*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Tuyệt Thiên cuối cùng cũng không nhịn được cuồng nộ, ngửa mặt lên trời hống to một tiếng, sát khí bạo trướng, áo bào toàn thân không gió mà bay, cực độ nhục nhã, rốt cục cũng bạo phát, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo liên tục, toàn thân nổi giận run rẩy thở phì phò, hét lớn:
- Mai tôn giả, Lệ mỗ kính ngươi là thiên phạt chí tôn, vốn muốn dàn xếp ổn thỏa, ngươi lại nhiều lần làm nhục ta, chẳng lẽ Lệ Tuyệt Thiên ta lại sợ ngươi hay sao?
Cho dù hắn là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, huống chi lại là đệ nhị chí tôn nổi danh thiên hạ? Bị người ta nhục mạ dồn dập, hôm nay cho dù là không có ai chứng kiến, Lệ Tuyệt Thiên cũng chả còn mặt mũi nào mà hành tẩu giang hồ nữa, đệ nhị chí tôn? Là rắm chó chí tôn a! Bị người ị lên đầu lên cổ, chẳng lẽ còn phải khen một câu thơm quá?
Mai tôn giả khinh miệt hừ một tiếng, nói:
- Bản tôn chính là làm nhục ngươi đó, ngươi muốn gì? Ngươi dám sao?
Bóng người lóe lên, bất luận kẻ nào cũng không kịp ngăn cản, trên thực tế cũng không có ai muốn lên ngăn cản. Thạch Trường Tiếu, Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không đám người ở một bên xem cuộc vui, sao có thể chạy ra ngăn cản chứ.
Thân thể của Lệ Tuyệt Thiên giống như một cơn lốc phi tới, hắn hoàn toàn nổi giận xuất thủ ra chiêu "Tuyệt Yêu Thập Tan Kiếm", một thanh trường kiếm sâm hàn kinh nhân xuất hiện, đột nhiên cuồng phong nổi lên, đám người đứng bốn phía đều không tự chủ được cảm thấy châm khí bén nhọn như đập vào mặt, nhịn không được đều đưa tay lên xoa mặt, không ngờ lại ẩn ẩn cảm giác đau rát, tất cả đều lùi về phía sau vài bước.
Lệ Tuyệt Thiên lướt đi trên thổ địa, tạo thành một đạo chiến hào thật sâu.
Mai tôn giả ở giữa không trung khẽ kêu một tiếng:
- Tới rất tốt!
Hắc bào rộng thùng thình đón gió xoay tròn, sau đó lập tức biến thành một đoàn hắc vụ dày đặc, tựa như muốn thôn phệ thiên địa, không có ý né tránh chút nào, ầm ầm mà nghênh đón kiếm thế.
Song phương hai bên còn chưa kịp an bài chiến đấu, mà nhân vật lãnh tụ hai bên đã lao vào nhau!
Hơn nữa tình huống lại rất kịch liệt!
Lệ Tuyệt Thiên lòng tràn đầy lửa giận, rất nhục nhã, rất bi phẫn. Mai tôn giả lại càng khó tả hơn.
Lửa giận ngập trời, quẫn khốn bất cộng đái thiên, cơ hồ như một chiêu muốn lấy mạng đối phương. Chiến trường ngày hôm nay là ở trong một nơi lòng chảo nhỏ giữa hai ngọn núi, hai ngọn núi cách nhau ít nhất là mười dặm. Thế nhưng hai người này chỉ khẽ đằng vân giá vũ giống như Cổ Ma Thần, mỗi một động tác đều nhanh vùn vụt khiến người khác không kịp nhìn, như thiểm điện từ nơi này đánh sang bên kia, lại từ bên kia đánh ngược trở về!
Giữa không trung bạo vang lên thanh âm sấm sét giống như lão thiên gia đang nổi giận, một thân ảnh màu đen giống như hỏa tiễn bay thẳng lên bầy trời, mà một thân ảnh khác lại giống như lưu tinh thẳng tắp hướng về phía đám người Ưng Bác Không.
Người rơi xuống chính là Lệ Tuyệt Thiên.
Hắn bị Mai tôn giả cuồng mãnh tới cực điểm cứng rắn đánh rơi, tuy không có người nào chứng kiến được trận này. Thế nhưng trong lòng hắn biết rõ, một lần đụng độ này, đầu vai, ngực, bụng mình trọn vẹn bị dính ba chưởng, nếu như không phải hắn kiệt lực chèo chống, bảo trì thân hình, thân thể bây giờ có lẽ đã ầm ầm rơi xuống tạo thành một cái hố thật to dưới đất rồi.
Tuy cuối cùng cũng không té ngã, thế nhưng một đường lùi về sau, lại giống như cự nhân khai sơn, hai chân hắn vẽ lên dưới mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu hoắm. Thế nhưng Mai tôn giả lại vẫn không dừng truy kích!
Chỉ nghe thấy một tiếng thét dài vang vọng trên không trung, một đạo hắc ảnh thẳng tắp xuyên không mà đến, tốc độ cực nhanh, hắc bào rộng thùng thình của hắn cơ hồ cũng bị phong quyển xé rách, vùng bên cạnh hắc bào thậm chí còn xuất hiện vệt khói mờ. Không ngờ chỉ dựa vào tốc độ của mình gần như có thể thiêu đốt hắc bào. Thế nhưng kinh khủng nhất chính là cỗ sát khí kh ủng bố không ngừng dồn về phía Lệ Tuyệt Thiên, không hề lưu tình chút nào.
Lệ Tuyệt Thiên điên cuồng gào thét, tụ tập công lực toàn thân còn sót lại bỏ mạng vồ đến. Thạch Trường Tiếu, Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không ba người đồng thời nhận được ra nguy cơ của Lệ Tuyệt Thiên, mặc dù cực kỳ chán ghét người này, thế nhưng ba người cũng biết, Lệ Tuyệt Thiên hiện tại không thể chết! Một khi Lệ Tuyệt Thiên chết đi sẽ đánh mất trợ lực lớn nhất, với sự cuồng nộ của Mai tôn giả ngày hôm nay, chỉ sợ một người ở đây cũng không thể sống mà rời khỏi!
Ba người tựa hồ như rất ăn ý, đồng thời thả người toàn lực xuất thủ. Cùng lúc đó Nhị Ngũ Bát ba vị trưởng lão Phong Tuyết Ngân Thành rốt cuộc cũng phi ra bảy đại cao thủ. Mai tôn giả ở giữa không trung kêu to một tiếng
- Tới rất tốt!
Không ngờ cũng không tránh.
Trong nháy mắt lại tăng thêm vài phần khí lực.
Rầm rầm rầm!
Liên tiếp vang lên âm thanh bạo liệt, tiếp đó một đạo bóng đen mảnh khảnh nhanh chóng lóe lên rồi xuất hiện trên bầu trời Thiên Phạt sâm lâm, từ từ rơi xuống dẫm nát một ngọn cây đại thụ, cuối cùng đứng vững vàng trên ngọn một nhánh cây to bằng ngón tay.
Vài tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, Tiêu Bố Vũ ba người tuy xông lên trễ nhất, thế nhưng lại bay ra sớm nhất.
Ba người giống như quả bóng cao su, thân thể đồng thời bị đánh bay trở lại vách núi.
Ưng Bác Không liều mạng phi ra ngoài, giống như chim ưng giương cánh, thân thể lùi ra xa hơn mười trượng, lại đột nhiên giống như muốn ngã, hắn vội vàng mượn lực nhanh như chớp lùi lại phía sau, xem như cũng hơi chật vật.
Thế nhưng so ra vẫn còn khá hơn Lệ Vô Bi, cả khuôn mặt đỏ bừng, một đường bị đánh cho phải xoay tròn lùi ra ngoài.
Lệ Tuyệt Thiên cuối cùng cũng không nhịn được cuồng nộ, ngửa mặt lên trời hống to một tiếng, sát khí bạo trướng, áo bào toàn thân không gió mà bay, cực độ nhục nhã, rốt cục cũng bạo phát, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo liên tục, toàn thân nổi giận run rẩy thở phì phò, hét lớn:
- Mai tôn giả, Lệ mỗ kính ngươi là thiên phạt chí tôn, vốn muốn dàn xếp ổn thỏa, ngươi lại nhiều lần làm nhục ta, chẳng lẽ Lệ Tuyệt Thiên ta lại sợ ngươi hay sao?
Cho dù hắn là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, huống chi lại là đệ nhị chí tôn nổi danh thiên hạ? Bị người ta nhục mạ dồn dập, hôm nay cho dù là không có ai chứng kiến, Lệ Tuyệt Thiên cũng chả còn mặt mũi nào mà hành tẩu giang hồ nữa, đệ nhị chí tôn? Là rắm chó chí tôn a! Bị người ị lên đầu lên cổ, chẳng lẽ còn phải khen một câu thơm quá?
Mai tôn giả khinh miệt hừ một tiếng, nói:
- Bản tôn chính là làm nhục ngươi đó, ngươi muốn gì? Ngươi dám sao?
Bóng người lóe lên, bất luận kẻ nào cũng không kịp ngăn cản, trên thực tế cũng không có ai muốn lên ngăn cản. Thạch Trường Tiếu, Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không đám người ở một bên xem cuộc vui, sao có thể chạy ra ngăn cản chứ.
Thân thể của Lệ Tuyệt Thiên giống như một cơn lốc phi tới, hắn hoàn toàn nổi giận xuất thủ ra chiêu "Tuyệt Yêu Thập Tan Kiếm", một thanh trường kiếm sâm hàn kinh nhân xuất hiện, đột nhiên cuồng phong nổi lên, đám người đứng bốn phía đều không tự chủ được cảm thấy châm khí bén nhọn như đập vào mặt, nhịn không được đều đưa tay lên xoa mặt, không ngờ lại ẩn ẩn cảm giác đau rát, tất cả đều lùi về phía sau vài bước.
Lệ Tuyệt Thiên lướt đi trên thổ địa, tạo thành một đạo chiến hào thật sâu.
Mai tôn giả ở giữa không trung khẽ kêu một tiếng:
- Tới rất tốt!
Hắc bào rộng thùng thình đón gió xoay tròn, sau đó lập tức biến thành một đoàn hắc vụ dày đặc, tựa như muốn thôn phệ thiên địa, không có ý né tránh chút nào, ầm ầm mà nghênh đón kiếm thế.
Song phương hai bên còn chưa kịp an bài chiến đấu, mà nhân vật lãnh tụ hai bên đã lao vào nhau!
Hơn nữa tình huống lại rất kịch liệt!
Lệ Tuyệt Thiên lòng tràn đầy lửa giận, rất nhục nhã, rất bi phẫn. Mai tôn giả lại càng khó tả hơn.
Lửa giận ngập trời, quẫn khốn bất cộng đái thiên, cơ hồ như một chiêu muốn lấy mạng đối phương. Chiến trường ngày hôm nay là ở trong một nơi lòng chảo nhỏ giữa hai ngọn núi, hai ngọn núi cách nhau ít nhất là mười dặm. Thế nhưng hai người này chỉ khẽ đằng vân giá vũ giống như Cổ Ma Thần, mỗi một động tác đều nhanh vùn vụt khiến người khác không kịp nhìn, như thiểm điện từ nơi này đánh sang bên kia, lại từ bên kia đánh ngược trở về!
Giữa không trung bạo vang lên thanh âm sấm sét giống như lão thiên gia đang nổi giận, một thân ảnh màu đen giống như hỏa tiễn bay thẳng lên bầy trời, mà một thân ảnh khác lại giống như lưu tinh thẳng tắp hướng về phía đám người Ưng Bác Không.
Người rơi xuống chính là Lệ Tuyệt Thiên.
Hắn bị Mai tôn giả cuồng mãnh tới cực điểm cứng rắn đánh rơi, tuy không có người nào chứng kiến được trận này. Thế nhưng trong lòng hắn biết rõ, một lần đụng độ này, đầu vai, ngực, bụng mình trọn vẹn bị dính ba chưởng, nếu như không phải hắn kiệt lực chèo chống, bảo trì thân hình, thân thể bây giờ có lẽ đã ầm ầm rơi xuống tạo thành một cái hố thật to dưới đất rồi.
Tuy cuối cùng cũng không té ngã, thế nhưng một đường lùi về sau, lại giống như cự nhân khai sơn, hai chân hắn vẽ lên dưới mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu hoắm. Thế nhưng Mai tôn giả lại vẫn không dừng truy kích!
Chỉ nghe thấy một tiếng thét dài vang vọng trên không trung, một đạo hắc ảnh thẳng tắp xuyên không mà đến, tốc độ cực nhanh, hắc bào rộng thùng thình của hắn cơ hồ cũng bị phong quyển xé rách, vùng bên cạnh hắc bào thậm chí còn xuất hiện vệt khói mờ. Không ngờ chỉ dựa vào tốc độ của mình gần như có thể thiêu đốt hắc bào. Thế nhưng kinh khủng nhất chính là cỗ sát khí kh ủng bố không ngừng dồn về phía Lệ Tuyệt Thiên, không hề lưu tình chút nào.
Lệ Tuyệt Thiên điên cuồng gào thét, tụ tập công lực toàn thân còn sót lại bỏ mạng vồ đến. Thạch Trường Tiếu, Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không ba người đồng thời nhận được ra nguy cơ của Lệ Tuyệt Thiên, mặc dù cực kỳ chán ghét người này, thế nhưng ba người cũng biết, Lệ Tuyệt Thiên hiện tại không thể chết! Một khi Lệ Tuyệt Thiên chết đi sẽ đánh mất trợ lực lớn nhất, với sự cuồng nộ của Mai tôn giả ngày hôm nay, chỉ sợ một người ở đây cũng không thể sống mà rời khỏi!
Ba người tựa hồ như rất ăn ý, đồng thời thả người toàn lực xuất thủ. Cùng lúc đó Nhị Ngũ Bát ba vị trưởng lão Phong Tuyết Ngân Thành rốt cuộc cũng phi ra bảy đại cao thủ. Mai tôn giả ở giữa không trung kêu to một tiếng
- Tới rất tốt!
Không ngờ cũng không tránh.
Trong nháy mắt lại tăng thêm vài phần khí lực.
Rầm rầm rầm!
Liên tiếp vang lên âm thanh bạo liệt, tiếp đó một đạo bóng đen mảnh khảnh nhanh chóng lóe lên rồi xuất hiện trên bầu trời Thiên Phạt sâm lâm, từ từ rơi xuống dẫm nát một ngọn cây đại thụ, cuối cùng đứng vững vàng trên ngọn một nhánh cây to bằng ngón tay.
Vài tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, Tiêu Bố Vũ ba người tuy xông lên trễ nhất, thế nhưng lại bay ra sớm nhất.
Ba người giống như quả bóng cao su, thân thể đồng thời bị đánh bay trở lại vách núi.
Ưng Bác Không liều mạng phi ra ngoài, giống như chim ưng giương cánh, thân thể lùi ra xa hơn mười trượng, lại đột nhiên giống như muốn ngã, hắn vội vàng mượn lực nhanh như chớp lùi lại phía sau, xem như cũng hơi chật vật.
Thế nhưng so ra vẫn còn khá hơn Lệ Vô Bi, cả khuôn mặt đỏ bừng, một đường bị đánh cho phải xoay tròn lùi ra ngoài.
Danh sách chương