*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa, nếu không có việc này, Quản Thanh Hàn làm sao đến lượt mình.
Có tính là chó ngáp phải ruồi, nhân họa đắc phúc không nhỉ?
Quản Thanh Hàn năm nay chừng hai mốt, so với Khương Lâm lớn hơn bốn tuổi, hơn nữa hôn nhân quan hệ giữa hai nhà vừa bị Quân Vô Ý giải trừ, sau đấy chỉ sợ hai nhà cũng phải quan tâm đến việc chung thân đại sự của Quản Thanh Hàn, dù sao trong cái thời đại này, hai mươi mốt tuổi còn chưa xuất giá, xem như gái lỡ thì rồi. Có thể không vội sao?
Nhưng dù sao đi nữa, Quân Khương Lâm cũng cảm thấy mình ngay cả cơ hội báo danh còn không có, vì cho dù Quản Thanh Hàn giải trừ hôn ước, trên danh nghĩa, nàng cũng "từng" là đại tẩu của Quân Khương Lâm. Điểm này là không thể phủ nhận. Lấy sự cổ hủ của lão gia tử cùng với dư luận thiên hạ, chuyện như vậy tuyệt đối không được phép phát sinh! Thà rằng gả đại đi chỗ khác cũng tuyệt không cho phép chuyện gièm pha như vậy xảy ra! Một khi kết đôi, ai biết người khác sẽ nói gì? Cái gì là tẩu tử cùng tiểu thúc, cái gì là tư tình, là không tuân thủ đạo làm vợ, là hoang d@m vô sỉ vân vân...
Mấy cái này đều là chuyện không thể không lo. Quân Khương Lâm thân mình tà khí lẫm nghiêm, căn bản không quan tâm mấy cái này, nhưng hai đại gia tộc lại không cần sao? Quản Thanh Hàn không cần sao?
Cho nên, hai người có thể nói là hoàn toàn không có hy vọng! Cho dù hiện tại đã trở thành sự thật, cũng không biết phải vượt qua bao nhiêu cửa ải khó khăn nữa!
Nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến, nương theo Độc Cô Tiểu Nghệ hồ nháo lên, âm kém dương sai đem Quản Thanh Hàn "làm thịt", cứ như vậy, mặc kệ phải vượt qua bao nhiêu cửa ải, nhưng người vợ này còn chạy được sao?
Bây giờ không phải là nghĩ cách nào để tránh, mà là nghĩ cách để vượt qua, một loại là tiêu cực, một loại là tích cực, hai cái cách biệt một trời một vực, hoàn toàn không giống nhau.
Tuy rằng quá trình có chút không tưởng, nhưng lại giảm bớt nhiều chuyện xấu về sau!
Con mẹ nó, cùng lắm thì lão tử khư khư cố chấp, ai dám nói bậy? Lão tử thích làm gì thì làm, ai quản nổi? Người khác nhìn sao, dư luận thế tục thế nào, ở trong mắt ta thì chỉ bằng cái rắm!
Thối một chút là xong...
Cho nên mặc dù Quân Khương Lâm có chút buồn bực, cũng không khỏi có một tia thích ý. Nghĩ như thế nên cũng không thể sinh khí nữa. Hơn nữa, điểm xuất phát của Độc Cô Tiểu Nghệ cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi. Luyến tiếc, sợ mình bị cướp đi, tuy trẻ người non dạ, hảo tâm lại làm hư chuyện. Nhưng chỉ cần không có hậu quả lớn lắm thì cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Đối với một nữ hài tử yêu thương mình vô hạn mà giận dữ, quát mắng hay vung tay, Quân Khương Lâm tự thấy mình không làm được như vậy. Nhưng lại không thể cứ vậy buông tha cho nàng! Không biết không có tội, nhưng nếu vì không biết mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì đó lại là lỗi! Hôm nay nếu không giáo huấn một chút, về sau tiểu nha đầu lại hồ nháo tiếp thì sao giờ?
Phải biết rằng chuyện hôm nay còn thiếu chút nữa là hai người cùng xuống hoàng tuyền rồi.
- Không giận? Cô tự ngẫm lại, nếu là cô, cô có thể không giận sao?
Quân Khương Lâm suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi nói. Độc Cô Tiểu Nghệ òa khóc lên:
- Đáng ra muội phải tự mình ăn, ô ô…
- Chuyện lần này, ta thực mất hứng!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta không hy vọng lại có chuyện tương tự phát sinh!
- Được được được… Muội không dám, thật sự không dám, muội sẽ sửa đổi.
Độc Cô Tiểu Nghệ gật đầu lia lịa, như trút được gánh nặng trong lòng. Trải qua chuyện này, tiểu nha đầu tựa hồ trưởng thành rất nhiều.
- Ân, muội trở về hảo hảo theo mẹ học tập, học hỏi cho rõ ràng. Chuyện lần này, muội thực sự xin lỗi.
Tiểu nha đầu cúi đầu, vân vê vạt áo.
Quân Khương Lâm lảo đảo, cơ hồ ngã quỵ xuống. Dùng sức thở hổn hển một hơi, thiếu chút nữa tắt thở chết. Loại sự tình này còn muốn đi học tập…
- Không còn tức giận? Vậy huynh… huynh bây giờ bị Quản tỷ tỷ ăn cơm chín rồi, vậy còn muốn muội sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ mở to đôi mắt tròn, bám riết không tha hỏi.
- Ách, vấn đề này, sau này bàn tiếp a!
Quân Khương Lâm trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
- Muội mặc kệ! Cơm là do muội nấu chín!
Độc Cô Tiểu Nghệ chu mỏ:
- Cuối cùng lại bị Quản tỷ tỷ ăn. Chiếm tiện nghi sẵn của muội, ô ô. Đều tại mẹ muội, không nói rõ ràng với muội, người ta thật không biết, lại nấu dư cơm…
Quân Khương Lâm đổ mồ hôi, cái này thật sự là muốn giận cũng khó, chỉ muốn lẩn trốn ngay thôi. Thời đại này, giáo dục s1nh lý vỡ lòng quả thật quá kém a!
Khuyên can mãi, rốt cục cũng tiễn được Độc Cô Tiểu Nghệ về, Quân Khương Lâm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công trong cơ thể, tập tễnh đi vào trong lều.
- Đây quả thật là một trò khôi hài!
Vạn vật chìm vào yên tĩnh, ngay tại cây đại thụ mà ngũ đại cao thủ từng dựa vào truyền đến một thanh âm rất nhẹ, rất băng lãnh, nhưng thực nhu hòa, có cao ngạo băng tuyết, lại có ung dung ngạo nghễ.
Chỉ riêng thanh âm này cũng biết được người nói chuyện tất nhiên là một vị nhân vật đứng đầu trong nhân gian.
- Đúng vậy, bất quá trò khôi hài này, người duy nhất được ưu đãi chính là gã kia.
Một thanh âm thanh thúy uyển chuyển khác lên tiếng.
Trên khỏa đại thụ này, cư nhiên không biết lúc nào có hai người ẩn nấp, mà kỳ quái nhất là ngũ đại cao thủ ở bên dưới lại không chút hay biết! Có thể thấy được tu vi hai người kia đáng sợ đến nhường nào.
- Được ưu đãi cũng chưa chắc, bất quá theo tư liệu chúng ta sưu tập, Quản Thanh Hàn vốn tuyệt đối không có khả năng ở cùng một chỗ với tên hỗn đản này, nhưng bây giờ đã ngủ cùng nhau, chuyện xấu này cũng làm cho Quân gia khó kham nổi. Nhìn xem Quân gia xử lý chuyện này ra sao.
Thanh âm trước từ từ nói.
- Nhưng mặc kệ Quân gia xử lý thế nào, ảnh hưởng của chuyện này cũng không thể không có.
Thanh âm thanh thúy có chút vui sướng khi người gặp họa chợt nói:
Hơn nữa, nếu không có việc này, Quản Thanh Hàn làm sao đến lượt mình.
Có tính là chó ngáp phải ruồi, nhân họa đắc phúc không nhỉ?
Quản Thanh Hàn năm nay chừng hai mốt, so với Khương Lâm lớn hơn bốn tuổi, hơn nữa hôn nhân quan hệ giữa hai nhà vừa bị Quân Vô Ý giải trừ, sau đấy chỉ sợ hai nhà cũng phải quan tâm đến việc chung thân đại sự của Quản Thanh Hàn, dù sao trong cái thời đại này, hai mươi mốt tuổi còn chưa xuất giá, xem như gái lỡ thì rồi. Có thể không vội sao?
Nhưng dù sao đi nữa, Quân Khương Lâm cũng cảm thấy mình ngay cả cơ hội báo danh còn không có, vì cho dù Quản Thanh Hàn giải trừ hôn ước, trên danh nghĩa, nàng cũng "từng" là đại tẩu của Quân Khương Lâm. Điểm này là không thể phủ nhận. Lấy sự cổ hủ của lão gia tử cùng với dư luận thiên hạ, chuyện như vậy tuyệt đối không được phép phát sinh! Thà rằng gả đại đi chỗ khác cũng tuyệt không cho phép chuyện gièm pha như vậy xảy ra! Một khi kết đôi, ai biết người khác sẽ nói gì? Cái gì là tẩu tử cùng tiểu thúc, cái gì là tư tình, là không tuân thủ đạo làm vợ, là hoang d@m vô sỉ vân vân...
Mấy cái này đều là chuyện không thể không lo. Quân Khương Lâm thân mình tà khí lẫm nghiêm, căn bản không quan tâm mấy cái này, nhưng hai đại gia tộc lại không cần sao? Quản Thanh Hàn không cần sao?
Cho nên, hai người có thể nói là hoàn toàn không có hy vọng! Cho dù hiện tại đã trở thành sự thật, cũng không biết phải vượt qua bao nhiêu cửa ải khó khăn nữa!
Nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến, nương theo Độc Cô Tiểu Nghệ hồ nháo lên, âm kém dương sai đem Quản Thanh Hàn "làm thịt", cứ như vậy, mặc kệ phải vượt qua bao nhiêu cửa ải, nhưng người vợ này còn chạy được sao?
Bây giờ không phải là nghĩ cách nào để tránh, mà là nghĩ cách để vượt qua, một loại là tiêu cực, một loại là tích cực, hai cái cách biệt một trời một vực, hoàn toàn không giống nhau.
Tuy rằng quá trình có chút không tưởng, nhưng lại giảm bớt nhiều chuyện xấu về sau!
Con mẹ nó, cùng lắm thì lão tử khư khư cố chấp, ai dám nói bậy? Lão tử thích làm gì thì làm, ai quản nổi? Người khác nhìn sao, dư luận thế tục thế nào, ở trong mắt ta thì chỉ bằng cái rắm!
Thối một chút là xong...
Cho nên mặc dù Quân Khương Lâm có chút buồn bực, cũng không khỏi có một tia thích ý. Nghĩ như thế nên cũng không thể sinh khí nữa. Hơn nữa, điểm xuất phát của Độc Cô Tiểu Nghệ cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi. Luyến tiếc, sợ mình bị cướp đi, tuy trẻ người non dạ, hảo tâm lại làm hư chuyện. Nhưng chỉ cần không có hậu quả lớn lắm thì cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Đối với một nữ hài tử yêu thương mình vô hạn mà giận dữ, quát mắng hay vung tay, Quân Khương Lâm tự thấy mình không làm được như vậy. Nhưng lại không thể cứ vậy buông tha cho nàng! Không biết không có tội, nhưng nếu vì không biết mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì đó lại là lỗi! Hôm nay nếu không giáo huấn một chút, về sau tiểu nha đầu lại hồ nháo tiếp thì sao giờ?
Phải biết rằng chuyện hôm nay còn thiếu chút nữa là hai người cùng xuống hoàng tuyền rồi.
- Không giận? Cô tự ngẫm lại, nếu là cô, cô có thể không giận sao?
Quân Khương Lâm suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi nói. Độc Cô Tiểu Nghệ òa khóc lên:
- Đáng ra muội phải tự mình ăn, ô ô…
- Chuyện lần này, ta thực mất hứng!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta không hy vọng lại có chuyện tương tự phát sinh!
- Được được được… Muội không dám, thật sự không dám, muội sẽ sửa đổi.
Độc Cô Tiểu Nghệ gật đầu lia lịa, như trút được gánh nặng trong lòng. Trải qua chuyện này, tiểu nha đầu tựa hồ trưởng thành rất nhiều.
- Ân, muội trở về hảo hảo theo mẹ học tập, học hỏi cho rõ ràng. Chuyện lần này, muội thực sự xin lỗi.
Tiểu nha đầu cúi đầu, vân vê vạt áo.
Quân Khương Lâm lảo đảo, cơ hồ ngã quỵ xuống. Dùng sức thở hổn hển một hơi, thiếu chút nữa tắt thở chết. Loại sự tình này còn muốn đi học tập…
- Không còn tức giận? Vậy huynh… huynh bây giờ bị Quản tỷ tỷ ăn cơm chín rồi, vậy còn muốn muội sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ mở to đôi mắt tròn, bám riết không tha hỏi.
- Ách, vấn đề này, sau này bàn tiếp a!
Quân Khương Lâm trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
- Muội mặc kệ! Cơm là do muội nấu chín!
Độc Cô Tiểu Nghệ chu mỏ:
- Cuối cùng lại bị Quản tỷ tỷ ăn. Chiếm tiện nghi sẵn của muội, ô ô. Đều tại mẹ muội, không nói rõ ràng với muội, người ta thật không biết, lại nấu dư cơm…
Quân Khương Lâm đổ mồ hôi, cái này thật sự là muốn giận cũng khó, chỉ muốn lẩn trốn ngay thôi. Thời đại này, giáo dục s1nh lý vỡ lòng quả thật quá kém a!
Khuyên can mãi, rốt cục cũng tiễn được Độc Cô Tiểu Nghệ về, Quân Khương Lâm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công trong cơ thể, tập tễnh đi vào trong lều.
- Đây quả thật là một trò khôi hài!
Vạn vật chìm vào yên tĩnh, ngay tại cây đại thụ mà ngũ đại cao thủ từng dựa vào truyền đến một thanh âm rất nhẹ, rất băng lãnh, nhưng thực nhu hòa, có cao ngạo băng tuyết, lại có ung dung ngạo nghễ.
Chỉ riêng thanh âm này cũng biết được người nói chuyện tất nhiên là một vị nhân vật đứng đầu trong nhân gian.
- Đúng vậy, bất quá trò khôi hài này, người duy nhất được ưu đãi chính là gã kia.
Một thanh âm thanh thúy uyển chuyển khác lên tiếng.
Trên khỏa đại thụ này, cư nhiên không biết lúc nào có hai người ẩn nấp, mà kỳ quái nhất là ngũ đại cao thủ ở bên dưới lại không chút hay biết! Có thể thấy được tu vi hai người kia đáng sợ đến nhường nào.
- Được ưu đãi cũng chưa chắc, bất quá theo tư liệu chúng ta sưu tập, Quản Thanh Hàn vốn tuyệt đối không có khả năng ở cùng một chỗ với tên hỗn đản này, nhưng bây giờ đã ngủ cùng nhau, chuyện xấu này cũng làm cho Quân gia khó kham nổi. Nhìn xem Quân gia xử lý chuyện này ra sao.
Thanh âm trước từ từ nói.
- Nhưng mặc kệ Quân gia xử lý thế nào, ảnh hưởng của chuyện này cũng không thể không có.
Thanh âm thanh thúy có chút vui sướng khi người gặp họa chợt nói:
Danh sách chương