Một đám công tử buồn rười rượi cúi đầu xuống, trong lòng hận Quân Khương Lâm đến cực điểm: tận lực khổ công tạo dựng hình tượng mỗi ngày, mà chỉ vì nhất thời hồ đồ làm mất hết mặt mũi trước các vị lão thần trong triều, thật đúng là bi ai!

Trước đại điện, trừ vài người ở ngoài, những người khác đều tham dự trận đấu khẩu này, bởi vì cái gọi là pháp không trách đông, cũng chỉ biết sống chết mặc bây. 

Chờ mọi người đều tự trở lại chỗ đứng, các lão đại thần mới thấy Quân tam thiếu phủi mông đứng dậy. Cảnh tình này đúng là mắng chửi mệt đến nỗi đứng không nổi phải ngồi chửi tiếp… 

Càng làm cho người ta không nói được lời nào chính là nơi này không có cái ghế nào cả, nhưng phía dưới cái mông hắn rõ ràng có một cái đầu heo, một tên nằm ngay đó có vẻ hấp hối. Hắn chính là vị Mạnh gia kia, Mạnh Phi Mạnh công tử…Quân thiếu gia vừa rồi chính là ngồi ở trên lưng của hắn cùng những kẻ xung quanh tiến hành khẩu chiến! Chẳng trách hắn mắng chửi trong thời gian dài như thế còn có thể uốn éo mông đi dạo. 

Thì ra là thế… 

Xem Mạnh công tử như vậy, việc tham dự lễ hội Kim thu tài tử chắc chắn là không thể được nữa rồi… 

- Còn không mau đi mời ngự y! 

Vương gia gia chủ Mạnh Học Thánh phẫn nộ lo lắng, quát lớn một tiếng, xong lập tức quay sang Quân Chiến Thiên, mặt không đổi sắc nói: 

- Quân lão tử, lệnh tôn thật đúng là tài không đợi tuổi, xứng đáng xếp vào hàng bậc nhất. 

- Khụ khụ… Huynh đã quá lời, ha ha. Khương Lâm vẫn còn là thiếu niên vô tri, thật là không dám nhận lời khen của Mạnh huynh, chỉ sợ làm hư nó mà thôi… 

Quân lão gia tử vuốt râu, híp mắt cười đáp tạ. 

Mạnh Học Thánh cả người lảo đảo, xém chút nữa ngã sấp xuống, ngay cả các lão đại thần bên cạnh cũng đứng không vững: ta xem như hiểu rõ rồi, nguyên lai loại sự tình vô sỉ đến bậc này cũng là do di truyền…(Dịch: hahaha ông nội di truyền cho cháu đây mà). 

Tràng đại chiến này là do quân đại thiếu gia quần là áo lụa cố ý gây ra, làm cho náo loạn cả lên, âm thanh vang vọng khắp nơi, động tĩnh to lớn, khắp nơi xung quanh đều có thể nghe được, lại nói có quá nhiều người tham dự tràng khẩu chiến này. Đang ở trong địa điện hoàng đế nghị sự cùng văn võ đại thần đều không điếc, tự nhiên là nghe được. Cũng chính bởi vì nghe thấy bên ngoài trận đấu khẩu càng ngày càng trở nên kịch liệt, cho dù là tu vi tu dưỡng cao vời cũng không thể nào chịu được, mới vội vàng kết thúc nhanh buổi nghị sự mà ban đầu dự định ít nhất là phải hai canh giờ mới xong nhưng giờ chưa tới một canh giờ đã hoàn tất… 

Bởi vì tâm tư của các lão đại thần đều không ở trong đại điện, mà bên ngoài lại đang có khẩu chiến, mà đều là con cháu của họ cả, nên khi nghe động tĩnh cũng phải đợi hoàng đế ân chuẩn mới đi ra ngoài nhưng vẫn chậm một bước. Thật sự là tai nạn chết người mà. Quân đại thiếu gia cười thầm, cảm giác thật thích thú: 

- Hắc hắc, lão tử hai đời này, ngoại trừ người chết, chưa từng phải chờ đợi một ai, các người mấy tên gia hỏa này lại dám để ta đợi ở ngoài điện, ta không gây chút sức ép thì chẳng phải là rất tiện nghi cho các ngươi sao? 

Từ lúc này cho đến lúc khai mạc lễ hội tài tử cũng còn hơn 1 canh giờ nhưng đã có rất nhiều thái giám cung nữ tại nơi này bận rộn đi lại gọi nhau í ới. 

- Này, Tam thiếu… Người ở đại điện kia là ai vậy? Ngươi có biết không? 

Đường Nguyên hỏi Quân Khương Lâm, đồng thời liếc mắt nhìn xung quanh: 

- Sao nhóm tài nữ khuê tú trong truyền thuyết một người cũng không thấy? Chỉ toàn là một bọn nho nhã cùng với các lão gia tử, thật là không có ý tứ mà? Làm gì thì cũng phải nhìn trước nhìn sau chứ… 

- Có vẻ như người nên hỏi bệ hạ của chúng ta đi, hỏi ta thì ta biết hỏi ai? 

Quân Mạc Ta vươn tay qua tường ngọc bên ngoài lan can hái được một nhánh hoa đuôi chó, kỳ lạ ngậm ở miệng, môi dưới khẽ thổi, vì thế cánh hoa cỏ mao nhung kia ở phía trên miệng hắn nhẹ nhàng lên xuống, cực kỳ linh động. 

Đường bàn tử hâm mộ nhìn lên, trên mắt hắn da dày thịt béo, đôi môi quá dầy, đầu lưỡi so với thường nhân to ngắn hơn, căn bản không thể làm linh hoạt như Quân Mạc Tà, trong miệng hừ một tiếng, nói: 

- Ta nếu dám hỏi bệ hạ chắc là gia gia sẽ lột da ta mất. Ngươi sao có thể không biết, sao lại có thể kêu ta đến hỏi bệ hạ, sao lại muốn hại ta vậy chứ, người chính là đại ca của ta a… 

- Lượn đi, lão tử lần này cũng là lần đầu tiên vào hoàng cung, hơn nữa còn đi vào sau ngươi, ngươi còn vào sớm trước ta đó, người còn không biết thì làm sao ta biết được? Làm gì thì làm nhưng ngàn vạn lần đừng gọi ta là ca ca, có người đệ đệ béo như người thật làm ta hoa cả mắt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện