Phát thanh viên Tiêu Tinh thực sự là một người phụ nữ hạnh phúc.

Cô và người chồng Viên Hi Thần của mình là thanh mai trúc mã. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ đến với nhau, tạo nên một gia đình nhỏ hạnh phúc, sống những ngày tháng vui vẻ và êm ấm.

Viên Hi Thần 28 tuổi, tuổi trẻ tài cao, là Giám đốc của một công ty TNHH. Vẻ ngoài đẹp trai, phong thái tài ba, luôn yêu thương người vợ kém mình năm tuổi này hết mực.

Sau khi tốt nghiệp ngành truyền thông, Tiêu Tinh đã từ bỏ hướng phát triển theo giới giải trí.

Với chất giọng khá hay, cô bắt đầu dấn thân từ DJ radio, dẫn một chương trình trò chuyện đêm khuya mang tên “Bầu trời thành phố”.

Một đêm tối muộn, cô nhận được một cuộc gọi của một vị khán giả nam. Anh này tự xưng là “Thiên nhai đoạn trường nhân”.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh ta im lặng một lúc lâu. Cho tới khi Tiêu Tinh muốn ngắt kết nối thì anh ấy mới lên tiếng.

“Có thể, kể một câu chuyện không?” Anh ta nói.

“Tất nhiên, chương trình chúng tôi là chương trình kể chuyện mà.”

Người đối diện lại rơi vào im lặng một lần nữa. Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, Tiêu Tinh nhạy bén cảm thấy một cảm giác khác thường.

“Cô ấy là ai? Bạn gái của anh? Hai người làm sao vậy? Anh rời bỏ cô ấy.... Hay… cô ấy bỏ rơi anh?”

“Thực ra, cho dù xảy ra chuyện gì, không có vấn đề mà không có cách giải quyết cả. Chỉ cần hai người đối mặt, có thể sẽ....”

“Cô ấy đã chết rồi.”

Tiêu Tinh sững sờ, nụ cười trên môi cứng lại: “... Rất xin lỗi. Anh có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”

....…… {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Đáng lẽ đây là một đêm bình thường, một cuộc gọi không thể bình thường hơn. Chuyện của một người đàn ông bị tổn thương vì bạn gái thay lòng đổi dạ, yêu một người đàn ông khác. Nhưng tất cả mọi chuyện lại trở nên khó hiểu, khi chàng trai này nhảy từ trên tầng cao nhất của đài phát thanh và rơi xuống bên cạnh chân cô. Điều này như một cơn ác mộng dai dẳng bám lấy Tiêu Tinh cả ngày lẫn đêm.

Cô mơ hồ cảm thấy bất an, tưởng chừng như cuộc sống hạnh phúc của cô sắp bị phá hoại.

Và rồi cuối cùng, một bức ảnh chụp chung của Viên Hi Thần cùng với nhân viên trong công ty, cũng đã biến ác mộng của cô trở thành hiện thực….

Thư ký của chồng cô, chính là người bạn gái cũ của chàng trai đã chết kia.

Hai chữ ‘phản bội’ vụt qua trong tâm trí cô. Cô đau lòng, phẫn nộ rồi lại muốn lờ đi, trốn tránh nó, bởi cô ấy không nỡ từ bỏ người mình yêu, gia đình và cuộc hôn nhân này.

Tiêu Tinh bị cuốn vào cuộc mâu thuẫn, giằng xé mà bản thân không thể nào kiềm chế được.

Nhìn bề ngoài, đây là một bộ phim tình cảm đô thị đầy cẩu huyết. Hôn nhân, đi quá giới hạn, ngoại tình... đều có thể trở thành điểm mấu chốt của bộ phim. Nếu chỉ đơn giản như thế, Vương Thạch và Dạ Cô Tinh sẽ không chọn kịch bản này.

Liệu Viên Hi Thần có thực sự ngoại tình hay không? Thẩm Thác (Thiên nhai đoạn trường nhân) rốt cuộc là tự sát hay là bị giết? Bí mật nào được giấu kín sau cái chết của Hoàng Hi (người bạn gái bội mà người đàn ông kia nhắc đến). Từng tầng sương mù bao phủ cả một bộ phim. Cốt truyện thăng trầm, thường khi bạn chắc chắn là như này, kết quả nó lại cố tình như kia! Chưa đến cuối cùng không ai có thể biết được kết quả.

Đây mới là chính là chỗ tài giỏi nhất của Vương Thạch: có tàn tạ mới có toan tính, một khi đặt kiếm liền khắc sâu.

Anh ta là dân cờ bạc, một con cờ bạc chính hiệu!

Đã không thành công thì phải xả thân, đó là sự dũng cảm cùng niềm kiêu hãnh của anh ta. Người đàn ông như vậy, chỉ cần bạn cho anh một khoảng bầu trời đủ rộng lớn, anh ta sẽ bay mà không thấy mệt mỏi.

“Vậy còn chuyện tuyển diễn viên....” Vương Thạch nói có chút do dự, đây cũng là điều khiến anh ta lo lắng nhất. Anh ta có đầy đủ sự tin tưởng vào kịch bản. Nhưng mà không có diễn viên giỏi để diễn tả, thì kịch bản tốt cũng vô dụng!

“Vậy thì cạnh tranh công bằng.”

“Ý cô là.... tuyển vai diễn công khai?!”

Mười triệu đầu tư vào bộ phim. Trang thiết bị, địa điểm, trang phục,... nhiều nhất cũng chỉ được hết năm triệu, số tiền còn lại để trả tiền cát-xê cho các diễn viên.

Năm triệu đối với người bình thường là một con số vô cùng lớn. Nhưng đối với một nữ minh tinh lương cao hơn một chút thì chỉ cần một hợp đồng đại diện nhãn hàng là đã nhẹ nhàng kiếm được chừng ấy rồi.

Các buổi thử vai công khai không có lực hấp dẫn với các diễn viên nổi tiếng.

Dạ Cô Tinh gật đầu. Sự nghi hoặc trong ánh mắt Vương Thạch càng lớn.

“Thử vai công khai chỉ là một mánh lới để quảng cáo, mục đích chính là thu hút sự chú ý của truyền thông. Công chúng có sức mạnh to lớn, truyền thông là định hướng công chúng. Chúng ta lại chỉ có thể mượn truyền thông để tạo thế, mới có thể cùng đứng một chỗ với “Sống sót trên cánh đồng hoang.”

Vương Thạch bày tỏ sự nghi ngờ: “Chỉ là công khai thử vai liệu có thể thu hút sự chú ý của truyền thông?” Nhà truyền thông lớn căn bản sẽ không để ý một tác phẩm chỉ có đầu tư mười triệu tệ, còn truyền thông nhỏ thì lực ảnh hưởng lại vô cùng ít ỏi.

“Đương nhiên không thể”

“Vậy....”

“Nếu có người có thể thu hút sự chú ý của truyền thông thì sao?”

“Ai cơ?”

Dạ Cô Tinh chậm rãi cười cười, khóe môi cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng: “Bạch Sương Sương, đủ không?”

Vương Thạch sửng sốt. “Đủ thì đủ, nhưng với kinh phí hiện nay thì khó mà mời...”

“Ai nói phải trả tiền?”

“Không phải cô nói muốn mời cô ấy là ban giám khảo của buổi thử vai này sao?” Vương Thạch bối rối.

“Giám khảo?” Dạ Cô Tinh cười khinh thường, Vương Thạch cũng thấy được  sự châm biếm hiện lên trong mắt cô, “Cô ta xứng sao?”

“Vậy thì...” Vương Thạch cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu nổi cô gái trước mặt này. Không, có lẽ là anh ta chưa từng hiểu cô.

“Đi đưa tin và chuẩn bị tốt cho buổi thử vai. Nó sẽ không thu hút được những ngôi sao hạng nhất, nhưng hạng hai hạng ba sẽ không thiếu. Ba ngày sau, Bạch Sương Sương sẽ tới với tư cách là người thử vai.”

......

“Cốc cốc....”

“Vào đi.”

Tạ Chí Hoa đẩy cửa vào, Vu Sâm ngồi phía sau chiếc bàn gỗ đàn hương, nhướng mày và khẽ vuốt cằm: “Chú Hoa.”

Vẻ hài lòng lóe lên nơi đáy mắt, trong lòng Tạ Chí Hoa thở dài, Vu Sâm là cá chép trong ao, gặp bão sẽ hóa thành rồng. Lúc trước, ông ta và ông bạn già của mình đều nhìn sai rồi.

Chỉ trong một tuần, hành động “bình chân như vại, mượn lực này đánh lực kia” của Vu Sâm đã khiến cho hai thế lực trong bang sụp đổ.

Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Tuy anh ta có động tay vào việc này, nhưng lòng dũng cảm và quyết đoán của Vu Sâm cũng đã đóng một vai trò quan trọng.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Trước đây, hai thế lực này luôn là nỗi lo lắng lớn nhất trong bang, ông ta và Long Vương chỉ sợ ném chuột sợ vỡ bình, đều bất lực. Vẫn bó tay mặc kệ, cũng đau đầu không thôi, cho nên dung túng hết sức có thể.

Nhìn lại quá khứ, quả thực xót xa.

Lần này rốt cục cũng bỏ được nỗi oán giận này. Bây giờ chỉ còn dư lại Thái Phi Tượng là còn manh động, nếu lực lượng này bị loại bỏ, vị trí bang chủ của Vu Sâm mới hoàn toàn ổn định.

Hôm nay, ông ta đến vì chuyện này.

“Sâm à, chú nghe nói cháu trao quyền lực tài chính trong bang cho Thái Phi Tượng.”

Bàn tay cầm bút của Vu Sâm khựng lại, đôi mắt khẽ chớp.

“Đương nhiên, chú không nghi ngờ quyết định của cháu, chỉ là chú muốn nghe lời giải thích của cháu.”

Vu Sâm đặt bút xuống, cũng không vội nói, anh ta đi tới bàn, tự pha trà rót đầy tách, bưng tới trước mặt Tạ Chí Hoa. Tạ Chí Hoa cảm thấy hơi có chút thụ sủng nhược kinh. Vợ mất sớm, ông không tái giá, cả đời không có con, về già mới biết cô đơn là gì. Sau khi uống cốc trà Vu Sâm bưng cho, trong lòng ông trào lên một hơi ấm không thể nào diễn tả được.

Như một người lang thang nhiều năm cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa lúc về già.

Tạ Chí Hoa hơi cảm kích và rung động, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Vu Sâm cầm cốc trà đưa lên mũi ngửi, uống một ngụm rồi nói: “Chú Hoa cũng biết đạo lí ‘muốn lấy cái gì, trước tiên ta phải bỏ ra’ đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện