- A? Quân Khương Lâm! Ngươi ngươi, ngươi hèn hạ! Vô sỉ! Ngươi còn không mau mau buông Tiểu Nghệ ra! 

Quản Thanh Hàn sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng xoay người đi chỗ khác.

Hai người ở trong trướng, có lẽ toàn bộ đã trần truồng, thẳng thắn đè lên nhau. Nhìn cảnh này, rõ ràng thằng nhãi Quân Khương Lâm này đang cố ý dùng sức mạnh! Mà Độc Cô Tiểu Nghệ liều chết không chịu, cho nên mới xảy ra tràng diện "xấu hổ" như vậy. 

Nguyên bản Quản Thanh Hàn cùng ở một chỗ với Độc Cô Tiểu Nghệ. Thế nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ lại lén lút lấy ra một cây ngọc tiêu nói là muốn Quản Thanh Hàn đánh giá. Hứng thú lớn nhất trong cuộc đời này của Quản Thanh Hàn chính là tiêu nghệ. Tự nhiên là vui vẻ đáp ứng, nhận lấy. 

Còn chưa kịp đánh giá, Độc Cô Tiểu Nghệ đã ôm bụng nói là muốn đi tiểu tiện, sau đó làm ra bộ dạng không thể chờ được chạy ra khỏi trướng bồng. Quản Thanh Hàn không có nghi ngờ gì, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Độc Cô Tiểu Nghệ, dường như là không chịu được nữa, nàng phì cười một tiếng, sau đó mặc cho Độc Cô Tiểu Nghệ đi, còn bản thân cầm lấy ngọc tiêu, tinh tế nhìn vài lần, rồi chờ đợi Độc Cô Tiểu Nghệ trở lại. 

Thế nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy nàng ta trở về, chờ thêm một lát nữa, cũng không thấy bóng dáng đâu, Quản Thanh Hàn không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng, rốt cuộc đi ra ngoài tìm. Hỏi đám binh sĩ ven đường có thấy Độc Cô tiểu thư không? Đám binh lính đều chỉ về một hướng. 

Quản Thanh Hàn nghe vậy mới biết được Độc Cô Tiểu Nghệ đã chui vào trong trướng bồng của Quân Khương Lâm. Nàng không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười, trong lòng có một loại cảm giác không nói thành lời. 

Chính mình vừa rồi rõ ràng đề nghị hai người làm bạn, không thể tưởng tượng được Độc Cô Tiểu Nghệ lại có thể dùng loại biện pháp này bỏ mình lại để đi tìm Quân Khương Lâm. 

Nếu ở với Quân Khương Lâm chắc hẳn cũng không xảy ra chuyện gì. Cho nên Quản Thanh Hàn mới từ từ tiến tới trước cửa căn lều, hơi chần chờ nghĩ có nên vào hay không, đang nghĩ trực tiếp bỏ về, nhưng tiếp đó lại nghe được một thanh âm ở bên trong phát ra, dường như là tiếng kêu cứu mạng của Độc Cô Tiểu Nghệ. 

Còn xảy ra chuyện gì đây? Quản Thanh Hàn liền nhớ tới vài chuyện lúc trước của Quân Khương Lâm, tháng trước hắn còn là một tên quần áo lụa là, trong lòng nàng lập tức dâng lên niềm bất an: chẳng lẽ? 

Tiếng kêu của Độc Cô Tiểu Nghệ càng ngày càng thê lương, giống như là khóc không ra tiếng, Quản Thanh Hàn rốt cuộc gác lại suy nghĩ, lập tức xông vào. 

Nào biết vừa xông vào lại thấy cảnh tượng xấu hổ như vậy. 

Quản Thanh Hàn lập tức cảm giác trong lòng dường như có thứ gì đó bị chặt đứt, không ngờ lại mất hết can đảm, nước mắt tràn mi quát: 

- Quân Khương Lâm, ngươi làm ta quá thất vọng rồi! 

Vô luận là Quản Thanh Hàn có cảm giác gì, thế nhưng hiện tại Quân Khương Lâm đã mất đi lý trí! Căn bản không nghe được nàng đang muốn nói gì, cho dù có nghe được cũng không hiểu, càng không thèm để ý tới. 

- Quản tỷ tỷ, mau cứu muội a, hu hu! 

Độc Cô Tiểu Nghệ năn nỉ khóc lóc, giống như là lê hoa sau cơn mưa, bộ dạng cực kỳ ủy khuất đáng thương. 

Quản Thanh Hàn giận dữ nói: 

- Ngươi tên súc sinh này, còn không buông tay! 

Nói xong nàng vọt lên, muốn tách Quân Khương Lâm sang một bên, thế nhưng dùng hết khí lực, vẫn không thể lay động được hắn. 

Độc Cô Tiểu Nghệ ở dưới hạ th@n của Quân Khương Lâm đang vất vả khua loạn, dùng sức đạp một cái, Quản Thanh Hàn cũng phối hợp, sử ra khí lực toàn thân, Quân Khương Lâm rốt cuộc cũng bị đẩy sang một bên, lộ ra nửa thân hình trắng nõn của Độc Cô Tiểu Nghệ. Trên mặt nàng tràn đầy nước mắt, nhưng làn da kiều nộn của Độc Cô Tiểu Nghệ lại bị Quân Khương Lâm tàn phá, lác đác xuất hiện vài dấu vết hôn hít của Quân Khương Lâm. 

Quân Khương Lâm lúc này đang mơ hồ, cũng không biết vận dụng công lực của bản thân, nếu không cho dù có đến mười Quản Thanh Hàn cũng không làm được chuyện gì! 

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa thẹn lại vừa sợ, bắt lấy cơ hội này vội vã bò dậy, bổ nhào vào ngực Quản Thanh Hàn mà lớn tiếng khóc. 

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? 

Quản Thanh Hàn vội vàng với lấy cái áo choàng ở bên cạnh Quân Khương Lâm trùm lên người Độc Cô Tiểu Nghệ. 

Độc Cô Tiểu Nghệ chưa kịp mở miệng, Quân Khương Lâm ở phía sau đã giống như ác lang vồ tới. 

Độc Cô Tiểu Nghệ sợ hãi kêu lên một tiếng, chiếc áo choàng lập tức rơi xuống, hôm nay tiểu nha đầu thực sự là bị dọa cho vô cùng sợ hãi. 

Thời khắc này Quân Khương Lâm giống như tên đã lên dây. Đột nhiên lại mất đi mục tiêu, nào có chịu được. Căn bản cũng không biết cô gái trước mắt đã thay đổi, giống như mãnh hổ ôm lấy. 

Quản Thanh Hàn tức giận đến nỗi thân thể yêu kiều liên tục run rẩy, nghiêm nghị quát lên: 

- Quân Khương Lâm! Ngươi điên rồi à! Ngươi còn chưa giải thích cho ta biết chuyện này là sao đâu! 

Đột nhiên chứng kiến khuôn mặt, hai mắt của Quân Khương Lâm đỏ bừng, thần thái mê loạn. Hồn nhiên không còn một điểm tỉnh táo nào nữa. Bộ dạng này rõ ràng là người đã đánh mất lý trí. Trong lòng nàng không khỏi chấn động. 

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? 

Quản Thanh Hàn tuy thân là hoàng hoa khuê nữ, thế nhưng dù sao cũng hơi lớn tuổi, tự nhiên là hiểu biết hơn nhiều so với Độc Cô Tiểu Nghệ. Lúc nàng tiến vào không có chú ý, thế nhưng hiện tại cũng đã nhìn ra chuyện này có điểm không đúng. Hơn nữa còn đoán được ra Quân Khương Lâm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! 

Xuân dược! 

Hơn nữa nhìn bộ dạng này, hẳn đó là loại xuân dược cực kỳ hung mãnh! Nếu không, tuyệt sẽ không như vậy! 

Quản Thanh Hàn vốn định rút kiếm hù dọa Quân Khương Lâm. Thế nhưng do dự một lát, liền trễ một bước, Quân Khương Lâm như lang như hổ lao lên, gắt gao ôm lấy nàng, ngay sau đó, hắn há to mồm hôn tới, giờ phút này Quản Thanh Hàn vừa nghi vừa thẹn vừa vội, liều mạng cố thoát ra, thế nhưng khí lực của nàng há có thể so với một đại nam nhân như Quân Khương Lâm? Hơn nữa, Quản Thanh Hàn chứng kiến Quân Khương Lâm rõ ràng là trúng phải ám toán, cho nên cũng không đành lòng, không ngờ lại không biết xử trí thế nào cho phải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện