- Nhị ca yên tâm, chúng ta mười hai người toàn bộ tập trung tại đây, trong phạm vi phương viên hai trăm trượng, dù là một con muỗi, cũng đừng hòng thoát ra ngoài, nhị ca cứ toàn lực mà làm. 

Tay của Tam trưởng lão đè chuôi kiếm rồi cười nói. 

Râu tóc như tuyết, trường kiếm quang hàn. 

- Tam ca nói không sai! Nhị ca cứ việc yên tâm! 

Mấy người còn lại đều là lập tức đồng thanh ma tin tưởng chắc chắn! 

Nếu là trước đây, Tiêu Bố Vũ nghe được lời nói này của bọn họ, khẳng định còn có thể thực vui mừng, hơn nữa cũng sẽ rất tự hào. 

Dù sao, năng lực của đám huynh đệ này, lão không hề nghi ngờ. 

Nhưng bây giờ nghe đến những lời nói hùng hồn này, Tiêu Bố Vũ lại chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí hổ thẹn và xấu hổ vô cùng. 

Một loại cảm giác vô lực mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng hắn. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, tịch mịnh vô cùng. 

Từ trên không chậm rãi hạ xuống đỉnh lầu Thịnh Bảo Đường, hắn chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đứng. 

- Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì? 

Tất cả mọi người nhìn ra thần thái của hắn có điểm không đúng, không khỏi vây lại hỏi han. 

- Chúng ta thua rồi… 

Tiêu Bố Vũ thở dài một tiếng, hai mắt nhìn về phương xa, thần sắc thật là tiêu điều, không hề cam lòng, có thất vọng, còn có mãnh liệt nhục nhã! 

Người đến cướp đi Tục Hồn Ngọc đến tột cùng là nhân vật nào? 

Phóng mắt đương kim thế gian, ai có thể có thủ đoạn quỹ khốc thần sầu như thế? 

Lai vô tung, khứ vô ảnh! 

Khứ vô ngân, vô tích! 

Cho dù là đệ nhất Chí Tôn Vân Biệt Trần cùng mấy người kia… cũng chưa chắc có thủ đoạn cao minh như vậy? 

- Thua?... Nhị ca, ý ngươi nói…?! 

Tất cả mười hai người tức thì đều cực kỳ hoảng sợ, bọn hắn ai cũng không phải người ngu, sau khi nghe Tiêu Bố Vũ nói ra câu "có người đến cướp Tục Hồn Ngọc", mọi người liền đã hiểu rốtt cuộc đã phát sinh chuyện gì. 

Đương nhiên, ai cũng nghĩ rằng người thần bí cao nhân mà tiến đến; ai ai cũng chiến ý dâng cao, muốn cùng người kia đấu một hồi phân cao thấp. 

Nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy, vốn còn tưởng rằng chỉ là sợ bóng sợ gió, tự mình nhát mình, nhưng khi nghe Tiêu Bố Vũ chính mồm nói "chúng ta thua, thua sạch rồi" thì mọi người liền hiểu ra. 

Những lời này có ý tứ gì? Nếu vẫn tiếp tục không hiểu, hoá ra uổng sống bao nhiêu năm sao? 

- Chẳng lẽ...? 

Mọi người không thể tin nhìn Tiêu Bố Vũ, khi nhìn thấy thần sắc Tiêu Bố Vũ, mọi người tuy là vẫn còn nghi vấn, rõ ràng có ý không thể tin được, nhưng khẩu khí lại có ý khẳng định rõ rồi. 

- Đúng, các ngươi đoán đúng rồi. Tục Hồn Ngọc đã rơi vào tay người kia. Đây đã là sự thật, không cần phải hoài nghi! 

Thanh âm của Tiêu Bố Vũ trầm thấp,uể oải nói không nên lời: 

- Ta thậm chí chưa kịp thấy bóng người thì Tục Hồn Ngọc cũng đã không còn bóng dáng rồi. Ngay sau đó ta đi ra ngoài cũng không nhìn thấy bất cứ ai; mà các ngươi, hiển nhiên cũng không phát hiện dấu vết gì! 

- Lần này Phong Tuyết Ngân Thành chúng ta thua to rồi! 

- Sao lại thế đựơc? Nhị ca, chớ quên trên Tục Hồn Ngọc còn có cấm chế thần thức của huynh cùng với thiên lý truy tung hương! 

Cửu trưởng lão mắt trợn tròn: 

- A! Có hai dấu vết này ở đây, chúng ta muốn tìm được hắn chẳng phải là rất dễ dàng sao? 

Hắn này vừa nói một câu, trên mặt mỗi người còn lại đều hiện ra một loại thần sắc cổ quái 

- Đệ là đồ ngu ngốc! 

- Nếu hai loại thủ đoạn này hữu dụng, nhị ca hắn há lại lộ ra vẻ buồn bực thế này sao? 

Nhưng vừa nghĩ như vậy, mọi người lại nhất tề sắc mặt đại biến. 

- Vô ích, người này ngay khi Tục Hồn Ngọc tới tay, liền lấy vô thượng thủ đoạn dễ dàng trừ bỏ thần thức cấm chế của ta, đồng thời thanh trừ mùi vị thiên lý truy hồn hương! Hiện tại, ngay cả tiểu Hương Nhi đều không có biện pháp nào nữa! 

Tiêu Bố Vũ cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên tiểu lục ưng đang ở giữa không trung xoay chuyển, chỉ cảm thấy một trận vô lực. 

- Điều này sao có thể xảy ra? 

Mười hai người còn lại đều hít một hơi lãnh khí: 

- Thần thức cấm chế một khi đã bố trí ra liền liên kết cùng thần thức của bản thân, trở thành một thể, tuyệt đối không có bất kỳ người nào có thể dễ dàng chặt đứt loại liên hệ thần bí vô ảnh này! 

Rốt cuộc là ai làm? Và cần thực lực như thế nào mới có thể chặt đứt được? 

Hơn nữa còn có thiên lý truy hồn hương vốn là bí dược của bổn thành, một khi dính ở trên người, cũng như dính vào trên linh hồn, trừ phi dùng độc môn giải dược của bổn thành rửa sạch, nếu không cả đời đều không thể thoát khỏi loại mùi khác thường này, người này làm thế thế nào tiêu trừ được mùi hương này? 

Tất cả chuyện này, thực sự quá thật là bất khả tư nghị đi! 

- Nhị ca, ngươi thật sự xác định? 

Một giọng trầm nặng vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, người tiến đến là ngũ trưởng lão. Trong chín người huynh đệ, hắn là người tâm tư cẩn thận nhất. 

- Không sai! 

Tiêu Bố Vũ thở dài một tiếng, cau mày, cả người trong nháy mắt dường như già đi mười năm. Hắn thấp giọng nói: 

- Hiện tại, ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là nếu người này có thể trong nháy mắt làm biến mất thần thức cấm chế của ta hồn hương; như vậy thực lực của hắn, tuy không thể nói là chân chính đệ nhất thiên hạ, nhưng thực lực cao hơn rất nhiều so với chúng ta. Nếu đã như vậy, hắn muốn đoạt Tục Hồn Ngọc từ chúng ta trong tay quả thực là chuyện vô cùng dễ dàng; thậm chí cho dù là trực tiếp đánh lên Ngân Thành, bắt buộc chúng ta giao ra Tục Hồn Ngọc cũng có thể nói là có khả năng. Nhưng tai sao……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện