Dạ Cô Tinh vừa xuống sân bay, đang chuẩn bị đến đường băng riêng qua cửa VIP lên máy bay, một người đàn ông mặc vest màu xám nhạt đi về phía cô, theo sau là mười mấy người đàn ông mặc đồ đen, dồn nén sát khí đằng đằng.
Cách đó ba bước, có người đàn ông đứng yên tại chỗ, đứng trầm tĩnh, dáng người cao lớn, mái tóc nâu khá bắt mắt, ánh mắt Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng, nhướng mày nhìn chằm chằm.
“Nghe danh bà An đã lâu. Hôm nay tôi rất vinh dự được gặp.” Anh ta mỉm cười hào phóng và tỏ ra khá nhiệt tình.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta, cười đáp lại, nhưng không nói.
“Tại hạ, Ngân Nguyệt.” Xem như tự giới thiệu.
“Các hạ có chuyện gì?” Giọng nói của người phụ nữ không hề bối rối, bầu không khí bình tĩnh nhưng lại xen lẫn chút lạnh lẽo, nhuốm màu sợ hãi.
“Trung Quốc các người xưa nay có câu nói không có việc gì thì không dám làm phiền.”
Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Vậy các hạ có biết rằng có một câu nói cổ khác không, là…” Cô cố ý kéo dài đoạn kết.
Người đàn ông nhướng mày và kính cẩn lắng nghe.
“Chó ngoan không cản đường.”
Ngân Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lóe lên: “Bà An, đắc tội rồi.” Nói xong, một nhóm người mặc đồ đen kéo đến bao vây Dạ Cô Tinh.
“Muốn bắt tôi ư? Có thể biết nguyên nhân không?”
“Mệnh lệnh.”
“Lệnh của ai?”
“Xin lỗi, không thể trả lời.”
Dạ Cô Tinh bước tới, đám người áo đen cùng nhau giương súng, cô khúc khích cười: “Làm gì mà phải cẩn thận như vậy? Tôi là phụ nữ, có thể thoát khỏi sự bao vây của các anh sao? Chẳng lẽ với thực lực của các anh, đối phó một phụ nữ lại khó đến mức phải cần súng sao?”
Ngân Nguyệt không có nửa phần tức giận, xòe hai tay ra: “Kế khích tướng của bà An hình như không có tác dụng.”
Dạ Cô Tinh không trả lời, nhưng quay trở lại câu hỏi trước đó: “Chi bằng, để tôi đoán xem cuối cùng là ai đã ra lệnh.”
Lông mày của người đàn ông nhướng lên.
Cô thẳng thắn nói: “Anh và Lý Mẫn Lỵ chia nhau hành động và thực hiện nhiệm vụ của mình. Cô ta phụ trách tiếp cận Vương Khải, để tôi dần xóa tan nghi ngờ, sau đó nhân cơ hội bỏ thuốc, còn anh bao hết phòng ở tầng 13 của khách sạn và chú ý theo dõi từng cử động của tôi. Nấp vào chỗ tối, chờ đợi thời cơ, phải không?”
Ngân Nguyệt cỗ tay: “Haha… quả không hổ là bà An, thật đáng khâm phục vì sự khéo léo của cô. Đáng tiếc rằng chẳng ích gì…”
Dạ Cô Tinh không cười.
Ngân Nguyệt xua tay: “Mang người đi.”
Người đàn ông mặc đồ đen tuân theo mệnh lệnh, định bước lên, nhưng anh ta đã nghe thấy Dạ Cô Tinh chế nhạo: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
Ngân Nguyệt giơ tay cản bước người đàn ông mặc đồ đen: “Câu này của bà An có ý gì?”
“Chỉ là đáng tiếc. Thật đáng tiếc khi tất cả các người sẽ không sống được bao lâu.” Cô lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt thương hại.
Mấy người đàn ông mặc đồ đen nhìn nhau, và sắc mặt của Ngân Nguyệt đột nhiên tối sầm xuống: “Trở thành tù nhân còn dám nói lời ngông cuồng, thật là không biết tốt xấu!”
“Trước khi hành động, Rio không nói với anh rằng không được làm tổn thương tôi sao?”
Sắc mặt của Ngân Nguyệt thay đổi đột ngột, và quả thật Rio cũng đã có lời dặn dò tương tự như vậy trước khi giăng lưới, nhưng anh ta cũng không hề có ý định tuân theo. Cũng giống như một thợ săn, trong quá trình săn lùng con mồi, anh ta sẽ không cân nhắc xem con mồi có bị thương hay không, chảy máu là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần anh ta có được thu hoạch, thì dù sống hay chết cũng được!
“Cô muốn nói gì?” Giờ cô gái này biết Rio, có thể đoán được trọn vẹn kế hoạch của bọn họ, cho thấy người phụ nữ này không hề đơn giản vô hại như vẻ bề ngoài, những lời nói đầy ẩn ý này luôn khiến anh ta cảm thấy bất an…
Dạ Cô Tinh bước đến gần anh ta, chế nhạo: “Tôi tự thấy mình là Liên minh Tử Thần trước giờ không có ân oán, thù hằn gì. Rio không có lý do gì để giết tôi. Ngược lại, anh ta không chỉ không có lý do giết tôi, mà với vị trí và thế lực của nhà họ An, dù có cung phụng tôi như khách quý cũng không hề nói quá, nhưng bây giờ, anh ta sẵn sàng mạo hiểm xúc phạm nhà họ An và cử người đến giết tôi. Anh nghĩ điều đó có hợp lý không?”
Ngân Nguyệt nhíu mày và trầm ngâm. Rio đúng là không có lý do gì để giết cô gái này, huống hồ lại còn liên quan đến nhà họ An.
Khẽ thở dài một hơi, Dạ Cô Tinh tựa lưng vào bức tường, hai tay khoanh trước ngực, khá thoải mái, không có dáng vẻ gì là tù nhân: “Xin hỏi, một người rõ ràng không có khả năng, nhưng lại cố làm điều đó, anh nghĩ sao, điều đó có nghĩa là gì?”
Dạ Cô Tinh không cần anh ta trả lời: “Có nghĩa là, ai đó đã dùng một món lợi khổng lồ, biến toàn bộ Liên minh Tử Thần trở thành một khẩu súng, mà các anh lại…” Cô nhìn qua đám đông rồi mới nói: “Chỉ là một viên đạn tiên phong thôi! Bang – rồi sau đó, chẳng còn gì cả.”
Sắc mặt của Ngân Nguyệt thay đổi đáng kể, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh nhập nhòe sáng tối.
Vị trí thủ lĩnh của Rio vốn là danh bất chính, ngôn bất thuận, năm xưa, Anh Tước Tự hùng mạnh như vậy nhưng lại bị lừa, anh ta luôn nghi ngờ có người âm thầm ủng hộ Rio, nhưng anh ta không phát hiện ra. Bây giờ anh ta bị Dạ Cô Tinh nói trúng tim đen. Anh ta đã tin tám phần rồi.
“Nói cách khác, thủ lĩnh mà các anh muốn trung thành, thực chất là một người không màng đến sinh tử của cấp dưới, chỉ làm việc cho bản thân. Tôi đảm bảo, hôm nay các anh dám làm làm hại tôi dù chỉ một chút, ngày mai anh ta có thể đẩy tất cả ra ngoài, chỉ để cho nhà họ An xả giận. Nếu như vậy, các anh sẽ còn đường sống hay sao?”
Đám đông mặc đồ đen bắt đầu náo loạn, sau khi Rio lên nắm quyền, những gì anh ta làm đều không được lòng người, thêm vào đó có sự việc của Anh Tước Tự trước đó, có rất nhiều người trong liên minh không hài lòng với anh ta.
Nhìn rõ ràng sự thay đổi của bọn họ, Dạ Cô Tinh mỉm cười và trực tiếp đứng trước mặt Ngân Nguyệt: “Bây giờ, anh vẫn định ngăn cản tôi sao?”
Người đàn ông sắc mặt tối sầm, ánh mắt ngập ngừng.
“Ngân Nguyệt, nếu anh dám tự ý thả người, không cần đợi đến khi nhà họ An đến đây, thủ lĩnh sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh!” Giọng nói sắc bén của người phụ nữ cắt ngang sự im lặng, giống như một tiếng sấm, Ngân Nguyệt đột nhiên hoàn hồn.
Dạ Cô Tinh mắt tối sầm lại, Lý Mẫn Lỵ này không sớm không muộn lại chạy tới đây đúng lúc này, cô thực sự hối hận vì lúc đó không cho cô ta một phát súng!
“Các người còn ngẩn người ra làm gì? Thả cô ta không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lời nói của Liễu Cơ khiến những người mặc đồ đen lập tức tỉnh ngộ, nếu hôm nay người phụ nữ này được thả đi, nhiệm vụ thất bại, bọn họ cũng sẽ đi vào đường chết! Có lẽ bọn họ không đợi được nhà họ An tới cửa, đều phải đi gặp Diêm Vương rồi!
Mặc dù đều phải chết, nhưng chết sớm hay chết muộn khác biệt rất lớn!
“Xem ra không có cách nào để cuộc đàm phán này tiếp tục.” Dạ Cô Tinh vỗ tay tán thưởng, một nhóm đàn ông trang bị súng tiểu liên bước ra, lập tức bao vây, tất cả đều đội mũ sắt, thân hình cường tráng. Xếp thành vòng vây mới bao vây Ngân Nguyệt, Liễu Cơ và những người khác.
Tình thế đảo ngược ngay lập tức, Dạ Cô Tinh mỉm cười bình tĩnh, và từ từ lui về phía sau vòng vây.
Chân mày của Ngân Nguyệt sắc bén, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Thì ra là cô đang kéo dài thời gian!”
Dạ Cô Tinh nhìn anh: “Anh thật thông minh, nhưng đáng tiếc, quá kiêu ngạo. Hán ngữ không giỏi thì đừng khoe chữ. Phải biết rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi này cao còn có núi khác cao hơn. À, dạy anh thêm một câu: việc quân cơ không nề dối trá.”
“Vậy những gì vừa nãy cô nói là…”
“Nửa thật nửa giả.”
“Cô!”
“Thủ đoạn cũng được, đe doạ cũng được, quả thực Rio cũng không kiêu ngạo được bao nhiêu ngày nữa đâu.” Nói xong lời này, người phụ nữ trong mắt bùng lên lửa hận, muốn xé nát người ta, làm cho người ta thấy rùng mình.
“Dạ Cô Tinh, cô đắc ý cái gì?” Liễu Cơ cười lạnh: “Cô cho rằng mình thắng rồi sao? Không… cô sẽ thua một cách thê thảm!”
Chậm rãi cười, Dạ Cô Tinh cầm lấy súng từ người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, tiến tới, kề vào ấn đường cô ta: “Không biết tôi sẽ thế nào, nhưng cô, ngày hôm nay thật sự kết thúc.”
Dùng nòng súng khiêu khích cằm người phụ nữ, Dạ Cô Tinh nhìn khuôn mặt đối mặt, ánh mắt như muốn cạo đi một tầng mặt người: “Tôi rất muốn xem dưới cái mặt nạ này là khuôn mặt thế nào.”
Liễu Cơ lại không chút sợ hãi, khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Tôi sợ cô sẽ hối hận.”
“Thật sao?” Dạ Cô Tinh nhướng mày cười: “Nếu đã như vậy, tôi mời mọi người tới xem. Cái gọi là vui một mình không bằng mọi người vui vẻ, cô nghĩ thế nào?”
Liễu Cơ im lặng không nói.
Dạ Cô Tinh đưa tay về phía một người đàn ông to lớn bên cạnh, người đàn ông đưa một chai thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng nâu vào tay cô.
“Có tin đồn rằng, nữ vương mặt quỷ Liễu Nghi Lâm, hay còn gọi là Liễu Cơ, có khả năng thay đổi khuôn mặt theo ý muốn. Đẹp và xấu chỉ trong phút chốc. Chắc hẳn cô không lạ gì với thứ tôi đang cầm trên tay đúng không?”
Đồng tử của Liễu Cơ co lại, nhìn lọ chất lỏng màu vàng nâu trong tay Dạ Cô Tinh, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng cô rất nhanh đã che giấu đi, khịt mũi nói: “Cô có bản lĩnh thì cứ việc tới đi, bớt nói mấy lời vô ích!”
“Thứ này, được gọi là nước tẩy trang, được tạo thành từ một nồng độ nhất định của kali hydroxit, natri hydroxit và dung dịch formaldehyde. Tôi nghe nói rằng để hoàn thành lớp ngụy trang, cô cần phải thoa nhiều loại hóa chất lên mặt. Quá trình khá phức tạp, nhưng không sao cả. Chai nước nhỏ này có thể giúp cô giải quyết dễ dàng.”
Nói xong, Dạ Cô Tinh dùng nòng súng nâng cằm người phụ nữ lên: “Chỉ cần lau nó lên mặt cô, chưa đến ba phút, cô sẽ lộ ra chân tướng.”
Khi cô nghe thấy “dung dịch formaldehyde”, khuôn mặt của Liễu Cơ đột nhiên tái mét! Cô gái này lại thực sự muốn bôi formalin lên mặt mình! Nếu thoa lên thật, trong khi loại bỏ các hóa chất được sử dụng, cũng sẽ làm bỏng toàn bộ da mặt của cô ta, tương đương với bị hủy dung!
“Cô đúng là một người phụ nữ độc ác! Đúng là lòng dạ rắn độc!” Cô ta vươn tay muốn bắt lấy Dạ Cô Tinh, nhưng lại bị hai người đàn ông to lớn khống chế, không thể động đậy.
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười, đưa chai dung dịch cho người đàn ông bên cạnh, lạnh lùng nói: “Mở ra.”
Vẻ mặt của Liễu Cơ thay đổi rõ rệt: “Không! Cô không thể làm thế với tôi! Sao cô dám!”
“Tại sao tôi lại không dám? Cô không phải nói là không sợ sao? Tôi muốn xem cô có sợ hay không. Đổ lên mặt cô ta, nhớ đổ đều lên mặt.”
Khuôn mặt của người đàn ông to lớn giấu dưới chiếc mũ sắt khẽ co giật, những người tới hôm nay đều là tinh hoa được huấn luyện dưới trướng của Vu Sâm, cùng đẳng cấp với Đàm Hào, hiện tại đều là tinh anh của Dạ Xã, chỉ tuân theo lệnh chỉ huy của xã trưởng, đều biết danh tính thực sự của Dạ Cô Tinh.
Hiện tại lại bảo một người đàn ông như anh ta đi đổ axit lên mặt phụ nữ, còn bị xã trưởng dặn dò là nhớ đổ đều lên, thật đúng là…
Nhìn chai thủy tinh càng ngày càng đến gần mình, chất lỏng màu vàng nâu trong chai lăn tăn, trong mắt Liễu Cơ không còn che giấu được sợ hãi nữa, cô ta hét lên: “Dạ Cô Tinh, cô sẽ bị trừng phạt! Những chuyện cô đã làm, con trai và con gái của cô sẽ phải trả giá, chúng sẽ phải trả giá bằng máu cho những gì cô đã làm! Nợ mẹ con trả, lẽ trời đất.”
Chát chát chát-
Ba cái tát liên tục, âm thanh giòn giã vang vọng, sắc mặt Dạ Cô Tinh lạnh như băng: “Tự gây tội, không thể sống. Cho dù tôi không giết cô, cô cũng sẽ chết bởi chính mình. Quả báo còn không giáng xuống tôi, huống chi là con của tôi! Trên đời này, có nhân ắt có quả. Nếu cô không làm ác, cớ sao tôi lại giết cô? Nếu cô không làm. Không gây tội sẽ không phải chết. xét đến cùng, đều là cô tự chuốc lấy”
“Hahaha… muộn rồi… cô sẽ thấy con cái của cô chết thảm thương như thế nào vì cô! Chính cô, cô đã giết chúng… chính là cô… hahaha… không phải muốn bắn sao? Bắn đi? Sao không bắn?”
Dạ Cô Tinh biến sắc, ngăn cản không cho những người kia tiến thêm, vươn tay bóp lấy quai hàm Liễu Cơ, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng hung ác: “Cô có ý gì?”
“Haha… muộn rồi. Hai đứa con của cô, e rằng chúng đã trên đường đến hoàng tuyền rồi! Có huyết mạch của nhà họ An đi cùng, tôi sẽ không cô đơn trên con đường này, đáng lắm! Đáng lắm!”
Mắt Dạ Cô Tinh tối sầm lại, khi mọi người đã quá muộn để phản ứng, cầm lấy chai thủy tinh và quăng về phía trước, tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, cô ta che mặt và ngã xuống đất, nhưng Dạ Cô Tinh không hề dự định cứ như vậy mà bỏ qua cho cô ta. Vì vậy, buông cô ta ra, tiến lên hai bước, một chân đạp lên ngực đối phương, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, giọng càng ngày càng gào thét!
“Dạ Cô Tinh, rồi cô sẽ chết không yên! Hahaha… Hai đứa con của cô đã trả nghiệp cho mẹ của chúng rồi! Trả lại rồi—”
“Trông chừng cô ta.” Ném súng lại cho người khác, Dạ Cô Tinh lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm số của An Tuyên Hoàng, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy từ đầu ngón tay, sâu trong lòng lo lắng dần dần tăng lên.
Cuối cùng, điện thoại đã được kết nối, nhưng đó không phải là giọng nói của người đàn ông trong tưởng tượng, mà là—
“Phu nhân, cậu chủ… đã xảy ra chuyện.”
Mắt Dạ Cô Tinh ướt đẫm, giọng trầm như nước: “Minh Chiêu, anh có biết mình đang nói gì không?” Tiếng hét ngoài mạnh trong yếu bộc lộ sự run rẩy và sợ hãi từ sâu bên trong.
Cô lo lắng, tức giận, nhưng giờ phút này, ai cũng có thể hoảng loạn, nhưng cô không thể!
Hít sâu một hơi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“… An Du, làm phản rồi.”
Cách đó ba bước, có người đàn ông đứng yên tại chỗ, đứng trầm tĩnh, dáng người cao lớn, mái tóc nâu khá bắt mắt, ánh mắt Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng, nhướng mày nhìn chằm chằm.
“Nghe danh bà An đã lâu. Hôm nay tôi rất vinh dự được gặp.” Anh ta mỉm cười hào phóng và tỏ ra khá nhiệt tình.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta, cười đáp lại, nhưng không nói.
“Tại hạ, Ngân Nguyệt.” Xem như tự giới thiệu.
“Các hạ có chuyện gì?” Giọng nói của người phụ nữ không hề bối rối, bầu không khí bình tĩnh nhưng lại xen lẫn chút lạnh lẽo, nhuốm màu sợ hãi.
“Trung Quốc các người xưa nay có câu nói không có việc gì thì không dám làm phiền.”
Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Vậy các hạ có biết rằng có một câu nói cổ khác không, là…” Cô cố ý kéo dài đoạn kết.
Người đàn ông nhướng mày và kính cẩn lắng nghe.
“Chó ngoan không cản đường.”
Ngân Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lóe lên: “Bà An, đắc tội rồi.” Nói xong, một nhóm người mặc đồ đen kéo đến bao vây Dạ Cô Tinh.
“Muốn bắt tôi ư? Có thể biết nguyên nhân không?”
“Mệnh lệnh.”
“Lệnh của ai?”
“Xin lỗi, không thể trả lời.”
Dạ Cô Tinh bước tới, đám người áo đen cùng nhau giương súng, cô khúc khích cười: “Làm gì mà phải cẩn thận như vậy? Tôi là phụ nữ, có thể thoát khỏi sự bao vây của các anh sao? Chẳng lẽ với thực lực của các anh, đối phó một phụ nữ lại khó đến mức phải cần súng sao?”
Ngân Nguyệt không có nửa phần tức giận, xòe hai tay ra: “Kế khích tướng của bà An hình như không có tác dụng.”
Dạ Cô Tinh không trả lời, nhưng quay trở lại câu hỏi trước đó: “Chi bằng, để tôi đoán xem cuối cùng là ai đã ra lệnh.”
Lông mày của người đàn ông nhướng lên.
Cô thẳng thắn nói: “Anh và Lý Mẫn Lỵ chia nhau hành động và thực hiện nhiệm vụ của mình. Cô ta phụ trách tiếp cận Vương Khải, để tôi dần xóa tan nghi ngờ, sau đó nhân cơ hội bỏ thuốc, còn anh bao hết phòng ở tầng 13 của khách sạn và chú ý theo dõi từng cử động của tôi. Nấp vào chỗ tối, chờ đợi thời cơ, phải không?”
Ngân Nguyệt cỗ tay: “Haha… quả không hổ là bà An, thật đáng khâm phục vì sự khéo léo của cô. Đáng tiếc rằng chẳng ích gì…”
Dạ Cô Tinh không cười.
Ngân Nguyệt xua tay: “Mang người đi.”
Người đàn ông mặc đồ đen tuân theo mệnh lệnh, định bước lên, nhưng anh ta đã nghe thấy Dạ Cô Tinh chế nhạo: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
Ngân Nguyệt giơ tay cản bước người đàn ông mặc đồ đen: “Câu này của bà An có ý gì?”
“Chỉ là đáng tiếc. Thật đáng tiếc khi tất cả các người sẽ không sống được bao lâu.” Cô lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt thương hại.
Mấy người đàn ông mặc đồ đen nhìn nhau, và sắc mặt của Ngân Nguyệt đột nhiên tối sầm xuống: “Trở thành tù nhân còn dám nói lời ngông cuồng, thật là không biết tốt xấu!”
“Trước khi hành động, Rio không nói với anh rằng không được làm tổn thương tôi sao?”
Sắc mặt của Ngân Nguyệt thay đổi đột ngột, và quả thật Rio cũng đã có lời dặn dò tương tự như vậy trước khi giăng lưới, nhưng anh ta cũng không hề có ý định tuân theo. Cũng giống như một thợ săn, trong quá trình săn lùng con mồi, anh ta sẽ không cân nhắc xem con mồi có bị thương hay không, chảy máu là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần anh ta có được thu hoạch, thì dù sống hay chết cũng được!
“Cô muốn nói gì?” Giờ cô gái này biết Rio, có thể đoán được trọn vẹn kế hoạch của bọn họ, cho thấy người phụ nữ này không hề đơn giản vô hại như vẻ bề ngoài, những lời nói đầy ẩn ý này luôn khiến anh ta cảm thấy bất an…
Dạ Cô Tinh bước đến gần anh ta, chế nhạo: “Tôi tự thấy mình là Liên minh Tử Thần trước giờ không có ân oán, thù hằn gì. Rio không có lý do gì để giết tôi. Ngược lại, anh ta không chỉ không có lý do giết tôi, mà với vị trí và thế lực của nhà họ An, dù có cung phụng tôi như khách quý cũng không hề nói quá, nhưng bây giờ, anh ta sẵn sàng mạo hiểm xúc phạm nhà họ An và cử người đến giết tôi. Anh nghĩ điều đó có hợp lý không?”
Ngân Nguyệt nhíu mày và trầm ngâm. Rio đúng là không có lý do gì để giết cô gái này, huống hồ lại còn liên quan đến nhà họ An.
Khẽ thở dài một hơi, Dạ Cô Tinh tựa lưng vào bức tường, hai tay khoanh trước ngực, khá thoải mái, không có dáng vẻ gì là tù nhân: “Xin hỏi, một người rõ ràng không có khả năng, nhưng lại cố làm điều đó, anh nghĩ sao, điều đó có nghĩa là gì?”
Dạ Cô Tinh không cần anh ta trả lời: “Có nghĩa là, ai đó đã dùng một món lợi khổng lồ, biến toàn bộ Liên minh Tử Thần trở thành một khẩu súng, mà các anh lại…” Cô nhìn qua đám đông rồi mới nói: “Chỉ là một viên đạn tiên phong thôi! Bang – rồi sau đó, chẳng còn gì cả.”
Sắc mặt của Ngân Nguyệt thay đổi đáng kể, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh nhập nhòe sáng tối.
Vị trí thủ lĩnh của Rio vốn là danh bất chính, ngôn bất thuận, năm xưa, Anh Tước Tự hùng mạnh như vậy nhưng lại bị lừa, anh ta luôn nghi ngờ có người âm thầm ủng hộ Rio, nhưng anh ta không phát hiện ra. Bây giờ anh ta bị Dạ Cô Tinh nói trúng tim đen. Anh ta đã tin tám phần rồi.
“Nói cách khác, thủ lĩnh mà các anh muốn trung thành, thực chất là một người không màng đến sinh tử của cấp dưới, chỉ làm việc cho bản thân. Tôi đảm bảo, hôm nay các anh dám làm làm hại tôi dù chỉ một chút, ngày mai anh ta có thể đẩy tất cả ra ngoài, chỉ để cho nhà họ An xả giận. Nếu như vậy, các anh sẽ còn đường sống hay sao?”
Đám đông mặc đồ đen bắt đầu náo loạn, sau khi Rio lên nắm quyền, những gì anh ta làm đều không được lòng người, thêm vào đó có sự việc của Anh Tước Tự trước đó, có rất nhiều người trong liên minh không hài lòng với anh ta.
Nhìn rõ ràng sự thay đổi của bọn họ, Dạ Cô Tinh mỉm cười và trực tiếp đứng trước mặt Ngân Nguyệt: “Bây giờ, anh vẫn định ngăn cản tôi sao?”
Người đàn ông sắc mặt tối sầm, ánh mắt ngập ngừng.
“Ngân Nguyệt, nếu anh dám tự ý thả người, không cần đợi đến khi nhà họ An đến đây, thủ lĩnh sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh!” Giọng nói sắc bén của người phụ nữ cắt ngang sự im lặng, giống như một tiếng sấm, Ngân Nguyệt đột nhiên hoàn hồn.
Dạ Cô Tinh mắt tối sầm lại, Lý Mẫn Lỵ này không sớm không muộn lại chạy tới đây đúng lúc này, cô thực sự hối hận vì lúc đó không cho cô ta một phát súng!
“Các người còn ngẩn người ra làm gì? Thả cô ta không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lời nói của Liễu Cơ khiến những người mặc đồ đen lập tức tỉnh ngộ, nếu hôm nay người phụ nữ này được thả đi, nhiệm vụ thất bại, bọn họ cũng sẽ đi vào đường chết! Có lẽ bọn họ không đợi được nhà họ An tới cửa, đều phải đi gặp Diêm Vương rồi!
Mặc dù đều phải chết, nhưng chết sớm hay chết muộn khác biệt rất lớn!
“Xem ra không có cách nào để cuộc đàm phán này tiếp tục.” Dạ Cô Tinh vỗ tay tán thưởng, một nhóm đàn ông trang bị súng tiểu liên bước ra, lập tức bao vây, tất cả đều đội mũ sắt, thân hình cường tráng. Xếp thành vòng vây mới bao vây Ngân Nguyệt, Liễu Cơ và những người khác.
Tình thế đảo ngược ngay lập tức, Dạ Cô Tinh mỉm cười bình tĩnh, và từ từ lui về phía sau vòng vây.
Chân mày của Ngân Nguyệt sắc bén, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Thì ra là cô đang kéo dài thời gian!”
Dạ Cô Tinh nhìn anh: “Anh thật thông minh, nhưng đáng tiếc, quá kiêu ngạo. Hán ngữ không giỏi thì đừng khoe chữ. Phải biết rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi này cao còn có núi khác cao hơn. À, dạy anh thêm một câu: việc quân cơ không nề dối trá.”
“Vậy những gì vừa nãy cô nói là…”
“Nửa thật nửa giả.”
“Cô!”
“Thủ đoạn cũng được, đe doạ cũng được, quả thực Rio cũng không kiêu ngạo được bao nhiêu ngày nữa đâu.” Nói xong lời này, người phụ nữ trong mắt bùng lên lửa hận, muốn xé nát người ta, làm cho người ta thấy rùng mình.
“Dạ Cô Tinh, cô đắc ý cái gì?” Liễu Cơ cười lạnh: “Cô cho rằng mình thắng rồi sao? Không… cô sẽ thua một cách thê thảm!”
Chậm rãi cười, Dạ Cô Tinh cầm lấy súng từ người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, tiến tới, kề vào ấn đường cô ta: “Không biết tôi sẽ thế nào, nhưng cô, ngày hôm nay thật sự kết thúc.”
Dùng nòng súng khiêu khích cằm người phụ nữ, Dạ Cô Tinh nhìn khuôn mặt đối mặt, ánh mắt như muốn cạo đi một tầng mặt người: “Tôi rất muốn xem dưới cái mặt nạ này là khuôn mặt thế nào.”
Liễu Cơ lại không chút sợ hãi, khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Tôi sợ cô sẽ hối hận.”
“Thật sao?” Dạ Cô Tinh nhướng mày cười: “Nếu đã như vậy, tôi mời mọi người tới xem. Cái gọi là vui một mình không bằng mọi người vui vẻ, cô nghĩ thế nào?”
Liễu Cơ im lặng không nói.
Dạ Cô Tinh đưa tay về phía một người đàn ông to lớn bên cạnh, người đàn ông đưa một chai thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng nâu vào tay cô.
“Có tin đồn rằng, nữ vương mặt quỷ Liễu Nghi Lâm, hay còn gọi là Liễu Cơ, có khả năng thay đổi khuôn mặt theo ý muốn. Đẹp và xấu chỉ trong phút chốc. Chắc hẳn cô không lạ gì với thứ tôi đang cầm trên tay đúng không?”
Đồng tử của Liễu Cơ co lại, nhìn lọ chất lỏng màu vàng nâu trong tay Dạ Cô Tinh, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng cô rất nhanh đã che giấu đi, khịt mũi nói: “Cô có bản lĩnh thì cứ việc tới đi, bớt nói mấy lời vô ích!”
“Thứ này, được gọi là nước tẩy trang, được tạo thành từ một nồng độ nhất định của kali hydroxit, natri hydroxit và dung dịch formaldehyde. Tôi nghe nói rằng để hoàn thành lớp ngụy trang, cô cần phải thoa nhiều loại hóa chất lên mặt. Quá trình khá phức tạp, nhưng không sao cả. Chai nước nhỏ này có thể giúp cô giải quyết dễ dàng.”
Nói xong, Dạ Cô Tinh dùng nòng súng nâng cằm người phụ nữ lên: “Chỉ cần lau nó lên mặt cô, chưa đến ba phút, cô sẽ lộ ra chân tướng.”
Khi cô nghe thấy “dung dịch formaldehyde”, khuôn mặt của Liễu Cơ đột nhiên tái mét! Cô gái này lại thực sự muốn bôi formalin lên mặt mình! Nếu thoa lên thật, trong khi loại bỏ các hóa chất được sử dụng, cũng sẽ làm bỏng toàn bộ da mặt của cô ta, tương đương với bị hủy dung!
“Cô đúng là một người phụ nữ độc ác! Đúng là lòng dạ rắn độc!” Cô ta vươn tay muốn bắt lấy Dạ Cô Tinh, nhưng lại bị hai người đàn ông to lớn khống chế, không thể động đậy.
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười, đưa chai dung dịch cho người đàn ông bên cạnh, lạnh lùng nói: “Mở ra.”
Vẻ mặt của Liễu Cơ thay đổi rõ rệt: “Không! Cô không thể làm thế với tôi! Sao cô dám!”
“Tại sao tôi lại không dám? Cô không phải nói là không sợ sao? Tôi muốn xem cô có sợ hay không. Đổ lên mặt cô ta, nhớ đổ đều lên mặt.”
Khuôn mặt của người đàn ông to lớn giấu dưới chiếc mũ sắt khẽ co giật, những người tới hôm nay đều là tinh hoa được huấn luyện dưới trướng của Vu Sâm, cùng đẳng cấp với Đàm Hào, hiện tại đều là tinh anh của Dạ Xã, chỉ tuân theo lệnh chỉ huy của xã trưởng, đều biết danh tính thực sự của Dạ Cô Tinh.
Hiện tại lại bảo một người đàn ông như anh ta đi đổ axit lên mặt phụ nữ, còn bị xã trưởng dặn dò là nhớ đổ đều lên, thật đúng là…
Nhìn chai thủy tinh càng ngày càng đến gần mình, chất lỏng màu vàng nâu trong chai lăn tăn, trong mắt Liễu Cơ không còn che giấu được sợ hãi nữa, cô ta hét lên: “Dạ Cô Tinh, cô sẽ bị trừng phạt! Những chuyện cô đã làm, con trai và con gái của cô sẽ phải trả giá, chúng sẽ phải trả giá bằng máu cho những gì cô đã làm! Nợ mẹ con trả, lẽ trời đất.”
Chát chát chát-
Ba cái tát liên tục, âm thanh giòn giã vang vọng, sắc mặt Dạ Cô Tinh lạnh như băng: “Tự gây tội, không thể sống. Cho dù tôi không giết cô, cô cũng sẽ chết bởi chính mình. Quả báo còn không giáng xuống tôi, huống chi là con của tôi! Trên đời này, có nhân ắt có quả. Nếu cô không làm ác, cớ sao tôi lại giết cô? Nếu cô không làm. Không gây tội sẽ không phải chết. xét đến cùng, đều là cô tự chuốc lấy”
“Hahaha… muộn rồi… cô sẽ thấy con cái của cô chết thảm thương như thế nào vì cô! Chính cô, cô đã giết chúng… chính là cô… hahaha… không phải muốn bắn sao? Bắn đi? Sao không bắn?”
Dạ Cô Tinh biến sắc, ngăn cản không cho những người kia tiến thêm, vươn tay bóp lấy quai hàm Liễu Cơ, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng hung ác: “Cô có ý gì?”
“Haha… muộn rồi. Hai đứa con của cô, e rằng chúng đã trên đường đến hoàng tuyền rồi! Có huyết mạch của nhà họ An đi cùng, tôi sẽ không cô đơn trên con đường này, đáng lắm! Đáng lắm!”
Mắt Dạ Cô Tinh tối sầm lại, khi mọi người đã quá muộn để phản ứng, cầm lấy chai thủy tinh và quăng về phía trước, tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, cô ta che mặt và ngã xuống đất, nhưng Dạ Cô Tinh không hề dự định cứ như vậy mà bỏ qua cho cô ta. Vì vậy, buông cô ta ra, tiến lên hai bước, một chân đạp lên ngực đối phương, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, giọng càng ngày càng gào thét!
“Dạ Cô Tinh, rồi cô sẽ chết không yên! Hahaha… Hai đứa con của cô đã trả nghiệp cho mẹ của chúng rồi! Trả lại rồi—”
“Trông chừng cô ta.” Ném súng lại cho người khác, Dạ Cô Tinh lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm số của An Tuyên Hoàng, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy từ đầu ngón tay, sâu trong lòng lo lắng dần dần tăng lên.
Cuối cùng, điện thoại đã được kết nối, nhưng đó không phải là giọng nói của người đàn ông trong tưởng tượng, mà là—
“Phu nhân, cậu chủ… đã xảy ra chuyện.”
Mắt Dạ Cô Tinh ướt đẫm, giọng trầm như nước: “Minh Chiêu, anh có biết mình đang nói gì không?” Tiếng hét ngoài mạnh trong yếu bộc lộ sự run rẩy và sợ hãi từ sâu bên trong.
Cô lo lắng, tức giận, nhưng giờ phút này, ai cũng có thể hoảng loạn, nhưng cô không thể!
Hít sâu một hơi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“… An Du, làm phản rồi.”
Danh sách chương