“Ai?” Mặc dù bị thương, anh ta cũng vẫn nhạy bén như cũ.
Không lúng túng khi bị người bắt được, Anh Tử Lạc từ ngoài cửa cất bước vào, chìa tay, mặt không chút thay đổi: “Trả lại cho anh.”
Ánh mắt Minh Chiêu từ trên mặt cô gái, chuyển qua trên tay, sắc mặt đông lạnh như cũ, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ không khó phát hiện chút màu sắc nhè nhẹ trên má người đàn ông.
Đồ trong tay Anh Tử Lạc, chính là cái quần lót bị trộm đi.
Anh ta đưa tay nhận, nhưng lại động đến miệng vết thương trên lưng, động tác bỗng nhiên đình trệ, lông mày cau chặt.
Anh Tử Lạc tiến lên một bước, đưa đồ đến bàn tay anh ta, đôi mắt hạnh trong veo như suối, ngấm lạnh, không có thêm nửa phân cảm xúc, lý trí đến gần như băng lạnh, Minh Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy Anh Tử Lạc như vậy, trong lòng như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, nặng trĩu phiền muộn.
Cô ấy nói: “Vật quy nguyên chủ.”
Minh Chiêu không có lời nào mà đỡ được, ngay cả nói tiếng “cám ơn” đều không ổn, bởi vì, đồ là do cô ấy trộm đi.
Nhất thời không nói gì, Anh Tử Lạc quay người rời đi.
Minh Chiêu lại ma xui quỷ khiến, buột miệng: “Đợi đã!”
Anh Tử Lạc bình tĩnh xoay người, trong mắt không thấy mảy may gợn sóng: “Còn có việc gì?”
“Cô… có thể đỡ tôi đi vệ sinh được không?” Quai hàm Minh Chiêu cứng ngắc, Minh Triệt đi quá lâu, anh ta thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
Anh Tử Lạc nhìn anh ta một cái: “Vết thương của anh là sau lưng.”
Ngụ ý, chân còn chưa tàn.
Minh Chiêu sửng sốt, lời này nghe quen quen, giật mình nhớ ra, chính xác là lời mà mình đã nói với cô hôm ấy, đồng tử hơi co lại, người đàn ông mím chặt môi bạc.
Anh Tử Lạc mím môi, đồ vật không thuộc về cô, nhất định cô không tham cầu, yêu mà không được, hận không thấu xương, cô không muốn bản thân giẫm lên vết xe đổ của cha mình, hơn nữa, thù giết cha còn chưa báo, cô cũng không có tư cách tự sa ngã.
Trước đây, cha thường nói: Có được là nhờ vào vận may, còn không có cũng là số mệnh.
Có lẽ do cô quá cởi mở, cũng có lẽ, tình yêu của cô, không đủ sâu, chung quy là đã yêu, thì không hối hận.
Trên đời này, không phải mỗi người đều có thể gặp được “lưỡng tình tương duyệt”, cho dù “lưỡng tình tương duyệt” cũng không thể bảo đảm bao năm sau vẫn có thể chung thủy không thay lòng, cô không hy vọng xa vời sẽ có được tình yêu giống như dì nhỏ và chú, hai bên không nghi ngờ nhau, cũng không cầu mong cái kết trọn vẹn, chỉ cần có yêu đã là tốt lắm.
Người đàn ông này quá buồn quá lạnh, cô dùng hết toàn lực cũng không bao giờ sưởi ấm được anh ta, có lẽ, do cô vốn không đủ ấm áp, hoặc là sức chịu đựng của cô quá yếu.
Trên đời không phải cứ trả giá là sẽ có thành quả, mà Anh Tử Lạc cô lại là người cố tình tính toán chi li. Khi yêu, không so đo mọi thứ, cố chấp cuồng vọng, chỉ vì anh ta có thể nhìn lại, lại không hề nề hà lòng chàng sắt đá, không chiếm được nửa phần đáp lại, mua bán lỗ vốn, người thông minh sẽ không làm, cho nên, cô cười xoay người đi.
Mọi người, và có lẽ ngay cả bản thân cô đều đã quên mất, cô vốn là một sát thủ, đến từ liên minh Tử Thần, mà bài học đầu tiên của sát thủ được học — là phải vô tình!
Minh Chiêu nhìn vào trong đôi mắt lãnh đạm của cô, một chút nghi hoặc nổi lên trong lòng, hóa ra, phụ nữ thật sự giỏi trở mặt, nhưng cảm giác ngứa ran trong lòng lại là vì sao mà đến?
Anh ta ừ một tiếng: “Cô đi đi, tự tôi có thể đi được.”
Nói xong, quả nhiên hai tay chống trên giường, chậm rãi đứng dậy, ngay cả lông mày đều không nhíu một cái, chỉ là mồ hôi dày đặc đã bán đứng anh ta trong quá trình chịu đựng đau đớn.
Cả lưng anh ta bị thương, chỉ có thể nằm úp sấp trên giường dưỡng thương, hai tay dùng sức, kéo bắp thịt phần lưng, sẽ chỉ làm miệng vết thương vừa khép lại không lâu đã vỡ ra lần nữa, nặng càng thêm nặng.
Anh ta biết hậu quả của việc làm như vậy, cũng không phải là đến nông nỗi không thể nhịn được nữa, anh ta có thể lại đợi thêm một lát, hoặc có thể nhờ người khác đến đỡ, nhưng trong lòng lại bức bối khó chịu, như đang cùng ai tranh cao thấp, cho nên, anh ta không hề lý trí mà làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, nhưng sự bức bối trong lòng lại kỳ quái mà tan biến rồi.
Thân thể đứng vững vàng, anh ta ngẩng đầu nhìn người đối diện, lại phát hiện chỉ còn một mảnh không khí, không có dấu vết, không có bóng dáng.
Minh Chiêu ngẩng đầu tự giễu, anh ta đến tột cùng là đang làm cái gì vậy?
“Trời ạ!” Tiếng kinh hô vừa kinh ngạc mà vừa tức giận của Minh Triệt vang lên: “Minh Chiêu! Anh còn muốn cái mạng nhỏ này nữa không đấy?”
Minh Chiêu không hề để ý đối với sự giận trách của Minh Triệt, mặt trầm như nước, chỉ trầm giọng hỏi: “Mọi chuyện xử lý xong hết rồi?”
“Ừ, xem ra, lần này phu nhân không định bỏ qua cho nhà họ Lâm.”
“Gia chủ đồng ý rồi?”
Minh Triệt hai tay nhất quán: “Chỉ cần phu nhân muốn, gia chủ sẽ không cự tuyệt. Đừng nói một cái nhà họ Lâm, cho dù nhà họ Kỷ, cũng phải đi đời nhà ma. Đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông, thật là mệnh đề đáng sợ.”
Minh Chiêu gian nan thử hoạt động bước chân, lại phát hiện động một cái đã đau cơ, liên tục thở hổn hển.
“Mẹ kiếp! Minh Chiêu, anh thật đúng là không cần mạng nữa à?” Minh Triệt rống ro.
“Tôi muốn đi vệ sinh!” Minh Chiêu cũng hiếm thấy mà cất cao âm thanh.
Minh Triệt ngạc nhiên: “Ồ, tôi đỡ anh. Vừa nãy còn gặp con nhóc Anh Tử Lạc đi ra cơ mà, sao anh không bảo cô ấy đỡ, cứ nhất định phải chờ tôi đến hầu hạ, tôi là bác sĩ, không phải bảo mẫu…”
“Có khác biệt không?” Âm sắc Minh Chiêu lạnh trầm.
Minh Triệt trợn hai mắt, ánh mắt oán hận, muốn phác tác rồi lại cứng rắn nhịn xuống: “Tôi không chấp nhặt với người bệnh!” Nói xong, đưa tay đỡ anh ta đi về phía nhà vệ sinh. Nhếch khóe miệng, lẩm bẩm: “Tính tình tồi tệ này, ai mà chịu được anh…”
“Vừa nãy phu nhân nói như thế nào?” Lông mày Minh Chiêu nhíu chặt.
“Tôi thấy, anh vẫn là đừng xen vào chuyện này nữa, lần trước anh tự chủ trương hạ thủ lưu tình với Dụ Khả Hân, bị quất 20 roi còn ngại chưa đủ à?”
“Lúc này, gia chủ đã quyết tâm đối phó nhà họ Tần và nhà họ Lâm, anh tự mình chú ý.”
Minh Triệt mắt lộ ra nặng nề: “Ừ, tôi biết rồi. Hiện tại mọi chuyện cứ phát triển theo chiều hướng này, nhà họ Kỷ sớm muộn cũng đi tong!”
“Sẽ không đâu.”
Minh Triệt sửng sốt: “Tại sao?”
“Bởi vì, nhà họ Kỷ, phu nhân muốn đích thân ra tay!”
“Anh là nói, lão phu nhân bên kia… phụ nữ ác độc lên, đúng là còn đáng sợ hơn đàn ông.”
“Triệt, anh có phát hiện, khí thế trên người phu nhân và gia chủ càng ngày càng giống nhau không?”
“Không có nha…”
“Hai người này, mới là đồng loại.” Khí thế giống, thần thái tương tự, đều khiến người ta không khỏi quyết đoán thần phục.
“Phu nhân quả thật không đơn giản, bằng không, sao có năng lực khiến gia chủ rơi vào lưới tình chứ?”
“Tôi có loại dự cảm, việc lần này, cho dù gia chủ không ra tay, phu nhân cũng có thể dùng biện pháp của bản thân đánh đổ nhà họ Lâm.”
“Đàn bà… thật sự đáng sợ, nhất là đàn bà tàn nhẫn…”
Trong đầu Minh chiêu đột ngột hiện lên đôi mắt lạnh nhạt, tàn nhẫn… sao?
Buổi chiều, biệt thự chào đón một vị khách trong dự kiến, lại cũng ngoài dự kiến — Kỷ Tu Thần!
Lúc đó Dạ Cô Tinh đang ở phòng khách chơi với con gái, cô bé đã biết lật, thân hình tròn vo lăn qua lăn lại trên sô pha rộng lớn, kèm theo tiếng cười khanh khách vui tai, cô cười mềm mại, mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Đứa con trai còn lại luôn luôn đi theo chủ nghĩa cao lãnh, đang nằm trên sô pha, thỉnh thoảng đạp đạp chân, khi thì khua khua tay, giống như đang hoạt động gân cốt, nhiều lúc mở to đôi mắt, mày nhỏ nhíu lại, thật giống đang trầm tư suy tưởng. Tuy rằng cậu bé sớm đã biết lật, trước mắt vẫn đang siêng năng tìm kiếm trên con đường tập bò, nhưng cậu nhóc cũng không khoe khoang kỹ năng ra vẻ thông minh, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có khi uống sữa mới nể tình cười một cái, Dạ Cô Tinh đối với việc này có chút bất đắc dĩ.
Khi Kỷ Tu Thần đi vào, cô bé đang vỗ vào đôi chân béo, nhìn anh ta cười đến xuân quang sáng rực, nước miếng chảy ròng ròng.
Dạ Cô Tinh đầu cũng không nhấc, chỉ nói: “Hoàng không ở đây.”
“Tôi tới tìm cô.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa vào cửa, một thân quân phục phẳng phiu, tóc đầu đinh, làn da so với lần gặp ở bữa tiệc đầy tháng có vẻ đen hơn vài phần, đôi đồng tử lạnh nhưng sắc bén bức người, trong nháy mắt chạm vào cô bé con, nhất thời hơi dịu dàng hơn, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ, xa cách không giảm, phảng phất cùng bất luận kẻ nào đều cách một tầng voan mỏng.
Bế con gái vào trong ngực, Dạ Cô Tinh ý cười phai nhạt: “Có việc à?”
“Có việc.”
“Thanh, dâng trà.”
Một người giúp việc tiến lên đáp: “Vâng, cô chủ.”
Kỷ Tu Thần bước một bước dài, ngồi xuống một đầu ghế xô pha chỗ Dạ Cô Tinh, khí thế cường ngạnh mang theo một loại nghiêm khắc hùng hổ dọa người, mà Dạ Cô Tinh lại không hề cảm thấy, vẫn đặt tất cả lực chú ý ở trên người cô con gái trong lòng mình, khá lạnh nhạt đối với Kỷ Tu Thần.
Bầu không khí có chút đông lạnh, hai người đều chưa hề mở miệng, chỉ nghe thấy cô bé con cười khanh khách, lúc này, người giúp việc dâng trà, Kỷ Tu Thần nâng chung trà lên, nhưng lại như trâu uống nước, một ngụm thấy đáy, Dạ Cô Tinh ngạc nhiên nhướng mày.
“Tôi cũng không vòng vo, tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt nhà họ Lâm?”
“Anh đến chất vấn tôi à?” Dạ Cô Tinh ôm con gái, lạnh mắt nhìn anh ta.
“Phải.”
Cười khinh thường một cái: “Để Kỷ Cương tới, anh còn không có tư cách.”
“Cô không khỏi quá kiêu ngạo! Lại nói như thế nào, ông ấy cũng là bậc cha chú, cô lại trực tiếp gọi tên…”
“Đủ rồi!” Dạ Cô Tinh ngắt lời dạy dỗ của anh ta: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, nhà họ Lâm thuộc phe phái nhà họ Tần, không quen với nhà họ Kỷ, không có lý do gì để hôm nay anh tới đây, chuyện này làm tôi thấy rất lạ đó.”
Vẻ xấu hổ nhấp nháy thoáng qua trên mặt Kỷ Tu Thần, anh ta ho nhẹ hai tiếng: “Nhà họ Lâm, đã quy thuận nhà họ Kỷ, cho nên, hy vọng cô có thể dơ cao đánh khẽ.”
Dạ Cô Tinh lại chỉ cười lạnh: “Kỷ Tu Thần, nể tình anh chủ động giao ra bản đồ bố phòng nhà tù, hôm nay tôi mới cho anh bước vào cái cửa này, nhưng mà, không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi vô sỉ bỉ ổi của nhà họ Kỷ các người!”
“Sự việc không phải như cô nghĩ…”
“Không phải?” Dạ Cô Tinh cười lạnh hỏi lại: “Anh dám nói từ khi nhà họ An bắt tay vào đối phó nhà họ Tần cho đến nay, nhà họ Kỷ các người không ở giữa vơ vét bất kỳ lợi ích gì sao? Anh dám đảm bảo, Kỷ Cương không phải đang đục nước béo cò chiếm hời từ nhà họ An sao? Tính toán này của các người, cũng thật tỉ mỉ, nhà họ An hủy đi nhà họ Tần, nhà họ Kỷ theo ở phía sau nhặt nhạnh lợi ích, hôm nay còn có mặt mũi tới cửa, muốn nhà họ An dơ cao đánh khẽ, ném phế phẩm này cho các người? Kỷ Tu Thần, anh là quá tự tin, hay nghĩ tôi và An Tuyển Hoàng là kẻ ngu si?”
Chất vấn đổ ập xuống, câu nào cũng sắc bén kinh người, khiến Kỷ Tu Thần bất lực, Dạ Cô Tinh quả nhiên là một chút tình cảm cũng không giữ lại, nhưng không thể phủ nhận, những gì cô nói, đều là sự thật!
Nhà họ An ra tay, phe phái nhà họ Tần thương vong thảm trọng, cách chức, giam giữ, vị trí trống xuất hiện đều bị nhà họ Kỷ nhanh tay lẹ mắt thu vào trong túi, rồi những nhà giống ngọn cỏ ven tường như nhà họ Lâm, thấy tình thế không ổn, chọn cây mà đậu, nhà họ Kỷ đều không từ chối.
“Em dâu, đối với nhà họ Kỷ, nhà họ Lâm quả thực rất quan trọng, hy vọng em có thể nghĩ lại.” Vẻ mặt anh ta rất trịnh trọng.
Nói đến tuổi tác, Kỷ Tu Thần còn lớn hơn An Tuyển Hoàng hai tuổi, năm nay ba mươi hai, trên bối phận anh ta thực sự nên gọi Dạ Cô Tinh một tiếng “em dâu”, thế nhưng đặt ở giờ này khắc này, lại có loại châm chọc nói không nên lời.
Trong mắt Dạ Cô Tinh cũng thực sự lộ ra châm biếm: “Nếu tôi đã ra tay, tự nhiên là đã nghĩ tường tận quá trình, nếu như, anh tới là muốn khuyên tôi thay đổi quyết định, vậy tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, nhà họ Lâm không thể tha được.” Mà những ngày tháng ung dung của nhà họ Kỷ, cũng sẽ không còn lâu nữa đâu!
Đôi mắt Kỷ Tu Thần thâm thúy rét lạnh: “Nói như vậy, cô là muốn khư khư cố chấp?”
“Phải, thì làm sao?”
“Nhà họ Lâm đến tột cùng là chọc cô không vui ở chỗ nào, cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” An Tuyển Hoàng không có lí do gì để phải kiên quyết khiến nhà họ Lâm bị sập, như vậy, cũng chỉ còn lại người đàn bà lòng dạ khó dò trước mắt!
Ngoại trừ cô ra, Kỷ Tu Thần không nghĩ ra còn có ai có thể khiến An Tuyển Hoàng đích thân ra tay!
“Không thể trả lời.”
“Tôi muốn gặp An Tuyển Hoàng.”
“Tôi nói rồi, anh ấy không ở đây, chẳng qua, anh có thể đợi.”
Mâu quang Kỷ Tu Thần chợt sâu xa: “Cô tự tin anh ta có thể vì cô, tổn hại lợi ích?”
Dạ Cô Tinh khẽ nhếch môi đỏ: “Đầu tiên, vợ chồng một khối, lợi ích của An Tuyển Hoàng, tôi cũng có phần, tin tưởng không ai sẽ ngốc đến mức tự tổn hại lợi ích này, cho nên, cách làm của tôi và hai chữ lợi ích không hề mâu thuẫn, đương nhiên, không loại trừ lý do cá nhân bên trong! Thêm nữa, cho dù tâm ý của tôi và lợi ích có điều xung đột, tin tưởng tôi, An Tuyển Hoàng khẳng định sẽ đứng ở bên tôi.”
Kỷ Tu Thần hơi trào phúng: “Cô quá coi trọng bản thân.” Một người phụ nữ ngông cuồng cậy vào quyền thế của người đàn ông để thỏa mãn tư lợi của bản thân, cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ bị người đàn ông nhìn thấu, sau đó, vứt bỏ như cái giày rách!
Anh ta cũng là đàn ông, An Tuyển Hoàng cũng không ngoại lệ, trong thiên hạ này, không có người đàn ông bằng lòng làm kẻ ngốc!
Đối với sự châm biếm của anh ta Dạ Cô Tinh không để bụng: “Không tin, thì anh cứ việc thử một lần, tôi không ngăn anh.”
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Tu Thần hướng về cô, nửa người trên chậm rãi sáp đến, như muốn mượn động tác này, nhìn rõ ràng người phụ nữ này: “Việc không quá ba. Màu sắc mê hoặc trí tuệ, nhưng đàn ông cuối cùng sẽ có một ngày thanh tỉnh.” Tựa như nhắc nhở, càng giống như cảnh cáo.
Dạ Cô Tinh lại nhất thời vui vẻ, đến cả cô bé con trong lòng đều bị cuốn hút, hưng phấn đến hoa chân múa tay vui sướng.
“Bỗng nhiên tôi phát hiện, hai chúng ta nói chuyện, căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không cùng một kênh. Màu sắc mê hoặc trí tuệ? Ha ha… Anh xem thường tôi, càng xem thường An Tuyển Hoàng! Tôi lấy một cái ví dụ cho anh thấy nhé, một người đàn ông trong tay có tiền, anh ta tình nguyện cho người phụ nữ này tiêu, có một ngày, người phụ nữ đó muốn mua một viên kim cương giá trên trời, lúc này người đàn ông bỗng nhiên không nỡ, không muốn chi tiền, nhưng cuối cùng người phụ nữ vẫn có được viên kim cương kia, anh đoán xem, tại vì sao?”
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Tu Thần là, người phụ này tìm được người đàn ông khác mua viên kim cương ấy cho cô ta, nhưng lại phát hiện, có chỗ nào đó không thích hợp.
Dạ Cô Tinh cũng không phải là thật sự hỏi anh ta, đương nhiên cũng không cần anh ta trả lời: “Bởi vì, người phụ nữ này chẳng hề thiếu tiền tiêu, vì thế, cô ta tự bỏ tiền mua viên kim cương mình muốn.”
Kỷ Tu Thần vô cùng chấn động, cô là đang nói cho anh ta biết, cho dù không có nhà họ An bảo vệ, không có An Tuyển Hoàng giúp đỡ, cô cũng có thể dựa vào bản thân nắm chắc nhà họ Lâm!
“Anh muốn gặp An Tuyển Hoàng, tùy ý, dù sao nhà họ Lâm nhất định xong đời.” Dạ Cô Tinh hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ hồng hào của con gái, lúm đồng tiền như hoa: “Con gái ngoan, con nói xem có đúng không?”
Bé An Húc vung vẩy đôi chân mũm mĩm, cười càng lúc càng lớn: “Ưm… phốc phốc… a…”
Thời điểm Kỷ Tu Thần đi ra, bả vai đều sụp xuống, Dạ Cô Tinh nhìn hình bóng anh ta càng lúc càng xa, đôi mắt thâm thúy, khẽ cong môi cười.
Kỷ Cương, ông thích nhặt phế phẩm như vậy, sớm hay muộn sẽ bị phế phẩm phá hư ngũ tạng.
Chân trời, một đóa mây đen đang dần dần tụ lại, xem ra lại sắp có một cơn mưa to tầm tã….
Không lúng túng khi bị người bắt được, Anh Tử Lạc từ ngoài cửa cất bước vào, chìa tay, mặt không chút thay đổi: “Trả lại cho anh.”
Ánh mắt Minh Chiêu từ trên mặt cô gái, chuyển qua trên tay, sắc mặt đông lạnh như cũ, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ không khó phát hiện chút màu sắc nhè nhẹ trên má người đàn ông.
Đồ trong tay Anh Tử Lạc, chính là cái quần lót bị trộm đi.
Anh ta đưa tay nhận, nhưng lại động đến miệng vết thương trên lưng, động tác bỗng nhiên đình trệ, lông mày cau chặt.
Anh Tử Lạc tiến lên một bước, đưa đồ đến bàn tay anh ta, đôi mắt hạnh trong veo như suối, ngấm lạnh, không có thêm nửa phân cảm xúc, lý trí đến gần như băng lạnh, Minh Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy Anh Tử Lạc như vậy, trong lòng như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, nặng trĩu phiền muộn.
Cô ấy nói: “Vật quy nguyên chủ.”
Minh Chiêu không có lời nào mà đỡ được, ngay cả nói tiếng “cám ơn” đều không ổn, bởi vì, đồ là do cô ấy trộm đi.
Nhất thời không nói gì, Anh Tử Lạc quay người rời đi.
Minh Chiêu lại ma xui quỷ khiến, buột miệng: “Đợi đã!”
Anh Tử Lạc bình tĩnh xoay người, trong mắt không thấy mảy may gợn sóng: “Còn có việc gì?”
“Cô… có thể đỡ tôi đi vệ sinh được không?” Quai hàm Minh Chiêu cứng ngắc, Minh Triệt đi quá lâu, anh ta thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
Anh Tử Lạc nhìn anh ta một cái: “Vết thương của anh là sau lưng.”
Ngụ ý, chân còn chưa tàn.
Minh Chiêu sửng sốt, lời này nghe quen quen, giật mình nhớ ra, chính xác là lời mà mình đã nói với cô hôm ấy, đồng tử hơi co lại, người đàn ông mím chặt môi bạc.
Anh Tử Lạc mím môi, đồ vật không thuộc về cô, nhất định cô không tham cầu, yêu mà không được, hận không thấu xương, cô không muốn bản thân giẫm lên vết xe đổ của cha mình, hơn nữa, thù giết cha còn chưa báo, cô cũng không có tư cách tự sa ngã.
Trước đây, cha thường nói: Có được là nhờ vào vận may, còn không có cũng là số mệnh.
Có lẽ do cô quá cởi mở, cũng có lẽ, tình yêu của cô, không đủ sâu, chung quy là đã yêu, thì không hối hận.
Trên đời này, không phải mỗi người đều có thể gặp được “lưỡng tình tương duyệt”, cho dù “lưỡng tình tương duyệt” cũng không thể bảo đảm bao năm sau vẫn có thể chung thủy không thay lòng, cô không hy vọng xa vời sẽ có được tình yêu giống như dì nhỏ và chú, hai bên không nghi ngờ nhau, cũng không cầu mong cái kết trọn vẹn, chỉ cần có yêu đã là tốt lắm.
Người đàn ông này quá buồn quá lạnh, cô dùng hết toàn lực cũng không bao giờ sưởi ấm được anh ta, có lẽ, do cô vốn không đủ ấm áp, hoặc là sức chịu đựng của cô quá yếu.
Trên đời không phải cứ trả giá là sẽ có thành quả, mà Anh Tử Lạc cô lại là người cố tình tính toán chi li. Khi yêu, không so đo mọi thứ, cố chấp cuồng vọng, chỉ vì anh ta có thể nhìn lại, lại không hề nề hà lòng chàng sắt đá, không chiếm được nửa phần đáp lại, mua bán lỗ vốn, người thông minh sẽ không làm, cho nên, cô cười xoay người đi.
Mọi người, và có lẽ ngay cả bản thân cô đều đã quên mất, cô vốn là một sát thủ, đến từ liên minh Tử Thần, mà bài học đầu tiên của sát thủ được học — là phải vô tình!
Minh Chiêu nhìn vào trong đôi mắt lãnh đạm của cô, một chút nghi hoặc nổi lên trong lòng, hóa ra, phụ nữ thật sự giỏi trở mặt, nhưng cảm giác ngứa ran trong lòng lại là vì sao mà đến?
Anh ta ừ một tiếng: “Cô đi đi, tự tôi có thể đi được.”
Nói xong, quả nhiên hai tay chống trên giường, chậm rãi đứng dậy, ngay cả lông mày đều không nhíu một cái, chỉ là mồ hôi dày đặc đã bán đứng anh ta trong quá trình chịu đựng đau đớn.
Cả lưng anh ta bị thương, chỉ có thể nằm úp sấp trên giường dưỡng thương, hai tay dùng sức, kéo bắp thịt phần lưng, sẽ chỉ làm miệng vết thương vừa khép lại không lâu đã vỡ ra lần nữa, nặng càng thêm nặng.
Anh ta biết hậu quả của việc làm như vậy, cũng không phải là đến nông nỗi không thể nhịn được nữa, anh ta có thể lại đợi thêm một lát, hoặc có thể nhờ người khác đến đỡ, nhưng trong lòng lại bức bối khó chịu, như đang cùng ai tranh cao thấp, cho nên, anh ta không hề lý trí mà làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, nhưng sự bức bối trong lòng lại kỳ quái mà tan biến rồi.
Thân thể đứng vững vàng, anh ta ngẩng đầu nhìn người đối diện, lại phát hiện chỉ còn một mảnh không khí, không có dấu vết, không có bóng dáng.
Minh Chiêu ngẩng đầu tự giễu, anh ta đến tột cùng là đang làm cái gì vậy?
“Trời ạ!” Tiếng kinh hô vừa kinh ngạc mà vừa tức giận của Minh Triệt vang lên: “Minh Chiêu! Anh còn muốn cái mạng nhỏ này nữa không đấy?”
Minh Chiêu không hề để ý đối với sự giận trách của Minh Triệt, mặt trầm như nước, chỉ trầm giọng hỏi: “Mọi chuyện xử lý xong hết rồi?”
“Ừ, xem ra, lần này phu nhân không định bỏ qua cho nhà họ Lâm.”
“Gia chủ đồng ý rồi?”
Minh Triệt hai tay nhất quán: “Chỉ cần phu nhân muốn, gia chủ sẽ không cự tuyệt. Đừng nói một cái nhà họ Lâm, cho dù nhà họ Kỷ, cũng phải đi đời nhà ma. Đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông, thật là mệnh đề đáng sợ.”
Minh Chiêu gian nan thử hoạt động bước chân, lại phát hiện động một cái đã đau cơ, liên tục thở hổn hển.
“Mẹ kiếp! Minh Chiêu, anh thật đúng là không cần mạng nữa à?” Minh Triệt rống ro.
“Tôi muốn đi vệ sinh!” Minh Chiêu cũng hiếm thấy mà cất cao âm thanh.
Minh Triệt ngạc nhiên: “Ồ, tôi đỡ anh. Vừa nãy còn gặp con nhóc Anh Tử Lạc đi ra cơ mà, sao anh không bảo cô ấy đỡ, cứ nhất định phải chờ tôi đến hầu hạ, tôi là bác sĩ, không phải bảo mẫu…”
“Có khác biệt không?” Âm sắc Minh Chiêu lạnh trầm.
Minh Triệt trợn hai mắt, ánh mắt oán hận, muốn phác tác rồi lại cứng rắn nhịn xuống: “Tôi không chấp nhặt với người bệnh!” Nói xong, đưa tay đỡ anh ta đi về phía nhà vệ sinh. Nhếch khóe miệng, lẩm bẩm: “Tính tình tồi tệ này, ai mà chịu được anh…”
“Vừa nãy phu nhân nói như thế nào?” Lông mày Minh Chiêu nhíu chặt.
“Tôi thấy, anh vẫn là đừng xen vào chuyện này nữa, lần trước anh tự chủ trương hạ thủ lưu tình với Dụ Khả Hân, bị quất 20 roi còn ngại chưa đủ à?”
“Lúc này, gia chủ đã quyết tâm đối phó nhà họ Tần và nhà họ Lâm, anh tự mình chú ý.”
Minh Triệt mắt lộ ra nặng nề: “Ừ, tôi biết rồi. Hiện tại mọi chuyện cứ phát triển theo chiều hướng này, nhà họ Kỷ sớm muộn cũng đi tong!”
“Sẽ không đâu.”
Minh Triệt sửng sốt: “Tại sao?”
“Bởi vì, nhà họ Kỷ, phu nhân muốn đích thân ra tay!”
“Anh là nói, lão phu nhân bên kia… phụ nữ ác độc lên, đúng là còn đáng sợ hơn đàn ông.”
“Triệt, anh có phát hiện, khí thế trên người phu nhân và gia chủ càng ngày càng giống nhau không?”
“Không có nha…”
“Hai người này, mới là đồng loại.” Khí thế giống, thần thái tương tự, đều khiến người ta không khỏi quyết đoán thần phục.
“Phu nhân quả thật không đơn giản, bằng không, sao có năng lực khiến gia chủ rơi vào lưới tình chứ?”
“Tôi có loại dự cảm, việc lần này, cho dù gia chủ không ra tay, phu nhân cũng có thể dùng biện pháp của bản thân đánh đổ nhà họ Lâm.”
“Đàn bà… thật sự đáng sợ, nhất là đàn bà tàn nhẫn…”
Trong đầu Minh chiêu đột ngột hiện lên đôi mắt lạnh nhạt, tàn nhẫn… sao?
Buổi chiều, biệt thự chào đón một vị khách trong dự kiến, lại cũng ngoài dự kiến — Kỷ Tu Thần!
Lúc đó Dạ Cô Tinh đang ở phòng khách chơi với con gái, cô bé đã biết lật, thân hình tròn vo lăn qua lăn lại trên sô pha rộng lớn, kèm theo tiếng cười khanh khách vui tai, cô cười mềm mại, mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Đứa con trai còn lại luôn luôn đi theo chủ nghĩa cao lãnh, đang nằm trên sô pha, thỉnh thoảng đạp đạp chân, khi thì khua khua tay, giống như đang hoạt động gân cốt, nhiều lúc mở to đôi mắt, mày nhỏ nhíu lại, thật giống đang trầm tư suy tưởng. Tuy rằng cậu bé sớm đã biết lật, trước mắt vẫn đang siêng năng tìm kiếm trên con đường tập bò, nhưng cậu nhóc cũng không khoe khoang kỹ năng ra vẻ thông minh, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có khi uống sữa mới nể tình cười một cái, Dạ Cô Tinh đối với việc này có chút bất đắc dĩ.
Khi Kỷ Tu Thần đi vào, cô bé đang vỗ vào đôi chân béo, nhìn anh ta cười đến xuân quang sáng rực, nước miếng chảy ròng ròng.
Dạ Cô Tinh đầu cũng không nhấc, chỉ nói: “Hoàng không ở đây.”
“Tôi tới tìm cô.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa vào cửa, một thân quân phục phẳng phiu, tóc đầu đinh, làn da so với lần gặp ở bữa tiệc đầy tháng có vẻ đen hơn vài phần, đôi đồng tử lạnh nhưng sắc bén bức người, trong nháy mắt chạm vào cô bé con, nhất thời hơi dịu dàng hơn, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ, xa cách không giảm, phảng phất cùng bất luận kẻ nào đều cách một tầng voan mỏng.
Bế con gái vào trong ngực, Dạ Cô Tinh ý cười phai nhạt: “Có việc à?”
“Có việc.”
“Thanh, dâng trà.”
Một người giúp việc tiến lên đáp: “Vâng, cô chủ.”
Kỷ Tu Thần bước một bước dài, ngồi xuống một đầu ghế xô pha chỗ Dạ Cô Tinh, khí thế cường ngạnh mang theo một loại nghiêm khắc hùng hổ dọa người, mà Dạ Cô Tinh lại không hề cảm thấy, vẫn đặt tất cả lực chú ý ở trên người cô con gái trong lòng mình, khá lạnh nhạt đối với Kỷ Tu Thần.
Bầu không khí có chút đông lạnh, hai người đều chưa hề mở miệng, chỉ nghe thấy cô bé con cười khanh khách, lúc này, người giúp việc dâng trà, Kỷ Tu Thần nâng chung trà lên, nhưng lại như trâu uống nước, một ngụm thấy đáy, Dạ Cô Tinh ngạc nhiên nhướng mày.
“Tôi cũng không vòng vo, tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt nhà họ Lâm?”
“Anh đến chất vấn tôi à?” Dạ Cô Tinh ôm con gái, lạnh mắt nhìn anh ta.
“Phải.”
Cười khinh thường một cái: “Để Kỷ Cương tới, anh còn không có tư cách.”
“Cô không khỏi quá kiêu ngạo! Lại nói như thế nào, ông ấy cũng là bậc cha chú, cô lại trực tiếp gọi tên…”
“Đủ rồi!” Dạ Cô Tinh ngắt lời dạy dỗ của anh ta: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, nhà họ Lâm thuộc phe phái nhà họ Tần, không quen với nhà họ Kỷ, không có lý do gì để hôm nay anh tới đây, chuyện này làm tôi thấy rất lạ đó.”
Vẻ xấu hổ nhấp nháy thoáng qua trên mặt Kỷ Tu Thần, anh ta ho nhẹ hai tiếng: “Nhà họ Lâm, đã quy thuận nhà họ Kỷ, cho nên, hy vọng cô có thể dơ cao đánh khẽ.”
Dạ Cô Tinh lại chỉ cười lạnh: “Kỷ Tu Thần, nể tình anh chủ động giao ra bản đồ bố phòng nhà tù, hôm nay tôi mới cho anh bước vào cái cửa này, nhưng mà, không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi vô sỉ bỉ ổi của nhà họ Kỷ các người!”
“Sự việc không phải như cô nghĩ…”
“Không phải?” Dạ Cô Tinh cười lạnh hỏi lại: “Anh dám nói từ khi nhà họ An bắt tay vào đối phó nhà họ Tần cho đến nay, nhà họ Kỷ các người không ở giữa vơ vét bất kỳ lợi ích gì sao? Anh dám đảm bảo, Kỷ Cương không phải đang đục nước béo cò chiếm hời từ nhà họ An sao? Tính toán này của các người, cũng thật tỉ mỉ, nhà họ An hủy đi nhà họ Tần, nhà họ Kỷ theo ở phía sau nhặt nhạnh lợi ích, hôm nay còn có mặt mũi tới cửa, muốn nhà họ An dơ cao đánh khẽ, ném phế phẩm này cho các người? Kỷ Tu Thần, anh là quá tự tin, hay nghĩ tôi và An Tuyển Hoàng là kẻ ngu si?”
Chất vấn đổ ập xuống, câu nào cũng sắc bén kinh người, khiến Kỷ Tu Thần bất lực, Dạ Cô Tinh quả nhiên là một chút tình cảm cũng không giữ lại, nhưng không thể phủ nhận, những gì cô nói, đều là sự thật!
Nhà họ An ra tay, phe phái nhà họ Tần thương vong thảm trọng, cách chức, giam giữ, vị trí trống xuất hiện đều bị nhà họ Kỷ nhanh tay lẹ mắt thu vào trong túi, rồi những nhà giống ngọn cỏ ven tường như nhà họ Lâm, thấy tình thế không ổn, chọn cây mà đậu, nhà họ Kỷ đều không từ chối.
“Em dâu, đối với nhà họ Kỷ, nhà họ Lâm quả thực rất quan trọng, hy vọng em có thể nghĩ lại.” Vẻ mặt anh ta rất trịnh trọng.
Nói đến tuổi tác, Kỷ Tu Thần còn lớn hơn An Tuyển Hoàng hai tuổi, năm nay ba mươi hai, trên bối phận anh ta thực sự nên gọi Dạ Cô Tinh một tiếng “em dâu”, thế nhưng đặt ở giờ này khắc này, lại có loại châm chọc nói không nên lời.
Trong mắt Dạ Cô Tinh cũng thực sự lộ ra châm biếm: “Nếu tôi đã ra tay, tự nhiên là đã nghĩ tường tận quá trình, nếu như, anh tới là muốn khuyên tôi thay đổi quyết định, vậy tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, nhà họ Lâm không thể tha được.” Mà những ngày tháng ung dung của nhà họ Kỷ, cũng sẽ không còn lâu nữa đâu!
Đôi mắt Kỷ Tu Thần thâm thúy rét lạnh: “Nói như vậy, cô là muốn khư khư cố chấp?”
“Phải, thì làm sao?”
“Nhà họ Lâm đến tột cùng là chọc cô không vui ở chỗ nào, cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” An Tuyển Hoàng không có lí do gì để phải kiên quyết khiến nhà họ Lâm bị sập, như vậy, cũng chỉ còn lại người đàn bà lòng dạ khó dò trước mắt!
Ngoại trừ cô ra, Kỷ Tu Thần không nghĩ ra còn có ai có thể khiến An Tuyển Hoàng đích thân ra tay!
“Không thể trả lời.”
“Tôi muốn gặp An Tuyển Hoàng.”
“Tôi nói rồi, anh ấy không ở đây, chẳng qua, anh có thể đợi.”
Mâu quang Kỷ Tu Thần chợt sâu xa: “Cô tự tin anh ta có thể vì cô, tổn hại lợi ích?”
Dạ Cô Tinh khẽ nhếch môi đỏ: “Đầu tiên, vợ chồng một khối, lợi ích của An Tuyển Hoàng, tôi cũng có phần, tin tưởng không ai sẽ ngốc đến mức tự tổn hại lợi ích này, cho nên, cách làm của tôi và hai chữ lợi ích không hề mâu thuẫn, đương nhiên, không loại trừ lý do cá nhân bên trong! Thêm nữa, cho dù tâm ý của tôi và lợi ích có điều xung đột, tin tưởng tôi, An Tuyển Hoàng khẳng định sẽ đứng ở bên tôi.”
Kỷ Tu Thần hơi trào phúng: “Cô quá coi trọng bản thân.” Một người phụ nữ ngông cuồng cậy vào quyền thế của người đàn ông để thỏa mãn tư lợi của bản thân, cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ bị người đàn ông nhìn thấu, sau đó, vứt bỏ như cái giày rách!
Anh ta cũng là đàn ông, An Tuyển Hoàng cũng không ngoại lệ, trong thiên hạ này, không có người đàn ông bằng lòng làm kẻ ngốc!
Đối với sự châm biếm của anh ta Dạ Cô Tinh không để bụng: “Không tin, thì anh cứ việc thử một lần, tôi không ngăn anh.”
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Tu Thần hướng về cô, nửa người trên chậm rãi sáp đến, như muốn mượn động tác này, nhìn rõ ràng người phụ nữ này: “Việc không quá ba. Màu sắc mê hoặc trí tuệ, nhưng đàn ông cuối cùng sẽ có một ngày thanh tỉnh.” Tựa như nhắc nhở, càng giống như cảnh cáo.
Dạ Cô Tinh lại nhất thời vui vẻ, đến cả cô bé con trong lòng đều bị cuốn hút, hưng phấn đến hoa chân múa tay vui sướng.
“Bỗng nhiên tôi phát hiện, hai chúng ta nói chuyện, căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không cùng một kênh. Màu sắc mê hoặc trí tuệ? Ha ha… Anh xem thường tôi, càng xem thường An Tuyển Hoàng! Tôi lấy một cái ví dụ cho anh thấy nhé, một người đàn ông trong tay có tiền, anh ta tình nguyện cho người phụ nữ này tiêu, có một ngày, người phụ nữ đó muốn mua một viên kim cương giá trên trời, lúc này người đàn ông bỗng nhiên không nỡ, không muốn chi tiền, nhưng cuối cùng người phụ nữ vẫn có được viên kim cương kia, anh đoán xem, tại vì sao?”
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Tu Thần là, người phụ này tìm được người đàn ông khác mua viên kim cương ấy cho cô ta, nhưng lại phát hiện, có chỗ nào đó không thích hợp.
Dạ Cô Tinh cũng không phải là thật sự hỏi anh ta, đương nhiên cũng không cần anh ta trả lời: “Bởi vì, người phụ nữ này chẳng hề thiếu tiền tiêu, vì thế, cô ta tự bỏ tiền mua viên kim cương mình muốn.”
Kỷ Tu Thần vô cùng chấn động, cô là đang nói cho anh ta biết, cho dù không có nhà họ An bảo vệ, không có An Tuyển Hoàng giúp đỡ, cô cũng có thể dựa vào bản thân nắm chắc nhà họ Lâm!
“Anh muốn gặp An Tuyển Hoàng, tùy ý, dù sao nhà họ Lâm nhất định xong đời.” Dạ Cô Tinh hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ hồng hào của con gái, lúm đồng tiền như hoa: “Con gái ngoan, con nói xem có đúng không?”
Bé An Húc vung vẩy đôi chân mũm mĩm, cười càng lúc càng lớn: “Ưm… phốc phốc… a…”
Thời điểm Kỷ Tu Thần đi ra, bả vai đều sụp xuống, Dạ Cô Tinh nhìn hình bóng anh ta càng lúc càng xa, đôi mắt thâm thúy, khẽ cong môi cười.
Kỷ Cương, ông thích nhặt phế phẩm như vậy, sớm hay muộn sẽ bị phế phẩm phá hư ngũ tạng.
Chân trời, một đóa mây đen đang dần dần tụ lại, xem ra lại sắp có một cơn mưa to tầm tã….
Danh sách chương