anh một bước, với nụ cười dịu dàng và mặt mày đầy ẩn tình, Dạ Cô Tinh cười nhạt và đôi mắt cô tối sầm lại.
Chiếc váy dài màu tím hồng có dáng thướt tha, ánh mắt cô gái xinh đẹp chờ đợi, một lễ nghi chuẩn mực của con gái nhà gia giáo: “Anh họ, Tiểu Viện có thể có vinh hạnh được mời anh khiêu vũ cùng không?”
Nói xong, cô ta quay sang liếc nhìn Dạ Cô Tinh với vẻ mặt khiêu kích.
Nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, trong ánh mắt cũng không hề có chút chấn động, giống như thủ đoạn của đối phương không hề đáng để cô quan tâm, nhỏ nhặt không đáng kể, trong mắt của Kỷ Tu Viện nhanh chóng lóe lên một tia xấu hổ, cô ta cắn chặt môi, nhìn chằm chằm về phía An Tuyển Hoàng mỉm cười.
Cô ta nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, lại còn lại sinh nhật của cô ta nữa, anh họ nhất định sẽ nể mặt cô ta, hơn nữa nhà họ An và nhà họ Kỷ cũng là thông gia của nhau, sẽ không vì một điệu nhảy mà làm mất lòng nhau chứ, Kỷ Tu Viện rất tự tin rằng An Tuyển Hoàng sẽ đồng ý nhảy cùng mình!
Huống hồ, cũng chỉ là một điệu nhảy thôi, cũng không mang ý nghĩa gì.
Nhìn bề ngoài thì Dạ Cô Tinh có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã vô cùng phẫn nộ, cô thực sự muốn bổ đầu của người phụ nữ này ra xem, có phải bên trong toàn là bã đậu hay không! An Tuyển Hoàng có tính sạch sẽ, nên tin đồn anh không gần phụ nữ cũng là vì nguyên nhân này, Kỷ Tu Viện rõ ràng đã biết, nhưng vẫn nhất quyết làm, lại còn tự tin nghĩ rằng An Tuyển Hoàng sẽ dễ bị lừa?
Quả nhiên, An Tuyền Hoàng còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, rõ ràng là chuyện này không liên quan gì đến anh.
Bầu không khí bỗng trưng trệ, người phụ nữ mạnh dạn mời khiêu vũ nhưng người đàn ông lại làm ngơ, có không biết bao nhiêu người đau lòng vì không được ôm người đẹp, mà anh lại lạnh lùng bỏ rơi người ta, chủ động đưa đến tận miệng mà lại không ăn!
Khuôn mặt hồng hào của Kỷ Tu Viện tái nhợt, bờ môi ngập ngừng, khóe mắt ngấn lệ.
An Tuyển Hoàng sừng sững bất động, như một tảng băng cao vút, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, kiêu căng ngạo mạn làm theo ý mình.
Lúc này một giọng nói trong trẻo của một người đàn ông vang lên từ phía sau An Tuyển Hoàng: “Cảm ơn lời mời của em họ.” Một bàn tay to đầy đặn vươn ra phía Kỷ Tu Viện, lập tức giảm bớt đi bầu không khí ngại ngùng lúc này.
Mọi người đều nhìn về phía giọng nói đang vang lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu trắng thanh mảnh, nụ cười thân thiện, nếu chỉ dùng bốn từ để miêu tả thì e rằng chỉ có thể chọn “dịu dàng như nước”.
Một từ “em họ” không chỉ giải quyết sự ngượng ngùng của Kỷ Tu Viện, mà còn nói rõ thân phận của mình, trên đời này không có mấy người có thể gọi Kỷ Tu Viện như vậy, nên người này chỉ có thể là con trai của nhà họ Lận.
Ngay sau đó, Lận Tuệ cũng xác nhận suy đoán của Dạ Cô Tinh.
“Hoán, con mới từ Mỹ trở về, đây cũng là lần đầu tiên gặp lại Tu Viện nhỉ? Hai anh em cứ từ từ nói chuyện với nhau…”
Bà Kỷ nói xong, bầu không khí ngay lập tức dịu đi, điệu Van êm tai vang lên, và cả hai cùng bước vào sàn nhảy.
Một giây sau, An Tuyển Hoàng nghiêng người, đưa cánh tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào mắt Dạ Cô Tinh, mỉm cười: “An phu nhân, cùng nhảy một điệu nhé.”
Dạ Cô Tinh đáp lại một cách tao nhã, năm ngón tay bé nhỏ xinh xinh đặt lên lòng bàn tay vừa to vừa ấm áp của người đàn ông, hai người nắm tay nhau: “Rất vinh hạnh.”
Hai người giống như đôi thiên nga đen ôm nhau trong bóng tối, bí ẩn, tao nhã, quý phái và độc nhất vô nhị.
Ánh đèn nổi bật của Kỷ Tu Viện và Lận Hoán bị cướp đi, theo như tầm mắt có thể nhìn thấy, trọng tâm đã chuyển sang cặp đôi đang khiêu vũ, dịu dàng và lưu luyến, ánh sáng mập mờ lôi cuốn.
Ai nói gia chủ An Tuyển Hoàng của nhà họ An là người có trái tim lạnh giá, thủ đoạn đanh thép? Dù có đanh thép đến đâu thì cũng sẽ nhanh chóng trở nên dịu dàng khi đứng trước mặt vợ yêu.
Nhìn thấy không khí đã ổn định, các người nam cũng bắt đầu rủ bạn nữ của mình cùng nhau khiêu vũ, ôm nhau và cùng nhau tiến lên sàn nhảy, trong trang phục vest, giày da, áo váy đung đưa, rất lộng lẫy và vô cùng đẹp.
Kỷ Tu Viện thụ động đi theo bước chân của Lận Hoán, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn vào người đàn ông mà cô ta đang nghĩ tới.
Ánh mắt Lận Hoán tối sầm lại, trong nháy mắt liền liếc nhìn qua, cũng không nói nhiều, mà chỉ ân cần nhắc nhở: “Tu Viện, tập trung vào.”
Kỷ Tu Viện đột nhiên tỉnh táo lại, ngước mắt lên vô tình đụng phải đôi mắt sâu xa, che đậy tất cả cảm xúc không nên có, người phụ nữ mím môi cười như đóa hoa mùa xuân, vô cùng xinh đẹp.
“Anh Hoán, cảm ơn anh về chuyện vừa nãy.”
“Ồ? Em mời anh nhảy một bài, vốn là anh được hưởng phúc, sao lại nói lời cảm ơn?”
Kỷ Tu Viện sững sờ, trong lòng vô cùng cảm kích, sau đó chuyển chủ đề: “Anh Hoán trở về khi nào vậy?”
“Nửa tháng trước.”
“Mợ vẫn khỏe chứ ạ?”
“Mẹ anh rất khỏe, chỉ là lúc nào cũng nhắc đến Tu Viện của bà thôi, bắt anh phải đến dự sinh nhật và quay video cho bà xem.”
Suy nghĩ của Kỷ Tu Viện lập tức nhanh nhạy như thường và nhanh chóng trả lời: “Em đang chuẩn bị đến thăm cậu mợ…”
Dạ Cô Tinh đặt tay lên vai của người đàn ông, An Tuyển Hoàng đặt tay lên eo cô, hai người bước theo nhịp, nhưng cơ thể của họ ngày càng gần nhau hơn.
“Nè, có phát tình cũng phải xem trường hợp chứ.” Dạ Cô Tinh nhắc nhở anh, cười như không cười, trong ánh mắt bỗng lóe lên chút hài hước, nhưng lại bị dập tắt ngay bởi người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô.
Sức lực giảm xuống, thân thể mềm mại của Dạ Cô Tinh áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngực bị ép hơi đau, nhưng sự đụng chạm mềm mại càng khiến người đàn ông kích động hơn.
Chỉ nghe thấy anh thì thầm nói: “Ở đây, cũng được mà.” Đưa ra một đánh giá rất thiết thực và đúng trọng tâm.
Nhưng lòng bàn tay to đang vuốt ve dọc theo đường cong hoàn ở eo của người phụ nữ, dường như có một ham muốn khó có thể kìm nén lại được.
Dạ Cô Tinh đã hiểu ý của hành động này, sắc mặt cô thay đổi, vỗ nhẹ vào bàn tay hư hỏng của anh, khẽ quát: “An Tuyển Hoàng, anh nghiêm túc tí đi.”
Người đàn ông ho khan hai tiếng để che giấu đi dục vọng đang hiện lên trong đôi mắt, đứng trước mặt người phụ nữ này, anh không thể kềm chế nổi sự kích động, cả đời này, cũng chỉ có cô mới có bản lĩnh này.
Hai người quay tròn nhanh chóng liên tiếp, phối hợp với nhau rất nhịp nhàng và ăn ý, bốn mắt chạm nhau rồi mỉm cười.
Đôi lúc thì nói chuyện với nhau, nhưng bất kỳ lời nói nào cũng không thể bằng bốn mắt nhìn nhau.
Dạ Cô Tinh nhân cơ hội nhéo một cái trên eo người đàn ông, hơi nhướng mày: “Người ta thường nói, anh chị em họ là trời sinh một cặp, xin hỏi anh An Tuyển Hoàng, anh nghĩ như thế nào?”
Người đàn ông không chút do dự lập tức nói: “Vớ vẩn!”
Dạ Cô Tinh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thế à?”
Một ý cười hiện lên trong mắt An Tuyển Hoàng: “Người phụ nữ của anh đang ghen rồi nè.”
Giọng điệu khẳng định, anh dùng một câu trần thuật.
Dạ Cô Tinh cũng không ngượng ngùng, ánh mắt lóe lên một tia hung dữ: “Đúng, em không thích.” Sau đó ánh mắt tối sầm lại và nhấn mạnh: “Rất không thích.”
“Haha…” Anh mỉm cười, trong đôi mắt mang theo nụ cười đắc ý, đưa tay lên véo nhẹ vào sống mũi cao thẳng của cô: “Lọ giấm nhỏ của anh…”
Dạ Cô Tinh ậm ừ, không biết ai mới là lọ giấm, trước đây ngay cả Huy Nguyệt cũng ghen.
Một vòng quay kép hoàn hảo, nhạc kết thúc và mọi người cùng nhau bước xuống.
Dạ Cô Tinh nhìn ly rượu vang đỏ tươi, nuốt một ngụm nước miếng, vì đang cho con bú nên gần nửa năm nay cô chưa đụng đến một giọt rượu nào, hôm nay vừa nhìn thấy, người cô đã ngứa ngáy giống như có một con sâu đang gặm nhấm cơ thể.
Cánh mũi khẽ động, rượu nho Cabernet Sauvignon này ít nhất cũng đã mười năm tuổi, định đưa tay ra lấy thì đã bị một cách tay to lớn ngăn cản lại, và một ly nước cam được đưa ra trước mặt cô, Dạ Cô Tinh buồn bã, cô bắt đầu làm nũng: “Hoàng…”
Chỉ một từ thôi cũng đã khiến người đàn ông tê dại, nếu không phải là ở đây không tiện, thì anh sớm đã biến thành con sói và nuốt chửng cô.
Định hình lại tinh thần: “Ngoan nào, bây giờ em chưa được uống…”
“Bé Tuyệt và bé Húc đều có thể ăn bột rồi, hai ba ngày không bú cũng không sao mà.”
“Ngoan, em sẽ say đó.”
“Không đâu.” Dạ Cô Tinh trả lời trôi chảy, cô rất tự tin về tửu lượng của mình
“Ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Ngoan cái đầu anh! Dạ Cô Tinh muốn phát điên, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn về đây, cô mới dần dần hạ hỏa, khẽ mỉm cười, nhíu mày và đưa tay ôm lấy eo của người đàn ông rồi cô véo một cái, còn xoay 360 độ, cả người An Tuyển Hoàng run lên, lạnh lùng nói.
“Về nhà anh sẽ tính sổ với em.”
Sự dịu dàng trong đôi mắt của người đàn ông như muốn nhấn chìm người ta: “Được thôi.”
Sau đó anh ghé sát vào tai Dạ Cô Tinh và nói: “Hóa ra, em thích kiểu này…”
Dạ Cô Tinh sửng sốt trong chốc lát, một lúc sau mới phản ứng lại, vành tai đỏ bừng: “Lưu manh!”
Lúc này, Kỷ Cương khoác tay Lận Tuệ đi về phía hai người, Dạ Cô Tinh tươi cười hoàn mỹ, không chê vào đâu được, nhìn Kỷ Cương khẽ gật đầu: “Cậu.” Nghe như không hề có sự phân biệt ở đây, giống như người một nhà hòa thuận vậy.
Kỷ Cương mỉm cười hiền hậu, nếp nhăn tụ lại, lờ đi ánh sáng thoáng qua trong mắt ông ta, và giống như một ông lão bình thường.
“Vợ của nhóc Hoàng vất vả rồi, hai đứa nhóc ở nhà vẫn ngoan chứ?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười lịch sự và hào phóng: “Bọn nhỏ ngoan lắm ạ.”
“Vậy thì tốt.” Kỷ Cương cười ha ha, mắt trông thấy hòa hợp vậy thôi, chứ còn bên trong mãnh liệt thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
Ngay lúc này Lận Tuệ cũng mở miệng nói: “Nếu Cô Tinh có thời gian rảnh thì nhất định phải dẫn hai đứa nhóc đến nhà họ Kỷ chơi, nhắc mới nhớ, mợ cũng mới chỉ gặp hai đứa nhóc lúc tiệc đầy tháng, trẻ con thì lớn nhanh lắm, cũng phải để cho bà mợ ngắm cháu mình lớn lên thế nào chứ!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười thanh nhã, ngay cả khi đối mặt với Lận Tuệ, một quý bà đã có thâm niên trong giới thượng lưu hàng chục năm: “Chắc chắn rồi ạ. Hơn nữa nhà họ An có quan hệ thông gia với nhà họ Kỷ, đương nhiên là phải thân thiết hơn rồi.”
Nụ cười trên mặt Lận Tuệ cứng nhắc, cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khóe miệng Kỷ Cương cũng khẽ giật giật.
Quan hệ thông gia? Thân thiết? Vậy mà cô cũng nói được! Cũng chính vì ý đồ xấu xa của cô mà An Tuyển Hoàng mới đột nhiên tha cho nhà họ Tần, đánh rắn không chết nhất định sẽ bị cắn ngược lại một cái, bây giờ nhà họ Tần không dám đụng đến nhà họ An, nên lại quay sang cắn nhà họ Kỷ không buông, khiến Kỷ Cương khoảng thời gian này đau hết cả đầu.
Ngay cả Kỷ Tu Thần trong quân đội cũng không hề dễ dàng, phải chịu không biết bao nhiêu uất ức từ Tần Thiệu Tề.
Một chiêu này làm nhà họ Kỷ không kịp trở tay, và tất cả đều xuất phát từ người phụ như trước mặt có vẻ mặt ngây thơ này, Kỷ Cương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Lận Tuệ cũng không khỏi kiêng nể, nhưng khi hai bên gặp nhau vẫn phải giả vờ với bộ dạng vô cùng dịu hiền, vô cùng quan tâm lo lắng!
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không hề thấy áp lực, đừng quên là cô làm nghề gì! Cuộc sống mà, đều phụ thuộc vào diễn xuất!
Sau vài câu chào hỏi, nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, lời nói không quá lộ liễu, khiến Lận Tuệ không thể bắt lỗi được, lại còn liên tục chọc tức bà ta khiến bà ta phải nổi máu điên, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì được.
Lận Hoán chứng kiến tất cả những chuyện này, khẽ lắc lư chiếc ly trong tay, rượu trong ly sóng sánh, tỏa ra một sức hấp dẫn bí ẩn khó tả, anh ta đang đứng bên cạnh Kỷ Hạo Hiên, cũng là em trai họ của anh ta.
“Hiên này, chị dâu mà em nói, chính là người kia à?” Lận Hoàn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp mặc trên mình chiếc váy đen.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhanh chóng nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, ánh sáng xung quanh lướt qua, tất cả những ánh mắt tò mò đều giống như những con chim sợ cành cong, bỏ chạy tứ phía.
Không phải! Đều không phải! Không phải kiểu nhìn dò xét!
Khẽ nheo mắt một cái, cô thu hồi ánh mắt, uống một ngụm nước cam trên tay, lông mi hơi cong, giống như hai con bướm bay lượn, nhưng giây sau lại nhướng lên, toát ra sự nguy hiểm.
Cô cau mày hoài nghi, nhưng sau đó vẫn quay đầu đi, không để ý nữa.
Lận Hoán vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, người phụ nữ này chắc chắn không phải hạng người bình thường, chả trách nhà họ Tần lại thất bại dưới tay cô và bây giời phải thoi thóp, thảo nào người lạnh nhạt như An Tuyển Hoàng lại có tình cảm với cô…
Không có gì ngạc nhiên, tiếp theo là điệu nhảy mở màn được nhiều người mong đợi, có vẻ như cô ta sẽ chọn một bạn nhảy trong số những vị khách có mặt ở đây.
Nhiều thanh niên đẹp trai tuấn tú chỉnh đốn lại trang phục, sợ sẽ mạo phạm đến người đẹp, chỉ cần lọt vào mắt xanh của cô Kỷ, thì sẽ nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Kỷ, và họ đang rất mong đợi cái ngày một bước lên mây đó!
Cô gái đi dọc con đường với nụ cười đoan trang, dáng điệu uyển chuyển, và đi đến đâu cô ta cũng cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, đám người tự động nhường đường cho cô ta.
Từ khi bước vào cửa, ánh mắt của An Tuyển Hoàng không hề rời khỏi Dạ Cô Tinh, có rất nhiều người muốn tiến tới nói chuyện, nhưng đều bị khuôn mặt lạnh lùng không ai dám đến gần của anh khiến người ta phải khiếp sợ, ngay cả mở lời cũng không có cơ hội.
Còn về Kỷ Tu Viện làm gì, xung quanh rảy ra chuyện gì anh cũng đều không để ý đến, nếu không phải Dạ Cô Tinh kiên quyết đi thì giờ anh đã ôm trọn hương thơm ấm áp và cùng cô phiên vẫn phúc vũ ở nhà rồi!
Nhìn thấy Kỷ Tu Viện đứng cách anh một bước, với nụ cười dịu dàng và mặt mày đầy ẩn tình, Dạ Cô Tinh cười nhạt và đôi mắt cô tối sầm lại.
Chiếc váy dài màu tím hồng có dáng thướt tha, ánh mắt cô gái xinh đẹp chờ đợi, một lễ nghi chuẩn mực của con gái nhà gia giáo: “Anh họ, Tiểu Viện có thể có vinh hạnh được mời anh khiêu vũ cùng không?”
Nói xong, cô ta quay sang liếc nhìn Dạ Cô Tinh với vẻ mặt khiêu kích.
Nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, trong ánh mắt cũng không hề có chút chấn động, giống như thủ đoạn của đối phương không hề đáng để cô quan tâm, nhỏ nhặt không đáng kể, trong mắt của Kỷ Tu Viện nhanh chóng lóe lên một tia xấu hổ, cô ta cắn chặt môi, nhìn chằm chằm về phía An Tuyển Hoàng mỉm cười.
Cô ta nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, lại còn lại sinh nhật của cô ta nữa, anh họ nhất định sẽ nể mặt cô ta, hơn nữa nhà họ An và nhà họ Kỷ cũng là thông gia của nhau, sẽ không vì một điệu nhảy mà làm mất lòng nhau chứ, Kỷ Tu Viện rất tự tin rằng An Tuyển Hoàng sẽ đồng ý nhảy cùng mình!
Huống hồ, cũng chỉ là một điệu nhảy thôi, cũng không mang ý nghĩa gì.
Nhìn bề ngoài thì Dạ Cô Tinh có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã vô cùng phẫn nộ, cô thực sự muốn bổ đầu của người phụ nữ này ra xem, có phải bên trong toàn là bã đậu hay không! An Tuyển Hoàng có tính sạch sẽ, nên tin đồn anh không gần phụ nữ cũng là vì nguyên nhân này, Kỷ Tu Viện rõ ràng đã biết, nhưng vẫn nhất quyết làm, lại còn tự tin nghĩ rằng An Tuyển Hoàng sẽ dễ bị lừa?
Quả nhiên, An Tuyền Hoàng còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, rõ ràng là chuyện này không liên quan gì đến anh.
Bầu không khí bỗng trưng trệ, người phụ nữ mạnh dạn mời khiêu vũ nhưng người đàn ông lại làm ngơ, có không biết bao nhiêu người đau lòng vì không được ôm người đẹp, mà anh lại lạnh lùng bỏ rơi người ta, chủ động đưa đến tận miệng mà lại không ăn!
Khuôn mặt hồng hào của Kỷ Tu Viện tái nhợt, bờ môi ngập ngừng, khóe mắt ngấn lệ.
An Tuyển Hoàng sừng sững bất động, như một tảng băng cao vút, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, kiêu căng ngạo mạn làm theo ý mình.
Lúc này một giọng nói trong trẻo của một người đàn ông vang lên từ phía sau An Tuyển Hoàng: “Cảm ơn lời mời của em họ.” Một bàn tay to đầy đặn vươn ra phía Kỷ Tu Viện, lập tức giảm bớt đi bầu không khí ngại ngùng lúc này.
Mọi người đều nhìn về phía giọng nói đang vang lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu trắng thanh mảnh, nụ cười thân thiện, nếu chỉ dùng bốn từ để miêu tả thì e rằng chỉ có thể chọn “dịu dàng như nước”.
Một từ “em họ” không chỉ giải quyết sự ngượng ngùng của Kỷ Tu Viện, mà còn nói rõ thân phận của mình, trên đời này không có mấy người có thể gọi Kỷ Tu Viện như vậy, nên người này chỉ có thể là con trai của nhà họ Lận.
Ngay sau đó, Lận Tuệ cũng xác nhận suy đoán của Dạ Cô Tinh.
“Hoán, con mới từ Mỹ trở về, đây cũng là lần đầu tiên gặp lại Tu Viện nhỉ? Hai anh em cứ từ từ nói chuyện với nhau…”
Bà Kỷ nói xong, bầu không khí ngay lập tức dịu đi, điệu Van êm tai vang lên, và cả hai cùng bước vào sàn nhảy.
Một giây sau, An Tuyển Hoàng nghiêng người, đưa cánh tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào mắt Dạ Cô Tinh, mỉm cười: “An phu nhân, cùng nhảy một điệu nhé.”
Dạ Cô Tinh đáp lại một cách tao nhã, năm ngón tay bé nhỏ xinh xinh đặt lên lòng bàn tay vừa to vừa ấm áp của người đàn ông, hai người nắm tay nhau: “Rất vinh hạnh.”
Hai người giống như đôi thiên nga đen ôm nhau trong bóng tối, bí ẩn, tao nhã, quý phái và độc nhất vô nhị.
Ánh đèn nổi bật của Kỷ Tu Viện và Lận Hoán bị cướp đi, theo như tầm mắt có thể nhìn thấy, trọng tâm đã chuyển sang cặp đôi đang khiêu vũ, dịu dàng và lưu luyến, ánh sáng mập mờ lôi cuốn.
Ai nói gia chủ An Tuyển Hoàng của nhà họ An là người có trái tim lạnh giá, thủ đoạn đanh thép? Dù có đanh thép đến đâu thì cũng sẽ nhanh chóng trở nên dịu dàng khi đứng trước mặt vợ yêu.
Nhìn thấy không khí đã ổn định, các người nam cũng bắt đầu rủ bạn nữ của mình cùng nhau khiêu vũ, ôm nhau và cùng nhau tiến lên sàn nhảy, trong trang phục vest, giày da, áo váy đung đưa, rất lộng lẫy và vô cùng đẹp.
Kỷ Tu Viện thụ động đi theo bước chân của Lận Hoán, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn vào người đàn ông mà cô ta đang nghĩ tới.
Ánh mắt Lận Hoán tối sầm lại, trong nháy mắt liền liếc nhìn qua, cũng không nói nhiều, mà chỉ ân cần nhắc nhở: “Tu Viện, tập trung vào.”
Kỷ Tu Viện đột nhiên tỉnh táo lại, ngước mắt lên vô tình đụng phải đôi mắt sâu xa, che đậy tất cả cảm xúc không nên có, người phụ nữ mím môi cười như đóa hoa mùa xuân, vô cùng xinh đẹp.
“Anh Hoán, cảm ơn anh về chuyện vừa nãy.”
“Ồ? Em mời anh nhảy một bài, vốn là anh được hưởng phúc, sao lại nói lời cảm ơn?”
Kỷ Tu Viện sững sờ, trong lòng vô cùng cảm kích, sau đó chuyển chủ đề: “Anh Hoán trở về khi nào vậy?”
“Nửa tháng trước.”
“Mợ vẫn khỏe chứ ạ?”
“Mẹ anh rất khỏe, chỉ là lúc nào cũng nhắc đến Tu Viện của bà thôi, bắt anh phải đến dự sinh nhật và quay video cho bà xem.”
Suy nghĩ của Kỷ Tu Viện lập tức nhanh nhạy như thường và nhanh chóng trả lời: “Em đang chuẩn bị đến thăm cậu mợ…”
Dạ Cô Tinh đặt tay lên vai của người đàn ông, An Tuyển Hoàng đặt tay lên eo cô, hai người bước theo nhịp, nhưng cơ thể của họ ngày càng gần nhau hơn.
“Nè, có phát tình cũng phải xem trường hợp chứ.” Dạ Cô Tinh nhắc nhở anh, cười như không cười, trong ánh mắt bỗng lóe lên chút hài hước, nhưng lại bị dập tắt ngay bởi người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô.
Sức lực giảm xuống, thân thể mềm mại của Dạ Cô Tinh áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngực bị ép hơi đau, nhưng sự đụng chạm mềm mại càng khiến người đàn ông kích động hơn.
Chỉ nghe thấy anh thì thầm nói: “Ở đây, cũng được mà.” Đưa ra một đánh giá rất thiết thực và đúng trọng tâm.
Nhưng lòng bàn tay to đang vuốt ve dọc theo đường cong hoàn ở eo của người phụ nữ, dường như có một ham muốn khó có thể kìm nén lại được.
Dạ Cô Tinh đã hiểu ý của hành động này, sắc mặt cô thay đổi, vỗ nhẹ vào bàn tay hư hỏng của anh, khẽ quát: “An Tuyển Hoàng, anh nghiêm túc tí đi.”
Người đàn ông ho khan hai tiếng để che giấu đi dục vọng đang hiện lên trong đôi mắt, đứng trước mặt người phụ nữ này, anh không thể kềm chế nổi sự kích động, cả đời này, cũng chỉ có cô mới có bản lĩnh này.
Hai người quay tròn nhanh chóng liên tiếp, phối hợp với nhau rất nhịp nhàng và ăn ý, bốn mắt chạm nhau rồi mỉm cười.
Đôi lúc thì nói chuyện với nhau, nhưng bất kỳ lời nói nào cũng không thể bằng bốn mắt nhìn nhau.
Dạ Cô Tinh nhân cơ hội nhéo một cái trên eo người đàn ông, hơi nhướng mày: “Người ta thường nói, anh chị em họ là trời sinh một cặp, xin hỏi anh An Tuyển Hoàng, anh nghĩ như thế nào?”
Người đàn ông không chút do dự lập tức nói: “Vớ vẩn!”
Dạ Cô Tinh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thế à?”
Một ý cười hiện lên trong mắt An Tuyển Hoàng: “Người phụ nữ của anh đang ghen rồi nè.”
Giọng điệu khẳng định, anh dùng một câu trần thuật.
Dạ Cô Tinh cũng không ngượng ngùng, ánh mắt lóe lên một tia hung dữ: “Đúng, em không thích.” Sau đó ánh mắt tối sầm lại và nhấn mạnh: “Rất không thích.”
“Haha…” Anh mỉm cười, trong đôi mắt mang theo nụ cười đắc ý, đưa tay lên véo nhẹ vào sống mũi cao thẳng của cô: “Lọ giấm nhỏ của anh…”
Dạ Cô Tinh ậm ừ, không biết ai mới là lọ giấm, trước đây ngay cả Huy Nguyệt cũng ghen.
Một vòng quay kép hoàn hảo, nhạc kết thúc và mọi người cùng nhau bước xuống.
Dạ Cô Tinh nhìn ly rượu vang đỏ tươi, nuốt một ngụm nước miếng, vì đang cho con bú nên gần nửa năm nay cô chưa đụng đến một giọt rượu nào, hôm nay vừa nhìn thấy, người cô đã ngứa ngáy giống như có một con sâu đang gặm nhấm cơ thể.
Cánh mũi khẽ động, rượu nho Cabernet Sauvignon này ít nhất cũng đã mười năm tuổi, định đưa tay ra lấy thì đã bị một cách tay to lớn ngăn cản lại, và một ly nước cam được đưa ra trước mặt cô, Dạ Cô Tinh buồn bã, cô bắt đầu làm nũng: “Hoàng…”
Chỉ một từ thôi cũng đã khiến người đàn ông tê dại, nếu không phải là ở đây không tiện, thì anh sớm đã biến thành con sói và nuốt chửng cô.
Định hình lại tinh thần: “Ngoan nào, bây giờ em chưa được uống…”
“Bé Tuyệt và bé Húc đều có thể ăn bột rồi, hai ba ngày không bú cũng không sao mà.”
“Ngoan, em sẽ say đó.”
“Không đâu.” Dạ Cô Tinh trả lời trôi chảy, cô rất tự tin về tửu lượng của mình
“Ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Ngoan cái đầu anh! Dạ Cô Tinh muốn phát điên, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn về đây, cô mới dần dần hạ hỏa, khẽ mỉm cười, nhíu mày và đưa tay ôm lấy eo của người đàn ông rồi cô véo một cái, còn xoay 360 độ, cả người An Tuyển Hoàng run lên, lạnh lùng nói.
“Về nhà anh sẽ tính sổ với em.”
Sự dịu dàng trong đôi mắt của người đàn ông như muốn nhấn chìm người ta: “Được thôi.”
Sau đó anh ghé sát vào tai Dạ Cô Tinh và nói: “Hóa ra, em thích kiểu này…”
Dạ Cô Tinh sửng sốt trong chốc lát, một lúc sau mới phản ứng lại, vành tai đỏ bừng: “Lưu manh!”
Lúc này, Kỷ Cương khoác tay Lận Tuệ đi về phía hai người, Dạ Cô Tinh tươi cười hoàn mỹ, không chê vào đâu được, nhìn Kỷ Cương khẽ gật đầu: “Cậu.” Nghe như không hề có sự phân biệt ở đây, giống như người một nhà hòa thuận vậy.
Kỷ Cương mỉm cười hiền hậu, nếp nhăn tụ lại, lờ đi ánh sáng thoáng qua trong mắt ông ta, và giống như một ông lão bình thường.
“Vợ của nhóc Hoàng vất vả rồi, hai đứa nhóc ở nhà vẫn ngoan chứ?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười lịch sự và hào phóng: “Bọn nhỏ ngoan lắm ạ.”
“Vậy thì tốt.” Kỷ Cương cười ha ha, mắt trông thấy hòa hợp vậy thôi, chứ còn bên trong mãnh liệt thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
Ngay lúc này Lận Tuệ cũng mở miệng nói: “Nếu Cô Tinh có thời gian rảnh thì nhất định phải dẫn hai đứa nhóc đến nhà họ Kỷ chơi, nhắc mới nhớ, mợ cũng mới chỉ gặp hai đứa nhóc lúc tiệc đầy tháng, trẻ con thì lớn nhanh lắm, cũng phải để cho bà mợ ngắm cháu mình lớn lên thế nào chứ!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười thanh nhã, ngay cả khi đối mặt với Lận Tuệ, một quý bà đã có thâm niên trong giới thượng lưu hàng chục năm: “Chắc chắn rồi ạ. Hơn nữa nhà họ An có quan hệ thông gia với nhà họ Kỷ, đương nhiên là phải thân thiết hơn rồi.”
Nụ cười trên mặt Lận Tuệ cứng nhắc, cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khóe miệng Kỷ Cương cũng khẽ giật giật.
Quan hệ thông gia? Thân thiết? Vậy mà cô cũng nói được! Cũng chính vì ý đồ xấu xa của cô mà An Tuyển Hoàng mới đột nhiên tha cho nhà họ Tần, đánh rắn không chết nhất định sẽ bị cắn ngược lại một cái, bây giờ nhà họ Tần không dám đụng đến nhà họ An, nên lại quay sang cắn nhà họ Kỷ không buông, khiến Kỷ Cương khoảng thời gian này đau hết cả đầu.
Ngay cả Kỷ Tu Thần trong quân đội cũng không hề dễ dàng, phải chịu không biết bao nhiêu uất ức từ Tần Thiệu Tề.
Một chiêu này làm nhà họ Kỷ không kịp trở tay, và tất cả đều xuất phát từ người phụ như trước mặt có vẻ mặt ngây thơ này, Kỷ Cương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Lận Tuệ cũng không khỏi kiêng nể, nhưng khi hai bên gặp nhau vẫn phải giả vờ với bộ dạng vô cùng dịu hiền, vô cùng quan tâm lo lắng!
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không hề thấy áp lực, đừng quên là cô làm nghề gì! Cuộc sống mà, đều phụ thuộc vào diễn xuất!
Sau vài câu chào hỏi, nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, lời nói không quá lộ liễu, khiến Lận Tuệ không thể bắt lỗi được, lại còn liên tục chọc tức bà ta khiến bà ta phải nổi máu điên, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì được.
Lận Hoán chứng kiến tất cả những chuyện này, khẽ lắc lư chiếc ly trong tay, rượu trong ly sóng sánh, tỏa ra một sức hấp dẫn bí ẩn khó tả, anh ta đang đứng bên cạnh Kỷ Hạo Hiên, cũng là em trai họ của anh ta.
“Hiên này, chị dâu mà em nói, chính là người kia à?” Lận Hoàn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp mặc trên mình chiếc váy đen.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhanh chóng nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, ánh sáng xung quanh lướt qua, tất cả những ánh mắt tò mò đều giống như những con chim sợ cành cong, bỏ chạy tứ phía.
Không phải! Đều không phải! Không phải kiểu nhìn dò xét!
Khẽ nheo mắt một cái, cô thu hồi ánh mắt, uống một ngụm nước cam trên tay, lông mi hơi cong, giống như hai con bướm bay lượn, nhưng giây sau lại nhướng lên, toát ra sự nguy hiểm.
Cô cau mày hoài nghi, nhưng sau đó vẫn quay đầu đi, không để ý nữa.
Lận Hoán vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, người phụ nữ này chắc chắn không phải hạng người bình thường, chả trách nhà họ Tần lại thất bại dưới tay cô và bây giời phải thoi thóp, thảo nào người lạnh nhạt như An Tuyển Hoàng lại có tình cảm với cô…
Danh sách chương