Quân Khương Lâm bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ có quyền thế quả là dễ dàng a, tại sao trước kia mình lại không nghĩ tới biện pháp này nhỉ? Những dược liệu trong các tiệm đó mặc dù không có cái gì gọi là thiên linh dược, nhưng dược liệu bình thường cái gì cần cũng có. Nếu sớm nghĩ tới biện pháp này có thể tiết kiệm được nhiều thời gian rồi.
Tự nhiên, nếu là Quân Khương Lâm trước đây gặp phải tình huống này thì hắn sẽ không do dự mà dùng biện pháp của Đường Nguyên.
Bởi vì Quân Khương Lâm bây giờ không còn là Quân Khương Lâm trước kia nữa. Tà Quân tuy vẫn đầy tà khí, cũng mười phần quần là áo lượt, nhưng hoàn toàn không giống như Quân Khương Lâm lúc trước cùng với Đường Nguyên hai tên công tử bột đi phá làng phá xóm. Lại nói bản thân Quân Khương Lâm đã hình thành thói quen dựa vào chính mình, thậm chí trong tâm tính cũng dần dần căm ghét kẻ tàn ác bạo lực như kẻ thù sống chết.
Mà Quân Khương Lâm trước đây còn có thói quen lấy quyền thế chèn ép người khác, hai người mang phong cách hành động và suy nghĩ tính toán khác nhau làm sao mà có thế thống nhất ý kiến?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chiêu thức đó của Đường Nguyên "Thần trí chi bút" chính là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề trước mắt cho Quân Khương Lâm. Lúc này lại là giờ khắc nước sôi lửa bỏng, Quân Khương Lâm đối với việc luyện chế đan dược thành thạo cũng chỉ như bước thái rau mà thôi, những giai đoạn sau đó còn chưa từng thử qua, huống chi lại không có thuốc dẫn.
Nhưng Đường bàn tử đã giải quyến được nan đề này. Tuy rằng dùng thủ đoạn đê tiện một chút nhưng Quân Khương Lâm sẽ không trách hắn. Cho hội thương gia vài chuyện động trời rồi lại bồi thường một chút cho bọn họ, khiến cho tổn thất của bọn họ giảm đến mức tối đa có thể chịu đựng.
Chuyện này đối với bọn họ tất nhiên là không công bằng. Nhưng trên đời làm gì có công bằng tuyệt đối? Thiếu gia ta có thể xuyên việt, các ngươi có thể sao? Đây chính là không công bằng...
Trời đất vốn không hoàn hảo, trên thế gian cũng lại càng không có công bằng tuyệt đối, cần gì phải đem tất cả mọi chuyện trở thành hoàn mỹ chứ?
Nhưng mà mặc xác có công bằng hay không, khuya hôm nay chắc chắn phải bắt đầu luyện chế đan dược.
Điều này mới là quan trọng nhất. Quân Khương Lâm rất mong chờ, thử xem đan dược do chính mình luyện chế ra sẽ là thứ gì đây?
Một tiếng long ngâm dài văng vẳng vang lên, Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi xuất hiện trên bầu trời trước sân Quân gia, vẻ mặt lạnh như tiền:
- Ưng Bác Không, cũng đến lúc rồi. Nhân thủ Phong Thành đều đã lên đường, sao ngươi còn chưa đi? Người còn định trì hoãn đến bao giờ, không lẽ sợ thú triều sao?
Nếu cẩn thận dò xét thì có thể nhận ra sắc mặt của vị Lãnh Huyết chí tôn này thật sự không tốt chút nào, trong mắt ẩn hiện tia máu, cả tinh khí thần đều trong trạng thái bất ổn. Có thể làm cho một vị cường giả cấp độ Chí Tôn thành ra như vậy thì thủ phạm thật xứng đáng để tự hào!
- Lão tử muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, thích đi ơvào lúc nào thì tùy ý mà làm! Ngươi quản được ta sao?
Thanh âm của Ưng Bác Không đáp lời đã tràn ngập bất mãn.
Ưng Bác Không thực sự bực mình. Tại thời điểm quyết định lại bất ngờ nhảy ra một tên Chí Tôn rác rưởi, dù sao thì cũng phải chờ mình luyện thành Quỷ Ưng Cửu Thức đã chứ! Nếu bây giờ lại khởi hành đi Thiên Nam đường xa hiểm trở, đến nơi lại công việc bao vây, thì chỉ có quỷ mới biết đến khi nào mới có thể tĩnh tâm dồn tâm trí vào việc tu luyện! Khó khăn lắm lão tử mới có một cơ hội tốt đến vậy, nếu bỏ lỡ thì không biết còn hối hận đến dường nào nữa?
Lệ Vô Bi chỉ phun ra một câu, âm thanh nhàn nhạt:
- Lão phu muốn khởi hành hôm nay. Lão Ưng, trước mắt thành Thiên Hương chỉ có hai người chúng ta. Tuy rằng trước đây giữa hai ta còn có ân oán, nhưng dưới Chí Tôn triệu hoán lệnh, tất cả đều phải bỏ qua hết! Bản thân nằm trong bát đại Chí Tôn, chuyện này ngươi cũng biết làm trái Chí Tôn triệu hoán lệnh thì sẽ có hậu quả gì! Lão phu vốn muốn khởi hành đi cùng với ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại ngang nhiên không biết điều như vậy!
Câu nói này vừa ra khỏi miệng của Lệ Vô Bi thì đừng nói tới Ưng Bác Không mà ngay cả Quân Khương Lâm cũng lắp bắp kinh hãi.
Lãnh Huyết Chí Tôn từ lúc nào lại muốn có người cùng đi? Lại còn là Ưng Bác Không, chuyện này quả thật là quá sức tưởng tượng.
Nhưng cả hai người đều không biết, trong mấy ngày nay Lệ Vô Bi ở Thiên Hương thành như phát điên suốt ngày tìm kẻ thù, chính là địch nhân trong đầu hắn: Sát Thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn. Nhưng lại không thấy tí tăm hơi nào, tinh thần lúc nào cũng tập trung cao độ không chút lơi lỏng. Lúc nào cũng đề phòng Sở Khấp Hồn đánh lén, kiên trì đến tận bây giờ đã nhuốm màu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, đối với Lệ Vô Bi đã đến đẳng cấp Chí Tôn còn vậy thì người tầm thường trong trường hợp này đã điên loạn.
Lúc này lại nhận được Chí Tôn triệu hoán lệnh, nghĩ đến đường đi Thiên Nam ngàn dặm xa xôi, ven đường ngoại trừ rừng núi thì chỉ có khách điếm, tất cả đều tạo cơ hội cho Sở Khấp Hồn ra tay. Hơn nữa địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ sợ trong một giây bất cẩn thì anh hùng cả đời sẽ trôi theo dòng nước. Thế nên mới suy nghĩ mơời Ưng Bác Không cùng nhau lên đường, mặc dù giữa hai người còn có điểm mâu thuẫn nhưng cũng không đến mức thù hận sống chết.
Nếu được Ưng Bác Không giúp đỡ, hai đại Chí Tôn cùng đồng hành thì dù cho Sở Khấp Hồn có thêm một lá gan cũng không dám mạo hiểm đi ám sát.
Bóng người lóe lên, Ưng Bác Không chợt tiến đến đối diện với Lệ Vô Bi.
- Lệ Vô Bi, thực ra ngươi có ý đồ gì?
- Ngươi sợ sao?
Lệ Vô Bi hừ một tiếng khiêu khích.
- Sợ? Lão phu thừa biết đây là phép khích tướng của tiểu tử ngươi, ta sẽ cùng ngươi lên đường, xem ngươi còn có thể bày ra trò trống gì!
Ưng Bác Không cười to.
- Từ từ đã!
Tự nhiên, nếu là Quân Khương Lâm trước đây gặp phải tình huống này thì hắn sẽ không do dự mà dùng biện pháp của Đường Nguyên.
Bởi vì Quân Khương Lâm bây giờ không còn là Quân Khương Lâm trước kia nữa. Tà Quân tuy vẫn đầy tà khí, cũng mười phần quần là áo lượt, nhưng hoàn toàn không giống như Quân Khương Lâm lúc trước cùng với Đường Nguyên hai tên công tử bột đi phá làng phá xóm. Lại nói bản thân Quân Khương Lâm đã hình thành thói quen dựa vào chính mình, thậm chí trong tâm tính cũng dần dần căm ghét kẻ tàn ác bạo lực như kẻ thù sống chết.
Mà Quân Khương Lâm trước đây còn có thói quen lấy quyền thế chèn ép người khác, hai người mang phong cách hành động và suy nghĩ tính toán khác nhau làm sao mà có thế thống nhất ý kiến?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chiêu thức đó của Đường Nguyên "Thần trí chi bút" chính là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề trước mắt cho Quân Khương Lâm. Lúc này lại là giờ khắc nước sôi lửa bỏng, Quân Khương Lâm đối với việc luyện chế đan dược thành thạo cũng chỉ như bước thái rau mà thôi, những giai đoạn sau đó còn chưa từng thử qua, huống chi lại không có thuốc dẫn.
Nhưng Đường bàn tử đã giải quyến được nan đề này. Tuy rằng dùng thủ đoạn đê tiện một chút nhưng Quân Khương Lâm sẽ không trách hắn. Cho hội thương gia vài chuyện động trời rồi lại bồi thường một chút cho bọn họ, khiến cho tổn thất của bọn họ giảm đến mức tối đa có thể chịu đựng.
Chuyện này đối với bọn họ tất nhiên là không công bằng. Nhưng trên đời làm gì có công bằng tuyệt đối? Thiếu gia ta có thể xuyên việt, các ngươi có thể sao? Đây chính là không công bằng...
Trời đất vốn không hoàn hảo, trên thế gian cũng lại càng không có công bằng tuyệt đối, cần gì phải đem tất cả mọi chuyện trở thành hoàn mỹ chứ?
Nhưng mà mặc xác có công bằng hay không, khuya hôm nay chắc chắn phải bắt đầu luyện chế đan dược.
Điều này mới là quan trọng nhất. Quân Khương Lâm rất mong chờ, thử xem đan dược do chính mình luyện chế ra sẽ là thứ gì đây?
Một tiếng long ngâm dài văng vẳng vang lên, Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi xuất hiện trên bầu trời trước sân Quân gia, vẻ mặt lạnh như tiền:
- Ưng Bác Không, cũng đến lúc rồi. Nhân thủ Phong Thành đều đã lên đường, sao ngươi còn chưa đi? Người còn định trì hoãn đến bao giờ, không lẽ sợ thú triều sao?
Nếu cẩn thận dò xét thì có thể nhận ra sắc mặt của vị Lãnh Huyết chí tôn này thật sự không tốt chút nào, trong mắt ẩn hiện tia máu, cả tinh khí thần đều trong trạng thái bất ổn. Có thể làm cho một vị cường giả cấp độ Chí Tôn thành ra như vậy thì thủ phạm thật xứng đáng để tự hào!
- Lão tử muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, thích đi ơvào lúc nào thì tùy ý mà làm! Ngươi quản được ta sao?
Thanh âm của Ưng Bác Không đáp lời đã tràn ngập bất mãn.
Ưng Bác Không thực sự bực mình. Tại thời điểm quyết định lại bất ngờ nhảy ra một tên Chí Tôn rác rưởi, dù sao thì cũng phải chờ mình luyện thành Quỷ Ưng Cửu Thức đã chứ! Nếu bây giờ lại khởi hành đi Thiên Nam đường xa hiểm trở, đến nơi lại công việc bao vây, thì chỉ có quỷ mới biết đến khi nào mới có thể tĩnh tâm dồn tâm trí vào việc tu luyện! Khó khăn lắm lão tử mới có một cơ hội tốt đến vậy, nếu bỏ lỡ thì không biết còn hối hận đến dường nào nữa?
Lệ Vô Bi chỉ phun ra một câu, âm thanh nhàn nhạt:
- Lão phu muốn khởi hành hôm nay. Lão Ưng, trước mắt thành Thiên Hương chỉ có hai người chúng ta. Tuy rằng trước đây giữa hai ta còn có ân oán, nhưng dưới Chí Tôn triệu hoán lệnh, tất cả đều phải bỏ qua hết! Bản thân nằm trong bát đại Chí Tôn, chuyện này ngươi cũng biết làm trái Chí Tôn triệu hoán lệnh thì sẽ có hậu quả gì! Lão phu vốn muốn khởi hành đi cùng với ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại ngang nhiên không biết điều như vậy!
Câu nói này vừa ra khỏi miệng của Lệ Vô Bi thì đừng nói tới Ưng Bác Không mà ngay cả Quân Khương Lâm cũng lắp bắp kinh hãi.
Lãnh Huyết Chí Tôn từ lúc nào lại muốn có người cùng đi? Lại còn là Ưng Bác Không, chuyện này quả thật là quá sức tưởng tượng.
Nhưng cả hai người đều không biết, trong mấy ngày nay Lệ Vô Bi ở Thiên Hương thành như phát điên suốt ngày tìm kẻ thù, chính là địch nhân trong đầu hắn: Sát Thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn. Nhưng lại không thấy tí tăm hơi nào, tinh thần lúc nào cũng tập trung cao độ không chút lơi lỏng. Lúc nào cũng đề phòng Sở Khấp Hồn đánh lén, kiên trì đến tận bây giờ đã nhuốm màu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, đối với Lệ Vô Bi đã đến đẳng cấp Chí Tôn còn vậy thì người tầm thường trong trường hợp này đã điên loạn.
Lúc này lại nhận được Chí Tôn triệu hoán lệnh, nghĩ đến đường đi Thiên Nam ngàn dặm xa xôi, ven đường ngoại trừ rừng núi thì chỉ có khách điếm, tất cả đều tạo cơ hội cho Sở Khấp Hồn ra tay. Hơn nữa địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ sợ trong một giây bất cẩn thì anh hùng cả đời sẽ trôi theo dòng nước. Thế nên mới suy nghĩ mơời Ưng Bác Không cùng nhau lên đường, mặc dù giữa hai người còn có điểm mâu thuẫn nhưng cũng không đến mức thù hận sống chết.
Nếu được Ưng Bác Không giúp đỡ, hai đại Chí Tôn cùng đồng hành thì dù cho Sở Khấp Hồn có thêm một lá gan cũng không dám mạo hiểm đi ám sát.
Bóng người lóe lên, Ưng Bác Không chợt tiến đến đối diện với Lệ Vô Bi.
- Lệ Vô Bi, thực ra ngươi có ý đồ gì?
- Ngươi sợ sao?
Lệ Vô Bi hừ một tiếng khiêu khích.
- Sợ? Lão phu thừa biết đây là phép khích tướng của tiểu tử ngươi, ta sẽ cùng ngươi lên đường, xem ngươi còn có thể bày ra trò trống gì!
Ưng Bác Không cười to.
- Từ từ đã!
Danh sách chương