*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Thương Vũ, đúng là Văn tiên sinh trong hoàng cung. Thanh âm hắn dị thường bình thản, chu đáo, không chút gấp gáp, tựa hồ hắn vẫn chưa có dùng sức, nhưng chẳng biết vì sao, thanh âm bình thản của hắn, giữa thanh âm hỗn loạn đang so đấu của hai vị Chí Tôn, cư nhiên vẫn có thể nghe rõ ràng, không chút kém thế.
Bởi vậy có thể thấy được, huyền công của vị Văn tiên sinh này, cho dù không bằng hai vị Chí Tôn, nhưng cũng không khác biệt mấy.
Ba người ở trên mái nhà Thịnh Bảo Đường, chia chân vạc mà đứng. Trên bầu trời sao trời lấp lánh, dưới đất nhà nhà liền nhau, phố lớn ngõ nhỏ đan xen. Gió thu gào thét, ba người đều là tay áo tung bay, giống như thần tiên trên trời bay xuống phàm trần.
" Cư nhiên là Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi tự mình tới rồi! Cái này ông có thể có trò hay để xem!"
" Lão tiểu tử này tổng cộng có mười đồ đệ, hôm nay đã chết mất bốn, tàn phế ba, mà cái loại tàn này là tàn tật không thể phục hồi, lúc này cần phải xem xem người này làm sao mà đối phó với tên kia trong hoàng cung. Nếu hắn có thể xử lý luôn thì coi như đã giúp ta một đại ân!"
Quân đại sát thủ chợt nghe thấy người này là Lệ Vô Bi, cho dù đã kiến thức qua uy thế kinh thiên lúc trước của Lãnh Huyết Chí Tôn, trong lòng vẫn không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại tinh thần tăng lên,nhanh chóng triển khai Âm Dương Độn, bám theo sau Ưng Bác Không một bước cũng không rời. Hắn vừa mới đi,thân ảnh Quân Vô Ý áo lam phiêu phiêu tiến vào trong phóng hắn, vừa thấy chỉ có Dạ Cô Hàn nằm lạnh lẽo một mình, ngoài ra, không một bóng người, không khỏi cười khổ một tiếng. Cháu hắn thủ đoạn cố nhiên thông thiên, nhưng đảm lược này cũng đồng dạng thông thiên không kém.
Lệ Vô Bi thân hình cao lớn, mặt trắng không râu. Trên trời tuy có ánh sao chói sáng nhưng trên mặt đất một mảnh u tối, mà ánh mắt Lệ Vô Bi ở trong bóng tối sáng rực lên, lóe ra sắc thái lạnh lẽo âm hàn. Nhưng nhìn kỹ lại có thể rõ ràng nhìn ra, trong mắt Lãnh Huyết Chí Tôn này, còn có bi thống nồng đậm không thể nào tiêu trừ.
Tuy rằng được xưng là Lãnh Huyết Chí Tôn, nhưng vất vả đào tạo mười đệ tử, đột nhiêu chết bốn tàn ba, vị Lãnh Huyết đại cao thủ danh chấn thiên hạ vẫn không thể bỏ qua.
Có lẽ cho dù ai cũng không thể bỏ qua.
Đối với Lệ Vô Bi mà nói, có thể đồng thời tạo ra mười tên Thiên Huyền đệ tử, có thể nói là một thành tựu rất lớn, mà phần thành tựu này bảy đại Chí Tôn khác không có.
Nhưng là, chỉ trong có hơn một tháng, mười đại đệ tử, tổn hại mất hai phần ba. Đả kích này, cho dù là Lệ Vô Bi tu vi kinh thiên cũng vô phương giải quyết.
Quân đại cao nhân bám theo Ưng Đại Chí Tôn mà đến cũng không có tâm tình lĩnh hội nỗi đau của Lệ Vô Bi. Hắn đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất thú vị. Cũng có thể nói là một loại cảm giác kỳ diệu.
Thật là có duyên a! Xế chiều hôm nay lão tử mới vừa từ bên trong này cứu thoát ra một người, hiện tại nửa đêm canh ba lại có thể quay lạ nơi này!
Nơi này chẳng lẽ phong thuỷ đặc biệt tốt?
Quân Khương Lâm nhìn chung quanh một chút, xác nhận suy đoán của mình.
Văn Thương Vũ, đúng là Văn tiên sinh trong hoàng cung. Thanh âm hắn dị thường bình thản, chu đáo, không chút gấp gáp, tựa hồ hắn vẫn chưa có dùng sức, nhưng chẳng biết vì sao, thanh âm bình thản của hắn, giữa thanh âm hỗn loạn đang so đấu của hai vị Chí Tôn, cư nhiên vẫn có thể nghe rõ ràng, không chút kém thế.
Bởi vậy có thể thấy được, huyền công của vị Văn tiên sinh này, cho dù không bằng hai vị Chí Tôn, nhưng cũng không khác biệt mấy.
Ba người ở trên mái nhà Thịnh Bảo Đường, chia chân vạc mà đứng. Trên bầu trời sao trời lấp lánh, dưới đất nhà nhà liền nhau, phố lớn ngõ nhỏ đan xen. Gió thu gào thét, ba người đều là tay áo tung bay, giống như thần tiên trên trời bay xuống phàm trần.
" Cư nhiên là Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi tự mình tới rồi! Cái này ông có thể có trò hay để xem!"
" Lão tiểu tử này tổng cộng có mười đồ đệ, hôm nay đã chết mất bốn, tàn phế ba, mà cái loại tàn này là tàn tật không thể phục hồi, lúc này cần phải xem xem người này làm sao mà đối phó với tên kia trong hoàng cung. Nếu hắn có thể xử lý luôn thì coi như đã giúp ta một đại ân!"
Quân đại sát thủ chợt nghe thấy người này là Lệ Vô Bi, cho dù đã kiến thức qua uy thế kinh thiên lúc trước của Lãnh Huyết Chí Tôn, trong lòng vẫn không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại tinh thần tăng lên,nhanh chóng triển khai Âm Dương Độn, bám theo sau Ưng Bác Không một bước cũng không rời. Hắn vừa mới đi,thân ảnh Quân Vô Ý áo lam phiêu phiêu tiến vào trong phóng hắn, vừa thấy chỉ có Dạ Cô Hàn nằm lạnh lẽo một mình, ngoài ra, không một bóng người, không khỏi cười khổ một tiếng. Cháu hắn thủ đoạn cố nhiên thông thiên, nhưng đảm lược này cũng đồng dạng thông thiên không kém.
Lệ Vô Bi thân hình cao lớn, mặt trắng không râu. Trên trời tuy có ánh sao chói sáng nhưng trên mặt đất một mảnh u tối, mà ánh mắt Lệ Vô Bi ở trong bóng tối sáng rực lên, lóe ra sắc thái lạnh lẽo âm hàn. Nhưng nhìn kỹ lại có thể rõ ràng nhìn ra, trong mắt Lãnh Huyết Chí Tôn này, còn có bi thống nồng đậm không thể nào tiêu trừ.
Tuy rằng được xưng là Lãnh Huyết Chí Tôn, nhưng vất vả đào tạo mười đệ tử, đột nhiêu chết bốn tàn ba, vị Lãnh Huyết đại cao thủ danh chấn thiên hạ vẫn không thể bỏ qua.
Có lẽ cho dù ai cũng không thể bỏ qua.
Đối với Lệ Vô Bi mà nói, có thể đồng thời tạo ra mười tên Thiên Huyền đệ tử, có thể nói là một thành tựu rất lớn, mà phần thành tựu này bảy đại Chí Tôn khác không có.
Nhưng là, chỉ trong có hơn một tháng, mười đại đệ tử, tổn hại mất hai phần ba. Đả kích này, cho dù là Lệ Vô Bi tu vi kinh thiên cũng vô phương giải quyết.
Quân đại cao nhân bám theo Ưng Đại Chí Tôn mà đến cũng không có tâm tình lĩnh hội nỗi đau của Lệ Vô Bi. Hắn đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất thú vị. Cũng có thể nói là một loại cảm giác kỳ diệu.
Thật là có duyên a! Xế chiều hôm nay lão tử mới vừa từ bên trong này cứu thoát ra một người, hiện tại nửa đêm canh ba lại có thể quay lạ nơi này!
Nơi này chẳng lẽ phong thuỷ đặc biệt tốt?
Quân Khương Lâm nhìn chung quanh một chút, xác nhận suy đoán của mình.
Danh sách chương