Cho nên giờ phút này Quân Vô Ý Quân tam gia tức đến độ sùi bọt mép!
Thiên đại kỳ chuyện để người gièm pha a!
Hiện tại Quản Thanh Hàn thân đã tự do thế nhưng chuyện tình còn chưa có tuyên bố ra ngoài thiên hạ, nếu như việc này bị truyền ra ngoài, rõ ràng chính là tại giữa ban ngày ban mặt nàng cùng tiểu thúc thâu hoan a? Mấy chục năm thanh danh của Quân gia, chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
- Quân Khương Lâm tên tiểu súc sanh này! Ta ta ta, ta phải đánh chết hắn!
Khuôn mặt Quân Vô Ý biến thành màu tím, giận dữ không thể kiềm chế được!
- Hoang d@m vô sỉ như thế, bại hoại môn phong như thế! Thật là đáng chết mà! Ta không đánh chết hắn sẽ không hả được giận này!
Giờ phút này Quân tam gia quả thực giống như một đầu mãnh thú bị nhốt trong lồ ng, xoay qua xoay lại, sắc mặt cực kỳ dữ tợ cùng ảo não.
Nếu như việc này chính thức truyền ra ngoài, lão gia tử nhẹ nhất là đánh què chân Quân Khương Lâm! Cho dù có đanh què chân hắn cũng không thấm tháp gì.
Người trong thiên hạ kiêng kỵ nhất chính là dâm giới! Mà hiện tại Quân Khương Lâm không chỉ có là phạm vào, hơn nữa còn xâm phạm chính chị dâu của mình.
Quân Vô Ý hoàn toàn không thể tưởng tượng được phụ thân của mình sẽ nổi giận tới trình độ nào!
- Vô Ý huynh, sự tình đã tới bực này, có nói gì cũng đã chậm, nếu như thực sự không được, có thể để cho Khương Lâm tới Đông Phương thế gia trốn một thời gian, đợi lão gia tử hết giận, chúng ta tiếp tục bàn sau.
Đông Phương Vấn Tình vuốt râu mép, đưa ra đề nghị. Chuẩn bị chùi đít cho cháu ngoại của mình.
Hắn cũng minh bạch tính tình của Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, tình huống hiện tại thực đúng là không lạc quan gì. Nhưng mà người trong cuộc dù nói thê nào cũng là cháu ngoại của mình, Đông Phương Vấn Tình há lại để cháu ngoại mình chịu khổ? Tiểu muội đã đủ đáng thương rồi.
- Là nam tử hán đại trượng phu, ai mà không có ba vợ bốn nàng hầu? Chơi nữ nhân có gì nghiêm trọng đâu? Bao nhiêu mà chẳng được, về phần kiếm giương nỏ trương như vậy cũng không quá đáng!
Đông Phương Vấn Đao nói những lời này không hề thiên vị cháu ngoại của mình:
- Các ngươi cũng đừng làm ra cái bộ dạng này có được hay không? Có sống thì có chết, đây cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, người khác không nói, đại ca ta năm đó là người có nhiều thê thiếp nhất, có hơn hai mươi người, còn có vài người nữa đang đợi xuất giá nữa kia? Ta còn chưa có liệt kê hết đâu.
Đông Phương tam gia có hảo ý nói một câu khuyên giải, lời còn chưa dứt, Đông Phương đại gia đã dùng ánh mắt giết người nhìn trừng trừng hắn, nói:
- Tên vô liêm sỉ này! Ngươi đang nói cái lời rắm thối gì vậy?
Đông Phương Vấn Tình nguyên bản là người ăn nói nho nhã, lại bị Tam đệ của mình chọc giận thay đổi thành bộ dạng như muốn ăn thịt người, thực sự muốn dùng nắm đấm để che miệng chó của tên này lại.
Đông Phương Vấn Đao rụt rụt đầu rồi lùi lại hai bước, trốn ở phía sau lưng Đông Phương Vấn Kiếm, bộ dạng không hề sợ chết, nhỏ giọng nói một câu:
- Nói cái gì? Đây là lời nói thật a, chuyện năm đó của huynh người nào mà không biết, ngoại trừ cướp đoạt ra, chính là cường bạo, bản thân đã làm, chẳng lẽ còn không thể để cho người khác nói? Bằng vào cái gì mà nói ta là hỗn trướng, sao huynh không nói là bản thân hồ đồ đi!
Mọi người khúc khích cười thầm.
- Thật là nghiệp chướng!
Đông Phương Vấn Tình hét lớn một tiếng rầm rầm tiến lên.
- Làm sao vậy? Các người làm sao vậy, chẳng lẽ Khương Lâm ca ca hắn?
Độc Cô Tiểu Nghệ chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ vô tội hỏi.
- Không cần phải để ý tới tên nghiệp chướng này! Thật sự là tức chết ta!
Quân Vô Ý nặng nề thở phì phò.
- Các người rốt cuộc là vì sao mà trách Khương Lâm ca ca? Nhất là Tam thúc, người tại sao lại mắng Khương Lâm ca ca, chuyện này không có quan hệ tới huynh ấy, sao lại mắng khó nghe như vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhăn nhăn nhó nhó, rốt cục cố lấy dũng khí cúi thật thấp cái đầu nho nhỏ xuống.
- Gì? Hắn không có quan hệ?
Năm đại cao thủ lại lần nữa rung động!
- Thật sự không có quan hệ với huynh ấy!
Độc Cô Tiểu Nghệ tuy cúi thấp đầu, thế nhưng lời nói lại rất kiên định.
Trời ạ, như vậy, còn gọi là không có quan hệ sao? Vậy phải là loại chuyện gì mới có quan hệ đây? Đông Phương tam huynh đệ tuy không quen tiểu nha đầu này, thế nhưng cũng biết nha đầu kia yêu thích cháu trai ngoại nhà mình, đoán chừng đang giúp cháu mình giải vây, nhưng mà cho dù có muốn giải vây, cũng không nên đổi trắng thay đen nha! Tiểu tử kia làm ra chuyên tình thương thiên hại lí bực này, tiểu nha đâu ngươi cư nhiên còn nói không quan hệ với hắn a? Vậy thì có quan hệ với ai?
Ưng đại chí tôn càng không nói gì, tiểu nhi nữ này chính là người đầu tiên thông báo sự tình a!
Duy có Quân tam gia vẫn còn thịnh nộ, thế nhưng khi cực độ phẫn nộ hắn vẫn còn tỉnh táo, ôn tồn nói:
- Tiểu Nghệ nha đầu, ngươi biết chuyện gì sao? Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- A, việc này thật ra không có quan hệ với Khương Lâm ca ca. Thật ra, thật ra là, là ta...
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng cả khuôn mặt vân vê tà áo, cái đầu càng cúi thấp hơn, quẫn khốn như muốn chui xuống lòng đất.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Nghệ nha đầu ngươi cẩn thận nói ra đi, từ từ mà nói đừng có gấp.
Thiên đại kỳ chuyện để người gièm pha a!
Hiện tại Quản Thanh Hàn thân đã tự do thế nhưng chuyện tình còn chưa có tuyên bố ra ngoài thiên hạ, nếu như việc này bị truyền ra ngoài, rõ ràng chính là tại giữa ban ngày ban mặt nàng cùng tiểu thúc thâu hoan a? Mấy chục năm thanh danh của Quân gia, chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
- Quân Khương Lâm tên tiểu súc sanh này! Ta ta ta, ta phải đánh chết hắn!
Khuôn mặt Quân Vô Ý biến thành màu tím, giận dữ không thể kiềm chế được!
- Hoang d@m vô sỉ như thế, bại hoại môn phong như thế! Thật là đáng chết mà! Ta không đánh chết hắn sẽ không hả được giận này!
Giờ phút này Quân tam gia quả thực giống như một đầu mãnh thú bị nhốt trong lồ ng, xoay qua xoay lại, sắc mặt cực kỳ dữ tợ cùng ảo não.
Nếu như việc này chính thức truyền ra ngoài, lão gia tử nhẹ nhất là đánh què chân Quân Khương Lâm! Cho dù có đanh què chân hắn cũng không thấm tháp gì.
Người trong thiên hạ kiêng kỵ nhất chính là dâm giới! Mà hiện tại Quân Khương Lâm không chỉ có là phạm vào, hơn nữa còn xâm phạm chính chị dâu của mình.
Quân Vô Ý hoàn toàn không thể tưởng tượng được phụ thân của mình sẽ nổi giận tới trình độ nào!
- Vô Ý huynh, sự tình đã tới bực này, có nói gì cũng đã chậm, nếu như thực sự không được, có thể để cho Khương Lâm tới Đông Phương thế gia trốn một thời gian, đợi lão gia tử hết giận, chúng ta tiếp tục bàn sau.
Đông Phương Vấn Tình vuốt râu mép, đưa ra đề nghị. Chuẩn bị chùi đít cho cháu ngoại của mình.
Hắn cũng minh bạch tính tình của Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, tình huống hiện tại thực đúng là không lạc quan gì. Nhưng mà người trong cuộc dù nói thê nào cũng là cháu ngoại của mình, Đông Phương Vấn Tình há lại để cháu ngoại mình chịu khổ? Tiểu muội đã đủ đáng thương rồi.
- Là nam tử hán đại trượng phu, ai mà không có ba vợ bốn nàng hầu? Chơi nữ nhân có gì nghiêm trọng đâu? Bao nhiêu mà chẳng được, về phần kiếm giương nỏ trương như vậy cũng không quá đáng!
Đông Phương Vấn Đao nói những lời này không hề thiên vị cháu ngoại của mình:
- Các ngươi cũng đừng làm ra cái bộ dạng này có được hay không? Có sống thì có chết, đây cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, người khác không nói, đại ca ta năm đó là người có nhiều thê thiếp nhất, có hơn hai mươi người, còn có vài người nữa đang đợi xuất giá nữa kia? Ta còn chưa có liệt kê hết đâu.
Đông Phương tam gia có hảo ý nói một câu khuyên giải, lời còn chưa dứt, Đông Phương đại gia đã dùng ánh mắt giết người nhìn trừng trừng hắn, nói:
- Tên vô liêm sỉ này! Ngươi đang nói cái lời rắm thối gì vậy?
Đông Phương Vấn Tình nguyên bản là người ăn nói nho nhã, lại bị Tam đệ của mình chọc giận thay đổi thành bộ dạng như muốn ăn thịt người, thực sự muốn dùng nắm đấm để che miệng chó của tên này lại.
Đông Phương Vấn Đao rụt rụt đầu rồi lùi lại hai bước, trốn ở phía sau lưng Đông Phương Vấn Kiếm, bộ dạng không hề sợ chết, nhỏ giọng nói một câu:
- Nói cái gì? Đây là lời nói thật a, chuyện năm đó của huynh người nào mà không biết, ngoại trừ cướp đoạt ra, chính là cường bạo, bản thân đã làm, chẳng lẽ còn không thể để cho người khác nói? Bằng vào cái gì mà nói ta là hỗn trướng, sao huynh không nói là bản thân hồ đồ đi!
Mọi người khúc khích cười thầm.
- Thật là nghiệp chướng!
Đông Phương Vấn Tình hét lớn một tiếng rầm rầm tiến lên.
- Làm sao vậy? Các người làm sao vậy, chẳng lẽ Khương Lâm ca ca hắn?
Độc Cô Tiểu Nghệ chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ vô tội hỏi.
- Không cần phải để ý tới tên nghiệp chướng này! Thật sự là tức chết ta!
Quân Vô Ý nặng nề thở phì phò.
- Các người rốt cuộc là vì sao mà trách Khương Lâm ca ca? Nhất là Tam thúc, người tại sao lại mắng Khương Lâm ca ca, chuyện này không có quan hệ tới huynh ấy, sao lại mắng khó nghe như vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhăn nhăn nhó nhó, rốt cục cố lấy dũng khí cúi thật thấp cái đầu nho nhỏ xuống.
- Gì? Hắn không có quan hệ?
Năm đại cao thủ lại lần nữa rung động!
- Thật sự không có quan hệ với huynh ấy!
Độc Cô Tiểu Nghệ tuy cúi thấp đầu, thế nhưng lời nói lại rất kiên định.
Trời ạ, như vậy, còn gọi là không có quan hệ sao? Vậy phải là loại chuyện gì mới có quan hệ đây? Đông Phương tam huynh đệ tuy không quen tiểu nha đầu này, thế nhưng cũng biết nha đầu kia yêu thích cháu trai ngoại nhà mình, đoán chừng đang giúp cháu mình giải vây, nhưng mà cho dù có muốn giải vây, cũng không nên đổi trắng thay đen nha! Tiểu tử kia làm ra chuyên tình thương thiên hại lí bực này, tiểu nha đâu ngươi cư nhiên còn nói không quan hệ với hắn a? Vậy thì có quan hệ với ai?
Ưng đại chí tôn càng không nói gì, tiểu nhi nữ này chính là người đầu tiên thông báo sự tình a!
Duy có Quân tam gia vẫn còn thịnh nộ, thế nhưng khi cực độ phẫn nộ hắn vẫn còn tỉnh táo, ôn tồn nói:
- Tiểu Nghệ nha đầu, ngươi biết chuyện gì sao? Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- A, việc này thật ra không có quan hệ với Khương Lâm ca ca. Thật ra, thật ra là, là ta...
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng cả khuôn mặt vân vê tà áo, cái đầu càng cúi thấp hơn, quẫn khốn như muốn chui xuống lòng đất.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Nghệ nha đầu ngươi cẩn thận nói ra đi, từ từ mà nói đừng có gấp.
Danh sách chương