Trên thực tế, lần này oán thù đã kết, song phương không còn cách xoay chuyển, tuyệt đối là không chết không thôi. Chỉ cần mình biểu hiện ra ý muốn mang thi thể Nhị sư đệ đi, đối phương nhất định sẽ dùng thủ đoạn cực đoan lưu lại chính mình cùng sư muội, cho dù cha của mình là Lãnh Huyết Chí Tôn thì sao? Không nên quên nếu hai người đều chết ở đây, lại thêm bọn họ đem vệ sĩ Lý gia bắt hết, thì sẽ không còn ai đối chứng nữa. Khi đó, cha mình có muốn trả thù cũng không biết ai là cừu gia a! 

Đối phương quả thực là có thực lực này a! 

Cho nên hắn nắm thời cơ, lập tức phi thân mà đi. 

Đúng như Lệ Kiếm Hồng phán đoán, đối phương biết chặn đường hắn không có bất cứ ý nghĩa gì, cho nên cũng không có người chặn đường! 

Bóng đêm trong ánh trăng mờ, đột nhiên có một đám sương mù mầu trắng ngà thản nhiên dâng lên, đem cả sân chậm rãi bao phủ, sương mù càng ngày càng đậm, dần dần tựa hồ là đã hình thành một màn chắn mỏng. 

Trong núi rừng, sáng sớm nào cũng có sương mù như vậy dâng lên, mọi người cũng không để ý. Huống chi trong sương mù, cư nhiên còn có từng đợt không khí núi rừng tươi mát thấm vào phổi, làm cho người ta sảng khoái. Mọi người không tự chủ được hô hấp hai cái. Nhất thời cảm giác tinh thần rung lên! 

Nhưng chẳng biết lúc nào, phía dưới cây đại thụ, Quân Khương Lâm cũng thở dài một hơi thật sâu. 

Thầm kêu đáng tiếc! 

Rất đáng tiếc, đám người Lệ Kiếm Hồng đi quá sớm, nếu lưu lại một hồi nữa là có thể tận diệt, đáng tiếc lão tử tốn sức thiên tân vạn khổ mới làm ra Tiêu hồn hương a, lại có thể xuất hiện hai con cá lọt lưới. 

Tại thời điểm chiến đấu đương nhiên không thích hợp sử dụng Tiêu hồn hương, khí lưu huyền khí cường đại như vậy chỉ sợ trong nháy mắt liền đem Tiêu hồn hương thổi bay không còn một mảnh, hoàn toàn không tạo nên hiệu quả gì. 

Cho nên hiện tại Quân Khương Lâm chứng kiến tình thế ổn định mới quyết định ra tay. Dùng thiên địa linh khí Hồng Quân Tháp phối hợp luyện ra Tiêu hồn hương, gần như vô hình vô ảnh, vô ngân như ẩn  

Hương vị thật ra vẫn có một chút, hơn nữa còn là nhẹ nhàng khoan khoái tao nhã, nhưng ở trong hương vị tao nhã này người ta vô tri vô giác đánh mất khả năng chống cự, ngay cả là huyền khí cao thủ, sau khi hít vào một lượng nhỏ, trong nháy mắt huyền khí giảm xuống mấy giai vị, chiến lực giảm hẳn. 

Đây cũng là con bài quan trọng vẫn chưa lật của Quân Khương Lâm trong hành động lần này! 

- Các ngươi cuối cùng cũng đến! 

Trương Tồn Hiếu trên người đã có không ít tổn thương, khập khiễng đón chào. Triệu Vô Cực cũng ở bên cạnh hắn, khi nhìn thấy ánh mắt của hồng y nhân, cũng tràn đầy sợ hãi trong lòng, xen lẫn theo vô hạn nịnh hót. 

- Ân, xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Chậm trễ một hồi. 

Hồng y nhân mặt không chút thay đổi gật đầu, nói: 

- Đám thủ nỏ kia ở nơi nào? 

Trương Tồn Hiếu nhìn nhìn Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực hiểu ý, mang theo mọi người đi tới mấy cỗ xe ngựa phía trước, nhưng không có tiến đến toa hành khách mà đi đến chỗ con ngựa kéo xe bên cạnh, trước đem yên ngựa tháo xuống, sau đó dùng tay tháo xuống một sợi dây lưng cơ hồ trong suốt từ trên thân ngựa, từng vòng từng vòng cởi xuống, cuối cùng hé ra dưới bụng ngựa một miếng da hơi mỏng, rầm một tiếng. 

Nguyên lai Triệu Vô Cực đúng là lấy tay nỏ cột vào nơi này. 

Chỉ riêng phần tâm cơ này cũng ngoài dự đoán của mọi người. 

Cho dù có kẻ muốn cướp, cũng liền kiểm tra xe ngựa, xe ngựa không có, cũng sẽ tìm ở chỗ khác, ai mà để ý đến ngựa kéo xe? 

- Thủ nỏ, tổng cộng có ba trăm năm mươi cái, so với dự tính hơn hai mươi cái đều đưa tới, bản vẽ chế tạo cũng đã hủy, mỗi con ngựa dưới bụng đều buộc hai mươi cái, còn các con ngựa khác, mang theo tổng cộng là bảy nghìn mũi nỏ tiễn! Đây chỉ là nhóm nỏ tiễn đầu tiên, nhóm nỏ tiễn thứ hai đang được tiếp tục chế tạo. 

Triệu Vô Cực hết sức lo sợ nói, cúi đầu cúi người, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy được trên thân người hồng y nhân trước mắt hàn khí tỏa ra bốn phía, tựa hồ rất bất mãn đối với bộ dáng của mình. 

- Tốt lắm! Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rất tốt. 

Hồng y nhân vui mừng nói: 

- Bổn tọa cho phép ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Cũng khen thưởng cho ngươi! 

- Đa tạ! 

Triệu Vô Cực vui mừng quá đỗi, khom người cảm ơn, nhưng nói còn chưa nói xong, đầu đột nhiên bịch một tiếng rơi ở trên mặt đất. Trên mặt vẫn còn mang theo vẻ nịnh hót tươi cười, bị hồng y nhân đột nhiên xuất kiếm chém rụng! 

- Ngu ngốc! 

Đây cũng là lời bình cuối cùng Hồng y nhân lưu lại! 

- Ta khen thưởng cho ngươi, chính là cho ngươi sum họp với Nhị đệ ngươi! Ở dưới suối vàng, ngươi có thể vĩnh cửu nghỉ ngơi! 

Hồng y người âm trầm nói. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện