*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bách Lý Lạc Vân cho dù là thành một giang hồ lãng nhân hắn rốt cuộc vẫn mang họ Bách Lý, trong mắt người giang hồ, vẫn là một phần tử của Bách Lý thế gia. Hơn nữa chỉ cần cho hắn mấy chục năm tu luyện, ít nhất cũng có thêm một vị Thần Huyền xuất thế, thậm chí là chí tôn! 

Khi đó Bách Lý Lạc Vân chính là thần hộ mệnh của Bách Lý thế gia, đến lúc đó cho dù là gia tộc có oán hận Bách Lý Lạc Vân thế nhưng bất cứ kẻ nào muốn đối phó với Bách Lý gia tộc đều phải cẩn trọng nhìn thái độ của Bách Lý Lạc Vân. Ít nhất cũng là uy hiếp! Trong lúc vô hình Bách Lý gia tộc có thể nước lên thì thuyền lên. 

Thế nhưng hiện tại Bách Lý thế gia lại muốn hủy đi người này, cơ hồ như thể không thể chờ đợi được nữa. Dồn thiên tài vào chỗ chết! Điều này khiến mọi người cực kì khinh bỉ quyết sách của Bách Lý thế gia. Làm một đại gia tộc mà không có tầm nhìn xa, hoàn toàn không biết đại cục, lòng dạ hẹp hòi làm sao có thể làm thành đại sự? 

Thậm chí có người còn nghĩ: Bách Lý thế gia từ nay về sau hẳn là xuống dốc rồi, thậm chí là xong rồi! 

Quân Vô Ý suất lĩnh hai vạn binh lính, tổng cộng chỉ lựa có ba trăm người tham chiến, trong đó có hai trăm người là Ngọc Huyền, cơ hồ đều là Ngọc Huyền sơ giai. Hơn nữa những người này cơ bản đều là đám người của các các đại gia tộc phái tới bảo vệ đám công tử nhà họ. 

Một khi lựa những người này, Quân Vô Ý minh bạch dụng tâm của Hoàng Đế bệ hạ. Đám công tử thiếu gia của những gia tộc kia nhất định phải bảo vệ an toàn. Đương nhiên không thể để xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại muốn đưa mình vào chỗ chết, chính là muốn mình chết thay những người này. 

Trong kinh thành lực lượng của các đại gia tộc bị phân tán, lần này coi như là một phen chỉnh đốn, kinh thành cũng được yên ổn không ít. Mà những người này khi phóng mắt nhìn khắp thiên hạ đều không phải là cao thủ gì, nhưng nếu ở trong thành Thiên Hương, lại là một lực lượng rất khả quan, dù sao trong núi không có lão hổ, hầu tử sẽ xưng vương. 

Nhưng nếu như đại đa số những người này chết ở đây, lực lượng của các thế gia sẽ suy yếu thảm trọng. Mà các binh sĩ được phái ra để bảo vệ đám công tử thế gia, hộ vệ của họ bị chết sạch, tự nhiên là không cam lòng. Sau khi về đến gia tộc nhìn thấy huynh đệ tỷ muội an an ổn ổn trong nhà, trong lòng tự nhiên càng thêm mất cân bằng, kể từ đó vô luận là tranh quyền đoạt lợi, hoặc là trực tiếp phá hoại vị trí người thừa kế, đều sẽ dẫn đến thay đổi rất lớn. Điều này cũng làm cho các đại thế gia nguyên bản muốn co rút lại lực lượng cũng phải đổi lại quyết sách. 

Cứ như vậy mà tính, chỉ có Hoàng Đế lợi dụng hoàng quyền càng thêm nắm chắc những gia tộc này trong lòng bàn tay mình. Đến lúc đó các gia chủ của các đại gia tộc nếu muốn uy hiếp tới hoàng quyền, Hoàng Đế có thể đàn áp một cách dễ dàng. 

Tính toán thật sâu xa, bố cục thật tinh diệu! 

Nguyên lai Hoàng Đế bệ hạ thâm mưu lo xa, không ngờ đã tính tới bước này! 

Tam gia đang suy nghĩ, Lệ Đằng Vân phong thần tuấn lãng trang điểm loè loẹt, ăn mặc một bộ ngoại bào ngân quang lóng lánh tựa như một tòa hải đăng đi tới. Quân Vô Ý cùng Đông Phương tam kiếm nhìn mà líu lưỡi quả thực có phần không thể tưởng tượng: ăn mặc thành bộ dạng này, tiểu tử ngươi cũng quá phong tao đi? 

Bây giờ nếu có thích khách mà nói, thật đúng là một cái bia ngắm lý tưởng, ánh sáng phát ra trên người hắn khiến quang mang của đao kiếm cũng phải ảm đạm. 

Lệ Đằng Vân mang theo hai tên cao thủ tùy tùng đi vào. Hai tay ôm quyền thần thái kiêu căng khẩu khí bệ vệ: 

- Quân tướng quân, tại hạ mạo muội tới chơi, xin Quân tam tướng quân đừng trách. 

- Đâu có, Thiếu trang chủ quá khách khí rồi. 

Quân Vô Ý bất động thanh sắc cũng trả lễ, nói: 

- Không biết Thiếu trang chủ tới đây là có gì chỉ giáo? 

Lệ Đằng Vân cũng ha ha cười, sau đó nhìn xung quanh, muốn nói lại thôi. 

Đông Phương Vấn Tình ba người ha ha cười, thấy hắn có chỗ cố kỵ cũng thức thời xin được cáo lui trước. 

Ba người bọn họ vừa mới đi ra, Quân Khương Lâm ở phía sau rèm đi ra, phía sau rèm còn có hai bóng người đang ngồi, chính là Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ. 

Đối với ý đồ khi đến đây của Lệ Đằng Vân, Quân Khương Lâm cùng Quản Thanh Hàn cũng đoán ra được một chút, cũng sớm đi ra, Độc Cô Tiểu Nghệ tự nhiên cũng đi theo. 

- Ở đây đều là người một nhà, Lệ Thiếu trang chủ cũng nên nói thẳng ra đi. 

Trên mặt Quân Vô Ý hơi mỉm cười, đáy mắt lại ẩn ẩn có phần băng lãnh. Đối với ý đồ của Lệ Đằng Vân, Quân Vô Ý cũng không phải người ngu đương nhiên cũng đoán ra được một chút. 

- Đã như vầy, bản thiếu trang chủ đành nói thẳng ra vậy.

Lệ Đằng Vân trong khi tươi cười còn lộ ra vẻ vô cùng tự tin như nắm vật trong lòng bàn tay. Đối với Quân Khương Lâm vừa mới đi ra, hắn căn bản cũng không thèm nhìn vào mắt, thậm chí cho dù là cả Quân gia. Lệ Đằng Vân cũng không thèm để ý. Dù sao quái vật khổng lồ ở trước mắt là Huyết Hồn sơn trang, Quân gia rõ ràng là không có tư cách gì. 

- Bản thiếu trang chủ lần trước du ngoạn Thiên Hương, trùng hợp gặp được Quản Thanh Hàn, Quản tiểu thư, thiên tư kinh nhân, từ lúc đó ta ngày đêm nhớ nhung, không ngày nào là không nhớ tới nàng. 

Lệ Đằng Vân nhẹ nhàng mỉm cười nói: 

- Ta biết được Quản tiểu thư ở goá nhiều năm, thế nhưng ta lại biết rõ thân phận lại vẫn là trưởng tôn tức của Quân gia, ha ha thật ra mọi người cũng biết, việc hôn nhân này thật sự không nên miễn cưỡng, nhiều nhất bất quá cũng chỉ là danh phận hữu danh vô thật mà thôi. Hôm nay Đằng Vân tới đây, chính là yêu cầu Quân tam gia, để Quản tiểu thư được tự do, thanh toàn mối lương duyên giữa chúng ta, chẳng phải là lưỡng toàn tề mỹ sao? 

- Nếu như Quân gia chịu buông tay, Huyết Hồn sơn trang ta cũng tất có hồi báo! 

Lệ Đằng Vân phất tay ngừng lại nhìn Quân Vô Ý, sau đó nói tiếp: 

- Chắc hẳn Quân tam gia cũng nhìn ra được hội nghị buổi sáng ngày hôm nay, Tam đương gia của Huyết Hồn ta chính là do ta chỉ thị cho nên mới xung phong nhận việc. Muốn cướp quyền chỉ huy quyết chiến, mọi người cũng biết trận quyết chiến này cũng không phải bình thường. Đối mặt với chúng ta là vô tận cao cấp huyền thú, tin tưởng chỉ cần vô ý một chút, chính là kết cục thê lương hồn về cửu tuyền. Quân tướng quân thực lực tự nhiên là cực cao, huyền công tạo nghệ. Ha ha tự nhiên cũng rất nổi tiếng, điểm này Đằng Vân tự nhiên là rất bội phục, nhưng mà Quân tướng quân dù sao thân còn mang tật, trải qua nhiều năm như vậy, một khi đánh với cao cấp huyền thú. Chắc hẳn Quân tướng quân cũng biết chỉ cần tiến lên một bước, kết quả cũng không phải là may mắn gì! 

Quân Vô Ý cụp mi mắt xuống, không để cho hắn chứng kiến lửa giận đang bùng lên trong mắt mình, hắn trầm giọng nói: 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện