“Có tin tức báo về từ Hoành Điếm rằng toàn bộ người của Liên minh Tử Thần đã bị bắt. Trong số đó có một người đàn ông và một người phụ nữ cầm đầu, đang được áp giải về Bắc Kinh. Dự kiến sẽ đến nơi vào sáng mai.”
“Một người đàn ông và một người phụ nữ sao?” An Tuyển Hoàng còn chưa kịp nói, Dạ Cô Tinh đã cướp lời rồi.
Minh Chiêu sững sờ trước ánh mắt đầy ẩn ý của Dạ Cô Tinh, anh ta vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng đầy kinh hãi, đồng thời còn dự đoán ngày tháng sau này của những người ở Chiêm Ngao kia e rằng sẽ không hề dễ dàng chút nào.
Đây là một đặc quyền, đặc quyền khi được làm bà chủ của ngôi nhà này. Đó cũng là một tư thái, tư thái của một người phu nhân cầm quyền! Cô đang dùng hành động để nói cho mọi người biết rằng từ bây giờ trở đi, cô sẽ nắm toàn quyền của nhà họ An. Ngay cả quyền sinh sát trong tay, cô cũng muốn giành.
Tất nhiên Dạ Cô Tinh biết, việc mình cướp lời của An Tuyển Hoàng như vậy sẽ khiến tất cả mọi người khiếp sợ và lại còn không đúng lúc nữa. Nhưng khi một số chuyện đã xảy ra rồi, thì cô khó tránh khỏi cảm giác bồn chồn lo âu.
“Vì đã chọn nơi xa, nên chỉ lo gió mưa.” Cô cực kỳ thích câu thơ này. (ý nghĩa của câu thơ này là nếu đã chọn lý tưởng mà mình muốn theo đuổi, thì dù có gặp muôn vàn khó khăn trở ngại đi chăng nữa cũng phải kiên trì, không được nản.)
Đúng vậy, cô chỉ muốn nói với mọi người rằng, trên chiếc xe mang tên nhà họ An này, cũng có vị trí của cô. Bây giờ, cô chỉ lại quay về vị trí của mình mà thôi. Đó không những là điều đương nhiên, mà còn là trách nhiệm không thể đùn đẩy được!
Hai gã hề Kỷ Tình và An Tuyển Thần còn đang nhảy nhót. Cô không biết năng lực làm việc của đám người Minh Chiêu như thế nào; liệu họ có thể tìm thấy thứ cô đang cần không. Dạ Cô Tinh chỉ biết rằng thù vẫn phải tự mình báo thì mới sảng khoái. Cô đã nhẫn nhịn quá lâu rồi. Tục ngữ có câu ‘quá tam ba bận’. Khi một số người không biết ăn năn hối cải, nên cô cũng không cần phải khách sáo với họ làm gì nữa.
Minh Triệt trong lòng không khỏi rùng mình một cái, lén liếc nhìn sắc mặt của gia chủ, rồi đứng nghiêm bên cạnh tỏ vẻ cung kính, xem ra nhà họ An sắp đổi chủ rồi…
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh chậm rãi quét qua mọi người, đôi môi cong lên, hiện lên đường cong tinh tế khiến người ta vô cùng sợ hãi. Theo như những gì có thể thấy, mọi người sợ đến nỗi vội vàng thu tầm mắt. Ngay cả một người thanh cao vô vị như Nguyệt Vô Tình cũng nhìn xuống, không dám nhìn thẳng.
Đám người Minh Chiêu sớm đã nhìn thấy khí thế không hề thua kém gia chủ của Dạ Cô Tinh, nhưng đây lại là lần đầu tiên mà mười hai vệ sĩ cận thân chứng kiến. Ngay cả bọn họ cũng không chịu nổi mà đổ mồ hôi nhễ nhại.
Phải nói rằng mười hai người này đều là những người ưu tú, được nhà họ An huấn luyện thông qua việc tuyển chọn nghiêm ngặt, vì vậy bọn họ chính là cao thủ trong cao thủ, vóc dáng cao to vạm vỡ, năng lực phi phàm, thế nhưng lại không thể chống đỡ nổi ánh mắt của một người phụ nữ?
Không phải bọn họ không nỗ lực cố gắng, mà là đối phương quá mạnh. Suy cho cùng, thì vị phu nhân này thật không đơn giản chút nào.
Với sự công nhận này, thái độ của mười hai người càng phục tùng hơn.
Dạ Cô Tinh hài lòng thu hồi ánh mắt, hơi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người đàn ông, như thể đang hỏi, anh hài lòng không?
An Tuyển Hoàng nở một nụ cười cưng chiều, tựa như than thở mà không phải than thở, dường như đang muốn nói lại, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Độ cong trên khóe môi của người phụ nữ càng sâu hơn, mười ngón tay đan xen vào nhau, cô nắm trọn lấy lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông. Sự tín nhiệm và cảm kích của cô đều đặt hết ở trong đó, không cần nói cũng rõ.
Cuộc đời này thật may mắn biết bao, khi mà có thể gặp được anh, cùng anh chia sẻ vui buồn, nương tựa vào yêu hận tình thù. Trong cuộc đời này, có thể cùng anh nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời.
Tầm mắt của cô lại đặt trên người của Minh Chiêu, Dạ Cô Tinh cười một cách đầy ẩn ý.
Minh Chiêu chỉ cảm thấy da đầu tê rần, sau đó mới sực nhớ ra hình như anh ta vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó, “Đúng vậy! Là một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông tên là Ngân Nguyệt, là một thuộc hạ thân tín của Rio; còn về người phụ nữ đó thì chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng tôi đoán cô ta chắc hẳn là nữ hoàng quỷ diện Liễu Cơ.”
Ấn đường khẽ động, Dạ Cô Tinh không vội lên tiếng, mà theo thói quen dùng các đốt ngón tay gõ gõ lên mặt bàn tạo thành âm thanh đều đặn cứ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giống như âm thanh của tiếng búa nện xuống liên tục, đánh thẳng vào ngực của tất cả mọi người vậy, khiến cho họ có cảm giác hồi hộp không thể nào diễn tả được.
“Anh đã tìm ra ai là kẻ đã ra tay với Tuyệt nhi chưa?”
“Vào cái đêm cậu chủ nhỏ được giải cứu, bọn chúng đều đã bị bắt hết rồi! Tổng cộng có tám tên, trong đó có hai tên bị bắn chết tại chỗ, sáu tên còn lại bị nhốt trong nhà giam của biệt thự.”
“Vậy anh đã tra hỏi được gì rồi?”
“Bọn chúng chỉ nói rằng nghe theo lệnh mà làm thôi.”
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng, hỏi: “Là lệnh của ai?”
“Thủ lĩnh hiện tại của Liên minh Tử Thần, Rio.”
“Ồ, là vậy sao?” Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười một tiếng, như hỏi mà không phải hỏi, giọng điệu ranh mãnh khiến người ta có cảm giác ngạt thở. Bọn họ không khỏi liên tưởng đến trước khi trận phong ba bão táp kéo đến, sự tĩnh lặng và yên ắng của bầu trời về đêm, dường như đang báo hiệu một trận bão lớn sắp sửa kéo đến!
“Tôi hỏi anh.” Dạ Cô Tinh lại nói, “Nhà họ An và Liên minh Tử Thần trước giờ có thù oán gì với nhau không?”
“Chưa từng.”
Nhưng có điều đây chỉ là tổ chức sát thủ, cũng chỉ được tính là bọn tép riu trong giới hắc đạo mà thôi! Bọn chúng căn bản là không có cách nào đứng chung hàng với nhà họ An – bá chủ giới hắc đạo được.
“Vậy theo anh thì tại sao Rio lại làm như vậy?”
Minh Chiêu không nói nên lời, ánh mắt né tránh.
Có một số chuyện, mặc dù trong lòng biết rất rõ, nhưng bọn họ không dám nói ra. Đối với việc tốt xấu của nhà họ An, còn chưa đến lượt mấy người bọn họ can dự vào.
Đôi mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lạnh lùng, nhiệt độ trong phòng thoáng chốc đã giảm mạnh.
Một lúc lâu sau, cô từ trong lòng của An Tuyển Hoàng ngồi dậy, đi vòng qua chiếc bàn làm việc lớn và đứng trước mặt mọi người. Khí thế mạnh mẽ trong người cô bắt đầu toả ra, quét qua, sát khí chết chóc phả vào mặt mọi người.
“An Du đâu?”
“Vẫn còn đang hôn mê.” Minh Triệt bước tới, cung kính đáp.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng động lớn, mọi người không khỏi sững sờ khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh đập mạnh một cái lên bàn làm việc. Ngay cả gia chủ cũng bị hành động đó của cô làm cho kinh ngạc, ngay lập tức trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng xót xa.
“Chỉ là một Liên minh Tử Thần nhỏ bé thôi, mà lại có thể dễ dàng ngụy trang lẻn vào biệt thự, đánh người trọng thương, rồi bắt cóc con trai tôi. Vậy thì tôi còn cần các người canh giữ bảo vệ làm gì nữa chứ?!”
Mọi người đều không dám thở mạnh, rối rít cúi đầu nói: “Xin phu nhân bớt giận.”
Lần này quả thực hộ vệ của bọn họ đã sai sót, rõ ràng một thế lực nhỏ như Liên minh Tử Thần vậy mà có thể lợi dụng được bọn họ. Đây chẳng khác gì như một cái tát trời giáng xuống mặt bọn họ vậy, thật là quá mất mặt!
“Mặc dù các anh đều là người do nhà họ An huấn luyện, nhưng cũng phải biết rõ, rốt cuộc ai mới là người để các anh trung thành chứ!”
Thần kinh của mọi người trở nên căng thẳng, sống lưng sớm đã toát mồ hôi lạnh. Ngay cả sắc mặt của Minh Chiêu và Minh Triệt cũng đều đã tái mét cả lên rồi.
Những lời của Dạ Cô Tinh, tuy có phần khó hiểu, nhưng nó đã đánh thẳng vào điểm mấu chốt, làm cho người ta cảm giác sợ hãi!
Ngoại trừ Nguyệt Vô Tình ra, thì những người còn lại đều được nhà họ An huấn luyện, mà người phụ trách huấn luyện không ai khác chính là mười lăm vị trưởng lão đáng kính của nhà họ An! Trước đây, gia chủ không hề thông báo cho người trong gia tộc biết chuyện mình cùng với phu nhân kết hôn. Thậm chí đến cả việc sinh ra người thừa kế cũng không thông báo luôn. Đến khi tới bữa tiệc đầy tháng của con mình, anh mới mời các vị trưởng lão đến, sau đó anh còn ép họ phải thừa nhận thân phận của cậu chủ nhỏ, cuối cùng bữa tiệc bị làm cho ồn ào huyên náo đến mức bọn họ cụt hứng bỏ về.
Trong số đó, An Nghị – trưởng lão nhánh thứ năm nhà họ An còn bị vợ anh bắn một phát vào đầu gối, sau đó nghe nói ông ta đã bị tàn phế.
Vì vậy mà trong lòng của các trưởng lão đã sinh ra rất nhiều oán hận. An Nghị càng hận vợ và con trai của anh hơn. Nghe nói sau khi trở về người trong gia tộc nổi giận đùng đùng, còn tuyên bố thẳng thừng: ‘Nếu không báo được thù này thề không làm người!’
Lần này An Du bị thương, còn cậu chủ nhỏ thì bị bắt cóc. Không cần động não cũng có thể đoán ra, chắc hẳn là có nội gián bên trong, trong ứng ngoài hợp, mới có thể hành động một cách thần không biết quỷ không hay được chứ.
Mà trước giờ Liên minh Tử Thần với nhà họ An vốn không có thù oán gì cả, nhưng bây giờ họ lại dám ngang nhiên khiêu khích, liều mạng nhảy vào hang cọp làm ra cái chuyện ngu xuẩn đó. Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là họ đã bị ai đó xúi giục rồi!
Bọn họ không tấn công An Tuyển Hoàng, cũng không tấn công Dạ Cô Tinh, mà thay vào đó lại ra tay với một đứa bé còn non nớt như vậy. Ngoài người trong gia tộc luôn làm ra mấy cái chuyện bẩn thỉu đó ra, thì thực không nghĩ ra còn ai khác nữa. Hơn nữa, phải hiểu tường tận chuyện nội bộ của nhà họ An và cấu trúc bên trong của ngôi biệt thự, thì chúng mới có thể dễ dàng thoát khỏi các lớp phòng thủ như vậy chứ! Do đó, mọi người có mặt ở đây đều thuộc diện tình nghi, và bất kỳ ai cũng có thể là “nội gián”!
Một câu nói đơn giản của Dạ Cô Tinh không khác gì đẩy mọi người vào chỗ nước sôi lửa bỏng cả!
Gia chủ cực ghét việc bị hản bội, Chiến Dã chính là một vết xe đổ. Cho dù anh ta được xếp vào hàng hộ pháp, dưới một người trên vạn người, vậy thì sao chứ? Anh ta đã phản bội, rồi cuối cùng cũng phải trả giá đắt đấy thôi!
Huống hồ gì là bọn họ chứ?
Một khi tội danh đã được xác thực, thì không một ai có thể sống sót để nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai!
“Xin gia chủ minh xét!” Mười hai vệ sĩ cận thân An Tuyển Hoàng cùng nhau cúi đầu. Chỉ có Nguyệt Vô Tình, Minh Chiêu và Minh Triệt là không nhúc nhích, thờ ơ lạnh nhạt, như thể bọn họ không nằm trong số những đối tượng bị tình nghi vậy.
Khóe môi lãnh đạm khẽ nhếch lên, nụ cười của Dạ Cô Tinh không chạm đến đáy mắt. Khi bị cô mắng thì lại muốn quay ra tìm An Tuyển Hoàng làm chủ sao? Xem ra những người này còn chưa biết được tình hình hiện tại là như thế nào đây mà!
Trong hoàn cảnh như vậy, cô không ngại dạy cho những người này một bài học thì không ổn rồi!
“Vợ chồng chúng tôi là một thể, vấn đề của cô ấy cũng chính là của tôi.” An Tuyển Hoàng trầm giọng nói, chỉ một câu nói thôi đã bày tỏ hết lập trường của mình rằng anh luôn đứng về phía Dạ Cô Tinh.
Ba người Nguyệt Vô Tình, Minh Chiêu và Minh Triệt không hề bất ngờ gì cả. Có lẽ là vì ngay từ khi Dạ Cô Tinh bước vào phòng làm việc, thì họ đã nghĩ ra tình hình của ngày hôm nay là như thế nào rồi. Chỉ là một số người lại vẫn không hiểu được; cho nên họ cần phải có một bài học mới có thể nhớ lâu được.
Những người này đều là thân tín bên cạnh An Tuyển Hoàng, họ đều đã thấy qua việc gia chủ xử phạt tàn nhẫn với sự phản bội ra sao. Nếu nói trong số họ có kẻ phản bội thì khả năng này tuyệt đối không thể nào xảy ra!
Nếu họ có trái tim, thì họ chắc chắn sẽ không có can đảm làm chuyện đó đâu!
Dạ Cô Tinh chỉ muốn nhân cơ hội để răn dạy, nhân tiện lập uy. Nếu muốn làm chủ ở nhà họ An, thì trước hết cô cần phải thu phục thuộc hạ của An Tuyển Hoàng!
Xem ra lần này phu nhân thật sự chưa chịu để yên, những ngày tháng yên bình của một số người trên đảo e là không còn nữa rồi.
Tuy nhiên, nhà họ An suy tàn cũng đã đến lúc nên được cải tổ lại rồi!
Nhìn thấy gia chủ cũng đứng về phía Dạ Cô Tinh, mười hai người họ mới nhận ra điểm mấu chốt của sự việc. Vào giờ phút này, người có thể định đoạt sinh tử của họ không phải là gia chủ, mà là người phụ nữ có khí thế kinh người ở trước mặt này- chính là phu nhân nắm quyền danh chính ngôn thuận của nhà họ An!
“Xin phu nhân minh xét! Mười hai người chúng tôi đều một lòng một dạ, tuyệt đối sẽ không làm mấy cái chuyện phản bội gia chủ!” Một người bước lên phía trước, thay mặt mọi người lên tiếng.
Sắc mặt của Dạ Cô Tinh hơi thả lỏng, vẻ lạnh lùng dần dần phai nhạt, “Lời hôm nay tôi nói ra không phải là quở trách mà là răn dạy.” Ánh mắt mạnh mẽ quét qua mười hai người, rồi lại nói tiếp: “Mỗi người các anh bị phạt mười lăm roi, mau lui xuống nhận hình phạt đi!”
“Rõ!” Mọi người cùng đồng thanh đáp, giống như vừa trút được gánh nặng vậy, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không thể che giấu được.
So với việc mất mạng, thì việc chịu phạt mười lăm roi có hề hấn gì đâu chứ.
Tất cả mọi người đều nối đuôi nhau đi ra, chẳng mấy chốc, căn phòng làm việc to như thế giờ chỉ còn lại mỗi An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh.
Ngồi lại trên đùi người đàn ông, Dạ Cô Tinh vươn tay ôm cổ anh rồi tựa vào ngực anh, im lặng hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Khẽ thở dài một tiếng, An Tuyển Hoàng ôm chặt lấy cô, hôn một cách trìu mến, tỏ vẻ đau lòng, “Em cần gì phải…”
Mọi thứ giao cho anh không phải tốt hơn sao? Tại sao cứ nhất quyết phải hao tâm tổn trí tự mình can dự vào làm gì chứ?
“Hoàng, em biết, anh có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng em lại không có cách nào vượt qua rào cản trong lòng mình hết.” Một tia căm ghét chợt lóe lên trong mắt, nếu đã dám động vào con trai của cô, vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần đi, cô chắc chắn sẽ trả thù!
Nếu cô không đích thân giải quyết những người đó, thì làm sao có thể xả cơn giận trong lòng?!
“Anh chỉ là không muốn em quá lao tâm, những việc này lẽ ra phải do anh làm mới đúng.” Một tia xấu hổ thậm chí còn là bất lực lóe lên trong mắt người đàn ông.
Xem ra, có được một người vợ quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện hay ho gì cả, chí ít, ở một khía cạnh nào đó, vai trò của đàn ông sẽ trở nên mờ nhạt.
An Tuyển Hoàng biết, với thế lực hiện tại của “cậu Dạ”, muốn trừng trị một số người không phải là chuyện khó. Nhưng anh cũng muốn làm điều gì đó cho người mình yêu, tự tay báo thù cho con mình, cho dù kẻ thù đó là mẹ và em trai anh.
Anh cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
“Một người đàn ông và một người phụ nữ sao?” An Tuyển Hoàng còn chưa kịp nói, Dạ Cô Tinh đã cướp lời rồi.
Minh Chiêu sững sờ trước ánh mắt đầy ẩn ý của Dạ Cô Tinh, anh ta vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng đầy kinh hãi, đồng thời còn dự đoán ngày tháng sau này của những người ở Chiêm Ngao kia e rằng sẽ không hề dễ dàng chút nào.
Đây là một đặc quyền, đặc quyền khi được làm bà chủ của ngôi nhà này. Đó cũng là một tư thái, tư thái của một người phu nhân cầm quyền! Cô đang dùng hành động để nói cho mọi người biết rằng từ bây giờ trở đi, cô sẽ nắm toàn quyền của nhà họ An. Ngay cả quyền sinh sát trong tay, cô cũng muốn giành.
Tất nhiên Dạ Cô Tinh biết, việc mình cướp lời của An Tuyển Hoàng như vậy sẽ khiến tất cả mọi người khiếp sợ và lại còn không đúng lúc nữa. Nhưng khi một số chuyện đã xảy ra rồi, thì cô khó tránh khỏi cảm giác bồn chồn lo âu.
“Vì đã chọn nơi xa, nên chỉ lo gió mưa.” Cô cực kỳ thích câu thơ này. (ý nghĩa của câu thơ này là nếu đã chọn lý tưởng mà mình muốn theo đuổi, thì dù có gặp muôn vàn khó khăn trở ngại đi chăng nữa cũng phải kiên trì, không được nản.)
Đúng vậy, cô chỉ muốn nói với mọi người rằng, trên chiếc xe mang tên nhà họ An này, cũng có vị trí của cô. Bây giờ, cô chỉ lại quay về vị trí của mình mà thôi. Đó không những là điều đương nhiên, mà còn là trách nhiệm không thể đùn đẩy được!
Hai gã hề Kỷ Tình và An Tuyển Thần còn đang nhảy nhót. Cô không biết năng lực làm việc của đám người Minh Chiêu như thế nào; liệu họ có thể tìm thấy thứ cô đang cần không. Dạ Cô Tinh chỉ biết rằng thù vẫn phải tự mình báo thì mới sảng khoái. Cô đã nhẫn nhịn quá lâu rồi. Tục ngữ có câu ‘quá tam ba bận’. Khi một số người không biết ăn năn hối cải, nên cô cũng không cần phải khách sáo với họ làm gì nữa.
Minh Triệt trong lòng không khỏi rùng mình một cái, lén liếc nhìn sắc mặt của gia chủ, rồi đứng nghiêm bên cạnh tỏ vẻ cung kính, xem ra nhà họ An sắp đổi chủ rồi…
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh chậm rãi quét qua mọi người, đôi môi cong lên, hiện lên đường cong tinh tế khiến người ta vô cùng sợ hãi. Theo như những gì có thể thấy, mọi người sợ đến nỗi vội vàng thu tầm mắt. Ngay cả một người thanh cao vô vị như Nguyệt Vô Tình cũng nhìn xuống, không dám nhìn thẳng.
Đám người Minh Chiêu sớm đã nhìn thấy khí thế không hề thua kém gia chủ của Dạ Cô Tinh, nhưng đây lại là lần đầu tiên mà mười hai vệ sĩ cận thân chứng kiến. Ngay cả bọn họ cũng không chịu nổi mà đổ mồ hôi nhễ nhại.
Phải nói rằng mười hai người này đều là những người ưu tú, được nhà họ An huấn luyện thông qua việc tuyển chọn nghiêm ngặt, vì vậy bọn họ chính là cao thủ trong cao thủ, vóc dáng cao to vạm vỡ, năng lực phi phàm, thế nhưng lại không thể chống đỡ nổi ánh mắt của một người phụ nữ?
Không phải bọn họ không nỗ lực cố gắng, mà là đối phương quá mạnh. Suy cho cùng, thì vị phu nhân này thật không đơn giản chút nào.
Với sự công nhận này, thái độ của mười hai người càng phục tùng hơn.
Dạ Cô Tinh hài lòng thu hồi ánh mắt, hơi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người đàn ông, như thể đang hỏi, anh hài lòng không?
An Tuyển Hoàng nở một nụ cười cưng chiều, tựa như than thở mà không phải than thở, dường như đang muốn nói lại, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Độ cong trên khóe môi của người phụ nữ càng sâu hơn, mười ngón tay đan xen vào nhau, cô nắm trọn lấy lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông. Sự tín nhiệm và cảm kích của cô đều đặt hết ở trong đó, không cần nói cũng rõ.
Cuộc đời này thật may mắn biết bao, khi mà có thể gặp được anh, cùng anh chia sẻ vui buồn, nương tựa vào yêu hận tình thù. Trong cuộc đời này, có thể cùng anh nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời.
Tầm mắt của cô lại đặt trên người của Minh Chiêu, Dạ Cô Tinh cười một cách đầy ẩn ý.
Minh Chiêu chỉ cảm thấy da đầu tê rần, sau đó mới sực nhớ ra hình như anh ta vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó, “Đúng vậy! Là một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông tên là Ngân Nguyệt, là một thuộc hạ thân tín của Rio; còn về người phụ nữ đó thì chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng tôi đoán cô ta chắc hẳn là nữ hoàng quỷ diện Liễu Cơ.”
Ấn đường khẽ động, Dạ Cô Tinh không vội lên tiếng, mà theo thói quen dùng các đốt ngón tay gõ gõ lên mặt bàn tạo thành âm thanh đều đặn cứ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giống như âm thanh của tiếng búa nện xuống liên tục, đánh thẳng vào ngực của tất cả mọi người vậy, khiến cho họ có cảm giác hồi hộp không thể nào diễn tả được.
“Anh đã tìm ra ai là kẻ đã ra tay với Tuyệt nhi chưa?”
“Vào cái đêm cậu chủ nhỏ được giải cứu, bọn chúng đều đã bị bắt hết rồi! Tổng cộng có tám tên, trong đó có hai tên bị bắn chết tại chỗ, sáu tên còn lại bị nhốt trong nhà giam của biệt thự.”
“Vậy anh đã tra hỏi được gì rồi?”
“Bọn chúng chỉ nói rằng nghe theo lệnh mà làm thôi.”
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng, hỏi: “Là lệnh của ai?”
“Thủ lĩnh hiện tại của Liên minh Tử Thần, Rio.”
“Ồ, là vậy sao?” Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười một tiếng, như hỏi mà không phải hỏi, giọng điệu ranh mãnh khiến người ta có cảm giác ngạt thở. Bọn họ không khỏi liên tưởng đến trước khi trận phong ba bão táp kéo đến, sự tĩnh lặng và yên ắng của bầu trời về đêm, dường như đang báo hiệu một trận bão lớn sắp sửa kéo đến!
“Tôi hỏi anh.” Dạ Cô Tinh lại nói, “Nhà họ An và Liên minh Tử Thần trước giờ có thù oán gì với nhau không?”
“Chưa từng.”
Nhưng có điều đây chỉ là tổ chức sát thủ, cũng chỉ được tính là bọn tép riu trong giới hắc đạo mà thôi! Bọn chúng căn bản là không có cách nào đứng chung hàng với nhà họ An – bá chủ giới hắc đạo được.
“Vậy theo anh thì tại sao Rio lại làm như vậy?”
Minh Chiêu không nói nên lời, ánh mắt né tránh.
Có một số chuyện, mặc dù trong lòng biết rất rõ, nhưng bọn họ không dám nói ra. Đối với việc tốt xấu của nhà họ An, còn chưa đến lượt mấy người bọn họ can dự vào.
Đôi mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lạnh lùng, nhiệt độ trong phòng thoáng chốc đã giảm mạnh.
Một lúc lâu sau, cô từ trong lòng của An Tuyển Hoàng ngồi dậy, đi vòng qua chiếc bàn làm việc lớn và đứng trước mặt mọi người. Khí thế mạnh mẽ trong người cô bắt đầu toả ra, quét qua, sát khí chết chóc phả vào mặt mọi người.
“An Du đâu?”
“Vẫn còn đang hôn mê.” Minh Triệt bước tới, cung kính đáp.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng động lớn, mọi người không khỏi sững sờ khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh đập mạnh một cái lên bàn làm việc. Ngay cả gia chủ cũng bị hành động đó của cô làm cho kinh ngạc, ngay lập tức trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng xót xa.
“Chỉ là một Liên minh Tử Thần nhỏ bé thôi, mà lại có thể dễ dàng ngụy trang lẻn vào biệt thự, đánh người trọng thương, rồi bắt cóc con trai tôi. Vậy thì tôi còn cần các người canh giữ bảo vệ làm gì nữa chứ?!”
Mọi người đều không dám thở mạnh, rối rít cúi đầu nói: “Xin phu nhân bớt giận.”
Lần này quả thực hộ vệ của bọn họ đã sai sót, rõ ràng một thế lực nhỏ như Liên minh Tử Thần vậy mà có thể lợi dụng được bọn họ. Đây chẳng khác gì như một cái tát trời giáng xuống mặt bọn họ vậy, thật là quá mất mặt!
“Mặc dù các anh đều là người do nhà họ An huấn luyện, nhưng cũng phải biết rõ, rốt cuộc ai mới là người để các anh trung thành chứ!”
Thần kinh của mọi người trở nên căng thẳng, sống lưng sớm đã toát mồ hôi lạnh. Ngay cả sắc mặt của Minh Chiêu và Minh Triệt cũng đều đã tái mét cả lên rồi.
Những lời của Dạ Cô Tinh, tuy có phần khó hiểu, nhưng nó đã đánh thẳng vào điểm mấu chốt, làm cho người ta cảm giác sợ hãi!
Ngoại trừ Nguyệt Vô Tình ra, thì những người còn lại đều được nhà họ An huấn luyện, mà người phụ trách huấn luyện không ai khác chính là mười lăm vị trưởng lão đáng kính của nhà họ An! Trước đây, gia chủ không hề thông báo cho người trong gia tộc biết chuyện mình cùng với phu nhân kết hôn. Thậm chí đến cả việc sinh ra người thừa kế cũng không thông báo luôn. Đến khi tới bữa tiệc đầy tháng của con mình, anh mới mời các vị trưởng lão đến, sau đó anh còn ép họ phải thừa nhận thân phận của cậu chủ nhỏ, cuối cùng bữa tiệc bị làm cho ồn ào huyên náo đến mức bọn họ cụt hứng bỏ về.
Trong số đó, An Nghị – trưởng lão nhánh thứ năm nhà họ An còn bị vợ anh bắn một phát vào đầu gối, sau đó nghe nói ông ta đã bị tàn phế.
Vì vậy mà trong lòng của các trưởng lão đã sinh ra rất nhiều oán hận. An Nghị càng hận vợ và con trai của anh hơn. Nghe nói sau khi trở về người trong gia tộc nổi giận đùng đùng, còn tuyên bố thẳng thừng: ‘Nếu không báo được thù này thề không làm người!’
Lần này An Du bị thương, còn cậu chủ nhỏ thì bị bắt cóc. Không cần động não cũng có thể đoán ra, chắc hẳn là có nội gián bên trong, trong ứng ngoài hợp, mới có thể hành động một cách thần không biết quỷ không hay được chứ.
Mà trước giờ Liên minh Tử Thần với nhà họ An vốn không có thù oán gì cả, nhưng bây giờ họ lại dám ngang nhiên khiêu khích, liều mạng nhảy vào hang cọp làm ra cái chuyện ngu xuẩn đó. Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là họ đã bị ai đó xúi giục rồi!
Bọn họ không tấn công An Tuyển Hoàng, cũng không tấn công Dạ Cô Tinh, mà thay vào đó lại ra tay với một đứa bé còn non nớt như vậy. Ngoài người trong gia tộc luôn làm ra mấy cái chuyện bẩn thỉu đó ra, thì thực không nghĩ ra còn ai khác nữa. Hơn nữa, phải hiểu tường tận chuyện nội bộ của nhà họ An và cấu trúc bên trong của ngôi biệt thự, thì chúng mới có thể dễ dàng thoát khỏi các lớp phòng thủ như vậy chứ! Do đó, mọi người có mặt ở đây đều thuộc diện tình nghi, và bất kỳ ai cũng có thể là “nội gián”!
Một câu nói đơn giản của Dạ Cô Tinh không khác gì đẩy mọi người vào chỗ nước sôi lửa bỏng cả!
Gia chủ cực ghét việc bị hản bội, Chiến Dã chính là một vết xe đổ. Cho dù anh ta được xếp vào hàng hộ pháp, dưới một người trên vạn người, vậy thì sao chứ? Anh ta đã phản bội, rồi cuối cùng cũng phải trả giá đắt đấy thôi!
Huống hồ gì là bọn họ chứ?
Một khi tội danh đã được xác thực, thì không một ai có thể sống sót để nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai!
“Xin gia chủ minh xét!” Mười hai vệ sĩ cận thân An Tuyển Hoàng cùng nhau cúi đầu. Chỉ có Nguyệt Vô Tình, Minh Chiêu và Minh Triệt là không nhúc nhích, thờ ơ lạnh nhạt, như thể bọn họ không nằm trong số những đối tượng bị tình nghi vậy.
Khóe môi lãnh đạm khẽ nhếch lên, nụ cười của Dạ Cô Tinh không chạm đến đáy mắt. Khi bị cô mắng thì lại muốn quay ra tìm An Tuyển Hoàng làm chủ sao? Xem ra những người này còn chưa biết được tình hình hiện tại là như thế nào đây mà!
Trong hoàn cảnh như vậy, cô không ngại dạy cho những người này một bài học thì không ổn rồi!
“Vợ chồng chúng tôi là một thể, vấn đề của cô ấy cũng chính là của tôi.” An Tuyển Hoàng trầm giọng nói, chỉ một câu nói thôi đã bày tỏ hết lập trường của mình rằng anh luôn đứng về phía Dạ Cô Tinh.
Ba người Nguyệt Vô Tình, Minh Chiêu và Minh Triệt không hề bất ngờ gì cả. Có lẽ là vì ngay từ khi Dạ Cô Tinh bước vào phòng làm việc, thì họ đã nghĩ ra tình hình của ngày hôm nay là như thế nào rồi. Chỉ là một số người lại vẫn không hiểu được; cho nên họ cần phải có một bài học mới có thể nhớ lâu được.
Những người này đều là thân tín bên cạnh An Tuyển Hoàng, họ đều đã thấy qua việc gia chủ xử phạt tàn nhẫn với sự phản bội ra sao. Nếu nói trong số họ có kẻ phản bội thì khả năng này tuyệt đối không thể nào xảy ra!
Nếu họ có trái tim, thì họ chắc chắn sẽ không có can đảm làm chuyện đó đâu!
Dạ Cô Tinh chỉ muốn nhân cơ hội để răn dạy, nhân tiện lập uy. Nếu muốn làm chủ ở nhà họ An, thì trước hết cô cần phải thu phục thuộc hạ của An Tuyển Hoàng!
Xem ra lần này phu nhân thật sự chưa chịu để yên, những ngày tháng yên bình của một số người trên đảo e là không còn nữa rồi.
Tuy nhiên, nhà họ An suy tàn cũng đã đến lúc nên được cải tổ lại rồi!
Nhìn thấy gia chủ cũng đứng về phía Dạ Cô Tinh, mười hai người họ mới nhận ra điểm mấu chốt của sự việc. Vào giờ phút này, người có thể định đoạt sinh tử của họ không phải là gia chủ, mà là người phụ nữ có khí thế kinh người ở trước mặt này- chính là phu nhân nắm quyền danh chính ngôn thuận của nhà họ An!
“Xin phu nhân minh xét! Mười hai người chúng tôi đều một lòng một dạ, tuyệt đối sẽ không làm mấy cái chuyện phản bội gia chủ!” Một người bước lên phía trước, thay mặt mọi người lên tiếng.
Sắc mặt của Dạ Cô Tinh hơi thả lỏng, vẻ lạnh lùng dần dần phai nhạt, “Lời hôm nay tôi nói ra không phải là quở trách mà là răn dạy.” Ánh mắt mạnh mẽ quét qua mười hai người, rồi lại nói tiếp: “Mỗi người các anh bị phạt mười lăm roi, mau lui xuống nhận hình phạt đi!”
“Rõ!” Mọi người cùng đồng thanh đáp, giống như vừa trút được gánh nặng vậy, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không thể che giấu được.
So với việc mất mạng, thì việc chịu phạt mười lăm roi có hề hấn gì đâu chứ.
Tất cả mọi người đều nối đuôi nhau đi ra, chẳng mấy chốc, căn phòng làm việc to như thế giờ chỉ còn lại mỗi An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh.
Ngồi lại trên đùi người đàn ông, Dạ Cô Tinh vươn tay ôm cổ anh rồi tựa vào ngực anh, im lặng hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Khẽ thở dài một tiếng, An Tuyển Hoàng ôm chặt lấy cô, hôn một cách trìu mến, tỏ vẻ đau lòng, “Em cần gì phải…”
Mọi thứ giao cho anh không phải tốt hơn sao? Tại sao cứ nhất quyết phải hao tâm tổn trí tự mình can dự vào làm gì chứ?
“Hoàng, em biết, anh có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng em lại không có cách nào vượt qua rào cản trong lòng mình hết.” Một tia căm ghét chợt lóe lên trong mắt, nếu đã dám động vào con trai của cô, vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần đi, cô chắc chắn sẽ trả thù!
Nếu cô không đích thân giải quyết những người đó, thì làm sao có thể xả cơn giận trong lòng?!
“Anh chỉ là không muốn em quá lao tâm, những việc này lẽ ra phải do anh làm mới đúng.” Một tia xấu hổ thậm chí còn là bất lực lóe lên trong mắt người đàn ông.
Xem ra, có được một người vợ quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện hay ho gì cả, chí ít, ở một khía cạnh nào đó, vai trò của đàn ông sẽ trở nên mờ nhạt.
An Tuyển Hoàng biết, với thế lực hiện tại của “cậu Dạ”, muốn trừng trị một số người không phải là chuyện khó. Nhưng anh cũng muốn làm điều gì đó cho người mình yêu, tự tay báo thù cho con mình, cho dù kẻ thù đó là mẹ và em trai anh.
Anh cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
Danh sách chương