Vị Tiêu gia nhị trưởng lão này, chẳng những đại khí, rộng lượng, còn tương đối hào phóng… 

Cho nên Quân Khương Lâm vô cùng hăng hái tìm kiếm bảo tàng trong căn phòng. Nếu bọn hắn trăm phương nghìn kế thiết kế cho mình trộm đi, hẳn là không khó tìm mới đúng! Quân Khương Lâm cẩn thận, tỉ mỉ dò xét các cỗ cường đại thần niệm trong phòng, quả nhiên hắn phát hiện ra một điểm giống nhau, cơ hồ mỗi người đều phân tán ra một cỗ thần niệm mạnh mẽ hoặc yếu ớt, như có như không giám sát một gian mật thất ở giữa, dưới sự bao phủ của nhiều cỗ tinh thần lực như thế, nếu là thật sự có người nào đó xông vào, thì chắc hẳn không có cơ hội có thể toàn thân trở ra. 

Quân Khương Lâm trong lòng cười hắc hắn, cũng không có gì là sợ hãi, lập tức hướng về gian mật thất kia nhẹ nhàng đi tới, con mẹ nó, một đám các ngươi đều cho mình là Chí Tôn cường giả à, một cái thần niệm xẹt qua cũng muốn giám sát? Là các ngươi coi trọng bản thân, hay các ngươi quá coi thường lão tử?! Qủa nhiên toàn bộ mọi thứ bên ngoài đều nằm trong dự liệu. 

Tiêu Phượng Ngô vẻ mặt vẫn còn tái nhợt đang ngồi khoanh chân nhắm mắt vận công ở trong phòng, đôi tay để ở trước ngực, nâng một khối ngọc bội, miếng ngọc kia đúng là mục đích chính của Quân đại thiếu gia lần này, Tục Hồn Ngọc. 

Ngọc bội kia tự nhiên là hàng thật không phải là giả, Quân Khương Lâm thậm chí có thể cảm giác được, ở trên tấm ngọc bội có ẩn hàm một luồng năng lượng khổng lồ cực kì tinh thuần, mỗi lần Tiêu Phượng Ngô hô hấp cùng với vận chuyển huyền khí thì từng luồng sức mạnh trong tấm ngọc bội từ từ được hút ra ngoài, sau đó chậm rãi được hấp thu thành năng lượng huyền khí, rót vào trong kinh mạch Tiêu Phượng Ngô. Như thế sau mỗi lần vận hành cách hai chu thiên, thì phát hiện sắc mặt của Tiêu Phượng Ngô cơ hồ tốt lên một ít. 

Nguyên lai Tiêu gia sử dụng Tục Hồn Ngọc là như vậy. Trong lòng Quân Mạc ngay lập tức sáng tỏ. 

Quân đại thiếu gia có thể cảm giác rõ ràng luồng năng lượng tinh thuần kia đang chậm rãi làm thay đổi bên trong cơ thể của Tiêu Phượng Ngô, mặc dù đối với năng lượng khổng lồ được ẩn hàm bên trong ngọc bội mà nói, Tiêu Phượng Ngô hấp thu cũng không đáng kể, nhưng mà Quân đại thiếu cũng cảm thấy rất là đau lòng, một tên hỗn đản như thế, hơn nữa lại là một tên Tiêu gia thấp hèn, lại có tư cách để hưởng dụng một bảo vật như thế sao? 

Hành vi này đúng là làm giảm giá trị của chí bảo, người người oán trách mà! Chỉ có ở trong tay bản thiếu gia, mới xem như là phát huy được giá trị, quần anh tụ hội, không chê vào đâu được. 

Quân Khương Lâm không chút do dự như một luồng gió nhẹ tiến vào bên trong căn phòng, tay phải biến hóa thành ưng trảo nhẹ nhàng chộp tới! Thế như tia chớp!

Tiêu Phượng Ngô đang dồn toàn bộ tinh thân hấp thu năng lượng tinh thuần của ngọc bội để chữa trị tổn thương kinh mạch… 

Hắn cũng hiểu rõ một lần lấy bản thân làm mồi nhử, trong lòng không khỏi sợ hãi, hơn nữa vạn nhất nếu người thần bí kia đến quá sớm thì cho dù hắn tự trọng thân phận không giết mình thì chỉ cần thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thì cũng sẽ phải chịu khổ mấy ngày rồi. 

Cho nên hắn cố gắng toàn tâm toàn ý hấp thu năng lương tinh thuần trong ngọc bội, cảm thấy nơi kinh mạnh bị thương được năng lượng tinh thuần của ngọc bội chậm rãi bao phủ. Giống như cả người được ngâm trong suối nước ấm áp, cực kỳ thư thái. Mà kinh mạch tổn thương cũng phục hồi với tốc độ nhanh chóng dị thường đến kinh người. 

Khiến hắn gần như phát ra âm thanh r3n rỉ như tự mình đang phiêu du trên tiên cảnh, như mộng, như say. 

Đang trong lúc cảm thấy thư thái nhất thì đột nhiên trong tay chấn động mạnh một cái, ngọc bội không cánh mà bay. 

Tiêu Phượng Ngô kinh hãi vội vàng mở to mắt đã thấy viên ngọc bội ở trước ngực của mình nhẹ nhàng lơ lửng một thoáng rồi rất nhanh bay đi xa. Điều lạ là Tiêu Phượng Ngô cũng không phát hiện có bất kỳ bóng dáng hay hô hấp của bất cứ người nào ở xung quanh. Cứ như là ngọc bội này đột nhiên mọc chân mà chay đi vậy. 

Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy, đây là chuyện gì? Đây tuyệt không thể là cao nhân nào có huyền khí cao thâm dùng hư không dẫn vật lấy đi ngọc bội, vì thứ nhất chẳng cần phải làm vậy, thứ hai nếu có thì tất phải có huyền khí dao động khiến Tiêu Phượng Ngộ nhận ra, nhưng nó lại rõ ràng xảy ra trước mắt hắn. 

Tiêu Phượng Ngô thần trí một trận mơ hồ, cơ hồ hoài nghi mình đang nằm mơ liền dùng sức lắc đầu, lúc này mới thanh tỉnh vài phần, mắt thấy ngọc bội sắp bay khỏi cửa, nghĩ tới công dụng thần kỳ của ngọc bội thì trong lòng không muốn mất, rốt cục lấy hết dũng khí vừa đuổi theo, vừa kêu to lên: 

- Có ai không, ngọc bội trốn rồi! 

Ngọc bội trốn rồi! 

Đang trong hư vô, Quân Khương Lâm bị câu nói của Tiêu Phượng Ngô làm cho bật cười ra tiếng: "Tiểu tử này thật lắm trò, ngọc bội này tuy rằng là bảo vật thần kỳ nhưng dù sao cũng là một đồ vật chết, như thế nào lại có thể chạy trốn được, thật là hết chỗ nói." 

Nhưng Tiêu Phượng Ngô trong tình thế cấp bách lại không có cách nào nói rõ ràng sự việc huyền bí này được, muốn nói do người đoạt rồi trộm đi thì rõ ràng không có người động thủ, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không thấy, cho nên Tiêu Phượng Ngô cũng chỉ biết kêu lên ngọc bội đào tẩu. Lại hồn nhiên không ý thức được những lời này nói ra rất buồn cười vô cùng, nhưng tình trạng trước mắt thật sự lại phù hợp với cách nói này. 

- Có người đến đoạt Tục Hồn Ngọc! 

Ngay khi Quân Khương Lâm ra tay bắt lấy ngọc bội trong tay Tiêu Phượng Ngô xuống, tại một gian phòng khác, hàng lông mi trắng của Tiêu Bố Vũ khẽ nhăn, dưới cấm chế ý thức truyền tin tức này đến não, đồng thời một con chim ưng xanh biếc nhỏ xíu trong lòng Tiêu Bố Vũ nhanh như chớp bay thẳng đến phòng Tiêu Phượng Ngô. 

Tình huống này thật ra lại ngoài dự liệu của hắn. 

Theo như lời kể của trưởng lão thì lấy thực lực mạnh mẽ của thần bí nhân kia ngày trước, nếu đã không tự trọng thân phận lấy đi bảo vật tuỳ thân của hậu bối thì lúc này, hắn cũng không bỏ qua cho phần ngọc bội còn lại. 

Nhưng mật thất được thần thức của rất nhiều cao thủ bao phủ bảo vệ thì cho dù là đệ nhất Chí Tôn Vân Biệt Trần cũng khó mà vượt qua nổi mà không bị phát hiện. Cho nên chỉ cần là người bình thường thì không có cách nào vượt qua mà không đánh động thần thức người bảo vệ, mà kẻ này lại vô thanh vô tức tiến vào, thủ đoạn đúng là trước nay chưa từng nghe thấy, cao siêu vô cùng. 

Ngay sau đó, thân hình gầy yếu của Tiêu Bố Vũ giống như một đóa bạch vân theo sát lướt nhẹ ra ngoài. 

Hắn hướng phía mật thất của Tiêu Phượng Ngô mà bay tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện