Đồng thời đối mặt với sự vây công của bốn đại chí tôn, Mai tôn giả không ngờ lại không chút hoang mang, trong nháy mắt đã hóa giải thế công của bốn người, đồng thời không chút nào tỏ ra yếu thế, phản kích lại.
Lệ Tuyệt Thiên cắn răng, ngược lại một lần nữa gia tốc, trong bốn người, tất phải có một người xông ra liều mạng với Mai tôn giả, ba người khác có thể mượn cơ hội này vây kích đối phương. Nếu ba người kia không quyết đoán, nắm lấy cơ hội, bản thân Lệ Tuyệt Thiên lại không thể duy trì được lâu.
Hận ý của Lệ Tuyệt Thiên đối với Mai tôn giả làm hắn điên cuồng công kích, quyền đầu của hắn vang lên thanh âm đầu khớp xương bạo phát, ẩn ẩn còn có một tầng thanh khí bao phủ, hiển nhiên một quyền này đã dùng toàn lực, muốn cùng Mai tôn giả liều mạng.
Hắn đoán chắc Mai tôn giả sau khi bức lui ba người, thân pháp mặc dù ảo diệu, thế nhưng cũng không tránh khỏi cảnh cung giương hết đà, không thể đổi vị trí, chỉ có thể cùng mình liều mạng, Mai tôn giả cũng chỉ có một lựa chọn này mà thôi.
Sắc mặt Mai tôn giả thập phần lạnh lùng, trong lúc điện quang hỏa thạch nàng liền thu tay về, tiếp đó lại đánh ra một quyền phá không nghênh tiếp Lệ Tuyệt Thiên, đồng thời nàng hét dài một tiếng, hai cặp đùi liên tục đá ra bốn mươi chín cước, tất cả đều dũng mãnh phi thường, giống như là pháo hoa bắn lên không trung, ba người ở dưới còn đang phân thần, trên bầu trời đã liên tục vang lên thanh âm bạo phát. Mai tôn giả cùng Ưng Bác Không như thiểm điện đã giao đấu bảy tám chiêu.
Hai đạo bóng đen đồng thời lóe lên, Ưng Bác Không lại lần nữa lật mình bổ nhào lên trên không trung, Mai tôn giả chiếu theo nghiêng người vạch lên một quỹ tích mĩ diệu rơi xuống, trong nháy mắt rơi xuống, đột nhiên mũi chân xoay tròn, đồng thời tay áo rộng thùng thình tung ra, nàng bỏ qua Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi, hung dữ đánh về phía Lệ Tuyệt Thiên.
Nhìn điệu bộ này, ai nấy đều có thể thấy được khí thế đỉnh phong của Mai tôn giả, có một loại khí thế xưa nay chưa từng có, rõ ràng là muốn thừa dịp Lệ Tuyệt Thiên trọng thương mà giải quyết tên gia hỏa ghê tởm cũng là khó đối phó này trước.
Lệ Tuyệt Thiên quát to một tiếng, như thiểm điện cấp tốc lùi lại. Hắn tuy hy vọng cùng Mai tôn giả liều mạng, thế nhưng lúc này liều mạng lại là hành động cực đoan không có lý trí, sẽ bị Mai tôn giả tập trung để ý, chẳng khác nào đơn đả độc đấu.
Hơn nữa thực lực lực của mình lại bị hao tổn trước, lực cũ sắp cạn kiệt hết, mà lực mới chưa sinh ra, cho dù liều mạng cũng chỉ công cốc mà thôi. Mai tôn giả sau khi đánh gục chính mình cũng có thể tùy ý thoát đi.
Huống chi Ưng Bác Không chịu trách nhiệm đánh bay lên không trung, trên bầu trời tạm thời không có uy hiếp. Cho nên Lệ Tuyệt Thiên chỉ có thể lùi, mà lùi cũng không xong, Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đang ở phương xa xem trận chiến, đồng thời rơi vào trầm tư.
Lệ Tuyệt Thiên vừa lui lại, thế nhưng thật bất ngờ là Mai tôn giả cũng không có đuổi theo, thậm trí cũng không hề có động tác truy kích, thân thể vạch trên bầu trời thành một đường dài thẳng tắp, nhanh chóng bay về phía Thạch Trường Tiếu.
Người còn chưa tới thế nhưng hai cước đã giống như mưa rền gió giữ mà tới.
Mục tiêu chính thức của Mai tôn giả không ngờ không phải là Lệ Tuyệt Thiên, mà là sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu, người này ở dưới mặt đất là uy hiếp lớn nhất của nàng, cũng là người còn dư sức nhất trong ba người, không bị thương tổn qua lần nào!
Hiển nhiên Mai tôn giả muốn đãi ngộ với hắn giống như hai người bị thương kia.
Trên mặt Thạch Trường Tiếu nổi lên vụ sắc mịt mờ, đôi mắt đột nhiên giống như hóa đá, tròng mắt cơ hồ biến thành màu trắng, hắn hét lớn một tiếng, song quyền b ắn ra.
Đối chiến.
Hắn không thể lùi, bởi vì phía sau của hắn chính là Lệ Vô Bi, nếu như hắn lui, một chiêu này nhất định sẽ kiềm giữ Lệ Vô Bi. Với trạng thái bị thương vừa rồi của Lệ Vô Bi, một chiêu này thậm chí có thể khiến hắn không còn lực hoàn thủ.
Hai cước của Mai tôn giả khiến cho không khí chấn động, cũng không phải như hai cước bình thường. Nếu như Lệ Vô Bi bị một kích nốc-ao, bốn người hợp chiến coi như tan rã, như vậy chỉ với ba người, thất bại là chuyện không thể nghi ngờ.
Cho nên Thạch Trường Tiếu chỉ có thể lựa chọn đối chiến.
Cước thứ nhất của Mai tôn giả đá vào trên nắm tay Thạch Trường Tiếu. Toàn thân Thạch Trường Tiếu chấn động vội vàng thu quyền, để giảm bớt lực chấn động. Thế nhưng còn chưa có hành động, cước thứ hai của Mai tôn giả đã đá tiếp lên nắm tay chuẩn bị thu lại của hắn.
Thạch Trường Tiếu kinh hãi, tay trái vội vàng tung ra, thừa lúc thân thể còn chưa bị đẩy lùi mà tung ra một quyền cứu nguy, thế nhưng tay trái còn chưa tới, cước thứ ba như lôi đình vạn quân của Mai tôn giả hung hăng đập mạnh lên tay phải của hắn.
Chỉ một nắm tay đã bị liền ba cước tấn công. Thế nhưng nhìn Mai tôn giả dường như còn chưa có chịu ngừng công kích.
Hơn nữa cước trước so với cước sau lại mạnh hơn, thân thể Thạch Trường Tiếu lung lay sắp đổ, rốt cục nhịn không được phải lùi lại phía sau một bước.
Đúng lúc này, tay trái của hắn rốt cuộc cũng đã tới, thế nhưng chân trái của Mai tôn giả lúc này cũng được đá ra.
Cho tới giờ khắc này, thân thể của Mai tôn giả vẫn còn chưa rơi xuống đất. Quyền trái cùng chân trái đụng độ, phát ra một tiếng nổ mạnh, sau đó lại tái diễn một màn.
Lại là liên hoàn tam cước!
Hai cái đùi của Mai tôn giả tại thời khắc này giống như một chiếc kéo, thế nhưng mỗi lưỡi kéo lại nặng giống như là một quả núi vậy.
Thạch Trường Tiếu cảm thấy lồ ng ngực nhói đau, dường như lục phủ ngũ tạng trong lồ ng ngực cũng bị chấn động, rốt cục thân thể thất tha thất thểu lui xuống, chỉ cảm thấy lỗ mũi hơi ngứa, một tia máu tươi phun ra, rốt cuộc hắn đã bị nội thương.
Mà đồng thời trong lúc này, Lệ Vô Bi cũng không có phụ Thạch Trường Tiếu chịu bị thương sáng tạo ra cơ hội, thân hình như quỷ mị lóe lên, trường đao trong tay thế như chẻ tre "Xoạt" Một tiếng đâm vào hắc bào của Mai tôn giả.
Còn chưa kịp mừng rỡ khi một kích đắc thủ, lại đột nhiên phát hiện sau khi trường đao đâm vào, lại có cảm giác rỗng không, tâm niệm vừa động, lại cảm thấy mũi đao không đi vào được nữa, tựa hồ bị vật gì đó cản trở, sau đó thấy tay trái của Mai tôn giả từ trong hắc bào duỗi ra, trong lòng bàn tay chặt chẽ nắm lấy mũi đao, hung hăng đẩy về phía trước!
Lệ Tuyệt Thiên cắn răng, ngược lại một lần nữa gia tốc, trong bốn người, tất phải có một người xông ra liều mạng với Mai tôn giả, ba người khác có thể mượn cơ hội này vây kích đối phương. Nếu ba người kia không quyết đoán, nắm lấy cơ hội, bản thân Lệ Tuyệt Thiên lại không thể duy trì được lâu.
Hận ý của Lệ Tuyệt Thiên đối với Mai tôn giả làm hắn điên cuồng công kích, quyền đầu của hắn vang lên thanh âm đầu khớp xương bạo phát, ẩn ẩn còn có một tầng thanh khí bao phủ, hiển nhiên một quyền này đã dùng toàn lực, muốn cùng Mai tôn giả liều mạng.
Hắn đoán chắc Mai tôn giả sau khi bức lui ba người, thân pháp mặc dù ảo diệu, thế nhưng cũng không tránh khỏi cảnh cung giương hết đà, không thể đổi vị trí, chỉ có thể cùng mình liều mạng, Mai tôn giả cũng chỉ có một lựa chọn này mà thôi.
Sắc mặt Mai tôn giả thập phần lạnh lùng, trong lúc điện quang hỏa thạch nàng liền thu tay về, tiếp đó lại đánh ra một quyền phá không nghênh tiếp Lệ Tuyệt Thiên, đồng thời nàng hét dài một tiếng, hai cặp đùi liên tục đá ra bốn mươi chín cước, tất cả đều dũng mãnh phi thường, giống như là pháo hoa bắn lên không trung, ba người ở dưới còn đang phân thần, trên bầu trời đã liên tục vang lên thanh âm bạo phát. Mai tôn giả cùng Ưng Bác Không như thiểm điện đã giao đấu bảy tám chiêu.
Hai đạo bóng đen đồng thời lóe lên, Ưng Bác Không lại lần nữa lật mình bổ nhào lên trên không trung, Mai tôn giả chiếu theo nghiêng người vạch lên một quỹ tích mĩ diệu rơi xuống, trong nháy mắt rơi xuống, đột nhiên mũi chân xoay tròn, đồng thời tay áo rộng thùng thình tung ra, nàng bỏ qua Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi, hung dữ đánh về phía Lệ Tuyệt Thiên.
Nhìn điệu bộ này, ai nấy đều có thể thấy được khí thế đỉnh phong của Mai tôn giả, có một loại khí thế xưa nay chưa từng có, rõ ràng là muốn thừa dịp Lệ Tuyệt Thiên trọng thương mà giải quyết tên gia hỏa ghê tởm cũng là khó đối phó này trước.
Lệ Tuyệt Thiên quát to một tiếng, như thiểm điện cấp tốc lùi lại. Hắn tuy hy vọng cùng Mai tôn giả liều mạng, thế nhưng lúc này liều mạng lại là hành động cực đoan không có lý trí, sẽ bị Mai tôn giả tập trung để ý, chẳng khác nào đơn đả độc đấu.
Hơn nữa thực lực lực của mình lại bị hao tổn trước, lực cũ sắp cạn kiệt hết, mà lực mới chưa sinh ra, cho dù liều mạng cũng chỉ công cốc mà thôi. Mai tôn giả sau khi đánh gục chính mình cũng có thể tùy ý thoát đi.
Huống chi Ưng Bác Không chịu trách nhiệm đánh bay lên không trung, trên bầu trời tạm thời không có uy hiếp. Cho nên Lệ Tuyệt Thiên chỉ có thể lùi, mà lùi cũng không xong, Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đang ở phương xa xem trận chiến, đồng thời rơi vào trầm tư.
Lệ Tuyệt Thiên vừa lui lại, thế nhưng thật bất ngờ là Mai tôn giả cũng không có đuổi theo, thậm trí cũng không hề có động tác truy kích, thân thể vạch trên bầu trời thành một đường dài thẳng tắp, nhanh chóng bay về phía Thạch Trường Tiếu.
Người còn chưa tới thế nhưng hai cước đã giống như mưa rền gió giữ mà tới.
Mục tiêu chính thức của Mai tôn giả không ngờ không phải là Lệ Tuyệt Thiên, mà là sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu, người này ở dưới mặt đất là uy hiếp lớn nhất của nàng, cũng là người còn dư sức nhất trong ba người, không bị thương tổn qua lần nào!
Hiển nhiên Mai tôn giả muốn đãi ngộ với hắn giống như hai người bị thương kia.
Trên mặt Thạch Trường Tiếu nổi lên vụ sắc mịt mờ, đôi mắt đột nhiên giống như hóa đá, tròng mắt cơ hồ biến thành màu trắng, hắn hét lớn một tiếng, song quyền b ắn ra.
Đối chiến.
Hắn không thể lùi, bởi vì phía sau của hắn chính là Lệ Vô Bi, nếu như hắn lui, một chiêu này nhất định sẽ kiềm giữ Lệ Vô Bi. Với trạng thái bị thương vừa rồi của Lệ Vô Bi, một chiêu này thậm chí có thể khiến hắn không còn lực hoàn thủ.
Hai cước của Mai tôn giả khiến cho không khí chấn động, cũng không phải như hai cước bình thường. Nếu như Lệ Vô Bi bị một kích nốc-ao, bốn người hợp chiến coi như tan rã, như vậy chỉ với ba người, thất bại là chuyện không thể nghi ngờ.
Cho nên Thạch Trường Tiếu chỉ có thể lựa chọn đối chiến.
Cước thứ nhất của Mai tôn giả đá vào trên nắm tay Thạch Trường Tiếu. Toàn thân Thạch Trường Tiếu chấn động vội vàng thu quyền, để giảm bớt lực chấn động. Thế nhưng còn chưa có hành động, cước thứ hai của Mai tôn giả đã đá tiếp lên nắm tay chuẩn bị thu lại của hắn.
Thạch Trường Tiếu kinh hãi, tay trái vội vàng tung ra, thừa lúc thân thể còn chưa bị đẩy lùi mà tung ra một quyền cứu nguy, thế nhưng tay trái còn chưa tới, cước thứ ba như lôi đình vạn quân của Mai tôn giả hung hăng đập mạnh lên tay phải của hắn.
Chỉ một nắm tay đã bị liền ba cước tấn công. Thế nhưng nhìn Mai tôn giả dường như còn chưa có chịu ngừng công kích.
Hơn nữa cước trước so với cước sau lại mạnh hơn, thân thể Thạch Trường Tiếu lung lay sắp đổ, rốt cục nhịn không được phải lùi lại phía sau một bước.
Đúng lúc này, tay trái của hắn rốt cuộc cũng đã tới, thế nhưng chân trái của Mai tôn giả lúc này cũng được đá ra.
Cho tới giờ khắc này, thân thể của Mai tôn giả vẫn còn chưa rơi xuống đất. Quyền trái cùng chân trái đụng độ, phát ra một tiếng nổ mạnh, sau đó lại tái diễn một màn.
Lại là liên hoàn tam cước!
Hai cái đùi của Mai tôn giả tại thời khắc này giống như một chiếc kéo, thế nhưng mỗi lưỡi kéo lại nặng giống như là một quả núi vậy.
Thạch Trường Tiếu cảm thấy lồ ng ngực nhói đau, dường như lục phủ ngũ tạng trong lồ ng ngực cũng bị chấn động, rốt cục thân thể thất tha thất thểu lui xuống, chỉ cảm thấy lỗ mũi hơi ngứa, một tia máu tươi phun ra, rốt cuộc hắn đã bị nội thương.
Mà đồng thời trong lúc này, Lệ Vô Bi cũng không có phụ Thạch Trường Tiếu chịu bị thương sáng tạo ra cơ hội, thân hình như quỷ mị lóe lên, trường đao trong tay thế như chẻ tre "Xoạt" Một tiếng đâm vào hắc bào của Mai tôn giả.
Còn chưa kịp mừng rỡ khi một kích đắc thủ, lại đột nhiên phát hiện sau khi trường đao đâm vào, lại có cảm giác rỗng không, tâm niệm vừa động, lại cảm thấy mũi đao không đi vào được nữa, tựa hồ bị vật gì đó cản trở, sau đó thấy tay trái của Mai tôn giả từ trong hắc bào duỗi ra, trong lòng bàn tay chặt chẽ nắm lấy mũi đao, hung hăng đẩy về phía trước!
Danh sách chương