Lúc trước cũng có tham gia, có điều tham gia là để đi tán vài cô em xinh xinh, sao mà so được với hôm nay chứ. 

(DG: Ta chắc cũng phải coi lại coi có lễ hội gì được tổ chức gần đây không %_%) 

Kế tiếp, là đấu thi từ. Lễ bộ Thượng Thư Tôn Thành Hà cùng mọi người thương nghị một hồi, rốt cục quyết định ra đề. Hai bên sẽ cùng làm thơ rồi đem ra so sánh. Sau khi phân tích hay dở sẽ quyết định thắng thua. 

- Lần này bình thơ, lấy học vấn làm đề. Mời hai bên chọn người đưa ra thi đấu. 

Tôn Thanh Hà nhìn nhìn Quân Khương Lâm, lắc lắc đầu, hiển nhiên trong lòng lão coi như đã biết kết quả thắng thua nên không khỏi thở dài một tiếng. 

(DG: Ông làm như mình là Paul không bằng) 

Quân Khương Lâm cũng không thèm tính toán gì mà vừa cười ha hả vừa bước ra. 

Bên này một tài tử áo xanh đứng lên, nghe giới thiệu mới biết hắn tên Tần Cầu Sĩ; chỉ bằng tên này liền có thể tưởng tượng được ra mức độ ham thích công danh của cha mẹ của vị Tần Cầu Sĩ cao đến mức nào rồi. 

- Thỉnh Quân công tử chỉ giáo. 

Tần Cầu Sĩ mặt nhăn mày nhíu ráng suy nghĩ một phen, khoảng chừng sau nửa nén nhang trôi qua mới bắt đầu đằng hắng một tiếng, cao giọng nói. 

Một vị thái giám đứng bên kia đã sớm cầm bút chuẩn bị, cổ tay khẽ đưa ra, nín thở chờ đợi. Một khi Tần Cầu Sĩ mở miệng, hắn sẽ lập tức ghi chép toàn bộ lại. 

"Dũng đăng thư sơn lăng vân tiêu 

Cảm độ học hải quan nộ triều; 

Tâm chính ý cần hà tu kính, 

Phàn tinh trích đấu lộ vị diêu; 

Nguyện tương thử thân phó nhân trá, 

Chẩm lận nhiệt huyết chú hồng kiều; 

Thử sinh nhược năng đắc thốn tiến, 

Bất phụ kim triêu huy lang hào" 

Dịch nghĩa: 

- Dũng cảm trèo lên ngọn núi sách cao ngất trời mây. 

- Dám ra biển học xem sóng dữ. 

- Trái tim sáng tựa như gương. 

- Sáng tựa như những vì sao đang lên. 

- Nguyện đem tấm thân dành cho người. 

- Dòng máu nóng trong người như tạo thành cây cầu đỏ. 

- Cuộc đời này nếu có bước tới trước 

- Chắc chắn sẽ không phụ lòng người nâng đỡ hôm nay. 

Dịch Thơ: 

Núi sách ngút ngàn chân vẫn bước. 

Biển học sóng gầm cản nổi ta? 

Gương sáng trong lòng tim ta đó 

Lấp lánh sáng ngời tựa sao xa. 

Mang tấm thân này ra giúp nước. 

Một bầu máu nóng nguyện vì dân 

Mai này kiệt sức mà nhìn lại 

Mỉm cười, chẳng phụ người nâng ta. 

(DG: Làm bài thơ thì dễ, dịch bài thơ còn khó hơn nhiều, anh em thanks nhiều để ủng hộ ta nào) 

Vị Tần Cầu Sĩ nay cũng thật trâu bò mà. Chỉ cần thời gian nửa nén nhang ngắn ngủi cũng có thể làm ra bài thơ đủ vần đủ điệu. Mặc dù quan niệm nghệ thuật cũng chưa đạt mức thượng thừa, nhưng đem ra đấu trận này cũng coi như là quá ổn. Một bài này không những dễ nghe, mà còn thể hiện thái độ của mình đối với việc học, cũng mơ hồ thể hiện ra một lý tưởng hào hùng vì nước vì dân cùng một khát vọng to lớn. 

Sau khi vị thái giám cầm bút viết lại, liền đem bài thơ này kính cẩn trình lên Hoàng đế bệ hạ xem qua. Hoàng đế liếc mắt đọc qua, sau lại liếc mắt nhìn Tần Cầu Sĩ. Trên mặt hắn cũng không biểu lộ gì mà phất tay ra lệnh đưa cho các vị văn thần xem. Mà các vị này đọc qua rồi cũng gật gù khen hay, dù các vị này cũng một thân tài hoa nhưng cũng tự biết mình biết người. Nếu mình ở vị trí đó, dưới áp lực khổng lồ và với thời gian nửa nén nhang như vậy, thì dù có làm ra bài thơ nào cũng khó mà hơn được bài này. 

- Thật ướt, thật ướt át nha. Tần huynh thật sự là dân chơi, phẩy tay cũng làm ướt át cỡ này. 

Quân Khương Lâm vừa vỗ tay bôm bốp, vừa cười dâm đảng đến cực điểm: 

- Cái tài phẩy tay làm ướt át cỡ này, Quân gia ta xin chịu lép vế nha, à…tốc độ dù sao cũng quá nhanh, quả là một tay súng tốc độ mà. 

(DG: Cảnh báo đoạn này bạn đọc nữ xin đừng đọc.:66::66: 

Quân Khương Lâm hắn chơi chữ, "Thủ d@m thấp" nghe gần như là một "Thủ ngân thi" = Một đoạn thơ hay. Mà từ thấp ở đây có nghĩa là ẩm ướt, nhầy nhụa ^_^….) 

- Đa tạ Quân công tử đã khen ngợi, tiểu sinh tài sơ học thiển, xin Quân công tử cùng các vị tiền bối chớ chê cười. 

Tần Cầu Sĩ này làm sao mà hiểu nổi nghĩa bóng trong lời của hắn, còn khiêm tốn nói: 

- Xin Quân công tử chỉ giáo, tại hạ cũng xin cung kính chờ nghe đại tác phẩm của Quân công tử. 

- Cú bắn của ta? Không không, tiền vốn của bản công tử rất hiếm có, có thể tùy tiện bắn, không cần bôi trơn, cũng không cần phẩy tay làm ướt. Tất nhiên cũng không làm đau lòng người bị ta bắn. 

Quân Khương Lâm vội vàng khiêm nhường nói, rơi vào tai người nghe quả thật là một mớ bòng bòng. 

(DG: Quả thật quá khó dịch #_#.) 

Theo kiểu chơi chữ như trên. Mấy người ở trên có thể nghe rằng: 

- Tác phẩm của ta? Không được, không được, Tài năng của bổn công tử rất hiếm gặp, tùy tiện làm vài bài cũng được, không chỉ là một đoạn mà còn làm một đoạn hay, tất nhiên sẽ không làm phụ lòng người nghe.

Đường Nguyên đột nhiên mím môi cười. Sau một lúc mím môi cười, tựa hồ không khống chế nổi liền giơ tay bị lấy miệng, cười đến cả người run rẩy. Sau một lúc nữa tựa hồ không thể khống chế mà gập cả người lại mà cười. 

Đường Nguyên trong khoảng thời gian này được Quân đại thiếu soi sáng, tựa hồ cỏ vẻ trò giỏi hơn thầy. Bởi vậy người khác nghe không hiểu mấy câu này của Quân đại thiếu gia, chứ Đường mập thì hiểu quá rõ ràng, hỏi sao hắn không cười chứ. 

Mấy người không rõ trắng đen thì lại nhìn hắn cực kỳ khinh thường. 

Tên Đường mập này quả thật chẳng có nghĩa khí, hắn là một bọn với Quân Khương Lâm, giờ phút này thấy tên kia xấu mặt mà hắn lại tõ vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa! Mức độ nhân phẩm của tên này, quả thật là khiến người ta khinh bỉ. 

- Quân công tử tài hoa xuất chúng như vậy, há có thể nhận thua vậy sao? Bất kể như thế nào cũng không thể không đem một bài thơ của mình ra cho mọi người đánh giá chứ. 

Tên Hàn Chí Đông lúc nãy thấy vậy liển nhảy ra hò hét cổ động, hắn muốn làm mọi cách để cho Quân Khương Lâm lần này phải xấu mặt một lần. 

- Chẳng lẽ Quân công tử không muốn cùng chúng ta tỉ thí trận này sao? 

Mai Cao Tiết lạnh lùng nhìn hắn. 

- Quân tam thiếu là người trong gia đình mê võ, không hiểu biết văn chương cũng là điểu khó tránh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện