Quân Khương Lâm thi triển thân pháp tuyệt nhanh, bí ẩn trở về khu trại, đã thấy hai vạn đại quân gọn gàng cắm trại xong, tạo thành một khu doanh trại kiên cố. Mặc dù là ở trong thành, thế nhưng trướng bồng vẫn lấy lưng tựa vào thành, hai bên dùng bẫy rập thủ hộ. Cung tiến thủ mai phục, trước doanh trại còn có rất nhiều thủ vệ đi tuần, binh lính tuần tra đều là người của hắn. Mỗi thời mỗi khắc đều có hai đội thủ hộ đi tuần qua lại trong doanh địa. 

Đội tuần tra chia làm bốn ca, hai ca sáng hai ca tối, cứ như vậy luân phiên nhau. 

Quy chế sâm nghiêm như vậy, có thể nói dưới bất kỳ tình huống nào đều không cần lo lắng bị người đánh lén! Hơn nữa có thể đảm bảo giấc ngủ cho các binh sĩ! 

Chỉ tiếc hiện tại đang ở huyền thú triều, sớm đã không còn đất dụng võ cho đám binh lính bình thường nữa! Khi Quân Khương Lâm chứng kiến huyền thú dày đặc như thủy triều, hắn càng khẳng định, với hai vạn đại quân tính cả tướng lãnh lãnh binh cùng với đám đệ tử thế gia, mỗi một người đều là đi tìm chết mà thôi! 

Mười phần thì đủ mười phần làm pháo hôi! 

Quân Khương Lâm khẽ thở dài, hướng về phía doanh trại của mình mà đi. 

Vừa tới cửa, hắn liền cảm giác có điểm bất thường. 

Quản Thanh Hàn đang an ủi Độc Cô Tiểu Nghệ. Vẻ mặt Độc Cô đại tiểu thư giống như lê hoa sau cơn mưa, giống như là gặp được chuyện gì rất ủy khuất vậy. 

- Làm sao vậy? 

- Hu hu... Khương Lâm ca ca... Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Bạch Bạch không thấy nữa... 

Độc Cô Tiểu Nghệ thấy hắn rốt cục đã trở về, chạy tới, lớn tiếng mà khóc. 

- Hả, ta còn nghĩ là chuyện gì cơ, không thấy thì không thấy chứ sao. 

Quân Khương Lâm cười khổ, ngươi mang Tiểu Bạch Bạch tới đây, vốn là thả hổ về rừng. Hơn nữa vừa rồi đệ nhất vương giả huyền thú ra mệnh lệnh, tất cả huyền thú đều tập hợp lại. Tiểu Bạch Bạch há có thể ngoại lệ? Tiểu Bạch Bạch mà còn ở nơi này, mới chính là lạ đó! 

- Hu hu. Không được, ta nhất định phải dụ nó ra. Nó còn chưa có ăn cơm trưa mà. 

Độc Cô Tiểu Nghệ cực kỳ đau lòng. Tiểu Bạch Bạch đây chính là bảo bối cưng của nàng mà! 

- Được rồi, được rồi, có thời gian chúng ta sẽ đi tìm nó, không chừng nói chỉ chạy ra ngoài chơi đùa thôi, một lát nữa sẽ trở lại. 

Quân Khương Lâm hữu khí vô lực an ủi. 

Ở chỗ sâu trong Thiên Phạt sâm lâm! 

Hạc Trùng Tiêu, Hùng Khai Sơn đang cung kính đứng đó, còn có hai người lánh ngoại đứng sau lưng hai người. Xa hơn chính là các chủng tộc huyền thú vương giả, tất cả đều mang một bộ dạng thành thành thật thật ngồi ở phía sau, thỉnh thoảng lại dùng cái đuôi quét rác dưới đất, quét một hồi khiến mặt đất sạch không còn hạt bụi. 

Ở trước mặt bọn họ chính là một bóng người quỷ dị toàn thân bị một tấm vải che phủ, mà ngay cả đầu chân mặt cũng bị trùm hết, tạo thành một màn đen sì, thậm chí ngay cả con mắt cũng không lộ ra. 

Ngay cả nửa điểm thân hình cũng không nhìn ra chứ đừng nói chi là diện mạo. 

- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ta bế quan chưa đến hai năm, tại sao các ngươi lại làm ra chuyện lớn như vậy? Trực tiếp triệu hồi toàn bộ lục cấp trở lên tới, lá gan của các ngươi khá lớn đó! 

Người vừa mới mở miệng này, đúng là người đã cùng nói chuyện với Lệ Tuyệt Thiên, vị huyền thú đệ nhất vương giả kia 

- Thưa lão đại, cái này, cái này… 

Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu đưa mắt nhìn nhau, ấp úng hai tiếng. Nói không ra lời! 

- Hơn ba trăm vạn lục cấp, toàn bộ bị các ngươi điều động chạy ra khỏi thiên phạ...t Cứ như vậy điều động lực lượng của thiên phạt chúng ta xuất hiện trước mặt con người! 

Hắc bào nhân cười lạnh hai tiếng, nói: 

- Thật đúng là rất khá a, đối phó với một tên Lệ Tuyệt Thiên có đáng phải xuất động lực lượng lớn như vậy không? 

- Lão đại, việc này không hoàn toàn là như vậy. 

Hạc Trùng Tiêu méo miệng nói một tiếng, lời vừa mới chuẩn bị nói ra đành nuốt xuống. 

- Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? 

Hắc y toàn thân hắc bào nhân lay động, khí tức áp lực khôn cùng tỏa ra: 

- Ta muốn biết hết mọi chuyện! Hùng Tứ, ngươi tới nói đi! 

- Đệ, đệ, cái này, đệ, cái kia, đệ. 

Hùng Khai Sơn toàn thân kịch liệt run rẩy. Lắp bắp nói lắp. 

Bóng người lóe lên, Hùng Khai Sơn thét dài một tiếng, thân thể hùng tráng giống như viên bi lăn ra ngoài, một hồi tiếng nổ ầm ầm vang lên sau lưng đám thú này, một cái cây đại thụ ba người ôm không hết nằm trên lộ tuyến bay của hắn bị đụng gẫy đôi. 

- Trở về! 

Một tiếng quát vang lên, Hùng Khai Sơn bưng lấy cái lưng, nhe răng nhếch miệng chạy trở về, thành thành thật thật đứng trước mặt người nọ. 

- Nói! 

Kết quả là, Hùng Khai Sơn ôm vẻ mặt đau khổ, bắt đầu nói từ chuyện nhận được tin tức thành Thiên Hương có cửu cấp huyền thú nội đan. Từng bước một nói ra chuyện mình cùng Hạc Trùng Tiêu hai người chém giết đám người tranh đoạt nội đan, từ đầu tới cuối nói ra hết thảy. 

- Ngươi nói là. Người kia có năng lực có thể làm cho chúng ta nhẹ nhàng tiến giai? Chuyện này xác định là có? 

Hắc bào nhân âm u nói, hắc bào toàn thân cũng rung động như sóng cồn.

Hạc Trùng Tiêu gật đầu khẳng định, sau đó nói tiếp: 

- Điểm ấy đệ rất tin tưởng. Lúc đó hắn đã từng dùng khí thí nghiệm một lần trên người đệ cùng với lão Tứ, quả thực sau khi trải qua việc hắn thúc dục công pháp nguyên khí trong cơ thể đệ không chỉ tăng lên gấp mười, thậm chí bình cảnh đã trải qua rất nhiều năm của bọn đệ cũng có dấu hiệu đột phá! Cho nên chuyện hắn có thể giúp chúng ta tiến giai, đệ có thể bảo chứng, việc này không có gì nghi ngờ cả! 

Hạc Trùng Tiêu nghiêm túc nói. 

- Nguyên lai thực sự có loại chuyện này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện