- Chuyện này cũng không khó đoán, đệ nhất chí tôn Vân Biệt Trần nhiều năm nay đã không xuất hiện trên thế gian, lần này chưa chắc đã ngoại lệ; mà Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần thật sự ở quá xa Thiên Nam, nếu cuối cùng cũng nhận được tin tức thì chắc chắn cũng không đi. Mà hai người Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không nhất định sẽ đi, dù sao bọn họ ở tại Thiên Hương Thành này nên muốn chạy cũng không chạy được. Còn người cùng phát ra Chí Tôn Triệu hoán lệnh là Sinh Tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu đã sớm ở trong Huyết Hồn sơn trang rồi. Còn Tuyệt Thiên Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên chắc chắn sẽ không bỏ mặc an nguy cả nhà nên tất nhiên sẽ trở về sơn trang. Tính sơ qua trong tám vị Chí tôn thì có bốn vị sẽ đến. Mà Phong Tuyết Ngân Thành lại do chúng ta đại biểu thành chủ tiến đến, với lại lực lượng tổng cộng sợ là mạnh nhất một phương rồi. Còn vị Vấn Thiên Chí Tôn cuối cùng kia là người duy nhất không nắm chắc được, có thể sẽ đi, cũng có thể sẽ không đi. Có điều cho dù ông ta không đi, thì lấy lực lượng mạnh mẽ hiện nay thì đối phó với Huyền thú triều lần này cũng đủ rồi! 

Tiêu Bố Vũ khẽ cười cười, thể hiện ra sự tự tin cường đại của mình. 

- Có điều Huyền thú triều lần này tới thực sự cũng khá quỷ dị. Nghe nói vừa ào ra là trực tiếp đập thẳng vào Huyết Hồn sơn trang. Nhị ca, ta không nhớ ra Thiên phạt với Huyết Hồn sơn trang có đụng chạm gì nha! 

Tam trưởng lão cau mày hỏi. 

- Bất kể như thế nào, "huyền thú xuất Thiên Phạt", bên trong nhất định có duyên cớ của nó. 

- Công kích Huyết Hồn sơn trang tất nhiên cũng là có mục đích. Điểm này chờ chúng ta đến nơi sẽ biết được nguyên nhân thôi! 

Tiêu Bố Vũ khẽ nhắm hờ hai mắt, xem bộ dạng của gã hẳn là muốn mọi người biết gã không muốn nhắc nhiều tới vấn đề này. 

Mọi người đều cùng trầm mặc. 

Nguyên nhân Huyền thú triều lần này tất nhiên bọn chúng không biết, nhưng Quân Khương Lâm đang chui nhủi trong lòng đất đã đoán ra đại khái rồi. 

Quân Khương Lâm không khỏi cười khổ. 

" Nếu ta đoán không lầm, ta chạy không khỏi cái quan hệ với đợt Huyền thú triều lần này!"

Quân Khương Lâm nhớ rõ, lần trước mình cùng Hạc Trùng Tiêu, Hùng Khai Sơn đàm phán điều kiện, chính là kêu bọn họ đi quấy rối Huyết Hồn sơn trang, đánh gãy xương chân của thiếu trang chủ mới xem là hoàn thành điều kiện. Chỉ cần bọn hắn hoàn thành xong cái mục tiêu này, sau đó quay trở lại Thiên Hương Thành, chính mình sẽ giúp bọn họ gia tăng công lực, đột phá bình cảnh. Chỉ vì bọn họ thay chính mình báo thù Huyết Hồn sơn trang. 

Bọn hắn lúc ấy nói rằng lấy nửa tháng làm hạn định. Mà chính mình còn mở rộng thời gian quy định cho bọn họ thành một tháng. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ mới đúng, nhưng mà hiện tại lại không có tin tức gì truyền đến, trong lòng Quân Khương Lâm cảm thấy vô cùng kỳ quái. 

Hiện tại lại bất ngờ xảy ra sự kiện huyền thú triều, không phải hai người này làm ra thì còn có thể là ai? 

Nhưng chính mình lúc ấy chỉ yêu cầu bọn hắn quấy rối Huyết Hồn sơn trang, không ngờ bọn họ lại kiêu ngạo đến như vậy, không phải định khoa trương đối phó với cả huyền giả trong thiên hạ đấy chứ! Hiện giờ làm ra động tĩnh lớn như vậy, tính xem chuyện gì sẽ xảy ra? 

Nghĩ một chút, Quân Khương Lâm thật sự là trăm mối vẫn không có cách giải. 

Quan hệ lợi và hại trong chuyện này, hai người kia chẳng lẽ không biết sao, chẳng lẽ trí thông minh của bọn hắn quá thấp? Hay là còn có nguyên nhân nào khác? 

Quân Khương Lâm tất nhiên không biết, kỳ thật chuyện này ngay cả hai tên Chí Tôn huyền thú đang hăng hái đi đến Huyết Hồn sơn trang cũng là buồn bực tới cực điểm. 

Người tính không bằng trời tính! 

Nói đến việc đối phó với một cái Huyết Hồn sơn trang không có Tuyệt Thiên Chí Tôn trấn giữ, đối với hai người chỉ là một việc nho nhỏ vô cùng dễ dàng. Hơn nữa, việc này căn bản cũng không cần phải quay mặt là địch, chỉ cần gây rối trên phạm vi nhỏ là được, đây đúng là một vở kịch sở trường của hai người này a. 

Nhưng mà hai tên Chí Tôn huyền thú trăm ngàn lần cũng không ngờ đến việc hai bọn hắn lộ diện ở Thiên Hương thành đã làm cho sinh tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu vô cùng lo lắng. Sau buổi tối tranh đoạt huyền đan, Thạch Trường Tiếu liền lập tức khởi hành đến Thiên Nam Huyết Hồn sơn trang để tra xét việc này. 

Huyền thú chi vương xuất hiện, có thể là chuyện nhỏ hay sao? 

Dù sao, Huyết Hồn sơn trang cũng ở gần sát Thiên Phạt sâm lâm. Huyền thú chi vương ở Thiên Phạt rời đi khỏi rừng rậm, chuyện lớn như vậy, Huyết Hồn sơn trang không thể không biết mới đúng. Mà càng thêm khéo léo là Tuyệt Thiên Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên ở trong thời gian này không còn hứng ngao du sơn thủy, cũng đang trên đường về Huyết Hồn sơn trang. 

Hết thảy mọi chuyện nên phát sinh, không nên phát sinh, đều ở trong đoạn thời gian đặc biệt này mà oanh oanh liệt liệt xảy ra! 

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai tên huyền thú chi vương này ngông nghênh đuổi tới Huyết Hồn sơn trang, trực tiếp hung hăng càn quấy đến cực điểm, đá bay cửa sơn trang, mạnh mẽ quán triệt điều kiện Quân Khương Lâm đưa ra, đầu tiên không kiêng dè thiêu cháy bốn phía, tiếp theo lại giáp mặt đưa ra điều kiện: 

- Muốn cho chúng ta đình chỉ quấy rối, mau đem Thiếu chủ của các ngươi ra đây. Để cho lão tử cắt đứt hai chân của hắn, sau đó lão tử sẽ ngay lập tức vỗ mông rời đi. 

Điều kiện như vậy. Huyết Hồn sơn trang làm sao có thể đáp ứng? Đây chính là muốn bảo thần tử đi vũ nhục hoàng đế a! 

Hai tên này tuy rằng đều tiếp cận tu vi Chí Tôn, ngoài ra còn có thân thể cường hãn hơn cả Chí Tôn, nhưng mà Huyết Hồn sơn trang cũng có hơn mười vị Thần Huyền, hơn mười vị Thiên Huyền, một lời không hợp, song phương liền ra tay. 

Chí Tôn dù sao cũng là Chí Tôn, vương giả dù sao cũng là vương giả, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn giống như hổ lạc vào bầy dê, hai người càng đánh càng cảm thấy thuận tay, lấy lực của hai người, một chút cũng không rơi xuống hạ phong, bọn hắn cũng sẽ không giống như bát đại Chí Tôn chân chính đối với những người có tu vi thông thường mà bận tâm lấy thân phận "cao nhân" mà đơn đả độc đấu, càng không có gì băn khoăn, mà còn thừa dịp hỗn loạn, trực tiếp tiến vào trong Huyết Hồn sơn trang tung hoành qua lại, phía đông thì đẩy ngả một vách tường, phía tây thì phóng một mồi lửa, làm cho các vị Thần Huyền trong Huyết Hồn sơn trang phẫn nộ đến tột đỉnh, nhưng mà lại không có cách giải quyết, lấy số đông cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, một khi thực lực phân tán, như vậy cũng không còn là đánh người, mà là bị người đánh! 

Hai tên kia càng phá càng cao hứng, thời gian trôi qua, vui quá hóa buồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện