Hoặc là trong tối tăm, hoặc là ông trời sớm đã có chủ định, lão thiên gia cũng cảm thấy Quân Vô Ý này là người đáng thương, cho nên lần này tới Thiên Nam nguy cơ tứ phía, sát khí nặng nề cho dù có nói cửu tử nhất sinh cũng không đủ, thậm chí trong lòng Quân Vô Ý còn sớm đã dự liệu bản thân sẽ thập tử vô sinh! Thế nhưng đối với Quân Khương Lâm sớm đã là hữu kinh vô hiểm rồi. 

Quân Khương Lâm thậm chí cũng không thèm để ý tới thế lực muốn đâm sau lưng mình, tựa như có thể đảm bảo Quân Vô Ý ở trạng thái tốt nhất mà bình an trở về. 

Thế nhưng Quân tam gia lại hoàn toàn không biết hết thảy chuyện này, lần này hắn ôm ý chí quyết tử tham chiến, nếu như cuối cùng nhất tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy ở trên bờ vực sinh tử có thể khiến tâm tình hắn thay đổi, hoặc là gặp được kỳ ngộ khiến cuộc đời hắn thay đổi cũng không biết chừng. 

Một người đã từng chết hụt, tự nhiên sẽ không còn ý nghĩ mãnh liệt muốn chết như lúc trước nữa, thậm chí trong lòng sẽ cảm thấy mình còn rất nhiều chuyện lưu luyến chưa làm ở trên cõi đời này. 

Đây là một loại hiện tượng tâm lý vi diệu. 

Quân Khương Lâm cảm giác Tam thúc Quân Vô Ý của mình lúc này rất cần cảm thụ cái chết, cho nên hắn cũng không nói gì. Thậm chí còn đang tính kích thêm vài câu nữa. 

- Về chuyện ân oán, Tam thúc ngài còn có điều gì muốn nói không? 

Quân Khương Lâm hỏi. 

Nếu như đã quyết định đem đưa Tam thúc tới vách núi, tiện thể ném luôn cho hắn một mồi lửa, để hôm nay hắn hảo hảo mà phát tiết. Phát tiết càng nhiều, tâm tình ngày sau sẽ càng thoải mái! Vách đá cao tới chừng nào, nguy hiểm tới đâu, thì thế nào chứ, cuối cùng Quân Khương Lâm vẫn có biện pháp an toàn! 

- Ân oán, đây chính là điều ta đang muốn nói. 

Quân Vô Ý nhìn hắn thật sâu, trịnh trọng nói: 

- Thù nhất định là phải báo! Thế nhưng Khương Lâm, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện! Nếu không phải chính miệng ngươi hứa, Tam thúc cho dù có ra đi cũng không an lòng! 

- Chuyện gì? Xin Tam thúc cứ nói ra! 

Quân Khương Lâm hỏi. 

- Ta biết thực lực của ngươi sớm đã vượt xa khỏi phạm trù mà ta có thể tưởng tượng, thế nhưng ta vẫn muốn người đáp ứng ta, trước khi thực lực của ngươi đạt tới chí tôn, trước khi nắm chắc tuyệt đối, ngàn vạn lần không nên vọng động báo thù! Sẽ chỉ làm cho Quân gia lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi! Cả nhà Quân gia đều do người gánh vác, ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng! 

Hai đầu lông mày của Quân Vô Ý nhíu lại, khuôn mặt có phần thâm trầm đau đớn, cùng hận ý thật sâu: 

- Ta cũng tin tưởng, với cơ trí và thực lực trời ban của ngươi ngày báo thù sẽ không còn xa nữa, cho nên khi thực lực của ngươi đã đủ, Khương Lâm, ngươi nhớ kỹ! Tam thúc ngươi muốn diệt toàn bộ Tiêu gia, chó gà không tha, để cho bọn chúng vạn kiếp bất phục! 

Quân Vô Ý nghiến răng, mang theo vẻ cực kỳ lạnh lùng, trên gương mặt lần đầu tiên lộ ra vài phần dữ tợn. Quân Vô Ý giết địch cũng tốt, trả thù cũng được, cho tới bây giờ đều không có ra tay với nữ nhi cùng tiểu hài, đây chính là nguyên tắc, thế nhưng hôm nay lại thốt lên câu "Chó gà không tha, vạn kiếp bất phục". Nói như vậy hiển nhiên cừu hận của hắn đối với Phong Tuyết ngân thành Tiêu gia đã tới mức cực hạn rồi. 

- Cháu sẽ làm như vậy, Tam thúc, bi kịch của Tiêu gia đã được định sẵn rồi! Chính như ngài nói, ngày này chắc chắn sẽ không còn xa nữa! 

Quân Khương Lâm nghiến răng hung hăng nói. Cuối cùng hắn còn bỏ thêm một câu: 

- Tam thúc, người cứ yên tâm đi. 

Quản Thanh Hàn nghe xong những lời này, lập tức cảm thấy không vui, khuôn mặt tuyệt diễm còn vương vài vệt nước mắt, nói: 

- Quân Khương Lâm! Tên hỗn đản này sao lại nói như vậy? Cái gì mà người cứ yên tâm? Ngươi nói như vậy mà nghe được sao? 

Độc Cô Tiểu Nghệ cũng lập tức không vui, phồng má trợn mắt nhìn Quân Khương Lâm, thần sắc rất là bất thiện. 

Quân Khương Lâm giơ hai tay lên đầu hàng...Nữ nhân đang xúc động tốt nhất là không nên trêu vào. Ta không phải đang tạo ra hoàn cảnh khẩn trương sao? Ta không phải là không có chuẩn bị trước khi làm, ai có thể so sánh nỗi lo lắng đối với an nguy của tam thúc bằng ta... 

Quân Vô Ý lại ha ha nở nụ cười nói: 

- Thanh Hàn, ngươi hiện tại đã không phải là con dâu của Quân gia ta nữa, nhưng mà ngươi có nguyện ý làm nữ nhi của Quân gia ta hay không? 

- Tam thúc? 

Quản Thanh Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng nàng đang rất đau khổ, hôm nay giải trừ hôn ước cùng Quân gia. Nếu như trở lại Quản gia, những người nịnh nọt Huyết Hồn sơn trang trong gia tộc kia nhất định sẽ đem mình làm vật hi sinh. Trong lòng đang không biết làm thế nào cho phải. 

Nếu có thể cho mình lựa chọn, nàng thà tình nguyện cơ khổ đến già ở Quân gia cũng tuyệt đối không gả cho tên ác ôn Lệ Đằng Vân! Vừa rồi ở phía sau rèm, nàng nghe được ngôn ngữ độc ác của Lệ Đằng Vân, trong lòng đã sớm chán ghét tới cực điểm. Người cặn bã như vậy chỉ liếc mắt cũng đã là sỉ nhục tới đôi mắt rồi, huống chi là gả cho hắn, cả đời làm bạn với hắn? 

Vừa nghe lời này của Quân Vô Ý, Quản Thanh Hàn lập tức minh bạch. Nguyên lai ý tứ của Quân Vô Ý cũng không phải là ngồi yên không để ý tới mình, mà là tạo ra một phương pháp khác để bảo vệ bản thân, nàng không khỏi dâng lên niềm cảm động đến cực điểm. 

- Thanh Hàn con nếu như nguyện ý, Quân Vô Ý ta hôm nay sẽ thu con làm nghĩa nữ! Tuy Quân Vô Ý ta không có tương lai, thế nhưng Thanh Hàn con từ nay trở về sau sẽ danh chính ngôn thuận là người của Quân gia! Bất luận kẻ nào cũng không thể khi nhục con, con sẽ không phải chịu bất kì ủy khuất gì, Quân gia ta sẽ dùng máu tươi để rửa sạch mọi ủy khuất cho con, cho dù là người của Quản gia cũng không thể! 

Quân Vô Ý hừ lạnh một tiếng, quả quyết nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện