Hắc bào nhân ha ha nở nụ cười, sau đó đột ngột biến mất không thấy, thân pháp cực nhanh làm cho người ta sợ hãi.
- Huyền công của lão đại càng ngày càng tinh xảo, nếu như lúc này có thể đột phá cấp mười hai thì có thể đạt tới siêu nhiên cảnh giới như Vương Thượng năm đó a! Cảnh giới bực này cả đời chúng ta cũng khó với tới được. Chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa mà thôi!
Hạc Trùng Tiêu rất hâm mộ, lại có vài phần ảm đạm nói.
- Ài, hai ta cũng chỉ giống như khúc củi mục mà thôi, mãi mãi mắc kẹt ở cấp mười, đời này nếu như có thể đạt tới cấp mười một đã phải đốt hương cảm tạ tổ tông rồi!
Hùng Khai Sơn ủ rũ nói:
- Thật vất vả mới có người có thần thông tạo hóa trợ giúp chúng ta tiến giai, điều kiện cũng không khó, thế nhưng lại bị lão hỗn đản Lệ Tuyệt Thiên kia phá hư, lão thất phu này, nếu như để lão tử bắt được, nhất định phải ăn sống nuốt tươi lão tiểu tử đó!
Hắn càng nói càng giận, đột nhiên dùng một tay bắt Tiểu Bạch Bạch xuống, mở rộng cái miệng ra, hắn há cái miệng thật to như bồn máu ra, thoáng cái đem Tiểu Bạch Bạch ném vào trong miệng, sau đó lại "Hắt xì" một tiếng rồi phun ra, phun lên không trung, sau đó lại ngẩng đầu lên dùng miệng tiếp lấy, sau đó lại phun lên.
Tiểu Bạch Bạch bị thủ đoạn của Hùng lão tứ làm cho sợ hãi tới mức hồn bay phách tán, ô ô kêu to, thế nhưng hai tên Thú Vương lại làm như không thấy.
Nguyên lai bình thường không phải chỉ có Hắc Hùng thích chơi cầu, mà huyền thú chi vương đều như vậy cả.
Nhìn điệu bộ này của Hùng Khai Sơn, chính là một điển hình của loại đó.
- Đủ rồi, đừng chọc ghẹo nó nữa, ngươi nếu như hù chết nó, tiểu tử ngươi sẽ gặp phiền toái lớn đó.
- Chủ nhân của tiểu gia hỏa này khẳng định có quan hệ không tồi với vị cao nhân kia, nếu như nó tới tố cáo ngươi, ngươi cứ đợi mà giải thích đi!
Con mắt Hạc Trùng Tiêu nhìn về phía Thiên Phạt sâm lâm, dường như có điều suy nghĩ, nói:
- Không biết Xà Vương đang trông coi Phạt Thiên Thánh Quả bây giờ thế nào rồi?
- Suy nghĩ làm cái rắm gì, dù sao khẳng định cũng không có phần của chúng ta, hơn nữa nguyên lực của bản thân chúng ta cũng đã đột phá tới cực hạn rồi, nếu như không biết tốt xấu, sử dụng lung tung mà nói, kết quả duy nhất chỉ có bạo thể mà chết, điều này chẳng phải lão đại đã nói qua rồi sao? Lần này chỉ có thể để bọn họ dùng, giai đoạn hiện giờ của chúng ta cho dù có dùng cũng không thể dùng. Cũng không biết bọn chúng có vượt qua được hay không.
...
Hùng Khai Sơn lại đón lấy Tiểu Bạch Bạch đang sợ tới mức hữu khí vô lực, đội ở trên đầu, quả nhiên hắn không dám lấy tiểu gia hỏa này ra đùa nữa.
Đột nhiên Hùng lão tứ nổi giận vạn phần dậm chân nói:
- Hết thảy chuyện này đều là do tên khốn Lệ Tuyệt Thiên kia, còn có thằng con xui xẻo của hắn nữa, nếu như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, bây giờ có thể biến thành trận chiến lớn như vậy sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ được cao nhân hiệp trợ, đột phá cũng không phải là không có khả năng.
- Đúng là phục dụng Phạt Thiên Thánh Quả rất tốt! Mà chúng ta lại hết lần này tới lần khác lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một đối với phụ tử vô liêm sỉ kia! Thật sự là khiến ta giận không kềm được! Chờ ta tìm được cơ hội cho dù không thể đối phó được với lão, thế nhưng cũng phải gi3t chết tiểu tử kia! Chúng ta nếu như bỏ lỡ lần này sẽ không có lần thứ hai đâu. Mỗi một triều đại thiên phạt khi Thánh quả xuất hiện đều có mấy vị Thú Vương bất hạnh mà thử dùng, cuối cùng trực tiếp bạo thể mà chết! Nếu như lần này, ài!
Trong mắt Hạc Trùng Tiêu hiện lên vẻ sầu lo.
- Nếu như tại thời khắc khẩn yếu này mà tổn hại mất mấy vị mà nói, vậy phải làm thế nào đây?
Hai người đồng thời trầm mặc nhìn về phía ở chỗ sâu trong trong mảnh rừng rậm mờ mịt, đều có điều suy nghĩ, ẩn ẩn còn có phần khẩn trương.
...
Quân Khương Lâm giống như làn gió hướng thẳng tới trung tâm thiên phạt mà chạy, dọc đường đều dò tìm khí tức của Hùng Khai Sơn hai người, thế nhưng diện tích của Thiên Phạt sâm lâm lại quá lớn, sao có thể đơn giản tìm được hai cá thể trong đó.
Đang cấp tốc lướt đi, hắn đột nhiên ngẩn ra rồi ngừng lại.
Bởi vì sau khi tới chỗ này, hắn đột nhiên phát hiện nơi này tự nhiên lại có không khí dị thường sền sệt hơn các nơi khác.
Hơn nữa lại tràn đầy đủ loại khí độc! Ở đây không ngờ lại là một khu vực kịch độc! Theo như phán đoán của hắn, nếu như không khoa trương mà nói, cho dù là Thiên Huyền tầng thứ cao thủ Huyền khí nếu như không phòng bị hít phải một hơi khí này, trong nháy mắt cũng sẽ bị trúng độc thân vong, luông độc này quả nhiên là dị thường bá đạo! Rốt cuộc vẫn là không biết là loại độc gì mà bá đạo như vậy? Tức thì toàn thân Quân Khương Lâm toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Chính mình nếu như không phải đang thi triển Âm Dương Độn công pháp thần dị này mà nói, tựa lấy đạo hạnh của mình mà xét, chỉ sợ giờ phút này đã sớm ngã xuống biến thành một đống bùn nhão rồi! Nghĩ tới đây hắn liền rùng mình. Phương xa đột nhiên vang lên tiếng động, thân hình Quân Khương Lâm đột nhiên ngưng trệ, phóng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lục quang lóe lên, một vị lục y thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện dưới một gốc đại thụ, khuôn mặt dị thường hưng phấn đang cúi người, dường như đang tìm tòi vật gì đó, làn da của lục y thiếu nữ này dị thường trắng nõn, khuôn mặt đẹp như vẽ, thanh lệ không thể tả, toàn thân tràn đầy khí tức kiều mỵ thần bí nhưng lại có phần ngây thơ khờ khạo, dáng người yểu điệu, có thể không khách khí mà nói, dáng người của lục y thiếu nữ này so với tất cả nữ tử mà Quân Khương Lâm đã thấy, tuyệt đối xứng đáng là đệ nhất! Trước sau lồi lõm cân đối, màu trắng nõn từ cổ ngọc tới mắt cá chân.
...
- Huyền công của lão đại càng ngày càng tinh xảo, nếu như lúc này có thể đột phá cấp mười hai thì có thể đạt tới siêu nhiên cảnh giới như Vương Thượng năm đó a! Cảnh giới bực này cả đời chúng ta cũng khó với tới được. Chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa mà thôi!
Hạc Trùng Tiêu rất hâm mộ, lại có vài phần ảm đạm nói.
- Ài, hai ta cũng chỉ giống như khúc củi mục mà thôi, mãi mãi mắc kẹt ở cấp mười, đời này nếu như có thể đạt tới cấp mười một đã phải đốt hương cảm tạ tổ tông rồi!
Hùng Khai Sơn ủ rũ nói:
- Thật vất vả mới có người có thần thông tạo hóa trợ giúp chúng ta tiến giai, điều kiện cũng không khó, thế nhưng lại bị lão hỗn đản Lệ Tuyệt Thiên kia phá hư, lão thất phu này, nếu như để lão tử bắt được, nhất định phải ăn sống nuốt tươi lão tiểu tử đó!
Hắn càng nói càng giận, đột nhiên dùng một tay bắt Tiểu Bạch Bạch xuống, mở rộng cái miệng ra, hắn há cái miệng thật to như bồn máu ra, thoáng cái đem Tiểu Bạch Bạch ném vào trong miệng, sau đó lại "Hắt xì" một tiếng rồi phun ra, phun lên không trung, sau đó lại ngẩng đầu lên dùng miệng tiếp lấy, sau đó lại phun lên.
Tiểu Bạch Bạch bị thủ đoạn của Hùng lão tứ làm cho sợ hãi tới mức hồn bay phách tán, ô ô kêu to, thế nhưng hai tên Thú Vương lại làm như không thấy.
Nguyên lai bình thường không phải chỉ có Hắc Hùng thích chơi cầu, mà huyền thú chi vương đều như vậy cả.
Nhìn điệu bộ này của Hùng Khai Sơn, chính là một điển hình của loại đó.
- Đủ rồi, đừng chọc ghẹo nó nữa, ngươi nếu như hù chết nó, tiểu tử ngươi sẽ gặp phiền toái lớn đó.
- Chủ nhân của tiểu gia hỏa này khẳng định có quan hệ không tồi với vị cao nhân kia, nếu như nó tới tố cáo ngươi, ngươi cứ đợi mà giải thích đi!
Con mắt Hạc Trùng Tiêu nhìn về phía Thiên Phạt sâm lâm, dường như có điều suy nghĩ, nói:
- Không biết Xà Vương đang trông coi Phạt Thiên Thánh Quả bây giờ thế nào rồi?
- Suy nghĩ làm cái rắm gì, dù sao khẳng định cũng không có phần của chúng ta, hơn nữa nguyên lực của bản thân chúng ta cũng đã đột phá tới cực hạn rồi, nếu như không biết tốt xấu, sử dụng lung tung mà nói, kết quả duy nhất chỉ có bạo thể mà chết, điều này chẳng phải lão đại đã nói qua rồi sao? Lần này chỉ có thể để bọn họ dùng, giai đoạn hiện giờ của chúng ta cho dù có dùng cũng không thể dùng. Cũng không biết bọn chúng có vượt qua được hay không.
...
Hùng Khai Sơn lại đón lấy Tiểu Bạch Bạch đang sợ tới mức hữu khí vô lực, đội ở trên đầu, quả nhiên hắn không dám lấy tiểu gia hỏa này ra đùa nữa.
Đột nhiên Hùng lão tứ nổi giận vạn phần dậm chân nói:
- Hết thảy chuyện này đều là do tên khốn Lệ Tuyệt Thiên kia, còn có thằng con xui xẻo của hắn nữa, nếu như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, bây giờ có thể biến thành trận chiến lớn như vậy sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ được cao nhân hiệp trợ, đột phá cũng không phải là không có khả năng.
- Đúng là phục dụng Phạt Thiên Thánh Quả rất tốt! Mà chúng ta lại hết lần này tới lần khác lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một đối với phụ tử vô liêm sỉ kia! Thật sự là khiến ta giận không kềm được! Chờ ta tìm được cơ hội cho dù không thể đối phó được với lão, thế nhưng cũng phải gi3t chết tiểu tử kia! Chúng ta nếu như bỏ lỡ lần này sẽ không có lần thứ hai đâu. Mỗi một triều đại thiên phạt khi Thánh quả xuất hiện đều có mấy vị Thú Vương bất hạnh mà thử dùng, cuối cùng trực tiếp bạo thể mà chết! Nếu như lần này, ài!
Trong mắt Hạc Trùng Tiêu hiện lên vẻ sầu lo.
- Nếu như tại thời khắc khẩn yếu này mà tổn hại mất mấy vị mà nói, vậy phải làm thế nào đây?
Hai người đồng thời trầm mặc nhìn về phía ở chỗ sâu trong trong mảnh rừng rậm mờ mịt, đều có điều suy nghĩ, ẩn ẩn còn có phần khẩn trương.
...
Quân Khương Lâm giống như làn gió hướng thẳng tới trung tâm thiên phạt mà chạy, dọc đường đều dò tìm khí tức của Hùng Khai Sơn hai người, thế nhưng diện tích của Thiên Phạt sâm lâm lại quá lớn, sao có thể đơn giản tìm được hai cá thể trong đó.
Đang cấp tốc lướt đi, hắn đột nhiên ngẩn ra rồi ngừng lại.
Bởi vì sau khi tới chỗ này, hắn đột nhiên phát hiện nơi này tự nhiên lại có không khí dị thường sền sệt hơn các nơi khác.
Hơn nữa lại tràn đầy đủ loại khí độc! Ở đây không ngờ lại là một khu vực kịch độc! Theo như phán đoán của hắn, nếu như không khoa trương mà nói, cho dù là Thiên Huyền tầng thứ cao thủ Huyền khí nếu như không phòng bị hít phải một hơi khí này, trong nháy mắt cũng sẽ bị trúng độc thân vong, luông độc này quả nhiên là dị thường bá đạo! Rốt cuộc vẫn là không biết là loại độc gì mà bá đạo như vậy? Tức thì toàn thân Quân Khương Lâm toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Chính mình nếu như không phải đang thi triển Âm Dương Độn công pháp thần dị này mà nói, tựa lấy đạo hạnh của mình mà xét, chỉ sợ giờ phút này đã sớm ngã xuống biến thành một đống bùn nhão rồi! Nghĩ tới đây hắn liền rùng mình. Phương xa đột nhiên vang lên tiếng động, thân hình Quân Khương Lâm đột nhiên ngưng trệ, phóng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lục quang lóe lên, một vị lục y thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện dưới một gốc đại thụ, khuôn mặt dị thường hưng phấn đang cúi người, dường như đang tìm tòi vật gì đó, làn da của lục y thiếu nữ này dị thường trắng nõn, khuôn mặt đẹp như vẽ, thanh lệ không thể tả, toàn thân tràn đầy khí tức kiều mỵ thần bí nhưng lại có phần ngây thơ khờ khạo, dáng người yểu điệu, có thể không khách khí mà nói, dáng người của lục y thiếu nữ này so với tất cả nữ tử mà Quân Khương Lâm đã thấy, tuyệt đối xứng đáng là đệ nhất! Trước sau lồi lõm cân đối, màu trắng nõn từ cổ ngọc tới mắt cá chân.
...
Danh sách chương