- Ngọc Huyền đấu với Chí Tôn? Người ta chỉ cần động một ngón tay là con đủ chết rồi, lẽ nào con còn cố gắng lao đầu vào? Vậy con sở hữu thân pháp tinh diệu để làm gì hả?Tiểu tử ngốc! 

Đông Phương đại gia chán nản vạn phần. Muốn ngươi tận dụng sở trường của mình để chính diện giao thủ, học hỏi kinh nghiệm, chứ không bảo ngươi đi chịu chết a! 

- Con đã hiểu! Hiểu được rồi! 

Quân Khương Lâm ha ha cười, đột nhiên lăng không lộn mấy vòng, một mạch bay rất xa ra ngoài. Nếu còn ngu thêm chút nữa, có trời mới biết hắn sẽ bị vị đại cữu cữu mắng thành cái dạng gì. 

Mới ngày hôm qua còn thấy hắn chững chạc, nhã nhặn, khí độ ung dung, tác phong thanh tao, lịch sự; thật không nghĩ tới tất cả những thứ đó đều là ảo giác mà thôi. Hôm nay mắng mình không ngờ ác khẩu như vậy! 

Quân đại thiếu gia hiển nhiên cũng không có để ý tới sự thay đổi trong tâm tính của mình. Không ngờ trong lúc vô tình hữu ý hắn đã thừa nhận ba vị cữu cữu này, thậm chí ở một mức độ nào đó, địa vị của cả ba người trong lòng hắn cũng giống như Tam thúc Quân Vô Ý vậy. 

Bởi vì... ba người này, thật ra chính là đang quan tâm tới bản thân hắn! 

- Ngươi... cái tên tiểu tử ngốc này. 

Đông Phương Vấn Tình trong lòng thầm hận rèn sắt không thành thép, còn đang muốn mắng thêm vài câu, nhưng vừa loáng một cái đã không thấy bóng dáng của hắn đâu, 

Ba ngày sau. 

Trên đường lớn bụi bốc mù mịt, mặc dù đang ở rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển, kèm theo một loạt âm thanh hùng tráng vọng lại, rốt cục đại quân của Quân Tam gia Quân Vô Ý cũng đã tới.

Âm thanh đều đặn, mang theo một loại tiết tấu hùng hồn kỳ dị ầm ầm chấn động vọng lại. Từng đám bụi lớn, tầng tầng lớp lớp không ngừng bốc lên cao! Đây chính là đặc trưng của một đội quân tinh nhuệ! Nếu là một cánh quân hỗn tạp thì những đám bụi do hành quân sinh ra sẽ loằng ngoằng, lộn xộn như những đám mây. Chỉ khi vạn người cùng bước, đội hình chỉnh tề, trước sau không loạn, mới có khả năng sinh ra khung cảnh như thế này! 

Âm thanh hùng tráng, tự nhiên đem lại cho người ta cảm giác vi diệu như có một cỗ lực lượng bài sơn hải đảo ập tới! Dường như nghe tiếng bước chân hành quân hùng tráng như thế, trong thiên hạ, cảm giác như bất luận là người phương nào, bất luận là đội quân nào cũng không thể cản nổi bước tiến của cánh quân này! 

- Quân vô ý, rốt cuộc không hổ danh người Quân gia! Quả nhiên quân kỷ nghiêm ngặt, khiến cho kẻ khác bội phục, sau khi chứng kiến không thể không nói một chữ "Phục"! 

Đông Phương Vấn Tình đứng dưới một gốc đại thụ, dõi mắt nhìn về phía xa, rốt cục nhị không được, thở dài một tiếng. 

- Tiểu tử kia đúng là không đơn giản a. 

Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao đứng bên cạnh cũng không kìm được, cảm thán một tiếng. 

Xa xa nhìn lại, mấy ngàn kỵ binh của Quân Vô Ý phía trước tựa như dòng nước lũ cuồn cuộn, ngay cả bước chân của những con ngựa tựa như cũng rất đều nhau, đồng thời nhấc lên, cùng nhau hạ xuống. Bất luận là nhìn từ chính diện, hay từ bất kỳ phía nào đều thấy được hàng lối thẳng tắp, chỉnh tề giống như bị một đao chém ra vậy! 

Cái này bất quá cũng chỉ là kết quả của quân kỷ nghiêm minh mà thôi, thế nhưng, từ biểu tình trên mặt mỗi binh sĩ lại thấy được, tất cả đều rất tự hào! Đây chính là quân lực thống nhất! Một cánh quân chia năm sẻ bảy, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự tự hào nào trên mặt của các binh sĩ! 

Đối mặt với đội quân chỉnh tề, khí thế cường đại như vậy, cho dù là Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia cũng cảm thấy hoảng sợ. 

Phải biết rằng lúc Quân đại thiếu hắn rời đi, trong tay Quân Vô Ý cũng chỉ có nguyên chúc quân(quân chính quy) là kỷ luật nghiêm minh mà thôi, con đâu trong đại quân vẫn đầy rẫy quân đội riêng của các gia tộc đi theo bảo tiêu cho các vị công tử, thiếu gia. Những người này rất khó quản, nếu có nói là ngang bướng, không tuân lệnh cũng không quá đáng. Nghĩ thế nào cũng không tưởng được, bất quá mới trong vòng ngắn ngủi một tháng thôi mà mấy kẻ này đã biết vâng lời như vậy! 

Xem ra, Tam thúc cầm quân thật mát tay nha. 

Nhưng đối với một người vốn không có quen thuộc quân vụ như Quân đại thiếu gia lại có chỗ không biết, cái này đâu có đơn giản chỉ là "mát tay" mà thôi! Tuy "mát tay" nhưng nếu Quân Vô Ý muốn thay đổi một người, chỉ sợ cũng phải hao tâm khổ lực một phen! 

Quân Khương Lâm suất lĩnh hai trăm năm mươi hộ vệ của hắn tiến lên nghênh đón đại quân. Nhưng đón tiếp hắn là một khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt, mặc dù luôn kiệt ngạo, bất tuân như Quân đại thiếu gia, khi đối diện với sự lạnh nhạt này cũng chỉ có thể đứng thẳng ưỡn ngực, cố nặn ra một nụ cười, bởi vì, chủ nhân của khuôn mặt đó chính là Quân tam gia Quân Vô Ý. 

Quân Vô Ý nhìn cháu trai của mình, tuy sắc mặt tỏ ra nghiêm nghị, nhưng trong lòng hắn đúng là đang dở khóc dở cười. Trong lịch sử các tướng làm tiên phong, có ai làm tiên phong như hắn? Cầm quân đi tiên phong mà giống như thả dê khỏi chuồng vậy, gần như nhoáng một cái đã vô ảnh vô tung, biến mất không thấy tăm hơi đâu! Ngay cả nửa điểm cơ bản nhất của tướng tiên phong là truyền tin về cho đại quân hắn cũng không làm, hai là đi tiên phong mở đường hắn cũng tự quyết mọi thứ, và cũng chằng thèm quan tâm coi đại quân phía sau thế nào... Làm tiên phong như hắn ít nhất trước giờ chưa gặp qua người nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện