Chương 89

Bao nhiêu sự trùng hợp như vậy, rốt cục cũng làm cho Quân Lâm gặp được mấy người trộm đồ vật của Đường gia, cơ duyên xảo hợp nghe được bọn họ nói chuyện.

Thực lực hiện tại của Quân Lâm còn chưa cao, còn chưa có kế hoạch gì, dù sao đối với Đường gia thì Quân Lâm cũng không phải có quá nhiều hảo cảm. Đường gia làm mất cái gì thì kệ bố nhà nó chứ, hắn cũng không để trong lòng, lại càng không quan tâm đ ến chuyện không phải của mình.

Nhưng không ngờ mấy tên đang như chó nhà có tang kia lại phát hiện ra hắn, điều này làm cho Quân Lâm muốn lui cũng không được, hơn nữa thực lực bọn người kia đều cao hơn Quân Lâm, hắn muốn chạy trốn cũng rất khó. Không còn cách nào, Quân Lâm cũng đành dùng công phu tốt nhất là ám khí, lợi dụng thiên thời giúp mình, thi triển quỷ kế, đem mấy người này tuyệt diệt.

Nếu đã giết hết, Quân Lâm cũng không ngại “thuận tay” lấy đi món đồ này. Kết quả là, vật mà đối với thần bí nhân vô cùng quan trọng, lại dưới bao nhiêu trùng hợp, như là vô tình lọt vào tay Quân Lâm. Nhiều chuyện như thế, bỏ riêng ra từng cái một thì không đáng chú ý, nhưng hợp lại cùng một chỗ lại trùng hợp khiến cho người ta kinh hãi.

Người chiếm tiện nghi cũng không biết vì sao lại thế này, còn người hỏng việc có đến chết cũng không biết tại sao. Nhiều sự trùng hợp như vậy, thật đúng là như ma xui quỷ khiến, ngay cả lão thiên cũng hạ một hồi mưa to trợ giúp. Chuyện này thật không thể không nói là thiên ý, hoặc là ông trời thúc đẩy “Trùng hợp!”

Thần bí nhân thấy việc đã đến nước này, đang chuẩn bị ly khai thì bất thình lình nghe tiếng người ồn ào, đang xông loạn tới. Đường gia thị vệ xuất động quy mô lớn, hướng về bên này truy tìm. Không khỏi thở dài một tiếng, kim quang chớp động, ba ba ba… sáu âm thanh vang lên liên tục, đầu sáu người đang nằm trên mặt đất liền vỡ toác ra, đậu phụ bắn tung tóe, không thể nhận ra mặt nữa, ống tay áo phất một cái, sưu một tiếng liền nhảy vào màn mưa, biến mất tăm hơi. Đợi đến lúc người của Đường gia đến đầu phố thì chỉ còn chứng kiến sáu cỗ thi thể đầu óc bẹp dí, mà người cần tìm, đã sớm biến mất vô tung vô ảnh…

Quân Lâm không hề biết mình trong lúc vô tình đã phá đi một kế hoạch trọng yếu của kẻ địch lớn nhất của Quân gia, hơn nữa còn tiện tay đem trân bảo gì đó của người về. Thậm chí hắn còn thấy thật là ủy khuất: vốn ta cũng chỉ muốn đi dưới mưa, nhớ nhà, hưởng thụ một chút nỗi nhớ quê tịch mịch cùng cô độc, lại bị mấy tên chết tiệt này phá hỏng không khí! Thật đúng là buồn bực…

Thật sự là trăm sự không thuận à, mượn rượu tiêu sầu, gặp được một quán có vẻ nhìn được, chờ người ta đưa ra rượu được xem là tuyệt thế hảo tửu cuối cùng là chẳng nuốt nổi. Đi ra cửa lại gặp mưa lớn, đã thế lại còn phải giết người…

Con bà nó! Vận khí cũng thật là… Quân Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, sờ sờ gói nhỏ trong ngực, từng bước tiến vào đại môn Quân gia.

Cơn mưa ào ạt cuối cùng cũng ngớt đi đôi chút, nhưng vẫn còn nặng hạt. Quân Lâm thong thả ung dung bước đi, đám hạ nhân đang ngắm mưa qua cửa sổ nhìn thấy hắn đều rất kinh ngạc, trợn mắt nhìn nhau: Có trời mới biết lần này thiếu gia lại nghĩ ra cái chuyện điên cuồng gì nữa đây? Bất quá, nếu so với khi trước thì cái việc chạy long nhong giữa trời mưa to gió lớn này vẫn còn dễ chịu chán. Chỉ là có chút hơi không bình thường: mưa như vậy chạy ra ngoài làm gì?

Vừa đến hoa viên, đột nhiên truyền đến tiếng tiêu bi ai nức nở xuyên qua màn mưa. Tiếng tiêu tràn ngập sự đau thương, mất mát, nghe tiếng tiêu có thể hiểu được tâm trạng u oán và sầu khổ của người thổi. Thế nhưng Quân Lâm nghe thấy có cảm giác như nó rất hợp với tâm cảnh của hắn lúc này. Vô ý khua chân tiến vào hoa viên. Trong tòa lương đình ở giữa hoa viên, một cô gái mặc áo trắng đang ngồi trên đôn bằng đá, quay lưng về phía Quân Lâm. Vai gầy như hạc, tóc tựa mây đen, eo thon mảnh khảnh. Nhìn dáng, lập tức thấy rằng nữ tử này tuy xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng thoát tục. Giữa trời mưa gió lê thê lại chỉ có tiếng tiêu tha thiết du dương làm bạn càng khắc rõ thêm vẻ cô đơn của nàng. Quân Lâm lẳng lặng đứng ngoài đình, mặc cho mưa quất rát mặt. Hắn khẽ nhắm mắt lắng nghe những âm thanh du dương của tiếng tiêu. Trong lòng bỗng bồi hồi, giống như mình lại được nghe một khúc Hồng Lâu Mộng của kiếp trước mà mình thích nhất, khúc “Uổng Ngưng Mi”(1) cũng bi ai cũng da diết như thế này.

Quân Lâm cảm thấy tình cảm như câu thông với trời đất, mưa dập gió vùi, trời thu sầu não, vì ai mà u oán, tại ai mà khổ đau? Giây phút này, Quân Lâm bổng cảm giác được, tâm tình của cô gái này cũng giống mình, cô đơn và tịch mịch. Thậm chí so với mình còn bàng hoàng và bất lực hơn. Mưa thu rã rích, không biết lúc nào mới nhẹ bớt hoà cùng với tiếng tiêu ai oán, ngay cả gió cũng cất tiếng nức nở nỉ non. Tiếng tiêu trầm thấp dần, giống như sợi tơ lay động một cách tinh tế trong gió, rồi dần dần tắt lịm. Bạch y nữ tử ngồi ngay ngắn bất động, nhẹ nhàng buông ngọc tiêu, thở dài sâu lắng. Tiếng thở dài chìm trong tiêng mưa gió nghe có vẻ bất lực. Trong lòng Quân Lâm cũng chất đầy cảm xúc, không kìm được mà buông tiếng thở dài. Thanh âm tuy nhẹ nhưng khiến nữ tử kia giật mình, vụt xoay người lại. Đôi mắt đẹp nhìn Quân Lâm ra vẻ ngạc nhiên rồi bỗng biến thành vẻ chán ghét và khinh bỉ:

– Là ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện