Đêm trao giải Kim Kê thành công hạ màn, hai hạng mục được chú ý nhất là giải diễn viên nữ xuất sắc nhất Dạ Cô Tinh lấy được, Tư Mộ Lương nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, “Bầu trời thành phố” nhận được giải bộ phim điện anh xuất sắc nhất, mà Tần Tuấn thì lại tiếp tục vinh dự nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Đêm trao giải Kim Kê lần này, thắng lợi nhất không còn nghi ngờ gì nữa chính là “Bầu trời thành phố”!
Vương Thạch mặt mày hớn hở, mặc dù không đoạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất, cũng không cảm thấy có bất cứ tiếc nuối nào, ít nhất hai giải nam nữ diễn viên xuất sắc nhất và giải bộ phim xuất sắc nhất cũng thuộc về bộ phim của anh ta, đó là niềm vinh dự chung, như vậy là được rồi!
Giống như Dạ Cô Tinh khi lên sân khấu phát biểu nhận giải thưởng, nếu không có “Bầu trời thành phố” sẽ không có Tiêu Tinh, không có Viên Hi Thần, cũng sẽ không nam nữ diễn viên xuất sắc nhất ngày hôm nay!
“Làm sao sắc mặt của đạo diễn Tần lại có vẻ không vui vậy?” Vương Thạch cười ha ha, đứng ở trước mặt Tần Tuấn.
Cười lạnh, Tần Tuấn đưa tay: “Chúc mừng đạo diễn Vương, “Bầu trời thành phố” chiến tích đáng kiêu ngạo, hi vọng anh không ngừng cố gắng, tuyệt đối đừng học theo Giang Lang trong truyền thuyết.”
Vương Thạch bắt tay lại, không dấu vết mà gia tăng lực tay: “Xin nhận cát ngôn, theo tôi thấy, đạo diễn Tần mới là người nên suy nghĩ cân nhắc vấn đề này, ai là người hết thời còn chưa biết được đâu?”
Tần Tuấn mí mắt giật lên, cười gằn không đổi: “Đã như vậy, vậy thì mỏi mắt mong chờ.”
Vương Thạch cười như gió xuân ấm áp: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Đèn flash sáng lên, phóng viên chờ đúng thời cơ, đưa micro đến trước mặt hai người: “Đạo diễn Tần có cảm thấy hài lòng đối với kết quả ngày hôm nay không?”
“Cảm ơn ban phê bình đã ưu ái, tôi sẽ cố gắng gấp bội, để mang tới cho khán giả những tác phẩm điện ảnh tốt hơn.”
“Còn đạo diễn Vương? Anh có muốn nói điều gì với mọi người không?” Phóng viên chuyển micro qua cho Vương Thạch.
“Đầu tiên cảm ơn mọi người đã ủng hộ và ưu ái với “Bầu trời thành phố”, làm đạo diễn, bộ phim của mình đoạt giải, giống như đứa con tinh thần của chính mình nhận được vinh dự, mọi người yên tâm, sau này sẽ còn có nhiều đứa con tinh thần của tôi trình diện trước mặt mọi người.”
Những phóng viên đều cười vui vẻ.
“Hai vị bây giờ là đang bắt tay giảng hòa sao?” Quãng thời gian trước, chuyện Vương Thạch, Tần Tuấn tương ái tương sát, tranh giành kịch bản huyên náo xôn xao dư luận, bây giờ lại bình tĩnh bắt tay, mối quan hệ khó hiểu khiến người ta suy nghĩ miên man, kiểu gì chuyện này cũng có thể làm tin nóng cho số tiếp theo.
Tần Tuấn nghe vậy, bình tĩnh cười lớn: “Tôi và đạo diễn Vương quan hệ cũng không tệ, làm sao phải bắt tay giảng hòa?”
Vương Thạch cũng nói: “Các vị nói đùa rồi, cùng ở trong một giới, có sự so sánh là khó tránh khỏi, chỉ là như vậy mà thôi.”
Thời gian làm thay đổi tất cả, hiện thực đã mài mòn hết các góc cạnh sắc nhọn. Tần Tuấn vẫn còn lạnh lùng, nhưng đã bớt đi mấy phần cô độc ngông cuồng, Vương Thạch không quên mất nguyện vọng ban đầu, nhưng cũng đã biết cách linh động mềm dẻo trước hiện thực.
Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi mới có thể sống sót.
Còn người, càng ngày càng phải thích ứng cuộc sống, thích ứng với sự thay đổi của xã hội.
Ngoại trừ hai người An- Dạ ngược tâm dân FA, Tiêu Mộ Lương trên sân khấu thâm tình mong ước, Vương- Tần bắt tay nói chuyện vui vẻ, Mạch Tương Ly đọc diễn văn bế mạc cũng rất ý vị sâu xa.
Trên nghi thức bế mạc, Mạch Tương Ly ngay tại đó tuyên bố Tập đoàn Hương Giang, series nước hoa xa hoa phiên bản giới hạn—— Thược Dược, ít ngày nữa sẽ bàn bạc chuyện hợp tác với Studio Tinh Huy phòng, từng câu nói đều để lộ ý tứ muốn hợp tác với Dạ Cô Tinh.
Tin tức vừa đưa ra, truyền thông ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại, vẻ mặt tương đối tế nhị sâu xa.
Tập đoàn Hương Giang là doanh nghiệp quốc nội chuyên sản xuất mỹ phẩm, cho tới giờ đều đi trên con đường sản xuất hàng cao cấp, ngay cả người đại diện cũng là ngôi sao hạng A hạng B trong nước, mấy năm gần đây, càng ngày càng phát triển hơn, chi phí quảng cáo tăng lên không ngừng, sức ảnh hưởng của hàng hiệu càng trở nên sâu sắc, còn mời được Đổng Nguyệt ngôi sao quốc tế làm người đại diện.
Nói đến, từ khi Đổng Nguyệt nhận được giảiOscar, bắt đầu chỉ hoạt động trên trường quốc tế, đã rất ít lộ diện ở giới giải trí trong nước, nhưng vẫn tiếp tục hợp tác với Tập đoàn Hương Giang.
Có lời đồn, Mạch Tương Ly, Chủ tịch tập đoàn Hương Giang là bạn trai ngoài giới giải trí đã kết giao nhiều năm của Đổng Nguyệt, nếu không sao Đổng Nguyệt lại lao tâm lao lực như vậy?
Nghĩ đến, hẳn là đang cố gắng tiết kiệm tiền cho nhà chồng tương lai.
Nhưng mà hiện nay, Mạch Tương Ly lại tại chỗ tuyên bố muốn hợp tác cùng Dạ Cô Tinh, bỏ qua Đổng Nguyệt!
Khi lên sân khấu đọc diễn văn, Đổng Nguyệt đứng bên cạnh Mạch Tương Ly, ý cười nhẹ nhàng, không thấy nổi giận, như hai người đã sớm thương lượng xong, bây giờ, chỉ là nói cho mọi người một tiếng thôi.
Lần này, khí chất của Đổng Nguyệt lại nâng lên một tầng cao mới, đối với chuyện như vậy, còn có thể dùng khuôn mặt tươi cười để đối diện, tất cả mọi người đều suy đoán, có khi bạn trai cũng bị cướp đi rồi, cô ta cũng sẽ cười nói —— cứ lấy đi, không cần khách sáo!
Trong giới đều đồn”Đổng quốc tế” khí chất phóng khoáng, làm người ngay thẳng, hôm nay xem như là tận mắt nhìn thấy.
Kẻ lõi đời đã tu luyện thành tinh, năng lực nhẫn nhịn đúng là không hề tầm thường, chi ít thì đám phóng viên nhiều chuyện cũng không bắt được bất kỳ sai lầm nào của, dùng cụm từ “vững như thành đồng” để hình dung năng lực phòng ngự của cô ta, vô cùng thích hợp.
Trên sân khấu một mặt, dưới sân khấu lại là một gương mặt khác.
Sau khi từ hội trường đi ra, hai người lên xe, Đổng Nguyệt thắt chặt dây an toàn, Mạch Tương Ly đang chuẩn bị khởi động xe.
“Tương Ly, anh có chuyện gì muốn nói với em không?” Ánh mắt Đổng Nguyệt an tĩnh, nhìn thẳng về phía trước.
Mạch Tương Ly đột nhiên ngưng lại động tác, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Em muốn nghe cái gì?”
Đổng Nguyệt mím môi: “Tại sao phải tại chỗ tuyên bố chuyện Cô Dạ làm người đại diện cho Thược Dược?”
“Anh chỉ nói sự thực.”
“Sự thực?” Giễu cợt một tiếng, Đổng Nguyệt quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của anh ta: “Anh cứ như vậy xác định Dạ Cô Tinh sẽ đưa tay nhận lấy cành ô-liu này sao? Cô ta là nữ chủ nhân của nhà họ An, mà nhà họ An lại không bao giờ thiếu tiền.”
“Anh chỉ nói, sẽ bàn bạc trao đổi cùng Tinh Huy, hy vọng có thể hợp tác.” Cũng không phải là ván đã đóng thuyền, tiền trảm hậu tấu.
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Cô Tinh, Mạch Tương Ly đã có loại dự cảm vô cùng mãnh liệt, có lẽ vấn đề mà anh ta chấp nhất hai mươi năm, sẽ tìm được đáp án ở trên người cô.
“Đây là anh đang đề phòng em.” Ánh mắt Đổng Nguyệt thâm thúy.
Mạch Tương Ly theo bản năng cau mày, nhưng đã khống chế tính khí: “Nguyệt, rốt cuộc là em muốn nói cái gì?”
“Anh không muốn để em làm người đại diện cho Thược Dược, vì thế ra tay trước để chiếm lợi thế, ngay ở trước mặt truyền thông công bố tin tức này, cho dù không phải Dạ Cô Tinh, cũng sẽ là những người khác, nói đến nói đi, dù thế nào cũng sẽ không phải Đổng Nguyệt em!”
“Là em nghĩ nhiều thôi.” Giọng nói người đàn ông trầm xuống.
“Lại nói, tên của anh, Tương Ly, đúng lúc là biệt hiệu của Thược Dược, trong này chẳng lẽ có điều gì sâu xa?” Đổng Nguyệt cười, bắt đầu trở nên hàm xúc, sâu xa.
Mạch Tương Ly lại buông mi mắt, ngước mắt, ánh sáng lạnh lùng lóe qua: “Nguyệt, em rất thông minh, nhưng nhiều lúc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Vì thế, làm người, phải hiểu được có chừng có mực.”
Đổng Nguyệt biến sắc, thân mật ôm lấy cánh tay người đàn ông, nhu hòa nở nụ cười: “Thực ra, em cũng không có ý gì khác, đây là chuyện nội bộ của Tập đoàn Hương Giang, em chỉ là một người ngoài, cũng không tiện nói cái gì, chính anh quyết định là tốt rồi. Chỉ là.” Giọng nói người phụ nữ mềm mại, làm nũng thì thầm, tựa như giận không phải giận: “Lần sau nếu có chuyện như thế này, có thể thương lượng với em trước, sau đó mới quyết định có được không? Anh biết đấy, chuyện đột nhiên xảy ra, em không thể đảo đảm lần sau có thể như ngày hôm nay, xử lý kín kẽ không một lỗ hổng trước mặt truyền thông.”
Người đàn ông trầm ngâm trong giây lát, sắc mặt đông lạnh hơi có hòa hoãn, khẽ ừ một tiếng: “Ngày hôm nay để em phải chịu ủy khuất, xin lỗi.”
Đổng Nguyệt hôn một cái lên gò má anh ta, mặt mày dịu dàng như nước: “Giữa chúng ta, không cần nói những lời này.” Bong bóng ngọt ngào lan tràn khắp xe.
“Anh đưa em về nhà đã.” Người đàn ông khởi động động cơ.
Đổng Nguyệt đáy mắt nổi lên vẻ si mê: “Ly, chúng ta đã lâu không ở bên nhau, vậy bây giờ…”
“Ngày hôm nay anh thấy hơi mệt, em cũng nên nghỉ ngơi đi.” Anh nói, nhưng cũng không mắc câu.
Đáy mắt Đổng Nguyệt xẹt qua vẻ ảm đạm: “Vâng, vậy thì thôi.”
Chiếc xe màu đen băng băng lao nhanh đi.
Còn ở đầu kia, lại nói tới Dạ Cô Tinh được An Tuyển Hoàng bế kiểu công chúa vào trong xe, nhìn người đàn ông khóe miệng lần thứ N nhếch lên, trắng trợn mà cười khúc khích, cô không nhịn được mà muốn trở mặt lườm nguýt.
Nhắc nhở: “Hoàng, chuyên tâm lái xe.”
Người đàn ông ý cười thu lại, đàng hoàng trịnh trọng đáp lại nói: “Ừ.”
Một phút sau, người đàn ông từ trước đến giờ khuôn mặt luôn lạnh lùng lần thứ hai nhếch khóe môi, độ cong nhàn nhạt, ánh mắt nhộn nhạo, lại có loại cảm giác ngốc nghếch không nói ra được!
Dạ Cô Tinh thở dài, mắt lộ ra bất đắc dĩ, từ hội trường đi ra, An Tuyển Hoàng đã trở thành dáng vẻ ngốc nghếch như thế này, trắng trợn cười trộm.
“Vợ ơi, lặp lại lần nữa đi.”
“Aaaaa ——” Dạ Cô Tinh không thể nhịn được nữa: “Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, anh còn chưa chịu thôi đi nữa sao?”
“Chưa.”
“…”
“Vợ ơi, nói lại lần nữa đi.”
“Nói cái gì?” Dạ Cô Tinh giả vờ ngớ ngẩn.
“Chính là ba từ em vừa nói.”
“Vừa nãy em nói gì? Ba từ nào?”
“Ngoan, nghe lời.”
“Nghe không hiểu.”
“Hả?” Âm cuối lên tông, truyền tới tín hiệu nguy hiểm.
Dạ Cô Tinh không sợ hãi, đang lái xe, cô không tin An Tuyển Hoàng lại có thể làm gì được mình, thích thú giang hai tay ra, vô tội nháy mắt: “Không hiểu chính là không hiểu. Người xưa nói, biết là vì biết, không biết vì là không biết.”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Em cứ chờ đó cho anh…”
Mãi cho đến khi được bế vào phòng ngủ, ném lên giường, Dạ Cô Tinh mới biết được mức độ nghiêm trọng, vội vã xin khoan dung, dáng vẻ vô cùng nịnh nọt: “Cậu An xin bớt giận, kích động là ma quỷ!”
“Đêm nay đại gia đây muốn ngủ cùng với em.” An Tuyển Hoàng hiếm khi hài hước nói một câu.
Dạ Cô Tinh lại không có tâm trạng để cười, dù sao, người sắp đón lấy dằn vặt là cô, người sắp gặp xui xẻo cũng là cô.
Mắt thấy người đàn ông làm như chuẩn bị bổ nhào tới, Dạ Cô Tinh đưa tay che ở trước mặt: “Chờ chút!”
“Hả?” Người đàn ông cau mày, động tác dừng lại: “Em còn muốn nói gì nữa?”
“Em… Em muốn đến xem con đã!” Nói xong, vội vàng từ trên giường bò lên, chỉ sợ muộn một bước cũng sẽ bị sói đói tha về hang nuốt vào bụng.
Người đàn ông vươn hai cánh tay dài chụp tới, vững vàng ôm chặt người vào trong lòng, ghé sát vào vành tai cô thì thầm: “Muốn chạy trốn?”
Ôi trời —— không trốn? Có bị ngốc mới không trốn ấy! Cô Dạ Cô Tinh lại không ngốc, cô dại gì ở lại làm thớt mặc cho anh hiếp đáp, 36 kế, chuồn là thượng sách!
Tránh thoát vòng vây của người đàn ông, Dạ Cô Tinh chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, đường đường là người đứng đầu của hắc đạo phương Nam, cậu Dạ đại danh đỉnh đỉnh, lại phải chật vật chạy trốn, nói ra chỉ sợ không người nào dám tin!
Nhưng mà sự thật đúng là như vậy!
Thú vui khuê phòng, người ngoài không thể nào hiểu được.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, nhìn bóng lưng người phụ nữ chạy trối chết, nhớ tới hình ảnh cô đứng ở trên sân khấu giơ cúp lên, nói ——
“Tính mạng của em, anh đã chiếm một nửa, vinh hạnh của em, là của chung hai người!”
Còn ba từ kia, như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thì thầm vào tai, trái tim lạnh lẽo cứng rắn thoáng chốc bị hương vị ngọt ngào xâm chiếm, phút chốc, khuôn mặt lại tràn đầy ý cười.
Nếu như lúc này có người nào đó của nhà họ An đột nhiên xông vào, chính mắt nhìn thấy tình cảnh này, hẳn là sẽ bị làm cho sởn cả tóc gáy ——
Gia, gia chủ lại nở nụ cười? Còn cười tươi như vậy?
Trời đất! Ban ngày mà gặp quỷ rồi!
Đêm trao giải Kim Kê lần này, thắng lợi nhất không còn nghi ngờ gì nữa chính là “Bầu trời thành phố”!
Vương Thạch mặt mày hớn hở, mặc dù không đoạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất, cũng không cảm thấy có bất cứ tiếc nuối nào, ít nhất hai giải nam nữ diễn viên xuất sắc nhất và giải bộ phim xuất sắc nhất cũng thuộc về bộ phim của anh ta, đó là niềm vinh dự chung, như vậy là được rồi!
Giống như Dạ Cô Tinh khi lên sân khấu phát biểu nhận giải thưởng, nếu không có “Bầu trời thành phố” sẽ không có Tiêu Tinh, không có Viên Hi Thần, cũng sẽ không nam nữ diễn viên xuất sắc nhất ngày hôm nay!
“Làm sao sắc mặt của đạo diễn Tần lại có vẻ không vui vậy?” Vương Thạch cười ha ha, đứng ở trước mặt Tần Tuấn.
Cười lạnh, Tần Tuấn đưa tay: “Chúc mừng đạo diễn Vương, “Bầu trời thành phố” chiến tích đáng kiêu ngạo, hi vọng anh không ngừng cố gắng, tuyệt đối đừng học theo Giang Lang trong truyền thuyết.”
Vương Thạch bắt tay lại, không dấu vết mà gia tăng lực tay: “Xin nhận cát ngôn, theo tôi thấy, đạo diễn Tần mới là người nên suy nghĩ cân nhắc vấn đề này, ai là người hết thời còn chưa biết được đâu?”
Tần Tuấn mí mắt giật lên, cười gằn không đổi: “Đã như vậy, vậy thì mỏi mắt mong chờ.”
Vương Thạch cười như gió xuân ấm áp: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Đèn flash sáng lên, phóng viên chờ đúng thời cơ, đưa micro đến trước mặt hai người: “Đạo diễn Tần có cảm thấy hài lòng đối với kết quả ngày hôm nay không?”
“Cảm ơn ban phê bình đã ưu ái, tôi sẽ cố gắng gấp bội, để mang tới cho khán giả những tác phẩm điện ảnh tốt hơn.”
“Còn đạo diễn Vương? Anh có muốn nói điều gì với mọi người không?” Phóng viên chuyển micro qua cho Vương Thạch.
“Đầu tiên cảm ơn mọi người đã ủng hộ và ưu ái với “Bầu trời thành phố”, làm đạo diễn, bộ phim của mình đoạt giải, giống như đứa con tinh thần của chính mình nhận được vinh dự, mọi người yên tâm, sau này sẽ còn có nhiều đứa con tinh thần của tôi trình diện trước mặt mọi người.”
Những phóng viên đều cười vui vẻ.
“Hai vị bây giờ là đang bắt tay giảng hòa sao?” Quãng thời gian trước, chuyện Vương Thạch, Tần Tuấn tương ái tương sát, tranh giành kịch bản huyên náo xôn xao dư luận, bây giờ lại bình tĩnh bắt tay, mối quan hệ khó hiểu khiến người ta suy nghĩ miên man, kiểu gì chuyện này cũng có thể làm tin nóng cho số tiếp theo.
Tần Tuấn nghe vậy, bình tĩnh cười lớn: “Tôi và đạo diễn Vương quan hệ cũng không tệ, làm sao phải bắt tay giảng hòa?”
Vương Thạch cũng nói: “Các vị nói đùa rồi, cùng ở trong một giới, có sự so sánh là khó tránh khỏi, chỉ là như vậy mà thôi.”
Thời gian làm thay đổi tất cả, hiện thực đã mài mòn hết các góc cạnh sắc nhọn. Tần Tuấn vẫn còn lạnh lùng, nhưng đã bớt đi mấy phần cô độc ngông cuồng, Vương Thạch không quên mất nguyện vọng ban đầu, nhưng cũng đã biết cách linh động mềm dẻo trước hiện thực.
Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi mới có thể sống sót.
Còn người, càng ngày càng phải thích ứng cuộc sống, thích ứng với sự thay đổi của xã hội.
Ngoại trừ hai người An- Dạ ngược tâm dân FA, Tiêu Mộ Lương trên sân khấu thâm tình mong ước, Vương- Tần bắt tay nói chuyện vui vẻ, Mạch Tương Ly đọc diễn văn bế mạc cũng rất ý vị sâu xa.
Trên nghi thức bế mạc, Mạch Tương Ly ngay tại đó tuyên bố Tập đoàn Hương Giang, series nước hoa xa hoa phiên bản giới hạn—— Thược Dược, ít ngày nữa sẽ bàn bạc chuyện hợp tác với Studio Tinh Huy phòng, từng câu nói đều để lộ ý tứ muốn hợp tác với Dạ Cô Tinh.
Tin tức vừa đưa ra, truyền thông ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại, vẻ mặt tương đối tế nhị sâu xa.
Tập đoàn Hương Giang là doanh nghiệp quốc nội chuyên sản xuất mỹ phẩm, cho tới giờ đều đi trên con đường sản xuất hàng cao cấp, ngay cả người đại diện cũng là ngôi sao hạng A hạng B trong nước, mấy năm gần đây, càng ngày càng phát triển hơn, chi phí quảng cáo tăng lên không ngừng, sức ảnh hưởng của hàng hiệu càng trở nên sâu sắc, còn mời được Đổng Nguyệt ngôi sao quốc tế làm người đại diện.
Nói đến, từ khi Đổng Nguyệt nhận được giảiOscar, bắt đầu chỉ hoạt động trên trường quốc tế, đã rất ít lộ diện ở giới giải trí trong nước, nhưng vẫn tiếp tục hợp tác với Tập đoàn Hương Giang.
Có lời đồn, Mạch Tương Ly, Chủ tịch tập đoàn Hương Giang là bạn trai ngoài giới giải trí đã kết giao nhiều năm của Đổng Nguyệt, nếu không sao Đổng Nguyệt lại lao tâm lao lực như vậy?
Nghĩ đến, hẳn là đang cố gắng tiết kiệm tiền cho nhà chồng tương lai.
Nhưng mà hiện nay, Mạch Tương Ly lại tại chỗ tuyên bố muốn hợp tác cùng Dạ Cô Tinh, bỏ qua Đổng Nguyệt!
Khi lên sân khấu đọc diễn văn, Đổng Nguyệt đứng bên cạnh Mạch Tương Ly, ý cười nhẹ nhàng, không thấy nổi giận, như hai người đã sớm thương lượng xong, bây giờ, chỉ là nói cho mọi người một tiếng thôi.
Lần này, khí chất của Đổng Nguyệt lại nâng lên một tầng cao mới, đối với chuyện như vậy, còn có thể dùng khuôn mặt tươi cười để đối diện, tất cả mọi người đều suy đoán, có khi bạn trai cũng bị cướp đi rồi, cô ta cũng sẽ cười nói —— cứ lấy đi, không cần khách sáo!
Trong giới đều đồn”Đổng quốc tế” khí chất phóng khoáng, làm người ngay thẳng, hôm nay xem như là tận mắt nhìn thấy.
Kẻ lõi đời đã tu luyện thành tinh, năng lực nhẫn nhịn đúng là không hề tầm thường, chi ít thì đám phóng viên nhiều chuyện cũng không bắt được bất kỳ sai lầm nào của, dùng cụm từ “vững như thành đồng” để hình dung năng lực phòng ngự của cô ta, vô cùng thích hợp.
Trên sân khấu một mặt, dưới sân khấu lại là một gương mặt khác.
Sau khi từ hội trường đi ra, hai người lên xe, Đổng Nguyệt thắt chặt dây an toàn, Mạch Tương Ly đang chuẩn bị khởi động xe.
“Tương Ly, anh có chuyện gì muốn nói với em không?” Ánh mắt Đổng Nguyệt an tĩnh, nhìn thẳng về phía trước.
Mạch Tương Ly đột nhiên ngưng lại động tác, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Em muốn nghe cái gì?”
Đổng Nguyệt mím môi: “Tại sao phải tại chỗ tuyên bố chuyện Cô Dạ làm người đại diện cho Thược Dược?”
“Anh chỉ nói sự thực.”
“Sự thực?” Giễu cợt một tiếng, Đổng Nguyệt quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của anh ta: “Anh cứ như vậy xác định Dạ Cô Tinh sẽ đưa tay nhận lấy cành ô-liu này sao? Cô ta là nữ chủ nhân của nhà họ An, mà nhà họ An lại không bao giờ thiếu tiền.”
“Anh chỉ nói, sẽ bàn bạc trao đổi cùng Tinh Huy, hy vọng có thể hợp tác.” Cũng không phải là ván đã đóng thuyền, tiền trảm hậu tấu.
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Cô Tinh, Mạch Tương Ly đã có loại dự cảm vô cùng mãnh liệt, có lẽ vấn đề mà anh ta chấp nhất hai mươi năm, sẽ tìm được đáp án ở trên người cô.
“Đây là anh đang đề phòng em.” Ánh mắt Đổng Nguyệt thâm thúy.
Mạch Tương Ly theo bản năng cau mày, nhưng đã khống chế tính khí: “Nguyệt, rốt cuộc là em muốn nói cái gì?”
“Anh không muốn để em làm người đại diện cho Thược Dược, vì thế ra tay trước để chiếm lợi thế, ngay ở trước mặt truyền thông công bố tin tức này, cho dù không phải Dạ Cô Tinh, cũng sẽ là những người khác, nói đến nói đi, dù thế nào cũng sẽ không phải Đổng Nguyệt em!”
“Là em nghĩ nhiều thôi.” Giọng nói người đàn ông trầm xuống.
“Lại nói, tên của anh, Tương Ly, đúng lúc là biệt hiệu của Thược Dược, trong này chẳng lẽ có điều gì sâu xa?” Đổng Nguyệt cười, bắt đầu trở nên hàm xúc, sâu xa.
Mạch Tương Ly lại buông mi mắt, ngước mắt, ánh sáng lạnh lùng lóe qua: “Nguyệt, em rất thông minh, nhưng nhiều lúc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Vì thế, làm người, phải hiểu được có chừng có mực.”
Đổng Nguyệt biến sắc, thân mật ôm lấy cánh tay người đàn ông, nhu hòa nở nụ cười: “Thực ra, em cũng không có ý gì khác, đây là chuyện nội bộ của Tập đoàn Hương Giang, em chỉ là một người ngoài, cũng không tiện nói cái gì, chính anh quyết định là tốt rồi. Chỉ là.” Giọng nói người phụ nữ mềm mại, làm nũng thì thầm, tựa như giận không phải giận: “Lần sau nếu có chuyện như thế này, có thể thương lượng với em trước, sau đó mới quyết định có được không? Anh biết đấy, chuyện đột nhiên xảy ra, em không thể đảo đảm lần sau có thể như ngày hôm nay, xử lý kín kẽ không một lỗ hổng trước mặt truyền thông.”
Người đàn ông trầm ngâm trong giây lát, sắc mặt đông lạnh hơi có hòa hoãn, khẽ ừ một tiếng: “Ngày hôm nay để em phải chịu ủy khuất, xin lỗi.”
Đổng Nguyệt hôn một cái lên gò má anh ta, mặt mày dịu dàng như nước: “Giữa chúng ta, không cần nói những lời này.” Bong bóng ngọt ngào lan tràn khắp xe.
“Anh đưa em về nhà đã.” Người đàn ông khởi động động cơ.
Đổng Nguyệt đáy mắt nổi lên vẻ si mê: “Ly, chúng ta đã lâu không ở bên nhau, vậy bây giờ…”
“Ngày hôm nay anh thấy hơi mệt, em cũng nên nghỉ ngơi đi.” Anh nói, nhưng cũng không mắc câu.
Đáy mắt Đổng Nguyệt xẹt qua vẻ ảm đạm: “Vâng, vậy thì thôi.”
Chiếc xe màu đen băng băng lao nhanh đi.
Còn ở đầu kia, lại nói tới Dạ Cô Tinh được An Tuyển Hoàng bế kiểu công chúa vào trong xe, nhìn người đàn ông khóe miệng lần thứ N nhếch lên, trắng trợn mà cười khúc khích, cô không nhịn được mà muốn trở mặt lườm nguýt.
Nhắc nhở: “Hoàng, chuyên tâm lái xe.”
Người đàn ông ý cười thu lại, đàng hoàng trịnh trọng đáp lại nói: “Ừ.”
Một phút sau, người đàn ông từ trước đến giờ khuôn mặt luôn lạnh lùng lần thứ hai nhếch khóe môi, độ cong nhàn nhạt, ánh mắt nhộn nhạo, lại có loại cảm giác ngốc nghếch không nói ra được!
Dạ Cô Tinh thở dài, mắt lộ ra bất đắc dĩ, từ hội trường đi ra, An Tuyển Hoàng đã trở thành dáng vẻ ngốc nghếch như thế này, trắng trợn cười trộm.
“Vợ ơi, lặp lại lần nữa đi.”
“Aaaaa ——” Dạ Cô Tinh không thể nhịn được nữa: “Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, anh còn chưa chịu thôi đi nữa sao?”
“Chưa.”
“…”
“Vợ ơi, nói lại lần nữa đi.”
“Nói cái gì?” Dạ Cô Tinh giả vờ ngớ ngẩn.
“Chính là ba từ em vừa nói.”
“Vừa nãy em nói gì? Ba từ nào?”
“Ngoan, nghe lời.”
“Nghe không hiểu.”
“Hả?” Âm cuối lên tông, truyền tới tín hiệu nguy hiểm.
Dạ Cô Tinh không sợ hãi, đang lái xe, cô không tin An Tuyển Hoàng lại có thể làm gì được mình, thích thú giang hai tay ra, vô tội nháy mắt: “Không hiểu chính là không hiểu. Người xưa nói, biết là vì biết, không biết vì là không biết.”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Em cứ chờ đó cho anh…”
Mãi cho đến khi được bế vào phòng ngủ, ném lên giường, Dạ Cô Tinh mới biết được mức độ nghiêm trọng, vội vã xin khoan dung, dáng vẻ vô cùng nịnh nọt: “Cậu An xin bớt giận, kích động là ma quỷ!”
“Đêm nay đại gia đây muốn ngủ cùng với em.” An Tuyển Hoàng hiếm khi hài hước nói một câu.
Dạ Cô Tinh lại không có tâm trạng để cười, dù sao, người sắp đón lấy dằn vặt là cô, người sắp gặp xui xẻo cũng là cô.
Mắt thấy người đàn ông làm như chuẩn bị bổ nhào tới, Dạ Cô Tinh đưa tay che ở trước mặt: “Chờ chút!”
“Hả?” Người đàn ông cau mày, động tác dừng lại: “Em còn muốn nói gì nữa?”
“Em… Em muốn đến xem con đã!” Nói xong, vội vàng từ trên giường bò lên, chỉ sợ muộn một bước cũng sẽ bị sói đói tha về hang nuốt vào bụng.
Người đàn ông vươn hai cánh tay dài chụp tới, vững vàng ôm chặt người vào trong lòng, ghé sát vào vành tai cô thì thầm: “Muốn chạy trốn?”
Ôi trời —— không trốn? Có bị ngốc mới không trốn ấy! Cô Dạ Cô Tinh lại không ngốc, cô dại gì ở lại làm thớt mặc cho anh hiếp đáp, 36 kế, chuồn là thượng sách!
Tránh thoát vòng vây của người đàn ông, Dạ Cô Tinh chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, đường đường là người đứng đầu của hắc đạo phương Nam, cậu Dạ đại danh đỉnh đỉnh, lại phải chật vật chạy trốn, nói ra chỉ sợ không người nào dám tin!
Nhưng mà sự thật đúng là như vậy!
Thú vui khuê phòng, người ngoài không thể nào hiểu được.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, nhìn bóng lưng người phụ nữ chạy trối chết, nhớ tới hình ảnh cô đứng ở trên sân khấu giơ cúp lên, nói ——
“Tính mạng của em, anh đã chiếm một nửa, vinh hạnh của em, là của chung hai người!”
Còn ba từ kia, như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thì thầm vào tai, trái tim lạnh lẽo cứng rắn thoáng chốc bị hương vị ngọt ngào xâm chiếm, phút chốc, khuôn mặt lại tràn đầy ý cười.
Nếu như lúc này có người nào đó của nhà họ An đột nhiên xông vào, chính mắt nhìn thấy tình cảnh này, hẳn là sẽ bị làm cho sởn cả tóc gáy ——
Gia, gia chủ lại nở nụ cười? Còn cười tươi như vậy?
Trời đất! Ban ngày mà gặp quỷ rồi!
Danh sách chương