*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đem thiên địa thu nhỏ lại hóa thành một cái lồ ng giam, triệt để vây hãm đối thủ của mình! Chính mình muốn làm gì thì làm! Đây cũng là lý giải cho Thiên Địa Tù Lung. Tuy hơi khoa trương một chút, thế nhưng sự thật chính là như vậy!
Mai tôn giả lần này cuồng nộ xuất thủ rốt cục mới bại lộ ra thực lực chân chính! Trận chiến này đối với nàng mà nói, nhiều nhất cũng chỉ như tập thể dục mà thôi!
Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong nhìn nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi! May mắn không có xuất thủ, nếu không, người bị ăn đất liệu có phải là bản thân hai người hay không?
Hai người đồng thời ngược lại hít một hơi lãnh khí, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Mai tôn giả xuất thủ, Lệ Tuyệt Thiên cũng không phải không muốn né tránh, chống đỡ, đối kháng, nhưng trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên phát hiện toàn thân mình ngay cả một cái ngón tay cũng không cách nào động được, bất kì một điểm chống cự nào cũng bị triệt tiêu! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mai tôn giả bắt lấy cổ mình, đ è xuống mặt đất. Sau đó bùm bụp mà bạt tai, ngay cả rên lên một tiếng cũng không được.
Mai tôn giả rốt cục cũng xả giận xong, đem Lệ Tuyệt Thiên quăng xuống mặt đất, tựa như ném một kiện đồ vật bỏ đi vậy, sau đó chậm rãi xoay người lại nhìn Quân Khương Lâm, ánh mắt rất chi là sắc bén, sâm lãnh, như muốn ăn thịt người vậy!
- Tiểu tử này là ai?
Mai tôn giả siết chặt hàm răng lại, chỉ vào Quân Khương Lâm, mắt lại nhìn về phía Ưng Bác Không hỏi.
- Ta họ Quân, không biết vị tiền bối này tìm ta có chuyện gì?
Quân Khương Lâm tiến lên trước một bước, trả lời. Người khác không biết tính tình của Ưng Bác Không. Thế nhưng Quân Khương Lâm sao lại không biết? Mai tôn giả tuy võ công cái thế, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể làm cho Ưng Bác Không ngoan ngoãn nghe theo.
Quân Khương Lâm đoán rằng nếu như mình không mau mau chạy ra nói. Ưng Bác Không trả lời sẽ là "Ngươi hỏi ai?" ba từ này! Thế nhưng như thế sẽ chọc giận tới vị Mai tôn giả thần bí khó lường này. Ưng Bác Không tất sẽ giống như Lệ Tuyệt Thiên, ăn một trận đòn nên thân.
Cho nên Quân Khương Lâm tự nhiên là phải đứng ra, trong tưởng tượng của hắn, mình không oán không thù với vị Mai tôn giả này, nói cái gì cũng không phải là chuyện đại sự, nói không chừng vị tiền bối cao nhân này chính là thấy bản thân mình mi thanh mục tú, cốt cách thanh kỳ muốn thu mình làm truyền nhân truyền y bát cũng nên.
Quân Khương Lâm lại không biết, lần trước mình làm chuyện đó ở trong thiên phạt sâm lâm, biến xảo thành vụng. Hắn cùng với vị Mai tôn giả này trong lúc đó cũng không thể tưởng tượng nổi, không phải là có cừu oán thông thường, hơn nữa cơ hồ là thêm một chút hận ý không chết không ngớt. Thậm chí giống như một loại "Thâm cừu đại hận" vậy!
Hiện tại Quân Khương Lâm thậm chí còn có phần đắc ý dào dạt. Nhìn đi, đẹp trai chính là cũng có chỗ tốt a, vị tiền bối này chỉ cần liếc mắt là nhìn trúng mình.
- Họ Quân? Tên gì? Bao nhiêu tuổi, lập gia đình chưa?
Những lời này cũng được thoát ra từ kẽ răng, nếu như người khác ở bên cạnh mà nghe. Tuyệt đối sẽ tưởng tượng người này muốn tìm hiểu hắn.
- Tiểu sinh là Quân Khương Lâm, ở Quân gia tại thành Thiên Hương, Ừm, năm nay mười tám, còn chưa có hôn phối, thi từ ca phú không được khá lắm, văn võ thao lược cũng chỉ biết chút chút. Cầm kỳ thư họa có tìm hiểu được một hai phần, Chư Tử Bách Gia đã từng nghiên cứu qua.
Quân Khương Lâm ha ha cười, bày ra một bộ phong lưu tiêu sái, trắng trợn khoác lác.
Vốn định nói thêm một câu nữa: tinh thông tiếng nước ngoài của tám nước, thế nhưng lập tức liền nuốt những lời này xuống. Ở đây cũng không phải là địa cầu a.
- Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm, Quân...Mạc...Tà!
Thanh âm của Mai tôn giả như là rên rỉ, lại giống như đang khóc. Về sau từng chữ từng chữ đứt quãng, thanh âm càng lúc càng lớn. Càng ngày càng vang vọng rồi nổ vang tại những khe núi, dường như không hề dứt, thanh âm đập vào vách núi rồi truyền ra xa hơn.
- Quân, Mạc, Tà, Mạc, Tà, Mạc...Tà....Tà...Tà...
Cả phiến thiên không, khắp mảnh rừng rậm một thời tràn ngập thanh âm, giờ khắc này cái tên của Quân Khương Lâm chân chân chính chính chấn động thiên địa! Hơn nữa là thực sự chính là chấn động!
- Ừm, chính là tại hạ, không biết tiền bối rốt cuộc có gì chỉ giáo?
Quân Khương Lâm hơi có chút khó hiểu, ẩn ẩn cảm thấy có phần không đúng, ta ngất. Nghe sao mà giống như hận thấu xương mình vậy? Ta cũng không có đắc tội với ngươi nha, ta xác định là chưa có từng thấy qua tên áo đen, Mai tôn giả ngươi a.
Thế nhưng Quân Khương Lâm vẫn âm thầm vận công lực, chuẩn bị chỉ cần hơi có chút bất thường, hắn lập tức sẽ trồn vào Hồng Quân Tháp. Cho dù bại lộ bí mật cũng sẽ không tiếc.
Nha nha, Mai tôn giả này thật lợi hại, Tuyệt Thiên chí tôn cũng bị nàng dùng một tay lật nhào. Chính mình chỉ giống như con kiến, phỏng chừng cả một cái tát của hắn mình cũng không chịu được.
Cường độ tát lớn như vậy nhưng Tuyệt Thiên chí tôn da dầy nên không việc gì, thế nhưng nếu như mình bị ăn một cái bạt tai, chỉ sợ thân sẽ tại chỗ này mà đầu có khi bay về tận thành Thiên Hương ăn mừng năm mới cũng nên.
- Có gì chỉ giáo?
Mai tôn giả lập lại một câu, đột nhiên có phần mờ mịt. Đúng vậy, chính mình nếu như bắt được hắn thì làm gì đây? Một cái tát giế t chết hắn? Một cước đạp chết hắn? Nhưng đây chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao? Cho dù khiến hắn chết một ngàn lần cũng khó tiêu mối hận trong lòng của ta!
Nhưng làm sao bây giờ? Bộ dáng của tiểu tử này cũng yếu nhược không thể đánh a.
Đem thiên địa thu nhỏ lại hóa thành một cái lồ ng giam, triệt để vây hãm đối thủ của mình! Chính mình muốn làm gì thì làm! Đây cũng là lý giải cho Thiên Địa Tù Lung. Tuy hơi khoa trương một chút, thế nhưng sự thật chính là như vậy!
Mai tôn giả lần này cuồng nộ xuất thủ rốt cục mới bại lộ ra thực lực chân chính! Trận chiến này đối với nàng mà nói, nhiều nhất cũng chỉ như tập thể dục mà thôi!
Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong nhìn nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi! May mắn không có xuất thủ, nếu không, người bị ăn đất liệu có phải là bản thân hai người hay không?
Hai người đồng thời ngược lại hít một hơi lãnh khí, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Mai tôn giả xuất thủ, Lệ Tuyệt Thiên cũng không phải không muốn né tránh, chống đỡ, đối kháng, nhưng trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên phát hiện toàn thân mình ngay cả một cái ngón tay cũng không cách nào động được, bất kì một điểm chống cự nào cũng bị triệt tiêu! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mai tôn giả bắt lấy cổ mình, đ è xuống mặt đất. Sau đó bùm bụp mà bạt tai, ngay cả rên lên một tiếng cũng không được.
Mai tôn giả rốt cục cũng xả giận xong, đem Lệ Tuyệt Thiên quăng xuống mặt đất, tựa như ném một kiện đồ vật bỏ đi vậy, sau đó chậm rãi xoay người lại nhìn Quân Khương Lâm, ánh mắt rất chi là sắc bén, sâm lãnh, như muốn ăn thịt người vậy!
- Tiểu tử này là ai?
Mai tôn giả siết chặt hàm răng lại, chỉ vào Quân Khương Lâm, mắt lại nhìn về phía Ưng Bác Không hỏi.
- Ta họ Quân, không biết vị tiền bối này tìm ta có chuyện gì?
Quân Khương Lâm tiến lên trước một bước, trả lời. Người khác không biết tính tình của Ưng Bác Không. Thế nhưng Quân Khương Lâm sao lại không biết? Mai tôn giả tuy võ công cái thế, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể làm cho Ưng Bác Không ngoan ngoãn nghe theo.
Quân Khương Lâm đoán rằng nếu như mình không mau mau chạy ra nói. Ưng Bác Không trả lời sẽ là "Ngươi hỏi ai?" ba từ này! Thế nhưng như thế sẽ chọc giận tới vị Mai tôn giả thần bí khó lường này. Ưng Bác Không tất sẽ giống như Lệ Tuyệt Thiên, ăn một trận đòn nên thân.
Cho nên Quân Khương Lâm tự nhiên là phải đứng ra, trong tưởng tượng của hắn, mình không oán không thù với vị Mai tôn giả này, nói cái gì cũng không phải là chuyện đại sự, nói không chừng vị tiền bối cao nhân này chính là thấy bản thân mình mi thanh mục tú, cốt cách thanh kỳ muốn thu mình làm truyền nhân truyền y bát cũng nên.
Quân Khương Lâm lại không biết, lần trước mình làm chuyện đó ở trong thiên phạt sâm lâm, biến xảo thành vụng. Hắn cùng với vị Mai tôn giả này trong lúc đó cũng không thể tưởng tượng nổi, không phải là có cừu oán thông thường, hơn nữa cơ hồ là thêm một chút hận ý không chết không ngớt. Thậm chí giống như một loại "Thâm cừu đại hận" vậy!
Hiện tại Quân Khương Lâm thậm chí còn có phần đắc ý dào dạt. Nhìn đi, đẹp trai chính là cũng có chỗ tốt a, vị tiền bối này chỉ cần liếc mắt là nhìn trúng mình.
- Họ Quân? Tên gì? Bao nhiêu tuổi, lập gia đình chưa?
Những lời này cũng được thoát ra từ kẽ răng, nếu như người khác ở bên cạnh mà nghe. Tuyệt đối sẽ tưởng tượng người này muốn tìm hiểu hắn.
- Tiểu sinh là Quân Khương Lâm, ở Quân gia tại thành Thiên Hương, Ừm, năm nay mười tám, còn chưa có hôn phối, thi từ ca phú không được khá lắm, văn võ thao lược cũng chỉ biết chút chút. Cầm kỳ thư họa có tìm hiểu được một hai phần, Chư Tử Bách Gia đã từng nghiên cứu qua.
Quân Khương Lâm ha ha cười, bày ra một bộ phong lưu tiêu sái, trắng trợn khoác lác.
Vốn định nói thêm một câu nữa: tinh thông tiếng nước ngoài của tám nước, thế nhưng lập tức liền nuốt những lời này xuống. Ở đây cũng không phải là địa cầu a.
- Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm, Quân...Mạc...Tà!
Thanh âm của Mai tôn giả như là rên rỉ, lại giống như đang khóc. Về sau từng chữ từng chữ đứt quãng, thanh âm càng lúc càng lớn. Càng ngày càng vang vọng rồi nổ vang tại những khe núi, dường như không hề dứt, thanh âm đập vào vách núi rồi truyền ra xa hơn.
- Quân, Mạc, Tà, Mạc, Tà, Mạc...Tà....Tà...Tà...
Cả phiến thiên không, khắp mảnh rừng rậm một thời tràn ngập thanh âm, giờ khắc này cái tên của Quân Khương Lâm chân chân chính chính chấn động thiên địa! Hơn nữa là thực sự chính là chấn động!
- Ừm, chính là tại hạ, không biết tiền bối rốt cuộc có gì chỉ giáo?
Quân Khương Lâm hơi có chút khó hiểu, ẩn ẩn cảm thấy có phần không đúng, ta ngất. Nghe sao mà giống như hận thấu xương mình vậy? Ta cũng không có đắc tội với ngươi nha, ta xác định là chưa có từng thấy qua tên áo đen, Mai tôn giả ngươi a.
Thế nhưng Quân Khương Lâm vẫn âm thầm vận công lực, chuẩn bị chỉ cần hơi có chút bất thường, hắn lập tức sẽ trồn vào Hồng Quân Tháp. Cho dù bại lộ bí mật cũng sẽ không tiếc.
Nha nha, Mai tôn giả này thật lợi hại, Tuyệt Thiên chí tôn cũng bị nàng dùng một tay lật nhào. Chính mình chỉ giống như con kiến, phỏng chừng cả một cái tát của hắn mình cũng không chịu được.
Cường độ tát lớn như vậy nhưng Tuyệt Thiên chí tôn da dầy nên không việc gì, thế nhưng nếu như mình bị ăn một cái bạt tai, chỉ sợ thân sẽ tại chỗ này mà đầu có khi bay về tận thành Thiên Hương ăn mừng năm mới cũng nên.
- Có gì chỉ giáo?
Mai tôn giả lập lại một câu, đột nhiên có phần mờ mịt. Đúng vậy, chính mình nếu như bắt được hắn thì làm gì đây? Một cái tát giế t chết hắn? Một cước đạp chết hắn? Nhưng đây chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao? Cho dù khiến hắn chết một ngàn lần cũng khó tiêu mối hận trong lòng của ta!
Nhưng làm sao bây giờ? Bộ dáng của tiểu tử này cũng yếu nhược không thể đánh a.
Danh sách chương