Trò hay đã kết thúc, mọi người bắt đầu tản ra, có người vui mừng cũng có người sầu muộn.

Cuối cùng chỉ còn lại Dạ Cô Tinh, Diêm Đông Bình và các thành viên khác ở lại phòng thí nghiệm. Trong số bọn họ có một số người gần đây có quan hệ thân thiết với Triệu Gia Nam, cũng biết Triệu Gia Nam là cháu gái của lão Triệu, là một trong những người thành lập phòng thí nghiệm. Vốn đối với cô ta chỉ là lòng nịnh bợ, hơn nữa đãi ngộ đặc biệt của Dạ Cô Tinh cũng khiến cho bọn họ khó chịu trong lòng, cho nên hôm nay mới tới đây.

Cứ tưởng rằng đây là một cuộc so tài không có gì phải hồi hộp, nhưng đâu ai biết được kết quả cuối cùng lại có sự thay đổi lớn như vậy! Dạ Cô Tinh - một sinh viên chưa tốt nghiệp không có tiếng tăm gì, thế nhưng lại cho bọn họ - những người tự cho mình là thạc sĩ, tiến sĩ rất tài giỏi một cái tát rất đau!

Chỉ dựa vào mỗi sức lực của bản thân vậy mà lại có thể hoàn thành khối lượng công việc của cả một đội, lại còn làm nhiều hơn chứ không không hề thua kém!

Ánh mắt mọi người nhìn Dạ Cô Tinh đã thay đổi, là đánh giá, tò mò, hay là khinh thường. Cũng có thể là ngưỡng mộ, rất là đa dạng, phấn khởi vô cùng!

Nhưng đối mặt với những ánh mắt có thể là tốt, là xấu, hay là giễu cợt ấy, Dạ Cô Tinh vẫn chỉ cười nhạt. Giống như chùm nho treo trên giàn, thong thả hưởng thụ gió mát… không kiêu không ngạo, không nhanh không chậm.

Tống Vũ, chính là người con trai mang mắt kính lúc trước, bước dài một bước tới trước mặt Dạ Cô Tinh. Căng thẳng đến mức tay chân cũng không biết để đâu, chỉ không ngừng níu chặt vạt áo chính mình, quay đi quay lại hết lần này tới lần khác, giống như làm vậy thì mới có thể bình tĩnh lại được!

“Bạn... bạn Dạ, tôi... tôi... tôi có thể hỏi hỏi cậu, cậu đã làm như thế nào được không?!” Tống Vũ nén đủ khí lực, cuối cùng mới nói xong một câu đầy đủ, nhưng vẫn còn lắp bắp.

Cô Tinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt đỏ bừng, đôi mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng của nam sinh đứng trước mặt cô, cơ thể căng cứng, hơi thở gấp gáp. Cô nhướng mày, trong lòng âm thầm tự hỏi… chẳng lẽ mình trông đáng sợ như thế sao?

Nếu Vương Trực có ở đây, chắc chắn sẽ không chút do dự lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy! Thật sự rất đáng sợ!”

“Muốn biết sao?” Tầm mắt Dạ Cô Tinh đảo quanh mọi người.

Diêm Đông Bình gật đầu như gà mổ thóc, thực ra ông đã muốn hỏi từ lâu, những người khác có lẽ cũng vậy. Đây cũng là chỗ bọn họ phân vân nhất.

Dù cho Dạ Cô Tinh có thiên tài như thế nào, thì một bộ não cũng không thể nào bằng nhiều bộ não trong phòng thí nghiệm được phải không? Hơn nữa, người có IQ thấp thì làm sao có thể vào phòng thí nghiệm được chứ!?

“Thật ra rất đơn giản, nhìn vào toàn bộ thí nghiệm, giai đoạn một, hai, ba mặc dù được chia thành từng bước. Nhưng mà ở giai đoạn đầu tiên, tình hình phân hạch đã tác động rõ rệt đến giai đoạn thứ hai và thứ ba. Nói cách khác, số liệu ở giai đoạn một và số liệu ở giai đoạn hai, ba phải có một mối liên hệ nào đó. Nếu như biết được mối liên hệ này, thì có thể đưa ra dự đoán chuẩn xác cho số liệu ở giai đoạn hai và ba.”

“Vậy mối liên hệ kia, cậu làm sao để tìm ra được nó?!” Vừa nói tới kiến thức chuyên môn, lúng túng và ngượng ngùng của Tống Vũ lúc nãy đã bị quét sạch, khát vọng ham học hỏi làm cho đôi mắt dưới cặp kính kia bỗng chốc sáng lên, chói lọi như một ngôi sao.

Diêm Đông Bình chống cằm, dường như đang đăm chiêu: “Làm thí nghiệm nhiều lần?”

Nếu muốn tìm được mối liên hệ đặc biệt bên trong đó, ngoại trừ việc liên tục làm thí nghiệm nhiều lần, thì ông không còn nghĩ được phương pháp nào tốt hơn.

Dạ Cô Tinh gật đầu.

“Nhưng mà, mỗi lần làm thí nghiệm nhanh nhất cũng gần 13 tiếng, trong thời gian bảy ngày chỉ có 168 tiếng, không tính đến việc nửa đường còn phải thay đổi thiết bị thí nghiệm và thời gian rửa sạch lò phản ứng, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến hành 13 lần, vẫn không đạt được số lần tiêu chuẩn.” Tống Vũ đúng lúc đưa ra nghi vấn.

“Ai bảo cậu thật sự phải đi làm thí nghiệm?”

“Hả?” Tống Vũ bỗng nhiên nhíu mày.

Diêm Đông Bình dường như đã hiểu ra được gì đó, trong mắt xẹt qua một tia khó tin, giọng nói có hơi run lên: “Tiểu đồ đệ à, em... chẳng lẽ em còn biết lập trình?!”

Dạ Cô Tinh gật đầu, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Có vấn đề gì sao?”

Thực ra, Dạ Cô Tinh ngoại trừ thiên phú ở phương diện vật lý, ở các môn học tự chọn khác cô cũng có một chút khả năng. Cô đã từng tham gia vào chương trình học thông tin điện tử và tự động hóa chuyên nghiệp. Khi quay về ký túc xá có thể tự mình sửa lại máy tính. Sau một học kỳ học môn tự chọn ngôn ngữ lập trình, đương nhiên cô trở thành một chuyên gia lập trình. Bình thường cô cũng kinh doanh một số phần mềm ứng dụng thuận lợi cho cuộc sống hàng ngày, mà lần này phần mềm LINKE dùng để mô phỏng quá trình tiến hành thí nghiệm là sản phẩm của cô trong học kỳ đầu tiên của năm nhất.

“Ha ha…” Diêm Đông Bình cười gượng hai tiếng: “Không có vấn đề gì.”

Nhưng chỉ có ông mới rõ nhất sự kinh ngạc trong lòng mình.

Người xưa có câu “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”. Trong xã hội bây giờ, tất cả mọi người ai cũng chọn cho mình một sở trường riêng và ông cũng vậy. Là một chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu vật lý hạt nhân, sở trường và năng lực trong tầm tay của ông cũng chỉ giới hạn trong giới vật lý hạt nhân. Một khi đã vượt quá phạm vi của giới này thì ông cũng chỉ là một người bình thường.

Có một học trò chuyên ngành vật lý thiên văn đã từng cầm một đề án đến hỏi ông, nhưng sau khi bị ông từ chối trả lời thì cậu ta lại thẹn quá hóa giận mà lớn tiếng hỏi ông: “Không phải đều là chuyên ngành vật lý ư? Vì sao thầy lại không biết!?”

Mặc dù vật lý thiên văn và vật lý hạt nhân cũng là một nhánh của vật lý học, nhưng mà một chữ khác nhau cũng đã cách xa muôn sông nghìn núi. Nếu không sao có câu nói “khác nghề như cách núi” cơ chứ?.

Sức lực của con người có hạn, có thể giăng lưới rộng rãi nhưng không thể cứ bắt cá vô tội vạ. Hay nói cách khác vì sức lực có hạn nên chỉ có thể tập trung vào một điều gì đó thì mới có hiệu quả.

Tuy rằng trong lịch sử đã xuất hiện những nhân tài toàn năng như Archimedes hay Da Vinci, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thiểu số mà thôi.

Trong xã hội bây giờ, học một môn cũng không nhất định có thể giỏi được, thì còn nói gì đến toàn năng?

Tài năng của Dạ Cô Tinh ở phương diện vật lý học vốn đã làm cho người ta ngạc nhiên, không thể ngờ ở lĩnh vực lập trình phần mềm cũng là người cực kỳ giỏi. Diêm Đông Bình có thể đoán được trong tương lai đứa nhỏ này sẽ làm người đời kinh ngạc như thế nào!

“Vậy số liệu thí nghiệm ở giai đoạn thứ nhất…” Tống Vũ lúng ta lúng túng lên tiếng, đây là lần thứ hai bị kích thích bởi tài năng khác thường của Dạ Cô Tinh. Cậu ta có dự cảm tiếp theo sẽ là lần thứ ba…

Phòng thí nghiệm có ba mươi lăm người, làm suốt bảy ngày mới có thể hoàn thành báo cáo phân tích, cô ấy đã làm như thế nào?

Quả nhiên…

“Tôi đã soạn một cái chương trình khác, chỉ cần nhập số liệu thí nghiệm ban đầu vào, sau đó dựa theo chương trình đã cài đặt để tự động hoàn thành phân tích.”

...

Lúc Dạ Cô Tinh đi ra khỏi phòng thí nghiệm thì trời đã gần trưa, mặt trời chói chang trên đầu khiến cô nheo mắt lại.

Ngay lúc này chuông điện thoại vang lên…

“Alo.”

“Cô chủ, Tiêu Mộ Lương tỉnh rồi…”

...

Vào sáng sớm, ở một tòa soạn nào đó của thủ đô, mọi người đã nháo nhào như đang chuẩn bị ra chiến trường.

“Tiểu Điền, đã đánh xong bản thảo chưa?”

“Còn một ngàn từ nữa.”

“Tư Tư, hình ảnh thế nào rồi?”

“Chị Cindy, bên em đã ổn rồi!”

“Tiểu Mỹ, lập tức gọi điện thoại cho cậu Win xem tình hình tác nghiệp như thế nào rồi. Một khi đã lấy được tin tức mới nhất thì phải bổ sung vào bản thảo ngay! Hiểu chứ?!”

“Yes! Madam!”

“Mọi người mau lấy lại tinh thần đi nào, làm tốt kỳ báo này thì chúng ta sẽ có thời gian để ăn uống vui chơi bung xõa một bữa. Tôi sẽ mời!”

“Yeah! Chị Cindy vạn tuế!”

“Thời gian gửi bài chỉ còn hai mươi chín phút nữa, mọi người vào vị trí của mình đi nào.”

“Vâng.”

Thật ra không phải chỉ riêng toà soạn báo này, mà tất cả các tòa soạn ở thủ đô lúc này đều đang luống cuống tay chân, trạng thái như một trận hỗn chiến.

Tất cả là do sáng sớm hôm nay vào lúc sáu giờ mười lăm phút, đạo diễn Vương Thạch của “Bầu trời thành phố” sẽ hé lộ danh sách của các thành viên trong đoàn làm phim trên Weibo.

Tin tức của đoàn làm phim hùng hậu được công bố đã gây ra một cuộc chấn động, chỉ mới trong hai mươi phút mà lượng người chia sẻ đã vượt hơn một trăm ngàn lượt.

Bài đăng: Cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của mọi người dành cho “Bầu trời thành phố” từ trước đến nay. Với một thái độ có trách nhiệm với công chúng, tôi ở đây để công bố danh sách của các thành viên trong đoàn.

Kèm theo bức ảnh chụp bằng điện thoại…

Đạo diễn: Vương Thạch.

Phó đạo diễn: Diệp Lưu Thanh.

Giám đốc sản xuất: Ngô Kha Cần.

Chỉ đạo nghệ thuật: Tào Quân.

Chịu trách nhiệm sản xuất: Thiết Sơn.

Điều phối viên: Dạ Huy Nguyệt.

Diệp Lưu Thanh!? Ngô Kha Cần!? Tào Quân!? Thiết Sơn!?

Trong bốn người bọn họ thì Diệp Lưu Thanh thu hút nhiều sự chú ý của công chúng nhất.

Từng là con át chủ bài đại diện cho công ty điện ảnh và truyền hình Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị, Diệp Lưu Thanh cùng với Trương Thiến, Lý Tâm Dật và Lương Tuấn Huy, Tôn Kỳ đều là những ngôi sao mới nổi và rất hot. Mà những người này ở trong giới giải trí đã được chú ý rất nhiều nhờ hình tượng tiểu thịt tươi tràn đầy sức sống tuổi trẻ không gì sánh bằng. Lại còn hấp dẫn được giới trẻ, kéo theo chuyện Diệp Lưu Thanh là người đại diện ở phía sau hậu trường cũng dần dần được công chúng hiểu rõ.

Mà ba người Ngô Kha Cần, Tào Quân, Thiết Sơn đã không lên tiếng thì thôi, nhưng mà một khi đã lên tiếng thì cũng đủ để khiến các chuyên gia trong giới điện ảnh Trung Quốc kinh ngạc đến rớt hàm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện