- Kim Dương Bang sao? Chẳng lẽ cho là ta không biết các ngươi căn bản chính là lực lượng của Quân Khương Lâm sao?
Lý Du Nhiên nắm tay, thần sắc trong mắt dần dần tỉnh táo lại, nắm tay chậm rãi buông ra, đột nhiên ôn nhu cười:
- Hiện tại Quân Khương Lâm đã không còn ở kinh thành, chẳng lẽ ta còn thu thập không được các ngươi? Đối phó các ngươi, ta có rất nhiều chiêu pháp, dù là lộ diện gây khó hay ngấm ngầm xuất thủ đoạn thì đều có thể đạt tới mục đích!
Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia nhiệt huyết sôi trào tham gia nghi thức tuyên thệ trước khi xuất chinh, lần đầu cảm nhận được nhiệt huyết nam nhi khí phách hào hùng, nhưng ra khỏi thành rồi đi cả nửa ngày, Quân đại thiếu liền chịu không được quy định phiền phức trong quân đội, sao mà lắm như vậy chứ!
Thế này không cho phép, thế kia cũng không được. Càng về sau Quân Khương Lâm phát hiện, trong mắt Tam thúc, mình đi đường cũng không biết đi, cuối cùng đến nói chuyện cũng không thèm nói.
Quân Vô Ý rời xa ngựa chiến cũng đã mười năm, lần này trở lại nắm giữ binh quyền, khí độ càng hơn trước kia, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, vác nguyên cả bộ mặt lạnh lùng đáng ghét, tựa hồ xem ai cũng không vừa mắt. Hơn nữa, đối với đứa cháu Quân Khương Lâm của mình, tên hoàn khố đệ tử hàng đầu lại càng bắt bẻ, bất kể điểm nào đều không vừa mắt! Thấy một lần mắng một lần, thấy hai lần mắng một đôi.
Làm cho các đại thiếu gia của các đại gia tộc như: Quân Khương Lâm, Mộ Dung Thiên Quân, Mạnh Hải Châu, Mạnh Phi, Lý Chấn, Lý Phong …kêu khổ thấu trời! Quân Khương Lâm đương nhiên biết, Tam thúc lãnh quân ra trận, tay nắm binh quyền, nhất định là cần lập uy! Trước tạo hình tượng kỷ luật nghiêm minh, sau này khi hành quân tác chiến mới có thể có kỷ luật nghiêm minh được! Nếu là vừa bắt đầu kỷ luật quân đội đã tan nát thì còn đánh trận cái gì nữa? Trực tiếp lao vào chịu chết đi là được.
Nếu cần lập uy, nhất định là cần tìm mấy con quỷ đen đủi chịu tội thay.
Duy chỉ có giết một răn trăm, giết gà doạ khỉ, lấy đó làm gương mới có thể triệt để thực hiện kỷ luật quân đội!
Nhưng Quân Khương Lâm vạn lần không nghĩ tới người thứ nhất đen đủi lại có thể chính là chính mình!
Việc này nói đến cực kỳ buồn cười, vốn là ngồi trên lưng ngựa cả nửa buổi chiều, Quân đại thiếu có chút mắc tiểu, nhìn chung quanh một chút, lúc này sớm đã ra khỏi thành, bên trái là rừng cây, phía bên phải chính là ruộng, cách đó không xa còn có một thôn trang nhỏ, đội ngũ đang tiến lên, làm thế nào giải quyết đây? Tình huống khó khăn này đương nhiên không làm khó được Quân đại thiếu, hắn nháy mắt đã xuống ngựa, nhanh như cơn gió chạy đến ven đường chỗ dưới đại thụ, cởi bỏ quần, lâm li tận chí trút một bầu tâm sự.
Trước mắt chính là có mấy vạn cây rừng, ngay sát sau lưng chính là thiên quân vạn mã đang tiến lên. Thậm chí, người đứng gần nhất trong đại quân mà khẽ vươn tay một chút là có thể tóm ngay được "trứng chim"!
Cho nên này bầu tâm sự này của Quân đại thiếu được trút ra rất là hăng hái, thật sự rất sảng khoái!
Say sưa trút bầu tâm sự xong, hai tay hắn rất nhanh cầm "thằng nhóc" vẩy vẩy một chút, sau đó mới chịu kéo quần lên. Đột nhiên xuất hiện hai bàn tay ấn vào trên vai hắn.
- Tự tiện thoát ly đội hình, coi thường kỷ luật quân đội. Trước mặt mọi người tiểu tiện làm ảnh hưởng thuần phong! Tiểu tướng quân, xin theo chúng ta đi một chuyến.
Hai Chấp Pháp Đội viên giống như thiên binh thiên tướng đột nhiên xuất hiện, tóm ngay lấy hắn.
- Cái gì? Các ngươi còn nói đạo lý hay không a? Ta rõ ràng là đưa lưng về phía bọn họ, cái gì gọi là tiểu tiện trước mọi người?
Quân Khương Lâm cãi lý, hai gã Chấp Pháp Đội viên thiết diện vô tư, bước lên kéo đi. Đáng thương cho Quân đại thiếu còn chưa kịp kéo lưng quần lên, "cái kia" còn đanh như ẩn như hiện thì đã bị kéo tới dưới soái kỳ của Quân Vô Ý.
Kết quả chẳng cần phải nói, Quân Vô Ý Quân đại soái lại biểu diễn một màn trừng phạt kỷ luật long trọng: Đánh hai mươi năm côn!
Nói nặng thì không nặng, nhẹ thì chẳng phải là nhẹ, đương nhiên là hoàn toàn không có một ai cầu tình, kỳ thật điều này cũng khó trách, thứ nhất người quen đều hiểu được đây là Quân đại soái đang mượn cớ diễn trò, thứ hai phải trách Quân đại thiếu gia làm người nhân duyên cũng quả thật hơi kém một chú...t
Xưa nay nam nhi có lệ không dễ rơi, Quân đại thiếu gia một chút cũng không khóc, ngẩng đầu nhìn Quân Vô Ý, cắn chặt răng, nói:
- Tam thúc, ngài lão nhân gia thật sự là "Một khi quyền đến tay, liền đem ra mà dùng" a, con quá xui xẻo... mới lần đầu tiên a…
- Câm mồm! Trong quân doanh chỉ có tướng quân và binh sĩ, ai là Tam thúc của ngươi, ngươi là cháu ai ta không quan tâm, Quân phó tướng, ngươi nói năng lỗ m ãng, đảo loạn kỷ luật quân đội, phạt thêm mười côn!
Quân tam gia sắc mặt thực nghiêm túc.
Quân đại thiếu gia thực thức thời, không dám tiếp tục lên tiếng, hắn hiểu được, chính mình mà còn lên tiếng, khẳng định còn phải chịu thêm nhiều côn nữa!
Bốp bốp bạch bạch lách cách lách cách ba mươi côn đánh xong, mọi người câm như hến. Các vị công tử quần áo lụa là lớn nhỏ tuy rằng rất là vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng toàn bộ đều câm như hến. Ài, hiệu quả đúng là rất tốt.
Quân tam gia biết bản lĩnh của đứa cháu này, đừng nhìn hiện tại mông đít nhỏ vừa hồng vừa sưng, có vẻ như thương thế không nhẹ, kỳ thật hoàn toàn không có chuyện gì, đừng nói ba mươi côn, cho dù là ba trăm côn chỉ sợ cũng đánh không chết hắn, nhưng lúc này muốn lấy hắn khai đao, đồng thời tam gia còn có một ý tưởng: Tiểu tử này quá lông bông, thế này cũng không hay, dù nói thế nào Quân gia cũng là tướng môn thế gia, cần thừa dịp này hảo hảo tôi luyện tính tình của hắn. Vì tương lai sắp tới có thể chính hắn phải lĩnh quân xuất chinh mà tam gia mới ra tay cố đặt nền móng.
Đây không chỉ là ý tứ của Quân tam gia, đồng thời cũng là lão gia tử dặn dò trước khi đi: "Đoạn đường này, rèn luyện tiểu tử này thật hăng cho lão phu"! Có thượng phương bảo kiếm nơi tay, Quân tam gia không kiêng sợ gì mà thẳng tay ngược đãi đứa cháu của hắn.
Nhưng lần đầu tiên liền gặp phải đại phiền toái.
Quân Khương Lâm mới vừa bị ba mươi đại côn, phẫn uất bước ra khỏi soái trướng, cắn răng liếc xéo mắt, xem ai cũng không vừa mắt.
Ối dà! Đây không phải đỉnh đỉnh đại danh Quân gia tam thiếu gia sao? Sao lại đến nông nỗi này? Không lẽ là bị đại soái đánh làm gương sao? Ha ha ha, Quân tam thiếu gia, bộ dạng ngài băng bó mông thật sự là rất anh tuấn, bản thiếu gia bội phục, cam bái hạ phong a!
Lý Du Nhiên nắm tay, thần sắc trong mắt dần dần tỉnh táo lại, nắm tay chậm rãi buông ra, đột nhiên ôn nhu cười:
- Hiện tại Quân Khương Lâm đã không còn ở kinh thành, chẳng lẽ ta còn thu thập không được các ngươi? Đối phó các ngươi, ta có rất nhiều chiêu pháp, dù là lộ diện gây khó hay ngấm ngầm xuất thủ đoạn thì đều có thể đạt tới mục đích!
Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia nhiệt huyết sôi trào tham gia nghi thức tuyên thệ trước khi xuất chinh, lần đầu cảm nhận được nhiệt huyết nam nhi khí phách hào hùng, nhưng ra khỏi thành rồi đi cả nửa ngày, Quân đại thiếu liền chịu không được quy định phiền phức trong quân đội, sao mà lắm như vậy chứ!
Thế này không cho phép, thế kia cũng không được. Càng về sau Quân Khương Lâm phát hiện, trong mắt Tam thúc, mình đi đường cũng không biết đi, cuối cùng đến nói chuyện cũng không thèm nói.
Quân Vô Ý rời xa ngựa chiến cũng đã mười năm, lần này trở lại nắm giữ binh quyền, khí độ càng hơn trước kia, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, vác nguyên cả bộ mặt lạnh lùng đáng ghét, tựa hồ xem ai cũng không vừa mắt. Hơn nữa, đối với đứa cháu Quân Khương Lâm của mình, tên hoàn khố đệ tử hàng đầu lại càng bắt bẻ, bất kể điểm nào đều không vừa mắt! Thấy một lần mắng một lần, thấy hai lần mắng một đôi.
Làm cho các đại thiếu gia của các đại gia tộc như: Quân Khương Lâm, Mộ Dung Thiên Quân, Mạnh Hải Châu, Mạnh Phi, Lý Chấn, Lý Phong …kêu khổ thấu trời! Quân Khương Lâm đương nhiên biết, Tam thúc lãnh quân ra trận, tay nắm binh quyền, nhất định là cần lập uy! Trước tạo hình tượng kỷ luật nghiêm minh, sau này khi hành quân tác chiến mới có thể có kỷ luật nghiêm minh được! Nếu là vừa bắt đầu kỷ luật quân đội đã tan nát thì còn đánh trận cái gì nữa? Trực tiếp lao vào chịu chết đi là được.
Nếu cần lập uy, nhất định là cần tìm mấy con quỷ đen đủi chịu tội thay.
Duy chỉ có giết một răn trăm, giết gà doạ khỉ, lấy đó làm gương mới có thể triệt để thực hiện kỷ luật quân đội!
Nhưng Quân Khương Lâm vạn lần không nghĩ tới người thứ nhất đen đủi lại có thể chính là chính mình!
Việc này nói đến cực kỳ buồn cười, vốn là ngồi trên lưng ngựa cả nửa buổi chiều, Quân đại thiếu có chút mắc tiểu, nhìn chung quanh một chút, lúc này sớm đã ra khỏi thành, bên trái là rừng cây, phía bên phải chính là ruộng, cách đó không xa còn có một thôn trang nhỏ, đội ngũ đang tiến lên, làm thế nào giải quyết đây? Tình huống khó khăn này đương nhiên không làm khó được Quân đại thiếu, hắn nháy mắt đã xuống ngựa, nhanh như cơn gió chạy đến ven đường chỗ dưới đại thụ, cởi bỏ quần, lâm li tận chí trút một bầu tâm sự.
Trước mắt chính là có mấy vạn cây rừng, ngay sát sau lưng chính là thiên quân vạn mã đang tiến lên. Thậm chí, người đứng gần nhất trong đại quân mà khẽ vươn tay một chút là có thể tóm ngay được "trứng chim"!
Cho nên này bầu tâm sự này của Quân đại thiếu được trút ra rất là hăng hái, thật sự rất sảng khoái!
Say sưa trút bầu tâm sự xong, hai tay hắn rất nhanh cầm "thằng nhóc" vẩy vẩy một chút, sau đó mới chịu kéo quần lên. Đột nhiên xuất hiện hai bàn tay ấn vào trên vai hắn.
- Tự tiện thoát ly đội hình, coi thường kỷ luật quân đội. Trước mặt mọi người tiểu tiện làm ảnh hưởng thuần phong! Tiểu tướng quân, xin theo chúng ta đi một chuyến.
Hai Chấp Pháp Đội viên giống như thiên binh thiên tướng đột nhiên xuất hiện, tóm ngay lấy hắn.
- Cái gì? Các ngươi còn nói đạo lý hay không a? Ta rõ ràng là đưa lưng về phía bọn họ, cái gì gọi là tiểu tiện trước mọi người?
Quân Khương Lâm cãi lý, hai gã Chấp Pháp Đội viên thiết diện vô tư, bước lên kéo đi. Đáng thương cho Quân đại thiếu còn chưa kịp kéo lưng quần lên, "cái kia" còn đanh như ẩn như hiện thì đã bị kéo tới dưới soái kỳ của Quân Vô Ý.
Kết quả chẳng cần phải nói, Quân Vô Ý Quân đại soái lại biểu diễn một màn trừng phạt kỷ luật long trọng: Đánh hai mươi năm côn!
Nói nặng thì không nặng, nhẹ thì chẳng phải là nhẹ, đương nhiên là hoàn toàn không có một ai cầu tình, kỳ thật điều này cũng khó trách, thứ nhất người quen đều hiểu được đây là Quân đại soái đang mượn cớ diễn trò, thứ hai phải trách Quân đại thiếu gia làm người nhân duyên cũng quả thật hơi kém một chú...t
Xưa nay nam nhi có lệ không dễ rơi, Quân đại thiếu gia một chút cũng không khóc, ngẩng đầu nhìn Quân Vô Ý, cắn chặt răng, nói:
- Tam thúc, ngài lão nhân gia thật sự là "Một khi quyền đến tay, liền đem ra mà dùng" a, con quá xui xẻo... mới lần đầu tiên a…
- Câm mồm! Trong quân doanh chỉ có tướng quân và binh sĩ, ai là Tam thúc của ngươi, ngươi là cháu ai ta không quan tâm, Quân phó tướng, ngươi nói năng lỗ m ãng, đảo loạn kỷ luật quân đội, phạt thêm mười côn!
Quân tam gia sắc mặt thực nghiêm túc.
Quân đại thiếu gia thực thức thời, không dám tiếp tục lên tiếng, hắn hiểu được, chính mình mà còn lên tiếng, khẳng định còn phải chịu thêm nhiều côn nữa!
Bốp bốp bạch bạch lách cách lách cách ba mươi côn đánh xong, mọi người câm như hến. Các vị công tử quần áo lụa là lớn nhỏ tuy rằng rất là vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng toàn bộ đều câm như hến. Ài, hiệu quả đúng là rất tốt.
Quân tam gia biết bản lĩnh của đứa cháu này, đừng nhìn hiện tại mông đít nhỏ vừa hồng vừa sưng, có vẻ như thương thế không nhẹ, kỳ thật hoàn toàn không có chuyện gì, đừng nói ba mươi côn, cho dù là ba trăm côn chỉ sợ cũng đánh không chết hắn, nhưng lúc này muốn lấy hắn khai đao, đồng thời tam gia còn có một ý tưởng: Tiểu tử này quá lông bông, thế này cũng không hay, dù nói thế nào Quân gia cũng là tướng môn thế gia, cần thừa dịp này hảo hảo tôi luyện tính tình của hắn. Vì tương lai sắp tới có thể chính hắn phải lĩnh quân xuất chinh mà tam gia mới ra tay cố đặt nền móng.
Đây không chỉ là ý tứ của Quân tam gia, đồng thời cũng là lão gia tử dặn dò trước khi đi: "Đoạn đường này, rèn luyện tiểu tử này thật hăng cho lão phu"! Có thượng phương bảo kiếm nơi tay, Quân tam gia không kiêng sợ gì mà thẳng tay ngược đãi đứa cháu của hắn.
Nhưng lần đầu tiên liền gặp phải đại phiền toái.
Quân Khương Lâm mới vừa bị ba mươi đại côn, phẫn uất bước ra khỏi soái trướng, cắn răng liếc xéo mắt, xem ai cũng không vừa mắt.
Ối dà! Đây không phải đỉnh đỉnh đại danh Quân gia tam thiếu gia sao? Sao lại đến nông nỗi này? Không lẽ là bị đại soái đánh làm gương sao? Ha ha ha, Quân tam thiếu gia, bộ dạng ngài băng bó mông thật sự là rất anh tuấn, bản thiếu gia bội phục, cam bái hạ phong a!
Danh sách chương