Mà tại hai hướng khác, hai vị Thiên Huyền cao thủ cũng áp dụng cách tương tự tạo ra lỗ hổng, nhất thời trận pháp của Thần Phong vệ đội xuất hiện sơ hở, trận thế đại loạn.  

Ba người Lệ Kiếm Hồng vốn định che giấu thực lực để chờ cao thủ Huyết Kiếm đường sắp tới, nhưng những người đó lại chậm chạp không đến, chắc là không có cái gì quân cứu viện. Vì vậy nên ba người trong lòng phóng túng, ôm lấy tâm lý tốc chiến tốc thắng phát huy thực lực chân chính, thậm chí còn không tiếc hao tổn nguyên khí lao vào đại khai sát giới như hổ giữa bầy dê!  

- Chờ đã, không nên giết ta! Ta là phó hội trưởng Giang Nam công hội, ta đầu hàng!  

Một tiếng kêu thê lương xuyên thấu trời cao, đúng là Mạnh Hiểu Tùng.  

Binh bại như núi đổ, vị phó hội trưởng công hội Giang Nam này rốt cuộc đã không chịu được tâm lý sợ hãi cùng với khát vọng sống tiếp, đã ra đầu hàng.  

Trước mặt hắn, chính là Chu Kiếm Minh, nhị đệ tử của Lệ Vô Bi! Hắn đang muốn thẳng tay chém xuống một kiếm lại không nghĩ tới tên trước mặt có chiến lực không kém, là đối thủ duy nhất xứng đáng đánh một trận lại quỳ sụp xuống, nước mắt ròng ròng:  

- Tha cho ta đi, anh hùng, thương cho nhà ta còn có mẹ già hơn trăm tuồi, con út lại chỉ mới gào khóc đòi ăn.  

Mạnh Hiểu Tùng tiếp tục khóc lóc, kể lể.  

- Anh hùng, hu hu, ta không muốn chết.  

Chu Kiếm Minh cả người ngẩn ra.  

Hắn không thể tưởng tượng ra trên thế gian lại có người sợ chết lại còn vô sỉ như thế! Giữa lúc hai quân toàn lực giao chiến, cư nhiên quỳ xuống còn ra gì nữa, lại còn là phó công hội Giang Nam, cũng thật là dọa người quá chứ nhỉ? Quả nhiên là không có vô sỉ bình thường, chỉ có vô sỉ thậm tệ, càng vô sỉ hơn, cực độ vô sỉ a.  

- Hừ! Tên hèn nhát, đứng lên cho ta! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết số thủ nỏ kia ở chỗ nào, ta tha người sống!  

Chu Kiếm Minh trợn mắt hét lớn.  

- À, vâng, là số thủ nỏ kia...  

Mạnh Hiểu Tùng dùng sức xoay chuyển tròng mắt, nếu ta biết thì ta đã không tiếc chút nào nói cho ngươi rồi! Đất trời làm chứng, ta nào có biết bọn chúng đem số thủ nỏ đó giấu ở đâu chứ? Đây chẳng phải là muốn mạng già ta sao chứ? Ta thật sự không biết!  

- Mau lên chứ! Tên hèn nhát ngươi đảo mắt nghĩ gì đó? Hay là muốn chết? Còn không mau cúi đầu khai mau!  

Chu Kiếm Minh hét lớn một tiếng.  

- Anh hùng! Tha mạng! Ta vô dụng, thực sự không biết số thủ nỏ đặt ở nơi nào cả.  

Mạnh Hiểu Tùng lại càng thêm sợ hãi, quỳ gối dập đầu, phát ra từng tiếng "binh binh"!  

- Con mẹ ngươi! Vậy ngươi đầu hàng có giá trị cái rắm gì! Ngay cả một chút tác dụng cũng không có! Lão tử khinh tên hèn ngươi!  

Chu Kiếm Minh trừng lớn mắt, "phanh" một cước phóng ra đá vào bụng Mạnh Hiểu Tùng, chỉ đem hắn đá bay lên hơn trượng, trong lòng cực kỳ buồn bực.  

- Bọn hèn nhát đầu hàng này cái gì cũng không biết, thật là...  

Trên không trung Mạnh Hiểu Tùng vẫn đang gào to tha mạng bỗng dưng im bặt, một đạo kiếm quang đỏ như máu thoắt ẩn thoát hiện, không hề dừng lại chém đứt đoạn thân thể hắn, sau đó tốc độ không hề chậm lại mà còn tăng lên bắn tới Chu Kiếm Minh!  

Ngay khi thân thể Mạnh Hiểu Tùng trở thành hai đoạn tung mưa máu đầy trời, một thân ảnh đỏ như máu tựa như nương theo trận mưa mà xuất hiện!  

Xuyên thấu!  

Dùng khí thế sét đáng không kịp bưng tai, lưu quang lại chợt lóe lên chém thẳng lên đùi phải khi nãy đá ra chưa kịp rút về của Chu Kiếm Minh, nhẹ nhàng chia ra hai đoạn như thái đao cắt đậu hũ vậy. Toàn thân hắn bay qua màn mưa máu làm máu thấm khắp quần áo của hắn.  

Thành thật mà nói thì cũng rất đáng khen! Riêng lần ra tay này mà nói, chỉ hành động không cần kế hoạch mà làm được như vậy quả thực rất tốt khó gì sánh được! Chính là một màn đánh lén tiêu chuẩn, có thể nói là lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện